Kiếp Sau: Làm Sao Để Lại Được Bên Em?
Chương 2: Ngày "thế giới" mất đi một Băng Thanh.
Kiều Uyển Ninh
08/12/2024
Trên xe Tống Tử Hàn không ngừng cầu nguyện, trước giờ anh không có bất cứ đấng tin nào. Tuy nhiên giờ phút này anh hi vọng những lời cầu nguyện của anh có thể linh nghiệm. Ôm Bạch Băng Thanh trong tay lòng Tống Tử Hàn quặn nhói, anh thật sự rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện! Đoạn đường đến viện chưa bao giờ là xa như thế! Đây là đoạn đường anh vẫn qua lại hằng ngày, nhưng sao hôm nay lại cứ như chạy hoài chẳng đến đích.
Nhớ năm xưa lý do Tống Tử Hàn chọn ngành y là bởi vì anh muốn cứu sống nhiều sinh mạng. Hơn nữa anh hi vọng những lúc nguy cấp có thể ra tay níu giữ lại những người bên cạnh mình. Nhiều năm đã trôi qua, hiện tại Tống Tử Hàn cũng đã trở thành một bác sĩ vô cùng tài giỏi. Ấy thế nhưng giờ phút này anh lại bất lực chẳng thể làm được gì, phải chăng đây chính là cái gọi bằng sinh nghề tử nghiệp?
Sau 15 phút di chuyển cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cửa bệnh viện, Tống Tử Hàn vội vã lao thẳng xuống xe. Anh gấp gáp ôm lấy cơ thể của Bạch Băng Thanh phóng nhanh vào bệnh viện. Trên hành lang xe đẩy đã được chuẩn bị sẵn chỉ đợi để đẩy người đi. Cũng chính chiếc hành lang ấy đang yên lặng bắt đầu vang lên những tiếng chân dồn dập. Khoảnh khắc cuối cùng Tống Tử Hàn nhìn thấy vợ chính là lúc chiếc xe được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu và cánh cửa dần đóng lại.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Bạch Băng Thanh được đưa vào phòng cấp cứu, lúc bấy giờ người đàn ông mới ngồi thụp xuống đất. Anh như vừa trải qua cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời mình! Nghĩ về những việc vừa xảy ra Tống Tử Hàn trở nên rối rắm. Vô vàn câu hỏi được đặt ra nhưng câu anh muốn biết nhất chính là tại sao Bạch Băng Thanh lại ra nông nỗi hiện tại?
Vài hôm trước khi trở về nhà Tống Tử Hàn vẫn còn nhìn thấy Bạch Băng Thanh rất khỏe mạnh. Trông cô tươi tắn chẳng có chút dấu hiệu nào của bệnh! Vì là bác sĩ nên Tống Tử Hàn rất kỹ lưỡng trong vấn đề sức khỏe. Dù hay thờ ơ nhưng mỗi tháng định kỳ anh đều sẽ là người đích thân xem kết quả khám sức khỏe của vợ. Nếu cô có bất cứ vấn đề nào hay có biểu hiện gì lạ thì anh phải là người đầu tiên biết chứ?
Chuyện đó cứ luẩn quẩn trong đầu làm người đàn ông như phát điên! Anh vẫn chưa thể định thần và vẫn không tin rằng việc vừa xảy ra là thật. Bạch Băng Thanh xinh đẹp lúc nào cũng tươi cười đã chẳng còn, thay vào đó là gương mặt hốc hác với bộ đồ đã dính đầy máu.
Đèn trước phòng cấp cứu vẫn cứ sáng lên, hai tiếng rồi lại ba tiếng. Thấm thoắt trời đã rạng sáng, chiếc đèn màu đỏ phía trên phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt. Một vị bác sĩ trẻ tuổi bước ra, anh ta là bạn học cũng là bạn rất thân của Tống Tử Hàn tên Lâm Bách. Lâm Bách vừa hoàn thành khóa du học nước ngoài và trở về vào 2 ngày trước. Thật không ngờ ca đầu tiên anh ta nhận lại là chữa cho vợ của bạn thân mình.
Nhìn thấy Lâm Bách vừa ra khỏi cửa Tống Tử Hàn đã nhào đến, anh nắm lấy vai bạn thân hỏi:
- Băng Thanh thế nào rồi?
Chỉ thấy Lâm Bách nhìn Tống Tử Hàn rồi thở dài một cái, anh ta lặng lẽ tháo đôi găng tay đã dính đầy máu rồi lại kéo khẩu trang xuống. Sau khi vứt hết tất cả vào thùng rác Lâm Bách mới cất giọng:
- Hàn, tao xin lỗi! Tao không có cách nào cứu vợ mày!
Tống Tử Hàn thoáng chốc mặt mũi tối sầm, thông tin vừa rồi đối với anh như sét đánh ngang tai. Anh không tin vào tai mình, lời nói đó cứ như một cú sốc đột ngột giáng xuống. Phải mất một lúc sau Tống Tử Hàn mới có thể đủ bình tĩnh để hỏi lại:
- Mày nói sao?
Dường như hiểu được cảm giác của bạn mình, Lâm Bách nhẹ nhàng đặt tay lên vai người đàn ông an ủi:
- Tao hiểu mày khó chấp nhận nhưng... mong mày hãy nén đau thương mà vượt qua.
Chỉ thấy Tống Tử Hàn hất tay Lâm Bách ra khỏi người mình rồi quát lên:
- Sao có thể như thế? Vài hôm trước cô ấy vẫn còn rất khỏe kia mà? Sao lại chết?
Lâm Bách nhìn Tống Tử Hàn khó hiểu, anh ta nhíu mày hỏi:
- Vợ mày bị ung thư máu giai đoạn cuối, mày không biết sao?
Câu nói của Lâm Bách như cú tát giáng thẳng vào mặt Tống Tử Hàn khiến anh sửng sốt. Chỉ thấy người đàn ông đứng đờ đẫn hồi lâu rồi phá lên cười điên dại. Miệng Tống Tử Hàn lẩm bẩm:
- Ung thư? Không thể nào! Không thể nào như vậy được! Mỗi tháng tao đều xem kết quả khám sức khỏe của cô ấy rất kỹ. Nếu Băng Thanh bị ung thư sao tao lại không biết?
- Hàn, nếu đã vậy chi bằng mày tự mình xem lại kết quả đi!
Dứt lời Lâm Bách đưa cho Tống Tử Hàn một tờ giấy, bên trên giấy ghi rõ kết quả xét nghiệm máu và tầm soát ung thư. Kết luận... lượng bạch cầu cao vượt mức kiểm soát. Trên giấy bệnh không ghi ung thư, chỉ ghi bệnh bạch cầu! Tuy nhiên ai làm bác sĩ hoặc thậm chí không làm bác sĩ cũng đều hiểu rằng đây chính là ung thư máu. Chỉ thấy sau khi xem kết quả xong Tống Tử Hàn đã cười lớn:
Hahaha... Bạch Băng Thanh, em đúng là rất giỏi! Thì ra là như vậy! Hahaha... Em thật sự rất tài giỏi!
Nhớ năm xưa lý do Tống Tử Hàn chọn ngành y là bởi vì anh muốn cứu sống nhiều sinh mạng. Hơn nữa anh hi vọng những lúc nguy cấp có thể ra tay níu giữ lại những người bên cạnh mình. Nhiều năm đã trôi qua, hiện tại Tống Tử Hàn cũng đã trở thành một bác sĩ vô cùng tài giỏi. Ấy thế nhưng giờ phút này anh lại bất lực chẳng thể làm được gì, phải chăng đây chính là cái gọi bằng sinh nghề tử nghiệp?
Sau 15 phút di chuyển cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cửa bệnh viện, Tống Tử Hàn vội vã lao thẳng xuống xe. Anh gấp gáp ôm lấy cơ thể của Bạch Băng Thanh phóng nhanh vào bệnh viện. Trên hành lang xe đẩy đã được chuẩn bị sẵn chỉ đợi để đẩy người đi. Cũng chính chiếc hành lang ấy đang yên lặng bắt đầu vang lên những tiếng chân dồn dập. Khoảnh khắc cuối cùng Tống Tử Hàn nhìn thấy vợ chính là lúc chiếc xe được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu và cánh cửa dần đóng lại.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Bạch Băng Thanh được đưa vào phòng cấp cứu, lúc bấy giờ người đàn ông mới ngồi thụp xuống đất. Anh như vừa trải qua cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời mình! Nghĩ về những việc vừa xảy ra Tống Tử Hàn trở nên rối rắm. Vô vàn câu hỏi được đặt ra nhưng câu anh muốn biết nhất chính là tại sao Bạch Băng Thanh lại ra nông nỗi hiện tại?
Vài hôm trước khi trở về nhà Tống Tử Hàn vẫn còn nhìn thấy Bạch Băng Thanh rất khỏe mạnh. Trông cô tươi tắn chẳng có chút dấu hiệu nào của bệnh! Vì là bác sĩ nên Tống Tử Hàn rất kỹ lưỡng trong vấn đề sức khỏe. Dù hay thờ ơ nhưng mỗi tháng định kỳ anh đều sẽ là người đích thân xem kết quả khám sức khỏe của vợ. Nếu cô có bất cứ vấn đề nào hay có biểu hiện gì lạ thì anh phải là người đầu tiên biết chứ?
Chuyện đó cứ luẩn quẩn trong đầu làm người đàn ông như phát điên! Anh vẫn chưa thể định thần và vẫn không tin rằng việc vừa xảy ra là thật. Bạch Băng Thanh xinh đẹp lúc nào cũng tươi cười đã chẳng còn, thay vào đó là gương mặt hốc hác với bộ đồ đã dính đầy máu.
Đèn trước phòng cấp cứu vẫn cứ sáng lên, hai tiếng rồi lại ba tiếng. Thấm thoắt trời đã rạng sáng, chiếc đèn màu đỏ phía trên phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt. Một vị bác sĩ trẻ tuổi bước ra, anh ta là bạn học cũng là bạn rất thân của Tống Tử Hàn tên Lâm Bách. Lâm Bách vừa hoàn thành khóa du học nước ngoài và trở về vào 2 ngày trước. Thật không ngờ ca đầu tiên anh ta nhận lại là chữa cho vợ của bạn thân mình.
Nhìn thấy Lâm Bách vừa ra khỏi cửa Tống Tử Hàn đã nhào đến, anh nắm lấy vai bạn thân hỏi:
- Băng Thanh thế nào rồi?
Chỉ thấy Lâm Bách nhìn Tống Tử Hàn rồi thở dài một cái, anh ta lặng lẽ tháo đôi găng tay đã dính đầy máu rồi lại kéo khẩu trang xuống. Sau khi vứt hết tất cả vào thùng rác Lâm Bách mới cất giọng:
- Hàn, tao xin lỗi! Tao không có cách nào cứu vợ mày!
Tống Tử Hàn thoáng chốc mặt mũi tối sầm, thông tin vừa rồi đối với anh như sét đánh ngang tai. Anh không tin vào tai mình, lời nói đó cứ như một cú sốc đột ngột giáng xuống. Phải mất một lúc sau Tống Tử Hàn mới có thể đủ bình tĩnh để hỏi lại:
- Mày nói sao?
Dường như hiểu được cảm giác của bạn mình, Lâm Bách nhẹ nhàng đặt tay lên vai người đàn ông an ủi:
- Tao hiểu mày khó chấp nhận nhưng... mong mày hãy nén đau thương mà vượt qua.
Chỉ thấy Tống Tử Hàn hất tay Lâm Bách ra khỏi người mình rồi quát lên:
- Sao có thể như thế? Vài hôm trước cô ấy vẫn còn rất khỏe kia mà? Sao lại chết?
Lâm Bách nhìn Tống Tử Hàn khó hiểu, anh ta nhíu mày hỏi:
- Vợ mày bị ung thư máu giai đoạn cuối, mày không biết sao?
Câu nói của Lâm Bách như cú tát giáng thẳng vào mặt Tống Tử Hàn khiến anh sửng sốt. Chỉ thấy người đàn ông đứng đờ đẫn hồi lâu rồi phá lên cười điên dại. Miệng Tống Tử Hàn lẩm bẩm:
- Ung thư? Không thể nào! Không thể nào như vậy được! Mỗi tháng tao đều xem kết quả khám sức khỏe của cô ấy rất kỹ. Nếu Băng Thanh bị ung thư sao tao lại không biết?
- Hàn, nếu đã vậy chi bằng mày tự mình xem lại kết quả đi!
Dứt lời Lâm Bách đưa cho Tống Tử Hàn một tờ giấy, bên trên giấy ghi rõ kết quả xét nghiệm máu và tầm soát ung thư. Kết luận... lượng bạch cầu cao vượt mức kiểm soát. Trên giấy bệnh không ghi ung thư, chỉ ghi bệnh bạch cầu! Tuy nhiên ai làm bác sĩ hoặc thậm chí không làm bác sĩ cũng đều hiểu rằng đây chính là ung thư máu. Chỉ thấy sau khi xem kết quả xong Tống Tử Hàn đã cười lớn:
Hahaha... Bạch Băng Thanh, em đúng là rất giỏi! Thì ra là như vậy! Hahaha... Em thật sự rất tài giỏi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.