Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)

Chương 377: Giết! (1)

thanh loan phong thượng

02/03/2023

Nam Cung Ngôn đứng ở phía trước, hắn chỉ cười rồi nói:

- Dương huynh đệ, điều kiện ta đưa ra lúc đầu vẫn còn hiệu lực đấy, chỉ cần ngươi tình nguyện từ bỏ thứ kia, về sau ở trong Thập Vạn Đại Sơn này chúng ta là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có tài cùng phát, ngươi thấy thế nào?

Dương Diệp cười khẽ, hắn nhìn ba người Hoàng Thanh nói:

- Ta cho các người một cơ hội đấy, đi đi!

Nam Cung Ngôn đứng bên cạnh nhướng mày. Hắn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nghĩ ba người họ lại không đứng ở bên phía mình à?

Ba người Hoàng Thanh nghe Dương Diệp nói xong lại hơi sửng sốt, nhưng nữ tử tên Hải Tuyết bình tĩnh xem xét lại mọi việc, nàng nhìn Dương Diệp rồi xoay người bỏ đi không chút do dự.

Hoàng Thanh và Thanh Hải thấy Hải Tuyết rời đi thì nhìn nhau, sau đó lại nhìn Dương Diệp, và đuổi theo Hải Tuyết.

Chỉ đi chung với Hải Tuyết trong khoảng thời gian ngắn, nhưng Hoàng Thanh hắn rất bội phục trí tuệ của Hải Tuyết, vì mỗi lần rơi vào tình cảnh nguy hiểm, bọn họ đều nhờ có trí tuệ của Hải Tuyết mới có thể giữ được tính mạng. Nên khi thấy Hải Tuyết bỏ đi không chút do dự thì hắn biết, chuyện lần này không còn là chuyện nhỏ nữa, nên hắn cũng rời đi mà không do dự.

Nhưng người thanh niên tên Thanh Hải kia lại không rời đi, vì hắn để mắt tới thi thể huyền thú Linh cấp kia. Thi thể của huyền thú Linh cấp to như thế, dù có chia cho mười máy người, thì hắn chắc chắn cũng sẽ được nhận lấy một phần. Mà khi bán đi một phần kia, giá của nó chắc chắn cũng không ít. Nên hắn chọn ở lại.

- Dương huynh đệ, tất cả mọi người ở đây đều là huynh đệ với nhau cả!

Thanh Hải dường như muốn trở thành người hòa giải.

Nhưng Dương Diệp chỉ hát tay áo, ngắt lời của Thanh Hải:

- Ta biết, trên đời này có rất ít người có thể kìm chế được ham muốn của bản thân, ngươi đã không thể kìm chế được, vậy thì ngươi chỉ có thể trả cái giá đắt thôi!

Dương Diệp nói xong lại vung tay phải lên, đại quân huyền thú lập tức xuất hiện. Cùng túc đó, Dương Diệp lao thẳng đến trước mặt của Nam Cung Ngôn, rút kiếm chém xuống.



Dương Diệp hắn không phải là kẻ thích giết người, nhưng hắn tuyệt đối không phải là kẻ nhân từ. Người không động vào ta, ta sẽ không động tới người, nhưng người đã động vào ta thì ta nhất định phải động tới người. Những kẻ này muốn cướp thi thể và nội đan của hắn, nếu đã vậy, hắn sẽ không ngốc đến mức đi nói đạo lý nhân nghĩa với họ làm gì!

Đại quân huyền thú vốn không có thiện cảm với nhân loại, không cần Dương Diệp ra lệnh, chúng đều đồng loạt lao về phía mười mấy người đang đứng đó.

Nhìn thấy cảnh tượng này, máy tên đứng phía sau Nam Cung Ngôn chợt kinh hãi, không ngờ chuyện này vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ, đừng nói là bọn họ, chỉ sợ dù là ai đi chẳng nữa, khi nhìn thấy cảnh này đều sẽ không giấu được nỗi khiếp sợ. Một nhân loại có thể gọi ra được một đội quân huyền thú, chuyện này là bình thường sao?

Nam Cung Ngôn thậm chí không có thời gian để khiếp sợ, vì một đường kiếm của Dương Diệp đã nhanh như chớp chém về phía đầu hắn, cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa trong đường kiếm kia, Nam Cung Ngôn lập tức nghiêm mặt. Hắn biết mình đã đánh giá quá thấp người tên Dương Diệp này rồi!

Nam Cung Ngôn không còn thời gian để suy nghĩ lung tung, hắn đập mạnh chân phải xuống đất và lùi nhanh về phía sau, tránh được đường kiếm của Dương Diệp. Dương Diệp có hơi kinh ngạc. Hắn không nghĩ người trước mặt lại có thể tránh được một kiếm toàn lực của hắn. Tuy đường kiếm này không có kiếm ý, nhưng dưới một kiếm hắn dùng toàn lực như vậy, người bình thường chưa chắc đã tránh được!

- Dương huynh đệ, xin ngươi nể chút tình nghĩa trước kia mà tha cho ta...

Đúng lúc này, giọng nói của Thanh Hải từ phía xa truyền đến, nhưng dưới sự tắn công kịch tiệt của đội quân huyền thú, hắn thậm chí không nói được một câu hoàn chỉnh.

Dương Diệp cũng không đề ý đến Thanh Hải, hắn đã cho đối phương một cơ hội rồi, nhưng đối phương vì ham muốn của bản thân đã bỏ qua cơ hội đó, vậy không thể trách ai được. Vì khi hắn đã cho đội quân huyền thú ra trận, tuyệt đối không có ai có thể sống sót rời đi được!

Huyền khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, trong nháy mắt tập trung vào giày Tật Phong, Dương Diệp đạp mạnh chân phải, mượn mặt đất làm đà, như một quả đại bác lao về phía Nam Cung Ngôn. Đám người kia nói Nam Cung Ngôn tà kẻ mạnh nhất ở đây, vậy chỉ cần giải quyết được Nam Cung Ngôn thì những kẻ khác cũng không còn đáng lo nữa!

Nam Cung Ngôn thấy Dương Diệp vọt tới, hắn nheo mắt lại. Nếu là bình thường thì hắn sẽ không ngại đấu một trận ra trò với Dương Diệp, nhưng hiện tại, quanh đây đều là huyền thú cấp Vương. Mà mấy con huyền thú cấp Vương tại đang bao vây tấn công chỗ này. Chỉ lát nữa thôi, những kẻ đi cùng hắn đều sẽ bị giết chết, chờ đến lúc mấy con huyền thú cắp Vương này giải quyết xong những kẻ đi cùng hắn sẽ quay sang đối phó với hắn, vậy hắn chết chắc!

Nam Cung Ngôn nghĩ đến đây lại có ý định rút lui. Sau khi nghe một tiếng hét vang lên thảm thiết, hắn không cảm thấy do dự gì nữa, huyền khí trong cơ thê bắt đầu chuyển động, chân phải đạp mạnh xuống đất và phóng đi.

Dương Diệp thấy Nam Cung Ngôn muốn bỏ trốn thì hừ lạnh một tiếng, sau đó khẽ quát:

- Tật Phong Bộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Vực Vô Địch (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook