Chương 240: Nguyên Môn 1
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Trong mắt Tu La không còn xem thường như trước, hắn quan sát tỉ mỉ Mộ Dung Yêu, nói:
- Thực lực của ngươi không tệ, có tư cách làm đối thủ của ta, gặp trên Thanh Vân Bảng!
Nói xong, Tu La cũng không phí lời, h ắn xoay người đi trở về bên cạnh Khô Cốt lão nhân.
Tu La đi trở về sau lưng Khô Cốt, một nam tử sau lưng Khô Cốt đi ra, ánh mắt của hắn lướt qua đám người Dương Diệp, cuối cùng nhìn lên người Mộ Dung Yêu, sau đó lắc đầu nói:
- Thực lực không tệ, tướng mạo vóc người lại càng không tồi, nhưng rất đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Nói xong, nam tử cũng không chờ Mộ Dung Yêu nói chuyện, hắn đi thẳng tới trước trụ kiểm tra, tay phải uốn lượn, lòng bàn tay hướng ra ngoài, trong lòng bàn tay, một luồng khói đen hiện ra, lúc này, trên đài truyền tống lại có động tĩnh.
- Là người của Bách Hoa cung đến rồi, còn cón người của Băng Tuyết Cung.
Có người kinh ngạc thốt lên.
Mọi người lần thứ hai nhìn sang vị trí truyền tống đài.
Truyền tống đài xuất hiện hai đội nhân mã, bên trái là đội bốn người, đều là người mặc váy hoa; bên có đội năm người, đều là người mặc quần áo trắng. Hai đội nhân mã có đặc điểm giống nhau, tất cả đều là nữ nhân, hơn nữa đều có dung mạo xinh đẹp.
- Nhìn thấy nữ tử đẹp nhất bên phía người mặc quần áo trắng hay không!
Mộ Dung Yêu nói với Dương Diệp:
- Nàng tên là Lãnh Tâm Nhiên, là nhân vật đại biểu của Băng Tuyết Cung, nghe đồn nàng từng đánh chết cường giả Vương Giả cảnh, đúng rồi, Ngũ hành huyền khí của nàng là thủy huyền khí, nếu ngày sau giao thủ với nàng thì phải cẩn thận!
- Đội bên phải thì sao?
Dương Diệp nhìn các nữ tử phía sau Lãnh Tâm Nhiên, sau đó lại nhìn sang đội ngũ Bách Hoa cung. So với Băng Tuyết Cung, hắn càng có hứng thú với Bách Hoa cung.
Mộ Dung Yêu nhìn Dương Diệp một chút, sau đó nói:
- Nhìn thấy nữ tử mang khăn che mặt hay không, nàng tên là Văn Nhân Nguyệt, Tiên Thiên cửu phẩm, nàng rất thần bí, không có bất cứ tin tức hay lời đồn nào liên quan tới nàng, nhưng càng như vậy càng phải cẩn thận!
- Văn Nhân Nguyệt sao?
Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Yêu, nói:
- Ngươi thật sự hiểu rõ những thiên tài kia đấy!
- Đương nhiên phải hiểu rõ!
Mộ Dung Yêu nói:
- Chỉ có thời khắc chú ý thực lực của các yêu nghiệt trong Nam vực, ta mới có thể nhận biết rõ thực lực của mình, không phải vậy ở Kiếm tông, cứ được những đệ tử nội môn và ngoại môn khen tặng, ta e sợ sẽ sẽ giống như Tư Đồ Vinh, tự cho rằng mình là yêu nghiệt!
Dương Diệp cười cợt, nói;
- Hiện tại ta đã biết rõ vì sao thực lực của ngươi mạnh như thế! Đúng vậy, có thể trở thành cường giả đều không có rác rưởi, ví dụ như Mộ Dung Yêu trước mặt ta.
- Ngươi cũng không sai, bởi vì ta ngửi được khí tức nguy hiểm trên người của ngươi!
Mộ Dung Yêu hơi cau mày, nói.
- Hiện tại chúng ta đứng chung một con thuyền, cho dù ta nguy hiểm, như vậy cũng chỉ uy hiếp người khác, không phải sao?
Dương Diệp cười nói.
- Nếu như tất cả đệ tử Kiếm tông tham gia Thanh Vân Bảng đều nghĩ thế thì tốt rồi!
Mộ Dung Yêu cười nói.
