Chương 241: Nguyên Môn 2
thanh loan phong thượng
02/03/2023
Sắc mặt Thải Phượng hơi khó coi, nói:
- Băng Ngọc, ngươi muốn luận bàn một chút hay không?
- Sợ ngươi?
Băng Ngọc cười lạnh nói.
- Hai vị, Khô Cốt đi trước một bước!
Ngay khi hai người giương cung bạt kiếm, Khô Cốt quay về phía hai nữ ôm quyền, sau đó hắn dẫn theo ba đệ tử rời đi.
Hắn thực sự không có hứng thú tham vào trong ân oán của Băng Tuyết Cung cùng Bách Hoa cung.
Ngọc Hành cũng quay về hai người ôm quyền, sau đó liền chuẩn bị rời đi. Hắn cũng không muốn tham dự vào việc giữa Bách Hoa cung cùng Băng Tuyết Cung, hai bên Kiếm tông đều không thểđắc tội được, cho nên rời đi mới là thượng sách.
- Kiếm tông của ngươi có thể có một người gọi là Dương Diệp hay không?
Ngay khi Ngọc Hành chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Thải Phượng mở miệng nói.
Nghe vậy, mấy người Tư Đồ Vinh nhìn về phía Dương Diệp. Tô Thanh Thi và Ngọc Hành hơi cau mày.
Dương Diệp cũng ngẩn ra, lẽ nào đối phương muốn gây sự với hắn sao? Nhưng hắn có thân phận phù văn sư, hắn cũng không sợ, lập tức đi ra, nói:
- Là ta!
Nghe được Dương Diệp, mấy đệ tử Bách Hoa cung nhìn về phía Dương Diệp, đặc biệt là Văn Nhân Nguyệt che mặt, trong đôi mắt đẹp sinh ra ánh mắt hiếu kỳ.
Thải Phượng đánh giá Dương Diệp từ trên xuống dưới, sau đó nói:
- Ngươi chính là nhi tử của Phượng Ngọc?
Dương Diệp nhìn đối phương, không nói gì.
- Tiên Thiên nhị phẩm? Ta vốn cho rằng nhi tử của Phượng Ngọc ghê gớm đấy, không nghĩ tới mới Tiên Thiên nhị phẩm, thật sự làm người ta cảm thấy thất vọng!
Thải Phượng khẽ lắc đầu nói.
- Nói xong?
Dương Diệp nhạt tiếng nói.
Không thể không nói, Dương Diệp biểu thị bình tĩnh và thong dong vẫn làm người ta cảm thấy phi thường chán ghét. Thải Phượng híp mắt lại, nói;
- Đừng tưởng rằng có Lâm Sơn làm chỗ dựa thì ngươi có thể vô tư, Bách Hoa cung ta muốn đối phó một người, cho dù là Công hội Phù Văn Sư cũng không bảo vệ được.
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Ta tin lời của ngươi, ta chờ.
- Ngươi không sợ mẹ ngươi chết hay sao?
Thải Phượng trầm giọng nói.
Bỗng nhiên Dương Diệp nở nụ cười, nở nụ cười một hồi, nói:
- Với địa vị của Bách Hoa cung ở Nam vực, còn không lưu lạc đến mức tới dùng mẫu thân người khác uy hiếp người như vậy.
- Cũng không nhất định!
Lúc này, Băng Ngọc lạnh lùng nói:
- Bách Hoa cung có thể làm ra chuyện chăn nuôi nam nhân, dùng mẫu thân ngươi để uy hiếp ngươi thì làm sao không được? Tiểu tử, nhắc nhở ngươi một câu, nếu như Bách Hoa cung dùng mẫu thân ngươi đến uy hiếp ngươi, vậy ngươi tốt nhất đừng thỏa hiệp, bởi vì ngươi thỏa hiệp kết quả là ngươi cùng mẫu thân của ngươi cùng chết, cho dù không chết cũng sống không bằng chết!
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở!
Dương Diệp thi lễ với Băng Ngọc, sau đó nhìn về phía Thải Phượng, nói:
- Nếu như không có chuyện gì, ta liền cáo từ.
Trong mắt Thải Phượng bắn ra sát ý lạnh lẽo, huyền khí trong cơ thể phun trào, đang lúc này, Tô Thanh Thi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, nói:
- Thải Phượng tiền bối sẽ không làm lấy lớn ép nhỏ đấy chứ?
Ngọc Hành cũng nói:
- Thải Phượng, cho ta mặt mũi, việc này tạm thời thả xuống, thế nào?
Dương Diệp hiện tại đại biểu Kiếm tông, nếu như tùy ý để Thải Phượng bắt nạt, việc này không chỉ Dương Diệp mất mặt, còn có Kiếm tông.
Một lát, Thải Phượng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Xem mặt mũi của Ngọc Hành, lần này xem như xong. Tiểu tử, ta cam đoan với ngươi, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ đoàn tụ với mẫu thân của ngươi, đến lúc đó ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết!
Dương Diệp mặt không hề cảm xúc, cũng không có nói lời hung ác, hắn xoay người đi tới cẳ thành. Hắn biết, người trước mắt khẳng định sẽ giống như Phượng Vũ, khẳng định có quan hệ với mẫu thân của hắn, cho nên mới nhắm vào hắn như vậy. Đồng thời hắn cũng biết, Thải Phượng nói không giả, Công hội Phù Văn Sư có thể bảo đảm hắn nhất thời, thế nhưng không thể bảo đảm hắn một đời, dù sao nếu như Bách Hoa cung phái cường giả Linh Giả cảnh, thậm chí Tôn Giả cảnh đến ám sát hắn, vậy hắn không có chút khả năng phản kháng.
Vì lẽ đó, hắn cần không ngừng mạnh mẽ hơn.
- Dương Diệp!
Đột nhiên, có một giọng nói quen thuộc vang lên, Dương Diệp quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Thanh Hồng lúc này chính cười khanh khách nhìn hắn. Ở bên cạnh Thanh Hồng chính là Man Tử cùng Tiểu Hắc.
- Sao các ngươi tới đây?
Dương Diệp đi tới, hắn nở nụ cười vui vẻ.
- Băng Ngọc, ngươi muốn luận bàn một chút hay không?
- Sợ ngươi?
Băng Ngọc cười lạnh nói.
- Hai vị, Khô Cốt đi trước một bước!
Ngay khi hai người giương cung bạt kiếm, Khô Cốt quay về phía hai nữ ôm quyền, sau đó hắn dẫn theo ba đệ tử rời đi.
Hắn thực sự không có hứng thú tham vào trong ân oán của Băng Tuyết Cung cùng Bách Hoa cung.
Ngọc Hành cũng quay về hai người ôm quyền, sau đó liền chuẩn bị rời đi. Hắn cũng không muốn tham dự vào việc giữa Bách Hoa cung cùng Băng Tuyết Cung, hai bên Kiếm tông đều không thểđắc tội được, cho nên rời đi mới là thượng sách.
- Kiếm tông của ngươi có thể có một người gọi là Dương Diệp hay không?
Ngay khi Ngọc Hành chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Thải Phượng mở miệng nói.
Nghe vậy, mấy người Tư Đồ Vinh nhìn về phía Dương Diệp. Tô Thanh Thi và Ngọc Hành hơi cau mày.
Dương Diệp cũng ngẩn ra, lẽ nào đối phương muốn gây sự với hắn sao? Nhưng hắn có thân phận phù văn sư, hắn cũng không sợ, lập tức đi ra, nói:
- Là ta!
Nghe được Dương Diệp, mấy đệ tử Bách Hoa cung nhìn về phía Dương Diệp, đặc biệt là Văn Nhân Nguyệt che mặt, trong đôi mắt đẹp sinh ra ánh mắt hiếu kỳ.
Thải Phượng đánh giá Dương Diệp từ trên xuống dưới, sau đó nói:
- Ngươi chính là nhi tử của Phượng Ngọc?
Dương Diệp nhìn đối phương, không nói gì.
- Tiên Thiên nhị phẩm? Ta vốn cho rằng nhi tử của Phượng Ngọc ghê gớm đấy, không nghĩ tới mới Tiên Thiên nhị phẩm, thật sự làm người ta cảm thấy thất vọng!
Thải Phượng khẽ lắc đầu nói.
- Nói xong?
Dương Diệp nhạt tiếng nói.
Không thể không nói, Dương Diệp biểu thị bình tĩnh và thong dong vẫn làm người ta cảm thấy phi thường chán ghét. Thải Phượng híp mắt lại, nói;
- Đừng tưởng rằng có Lâm Sơn làm chỗ dựa thì ngươi có thể vô tư, Bách Hoa cung ta muốn đối phó một người, cho dù là Công hội Phù Văn Sư cũng không bảo vệ được.
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Ta tin lời của ngươi, ta chờ.
- Ngươi không sợ mẹ ngươi chết hay sao?
Thải Phượng trầm giọng nói.
Bỗng nhiên Dương Diệp nở nụ cười, nở nụ cười một hồi, nói:
- Với địa vị của Bách Hoa cung ở Nam vực, còn không lưu lạc đến mức tới dùng mẫu thân người khác uy hiếp người như vậy.
- Cũng không nhất định!
Lúc này, Băng Ngọc lạnh lùng nói:
- Bách Hoa cung có thể làm ra chuyện chăn nuôi nam nhân, dùng mẫu thân ngươi để uy hiếp ngươi thì làm sao không được? Tiểu tử, nhắc nhở ngươi một câu, nếu như Bách Hoa cung dùng mẫu thân ngươi đến uy hiếp ngươi, vậy ngươi tốt nhất đừng thỏa hiệp, bởi vì ngươi thỏa hiệp kết quả là ngươi cùng mẫu thân của ngươi cùng chết, cho dù không chết cũng sống không bằng chết!
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở!
Dương Diệp thi lễ với Băng Ngọc, sau đó nhìn về phía Thải Phượng, nói:
- Nếu như không có chuyện gì, ta liền cáo từ.
Trong mắt Thải Phượng bắn ra sát ý lạnh lẽo, huyền khí trong cơ thể phun trào, đang lúc này, Tô Thanh Thi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, nói:
- Thải Phượng tiền bối sẽ không làm lấy lớn ép nhỏ đấy chứ?
Ngọc Hành cũng nói:
- Thải Phượng, cho ta mặt mũi, việc này tạm thời thả xuống, thế nào?
Dương Diệp hiện tại đại biểu Kiếm tông, nếu như tùy ý để Thải Phượng bắt nạt, việc này không chỉ Dương Diệp mất mặt, còn có Kiếm tông.
Một lát, Thải Phượng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Xem mặt mũi của Ngọc Hành, lần này xem như xong. Tiểu tử, ta cam đoan với ngươi, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ đoàn tụ với mẫu thân của ngươi, đến lúc đó ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết!
Dương Diệp mặt không hề cảm xúc, cũng không có nói lời hung ác, hắn xoay người đi tới cẳ thành. Hắn biết, người trước mắt khẳng định sẽ giống như Phượng Vũ, khẳng định có quan hệ với mẫu thân của hắn, cho nên mới nhắm vào hắn như vậy. Đồng thời hắn cũng biết, Thải Phượng nói không giả, Công hội Phù Văn Sư có thể bảo đảm hắn nhất thời, thế nhưng không thể bảo đảm hắn một đời, dù sao nếu như Bách Hoa cung phái cường giả Linh Giả cảnh, thậm chí Tôn Giả cảnh đến ám sát hắn, vậy hắn không có chút khả năng phản kháng.
Vì lẽ đó, hắn cần không ngừng mạnh mẽ hơn.
- Dương Diệp!
Đột nhiên, có một giọng nói quen thuộc vang lên, Dương Diệp quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Thanh Hồng lúc này chính cười khanh khách nhìn hắn. Ở bên cạnh Thanh Hồng chính là Man Tử cùng Tiểu Hắc.
- Sao các ngươi tới đây?
Dương Diệp đi tới, hắn nở nụ cười vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.