Kiếm Vương Triều

Quyển 5 - Chương 40: Đồ Thành

Vô Tội

15/08/2021

Túc Vệ Quân đóng quân ngay ở trung bộ thảo nguyên.

Sau mảnh thảo nguyên này có mười hai tòa biên thành của vương triều Đại Tần, đối với Âm Sơn khổng lồ mà nói thì mười hai tòa biên thành này nhỏ bé như mười hai viên minh châu rơi vãi trong thảo nguyên.

Gần mảnh thảo nguyên này nhất, đồng thời cũng cách Âm Sơn xa nhất có một tòa biên thành gọi là Thượng Lao thành.

Thành này vốn là một tòa biên thành do các phạm nhân ngày xưa bị sung quân đến đây xây dựng.

Mặt trời vừa mọc, một gã nam tử có thân hình cao lớn xuất hiện ở tòa lầu trên cửa thành Thượng Lao.

Y mặc áo giáo màu vàng xanh, trên áo đầy những vết kiếm nên không thể thấy rõ hoa văn.

Những vết kiếm này có sâu có nông, có mới có cũ, dày đặc, nhìn giống như một đóa bồ công anh đang nở rộ.

Nhất là dưới ánh mặt trời, một vài chỗ kim loại bị cắt không ngừng tỏa sáng lấp lánh, như những dòng điện đang chạy bên trong.

Có vài vết kiếm sâu đến vài tấc, nhưng vẫn không thể xuyên qua bộ áo giáp này, điều đó cho thấy bộ áo giáp có độ dày kinh người.

Quan trọng nhất chính là những vết kiếm này quá dày đặc, một vài vết kiếm bị lực lượng đè xuống, khiến cho kim loại của áo giáp này giống như xảy ra biến đổi, thậm chí kim loại bên trong còn xuất hiện ánh sáng.

Mặt của nam tử này cũng rất lớn, so với người Quan Trung còn hào sảng hơn, trên lưng y đeo hai thanh trường đao chứ không phải kiếm.

Vỏ đao được làm bằng da, may một cách đơn giản, lông thú vẫn còn nguyên trên vỏ, nhìn qua thì đó chính là da sói ở thảo nguyên.

Chuôi đao này màu vàng nhạt, xen kẽ là một vài điểm màu đỏ tía, nhìn không giống như kim loại mà giống như một loại ngọc thạch nào đó.

Hai mắt của nam tử có màu lam sáng như là bảo thạch, tinh khiết một cách tự nhiên giống như bầu trời trên thảo nguyên.

Y nhìn về thảo nguyên ở phía xa, biết rằng Túc Vệ Quân ít nhất cũng phải giờ ngọ mới có thể đến tòa biên thành này.

Y đến đến đây là vì tên thiếu niên đang ở Túc Vệ Quân kia, nhưng mà y cũng hiểu rằng, cuộc chiến của y sẽ kết thúc trước khi tên thiếu niên đó đến đây.

Một cơn gió buổi sáng thổi qua, gió này đến từ Âm Sơn, mang theo chút hơi lạnh, làm cho hoàn cảnh càng thêm xơ xác tiêu điều.

Trong gió còn kèm theo mùi phân bò từ nơi xa đến, đám cỏ cây đang khô héo bắt đầu ngả nghiêng như từng đợt sóng trên biển.

Nam tử đứng trên cửa thành nheo mắt lại, một màu xanh xuất hiện giữa đám cỏ cây khô héo.

Thiệu Sát Nhân mặc trang phục màu xanh ngọc của Mân Sơn Kiếm Tông, dẫm lên đám cỏ khô trên con đường do ngựa đi nhiều mà thành, tiến về phía cửa thành.

***

Ở giữa Thượng Lao thành có một đám đất trống rất lớn.

Mảnh đất trống này vốn là dùng để xử quyết phạm nhân, nhưng lúc này lại có không biết bao nhiêu người đang quỳ ở đây, trong đó đa số là phụ nữ và trẻ em.

Chỉ có một gã nam tử anh tuấn đang đứng đó.

Người nam tử này dường như thấy lạnh hơn bình thường, trên người gã khoác một chiếc áo lông bằng da hồ ly màu trắng, nhưng trên chiếc áo này dính đầy bụi giống như là vừa phải lặn lội đường xa.



Trên hông gã đeo một thanh trường kiếm, chuôi kiếm được khảm nạm rất nhiều bảo thạch quý giá. Những viên bảo thạch này đều được trạm khắc theo hình đầu lâu.

Người nam tử có khuôn mặt anh tuấn này đứng trong cơn gió mang theo mùi phân bò từ phương xa, dần dần ngẩng đầu, sau đó nhìn thoáng qua đám phụ nữ và trẻ em đang quỳ kia.

Đúng lúc này, phía bên kia quảng trường, xuất hiện một gã nam tử cực bình thường, coi như đứng trong một đám người cũng dễ dàng khiến người ta quên đi. Chẳng qua trên người nam tử này mặc một bộ áo bào màu xanh ngọc.

Nam từ khoác áo hồ ly trắng cười nhạt nói:

- Đều nói ngươi xem mạng người như cỏ rác, không ngờ rằng chiêu này lại có hiệu quả với ngươi?

- Ai có thể thật sự xem mạng người như cỏ rác?

Cảnh Nhận nhìn nam tử trước mặt, giọng không cảm xúc, nói:

- Ngược lại là ngươi, Gia Luật Thương Lan, tam thái tử Đông Hồ, là người hết sức quan trọng của Ô thị, ngươi mạo hiểm xuất hiện ở đây rốt cuộc là để xem mạng người khác như cỏ rác, hay là mạng của bản thân ngươi như cỏ rác?