Dương Diệp cười cợt, không nói chuyện, hắn cảm giác được, những đệ tử lâu năm do Tư Đồ Vinh cầm đầu đều có ý xa lánh hắn và Mộ Dung Yêu cùng Tần Phong, nhưng hắn không quan tâm những việc này, chỉ cần đối phương không trêu chọc đến hắn, xa lánh thì xa lánh đi, hắn cũng không mất đi miếng thịt nào!
Băng Tuyết Cung cùng Bách Hoa cung có gì đó không đúng, hai bên lạnh lùng nhìn nhau một chút, sau đó đi tới cửa thành
- Khô Cốt, Ngọc Hành, không nghĩ tới lần này là các ngươi mang đội!
Mỹ phụ cầm đầu Bách Hoa cung liếc mắt nhìn Ngọc Hành cùng Khô Cốt, nàng lên tiếng nói.
- Thải Phượng, mấy chục năm không gặp, phong thái của ngươi vẫn như trước!
Nhìn mỹ phụ trước mắt, trong mắt Ngọc Hành hơi có phức tạp, cảm khái nói:
- Tháng ngày ngươi và ta đồng thời kết bạn như ngày hôm qua, ai. . .
Trong mắt mỹ phụ Thải Phượng xuất hiện một tia phức tạp, nói:
- Mấy chục năm không gặp, ngươi đã sắp biến thành ông già.
- Năm tháng không tha người!
Ngọc Hành lắc đầu nở nụ cười.
Lúc này, mỹ phụ quần trắng cầm đầu Băng Tuyết Cung đi tới, đột nhiên lạnh lùng nói:
- Muốn ôn lại tình xưa, xin mời đứng sang nơi khác được không?
Gương mặt Thải Phượng biến thành lạnh lẽo, sau đó nàng mỉm cười, nói:
- Muốn ôn lại tình xưa thì làm sao? Dù sao cũng hơn một ít người không hiểu tình yêu!
Mỹ phụ quần trắng liếc mắt nhìn Thải Phượng, sau đó lại nhìn về phía Ngọc Hành, nói:
- Ngọc Hành ngươi năm đó cũng được cho là một nhân vật, tại sao lại cảm thấy hứng thú với nữ nhân bị quỷ mê tâm hồn? Cũng may mà lúc trước ngươi không lựa chọn đi tới cùng với nữ nhân này, không phải vậy ngươi đã mang không biết bao nhiêu cái nón xanh rồi. Ngươi còn không biết nha, nam sủng của ai đó đã vượt qua ba người rồi!
- Thực lực của ngươi không tệ, có tư cách làm đối thủ của ta, gặp trên Thanh Vân Bảng!
Nói xong, Tu La cũng không phí lời, h ắn xoay người đi trở về bên cạnh Khô Cốt lão nhân.
Tu La đi trở về sau lưng Khô Cốt, một nam tử sau lưng Khô Cốt đi ra, ánh mắt của hắn lướt qua đám người Dương Diệp, cuối cùng nhìn lên người Mộ Dung Yêu, sau đó lắc đầu nói:
- Thực lực không tệ, tướng mạo vóc người lại càng không tồi, nhưng rất đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Nói xong, nam tử cũng không chờ Mộ Dung Yêu nói chuyện, hắn đi thẳng tới trước trụ kiểm tra, tay phải uốn lượn, lòng bàn tay hướng ra ngoài, trong lòng bàn tay, một luồng khói đen hiện ra, lúc này, trên đài truyền tống lại có động tĩnh.
- Là người của Bách Hoa cung đến rồi, còn cón người của Băng Tuyết Cung.
Có người kinh ngạc thốt lên.
Mọi người lần thứ hai nhìn sang vị trí truyền tống đài.
Truyền tống đài xuất hiện hai đội nhân mã, bên trái là đội bốn người, đều là người mặc váy hoa; bên có đội năm người, đều là người mặc quần áo trắng. Hai đội nhân mã có đặc điểm giống nhau, tất cả đều là nữ nhân, hơn nữa đều có dung mạo xinh đẹp.
- Nhìn thấy nữ tử đẹp nhất bên phía người mặc quần áo trắng hay không!
Mộ Dung Yêu nói với Dương Diệp:
- Nàng tên là Lãnh Tâm Nhiên, là nhân vật đại biểu của Băng Tuyết Cung, nghe đồn nàng từng đánh chết cường giả Vương Giả cảnh, đúng rồi, Ngũ hành huyền khí của nàng là thủy huyền khí, nếu ngày sau giao thủ với nàng thì phải cẩn thận!
- Đội bên phải thì sao?
Dương Diệp nhìn các nữ tử phía sau Lãnh Tâm Nhiên, sau đó lại nhìn sang đội ngũ Bách Hoa cung. So với Băng Tuyết Cung, hắn càng có hứng thú với Bách Hoa cung.
Mộ Dung Yêu nhìn Dương Diệp một chút, sau đó nói:
- Nhìn thấy nữ tử mang khăn che mặt hay không, nàng tên là Văn Nhân Nguyệt, Tiên Thiên cửu phẩm, nàng rất thần bí, không có bất cứ tin tức hay lời đồn nào liên quan tới nàng, nhưng càng như vậy càng phải cẩn thận!
- Văn Nhân Nguyệt sao?
Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Yêu, nói:
- Ngươi thật sự hiểu rõ những thiên tài kia đấy!
- Đương nhiên phải hiểu rõ!
Mộ Dung Yêu nói:
- Chỉ có thời khắc chú ý thực lực của các yêu nghiệt trong Nam vực, ta mới có thể nhận biết rõ thực lực của mình, không phải vậy ở Kiếm tông, cứ được những đệ tử nội môn và ngoại môn khen tặng, ta e sợ sẽ sẽ giống như Tư Đồ Vinh, tự cho rằng mình là yêu nghiệt!
Dương Diệp cười cợt, nói;
- Hiện tại ta đã biết rõ vì sao thực lực của ngươi mạnh như thế! Đúng vậy, có thể trở thành cường giả đều không có rác rưởi, ví dụ như Mộ Dung Yêu trước mặt ta.
- Ngươi cũng không sai, bởi vì ta ngửi được khí tức nguy hiểm trên người của ngươi!
Mộ Dung Yêu hơi cau mày, nói.
- Hiện tại chúng ta đứng chung một con thuyền, cho dù ta nguy hiểm, như vậy cũng chỉ uy hiếp người khác, không phải sao?
Dương Diệp cười nói.
- Nếu như tất cả đệ tử Kiếm tông tham gia Thanh Vân Bảng đều nghĩ thế thì tốt rồi!
Mộ Dung Yêu cười nói.
Dương Diệp cười cợt, không nói chuyện, hắn cảm giác được, những đệ tử lâu năm do Tư Đồ Vinh cầm đầu đều có ý xa lánh hắn và Mộ Dung Yêu cùng Tần Phong, nhưng hắn không quan tâm những việc này, chỉ cần đối phương không trêu chọc đến hắn, xa lánh thì xa lánh đi, hắn cũng không mất đi miếng thịt nào!
Băng Tuyết Cung cùng Bách Hoa cung có gì đó không đúng, hai bên lạnh lùng nhìn nhau một chút, sau đó đi tới cửa thành
- Khô Cốt, Ngọc Hành, không nghĩ tới lần này là các ngươi mang đội!
Mỹ phụ cầm đầu Bách Hoa cung liếc mắt nhìn Ngọc Hành cùng Khô Cốt, nàng lên tiếng nói.
- Thải Phượng, mấy chục năm không gặp, phong thái của ngươi vẫn như trước!
Nhìn mỹ phụ trước mắt, trong mắt Ngọc Hành hơi có phức tạp, cảm khái nói:
- Tháng ngày ngươi và ta đồng thời kết bạn như ngày hôm qua, ai. . .
Trong mắt mỹ phụ Thải Phượng xuất hiện một tia phức tạp, nói:
- Mấy chục năm không gặp, ngươi đã sắp biến thành ông già.
- Năm tháng không tha người!
Ngọc Hành lắc đầu nở nụ cười.
Lúc này, mỹ phụ quần trắng cầm đầu Băng Tuyết Cung đi tới, đột nhiên lạnh lùng nói:
- Muốn ôn lại tình xưa, xin mời đứng sang nơi khác được không?
Gương mặt Thải Phượng biến thành lạnh lẽo, sau đó nàng mỉm cười, nói:
- Muốn ôn lại tình xưa thì làm sao? Dù sao cũng hơn một ít người không hiểu tình yêu!
Mỹ phụ quần trắng liếc mắt nhìn Thải Phượng, sau đó lại nhìn về phía Ngọc Hành, nói:
- Ngọc Hành ngươi năm đó cũng được cho là một nhân vật, tại sao lại cảm thấy hứng thú với nữ nhân bị quỷ mê tâm hồn? Cũng may mà lúc trước ngươi không lựa chọn đi tới cùng với nữ nhân này, không phải vậy ngươi đã mang không biết bao nhiêu cái nón xanh rồi. Ngươi còn không biết nha, nam sủng của ai đó đã vượt qua ba người rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.