Chương 376: Người Quen Cũ! (2)
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Hoàng Thanh nói xong lại quay người về phía một gã thanh niên tuấn tú đứng bên cạnh nói:
- Dương huynh đệ, đây là Nam Cung huynh đệ Nam Cung Ngôn, Nam Cung huynh đệ đây chính là thế tử của một trong tứ đại gia tộc của Đế Đô: Nam Cung thế gia. Nam Cung huynh đệ đây cũng: giống Dương Diệp huynh đệ vậy, đều là những siêu cấp yêu nghiệt, tuổi còn trẻ nhưng đã là Tiên Thiên cửu phẩm rồi! Sau khi chia nhau ra, ba người chúng ta gặp hắn, rồi cùng hắn tổ đội, cùng nhau liệp sát các huyền thú cắp Vương trong Thập Vạn Đại Sơn, nên chúng ta không đi Lạc Vân Cóc!
Dương Diệp nghe xong lời Hoàng Thanh thì gật đầu, sau đó nhìn về phía thanh niên tuần tú tên Nam Cung Ngôn kia, khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.
Người thanh niên tên Nam Cung Ngôn kia liếc mắt nhìn vào thứ trong móng vuốt của Tử Điêu trên vai Dương Diệp, sau đó mới nhìn Dương Diệp nói:
- Có phải Dương huynh đệ là đệ tử của Kiếm Tông không?
Hiển nhiên, Nam Cung Ngôn hắn nhìn thầy Tử Linh Kiếm trong tay Dương Diệp.
Dương Diệp lắc đầu nói:
- Không phải, à đúng rồi, ta khuyên các vị một câu, hiện tại huyền thú của Thập Vạn Đại Sơn đang tập hợp lại với nhau, các vị đừng săn giết huyền thú ở xung quanh nơi này nữa, mau quay về Đề quốc Đại Tần đi!
- Tất cả huyền thú đang tập hợp tại với nhau sao?
Hoàng Thanh nói chen vào:
- Khó trách đội của ta tìm cả nửa ngày mà ngay cả một con huyền thú cắp Vương cũng không tìm được!
Dương Diệp không hề có ác cảm với ba người này, nên hắn fập tức nói:
- Các ngươi quay về Đề quốc Đại Tần đi, chắc các ngươi cũng đã thu thập đủ số lượng mong muốn rồi, không cần phải mạo hiểm ở Thập Vạn Đại Sơn này làm gì nữa!
Hoàng Thanh đang chuẩn bị nói gì đó, chợt thanh niên đầu trọc đứng cạnh Nam Cung Ngôn đột nhiên đi đến trước mặt Dương Diệp, hắn nhìn nội đan trong vuốt nhỏ của Tử Điêu và thi thể của Man Sư trên mặt đắt, rồi cười và nói:
- Dương huynh đệ, trong tay con thú cưng này của ngươi cầm viên nội đan lớn thế này, linh khí toát ra từ nội đan cũng rất nồng đậm, đây có phải là nội đan của một huyền thù Linh cấp không?
Không đợi Dương Diệp trả lời, Nam Cung Ngôn đột nhiên cười nói:
- Dương huynh đệ, tháng sau chính là ngày sinh thần của phụ thân ta, ta vẫn chưa biết nên tặng cho phụ thân món quà gì để tỏ lòng hiếu nghĩa, hiện tại, khi ta nhìn thấy nội đan của huyền thú kia thì ta nghĩ nó rất xứng đề ta dùng làm quà thọ cho phụ thân, không biết Dương huynh đệ có thể nhường nó lại cho ta không? Đổi lại, ta sẽ dùng huyền kĩ Huyền cấp hạ phẩm đểa đổi lấy!
Dương Diệp nghe xong cảm thấy thật nực cười, huyền kĩ Huyền cấp hạ phẩm đổi lấy nội đan của huyền thú Linh cấp, người nói ra được câu này chắc da mặt cũng phải dày lắm nhỉ? Huyền kĩ Huyền cấp hạ phẩm tuy cũng được xem là quý hiếm, nhưng ở Nam Vực này, chỉ cần mấy chục vạn kim tệ vẫn có thể mua được! Còn nội đan của Huyền thú Linh cấp dù có mấy trăm vạn kim tệ cũng chưa chắc đã mua được!
Không ngờ người này dám lấy mấy chục vạn đổi lấy mấy trăm vạn? Chẳng lẽ hắn tưởng Dương Diệp là kẻ ngu ngốc sao?
Dương Diệp nể mặt ba người Hoàng Thanh nên không nói lời nào khó nghe, chỉ lắc đầu nói:
- Thật ngại quá, ta đang cần dùng viên nội đan này!
Tử Điêu trên vai Dương Diệp đang chuẩn bị nổi giận, sau khi nghe được lời Dương Diệp nói, nó đưa vuốt nhỏ xoa lỗ tai Dương Diệp. Dĩ nhiên, Tử Điêu rất vừa lòng với lời từ chối của Dương Diệp vừa rồi. Nói đúng hơn, viên nội đan này giờ là của nó.
Nam Cung Ngôn nghe thấy Dương Diệp từ chối thì híp mắt lại nhìn, sâu trong đôi mắt hắn hiện lên hàn ý.
Người thanh niên đầu trọc đứng bên cạnh cảm nhận được cảm xúc của Nam Cung Ngôn thì lập tức hiểu ý, cười lạnh nói:
- Dương huynh đệ, chuyện này có phần không ổn đâu. Với thực lực của ngươi thì nhất định không thể chém được đâu của con huyền thú Linh cấp này. Hắn là do một cường giả khác đã chém đầu của nó, sau đó đề lại nơi này. Mọi người đều nói, ai gặp người đó có phần, Dương huynh đệ muốn độc chiếm nó một mình thì không tốt đâu. Huynh đệ chúng ta không thể chấp nhận như vậy được!
- Đúng thế, rất đúng, người nào gặp người đó có phần, thi thể của một huyền thú Linh cấp đều là bảo vật, vậy dựa vào cái gì mà ngươi muốn độc chiếm hả? Dựa vào cái gì hả?
- Hoàng Thanh, vị huynh đệ này của ngươi thật đúng là thiếu suy nghĩ, sao ngươi lại quen biết với một kẻ chỉ biết tới lợi ích cá nhân như vậy chứ?
- Hừ, nếu không phải nể mặt hắn quen biết với Hoàng Thanh thì chúng ta đã ra tay từ lâu, trực tiếp lấy luôn nội đan của huyền thú Linh cấp này rồi. Hắn có năng lực gì mà phản kháng chứ?!
Ba người bọn Hoàng Thanh nghe mọi người nói xong lại cảm thấy khó xử. Ai nhìn thấy nội đan và thi thể của huyền thú Linh cấp mà chẳng muốn có, nhưng trước kia Dương Diệp đã từng cứu bọn họ, nên dù họ có muốn cũng đành thôi. Nhưng những người huynh đệ đi cùng bọn họ lại không chỉ thèm muốn...
- Dương huynh đệ, đây là Nam Cung huynh đệ Nam Cung Ngôn, Nam Cung huynh đệ đây chính là thế tử của một trong tứ đại gia tộc của Đế Đô: Nam Cung thế gia. Nam Cung huynh đệ đây cũng: giống Dương Diệp huynh đệ vậy, đều là những siêu cấp yêu nghiệt, tuổi còn trẻ nhưng đã là Tiên Thiên cửu phẩm rồi! Sau khi chia nhau ra, ba người chúng ta gặp hắn, rồi cùng hắn tổ đội, cùng nhau liệp sát các huyền thú cắp Vương trong Thập Vạn Đại Sơn, nên chúng ta không đi Lạc Vân Cóc!
Dương Diệp nghe xong lời Hoàng Thanh thì gật đầu, sau đó nhìn về phía thanh niên tuần tú tên Nam Cung Ngôn kia, khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.
Người thanh niên tên Nam Cung Ngôn kia liếc mắt nhìn vào thứ trong móng vuốt của Tử Điêu trên vai Dương Diệp, sau đó mới nhìn Dương Diệp nói:
- Có phải Dương huynh đệ là đệ tử của Kiếm Tông không?
Hiển nhiên, Nam Cung Ngôn hắn nhìn thầy Tử Linh Kiếm trong tay Dương Diệp.
Dương Diệp lắc đầu nói:
- Không phải, à đúng rồi, ta khuyên các vị một câu, hiện tại huyền thú của Thập Vạn Đại Sơn đang tập hợp lại với nhau, các vị đừng săn giết huyền thú ở xung quanh nơi này nữa, mau quay về Đề quốc Đại Tần đi!
- Tất cả huyền thú đang tập hợp tại với nhau sao?
Hoàng Thanh nói chen vào:
- Khó trách đội của ta tìm cả nửa ngày mà ngay cả một con huyền thú cắp Vương cũng không tìm được!
Dương Diệp không hề có ác cảm với ba người này, nên hắn fập tức nói:
- Các ngươi quay về Đề quốc Đại Tần đi, chắc các ngươi cũng đã thu thập đủ số lượng mong muốn rồi, không cần phải mạo hiểm ở Thập Vạn Đại Sơn này làm gì nữa!
