Chương 189: Khẩu Vị Mặn (2)
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Nói xong cổ tay khẽ động, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong tay hắn, nhìn Đổng Vô Thương nói:
- Kiếm Tông của ngươi dùng kiếm để nổi danh thiên hạ, ta hôm nay cũng muôn xem xem, là kiếm kỹ của Kiếm Tông ngươi mạnh hay là kiếm kỹ của Nguyên Môn ta mạnh!
Dứt lời, Hứa Ngôn thân hình khẽ động, trường kiếm mang theo một đạo tàn ảnh đâm về phía Đổng Vô Thương, mà Quỷ Thủ ở bên cạnh cũng thân hình khẽ động, mang theo vô số trảo ảnh chộp về phía Triệu Hàn Nguyệt.
Trong ngõ, Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt hai người trốn trong ánh sáng tím mà Tử Điêu phóng ra. Nhìn hai bên quyết chiến, Tần Tịch Nguyệt nói:
- Ngươi không định giúp hai tên đệ tử Kiếm Tông đó à?
- Ta nói rồi, ta không phải là đệ tử của Kiếm Tông!
Dương Diệp lạnh nhạt nói:
- Hơn nữa cho dù là muốn giúp thì cũng không được, ngươi có thể công phá được lồng kết giới kia không?
Hắn nhớ rõ, lúc trước cho dù là Đại Địa Hùng Vương đã bước nửa bước vào Linh cấp cũng phải tấn công mấy lần mới công phá được, về phần hắn, hiện tại vẫn chưa đủ sức!
Tần Tịch Nguyệt cười cười, nói:
- Xem ra ngươi thật sự là không có hảo cảm gì với Kiếm Tông này rồi, có điều như vậy cũng tốt, chờ sau khi bọn họ đánh nhau lưỡng bại câu thương rồi, chúng ta sẽ ngồi ngư ông thủ lợi. Đồ của ba Vương Giả cảnh và hai Tiên Thiên cảnh, chắc cũng phong phú lắm đấy!
- Chúng ta có nắm chắc đối phó được với Hứa Ngôn và Quỷ Thủ đó không?
Dương Diệp trầm giọng nói. Đối với việc đánh cướp hai người này, trong lòng hắn đương nhiên không có cảm giác tội lỗi gì cả, dù sao hai người cũng không phải hạng tốt lành gì, coi như là trừ hại cho dân! Chỉ là hai người đều là cường giả Vương Giả cảnh, hắn không nắm chắc giữ được đối phương, dù sao một cường giả Vương Giả cảnh nếu một lòng muốn bỏ chạy, cho dù là năm Vương Giả cảnh cũng không nhất định có thể giữ lại được.
- Ngu ngốc
Tần Tịch Nguyệt lườm Dương Diệp một cái, nói:
- Ngươi và ta đương nhiên là không thể lưu đối phương lại được rồi, nhưng ngươi không phải còn có con sói đó à? Đợi lát nữa bọn họ lưỡng bại câu thương rồi, sau đó chúng ta xuất kỳ bất ý ra tay, có tám phần cơ hội sẽ thành công. Chỉ là ta hỏi ngươi một câu, ngươi thật sự không muốn cứu hai người của Kiếm Tông kia à?
Dương Diệp nhìn thoáng qua Đổng Vô Thương đang khổ sở chiến đấu, nói:
- Lúc trước hắn để bình ổn sự tức giận của Bách Hoa cung, muốn giao ta ra, ngươi cảm thấy ta có nên cứu hắn không? Dương Diệp không phải là dạng quân tử lấy ơn báo oán!
Ở Kiếm Tông, hắn chỉ quan tâm tới hai người, một là Tô Thanh Thi và Thiên trưởng lão. Ừ, Thanh Tuyết cũng coi như là một người, trừ ba người này ra, sinh tử của những người khác thì có liên quan gì tới hắn đâu?
