Kiếp Sau: Làm Sao Để Lại Được Bên Em?
Chương 3: Do em che giấu hay tại anh vô tâm?
Kiều Uyển Ninh
08/12/2024
Đứng trên hành lang Tống Tử Hàn không còn cách nào kiềm chế cảm xúc của bản thân được nữa. Nước mắt anh bắt đầu tuôn trào chảy dọc theo đôi gò má. Nhìn thôi cũng biết có lẽ từ lúc vào viện đến giờ người đàn ông đã cố gắng rất nhiều. Thực chất sau tiếng cười và những giọt nước mắt mà người đàn ông thể hiện bên ngoài chính là con tim đã tan vỡ. Chỉ vừa trải qua có một đêm thôi mà Tống Tử Hàn đã như già đi chục tuổi!
Đứng thẫn thờ trên hành lang một lúc lâu cuối cùng Tống Tử Hàn cũng vào gặp mặt Bạch Băng Thanh lần cuối. Cứ ngỡ ấy là một hành động rất dễ thực hiện, tuy nhiên ít ai hiểu để làm được việc ấy là cả một quá trình giằng xé nội tâm trong đau đớn. Có lẽ vẫn chưa thể chấp nhận được thực tại hoặc cũng có lẽ là do đang cố gắng kiềm nén nên Tống Tử Hàn chỉ im lặng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Bạch Băng Thanh bị ung thư, lại còn là ung thư máu giai đoạn cuối. Ấy vậy mà trên cương vị là một bác sĩ và là người đầu ấp tay gối với cô như Tống Tử Hàn lại không biết. Có nực cười không? Nó cứ như một trò đùa, một trò đùa của số phận! Bàn tay Tống Tử Hàn không biết đã kéo bao nhiêu sinh mạng từ tay thần chết trở về. Nhưng đến cùng vẫn là không giữ được người cần giữ nhất!
Ở bệnh viện người đàn ông được mệnh danh là thần y sống, mọi người đều nói chỉ cần Tống viện trưởng chưa cho phép thì đến thần chết cũng không được phép bắt người đi. Thế nhưng đau đớn thay, tới lượt vợ mình ra đi vị thần y sống ấy thậm chí lại còn chẳng được nghe cô nói lời cuối.
Điều này làm Tống Tử Hàn vô cùng đau đớn, anh tự trách vì mình đã phớt lờ Bạch Băng Thanh. Nếu anh để ý nhiều thêm một chút, quan tâm kỹ lưỡng hơn chút nữa thì có lẽ đã không đến nông nổi này. Cuộc điện thoại bị nhỡ cũng là một điều làm Tống Tử Hàn không cách nào tha thứ cho bản thân. Dù biết việc ấy là bất đắc dĩ nhưng chẳng hiểu sao trái tim vẫn chẳng thể an tĩnh.
Nếu như biết trước cái chết của Bạch Băng Thanh sẽ xảy ra thì anh đã nghe cuộc điện thoại đó! Bằng mọi giá dù thế nào cũng nhất định không bỏ lỡ, bởi vì... bây giờ đã chẳng thể nghe được nữa! Nhưng... trên đời làm gì có "nếu như"!
Ngồi cạnh bên thi thể đã lạnh của vợ người đàn ông bắt đầu hoài niệm, Tống Tử Hàn cảm thấy nhớ giọng nói ngọt ngào và nụ cười của Bạch Băng Thanh da diết. Nhớ những món ăn cô nấu, nhớ hơi ấm và cả hương thơm trên cơ thể cô. Chưa bao giờ anh lại khao khát được vợ ôm như hiện tại. Tuy nhiên... bây giờ tất cả chỉ là hư ảo!
Nhớ lại đêm qua, sau khi đưa Bạch Băng Thanh vào bệnh viện Tống Tử Hàn mới biết việc cô bị bệnh. Điều này nói lên rằng suốt thời gian qua cô đã luôn che giấu anh tình trạng sức khỏe của mình cho đến tận lúc chết. Khi nãy ở trước phòng cấp cứu, lúc cầm tờ xét nghiệm trên tay người đàn ông không cách nào tin được. Là một bác sĩ đáng lý việc vợ mình bị bệnh nặng như vậy anh phải là người phát giác đầu tiên. Dù cô có che giấu kỹ thế nào nhưng cũng không thể qua mặt anh mới phải? Thật vô lý! Vậy lý do thực sự là gì? Là do Bạch Băng Thanh che giấu quá giỏi hay tại Tống Tử Hàn vô tâm?
Chỉ thấy Tống Tử Hàn gục mặt bên giường bệnh, tay anh nắm chặt tay Bạch Băng Thanh. Khóe mắt đỏ ngầu, trên má là những dòng nước mắt vẫn đang lăn dài nóng hổi. Người đàn ông vung tay tự đấm thật mạnh vào mặt mình, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Mày đúng là đồ ngốc! Sao có thể không nhận ra Băng Thanh ốm yếu và đau đớn? Làm bác sĩ nổi tiếng có ích gì? Làm viện trưởng điều hành bệnh viện có ích gì? Tới cả tình trạng của người thân mật nhất cũng không biết. Tống Tử Hàn ơi Tống Tử Hàn, mày đúng là thằng khốn! Thằng vô tâm!
Khi trời sáng hẳn thi thể của Bạch Băng Thanh được đẩy vào phòng lạnh, Tống Tử Hàn cũng đi theo vào đó để làm thủ tục nhận thi thể. Trên đường từ bệnh viện về nhà người đàn ông như người mất hồn, anh không nói gì cũng chẳng biểu cảm chỉ ngồi thẫn thờ một chỗ. Những ca phẫu thuật quan trọng ở bệnh viện cũng được giao cho các bác sĩ khác.
Ở dinh thự người hầu đang tất bật chuẩn bị tang lễ, gương mặt ai nấy cũng đượm buồn. Nếu không phải nói là vô cùng đau khổ! Ngoài cổng, một vài người hầu nam hì hục khinh linh cửu vào phòng khách. Số còn lại thì thay nhau khinh bàn ghế và dựng rạp. Trong nhà, các nữ hầu cũng chia ra làm mọi thứ nào là treo khăn tang, dọn dẹp nhà cửa. Vì Bạch Băng Thanh rất tốt với người hầu nên rất được lòng mọi người trong dinh thự. Cũng chính vì lý do ấy nên họ đều rất cố gắng chuẩn bị sao cho tang lễ của cô được tươm tất nhất.
Bạch Băng Thanh là vị hôn thê đã được đính ước từ nhỏ của Tống Tử Hàn, vì nhà gần nhau nên ngày bé hầu như ngày nào cô cũng sang dinh thự. Một số người hầu lớn tuổi trong dinh thự trong đó có cả quản gia rất đỗi yêu thương cô. Chính vì vậy mà tất cả đã không chịu đựng được mà khóc ngất lên khi hay tin Bạch Băng Thanh mất.
Là những người đã làm việc rất lâu, thậm chí cống hiến cả đời cho Tống thị nên thời gian họ chăm sóc cho Tống Tử Hàn và Bạch Băng Thanh gần như còn nhiều hơn cả ba mẹ ruột. Họ đã sống và làm việc từ khi ba mẹ của Tống Tử Hàn còn tại thế đến tận bây giờ. Có thể nói đó là những người đã chứng kiến Tống Tử Hàn cũng như Bạch Băng Thanh lớn lên. Nếu nói giống một nửa cha mẹ ruột cũng không quá đáng! Thật không ngờ bây giờ ở tuổi xế chiều lại còn phải chứng kiến cảnh đứa trẻ mình đã nuôi lớn rời xa nhân thế. Cảm giác đó có mấy ai hiểu được?
Đứng thẫn thờ trên hành lang một lúc lâu cuối cùng Tống Tử Hàn cũng vào gặp mặt Bạch Băng Thanh lần cuối. Cứ ngỡ ấy là một hành động rất dễ thực hiện, tuy nhiên ít ai hiểu để làm được việc ấy là cả một quá trình giằng xé nội tâm trong đau đớn. Có lẽ vẫn chưa thể chấp nhận được thực tại hoặc cũng có lẽ là do đang cố gắng kiềm nén nên Tống Tử Hàn chỉ im lặng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Bạch Băng Thanh bị ung thư, lại còn là ung thư máu giai đoạn cuối. Ấy vậy mà trên cương vị là một bác sĩ và là người đầu ấp tay gối với cô như Tống Tử Hàn lại không biết. Có nực cười không? Nó cứ như một trò đùa, một trò đùa của số phận! Bàn tay Tống Tử Hàn không biết đã kéo bao nhiêu sinh mạng từ tay thần chết trở về. Nhưng đến cùng vẫn là không giữ được người cần giữ nhất!
Ở bệnh viện người đàn ông được mệnh danh là thần y sống, mọi người đều nói chỉ cần Tống viện trưởng chưa cho phép thì đến thần chết cũng không được phép bắt người đi. Thế nhưng đau đớn thay, tới lượt vợ mình ra đi vị thần y sống ấy thậm chí lại còn chẳng được nghe cô nói lời cuối.
Điều này làm Tống Tử Hàn vô cùng đau đớn, anh tự trách vì mình đã phớt lờ Bạch Băng Thanh. Nếu anh để ý nhiều thêm một chút, quan tâm kỹ lưỡng hơn chút nữa thì có lẽ đã không đến nông nổi này. Cuộc điện thoại bị nhỡ cũng là một điều làm Tống Tử Hàn không cách nào tha thứ cho bản thân. Dù biết việc ấy là bất đắc dĩ nhưng chẳng hiểu sao trái tim vẫn chẳng thể an tĩnh.
Nếu như biết trước cái chết của Bạch Băng Thanh sẽ xảy ra thì anh đã nghe cuộc điện thoại đó! Bằng mọi giá dù thế nào cũng nhất định không bỏ lỡ, bởi vì... bây giờ đã chẳng thể nghe được nữa! Nhưng... trên đời làm gì có "nếu như"!
Ngồi cạnh bên thi thể đã lạnh của vợ người đàn ông bắt đầu hoài niệm, Tống Tử Hàn cảm thấy nhớ giọng nói ngọt ngào và nụ cười của Bạch Băng Thanh da diết. Nhớ những món ăn cô nấu, nhớ hơi ấm và cả hương thơm trên cơ thể cô. Chưa bao giờ anh lại khao khát được vợ ôm như hiện tại. Tuy nhiên... bây giờ tất cả chỉ là hư ảo!
Nhớ lại đêm qua, sau khi đưa Bạch Băng Thanh vào bệnh viện Tống Tử Hàn mới biết việc cô bị bệnh. Điều này nói lên rằng suốt thời gian qua cô đã luôn che giấu anh tình trạng sức khỏe của mình cho đến tận lúc chết. Khi nãy ở trước phòng cấp cứu, lúc cầm tờ xét nghiệm trên tay người đàn ông không cách nào tin được. Là một bác sĩ đáng lý việc vợ mình bị bệnh nặng như vậy anh phải là người phát giác đầu tiên. Dù cô có che giấu kỹ thế nào nhưng cũng không thể qua mặt anh mới phải? Thật vô lý! Vậy lý do thực sự là gì? Là do Bạch Băng Thanh che giấu quá giỏi hay tại Tống Tử Hàn vô tâm?
Chỉ thấy Tống Tử Hàn gục mặt bên giường bệnh, tay anh nắm chặt tay Bạch Băng Thanh. Khóe mắt đỏ ngầu, trên má là những dòng nước mắt vẫn đang lăn dài nóng hổi. Người đàn ông vung tay tự đấm thật mạnh vào mặt mình, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Mày đúng là đồ ngốc! Sao có thể không nhận ra Băng Thanh ốm yếu và đau đớn? Làm bác sĩ nổi tiếng có ích gì? Làm viện trưởng điều hành bệnh viện có ích gì? Tới cả tình trạng của người thân mật nhất cũng không biết. Tống Tử Hàn ơi Tống Tử Hàn, mày đúng là thằng khốn! Thằng vô tâm!
Khi trời sáng hẳn thi thể của Bạch Băng Thanh được đẩy vào phòng lạnh, Tống Tử Hàn cũng đi theo vào đó để làm thủ tục nhận thi thể. Trên đường từ bệnh viện về nhà người đàn ông như người mất hồn, anh không nói gì cũng chẳng biểu cảm chỉ ngồi thẫn thờ một chỗ. Những ca phẫu thuật quan trọng ở bệnh viện cũng được giao cho các bác sĩ khác.
Ở dinh thự người hầu đang tất bật chuẩn bị tang lễ, gương mặt ai nấy cũng đượm buồn. Nếu không phải nói là vô cùng đau khổ! Ngoài cổng, một vài người hầu nam hì hục khinh linh cửu vào phòng khách. Số còn lại thì thay nhau khinh bàn ghế và dựng rạp. Trong nhà, các nữ hầu cũng chia ra làm mọi thứ nào là treo khăn tang, dọn dẹp nhà cửa. Vì Bạch Băng Thanh rất tốt với người hầu nên rất được lòng mọi người trong dinh thự. Cũng chính vì lý do ấy nên họ đều rất cố gắng chuẩn bị sao cho tang lễ của cô được tươm tất nhất.
Bạch Băng Thanh là vị hôn thê đã được đính ước từ nhỏ của Tống Tử Hàn, vì nhà gần nhau nên ngày bé hầu như ngày nào cô cũng sang dinh thự. Một số người hầu lớn tuổi trong dinh thự trong đó có cả quản gia rất đỗi yêu thương cô. Chính vì vậy mà tất cả đã không chịu đựng được mà khóc ngất lên khi hay tin Bạch Băng Thanh mất.
Là những người đã làm việc rất lâu, thậm chí cống hiến cả đời cho Tống thị nên thời gian họ chăm sóc cho Tống Tử Hàn và Bạch Băng Thanh gần như còn nhiều hơn cả ba mẹ ruột. Họ đã sống và làm việc từ khi ba mẹ của Tống Tử Hàn còn tại thế đến tận bây giờ. Có thể nói đó là những người đã chứng kiến Tống Tử Hàn cũng như Bạch Băng Thanh lớn lên. Nếu nói giống một nửa cha mẹ ruột cũng không quá đáng! Thật không ngờ bây giờ ở tuổi xế chiều lại còn phải chứng kiến cảnh đứa trẻ mình đã nuôi lớn rời xa nhân thế. Cảm giác đó có mấy ai hiểu được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.