Hoàng Thanh đang chuẩn bị nói gì đó, chợt thanh niên đầu trọc đứng cạnh Nam Cung Ngôn đột nhiên đi đến trước mặt Dương Diệp, hắn nhìn nội đan trong vuốt nhỏ của Tử Điêu và thi thể của Man Sư trên mặt đắt, rồi cười và nói:
- Dương huynh đệ, trong tay con thú cưng này của ngươi cầm viên nội đan lớn thế này, linh khí toát ra từ nội đan cũng rất nồng đậm, đây có phải là nội đan của một huyền thù Linh cấp không?
Không đợi Dương Diệp trả lời, Nam Cung Ngôn đột nhiên cười nói:
- Dương huynh đệ, tháng sau chính là ngày sinh thần của phụ thân ta, ta vẫn chưa biết nên tặng cho phụ thân món quà gì để tỏ lòng hiếu nghĩa, hiện tại, khi ta nhìn thấy nội đan của huyền thú kia thì ta nghĩ nó rất xứng đề ta dùng làm quà thọ cho phụ thân, không biết Dương huynh đệ có thể nhường nó lại cho ta không? Đổi lại, ta sẽ dùng huyền kĩ Huyền cấp hạ phẩm đểa đổi lấy!
Dương Diệp nghe xong cảm thấy thật nực cười, huyền kĩ Huyền cấp hạ phẩm đổi lấy nội đan của huyền thú Linh cấp, người nói ra được câu này chắc da mặt cũng phải dày lắm nhỉ? Huyền kĩ Huyền cấp hạ phẩm tuy cũng được xem là quý hiếm, nhưng ở Nam Vực này, chỉ cần mấy chục vạn kim tệ vẫn có thể mua được! Còn nội đan của Huyền thú Linh cấp dù có mấy trăm vạn kim tệ cũng chưa chắc đã mua được!
Không ngờ người này dám lấy mấy chục vạn đổi lấy mấy trăm vạn? Chẳng lẽ hắn tưởng Dương Diệp là kẻ ngu ngốc sao?
Dương Diệp nể mặt ba người Hoàng Thanh nên không nói lời nào khó nghe, chỉ lắc đầu nói:
- Thật ngại quá, ta đang cần dùng viên nội đan này!
Tử Điêu trên vai Dương Diệp đang chuẩn bị nổi giận, sau khi nghe được lời Dương Diệp nói, nó đưa vuốt nhỏ xoa lỗ tai Dương Diệp. Dĩ nhiên, Tử Điêu rất vừa lòng với lời từ chối của Dương Diệp vừa rồi. Nói đúng hơn, viên nội đan này giờ là của nó.
Nam Cung Ngôn nghe thấy Dương Diệp từ chối thì híp mắt lại nhìn, sâu trong đôi mắt hắn hiện lên hàn ý.
Người thanh niên đầu trọc đứng bên cạnh cảm nhận được cảm xúc của Nam Cung Ngôn thì lập tức hiểu ý, cười lạnh nói:
- Dương huynh đệ, chuyện này có phần không ổn đâu. Với thực lực của ngươi thì nhất định không thể chém được đâu của con huyền thú Linh cấp này. Hắn là do một cường giả khác đã chém đầu của nó, sau đó đề lại nơi này. Mọi người đều nói, ai gặp người đó có phần, Dương huynh đệ muốn độc chiếm nó một mình thì không tốt đâu. Huynh đệ chúng ta không thể chấp nhận như vậy được!
- Đúng thế, rất đúng, người nào gặp người đó có phần, thi thể của một huyền thú Linh cấp đều là bảo vật, vậy dựa vào cái gì mà ngươi muốn độc chiếm hả? Dựa vào cái gì hả?
- Hoàng Thanh, vị huynh đệ này của ngươi thật đúng là thiếu suy nghĩ, sao ngươi lại quen biết với một kẻ chỉ biết tới lợi ích cá nhân như vậy chứ?
- Hừ, nếu không phải nể mặt hắn quen biết với Hoàng Thanh thì chúng ta đã ra tay từ lâu, trực tiếp lấy luôn nội đan của huyền thú Linh cấp này rồi. Hắn có năng lực gì mà phản kháng chứ?!
Ba người bọn Hoàng Thanh nghe mọi người nói xong lại cảm thấy khó xử. Ai nhìn thấy nội đan và thi thể của huyền thú Linh cấp mà chẳng muốn có, nhưng trước kia Dương Diệp đã từng cứu bọn họ, nên dù họ có muốn cũng đành thôi. Nhưng những người huynh đệ đi cùng bọn họ lại không chỉ thèm muốn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.