Quyển 5 - Chương 41: Chiến tranh ngoài dự đoán
Vô Tội
16/08/2021
Dịch: Đường Huyền Trang
- Lập tức xử lý sạch sẽ những thi thể này.
Đứng trên lầu ở cửa tòa biên thành, Đinh Ninh nhìn bức tường màu đen cùng màu đỏ từ từ nói.
- Xử lý như thế nào?
Nam Cung Thải Thục không nhịn được mà hét lên một tiếng đầy phẫn nộ.
Thân thể của nàng đang run rẩy.
Thực sự nàng không muốn phát tiết tâm tình lên Đinh Ninh, chẳng qua nàng không thể tưởng tượng được tại sao Đinh Ninh nhìn thấy hình ảnh này mà lại có thể bảo trì bình tĩnh như vậy.
- Sự thù hận và phẫn nộ của cô đang lấn áp sự bi thương.
Đinh Ninh quay đầu lại nhìn Nam Cung Thải Thục, khuôn mặt dần dần trở lên lạnh lẽo:
- Bây giờ là người khác tàn sát một toà thành của vương triều Đại Tần chúng ta, nhưng ít nhất vẫn để lại phụ nữ và trẻ em, nhưng quân đội Đại Tần không chỉ tàn sát một tòa thành của người khác. Đây là chiến tranh, phẫn nộ và cừu hận nhằm vào địch nhân chỉ khiến cô dễ bị kích động, từ đó tạo rất nhiều điều sai lầm, điều đó thật vô nghĩa.
- Vô nghĩa?
Sắc mặt Nam Cung Thải Thục trở lên trắng như tuyết, nàng cắn chặt môi, phát ra âm thanh từ kẽ răng:
- Ngươi bảo ta không được hận kẻ địch đã đồ sát cả tòa thành này?
Đinh Ninh im lặng một lúc rồi nói:
- Cô phải hiểu rằng, chiến tranh xảy ra không phải do những tướng lãnh xuất quân này, mà luôn là do vài người có vị trí cao trong cuộc sống kia. Nếu truy tìm nguyên nhân, thì ai dẫn đến những chuyện này?
Nam Cung Thải Thục tạm thời ngừng hít thở, đầu óc cô nhất thời không thể hiểu được hết những lời Đinh Ninh nói nhưng cô cũng không biết phản bác thế nào.
- Hận kẻ thù không thể giải quyết được vấn đề. Vừa rồi cô cũng nghe những người này nói lại, đối phương chọn phương pháp như vậy để buộc Mân Sơn Kiếm Tông không can dự vào chiến tranh của nước Ô Thị, việc này không có gì đáng trách. Quân đội vương triều Đại Tần của chúng ta tiến vào quốc thổ của người khác, việc này đã tính là cái gì?
Khóe miệng Đinh Ninh nổi lên một tia đắng chát:
- Ta chỉ biết là, bây giờ mà không xử lý những thi thể này, chỉ sợ sẽ gây ra nhiều bệnh nghiêm trọng, trong những phụ nữ và trẻ em này, rất nhiều người sẽ chết.
- Lạnh lùng đối mặt với tất cả, đây là vấn đề mà một tên tướng lãnh thành công cần phải suy nghĩ?
Nam Cung Thải Thục nở nụ cười thảm.
- Không phải như thế.
Đinh Ninh lắc đầu:
- Tất cả vẫn là vì người sống mà suy nghĩ, đây mới là vẫn đề một tên tướng lãnh cần suy tính.
Khói đen bốc lên.
Túc Vệ Quân bắt đầu đốt tất cả thi thể trong thành.
- Trận chiến này không dễ đánh.
Đinh Ninh không nhìn đống thi thể đang cháy hừng hực kia mà hắn lãnh đạm ngẩng đầu nhìn về phía Âm Sơn đã hiện ra ở đằng xa, rồi từ từ nói:
- Không phải nói những người này.
Nam Cung Thải Thục kinh ngạc quay sang nhìn hắn.
