Chương 21
伞阿花伞大王(知乎)
10/02/2023
"Hôm nay là ngày mừng thọ của ai gia, quả thực ai gia không nên thấy những cảnh này." Thái hậu lần chuỗi tràng hạt, miệng niệm: “A di đà phật."
"Tiện nhân! Ngươi quấy nhiễu thánh giá, phá hỏng ngày mừng thọ thái hậu. Ngươi nói xem mình đáng bị phạt tội gì!"
Vãn Thược cuối cùng cũng không im lặng được nữa. Nghe thái hậu nói như vậy, ả ta không nhịn được nhân cơ hội thêm dầu vào lửa.
Hoàng thượng vẫn vậy, trầm ngâm, sau đó dứt khoát phất tay: "Lôi hết xuống đi, trông thêm bực dọc."
Có người sắp đến lôi ta xuống, Cảnh Yến lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng..."
"Không nghe thấy sao? Lôi hết xuống!" Hoàng thượng lướt nhìn Cảnh Yến, nhíu mày: "Tiểu Cửu, đệ đứng lên."
"Thần phụ lòng tin của hoàng thượng, để tiệc mừng thọ xảy ra chuyện là tội của thần"." Cảnh Yến vẫn quỳ, lưng thẳng tắp, không hề nhúc nhích.
Thực lòng, ta không ngờ rằng Cảnh Yến sẽ làm như vậy. Chuyện này không nằm trong tính toán của ta.
Thực ra, giờ phút này ta cũng đến quên mất mình tính toán gì vì chính ta đã gần như phát điên.
Hoàng thượng càng nhíu chặt mày: "Cảnh Yến, đừng có hồ đồ, làm vậy chỉ vì một nữ nhân?"
Ta nhìn ngài ấy, có lẽ đúng là hồ đồ thật, làm vậy chỉ vì một nữ nhân, lại là một nữ nhân như ta.
Vãn Thược càng tức giận, ả không chịu được bèn mở miệng hống hách quát: "Còn đứng đấy làm gì! Lôi tiện nhân này ra ngoài!"
Ta nhất quyết phải lôi được ả ra, tiếp tục chọc tức ả: "Mạc Vãn Thược, sao cô cứ năm lần bảy lượt hãm hại ta! Tại sao không buông tha cho ta! Ta có thành ma cũng không tha cho cô!"
"Hỗn xược!"
Cuối cùng hoàng đế cũng nổi giận, ngài nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng: "Ả nữ nhân này vô phép vô tắc, mau lôi xuống dưới!"
"Hoàng thượng!" Cảnh Yến cắn chặt răng, từ từ dập đầu: "Thiếp của thần thiếu phép tắc, mạo phạm người, mạo phạm thái hậu nương nương, mạo phạm Vãn Thược quận chúa, nàng đáng tội chết."
Ngài đứng dậy, bóng lưng thẳng như dáng cây tùng. Ngài cầm vò rượu trên bàn, giọng nói nghiêm nghị: "Thần cũng có tội, theo lý phải phạt ba ly."
Rượu chảy vào chén vang thành tiếng. Cảnh Yến nhấc chén lên, nói rõ mồn một từng chữ: "Chén thứ nhất."
Choang một tiếng, Vãn Thược xông ra hất đổ chén rượu đi. Chén rượu văng xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
"Thược Nhi, con làm gì vậy?" Thái hậu khiển trách ả một câu - là đang trách ả không biết nhẫn nhịn.
"Hoàng tổ mẫu, không được uống rượu này." Vãn Thược nói rồi bật khóc: "Hoàng tổ mẫu, người cứu con với."
Không ai dám chất vấn, nhưng Cảnh Yến dám: "Thược Nhi, sao rượu này lại không uống được."
Ả im bặt, Cảnh Yến lại tiếp tục chất vấn: "Thược Nhi, lần trước nàng xông vào phủ đánh Nguyên Nguyên thừa sống thiếu chết, hôm nay, nàng lại muốn giết cô ấy?"
"Không phải đâu, uống rượu này không chết, chỉ là...chỉ..."
Ả nói ra câu ấy cũng nhận ra mình đã tự vạch áo cho người xem lưng nên ấp úng rồi không nói nữa.
"Thược Nhi, con bé này học được thói ghen khi nào vậy?" Hoàng thượng nhẹ nhàng trách ả một câu.
Vãn Thược khóc không thành tiếng, mãi sau Mạc hầu đứng ra quỳ xuống xin: "Hoàng thượng, thái hậu nương nương, đều tại thần không dạy dỗ con bé cẩn thận."
"Ngày mừng thọ thái hậu mà lại rùm beng không ra thể thống gì!" Đã đến nước này, Vãn Thược cũng đã tự mình thừa nhận rồi, hoàng thượng cũng không thể bao che nữa. Ngài đành phải giả vờ giả vịt hỏi tội cô ả: "Thược Nhi, con làm sai, trẫm sẽ không bao che cho con. Trẫm phạt con bị cấm túc hai tháng, tự mình ngẫm nghĩ."
Hình phạt nặng quá!
"Tiểu Cửu, đệ cũng phụ lòng ta, nhưng niệm tình huynh đệ, trẫm không truy cứu nữa."
"Tạ ơn hoàng thượng, thần hổ thẹn với hoàng thượng." Ngài lại dập đầu. Đây là cái dập đầu thứ ba trong đêm nay, ngài nói tiếp: "Nguyên Nguyên làm sai, thần sẽ phạt nàng đến quỳ ở từ đường và chép phạt Kinh Thư."
Hoàng thượng bày vẽ hỏi ý thái hậu, thái hậu giả đò niệm phật, ừ hử một tiếng không thèm đếm xỉa.
Khi bị đưa đi Vãn Thược vừa khóc vừa hét váng lên, không biết mọi người không nghe thấy thật hay giả không nghe thấy.
Ả hét lên: Cảnh Yến, sao chàng lại bảo vệ ả ta?
Cảnh Yến phạt ta quỳ ở từ đường, phạt cũng như không, phạt mà là bảo vệ.
Nếu như ngài không chịu mạo hiểm, có lẽ ta đã đầu lìa khỏi cổ rồi.
Lúc Cảnh Yến bước vào, hai mắt ngài đỏ lồng, cái mặt viết lên mấy chữ đừng-có-dây-vào. Mặt ngài trắng bệch như quỷ đến đòi mạng.
Ta chưa từng nhìn thấy ngài ấy như thế bao giờ. Ngài ấy thật sự vô cùng tức giận. Lần này, ta bảo vệ được Chức Hoan, nhưng lại liên lụy đến ngài.
Đây là lần thứ hai ta thực sự run rẩy trước mặt ngài.
Ta từng nói Vãn Thược luôn thách thức sức chịu đựng của ngài, nhưng còn ta, ta đã chạm đến giới hạn sâu thẳm trong lòng ngài.
"Nguyên Nguyên, bổn vương không quản nổi nàng nữa rồi, đúng không?"
Tiếng ngài lạnh lùng, mào đầu một câu như vậy, ta im lặng quỳ xuống, hiểu rằng ngài không cần đáp án của ta.
"Bổn vương từng nói, nàng phải biết nghe lời, nàng nghe tai này ra tai nọ sao?" Ngài nâng cằm ta, không phải nhẹ nhàng như thường ngày, mà là bóp chặt: "Tại sao không chịu nghe? Tại sao lại bảo Nghiêm Phong đến chỗ khác? Tại sao không chịu tin bổn vương một lần?"
Ngài nheo mắt, cái nhìn lạnh thấu xương thịt. Ngài nghiến răng nhả ra một chữ: "Nói."
"Nghiêm Phong không đi thì người gặp chuyện sẽ là Chức Hoan." Ta đờ đẫn nhìn ngài, giọng nói yếu ớt.
"Hay lắm Nguyên Nguyên, nàng ngày càng thương người muốn cứu cả thiên hạ rồi!" Hai mắt ngài đỏ ngầu cả lên, tay ngài nắm chặt đến trắng bệch, cả người khẽ run: "Nàng có biết rằng vò rượu của Chức Hoan cũng bị động tay chân, Nghiêm Phong đến muộn một bước nữa, đứa bé đã không giữ được nữa rồi. Cái người ấy sớm đã bị nhắm đến rồi!"
Ta bỗng nhiên cảm thấy như bị ai lấy mất giọng nói, chỉ để lại hai hàng nước mắt lăn dài lăn dài rơi vào tay Cảnh Yến.
Sáng sớm hôm nay ta mới gặp Chức Hoan. Thái hậu còn ôn tồn trò chuyện với nàng, cầm tay nàng, nói rằng sẽ chiều chuộng nàng như con gái mình.
Đến bây giờ thì sao? Bây giờ có phải thái hậu vẫn lần tràng hạt nhưng miệng nam mô còn bụng một bồ dao găm?
"Tiện nhân! Ngươi quấy nhiễu thánh giá, phá hỏng ngày mừng thọ thái hậu. Ngươi nói xem mình đáng bị phạt tội gì!"
Vãn Thược cuối cùng cũng không im lặng được nữa. Nghe thái hậu nói như vậy, ả ta không nhịn được nhân cơ hội thêm dầu vào lửa.
Hoàng thượng vẫn vậy, trầm ngâm, sau đó dứt khoát phất tay: "Lôi hết xuống đi, trông thêm bực dọc."
Có người sắp đến lôi ta xuống, Cảnh Yến lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng..."
"Không nghe thấy sao? Lôi hết xuống!" Hoàng thượng lướt nhìn Cảnh Yến, nhíu mày: "Tiểu Cửu, đệ đứng lên."
"Thần phụ lòng tin của hoàng thượng, để tiệc mừng thọ xảy ra chuyện là tội của thần"." Cảnh Yến vẫn quỳ, lưng thẳng tắp, không hề nhúc nhích.
Thực lòng, ta không ngờ rằng Cảnh Yến sẽ làm như vậy. Chuyện này không nằm trong tính toán của ta.
Thực ra, giờ phút này ta cũng đến quên mất mình tính toán gì vì chính ta đã gần như phát điên.
Hoàng thượng càng nhíu chặt mày: "Cảnh Yến, đừng có hồ đồ, làm vậy chỉ vì một nữ nhân?"
Ta nhìn ngài ấy, có lẽ đúng là hồ đồ thật, làm vậy chỉ vì một nữ nhân, lại là một nữ nhân như ta.
Vãn Thược càng tức giận, ả không chịu được bèn mở miệng hống hách quát: "Còn đứng đấy làm gì! Lôi tiện nhân này ra ngoài!"
Ta nhất quyết phải lôi được ả ra, tiếp tục chọc tức ả: "Mạc Vãn Thược, sao cô cứ năm lần bảy lượt hãm hại ta! Tại sao không buông tha cho ta! Ta có thành ma cũng không tha cho cô!"
"Hỗn xược!"
Cuối cùng hoàng đế cũng nổi giận, ngài nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng: "Ả nữ nhân này vô phép vô tắc, mau lôi xuống dưới!"
"Hoàng thượng!" Cảnh Yến cắn chặt răng, từ từ dập đầu: "Thiếp của thần thiếu phép tắc, mạo phạm người, mạo phạm thái hậu nương nương, mạo phạm Vãn Thược quận chúa, nàng đáng tội chết."
Ngài đứng dậy, bóng lưng thẳng như dáng cây tùng. Ngài cầm vò rượu trên bàn, giọng nói nghiêm nghị: "Thần cũng có tội, theo lý phải phạt ba ly."
Rượu chảy vào chén vang thành tiếng. Cảnh Yến nhấc chén lên, nói rõ mồn một từng chữ: "Chén thứ nhất."
Choang một tiếng, Vãn Thược xông ra hất đổ chén rượu đi. Chén rượu văng xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
"Thược Nhi, con làm gì vậy?" Thái hậu khiển trách ả một câu - là đang trách ả không biết nhẫn nhịn.
"Hoàng tổ mẫu, không được uống rượu này." Vãn Thược nói rồi bật khóc: "Hoàng tổ mẫu, người cứu con với."
Không ai dám chất vấn, nhưng Cảnh Yến dám: "Thược Nhi, sao rượu này lại không uống được."
Ả im bặt, Cảnh Yến lại tiếp tục chất vấn: "Thược Nhi, lần trước nàng xông vào phủ đánh Nguyên Nguyên thừa sống thiếu chết, hôm nay, nàng lại muốn giết cô ấy?"
"Không phải đâu, uống rượu này không chết, chỉ là...chỉ..."
Ả nói ra câu ấy cũng nhận ra mình đã tự vạch áo cho người xem lưng nên ấp úng rồi không nói nữa.
"Thược Nhi, con bé này học được thói ghen khi nào vậy?" Hoàng thượng nhẹ nhàng trách ả một câu.
Vãn Thược khóc không thành tiếng, mãi sau Mạc hầu đứng ra quỳ xuống xin: "Hoàng thượng, thái hậu nương nương, đều tại thần không dạy dỗ con bé cẩn thận."
"Ngày mừng thọ thái hậu mà lại rùm beng không ra thể thống gì!" Đã đến nước này, Vãn Thược cũng đã tự mình thừa nhận rồi, hoàng thượng cũng không thể bao che nữa. Ngài đành phải giả vờ giả vịt hỏi tội cô ả: "Thược Nhi, con làm sai, trẫm sẽ không bao che cho con. Trẫm phạt con bị cấm túc hai tháng, tự mình ngẫm nghĩ."
Hình phạt nặng quá!
"Tiểu Cửu, đệ cũng phụ lòng ta, nhưng niệm tình huynh đệ, trẫm không truy cứu nữa."
"Tạ ơn hoàng thượng, thần hổ thẹn với hoàng thượng." Ngài lại dập đầu. Đây là cái dập đầu thứ ba trong đêm nay, ngài nói tiếp: "Nguyên Nguyên làm sai, thần sẽ phạt nàng đến quỳ ở từ đường và chép phạt Kinh Thư."
Hoàng thượng bày vẽ hỏi ý thái hậu, thái hậu giả đò niệm phật, ừ hử một tiếng không thèm đếm xỉa.
Khi bị đưa đi Vãn Thược vừa khóc vừa hét váng lên, không biết mọi người không nghe thấy thật hay giả không nghe thấy.
Ả hét lên: Cảnh Yến, sao chàng lại bảo vệ ả ta?
Cảnh Yến phạt ta quỳ ở từ đường, phạt cũng như không, phạt mà là bảo vệ.
Nếu như ngài không chịu mạo hiểm, có lẽ ta đã đầu lìa khỏi cổ rồi.
Lúc Cảnh Yến bước vào, hai mắt ngài đỏ lồng, cái mặt viết lên mấy chữ đừng-có-dây-vào. Mặt ngài trắng bệch như quỷ đến đòi mạng.
Ta chưa từng nhìn thấy ngài ấy như thế bao giờ. Ngài ấy thật sự vô cùng tức giận. Lần này, ta bảo vệ được Chức Hoan, nhưng lại liên lụy đến ngài.
Đây là lần thứ hai ta thực sự run rẩy trước mặt ngài.
Ta từng nói Vãn Thược luôn thách thức sức chịu đựng của ngài, nhưng còn ta, ta đã chạm đến giới hạn sâu thẳm trong lòng ngài.
"Nguyên Nguyên, bổn vương không quản nổi nàng nữa rồi, đúng không?"
Tiếng ngài lạnh lùng, mào đầu một câu như vậy, ta im lặng quỳ xuống, hiểu rằng ngài không cần đáp án của ta.
"Bổn vương từng nói, nàng phải biết nghe lời, nàng nghe tai này ra tai nọ sao?" Ngài nâng cằm ta, không phải nhẹ nhàng như thường ngày, mà là bóp chặt: "Tại sao không chịu nghe? Tại sao lại bảo Nghiêm Phong đến chỗ khác? Tại sao không chịu tin bổn vương một lần?"
Ngài nheo mắt, cái nhìn lạnh thấu xương thịt. Ngài nghiến răng nhả ra một chữ: "Nói."
"Nghiêm Phong không đi thì người gặp chuyện sẽ là Chức Hoan." Ta đờ đẫn nhìn ngài, giọng nói yếu ớt.
"Hay lắm Nguyên Nguyên, nàng ngày càng thương người muốn cứu cả thiên hạ rồi!" Hai mắt ngài đỏ ngầu cả lên, tay ngài nắm chặt đến trắng bệch, cả người khẽ run: "Nàng có biết rằng vò rượu của Chức Hoan cũng bị động tay chân, Nghiêm Phong đến muộn một bước nữa, đứa bé đã không giữ được nữa rồi. Cái người ấy sớm đã bị nhắm đến rồi!"
Ta bỗng nhiên cảm thấy như bị ai lấy mất giọng nói, chỉ để lại hai hàng nước mắt lăn dài lăn dài rơi vào tay Cảnh Yến.
Sáng sớm hôm nay ta mới gặp Chức Hoan. Thái hậu còn ôn tồn trò chuyện với nàng, cầm tay nàng, nói rằng sẽ chiều chuộng nàng như con gái mình.
Đến bây giờ thì sao? Bây giờ có phải thái hậu vẫn lần tràng hạt nhưng miệng nam mô còn bụng một bồ dao găm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.