Kiếp Sau: Làm Sao Để Lại Được Bên Em?
Chương 5: Có không giữ, mất đừng tìm!
Kiều Uyển Ninh
08/12/2024
Cốc cốc cốc
Trong khi Tống Tử Hàn đang đắm chìm trong nỗi đau đớn và thống khổ tột cùng thì cánh cửa phòng bất ngờ vang lên tiếng gõ. Tiếp sau giọng nói quen thuộc của vị quản gia già cất lên:
- Thiếu gia, tôi vào được chứ?
- Chú Trịnh, chú vào đi!
Nhận được sự chấp thuận của người bên trong, lúc bấy giờ chú Trịnh mới từ từ đẩy cửa bước vào. Ngay khi vừa đặt chân vào phòng ông đã ngay lập tức nhăn mày vì mùi rượu quá nặng. Tuy nhiên khi nhìn đến người đàn ông chú Trịnh càng thêm đau lòng nói:
- Thiếu gia, cậu đừng như thế nữa được không? Cậu cứ hành hạ bản thân như vậy thì có ích gì cơ chứ? Người đi cũng đã đi rồi, người ở lại vẫn cứ phải ở lại thôi! Nếu cậu cứ giữ khư khư cái dáng vẻ này thì nói làm sao Thanh Thanh có thể an lòng được? Chẳng lẽ cậu muốn con bé chết rồi mà vẫn cứ đau lòng vì cậu sao?
- ...
- Thiếu gia!
- Chú nói đúng, rất rất đúng! Nhưng... tôi không muốn tỉnh táo, nói đúng hơn dù có muốn cũng chẳng thể làm nổi! Tôi thà là bản thân cứ thế này, biết đâu cô ấy sẽ cảm thấy đau lòng mà cho tôi gặp lại.
- Thiếu gia, chú Trịnh đã sống quá nửa đời người rồi, những đạo lý luân hồi tôi cũng coi như thông suốt một ít. Tôi vẫn luôn tin rằng Thanh Thanh sẽ mãi bên cạnh chúng ta! Con bé sẽ không đi đâu hết! Thanh Thanh không phải chết, con bé chỉ là sẽ đến một nơi khác rất xa mà thôi. Ở đó, con bé sẽ không phải chịu giày vò, sẽ không đau lòng cũng không còn sự thống khổ nữa! Nếu cậu thật sự thương con bé thì đừng bày ra bộ dạng này nữa. Chú Trịnh đã nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, sao lại không hiểu lòng cậu? Tôi biết cậu đau nhưng hãy suy nghĩ cho Thanh Thanh một chút. Đừng để con bé đi rồi còn phải rơi nước mắt vì cậu!
- Chú Trịnh, chú biết gì không? Gần đây tôi cảm thấy hình như ban đêm dài ra nhiều rồi thì phải! Không có Băng Thanh bên cạnh... tôi cảm thấy rất không thoải mái! Chiếc giường rộng lớn này là nơi tôi đã nằm ngủ từ nhỏ, vậy mà sao giờ lại cảm thấy lạnh lẽo khác lạ.
- Thiếu gia, người ta nói rất đúng! Chỉ cần trong lòng trống rỗng, xung quanh tự khắc trống rỗng! Ban đêm không phải dài ra chỉ là... không còn người trong lòng bên cạnh nên trở nên đằng đẵng. Thôi, chú Trịnh cũng chỉ khuyên cậu được bấy nhiêu. Còn lại... tùy cậu!
Nói rồi chú Trịnh dứt khoác xoay lưng ra ngoài để lại một mình Tống Tử Hàn trong căn phòng trống. Chưa bao giờ anh lại có cảm giác bất lực như hiện tại, chưa bao giờ anh cảm thấy căn nhà mình lớn lên từ nhỏ lại xa lạ đến thế. Lúc trước Tống Tử Hàn vẫn luôn cảm thấy rất khó chịu khi bước vào căn phòng này. Bởi ở đây anh luôn phải đối mặt với Bạch Băng Thanh, người anh hận thấu xương nhưng cũng không cách nào bỏ mặt được. Còn nhớ lúc ấy anh từng ước rằng nếu có một ngày cô biến mất đi thì thật tốt! Bây giờ Bạch Băng Thanh đi đúng như ý nguyện của anh rồi, nhưng chẳng hiểu sao trái tim Tống Tử Hàn vẫn chẳng hề cảm thấy thoải mái.
Cốc cốc cốc
Lại lần nữa tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài vọng vào là giọng nói quen thuộc của nữ thư ký:
- Tống tổng, em đến thăm ngài!
- Tôi không muốn gặp cô, cút đi!
- Tống tổng, sao ngài lại uống rượu rồi? Uống rượu không tốt cho sức khỏe đâu! Phu nhân của ngài mất thì cũng đã mất rồi, hà cớ gì ngài lại cứ phải luyến tiếc mà tổn hại sức khỏe? Dành thời gian cho những mối quan hệ khác không phải tốt hơn nhiều sao?
Nghe đến đây cơn giận giữ trong lòng Tống Tử Hàn dâng trào một cách không kiểm soát. Vợ anh còn chưa mất được bao lâu thế mà lại có người dám ở trước mặt anh rù quến. Tang lễ của Bạch Băng Thanh vẫn đang diễn ra, lễ chưa xong, huyệt chưa hạ. Vậy mà có người không biết trời cao đất dày cả gan nói những lời thất kính như thế. Đúng là không thể nào chấp nhận được! Nghĩ rồi đôi mắt Tống Tử Hàn trừng lớn, gương mặt tối sầm lại một cách đáng sợ. Ném mạnh chai rượu vào cửa phòng người đàn ông quát lớn:
- Cút! Băng Thanh vừa mất còn chưa bao lâu thế mà cô lại dám thất kính! Có phải muốn làm phản rồi không? Có phải bình thường tôi quá dễ dãi nên cô mới được nước làm tới?
- Tống tổng!
- Còn không mau cút?
Tiếng quát của người đàn ông và tiếng chai rượu rơi vỡ lớn đến mức dù cách một lớp cửa dày vẫn khiến người bên ngoài sợ đến xanh mặt. Nhận biết được tình thế không ổn, cô ả thư ký cũng rất thức thời lập tức biết điều mà rời khỏi. Không gian lại lần nữa được trả về với sự yên tĩnh vốn có của nó, tuy nhiên lần này Tống Tử Hàn không còn uống rượu nữa. Thay vào đó, anh lặng lẽ ôm lấy ảnh của Bạch Băng Thanh vào lòng mà khóc. Tình trạng của người đàn ông bây giờ đúng là rất đáng thương nhưng cũng rất đáng đời. Đúng với câu nói: có không giữ, mất đừng tìm!
Tống Tử Hàn cứ như thế vừa cười vừa khóc, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
- Băng Thanh, em là đồ tàn nhẫn! Sao có thể không tim không phổi mà rời đi? Sao lại che giấu tôi việc bị ung thư giai đoạn cuối? Sao cái gì cũng không cho tôi biết? Em thật sự rất giống cái tên của em đấy, vừa thanh cao vừa băng lãnh, một chút động tình cũng không để lại cho tôi.
- ...
- Bạch Băng Thanh, tôi từng nói muốn em đền tội, nhưng không nói muốn em chết! Tôi không cần kiểu đền tội này của em! Hay là... hay là em đang cố tình trả thù? Hahaha... nếu vậy thì em thành công rồi đấy! Đã toại nguyện chưa?
- ...
- Không phải lúc trước em rất sợ tôi đau lòng sao? Không phải em nói em yêu tôi sao? Sao bây giờ lại không yêu nữa? Sao lại khiến tôi đau lòng rồi? Băng Thanh, tôi thừa nhận tôi nhớ em rồi! Thừa nhận bản thân hối hận rồi!
Trong khi Tống Tử Hàn đang đắm chìm trong nỗi đau đớn và thống khổ tột cùng thì cánh cửa phòng bất ngờ vang lên tiếng gõ. Tiếp sau giọng nói quen thuộc của vị quản gia già cất lên:
- Thiếu gia, tôi vào được chứ?
- Chú Trịnh, chú vào đi!
Nhận được sự chấp thuận của người bên trong, lúc bấy giờ chú Trịnh mới từ từ đẩy cửa bước vào. Ngay khi vừa đặt chân vào phòng ông đã ngay lập tức nhăn mày vì mùi rượu quá nặng. Tuy nhiên khi nhìn đến người đàn ông chú Trịnh càng thêm đau lòng nói:
- Thiếu gia, cậu đừng như thế nữa được không? Cậu cứ hành hạ bản thân như vậy thì có ích gì cơ chứ? Người đi cũng đã đi rồi, người ở lại vẫn cứ phải ở lại thôi! Nếu cậu cứ giữ khư khư cái dáng vẻ này thì nói làm sao Thanh Thanh có thể an lòng được? Chẳng lẽ cậu muốn con bé chết rồi mà vẫn cứ đau lòng vì cậu sao?
- ...
- Thiếu gia!
- Chú nói đúng, rất rất đúng! Nhưng... tôi không muốn tỉnh táo, nói đúng hơn dù có muốn cũng chẳng thể làm nổi! Tôi thà là bản thân cứ thế này, biết đâu cô ấy sẽ cảm thấy đau lòng mà cho tôi gặp lại.
- Thiếu gia, chú Trịnh đã sống quá nửa đời người rồi, những đạo lý luân hồi tôi cũng coi như thông suốt một ít. Tôi vẫn luôn tin rằng Thanh Thanh sẽ mãi bên cạnh chúng ta! Con bé sẽ không đi đâu hết! Thanh Thanh không phải chết, con bé chỉ là sẽ đến một nơi khác rất xa mà thôi. Ở đó, con bé sẽ không phải chịu giày vò, sẽ không đau lòng cũng không còn sự thống khổ nữa! Nếu cậu thật sự thương con bé thì đừng bày ra bộ dạng này nữa. Chú Trịnh đã nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, sao lại không hiểu lòng cậu? Tôi biết cậu đau nhưng hãy suy nghĩ cho Thanh Thanh một chút. Đừng để con bé đi rồi còn phải rơi nước mắt vì cậu!
- Chú Trịnh, chú biết gì không? Gần đây tôi cảm thấy hình như ban đêm dài ra nhiều rồi thì phải! Không có Băng Thanh bên cạnh... tôi cảm thấy rất không thoải mái! Chiếc giường rộng lớn này là nơi tôi đã nằm ngủ từ nhỏ, vậy mà sao giờ lại cảm thấy lạnh lẽo khác lạ.
- Thiếu gia, người ta nói rất đúng! Chỉ cần trong lòng trống rỗng, xung quanh tự khắc trống rỗng! Ban đêm không phải dài ra chỉ là... không còn người trong lòng bên cạnh nên trở nên đằng đẵng. Thôi, chú Trịnh cũng chỉ khuyên cậu được bấy nhiêu. Còn lại... tùy cậu!
Nói rồi chú Trịnh dứt khoác xoay lưng ra ngoài để lại một mình Tống Tử Hàn trong căn phòng trống. Chưa bao giờ anh lại có cảm giác bất lực như hiện tại, chưa bao giờ anh cảm thấy căn nhà mình lớn lên từ nhỏ lại xa lạ đến thế. Lúc trước Tống Tử Hàn vẫn luôn cảm thấy rất khó chịu khi bước vào căn phòng này. Bởi ở đây anh luôn phải đối mặt với Bạch Băng Thanh, người anh hận thấu xương nhưng cũng không cách nào bỏ mặt được. Còn nhớ lúc ấy anh từng ước rằng nếu có một ngày cô biến mất đi thì thật tốt! Bây giờ Bạch Băng Thanh đi đúng như ý nguyện của anh rồi, nhưng chẳng hiểu sao trái tim Tống Tử Hàn vẫn chẳng hề cảm thấy thoải mái.
Cốc cốc cốc
Lại lần nữa tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài vọng vào là giọng nói quen thuộc của nữ thư ký:
- Tống tổng, em đến thăm ngài!
- Tôi không muốn gặp cô, cút đi!
- Tống tổng, sao ngài lại uống rượu rồi? Uống rượu không tốt cho sức khỏe đâu! Phu nhân của ngài mất thì cũng đã mất rồi, hà cớ gì ngài lại cứ phải luyến tiếc mà tổn hại sức khỏe? Dành thời gian cho những mối quan hệ khác không phải tốt hơn nhiều sao?
Nghe đến đây cơn giận giữ trong lòng Tống Tử Hàn dâng trào một cách không kiểm soát. Vợ anh còn chưa mất được bao lâu thế mà lại có người dám ở trước mặt anh rù quến. Tang lễ của Bạch Băng Thanh vẫn đang diễn ra, lễ chưa xong, huyệt chưa hạ. Vậy mà có người không biết trời cao đất dày cả gan nói những lời thất kính như thế. Đúng là không thể nào chấp nhận được! Nghĩ rồi đôi mắt Tống Tử Hàn trừng lớn, gương mặt tối sầm lại một cách đáng sợ. Ném mạnh chai rượu vào cửa phòng người đàn ông quát lớn:
- Cút! Băng Thanh vừa mất còn chưa bao lâu thế mà cô lại dám thất kính! Có phải muốn làm phản rồi không? Có phải bình thường tôi quá dễ dãi nên cô mới được nước làm tới?
- Tống tổng!
- Còn không mau cút?
Tiếng quát của người đàn ông và tiếng chai rượu rơi vỡ lớn đến mức dù cách một lớp cửa dày vẫn khiến người bên ngoài sợ đến xanh mặt. Nhận biết được tình thế không ổn, cô ả thư ký cũng rất thức thời lập tức biết điều mà rời khỏi. Không gian lại lần nữa được trả về với sự yên tĩnh vốn có của nó, tuy nhiên lần này Tống Tử Hàn không còn uống rượu nữa. Thay vào đó, anh lặng lẽ ôm lấy ảnh của Bạch Băng Thanh vào lòng mà khóc. Tình trạng của người đàn ông bây giờ đúng là rất đáng thương nhưng cũng rất đáng đời. Đúng với câu nói: có không giữ, mất đừng tìm!
Tống Tử Hàn cứ như thế vừa cười vừa khóc, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
- Băng Thanh, em là đồ tàn nhẫn! Sao có thể không tim không phổi mà rời đi? Sao lại che giấu tôi việc bị ung thư giai đoạn cuối? Sao cái gì cũng không cho tôi biết? Em thật sự rất giống cái tên của em đấy, vừa thanh cao vừa băng lãnh, một chút động tình cũng không để lại cho tôi.
- ...
- Bạch Băng Thanh, tôi từng nói muốn em đền tội, nhưng không nói muốn em chết! Tôi không cần kiểu đền tội này của em! Hay là... hay là em đang cố tình trả thù? Hahaha... nếu vậy thì em thành công rồi đấy! Đã toại nguyện chưa?
- ...
- Không phải lúc trước em rất sợ tôi đau lòng sao? Không phải em nói em yêu tôi sao? Sao bây giờ lại không yêu nữa? Sao lại khiến tôi đau lòng rồi? Băng Thanh, tôi thừa nhận tôi nhớ em rồi! Thừa nhận bản thân hối hận rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.