Đinh Ninh chậm rãi nói nói:
- Bất kể là quân trong thành hay quân tiếp viện từ ngoài thành, đều chết ở một vòng gần tường thành, người tu hành của Ô Thị có thể dùng sức một mình tàn sát hàng loạt dân trong thành vốn không nhiều, người có khả năng một mình giết tất cả quân giữ thành chỉ có thể là người có ngoại hiệu Thương Lang của thảo nguyên, Gia Luật Thương Lang.
- Hắn là Đại nguyên soái của nước Ô Thị.
Đinh Ninh dừng lại một chút, không tự giác nắm chặt hai nay, nói tiếp:
- Đại nguyên soái phải tự thân mạo hiểm đi đến đây, điều đó có thể nói rõ bọn hắn sẽ không chiến đấu như mọi người dự đoán. Không áp dụng chiến thuật kéo dài đến khi tuyết rơi như chúng ta vẫn suy tính.
Nam Cung Thải Thục dần dần hiểu ý hắn, khuôn mặt vừa khôi phục một chút khí huyết lại bắt đầu trắng như tuyết:
- Ý của ngươi là có thể bọn hắn sẽ áp dụng chiến thuật tập kích hoặc mạnh mẽ đánh chặn.
Đinh Ninh gật đầu.
Nam Cung Thải Thục cảm thấy lạnh cả người, nàng cố gắng nói:
- Vậy làm sao có thể nhanh chóng truyền tin tức đến Âm Sơn?
- Vô dụng thôi.
Đinh Ninh lắc đầu:
- Ngay cả Gia Luật Thương Lang còn đến đây, mặc dù chúng ta bây giờ lập tức truyền tin tức đến tiền tuyến nơi biên ải cũng đã không kịp. Huống chi những đại tướng quân ở tiền tuyến kia có thân phận gì mà dễ dàng nghe theo đề nghị của chúng ta.
- Ý của Gia Luật Thương Lang... có lẽ là muốn một cuộc đại thắng để khiến cho Đông Hồ và vương triều Đại Sở tin tưởng, cho dù phải trả bất cứ giá nào, chỉ cần cái giá này có thể khiến bọn hắn ngăn cản vương triều Đại Tần ở Âm Sơn, mà không phải khiến cho bọn hắn tồn tại giống như Nguyệt Thị.
Ai cũng không phải thần linh, không ai có khả năng đoán chính xác chuyện gì sẽ xảy ra.
Trước khi xuất phát, phán đoán của Đinh Ninh đối với Ô Thị có lẽ là sai lầm, nhưng ít ra lúc này thì hết sức chính xác.
***
Mùa thu, năm thứ 12 Nguyên Vũ của vương triều Đại Tần.
Không lâu sau khi nhánh Túc Vệ Quân của Đinh Ninh đến biên thành, nước Ô Thị dùng tốc độ đáng sợ tập trung hơn 30 vạn binh, chia làm ba đường tấn công mạnh mẽ đội quân Đại Tần đã vượt qua biên cảnh.
Từ xưa nước Ô Thị đã là dân du mục, đối với người Tần ở Quang Trung mà nói thì người Ô Thị đều là đám mọi rợ trên thảo nguyên.
Đám mọi rợ này am hiểu săn bắt và chăn nuôi ngựa, tinh thông thuật cưỡi ngựa, nhanh như gió, tốc độ và xạ thuật là ưu thế lớn nhất của bọn hắn, mà điều làm quân đội Đại Tần đau đầu nhất là phía sau họ có khu vực thảo nguyên rộng lớn.
Khu vực thảo nguyên này đối với quân đội Đại Tần là hoang dã, nhưng đối với bọn hắn chính là thành trì.
Ưu thế của quân đội Đại Tần là phù xa và chiến thuật, có nhiều người tu hành Tu, năng lực giao chiến và tiến công trận địa thiên hạ vô song, nhưng điều khiến mọi người bất ngờ chính là đại quân nước Ô Thị không áp dụng chiến thuật du kích, mà tập trung đại quân trực tiếp đối chiến với biên quân vương triều Đại Tần.
Đám quân đội lấy kỵ binh làm chủ theo lý thuyết là không thể nào đối chiến được với quân đội Đại Tần, nhưng điều không nghĩ tới chính là khi quân đội Đại Tần vẫn chưa tập kết đủ thì đã gặp phải chiến đấu.
Dưới vài lần cường công của quân đội Ô Thị, quân đội Đại Tần đã tan tác, tổn thất cực kỳ thảm trọng.
Nước Ô Thị bỏ ra hơn bảy vạn sinh mệnh của tướng sĩ đã giết được hơn sáu vạn biên quân Đại Tần, cướp lại gần như tất cả lương thảo và quân nhu, tiếp đó bắt đầu truy kích tàn quân vương triều Đại Tần.
Thắng lợi này khiến người ta kinh hãi.
Cho dù khi vương triều Đại Tần giao chiến với ba triều Hàn, Triệu, Ngụy cũng chưa từng phải trả cái giá lớn như vậy. Lúc ấy tỉ lệ thương vong của quân Tần cùng với ba triều luôn duy trì mức một phần ba, nói cách khác, muốn giết một quân nhân nước Tần thì cái giá phải trả là chết ít nhất ba binh sĩ.
Quân đội nước Ô Thị có ưu thế về tốc độ, khi bắt đầu truy kích, tỉ lệ thương vong của quân Tần lại càng lớn.
Việc này có thể là một lần thảm bại lớn nhất trong lịch sử quân Tần.
Hơi cải biến vận mệnh trận chiến này là nhóm viện quân đầu tiên, trong đó quan trọng nhất là có số lượng lớn người tu hành từ Trường Lăng đến biên cảnh Âm Sơn.
Nhanh hơn vó ngựa chính là kiếm của người tu hành giả.
Rất nhiều người tu hành gia nhập, khiến cho kỵ binh truy kích của nước Ô Thị tổn thất nặng lề.
Nhưng theo việc rất nhiều người tu hành bị chiến thuật biển người hoặc người tu hành của Ô Thị giết chết, cục diện toàn bộ cuộc chiến đối với vương triều Đại Tần mà nói đã vô cùng bất lợi.
Tuy chỉ mới vào thu, nhưng thời tiết ở quan ngoại đã rất lạnh, hơi thở cũng thành khói trắng.
Việc thiếu lương thực đối với quân đội là rất nghiêm trọng, nhất là đối với đội quân vừa bị đánh tan thì mọi thứ càng nghiêm trọng hơn.
Trên vài bãi cỏ trũng, cạnh một vài cái cây đã rụng hết lá, cùng một vài đám cỏ bị cắt để trải thành thảm, có rất nhiều binh si quân Tần bị thương đang nằm đó.
Một thiếu nữ mặt tròn đeo bội kiếm đang cùng vài tên tướng lãnh đang thương thảo chuyện quân tình, sắc mặt nàng rất nghiêm trọng.
Chiến tranh không hề dễ dàng.
Ngay lúc này, trên bãi cỏ bỗng vang lên tiếng còi cảnh báo, nhưng chỉ một hơi sau đó, tiếng huýt còi đã biến thành tiếng sáo.
Điều này có nghĩa kẻ đến là người một nhà.
Một thiếu niên xuất hiện trong tầm mắt thiếu nữ mặt tròn.
Y mặc trang phục không khác gì chiến sĩ Ô Thị, trên người khoác một cái áo choàng lông được chế tạo một cách thô ráp, nhưng gương mặt y không có đặc thù của người Ô Thị, mấu chốt là ở bàn tay trái cầm trùy thủ của y có treo một cái ngọc bài màu trắng xanh, phía trên khắc một chữ Lệ rất đơn giản.
Chữ Lệ này khiến cho thiếu nữ mặt tròn cùng đám tướng lãnh lập tức nghĩ đến người con bị lưu đày của Lệ Hầu phủ có thể vừa vặn may mắn trở về từ biên cảnh cách đó không xa, Lệ Tây Tinh.
- Đừng nghĩ đến chuyện tập kích tòa thành nhỏ Ủng thành cách đây hơn mười dặm kia.
Lệ Tây Tinh nhìn về thiếu nữ mặt tròn cùng đám tướng lãnh, trực tiếp nói:
- Nơi đó là cạm bẫy, chí ít đã có hai đội quân Tần giống như các ngươi bị tiêu diệt ở đó.
Mấy tên tướng lãnh quân Tần liếc mắt nhìn nhàu, trong ánh mắt đều mang theo vẻ kinh sợ.
Tàn quân như bọn hắn, dưới sự đuổi giết của quân đội Ô Thị, chỉ có thể chọn phương thức ẩn nấp vòng vèo, muốn lui về đến biên thành Âm Sơn, nhất định phải tốn một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng lương thực bọn hắn mang theo chỉ đủ dùng cho mấy ngày, bọn hắn nhận ra rằng, lương thực trong tòa thành nhỏ Ủng thành này chính là điểm mấu chốt khiến bọn hắn có thể rời khỏi nơi đây hay không.
- Các ngươi còn bao nhiêu người?
Lệ Tây Tinh không quan tâm đến biểu lộ của mấy tên tướng lãnh, khi y ở Trường Lăng cũng rất ít khi quan tâm đến biểu cảm của người khác.
- Cả thương binh là 357 người, có thể chiến đấu là 321 người.
Lúc này thiếu nữ mặt tròn giữ được bình tĩnh nhất, sau khi nghe Lệ Tây Tinh hỏi liền lập tức trả lời.
- Quá ít.
Lệ Tây Tinh im lặng một lúc rồi nói:
- Một nhánh kỵ quân khoảng ba nghìn người của Ô Thị sẽ đánh tới đây trước khi trời tối.
Trừ khi toàn quân đều là người tu hành, nếu không với tỉ lể nhân số của hai bên quá cách biệt, quân Tần không có cơ hội nào chiến thắng kỵ quân của Ô Thị, huống chi đây cũng chỉ là tàn quân.
Dưới tình huống không có quân giới cường đại, kiếm sư bình thường không cẩn thận cũng sẽ bị tiên sư bắn chết ngay lập tức.
- Bây giờ chỉ có một lựa chọn.
Lệ Tây Tinh vẫn không để ý biểu cảm trên mặt của đám tương lãnh, nói tiếp:
- Để lại tất cả thương binh, những người còn lại nhanh chóng rời khỏi.
Một gã tướng lãnh hơn 40 tuổi trong đám tướng lãnh nhìn về phía Lệ Tây Tinh, ánh mắt gã lạnh lẽo, từ từ nói:
- Có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất, cũng là lựa chọn lý trí nhất, nhưng không phải lựa chọn cuối cùng của chúng ta.
Lệ Tây Tinh không muốn cãi lại, y khom người thi lễ một cái thật sâu đối với đám tướng lãnh. Bởi vì lựa chọn của đám danh tướng này khiến y tôn kính.
Sau khi thi lễ xong y liền quay người, nếu đám tướng lãnh này lựa chọn chết trận ở đây, thì y cũng không cần ở đây chờ chết cùng đám người này.
- Đợi một chút.
Ngay khi y định rời đi, thiếu nữ mặt tròn lập tức lên tiếng:
- Nhất định còn có cách khác.
Lệ Tây Tinh không quay đầu lại, chẳng qua là lạnh lùng nhìn về đám cỏ hoang còn cao hơn cả người, nghĩ đến việc sau khi trời tối, trong đó có đám kỵ quân của đối phương lúc nào cũng có thể lao tới.
Y hỏi:
- Còn có cách khác?
- Ngươi đã biết đội kỵ quân kia sẽ đến, nói không chừng chúng ta có thể dẫn chi kỵ quân kia rời đi?
- Chúng ta?
Lệ Tây Tinh không chút lưu tình, cười lạnh:
- Chỉ bằng chúng ta?
- Ta là người tu hành của Bảo Quang Quan.
Thiếu nữ mặt tròn không vì vậy mà tức giận, chẳng qua nàng nghiêm túc nói:
- Ta là đệ tử chân truyền duy nhất của Bảo Quang Quan.
- ------------
- Lập tức xử lý sạch sẽ những thi thể này.
Đứng trên lầu ở cửa tòa biên thành, Đinh Ninh nhìn bức tường màu đen cùng màu đỏ từ từ nói.
- Xử lý như thế nào?
Nam Cung Thải Thục không nhịn được mà hét lên một tiếng đầy phẫn nộ.
Thân thể của nàng đang run rẩy.
Thực sự nàng không muốn phát tiết tâm tình lên Đinh Ninh, chẳng qua nàng không thể tưởng tượng được tại sao Đinh Ninh nhìn thấy hình ảnh này mà lại có thể bảo trì bình tĩnh như vậy.
- Sự thù hận và phẫn nộ của cô đang lấn áp sự bi thương.
Đinh Ninh quay đầu lại nhìn Nam Cung Thải Thục, khuôn mặt dần dần trở lên lạnh lẽo:
- Bây giờ là người khác tàn sát một toà thành của vương triều Đại Tần chúng ta, nhưng ít nhất vẫn để lại phụ nữ và trẻ em, nhưng quân đội Đại Tần không chỉ tàn sát một tòa thành của người khác. Đây là chiến tranh, phẫn nộ và cừu hận nhằm vào địch nhân chỉ khiến cô dễ bị kích động, từ đó tạo rất nhiều điều sai lầm, điều đó thật vô nghĩa.
- Vô nghĩa?
Sắc mặt Nam Cung Thải Thục trở lên trắng như tuyết, nàng cắn chặt môi, phát ra âm thanh từ kẽ răng:
- Ngươi bảo ta không được hận kẻ địch đã đồ sát cả tòa thành này?
Đinh Ninh im lặng một lúc rồi nói:
- Cô phải hiểu rằng, chiến tranh xảy ra không phải do những tướng lãnh xuất quân này, mà luôn là do vài người có vị trí cao trong cuộc sống kia. Nếu truy tìm nguyên nhân, thì ai dẫn đến những chuyện này?
Nam Cung Thải Thục tạm thời ngừng hít thở, đầu óc cô nhất thời không thể hiểu được hết những lời Đinh Ninh nói nhưng cô cũng không biết phản bác thế nào.
- Hận kẻ thù không thể giải quyết được vấn đề. Vừa rồi cô cũng nghe những người này nói lại, đối phương chọn phương pháp như vậy để buộc Mân Sơn Kiếm Tông không can dự vào chiến tranh của nước Ô Thị, việc này không có gì đáng trách. Quân đội vương triều Đại Tần của chúng ta tiến vào quốc thổ của người khác, việc này đã tính là cái gì?
Khóe miệng Đinh Ninh nổi lên một tia đắng chát:
- Ta chỉ biết là, bây giờ mà không xử lý những thi thể này, chỉ sợ sẽ gây ra nhiều bệnh nghiêm trọng, trong những phụ nữ và trẻ em này, rất nhiều người sẽ chết.
- Lạnh lùng đối mặt với tất cả, đây là vấn đề mà một tên tướng lãnh thành công cần phải suy nghĩ?
Nam Cung Thải Thục nở nụ cười thảm.
- Không phải như thế.
Đinh Ninh lắc đầu:
- Tất cả vẫn là vì người sống mà suy nghĩ, đây mới là vẫn đề một tên tướng lãnh cần suy tính.
Khói đen bốc lên.
Túc Vệ Quân bắt đầu đốt tất cả thi thể trong thành.
- Trận chiến này không dễ đánh.
Đinh Ninh không nhìn đống thi thể đang cháy hừng hực kia mà hắn lãnh đạm ngẩng đầu nhìn về phía Âm Sơn đã hiện ra ở đằng xa, rồi từ từ nói:
- Không phải nói những người này.
Nam Cung Thải Thục kinh ngạc quay sang nhìn hắn.
Đinh Ninh chậm rãi nói nói:
- Bất kể là quân trong thành hay quân tiếp viện từ ngoài thành, đều chết ở một vòng gần tường thành, người tu hành của Ô Thị có thể dùng sức một mình tàn sát hàng loạt dân trong thành vốn không nhiều, người có khả năng một mình giết tất cả quân giữ thành chỉ có thể là người có ngoại hiệu Thương Lang của thảo nguyên, Gia Luật Thương Lang.
- Hắn là Đại nguyên soái của nước Ô Thị.
Đinh Ninh dừng lại một chút, không tự giác nắm chặt hai nay, nói tiếp:
- Đại nguyên soái phải tự thân mạo hiểm đi đến đây, điều đó có thể nói rõ bọn hắn sẽ không chiến đấu như mọi người dự đoán. Không áp dụng chiến thuật kéo dài đến khi tuyết rơi như chúng ta vẫn suy tính.
Nam Cung Thải Thục dần dần hiểu ý hắn, khuôn mặt vừa khôi phục một chút khí huyết lại bắt đầu trắng như tuyết:
- Ý của ngươi là có thể bọn hắn sẽ áp dụng chiến thuật tập kích hoặc mạnh mẽ đánh chặn.
Đinh Ninh gật đầu.
Nam Cung Thải Thục cảm thấy lạnh cả người, nàng cố gắng nói:
- Vậy làm sao có thể nhanh chóng truyền tin tức đến Âm Sơn?
- Vô dụng thôi.
Đinh Ninh lắc đầu:
- Ngay cả Gia Luật Thương Lang còn đến đây, mặc dù chúng ta bây giờ lập tức truyền tin tức đến tiền tuyến nơi biên ải cũng đã không kịp. Huống chi những đại tướng quân ở tiền tuyến kia có thân phận gì mà dễ dàng nghe theo đề nghị của chúng ta.
- Ý của Gia Luật Thương Lang... có lẽ là muốn một cuộc đại thắng để khiến cho Đông Hồ và vương triều Đại Sở tin tưởng, cho dù phải trả bất cứ giá nào, chỉ cần cái giá này có thể khiến bọn hắn ngăn cản vương triều Đại Tần ở Âm Sơn, mà không phải khiến cho bọn hắn tồn tại giống như Nguyệt Thị.
Ai cũng không phải thần linh, không ai có khả năng đoán chính xác chuyện gì sẽ xảy ra.
Trước khi xuất phát, phán đoán của Đinh Ninh đối với Ô Thị có lẽ là sai lầm, nhưng ít ra lúc này thì hết sức chính xác.
***
Mùa thu, năm thứ 12 Nguyên Vũ của vương triều Đại Tần.
Không lâu sau khi nhánh Túc Vệ Quân của Đinh Ninh đến biên thành, nước Ô Thị dùng tốc độ đáng sợ tập trung hơn 30 vạn binh, chia làm ba đường tấn công mạnh mẽ đội quân Đại Tần đã vượt qua biên cảnh.
Từ xưa nước Ô Thị đã là dân du mục, đối với người Tần ở Quang Trung mà nói thì người Ô Thị đều là đám mọi rợ trên thảo nguyên.
Đám mọi rợ này am hiểu săn bắt và chăn nuôi ngựa, tinh thông thuật cưỡi ngựa, nhanh như gió, tốc độ và xạ thuật là ưu thế lớn nhất của bọn hắn, mà điều làm quân đội Đại Tần đau đầu nhất là phía sau họ có khu vực thảo nguyên rộng lớn.
Khu vực thảo nguyên này đối với quân đội Đại Tần là hoang dã, nhưng đối với bọn hắn chính là thành trì.
Ưu thế của quân đội Đại Tần là phù xa và chiến thuật, có nhiều người tu hành Tu, năng lực giao chiến và tiến công trận địa thiên hạ vô song, nhưng điều khiến mọi người bất ngờ chính là đại quân nước Ô Thị không áp dụng chiến thuật du kích, mà tập trung đại quân trực tiếp đối chiến với biên quân vương triều Đại Tần.
Đám quân đội lấy kỵ binh làm chủ theo lý thuyết là không thể nào đối chiến được với quân đội Đại Tần, nhưng điều không nghĩ tới chính là khi quân đội Đại Tần vẫn chưa tập kết đủ thì đã gặp phải chiến đấu.
Dưới vài lần cường công của quân đội Ô Thị, quân đội Đại Tần đã tan tác, tổn thất cực kỳ thảm trọng.
Nước Ô Thị bỏ ra hơn bảy vạn sinh mệnh của tướng sĩ đã giết được hơn sáu vạn biên quân Đại Tần, cướp lại gần như tất cả lương thảo và quân nhu, tiếp đó bắt đầu truy kích tàn quân vương triều Đại Tần.
Thắng lợi này khiến người ta kinh hãi.
Cho dù khi vương triều Đại Tần giao chiến với ba triều Hàn, Triệu, Ngụy cũng chưa từng phải trả cái giá lớn như vậy. Lúc ấy tỉ lệ thương vong của quân Tần cùng với ba triều luôn duy trì mức một phần ba, nói cách khác, muốn giết một quân nhân nước Tần thì cái giá phải trả là chết ít nhất ba binh sĩ.
Quân đội nước Ô Thị có ưu thế về tốc độ, khi bắt đầu truy kích, tỉ lệ thương vong của quân Tần lại càng lớn.
Việc này có thể là một lần thảm bại lớn nhất trong lịch sử quân Tần.
Hơi cải biến vận mệnh trận chiến này là nhóm viện quân đầu tiên, trong đó quan trọng nhất là có số lượng lớn người tu hành từ Trường Lăng đến biên cảnh Âm Sơn.
Nhanh hơn vó ngựa chính là kiếm của người tu hành giả.
Rất nhiều người tu hành gia nhập, khiến cho kỵ binh truy kích của nước Ô Thị tổn thất nặng lề.
Nhưng theo việc rất nhiều người tu hành bị chiến thuật biển người hoặc người tu hành của Ô Thị giết chết, cục diện toàn bộ cuộc chiến đối với vương triều Đại Tần mà nói đã vô cùng bất lợi.
Tuy chỉ mới vào thu, nhưng thời tiết ở quan ngoại đã rất lạnh, hơi thở cũng thành khói trắng.
Việc thiếu lương thực đối với quân đội là rất nghiêm trọng, nhất là đối với đội quân vừa bị đánh tan thì mọi thứ càng nghiêm trọng hơn.
Trên vài bãi cỏ trũng, cạnh một vài cái cây đã rụng hết lá, cùng một vài đám cỏ bị cắt để trải thành thảm, có rất nhiều binh si quân Tần bị thương đang nằm đó.
Một thiếu nữ mặt tròn đeo bội kiếm đang cùng vài tên tướng lãnh đang thương thảo chuyện quân tình, sắc mặt nàng rất nghiêm trọng.
Chiến tranh không hề dễ dàng.
Ngay lúc này, trên bãi cỏ bỗng vang lên tiếng còi cảnh báo, nhưng chỉ một hơi sau đó, tiếng huýt còi đã biến thành tiếng sáo.
Điều này có nghĩa kẻ đến là người một nhà.
Một thiếu niên xuất hiện trong tầm mắt thiếu nữ mặt tròn.
Y mặc trang phục không khác gì chiến sĩ Ô Thị, trên người khoác một cái áo choàng lông được chế tạo một cách thô ráp, nhưng gương mặt y không có đặc thù của người Ô Thị, mấu chốt là ở bàn tay trái cầm trùy thủ của y có treo một cái ngọc bài màu trắng xanh, phía trên khắc một chữ Lệ rất đơn giản.
Chữ Lệ này khiến cho thiếu nữ mặt tròn cùng đám tướng lãnh lập tức nghĩ đến người con bị lưu đày của Lệ Hầu phủ có thể vừa vặn may mắn trở về từ biên cảnh cách đó không xa, Lệ Tây Tinh.
- Đừng nghĩ đến chuyện tập kích tòa thành nhỏ Ủng thành cách đây hơn mười dặm kia.
Lệ Tây Tinh nhìn về thiếu nữ mặt tròn cùng đám tướng lãnh, trực tiếp nói:
- Nơi đó là cạm bẫy, chí ít đã có hai đội quân Tần giống như các ngươi bị tiêu diệt ở đó.
Mấy tên tướng lãnh quân Tần liếc mắt nhìn nhàu, trong ánh mắt đều mang theo vẻ kinh sợ.
Tàn quân như bọn hắn, dưới sự đuổi giết của quân đội Ô Thị, chỉ có thể chọn phương thức ẩn nấp vòng vèo, muốn lui về đến biên thành Âm Sơn, nhất định phải tốn một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng lương thực bọn hắn mang theo chỉ đủ dùng cho mấy ngày, bọn hắn nhận ra rằng, lương thực trong tòa thành nhỏ Ủng thành này chính là điểm mấu chốt khiến bọn hắn có thể rời khỏi nơi đây hay không.
- Các ngươi còn bao nhiêu người?
Lệ Tây Tinh không quan tâm đến biểu lộ của mấy tên tướng lãnh, khi y ở Trường Lăng cũng rất ít khi quan tâm đến biểu cảm của người khác.
- Cả thương binh là 357 người, có thể chiến đấu là 321 người.
Lúc này thiếu nữ mặt tròn giữ được bình tĩnh nhất, sau khi nghe Lệ Tây Tinh hỏi liền lập tức trả lời.
- Quá ít.
Lệ Tây Tinh im lặng một lúc rồi nói:
- Một nhánh kỵ quân khoảng ba nghìn người của Ô Thị sẽ đánh tới đây trước khi trời tối.
Trừ khi toàn quân đều là người tu hành, nếu không với tỉ lể nhân số của hai bên quá cách biệt, quân Tần không có cơ hội nào chiến thắng kỵ quân của Ô Thị, huống chi đây cũng chỉ là tàn quân.
Dưới tình huống không có quân giới cường đại, kiếm sư bình thường không cẩn thận cũng sẽ bị tiên sư bắn chết ngay lập tức.
- Bây giờ chỉ có một lựa chọn.
Lệ Tây Tinh vẫn không để ý biểu cảm trên mặt của đám tương lãnh, nói tiếp:
- Để lại tất cả thương binh, những người còn lại nhanh chóng rời khỏi.
Một gã tướng lãnh hơn 40 tuổi trong đám tướng lãnh nhìn về phía Lệ Tây Tinh, ánh mắt gã lạnh lẽo, từ từ nói:
- Có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất, cũng là lựa chọn lý trí nhất, nhưng không phải lựa chọn cuối cùng của chúng ta.
Lệ Tây Tinh không muốn cãi lại, y khom người thi lễ một cái thật sâu đối với đám tướng lãnh. Bởi vì lựa chọn của đám danh tướng này khiến y tôn kính.
Sau khi thi lễ xong y liền quay người, nếu đám tướng lãnh này lựa chọn chết trận ở đây, thì y cũng không cần ở đây chờ chết cùng đám người này.
- Đợi một chút.
Ngay khi y định rời đi, thiếu nữ mặt tròn lập tức lên tiếng:
- Nhất định còn có cách khác.
Lệ Tây Tinh không quay đầu lại, chẳng qua là lạnh lùng nhìn về đám cỏ hoang còn cao hơn cả người, nghĩ đến việc sau khi trời tối, trong đó có đám kỵ quân của đối phương lúc nào cũng có thể lao tới.
Y hỏi:
- Còn có cách khác?
- Ngươi đã biết đội kỵ quân kia sẽ đến, nói không chừng chúng ta có thể dẫn chi kỵ quân kia rời đi?
- Chúng ta?
Lệ Tây Tinh không chút lưu tình, cười lạnh:
- Chỉ bằng chúng ta?
- Ta là người tu hành của Bảo Quang Quan.
Thiếu nữ mặt tròn không vì vậy mà tức giận, chẳng qua nàng nghiêm túc nói:
- Ta là đệ tử chân truyền duy nhất của Bảo Quang Quan.
- ------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.