Tần Tịch Nguyệt nhìn Dương Diệp một lúc, sau đó nhoẻn miệng cười, nói:
- Tiểu đệ đệ, nói thật, ngươi không phải một người làm đại sự. Bởi vì một người làm đại sự thì phải có lòng dạ và khí độ rộng rãi. Mà ngươi thì là một nam nhân vừa hẹp hòi vừa hay thù vặt. Có điều, tỷ tỷ thích tính cách này của ngươi, bởi vì ngươi bởi vì ngươi tuy thù dai và hẹp hòi với ngươi khác, nhưng đối với người để ý đến bản thân mình thì lại rất trọng tình!
Dương Diệp cười cười nói:
- Ta nên lấy làm vinh hạnh à? Dù sao một mỹ nữ nói thích tính cách ích kỷ này của ta!
- Nếu ngươi nguyện ý theo đuổi tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể cho ngươi cơ hội!
Tần Tịch Nguyệt chớp chớp mắt cười nói.
- Ta đã có người yêu rồi!
Dương Diệp nói:
- Chẳng lẽ ngươi thật sự nguyện ý chung chồng với người khác à? Với tính tình cao ngạo của ngươi, chắc là sẽ không muốn đâu!
- Ngươi sao biết ta không muốn chứ?
Tần Tịch Nguyệt cười quyến rũ:
- Ở thế giới này, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, cho dù ta không muốn thì làm được gì?
- Ngươi thích bị người khác bức bách? Hoặc là nói là bị người khác chinh phục?
Dương Diệp kinh ngạc nói.
- Ngươi thấy thế nào? Tần Tịch Nguyệt cười cười.
- Khẩu vị của ngươi đúng là mặn quá đó!
Dương Diệp nói.
- Bùm!
Đúng lúc này, giữa mật thất đột nhiên truyền đến tiếng nổ, Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt thu lại nụ cười trên mặt, nhìn về phía trung tâm, chỉ thấy lúc này Đổng Vô Thương đang ôm ngực, nhìn Hứa Ngôn ở trước mặt hắn với vẻ oán độc.
- Kiếm Tông của ngươi dùng kiếm để nổi danh thiên hạ, ta hôm nay cũng muôn xem xem, là kiếm kỹ của Kiếm Tông ngươi mạnh hay là kiếm kỹ của Nguyên Môn ta mạnh!
Dứt lời, Hứa Ngôn thân hình khẽ động, trường kiếm mang theo một đạo tàn ảnh đâm về phía Đổng Vô Thương, mà Quỷ Thủ ở bên cạnh cũng thân hình khẽ động, mang theo vô số trảo ảnh chộp về phía Triệu Hàn Nguyệt.
Trong ngõ, Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt hai người trốn trong ánh sáng tím mà Tử Điêu phóng ra. Nhìn hai bên quyết chiến, Tần Tịch Nguyệt nói:
- Ngươi không định giúp hai tên đệ tử Kiếm Tông đó à?
- Ta nói rồi, ta không phải là đệ tử của Kiếm Tông!
Dương Diệp lạnh nhạt nói:
- Hơn nữa cho dù là muốn giúp thì cũng không được, ngươi có thể công phá được lồng kết giới kia không?
Hắn nhớ rõ, lúc trước cho dù là Đại Địa Hùng Vương đã bước nửa bước vào Linh cấp cũng phải tấn công mấy lần mới công phá được, về phần hắn, hiện tại vẫn chưa đủ sức!
Tần Tịch Nguyệt cười cười, nói:
- Xem ra ngươi thật sự là không có hảo cảm gì với Kiếm Tông này rồi, có điều như vậy cũng tốt, chờ sau khi bọn họ đánh nhau lưỡng bại câu thương rồi, chúng ta sẽ ngồi ngư ông thủ lợi. Đồ của ba Vương Giả cảnh và hai Tiên Thiên cảnh, chắc cũng phong phú lắm đấy!
- Chúng ta có nắm chắc đối phó được với Hứa Ngôn và Quỷ Thủ đó không?
Dương Diệp trầm giọng nói. Đối với việc đánh cướp hai người này, trong lòng hắn đương nhiên không có cảm giác tội lỗi gì cả, dù sao hai người cũng không phải hạng tốt lành gì, coi như là trừ hại cho dân! Chỉ là hai người đều là cường giả Vương Giả cảnh, hắn không nắm chắc giữ được đối phương, dù sao một cường giả Vương Giả cảnh nếu một lòng muốn bỏ chạy, cho dù là năm Vương Giả cảnh cũng không nhất định có thể giữ lại được.
- Ngu ngốc
Tần Tịch Nguyệt lườm Dương Diệp một cái, nói:
- Ngươi và ta đương nhiên là không thể lưu đối phương lại được rồi, nhưng ngươi không phải còn có con sói đó à? Đợi lát nữa bọn họ lưỡng bại câu thương rồi, sau đó chúng ta xuất kỳ bất ý ra tay, có tám phần cơ hội sẽ thành công. Chỉ là ta hỏi ngươi một câu, ngươi thật sự không muốn cứu hai người của Kiếm Tông kia à?
Dương Diệp nhìn thoáng qua Đổng Vô Thương đang khổ sở chiến đấu, nói:
- Lúc trước hắn để bình ổn sự tức giận của Bách Hoa cung, muốn giao ta ra, ngươi cảm thấy ta có nên cứu hắn không? Dương Diệp không phải là dạng quân tử lấy ơn báo oán!
Ở Kiếm Tông, hắn chỉ quan tâm tới hai người, một là Tô Thanh Thi và Thiên trưởng lão. Ừ, Thanh Tuyết cũng coi như là một người, trừ ba người này ra, sinh tử của những người khác thì có liên quan gì tới hắn đâu?
Tần Tịch Nguyệt nhìn Dương Diệp một lúc, sau đó nhoẻn miệng cười, nói:
- Tiểu đệ đệ, nói thật, ngươi không phải một người làm đại sự. Bởi vì một người làm đại sự thì phải có lòng dạ và khí độ rộng rãi. Mà ngươi thì là một nam nhân vừa hẹp hòi vừa hay thù vặt. Có điều, tỷ tỷ thích tính cách này của ngươi, bởi vì ngươi bởi vì ngươi tuy thù dai và hẹp hòi với ngươi khác, nhưng đối với người để ý đến bản thân mình thì lại rất trọng tình!
Dương Diệp cười cười nói:
- Ta nên lấy làm vinh hạnh à? Dù sao một mỹ nữ nói thích tính cách ích kỷ này của ta!
- Nếu ngươi nguyện ý theo đuổi tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể cho ngươi cơ hội!
Tần Tịch Nguyệt chớp chớp mắt cười nói.
- Ta đã có người yêu rồi!
Dương Diệp nói:
- Chẳng lẽ ngươi thật sự nguyện ý chung chồng với người khác à? Với tính tình cao ngạo của ngươi, chắc là sẽ không muốn đâu!
- Ngươi sao biết ta không muốn chứ?
Tần Tịch Nguyệt cười quyến rũ:
- Ở thế giới này, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, cho dù ta không muốn thì làm được gì?
- Ngươi thích bị người khác bức bách? Hoặc là nói là bị người khác chinh phục?
Dương Diệp kinh ngạc nói.
- Ngươi thấy thế nào? Tần Tịch Nguyệt cười cười.
- Khẩu vị của ngươi đúng là mặn quá đó!
Dương Diệp nói.
- Bùm!
Đúng lúc này, giữa mật thất đột nhiên truyền đến tiếng nổ, Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt thu lại nụ cười trên mặt, nhìn về phía trung tâm, chỉ thấy lúc này Đổng Vô Thương đang ôm ngực, nhìn Hứa Ngôn ở trước mặt hắn với vẻ oán độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.