Chương 20
伞阿花伞大王(知乎)
10/02/2023
Khi ta đang suy tính thì có một bóng đen đi vào. Hóa ra là một người hầu. Người này mặt mũi không có gì nổi bật, tay đang bưng một cái khay.
"Nguyên Nguyên chủ tử, thái hậu nương nương ban thưởng một vò rượu ngon."
Ta lướt nhìn hắn một lượt, nhịp thở hơi chậm lại, nhẹ giọng nói: "Nhìn ngươi không quen mặt."
Thực ra trong phủ có vô số kẻ hầu người hạ, đa số ta nhìn ai cũng thấy lạ.
Hắn nói hắn là người hầu mới đến, đến làm cũng chưa được đầy tháng. Vốn dĩ hắn cũng không phụ trách hầu hạ trong phủ.
"Vậy sao?" Ta dựa hẳn vào ghế, vắt chéo chân, hỏi bâng quơ: "Rượu này phòng nào cũng được thưởng sao?"
"Bẩm chủ tử, đúng vậy ạ."
"Hai vị tỷ tỷ đang ở biệt viện đều có thai cả, lẽ ra không nên uống rượu mới đúng." Ta ngừng lại, quay sang nói với tỳ nữ bên cạnh: "Chốc nữa ngươi hỏi thử đại a đầu [1] Giai Thuần cớ sao lại phái một người đàn ông bê đồ vào phòng ta.”
[1] Đại a đầu: quản lí mọi chuyện hầu hạ chung trong phủ và quản lí tất cả người hầu.
Tỳ nữ vâng dạ, cơ hồ đã nhận ra điểm khác lạ trong lời ta: "Chủ tử nói đúng, chút nữa nô tỳ sẽ đi ngay."
"Để vò rượu lên đây, ngươi đi đi." Ta chống tay tựa đầu, xua xua tay tỏ ý bảo hắn đi đi.
"Bẩm chủ tử! Khi ban rượu thái hậu nương nương đã nói, rượu ban cho các phòng phải trông thấy các chủ tử uống một ly, như vậy mới coi là thành tâm mừng thọ thái hậu."
Vãn Thược ngu xuẩn, ngươi nghĩ ta ngu dốt hay sao?
"Hóa ra là thế, vậy ngươi qua đây, rót cho ta một ly." Ta khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười với hắn, biếng nhác vẫy vẫy tay gọi hắn lại.
Hắn nghệt mặt, mãi mới tiến lên phía trước rót cho ta một ly rượu, ta cầm cổ tay hắn, đẩy tay hắn nâng theo ly rượu lên uống, khóe miệng vẽ ra nụ cười, nhìn hắn: "Ngươi phải nhìn ta uống cho rõ."
Tay hắn ở dưới tay ta bỗng chốc đã túa đầy mồ hôi.
Ngay khoảnh khắc sau, hắn kêu la thảm thiết. Ly rượu rơi xuống đất vỡ tan, tay phải bị con dao găm xuyên qua ghim xuống bàn gỗ.
Ta đã dồn hết sức bình sinh để đâm nhát ấy, máu xối như suối trào, tia máu phun ra bắn lên mắt ta.
Ta quệt một cái, lau qua loa vết máu trên mặt, nhặt một mảnh ly vỡ lên. Đâm lao phải theo lao! Ta cắt đứt gân một bên chân hắn.
Đến nước này, hắn đã không thể đứng lên được nữa.
Ta quay sang nói với tỳ nữ đang run rẩy bên cạnh một câu: "Kêu đi, kêu to lên!"
Tỳ nữ thét lên rồi chạy ra ngoài. Ta đứng lên vạch miệng tên đàn ông kia ra, đổ thẳng vò rượu vào mồm hắn như đang trút tất cả căm phẫn.
"Ngươi thật ngu ngốc! Trong phủ chỉ có 1 người đang mang thai, đại a đầu lo liệu chuyện trên dưới trong phủ cũng không phải Giai Thuần."
Ta gườm mắt, sau khi dứt lời bèn đứng dậy chạy ra bên ngoài.
"Á! Bớ người ta! Giết người rồi!" Tỳ nữ ở đằng trước kêu thét điên loạn, ta ở phía sau máu đỏ đầy người, chạy như hồn ma dật dờ cho đến khi va trúng người Nghiêm Phong.
"Nghiêm đại nhân, đến phòng ta ngay đi, đừng để hắn chết."
Đó là câu cuối cùng ta nói với Nghiêm Phong trước khi ngã ra đất.
Ta bừng mở to mắt, những khung cảnh nhảy loạn trong đầu, cả người không ngừng run. Ta nghe thấy tiếng kêu xa xa của tỳ nữ ở trong phòng yến tiệc, sau đó là giọng Cảnh Yến đầy nghiêm nghị.
"To gan! Dám quấy nhiễu thánh giá!"
"Vương gia, giết người rồi, chủ tử giết người rồi!"
"Nguyên Nguyên, nàng sao vậy? Sao lại nhiều máu thế này?"
Vòng tay ấy từng khiến ta rét run sợ hãi, nhưng vẫn vòng tay ấy, lúc này lại cho ta cảm giác thân thuộc.
Nghe thấy giọng ngài, dẫu đã ngân ngấn nước mắt từ lâu nhưng giờ ta mới dám khóc. Nước mắt ầng ậng tuôn rơi nhưng ánh mắt trống rỗng vô hồn. Ta bám chặt vào tay Cảnh Yến, giọng lạc đi: "Vương gia, trong phòng thiếp có kẻ lạ, hắn muốn hại thiếp, hắn muốn hại thiếp."
Phía sau ngài là biết bao người đang dõi nhìn, có thái hậu, hoàng thượng, Vãn Thượng và rất nhiều vị khách thân phận cao quý khác mà ta không biết. Ta chỉ đành làm ngơ không thấy họ. Trên mặt, nước mắt lăn dài hòa cùng màu máu rơi xuống bàn tay cũng nhuốm đầy máu: "Vương gia, hắn hại thiếp, ngài mặc kệ sao?"
Người phía sau Cảnh Yến trầm ngâm, bỗng cất tiếng khiến cho tỳ nữ kia sợ mất vía: "Ngươi vào đây, có chuyện gì?"
Tỳ nữ quỳ sụp xuống, dập đầu xuống đất tiếng kêu rõ mồn một, trên trán còn chảy cả máu, ấp a ấp úng nói: "Là...chuyện là có một người hầu lạ mặt đến nói thái hậu nương nương ban thưởng rượu, sau đó...sau đó..."
"Quả thật ai gia có ban thương rượu cho các phòng." Thái hậu nói với giọng bình thản: "Có phải là xảy ra nhầm lẫn gì không?"
Ta không lên tiếng, chỉ bật khóc, đúng lúc Nghiêm Phong chạy vào, quỳ xuống đất bẩm báo: "Vương gia, có lẽ trong phủ có kẻ lạ đột nhập, ngài hãy đến xem thử."
Trong phòng nồng nặc mùi máu tươi, kẻ kia nằm dưới đất cả người đỏ ửng không ngừng vặn vẹo như con sâu, có thể thấy rõ hắn không còn tỉnh táo. Một bàn tay của hắn bị đâm thủng ghim vào bàn, một bên chân đứt gân bầm đỏ, máu thịt lộn hộn.
Nghiêm Phong hắt một chậu nước muối vào người hắn, ngay lập tức hắn tỉnh lại, đau đớn hét lên như sói bị thương tiếng tru thảm thiết.
Có ai ở trong phòng này là không hiểu chứ, chỉ cần nhìn vò rượu kia là có thể đoán được tám chín phần. Nhưng cũng không kẻ nào dám lên tiếng, trong lòng suy tính, bên ngoài giả ngu.
Tra hỏi mấy câu, kẻ kia nói là ta câu dẫn hắn trước đến giờ lại giở trò lật mặt.
Hiển nhiên là hắn không dám khai ra Vãn Thược.
Nhưng ta đã quyết tâm bắt hắn không khai cũng phải khai.
Thái hậu âm thầm đánh giá ta: "Ai gia chỉ ban thưởng rượu thôi, ngươi hà cớ cứ khư khư cho rằng người khác muốn hại mình."
Ta nhặt một mảnh vò rượu sứ vỡ vương trên đất, kề lên chính cổ mình, quỳ xuống đất: "Hoàng thượng, thái hậu nương nương, vương gia, Nguyên Nguyên cả đời trong sạch, tuyệt đối không thể chịu được nỗi oan ức như vậy." Ta liếc nhìn Cảnh Yến, ánh mắt ngài ra hiệu cho ta hãy ngừng lại.
Nhưng ta không ngừng được, lúc này ta đã điên rồi, lòng ta ăm ắp nỗi hận.
"Nguyên Nguyên chủ tử, thái hậu nương nương ban thưởng một vò rượu ngon."
Ta lướt nhìn hắn một lượt, nhịp thở hơi chậm lại, nhẹ giọng nói: "Nhìn ngươi không quen mặt."
Thực ra trong phủ có vô số kẻ hầu người hạ, đa số ta nhìn ai cũng thấy lạ.
Hắn nói hắn là người hầu mới đến, đến làm cũng chưa được đầy tháng. Vốn dĩ hắn cũng không phụ trách hầu hạ trong phủ.
"Vậy sao?" Ta dựa hẳn vào ghế, vắt chéo chân, hỏi bâng quơ: "Rượu này phòng nào cũng được thưởng sao?"
"Bẩm chủ tử, đúng vậy ạ."
"Hai vị tỷ tỷ đang ở biệt viện đều có thai cả, lẽ ra không nên uống rượu mới đúng." Ta ngừng lại, quay sang nói với tỳ nữ bên cạnh: "Chốc nữa ngươi hỏi thử đại a đầu [1] Giai Thuần cớ sao lại phái một người đàn ông bê đồ vào phòng ta.”
[1] Đại a đầu: quản lí mọi chuyện hầu hạ chung trong phủ và quản lí tất cả người hầu.
Tỳ nữ vâng dạ, cơ hồ đã nhận ra điểm khác lạ trong lời ta: "Chủ tử nói đúng, chút nữa nô tỳ sẽ đi ngay."
"Để vò rượu lên đây, ngươi đi đi." Ta chống tay tựa đầu, xua xua tay tỏ ý bảo hắn đi đi.
"Bẩm chủ tử! Khi ban rượu thái hậu nương nương đã nói, rượu ban cho các phòng phải trông thấy các chủ tử uống một ly, như vậy mới coi là thành tâm mừng thọ thái hậu."
Vãn Thược ngu xuẩn, ngươi nghĩ ta ngu dốt hay sao?
"Hóa ra là thế, vậy ngươi qua đây, rót cho ta một ly." Ta khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười với hắn, biếng nhác vẫy vẫy tay gọi hắn lại.
Hắn nghệt mặt, mãi mới tiến lên phía trước rót cho ta một ly rượu, ta cầm cổ tay hắn, đẩy tay hắn nâng theo ly rượu lên uống, khóe miệng vẽ ra nụ cười, nhìn hắn: "Ngươi phải nhìn ta uống cho rõ."
Tay hắn ở dưới tay ta bỗng chốc đã túa đầy mồ hôi.
Ngay khoảnh khắc sau, hắn kêu la thảm thiết. Ly rượu rơi xuống đất vỡ tan, tay phải bị con dao găm xuyên qua ghim xuống bàn gỗ.
Ta đã dồn hết sức bình sinh để đâm nhát ấy, máu xối như suối trào, tia máu phun ra bắn lên mắt ta.
Ta quệt một cái, lau qua loa vết máu trên mặt, nhặt một mảnh ly vỡ lên. Đâm lao phải theo lao! Ta cắt đứt gân một bên chân hắn.
Đến nước này, hắn đã không thể đứng lên được nữa.
Ta quay sang nói với tỳ nữ đang run rẩy bên cạnh một câu: "Kêu đi, kêu to lên!"
Tỳ nữ thét lên rồi chạy ra ngoài. Ta đứng lên vạch miệng tên đàn ông kia ra, đổ thẳng vò rượu vào mồm hắn như đang trút tất cả căm phẫn.
"Ngươi thật ngu ngốc! Trong phủ chỉ có 1 người đang mang thai, đại a đầu lo liệu chuyện trên dưới trong phủ cũng không phải Giai Thuần."
Ta gườm mắt, sau khi dứt lời bèn đứng dậy chạy ra bên ngoài.
"Á! Bớ người ta! Giết người rồi!" Tỳ nữ ở đằng trước kêu thét điên loạn, ta ở phía sau máu đỏ đầy người, chạy như hồn ma dật dờ cho đến khi va trúng người Nghiêm Phong.
"Nghiêm đại nhân, đến phòng ta ngay đi, đừng để hắn chết."
Đó là câu cuối cùng ta nói với Nghiêm Phong trước khi ngã ra đất.
Ta bừng mở to mắt, những khung cảnh nhảy loạn trong đầu, cả người không ngừng run. Ta nghe thấy tiếng kêu xa xa của tỳ nữ ở trong phòng yến tiệc, sau đó là giọng Cảnh Yến đầy nghiêm nghị.
"To gan! Dám quấy nhiễu thánh giá!"
"Vương gia, giết người rồi, chủ tử giết người rồi!"
"Nguyên Nguyên, nàng sao vậy? Sao lại nhiều máu thế này?"
Vòng tay ấy từng khiến ta rét run sợ hãi, nhưng vẫn vòng tay ấy, lúc này lại cho ta cảm giác thân thuộc.
Nghe thấy giọng ngài, dẫu đã ngân ngấn nước mắt từ lâu nhưng giờ ta mới dám khóc. Nước mắt ầng ậng tuôn rơi nhưng ánh mắt trống rỗng vô hồn. Ta bám chặt vào tay Cảnh Yến, giọng lạc đi: "Vương gia, trong phòng thiếp có kẻ lạ, hắn muốn hại thiếp, hắn muốn hại thiếp."
Phía sau ngài là biết bao người đang dõi nhìn, có thái hậu, hoàng thượng, Vãn Thượng và rất nhiều vị khách thân phận cao quý khác mà ta không biết. Ta chỉ đành làm ngơ không thấy họ. Trên mặt, nước mắt lăn dài hòa cùng màu máu rơi xuống bàn tay cũng nhuốm đầy máu: "Vương gia, hắn hại thiếp, ngài mặc kệ sao?"
Người phía sau Cảnh Yến trầm ngâm, bỗng cất tiếng khiến cho tỳ nữ kia sợ mất vía: "Ngươi vào đây, có chuyện gì?"
Tỳ nữ quỳ sụp xuống, dập đầu xuống đất tiếng kêu rõ mồn một, trên trán còn chảy cả máu, ấp a ấp úng nói: "Là...chuyện là có một người hầu lạ mặt đến nói thái hậu nương nương ban thưởng rượu, sau đó...sau đó..."
"Quả thật ai gia có ban thương rượu cho các phòng." Thái hậu nói với giọng bình thản: "Có phải là xảy ra nhầm lẫn gì không?"
Ta không lên tiếng, chỉ bật khóc, đúng lúc Nghiêm Phong chạy vào, quỳ xuống đất bẩm báo: "Vương gia, có lẽ trong phủ có kẻ lạ đột nhập, ngài hãy đến xem thử."
Trong phòng nồng nặc mùi máu tươi, kẻ kia nằm dưới đất cả người đỏ ửng không ngừng vặn vẹo như con sâu, có thể thấy rõ hắn không còn tỉnh táo. Một bàn tay của hắn bị đâm thủng ghim vào bàn, một bên chân đứt gân bầm đỏ, máu thịt lộn hộn.
Nghiêm Phong hắt một chậu nước muối vào người hắn, ngay lập tức hắn tỉnh lại, đau đớn hét lên như sói bị thương tiếng tru thảm thiết.
Có ai ở trong phòng này là không hiểu chứ, chỉ cần nhìn vò rượu kia là có thể đoán được tám chín phần. Nhưng cũng không kẻ nào dám lên tiếng, trong lòng suy tính, bên ngoài giả ngu.
Tra hỏi mấy câu, kẻ kia nói là ta câu dẫn hắn trước đến giờ lại giở trò lật mặt.
Hiển nhiên là hắn không dám khai ra Vãn Thược.
Nhưng ta đã quyết tâm bắt hắn không khai cũng phải khai.
Thái hậu âm thầm đánh giá ta: "Ai gia chỉ ban thưởng rượu thôi, ngươi hà cớ cứ khư khư cho rằng người khác muốn hại mình."
Ta nhặt một mảnh vò rượu sứ vỡ vương trên đất, kề lên chính cổ mình, quỳ xuống đất: "Hoàng thượng, thái hậu nương nương, vương gia, Nguyên Nguyên cả đời trong sạch, tuyệt đối không thể chịu được nỗi oan ức như vậy." Ta liếc nhìn Cảnh Yến, ánh mắt ngài ra hiệu cho ta hãy ngừng lại.
Nhưng ta không ngừng được, lúc này ta đã điên rồi, lòng ta ăm ắp nỗi hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.