Chương 166: Phiền Toái (2)
thanh loan phong thượng
13/02/2023
Sau khi tiến vào mộ của Trụ Vương, Dương Diệp bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình. Ở trước mặt hắn là vô số thông đạo, những thông đạo này kéo dài tới tận cuối tầm mắt, không biết là thông tới đâu.
- Trong mộ của Trụ Vương có sáu chủ thất, mười hai phó thất. Trong sáu chủ thất chỉ có một là mộ của Trụ Vương thật sự, mười hai phó thất thì là của mười hai hoàng kim thị vệ bên cạnh Trụ Vương lúc trước. Sáu chủ thất thì chúng ta đừng có mơ tới, nếu có thể tìm được một phó thất trong mười hai phó thất, chúng ta thế là đủ rồi, có điều cũng rất khó!
Tần Tịch Nguyệt vừa đi vừa giải thích về mộ của Trụ Vương cho Dương Diệp, thân là công chúa hoàng triều, tất cả tư liệu về mộ của Trụ Vương hoàng gia đều có, cho nên nàng ta rất quen thuộc với mộ của Trụ Vương.
- Vì sao sáu chủ thất chúng ta đừng mơ tới?
Dương Diệp khó hiểu hỏi:
- Sáu chủ thất này chắc là của Trụ Vương và người quan trọng của Trụ Vương, vật bồi táng trong đó nhất định không tầm thường, ngươi nói đừng mơ là vì sáu chủ thất đó đã bị người của sáu thế lực lớn cướp đoạt sạch sẽ rồi à, phải không?
Tần Tịch Nguyệt lắc đầu nói:
- Sáu chủ thất này và mười hai phó thất kia cho dù là sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần ta cũng không tìm được, nói gì tới cướp đoạt chứ?
Giống như biết Dương Diệp muốn hỏi gì, nàng ta tiếp tục nói;
- Bởi vì tòa mộ địa này là lúc trước Thân Công Báo đó tạo ra, hắn vận dụng thần thông vô thượng ẩn giấu đi sáu chủ thất và mười hai phó thất, trừ phi có thuật sư biết thuật pháp xuất hiện, đồng thời thuật sư đó phải có cảnh giới và thuật pháp cao hơn được Thân Công Báo, nếu không cho dù là Hoàng Giả cảnh cũng không tìm thấy sáu chủ thất và mười hai phó thất đó, trừ phi là phá hủy mộ của Trụ Vương này!
Tần Tịch Nguyệt nói như vậy, Dương Diệp xem như đã hiểu. Sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần sở dĩ mở ra mộ của Trụ Vương, không chỉ là để rèn luyện môn hạ đệ tử của mình mà còn là hy vọng có tán tu có thể tìm được mười hai phó thất và sáu chủ thất, kỳ nhân thiên hạ nhiều biết bao, không chừng thật sự có thuật sư xuất hiện thì sao? Sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần có lẽ chính là vì ôm hy vọng này, hơn nữa cho dù là không có ai tìm được cũng không sao, dù sao bọn họ cũng chẳng phải chịu thiệt.
- Xem ra ngươi đã hiểu rồi!
Tần Tịch Nguyệt nói:
- Ngay từ đầu sáu thế lực lớn và người của đế quốc Đại Tần thật sự hy vọng có tán tu có thể tìm được sáu chủ thất và mười hai phó thất đó, nhưng theo mấy trăm năm trôi qua, sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần đã triệt để từ bỏ suy nghĩ này, rút hết cường giả trấn thủ ở nơi này về. Cho nên, nếu chúng ta hiện tại có thể tìm được một phó thất trong đó, chúng ta cũng không phải lo lắng bị người của sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần để ý!
Nghe vậy, Dương Diệp cười khổ nói:
- Ngay cả sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần ngươi cũng không thể làm được thì ngươi hy vọng hai chúng ta có thể tìm được à?
Đúng lúc này, Tử Điêu ở trên vai Dương Diệp đột nhiên lấp lánh hạ xuống trước mặt hai người, sau đó móng vuốt nhỏ chỉ chỉ vào chính nó.
- Ngươi có thể tìm được à?
Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt đồng thanh kinh ngạc hỏi.
Tử Điêu lắc lắc đầu, sau đó móng vuốt nhỏ không ngừng vung lên.
một hồi sau, Dương Diệp nhìn Tử Điêu, trầm giọng nói:
- Ngươi là nói, có thứ gì đó đang gọi ngươi?
Tử Điêu vội vàng gật đầu.
Dương Diệp chau mày, nếu là ở trên mặt đất, hắn có lẽ sẽ dẫn Tử Điêu đi xem thử, nhưng nơi nàylà mộ địa mà, những thứ đó có thể là thứ tốt sao?
Nghĩ một hồi, Dương Diệp lại hỏi:
- Thứ gọi ngươi rốt cuộc là tốt hay xấu?
Tử Điêu chớp chớp mắt, không biết nên lắc đầu hay là gật đầu, hiển nhiên, vấn đề này đã làm khó nó.
Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh lườm Dương Diệp nói:
- Tiểu đệ đệ, nó ngay cả thứ đang gọi nó là gì cũng chưa thấy, làm sao mà xác định thứ đó là tốt hay xấu? Ngươi không phải là đang làm khó nó à?
Nghe vậy Dương Diệp cười cười, sau đó nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi muốn đi xem thứ đó à?
Tử Điêu suy nghĩ một hồi rồi sau đó gật đầu.
Dương Diệp vẫn có chút do dự, hắn thật sự có chút lo lắng, đúng lúc này, Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh nói:
- Chúng ta đi xem thử, Huyền thú bình thường đều có bài xích và kháng cự với những thứ có nguy hiểm, nó không ngờ muốn đi xem, vậy chứng tỏ thứ đang gọi nó chắc là không có ác ý gì với nó đâu.
Nghe vậy, Dương Diệp không do dự nữa, lập tức gật đầu. Đột nhiên, con ngươi Dương Diệp co rút lại, bỗng dưng quay đầu nhìn về phía sau, cách sau lưng hắn vài chục trượng, hai nữ tử đang lạnh lùng nhìn hắn, một nữ tử trong đó chính là Tô Tiểu Tiểu.
- Trong mộ của Trụ Vương có sáu chủ thất, mười hai phó thất. Trong sáu chủ thất chỉ có một là mộ của Trụ Vương thật sự, mười hai phó thất thì là của mười hai hoàng kim thị vệ bên cạnh Trụ Vương lúc trước. Sáu chủ thất thì chúng ta đừng có mơ tới, nếu có thể tìm được một phó thất trong mười hai phó thất, chúng ta thế là đủ rồi, có điều cũng rất khó!
Tần Tịch Nguyệt vừa đi vừa giải thích về mộ của Trụ Vương cho Dương Diệp, thân là công chúa hoàng triều, tất cả tư liệu về mộ của Trụ Vương hoàng gia đều có, cho nên nàng ta rất quen thuộc với mộ của Trụ Vương.
- Vì sao sáu chủ thất chúng ta đừng mơ tới?
Dương Diệp khó hiểu hỏi:
- Sáu chủ thất này chắc là của Trụ Vương và người quan trọng của Trụ Vương, vật bồi táng trong đó nhất định không tầm thường, ngươi nói đừng mơ là vì sáu chủ thất đó đã bị người của sáu thế lực lớn cướp đoạt sạch sẽ rồi à, phải không?
Tần Tịch Nguyệt lắc đầu nói:
- Sáu chủ thất này và mười hai phó thất kia cho dù là sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần ta cũng không tìm được, nói gì tới cướp đoạt chứ?
Giống như biết Dương Diệp muốn hỏi gì, nàng ta tiếp tục nói;
- Bởi vì tòa mộ địa này là lúc trước Thân Công Báo đó tạo ra, hắn vận dụng thần thông vô thượng ẩn giấu đi sáu chủ thất và mười hai phó thất, trừ phi có thuật sư biết thuật pháp xuất hiện, đồng thời thuật sư đó phải có cảnh giới và thuật pháp cao hơn được Thân Công Báo, nếu không cho dù là Hoàng Giả cảnh cũng không tìm thấy sáu chủ thất và mười hai phó thất đó, trừ phi là phá hủy mộ của Trụ Vương này!
