Kiếp Sau: Làm Sao Để Lại Được Bên Em?
Chương 6: Nhật ký.
Kiều Uyển Ninh
08/12/2024
Một lúc lâu sau khi tự độc thoại một mình cuối cùng Tống Tử Hàn gục xuống, trái tim anh bây giờ đau thắt lại, đến mức dù đã tự dùng tay đấm mạnh vào ngực mình vẫn không cách nào xoa dịu đi nỗi đau ấy. Cơ mà cũng phải, nào có nỗi đau nào dễ dàng mất đi như vậy! Nếu trên đời ai cũng dễ dàng quên đi tình cảm, quên đi hình bóng trong lòng thì thế giới này làm gì còn cái gọi là ái tình nữa?
Cứ thế người đàn ông tự nhốt mình trong phòng, anh ôm bức ảnh anh và cô đã chụp cùng nhau cách đây rất lâu trước đó rồi một mình gặm nhắm nỗi cô đơn và sự dày vò thống khổ. Khẽ đưa tay vuốt ve nụ cười tươi tắn hồn nhiên trên gương mặt xinh đẹp quen thuộc kia Tống Tử Hàn nghẹn ngào:
- Băng Thanh, anh sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi! Anh xin lỗi!
Đêm trước ngày chôn cất, Tống Tử Hàn vào lúc nửa đêm đột nhiên lần nữa xuống ngồi cạnh linh cửu. Anh vuốt ve linh cửu của Bạch Băng Thanh rồi ngồi tựa lưng vào nhìn xa xăm. Người đàn ông cứ vậy ngồi thơ thẫn trước linh cửu của vợ mình, miệng không ngừng thốt ra lời trách cứ:
- Bạch Băng Thanh, em thật sự rất có bản lĩnh đấy! Người có thể hành hạ và giày vò tôi đến nổi này, em là người đầu tiên. Không những vậy, em còn có thể giấu diếm tôi một chuyện nghiêm trọng đến thế.
- ...
- Bạch Băng Thanh, đừng nghĩ em chết rồi là có thể nhận được sự tha thứ của tôi. Tôi nhất định sẽ không bao giờ tha thứ! Em cả gan dám biến tôi thành trò hề, dám che giấu chuyện bệnh tình của bản thân. Em rốt cuộc xem tôi là cái gì chứ? Sao có thể nói đến là đến, nói đi là đi?
- ...
- Không phải lúc trước em từng nói rằng nếu không nhận được sự đồng ý của tôi tuyệt đối sẽ không rời xa tôi sao? Bây giờ, tôi chưa đồng ý sao em lại nuốt lời? Tôi là chồng em, là chồng em đấy! Hàng tháng tôi đều kiểm tra rất kỹ giấy khám sức khỏe của em. Vậy mà... vậy mà tôi lại là người cuối cùng biết chuyện em bị bệnh.
Dứt lời Tống Tử Hàn không ngừng dùng tay đập mạnh vào linh cửu, trước mắt anh nhòe đi vì nước mắt. Chưa bao giờ và cũng chưa từng có một ai thấy được cảnh tượng ấy. Tống Tử Hàn khóc! Anh khóc như một đứa trẻ mất đi thứ mình yêu quý!
Đêm đó người đàn ông lại như lúc trước ngồi thật lâu, thật lâu bên linh cửu. Tuy nhiên lúc trời gần sáng anh lại rời đi, cứ như để cố che giấu đi việc mình đang thương nhớ người vợ quá cố. Nhưng điều mà Tống Tử Hàn không thể ngờ chính là anh càng cố che giấu bao nhiêu, thì lại càng để lộ ra ngoài bấy nhiêu. Sáng hôm sau, khi lễ đưa tiễn cuối cùng được diễn ra vẫn chẳng có bất cứ một người nào nhìn thấy Tống Tử Hàn.
Người đến viếng tang đều thấy Tống Tử Hàn đã chuẩn bị cho người vợ quá cô của mình một tang lễ rất long trọng. Nhưng điều mà không ai nhìn thấy trong chính lễ tang ấy là sự xuất hiện của người đàn ông.
Mãi cho đến khi linh cửu của Bạch Băng Thanh được đưa đi, người đàn ông vẫn chỉ ngồi lì một mình trong phòng tối. Đây có lẽ chính là sự trừng phạt lớn nhất dành cho bản thân Tống Tử Hàn. Năm tháng rồi cũng sẽ qua đi, chỉ duy có người trong lòng là không thể thay đổi.
Sau khi an táng xong xuôi cho Bạch Băng Thanh, chú Trịnh liền trở về nhà. Ông cầm trên tay một quyển sổ đã cũ, bước đến trước cửa phòng khẽ gọi:
- Thiếu gia!
- Vào đi!
Vị quản gia già chậm rãi mở cửa đi vào, trong phòng đã không còn mùi bia rượu quá nồng nhưng vẫn còn thoang thoảng. Ông đưa cuốn sổ cũ mình đang cầm trên tay cho Tống Tử Hàn rồi cất tiếng:
- Đây là kỷ vật mà thiếu phu nhân nhờ tôi chuyển cho cậu, thiếu phu nhân đã dặn tôi rất kỹ rằng nhất định phải đưa cho cậu. Hôm nay, tôi đưa lại kỷ vật cho cậu chính là hi vọng cậu có thể sớm vượt qua đau khổ mà tiến về phía trước. Chú Trịnh tin rằng Thanh Thanh cũng sẽ muốn nhìn thấy một Tống Tử Hàn vui vẻ, hạnh phúc chứ không phải thân tàn ma dại.
Nói rồi chú Trịnh rời đi, ông xoay lưng đi không hề ngoảnh lại. Tuy nhiên có một điều mà ông biết rất rõ chính là sau khi ông đi, Tống Tử Hàn nhất định sẽ đọc hết quyển sổ. Anh vốn là người sống rất tình nghĩ, chỉ là vì một số hiểu lầm và biến cố nên mới biến thành giống như hiện tại.
Trong phòng, Tống Tử Hàn cầm cuốn sổ trên ray mân mê hồi lâu rồi mới bắt đầu xem thử. Là một cuốn sổ màu tím nhạt, nhìn bề ngoài có vẻ là đã rất cũ! Nhưng sao chú Trịnh lại có quyển sổ của Băng Thanh? Khẽ thở dài Tống Tử Hàn định bụng sẽ cất đi nhưng suy đi nghĩ lại cuối cùng anh quyết định đọc.
Anh lật ra từng trang từng trang một, cố gắng đọ kỹ từng câu từng chữ. Nhưng... mỗi câu mỗi chữ đều làm trái tim anh đau nhói! Bên trong quyển sổ không gì khác là một quyển nhật ký, Bạch Băng Thanh đã dùng nó để ghi lại toàn bộ niềm vui nổi buồn trong đời. Từng trang là từng câu chuyện khác nhau, nhưng có một điểm chung chính là tất cả chúng đều nói về Tống Tử Hàn.
Thật ra điều này khiến người đàn ông khá bất ngờ vì không nghĩ rằng Bạch Băng Thanh lại quan sát mình tỉ mỉ đến thế. Cứ như vậy cảm xúc dâng trào, Tống Tử Hàn quyết tâm đọc một lần hết tất cả nhật ký.
Cứ thế người đàn ông tự nhốt mình trong phòng, anh ôm bức ảnh anh và cô đã chụp cùng nhau cách đây rất lâu trước đó rồi một mình gặm nhắm nỗi cô đơn và sự dày vò thống khổ. Khẽ đưa tay vuốt ve nụ cười tươi tắn hồn nhiên trên gương mặt xinh đẹp quen thuộc kia Tống Tử Hàn nghẹn ngào:
- Băng Thanh, anh sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi! Anh xin lỗi!
Đêm trước ngày chôn cất, Tống Tử Hàn vào lúc nửa đêm đột nhiên lần nữa xuống ngồi cạnh linh cửu. Anh vuốt ve linh cửu của Bạch Băng Thanh rồi ngồi tựa lưng vào nhìn xa xăm. Người đàn ông cứ vậy ngồi thơ thẫn trước linh cửu của vợ mình, miệng không ngừng thốt ra lời trách cứ:
- Bạch Băng Thanh, em thật sự rất có bản lĩnh đấy! Người có thể hành hạ và giày vò tôi đến nổi này, em là người đầu tiên. Không những vậy, em còn có thể giấu diếm tôi một chuyện nghiêm trọng đến thế.
- ...
- Bạch Băng Thanh, đừng nghĩ em chết rồi là có thể nhận được sự tha thứ của tôi. Tôi nhất định sẽ không bao giờ tha thứ! Em cả gan dám biến tôi thành trò hề, dám che giấu chuyện bệnh tình của bản thân. Em rốt cuộc xem tôi là cái gì chứ? Sao có thể nói đến là đến, nói đi là đi?
- ...
- Không phải lúc trước em từng nói rằng nếu không nhận được sự đồng ý của tôi tuyệt đối sẽ không rời xa tôi sao? Bây giờ, tôi chưa đồng ý sao em lại nuốt lời? Tôi là chồng em, là chồng em đấy! Hàng tháng tôi đều kiểm tra rất kỹ giấy khám sức khỏe của em. Vậy mà... vậy mà tôi lại là người cuối cùng biết chuyện em bị bệnh.
Dứt lời Tống Tử Hàn không ngừng dùng tay đập mạnh vào linh cửu, trước mắt anh nhòe đi vì nước mắt. Chưa bao giờ và cũng chưa từng có một ai thấy được cảnh tượng ấy. Tống Tử Hàn khóc! Anh khóc như một đứa trẻ mất đi thứ mình yêu quý!
Đêm đó người đàn ông lại như lúc trước ngồi thật lâu, thật lâu bên linh cửu. Tuy nhiên lúc trời gần sáng anh lại rời đi, cứ như để cố che giấu đi việc mình đang thương nhớ người vợ quá cố. Nhưng điều mà Tống Tử Hàn không thể ngờ chính là anh càng cố che giấu bao nhiêu, thì lại càng để lộ ra ngoài bấy nhiêu. Sáng hôm sau, khi lễ đưa tiễn cuối cùng được diễn ra vẫn chẳng có bất cứ một người nào nhìn thấy Tống Tử Hàn.
Người đến viếng tang đều thấy Tống Tử Hàn đã chuẩn bị cho người vợ quá cô của mình một tang lễ rất long trọng. Nhưng điều mà không ai nhìn thấy trong chính lễ tang ấy là sự xuất hiện của người đàn ông.
Mãi cho đến khi linh cửu của Bạch Băng Thanh được đưa đi, người đàn ông vẫn chỉ ngồi lì một mình trong phòng tối. Đây có lẽ chính là sự trừng phạt lớn nhất dành cho bản thân Tống Tử Hàn. Năm tháng rồi cũng sẽ qua đi, chỉ duy có người trong lòng là không thể thay đổi.
Sau khi an táng xong xuôi cho Bạch Băng Thanh, chú Trịnh liền trở về nhà. Ông cầm trên tay một quyển sổ đã cũ, bước đến trước cửa phòng khẽ gọi:
- Thiếu gia!
- Vào đi!
Vị quản gia già chậm rãi mở cửa đi vào, trong phòng đã không còn mùi bia rượu quá nồng nhưng vẫn còn thoang thoảng. Ông đưa cuốn sổ cũ mình đang cầm trên tay cho Tống Tử Hàn rồi cất tiếng:
- Đây là kỷ vật mà thiếu phu nhân nhờ tôi chuyển cho cậu, thiếu phu nhân đã dặn tôi rất kỹ rằng nhất định phải đưa cho cậu. Hôm nay, tôi đưa lại kỷ vật cho cậu chính là hi vọng cậu có thể sớm vượt qua đau khổ mà tiến về phía trước. Chú Trịnh tin rằng Thanh Thanh cũng sẽ muốn nhìn thấy một Tống Tử Hàn vui vẻ, hạnh phúc chứ không phải thân tàn ma dại.
Nói rồi chú Trịnh rời đi, ông xoay lưng đi không hề ngoảnh lại. Tuy nhiên có một điều mà ông biết rất rõ chính là sau khi ông đi, Tống Tử Hàn nhất định sẽ đọc hết quyển sổ. Anh vốn là người sống rất tình nghĩ, chỉ là vì một số hiểu lầm và biến cố nên mới biến thành giống như hiện tại.
Trong phòng, Tống Tử Hàn cầm cuốn sổ trên ray mân mê hồi lâu rồi mới bắt đầu xem thử. Là một cuốn sổ màu tím nhạt, nhìn bề ngoài có vẻ là đã rất cũ! Nhưng sao chú Trịnh lại có quyển sổ của Băng Thanh? Khẽ thở dài Tống Tử Hàn định bụng sẽ cất đi nhưng suy đi nghĩ lại cuối cùng anh quyết định đọc.
Anh lật ra từng trang từng trang một, cố gắng đọ kỹ từng câu từng chữ. Nhưng... mỗi câu mỗi chữ đều làm trái tim anh đau nhói! Bên trong quyển sổ không gì khác là một quyển nhật ký, Bạch Băng Thanh đã dùng nó để ghi lại toàn bộ niềm vui nổi buồn trong đời. Từng trang là từng câu chuyện khác nhau, nhưng có một điểm chung chính là tất cả chúng đều nói về Tống Tử Hàn.
Thật ra điều này khiến người đàn ông khá bất ngờ vì không nghĩ rằng Bạch Băng Thanh lại quan sát mình tỉ mỉ đến thế. Cứ như vậy cảm xúc dâng trào, Tống Tử Hàn quyết tâm đọc một lần hết tất cả nhật ký.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.