Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)

Chương 167: Can Đảm Lắm! (1)

thanh loan phong thượng

13/02/2023

Nữ tử mặc cung trang nhìn Tần Tịch Nguyệt rồi sau đó lại nhìn về phía Dương Diệp, nói:

- Chính là ngươi đã vũ nhục Bách Hoa cung ta?

Dương Diệp cười lạnh một tiếng, nói:

- Vũ nhục á? Chẳng lẽ ta nói không đúng à? Khách làng chơi và kỹ nữ chỉ lên giường chứ không nói tình cảm. Tô Tiểu Tiểu này và tên đệ tử của Nguyên Môn đó không phải là quan hệ đó sao? Nàng ta nếu dám như thế làm, người khác lại không được nói à?

Tô Tiểu Tiểu tức giận tới mặt tím tái, đang chuẩn bị động thủ thì nữ tử mặc cung trang ở bên cạnh cản nàng ta lại, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, lạnh giọng nói:

- Thiếu niên, ngươi là có cừu oán với sư muội này của ta hay là có cừu oán với Bách Hoa cung ta?

Câu hỏi ở rất có thâm ý, nếu Dương Diệp nói có cừu oán với Bách Hoa cung, sự việc sẽ thành to rồi, bởi vì mục đích lúc trước của Dương Diệp không còn là vũ nhục Tô Tiểu Tiểu mà là vũ nhục cả Bách Hoa cung. Vũ nhục Bách Hoa cung thì cho dù Dương Diệp là đệ tử đích truyền của thế lực nào đó, nàng ta cũng dám trảm sát ngay tại chỗ, bởi vì việc này liên quan tới vinh dự của tông môn!

Ngược lại, nếu chỉ là có cừu oán với Tô Tiểu Tiểu, vậy nàng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể giáo huấn một chút, chứ không thể hạ sát thủ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thân phận của Dương Diệp có thể khiến nữ tử mặc cung trang coi trọng!

Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh nhíu mày, đang chuẩn bị nói gì đó thì Dương Diệp đã mở miệng:

- Có quan trọng không? bất kể là có cừu oán với Tô Tiểu Tiểu hay là có cừu oán với Bách Hoa cung của ngươi thì ngươi không phải đều chuẩn bị ra tay sao? Cho nên, đừng có lắm lời nữa, trực tiếp xuất thủ đi được không?

Nói xong câu này, toàn thân Dương Diệp huyền khí dũng động, đã chuẩn bị triệu hồi hai U Minh Lang Vương và bộ Địa sát kiếm trận, nếu đối phương động thủ, hắn sẽ thi triển toàn lực, diệt sát hai người này ở đây. Bách Hoa cung khiến mẫu thân của hắn phải chịu khổ, hắn không ngại thu trước chút lợi tức.



Nữ tử mặc cung trang sắc mặt lạnh lùng, nhìn về phía Tần Tịch Nguyệt nói:

- Nàng ta chính là chỗ dựa của ngươi à? Nếu ngươi nghĩ như vậy, vậy ngươi sai cả mười phần rồi. Tiểu Tiểu, ta cầm chân nữ tử Vương Giả cảnh, hắn thì giao cho ngươi giải quyết, đừng giết, để lại một hơi thở!

Nói xong thân hình khẽ động, Lướt về phía Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh.

Tần Tịch Nguyệt cũng không nói nhiều, cổ tay khẽ động, trường tiên trong tay, nghênh đón.

Tuy nàng ta không biết Dương Diệp vì sao cứ nhằm vào Bách Hoa cung, nhưng nàng ta vẫn lựa chọn ủng hộ. Chỉ bởi vì hai người bọn họ đã không trên cùng một chiếc thuyền, hơn nữa nàng ta còn cần Dương Diệp giúp nàng ta cứu mẫu hậu ra!

Tô Tiểu Tiểu nhìn Dương Diệp, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, nói:

- Ta sẽ chém đứt đầu lưỡi và nam căn (hạ bộ) của ngươi, khiến ngươi...

- Muốn đánh thì đánh đi, lải nhải nhiều thế!

Dương Diệp cắt ngang lời nói của Tô Tiểu Tiểu, sau đó lao về phía nàng ta.

- Cứ để cho ngươi mạnh miệng!

Tô Tiểu Tiểu hừ lạnh một tiếng, cổ tay khẽ động, trong tay cũng xuất hiện một thanh trường kiếm, lao về phía Dương Diệp.

Ngay khi chỉ còn cách Tô Tiểu Tiểu hai trượng, Dương Diệp hai mắt híp lại, huyền khí toàn thân điên cuồng ùa vào trong Tật Phong Ngoa, sau đó chân phải đột nhiên giậm xuống đất, mượn dùng lực đạo của mặt đất và sự gia trì của Tật Phong Ngoa, thân thể để lại một đạo tàn ảnh rồi trong nháy mắt đã tới cách trước mặt Tô Tiểu Tiểu một trượng.



- Tật Phong bộ!

Dương Diệp mặc kệ hơn mười đạo kiếm hoa, trong lòng sau đó thầm hô một tiếng “Tật Phong bộ” thì tốc độ đột nhiên trở nên nhanh hơn, nháy mắt đã tới trước mặt Tô Tiểu Tiểu đang chuẩn bị rút lui, sau đó rút kiếm đâm thẳng vào ngực Tô Tiểu Tiểu.

Nhìn thấy tộc độ của người trước mắt đột nhiên trở nên nhanh hơn, ánh mắt Tô Tiểu Tiểu lộ ra vẻ khiếp sợ và hoảng hốt, sau đó tâm niệm khẽ động, chuẩn bị thi triển ra huyền khí để bảo vệ thân thể, nhưng vào một khắc tâm niệm của nàng ta vừa động, nàng ta đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, vì sao lại đau? Kiếm trong tay nam tử trước mắt này vẫn còn ở trong vỏ kiếm trên tay hắn mà? Hắn vẫn chưa rút kiếm mà!

rất nhanh, ý thức của Tô Tiểu Tiểu trở nên mơ hồ, vào một khắc vẫn còn một tia ý thức cuối cùng, nàng ta nhìn thấy lỗ thủng trước ngực mình, Tô Tiểu Tiểu thấp giọng lẩm bẩm nói:

- Nhanh, nhanh quá...

Còn chưa nói xong, người đã ngã vật xuống.

Giải quyết xong Tô Tiểu Tiểu, Dương Diệp quay đầu nhìn về phía nữ tử mặc cung trang đang kịch chiến với Tần Tịch Nguyệt, không chút do dự, thi triển ra Tật Phong bộ, lao về phía nữ tử mặc cung trang đó.

Nếu đã giết một người, vậy thì tốt nhất giết luôn cả người còn lại này!

Nữ tử mặc cung trang đang giao thủ với Tần Tịch Nguyệt đột nhiên cảm giác được phía sau truyền đến một cỗ khí tức thì biến sắc, thân hình khẽ động, lách sang bên một trượng. Vào một khắc nàng ta vừa lách người, một đạo kiếm khí vừa hay phá không bắn tới, bởi vì bị nữ tử mặc cung trang né được, đạo kiếm khí này cuối cùng để lại một vệt kiếm trên vách tường của thông đạo.

Nữ tử mặc cung trang xoay người, khi nhìn thấy Dương Diệp, con ngươi co rút lại, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía xa xa ở cách đó không xa, thi thể của Tô Tiểu Tiểu đang lẳng lặng nằm đó.

- Ngươi giết nàng ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook