Kiếp Sau: Làm Sao Để Lại Được Bên Em?
Chương 1: Âm dương cách biệt.
Kiều Uyển Ninh
08/12/2024
Tử Hàn, em...
- Phu nhân ạ? Xin lỗi cô nhưng hiện tại Tống tổng đang bận, anh ấy còn có một ca mổ rất gấp nên có lẽ đêm nay không về được. Vậy tôi xin phép cúp máy trước nhé! Chào cô!
- Nhưng...
Đáp lại lời nói yếu ớt ở đầu dây bên kia là tiếng cúp máy dứt khoát của cô thư ký. Bên này, Bạch Băng Thanh yếu ớt nằm trên giường với đôi tay run run đang cầm chiếc điện thoại. Thời gian của cô chẳng còn nhiều nữa rồi! Chỉ muốn một lần cuối cùng nghe giọng của người đàn ông mình yêu, nhưng có lẽ cũng là điều xa vời và vọng tưởng. Nghĩ rồi Bạch Băng Thanh cố gắng gượng nhấn gọi thêm lần nữa, tuy nhiên đáp lại chỉ là những tiếng tút dài.
Nghe vậy người phụ nữ chỉ biết nở nụ cười chua chát, có lẽ những tiếng tút ấy đã làm trái cô tan vỡ theo từng khoảng. Cô khẽ ngước mắt nhìn trần nhà, muốn lưu lại thứ gì đó hoặc làm điều gì đó cho người chồng của mình. Nhưng... không còn kịp nữa! Cô không đủ sức!
Chiều nay bệnh tình của Bạch Băng Thanh trở nặng, đến mức cô còn chẳng kịp làm gì đã ngã gục. Điều duy nhất người phụ nữ muốn trước khi nhắm mắt chính là có thể nhìn thấy người mình yêu lần cuối. Tuy nhiên Tống Tử Hàn đã ba ngày rồi chẳng về nhà, những cuộc điện thoại cô gọi cũng tuyệt nhiên không một ai bắt máy. Lực bất tòng tâm Bạch Băng Thanh khẽ thở dài, cô nhìn lên bức ảnh chụp chung của hai vợ chồng khẽ thều thào:
- Tử Hàn, em... có lẽ... phải đi trước rồi! Em rất muốn gặp anh! Nhưng không kịp nữa!
Dứt lời Bạch Băng Thanh che miệng ho dữ dội, ngay sau đó một dòng máu đỏ chảy ra thấm ướt cả chiếc gối trắng. Một vài vết máu nhỏ bắn lên thành giường, dính cả lên khung ảnh. Căn phòng trở nên tanh nồng và ngột ngạt vì mùi máu, đôi mắt ngấn lệ của Bạch Băng Thanh dần khép lại. Đúng! Cô gái nhỏ đã ra đi mãi mãi trên chiếc giường rộng lớn! Chỉ một mình, không người bên cạnh, không ai biết đến.
Ở bệnh viện, Tống Tử Hàn đi ra khỏi phòng phẫu thuật với vẻ mặt mệt mỏi. Ca phẫu thuật này đã kéo dài tận 10 tiếng đồng hồ và gần như rút cạn của anh toàn bộ năng lượng. Vào văn phòng, người đàn ông tháo áo blouse trắng vắt lên ghế. Từ bên ngoài cô thư ký mang vào một tách trà ấm, giọng nhẹ nhàng:
- Ngài vất vả rồi!
Tống Tử Hàn ngước nhìn cô thư ký rồi đưa tay xoa hai bên thái dương hỏi:
- Trong lúc tôi đang làm phẫu thuật có chuyện gì không?
- Dạ không ạ!
- Được rồi! Ra ngoài đi!
Giọng nói của Tống Tử Hàn lạnh băng làm cô thư ký hơi hoảng, cô ta dù biết sếp mình rất khó gần nhưng vẫn muốn rù quến. Tuy nhiên đứng trước sự băng lãnh của Tống Tử Hàn, thư ký cũng không dám hó hé thêm tiếng nào nữa.
Tống Tử Hàn là một bác sĩ, anh hiện đang là viện trưởng của bệnh viện lớn nhất thành phố thuộc tập đoàn Tống Thanh. Ngoài ra, anh cũng là chủ tịch của tập đoàn Tống Thanh - tập đoàn chuyên sản xuất, phân phối và nghiên cứu về y học. Chính vì trọng trách trên vai quá lớn nên lượng công việc của anh cũng rất nhiều, đôi khi phải tăng ca liên tục.
Tống Tử Hàn mệt mỏi ngã người tựa lưng vào ghế, mắt anh nhìn sang chiếc điện thoại trên bàn rồi tiện tay cầm lấy kiểm tra. Hiển thị trên thông báo có một cuộc gọi gần nhất, là của Bạch Băng Thanh! Thấy vậy người đàn ông khẽ nhíu mày, anh nhấn gọi lại tuy nhiên không thấy ai bắt máy. Nhìn đồng hồ đã điểm hơn 12 giờ đêm lúc bấy giờ người đàn ông mới đứng dậy lấy xe trở về nhà.
Trên đường về Tống Tử Hàn cũng chẳng suy nghĩ gì, thật ra anh chỉ nghĩ đơn giản rằng là do khuya rồi nên Bạch Băng Thanh đi ngủ. Tuy nhiên khi về đến nhà nhìn cảnh tượng bàn ăn trống không, bếp nguội lạnh anh mới cảm thấy lạ. Bình thường dù Tống Tử Hàn có về nhà hay không vợ anh cũng sẽ chuẩn bị thức ăn rất chu đáo. Bởi cô không biết anh sẽ về khi nào nên luôn nấu sẵn, sao hôm nay lại không có?
Mang theo nghi vấn trong lòng người đàn ông lên lầu tìm vợ, ấy thế nhưng khoảng khắc mở cửa phòng mùi máu tanh xọc thẳng lên mũi đã khiến một bác sĩ như Tống Tử Hàn phải nhăn mày khó chịu. Anh phải mất vài giây mới có thể kịp định thần, nhìn cảnh Bạch Băng Thanh đang nằm trên giường với chiếc ga nhuốm máu làm anh hoảng sợ.
Tống Tử Hàn vội vàng lao đến, anh ôm Bạch Băng Thanh trên tay nhưng cơ thể cô đã lạnh. Nhìn người vợ đã không còn sự sống trước mặt mình khiến người đàn ông không cách nào tin được. Tống Tử Hàn vội vã lay lay cơ thể Bạch Băng Thanh. Anh cố gắng sơ cứu cho cô bằng cách ấn nhân trung, ép tim nhưng đều vô dụng. Sau một hồi không thể cấp cứu lúc bấy giờ người đàn ông mới thật sự sợ hãi, tay chân anh luống cuống chẳng biết làm gì.
Dù là một bác sĩ nhưng giờ phút này Tống Tử Hàn chỉ cảm thấy bất lực, anh không hiểu vì sao một người vài hôm trước còn khỏe mạnh mà hôm nay lại không còn thở. Chỉ thấy anh hét lớn một tiếng " Băng Thanh " rồi ôm cô chạy vụt ra khỏi cửa.
- Phu nhân ạ? Xin lỗi cô nhưng hiện tại Tống tổng đang bận, anh ấy còn có một ca mổ rất gấp nên có lẽ đêm nay không về được. Vậy tôi xin phép cúp máy trước nhé! Chào cô!
- Nhưng...
Đáp lại lời nói yếu ớt ở đầu dây bên kia là tiếng cúp máy dứt khoát của cô thư ký. Bên này, Bạch Băng Thanh yếu ớt nằm trên giường với đôi tay run run đang cầm chiếc điện thoại. Thời gian của cô chẳng còn nhiều nữa rồi! Chỉ muốn một lần cuối cùng nghe giọng của người đàn ông mình yêu, nhưng có lẽ cũng là điều xa vời và vọng tưởng. Nghĩ rồi Bạch Băng Thanh cố gắng gượng nhấn gọi thêm lần nữa, tuy nhiên đáp lại chỉ là những tiếng tút dài.
Nghe vậy người phụ nữ chỉ biết nở nụ cười chua chát, có lẽ những tiếng tút ấy đã làm trái cô tan vỡ theo từng khoảng. Cô khẽ ngước mắt nhìn trần nhà, muốn lưu lại thứ gì đó hoặc làm điều gì đó cho người chồng của mình. Nhưng... không còn kịp nữa! Cô không đủ sức!
Chiều nay bệnh tình của Bạch Băng Thanh trở nặng, đến mức cô còn chẳng kịp làm gì đã ngã gục. Điều duy nhất người phụ nữ muốn trước khi nhắm mắt chính là có thể nhìn thấy người mình yêu lần cuối. Tuy nhiên Tống Tử Hàn đã ba ngày rồi chẳng về nhà, những cuộc điện thoại cô gọi cũng tuyệt nhiên không một ai bắt máy. Lực bất tòng tâm Bạch Băng Thanh khẽ thở dài, cô nhìn lên bức ảnh chụp chung của hai vợ chồng khẽ thều thào:
- Tử Hàn, em... có lẽ... phải đi trước rồi! Em rất muốn gặp anh! Nhưng không kịp nữa!
Dứt lời Bạch Băng Thanh che miệng ho dữ dội, ngay sau đó một dòng máu đỏ chảy ra thấm ướt cả chiếc gối trắng. Một vài vết máu nhỏ bắn lên thành giường, dính cả lên khung ảnh. Căn phòng trở nên tanh nồng và ngột ngạt vì mùi máu, đôi mắt ngấn lệ của Bạch Băng Thanh dần khép lại. Đúng! Cô gái nhỏ đã ra đi mãi mãi trên chiếc giường rộng lớn! Chỉ một mình, không người bên cạnh, không ai biết đến.
Ở bệnh viện, Tống Tử Hàn đi ra khỏi phòng phẫu thuật với vẻ mặt mệt mỏi. Ca phẫu thuật này đã kéo dài tận 10 tiếng đồng hồ và gần như rút cạn của anh toàn bộ năng lượng. Vào văn phòng, người đàn ông tháo áo blouse trắng vắt lên ghế. Từ bên ngoài cô thư ký mang vào một tách trà ấm, giọng nhẹ nhàng:
- Ngài vất vả rồi!
Tống Tử Hàn ngước nhìn cô thư ký rồi đưa tay xoa hai bên thái dương hỏi:
- Trong lúc tôi đang làm phẫu thuật có chuyện gì không?
- Dạ không ạ!
- Được rồi! Ra ngoài đi!
Giọng nói của Tống Tử Hàn lạnh băng làm cô thư ký hơi hoảng, cô ta dù biết sếp mình rất khó gần nhưng vẫn muốn rù quến. Tuy nhiên đứng trước sự băng lãnh của Tống Tử Hàn, thư ký cũng không dám hó hé thêm tiếng nào nữa.
Tống Tử Hàn là một bác sĩ, anh hiện đang là viện trưởng của bệnh viện lớn nhất thành phố thuộc tập đoàn Tống Thanh. Ngoài ra, anh cũng là chủ tịch của tập đoàn Tống Thanh - tập đoàn chuyên sản xuất, phân phối và nghiên cứu về y học. Chính vì trọng trách trên vai quá lớn nên lượng công việc của anh cũng rất nhiều, đôi khi phải tăng ca liên tục.
Tống Tử Hàn mệt mỏi ngã người tựa lưng vào ghế, mắt anh nhìn sang chiếc điện thoại trên bàn rồi tiện tay cầm lấy kiểm tra. Hiển thị trên thông báo có một cuộc gọi gần nhất, là của Bạch Băng Thanh! Thấy vậy người đàn ông khẽ nhíu mày, anh nhấn gọi lại tuy nhiên không thấy ai bắt máy. Nhìn đồng hồ đã điểm hơn 12 giờ đêm lúc bấy giờ người đàn ông mới đứng dậy lấy xe trở về nhà.
Trên đường về Tống Tử Hàn cũng chẳng suy nghĩ gì, thật ra anh chỉ nghĩ đơn giản rằng là do khuya rồi nên Bạch Băng Thanh đi ngủ. Tuy nhiên khi về đến nhà nhìn cảnh tượng bàn ăn trống không, bếp nguội lạnh anh mới cảm thấy lạ. Bình thường dù Tống Tử Hàn có về nhà hay không vợ anh cũng sẽ chuẩn bị thức ăn rất chu đáo. Bởi cô không biết anh sẽ về khi nào nên luôn nấu sẵn, sao hôm nay lại không có?
Mang theo nghi vấn trong lòng người đàn ông lên lầu tìm vợ, ấy thế nhưng khoảng khắc mở cửa phòng mùi máu tanh xọc thẳng lên mũi đã khiến một bác sĩ như Tống Tử Hàn phải nhăn mày khó chịu. Anh phải mất vài giây mới có thể kịp định thần, nhìn cảnh Bạch Băng Thanh đang nằm trên giường với chiếc ga nhuốm máu làm anh hoảng sợ.
Tống Tử Hàn vội vàng lao đến, anh ôm Bạch Băng Thanh trên tay nhưng cơ thể cô đã lạnh. Nhìn người vợ đã không còn sự sống trước mặt mình khiến người đàn ông không cách nào tin được. Tống Tử Hàn vội vã lay lay cơ thể Bạch Băng Thanh. Anh cố gắng sơ cứu cho cô bằng cách ấn nhân trung, ép tim nhưng đều vô dụng. Sau một hồi không thể cấp cứu lúc bấy giờ người đàn ông mới thật sự sợ hãi, tay chân anh luống cuống chẳng biết làm gì.
Dù là một bác sĩ nhưng giờ phút này Tống Tử Hàn chỉ cảm thấy bất lực, anh không hiểu vì sao một người vài hôm trước còn khỏe mạnh mà hôm nay lại không còn thở. Chỉ thấy anh hét lớn một tiếng " Băng Thanh " rồi ôm cô chạy vụt ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.