Gia Luật Thương Lang không còn tươi cười nữa mà toát ra một tia lãnh ý:

- Ta là người quan trọng nhất của Ô thị, đương nhiên sẽ phải xuất hiện ở địa phương quan trọng nhất. Chẳng lẽ còn chuyện gì quan trọng hơn việc ngăn cản người của Mân Sơn Kiếm Tông vào chiến trường hay sao?

Dừng lại một chút, gã nhìn Cảnh Nhận rồi nở nụ cười tự giễu nói:

- Nếu có thể khiến cho người của Mân Sơn Kiếm Tông không xuất hiện ở chiến trường, ta chết ở chỗ này thì đã sao?

Cảnh Nhận nhìn hắn, nói một câu mà chỉ hai người bọn họ mới có thể hiểu được:

- Nếu ngươi quyết tâm làm như vậy, chúng ta có thể sẽ trở thành con mồi của người khác, đều chết ở chỗ này.

- Cho nên ta không giết những người này, chính là vì muốn lưu lại điều kiện để nói chuyện với ngươi, các ngươi chỉ muốn hộ tống tên đệ tử cực kỳ trọng yếu đối với Mân Sơn Kiếm Tông các ngươi đến Đông Hồ, ta có thể cho hắn bình an đến Đông Hồ.

Gia Luật Thương Lang nở nụ cười nhàn nhạt nói:

- Thậm chí chúng ta có thể đi cùng các ngươi đến biên cảnh Đông Hồ, nhưng với điều kiện là chúng ta đều phải rời đi, cùng với điều kiện người tu hành của Mân Sơn Kiếm Tông các ngươi đều không thể tiến vào nước Ô Thị của chúng ta.

Cảnh Nhận trầm ngâm một lát, nói:

- Chúng ta cũng không muốn vào nước Ô Thị.

Gia Luật Thương Lang hít một hơi thật sâu, nói:

- Ta hiểu cảm giác của Mân Sơn Kiếm Tông các ngươi, cho nên ta mới biết là có thể nói chuyện cùng các ngươi.

Cảnh Nhận nhìn ánh mắt của gã, nói:

- Mất đi sự bảo vệ của chúng ta, hắn ở Đông Hồ sẽ rất nguy hiểm.

Gia Luật Thương Lang cũng nhìn lại, nói:

- Ta đến đây cùng Lăng Sơn Đô, nếu như hôm nay chúng ta quyết đấu sinh tử, hắn sẽ càng nguy hiểm hơn, thậm chí Mân Sơn Kiếm Tông của các ngươi cũng sẽ rất nguy hiểm.



Dừng lại một lúc, Gia Luật Thương Lan từ từ nói:

- Hơn nữa hắn đi Đồng Hồ, ta có thể đảm bảo không người nào của Ô Thị đối phó hắn.

Cảnh Nhận từ từ nói:

- Dường như ngươi yên tâm để hắn ở biên cảnh Đông Hồ?

- Đó là chuyện của Đông Hồ.

Gia Luật Thương Lang trào phúng nói:

- Nếu như một người tu hành ngũ cảnh mất đi sự bảo hộ của Mân Sơn Kiếm Tông có thể thay đổi tất cả mọi thứ, vậy thì Sở và Đông Hồ đã không thể tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cuộc chiến của chúng ta cùng với Đại Tần.

Cảnh Nhận trầm tư suy nghĩ.

Gia Luật Thương Lang nhìn y một cái, nói:

- Có lẽ ngươi không có nhiều thời gian để quyết định, bơi vì ta không ngờ các ngươi coi trọng gã thiếu niên này như vậy, ngay cả Thiệu Sát Nhân cũng đến.

Cảnh Nhận hiểu ý của gã, sau mười hơi thở nữa, nếu không phải tên mãnh tướng mạnh nhất của Ô Thị đứng trên cửa thành giết chết Thiệu Sát Nhân thì chính là Thiệu Sát Nhân giết chết đối phương, chẳng qua người còn sống chỉ sợ cũng chẳng dễ dàng gì.

Y không do dự nữa, đơn giản gật đầu một cái, nói:

- Các ngươi cùng chúng ta đi Đông Hồ, sau đó liền trở về.

Gia Luật Thương Lang hơi cười, sau đó rít lên một tiếng.

Lúc này, Thiệu Sát Nhân đã đến trước cửa thành.

Nam tử mặc giáp trên cửa thành đã cầm đao trong tay, nhưng khi nghe thấy tiếng rít, y lắc đầu có chút tiếc nuối, nói với Thiệu Sát Nhân:

- Không đánh nữa.

Ngay khi thân ảnh Thiệu Sát Nhân biến mất trong đám lá vàng thì nam tử đứng trên cửa thành cũng đồng thời biến mất.

Trong thành, thân ảnh của Gia Luật Thương Lan cùng với Cảnh Nhận cũng biến mất.

Đám phụ nữ và trẻ em đang quỳ kia cũng bắt đầu lớn tiếng khóc nức nở.

Trong không trung, không có một con chim ưng hay con kền kền nào bay lượn.

Nếu nhìn từ trên không xuống, bên trong tòa biên thành này có bức tường thấp hình tròn màu đen và màu đỏ.

Màu đen chính là thi thể quân Tần mặc áo giáp màu đen cùng với xác đám kền kền vốn vẫn bay lượn trên không.

Màu đỏ chính là máu tươi vẫn chưa đông lại.

Ngoại trừ những phụ nữ và trẻ em thì tòa biên thành này đã không còn người sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Vương Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook