Chương 4: Hai người mỗi người đi một ngả, Thanh Trì liếc mắt đã vạn năm
Trần Ấn
22/08/2020
Trước lúc này, Tống Úc chưa từng nhận được giấy nợ gì, chứ nói gì đến viết giấy nợ, anh cũng không đặc biệt hiểu rõ phải viết rõ những nội dung nào, sợ tương lai Cố Thanh Trì sẽ tìm sơ sót trong giấy nợ rồi không trả lại tiền, bèn dứt khoát tìm bản mẫu trên mạng để Cố Thanh Trì chép lại.
Nhưng khi thấy Cố Thanh Trì viết hai chữ “Giấy nợ” thành “Giấy mợ”, anh cảm thấy có lẽ mình lo xa rồi.
(giấy nợ [欠条]; “giấy mợ” gốc là = 久条 (lâu điều) từ này không có nghĩa, bạn Trì viết sai chữ nợ 欠 thành chữ lâu dài 久 cho nên mình mạn phép đổi thành như trên cho dễ hiểu)
“Tôi, Vương, Hữu…” Cố Thanh Trì vừa đọc vừa biết, bởi ngón tay không tiện uốn lượn, mỗi chữ đều viết đến độ vô cùng nghiêm túc mà khó khăn.
“Ôi đờ mờ, chép sai rồi.” Sau khi Cố Thanh Trì phải ứng lại thì “Chậc” một tiếng.
Tống Úc ở bên cạnh nhịn cười.
Cố Thanh Trì gấp đôi tờ giấy xé toang một mảnh, viết lại: “Giấy mợ, tôi, Cố Thanh Trì vay…”
Tống Úc cảm thấy Cố Thanh Trì này cũng rất thần kỳ, miệng đọc là “Nợ”, viết ra lại là “Mợ”.
“Tên đầy đủ của anh là gì nhỉ?” Cố Thanh Trì ngẩng đầu hỏi.
Tống Úc đoán chừng tám phần, không, mười phần sẽ viết chữ Úc thành chữ Ngọc, thế là trực tiếp cầm lấy bút viết tên mình xuống bên cạnh.”
(Úc 彧 và Ngọc 玉 đều đọc là yù)
“Tống Hoặc?” Cố Thanh Trì cười, “Có phải là bố mẹ anh làm chuyển phát nhanh không?”
(Hoặc 或 và Úc 彧 nhìn hơi giống nhau)
Tống Úc nhắm mắt hít vào thở ra một hơi, “YU Úc, thanh thứ tư, Tống Úc! Có phải cậu chưa tốt nghiệp tiểu học không?”
(trong tiếng trung có bốn thanh điệu, thanh thứ tư – thanh huyền đọc từ trên xuống, xem thêm ở Đây)
“Tốt nghiệp rồi, nhưng lớp bảy chưa học xong thì đã thôi học,” Cố Thanh Trì nói xong cúi đầu xuống tiếp tục vừa đọc vừa biết, “Mượn, khoản tiền, nhân, dân…”
(cấp hai ở TQ bắt đầu từ lớp bảy)
Tống Úc ở bên cạnh nhìn hắn.
Dáng vẻ hắn cau mày cảm giác rất giống đứa trẻ không làm được bài, nom hơi buồn cười.
“Tại sao chưa học hết lớp bảy đã thôi học?” Tống Úc hỏi.
“Đánh nhau thôi, bị nhà trường đuổi học.” Cố Thanh Trì nói rất thoải mái.
“Được rồi,” Bị đuổi học rất phù hợp với phong cách của Cố Thanh Trì, Tống Úc cũng không bất ngờ cho lắm, chẳng qua anh không ngờ kiếp sống chém người của Cố Thanh Trì bắt đầu sớm đến vậy, “Thế sao không chuyển trường rồi học tiếp?”
“Bố tôi không cho học,” Khi Tống Úc còn muốn hỏi tại sao thì Cố Thanh Trì đã hỏi tiếp một câu, “Ba trong ba mươi nghìn viết bằng chữ(*) như thế nào?”
(*) bằng chữ gốc là 大写 (đại tả) để dùng trong việc buôn bán và tài chính, số 3 sẽ được viết thành 叁(sān)
Tống Úc nói: “Sâm trong nhân sâm, bên dưới đổi thành ba nét ngang.”
(chữ sâm 参 đổi lại thành 叁 tam)
“Ờ,” Cố Thanh Trì thêm ba nét ngang bên dưới chữ “Sinh”, sau khi viết xong lại nói, “Viết thế này hả? Không đúng thì phải?”
(chữ sinh 生 mà thêm ba nét ngang bên dưới theo bạn Trì thì nó ra chữ gì =))))
“A —— ” Tống Úc ngửa mặt lên trời thở dài một câu sau đó không nhịn được cười như điên.
“Ôi đệt, tôi đã cảm thấy không đúng, lại viết sai đúng không.” Bản thân Cố Thanh Trì cũng không có cách nào, trang giấy nhỏ to cỡ bàn tay đã không đủ để xé, hắn lật mặt sau chuẩn bị viết lại lần nữa.
“Ê, được rồi được rồi được rồi,” Tống Úc giật lấy tờ giấy và bút, “Để tôi viết, cậu ký một chữ là được.”
“Có thể như này hả?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Có thể.” Tống Úc cúi đầu viết xoạt xoạt xoạt.
“Vậy sao anh không nói sớm! Hại tôi tốn sức cả buổi.” Cố Thanh Trì nhíu mày.
“Tôi đâu biết cậu dốt vậy.” Tống Úc nói xong cảm thấy không đúng, ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì thế mà không bác bỏ.
Tống Úc lại cúi đầu viết tiếp, Cố Thanh Trì đến gần nhìn anh.
Tống Úc viết chữ nước chảy mây trôi không tạm dừng, lối chữ thảo rồng bay phượng múa, rất đẹp, thoạt nhìn là người trí thức.
(chữ thảo: So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả. Mức độ đơn giản hóa của chữ thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán)
Lúc viết đến ngày giao tiền Tống Úc ngẩng đầu hỏi: “Cậu định lúc nào trả tiền?”
Đồng tử Cố Thanh Trì đảo một vòng nhìn vào không trung, xòe ngón tay ra tính ngày tháng.
Tống Úc mở lịch ngày trong điện thoại ra nhìn một chút, dựa theo trả lại trong vòng nửa tháng mà Cố Thanh Trì nói thì đến ngày hai mươi tám.
“Tôi viết là trả trước ngày ba mốt không có vấn đề gì chứ?” Tống Úc hỏi.
“Hai bảy, hai tám,” Cố Thanh Trì tính ngày xong, “Nên trả lúc nào thì trả lúc đó, nếu đến trước ngày hai tám vẫn chưa trả, anh có thể trực tiếp báo cảnh sát.”
Tống Úc nhìn hắn một cái, không nói gì.
Mặc dù Cố Thanh Trì là lưu manh, nhưng có lẽ cũng có phẩm đức nghề nghiệp của họ, cái gọi là nghĩa khí và trung thực.
“Xong rồi, cậu xem xem có vấn đề gì không,” Tống Úc đưa bút qua, chỉ phải dưới góc phải, “Nếu không có vấn đề thì ký ở đây.”
Cố Thanh Trì nhìn cũng không nhìn nội dung đã trực tiếp ký tên, “Cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả lại cho anh.”
“Ừ,” Tống Úc lấy điện thoại ra, chuyển ba mươi nghìn tệ qua, quay màn hình về phía Cố Thanh Trì, “Chuyển cho cậu rồi, cậu kiểm tra và nhận đi.”
“Hả? Lúc nào?” Cố Thanh Trì không thể tin được.
Tống Úc nhìn hắn, mãi không thể nói nên lời.
Người này thật sự không phải xuyên tới hả!!!
Sau đó Tống Úc lại lái xe chở Cố Thanh Trì đến ngân hàng, chỉ vào máy rút tiền tự phục vụ hỏi: “Biết dùng món đồ kia không?”
“Biết,” Cố Thanh Trì quay đầu nhìn anh, “Tôi lại không phải đồ ngu.”
Tống Úc không có gì để nói.
Cố Thanh Trì đến trước máy rút tiền tự phục vụ, cắm thẻ ngân hàng vào, thử xác nhận số dư còn lại, cảm thấy rất khiếp sợ.
Không thừa không thiếu lấy một xu.
Thế mà thật sự đã vào tài khoản!
Chuyển như thế nào?
Chuyển như thế nào?
Nhưng hắn không có mặt mũi hỏi nhiều như vậy, chuyển hai mươi tám nhìn vào tài khoản của Lão Tào sau đó rút số tiền còn lại.