Tần Tịch Nguyệt nói như vậy, Dương Diệp xem như đã hiểu. Sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần sở dĩ mở ra mộ của Trụ Vương, không chỉ là để rèn luyện môn hạ đệ tử của mình mà còn là hy vọng có tán tu có thể tìm được mười hai phó thất và sáu chủ thất, kỳ nhân thiên hạ nhiều biết bao, không chừng thật sự có thuật sư xuất hiện thì sao? Sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần có lẽ chính là vì ôm hy vọng này, hơn nữa cho dù là không có ai tìm được cũng không sao, dù sao bọn họ cũng chẳng phải chịu thiệt.
- Xem ra ngươi đã hiểu rồi!
Tần Tịch Nguyệt nói:
- Ngay từ đầu sáu thế lực lớn và người của đế quốc Đại Tần thật sự hy vọng có tán tu có thể tìm được sáu chủ thất và mười hai phó thất đó, nhưng theo mấy trăm năm trôi qua, sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần đã triệt để từ bỏ suy nghĩ này, rút hết cường giả trấn thủ ở nơi này về. Cho nên, nếu chúng ta hiện tại có thể tìm được một phó thất trong đó, chúng ta cũng không phải lo lắng bị người của sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần để ý!
Nghe vậy, Dương Diệp cười khổ nói:
- Ngay cả sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần ngươi cũng không thể làm được thì ngươi hy vọng hai chúng ta có thể tìm được à?
Đúng lúc này, Tử Điêu ở trên vai Dương Diệp đột nhiên lấp lánh hạ xuống trước mặt hai người, sau đó móng vuốt nhỏ chỉ chỉ vào chính nó.
- Ngươi có thể tìm được à?
Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt đồng thanh kinh ngạc hỏi.
Tử Điêu lắc lắc đầu, sau đó móng vuốt nhỏ không ngừng vung lên.
một hồi sau, Dương Diệp nhìn Tử Điêu, trầm giọng nói:
- Ngươi là nói, có thứ gì đó đang gọi ngươi?
Tử Điêu vội vàng gật đầu.
Dương Diệp chau mày, nếu là ở trên mặt đất, hắn có lẽ sẽ dẫn Tử Điêu đi xem thử, nhưng nơi nàylà mộ địa mà, những thứ đó có thể là thứ tốt sao?
Nghĩ một hồi, Dương Diệp lại hỏi:
- Thứ gọi ngươi rốt cuộc là tốt hay xấu?
Tử Điêu chớp chớp mắt, không biết nên lắc đầu hay là gật đầu, hiển nhiên, vấn đề này đã làm khó nó.
Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh lườm Dương Diệp nói:
- Tiểu đệ đệ, nó ngay cả thứ đang gọi nó là gì cũng chưa thấy, làm sao mà xác định thứ đó là tốt hay xấu? Ngươi không phải là đang làm khó nó à?
Nghe vậy Dương Diệp cười cười, sau đó nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi muốn đi xem thứ đó à?
Tử Điêu suy nghĩ một hồi rồi sau đó gật đầu.
Dương Diệp vẫn có chút do dự, hắn thật sự có chút lo lắng, đúng lúc này, Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh nói:
- Chúng ta đi xem thử, Huyền thú bình thường đều có bài xích và kháng cự với những thứ có nguy hiểm, nó không ngờ muốn đi xem, vậy chứng tỏ thứ đang gọi nó chắc là không có ác ý gì với nó đâu.
Nghe vậy, Dương Diệp không do dự nữa, lập tức gật đầu. Đột nhiên, con ngươi Dương Diệp co rút lại, bỗng dưng quay đầu nhìn về phía sau, cách sau lưng hắn vài chục trượng, hai nữ tử đang lạnh lùng nhìn hắn, một nữ tử trong đó chính là Tô Tiểu Tiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.