Một nghìn rưỡi đó là khấu trừ.
Mỗi lần nhận nhiệm vụ đều sẽ có khấu trừ, độ khó càng cao, số tiền càng lớn, tỉ lệ khấu trừ càng nhiều, những điều này đã được nói xong trước khi nhận đơn hàng, nhưng những thứ này đều không phải chuyện hắn cần quan tâm, hắn chỉ cần phụ trách đòi tiền về là được.
Cũng sẽ không có ai quan tâm hắn dùng cách gì để đòi về.
Tối hôm qua hắn, Mắt Lé còn có rắn hổ mang thuộc hạ của lão Tào cùng đi, chặn lão hói trong một quán KTV.
Lão hói trả tiền rất sảng khoái, lúc ấy hắn còn cảm thấy rất bất ngờ, bây giờ nghĩ lại, đám người kia chắc chắn đã lên kế hoạch từ trước, trước tiên chặn rắn hổ mang, sau khi hắn và Mắt Lé tách ra thì chơi đánh lén.
Toàn bộ quá trình không nhiều hơn hai phút, người của đối phương không nói câu nào.
*** mẹ hắn chứ.
Lão hói chết tiệt.
Hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện móc tiền xong ngoảnh lại lại cố gắng cướp về.
Chuyện lão hói là hắn quá buông lỏng, nhưng âm thầm chịu đựng này thì hắn không thể nuốt.
Số tiền kia, lão hói ăn vào như thế nào thì để gã nôn ra như thế ấy.
“Pim pim —— ”
Một tiếng còi xe sau lưng dọa hắn rụt vai một cái.
Cố Thanh Trì xoay người, xe của Tống Úc chạy thẳng đến bên cạnh hắn rồi dừng.
Cửa sổ xe ở ghế lái chậm rãi hạ xuống, một tay duỗi ra, “Danh thiếp của tôi, tôi viết số thẻ ở mặt sau.”
“À.” Cố Thanh Trì nhận tấm danh thiếp, nhìn thoáng qua.
Quốc tế Đỉnh Tường.
Tống Úc.
Một dãy số điện thoại di động.
Kiểu chữ của danh thiếp và chất lượng trông rất cao cấp, nhưng hắn nhìn không hiểu đây là công ty gì, người này có chức vụ gì.
Nhưng cũng không cần phải biết, hắn và Tống Úc không phải người cùng một đường, nếu như không phải vì tai nạn này, hắn và Tống Úc cả một đời cũng không có khả năng sẽ gặp nhau.
“Tôi đi đây, gặp lại sau.” Tống Úc trong xe vẫy vẫy tay.
Cố Thanh Trì sững sờ một chút, gật gật đầu, “Ừ.”
Lâu lắm rồi hắn không nghe thấy ba chữ “Gặp lại sau” này.
Làm nghề của bọn họ, sẽ không có ai nói với hắn gặp lại sau.
Cố Thanh Trì đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nhìn thân xe màu đen càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ…
Rẽ ngoặt.
Hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Nói gặp lại sau thì có tác dụng gì?
Còn có thể gặp nhau ư?
Tống Úc có danh thiếp, có công việc đàng hoàng, có mục tiêu, có tương lai, biết bản thân nên đi theo hướng nào…
Còn hắn, không có gì cả.
Hắn và Tống Úc không ở trên cùng một con đường, là hắn vốn dĩ đã không có đường để đi.
Giống như một con diều đứt dây, không có phương hướng, chỉ có thể đi theo gió, bất kỳ một chút lực cản nào cũng có thể dẫn nó vào vực sâu.
Mỗi một ngày, đều sống rất cẩn thận từng li từng tí, mỗi một ngày, đều sống rất bất lực.
Cố Thanh Trì hơi thất thần nhìn chỗ rẽ thân xe đã biến mất, thở dài một hơi.
Nếu như tối hôm qua không đụng vào Tống Úc, chỉ sợ hắn vẫn sẽ không có thời gian đứng đây cảm ngộ cuộc sống.
Giống đồ ngu.
Trên đường về nhà Tống Úc ngáp suốt, tối hôm qua chỉ ngủ hơn bốn tiếng, giờ lại buồn ngủ đến mức đứng cũng ngủ được.
Mua một chiếc sandwich trong cửa hàng tiện lợi dưới lầu để lót bụng, đẩy cửa phòng ra ngay cả dép lê cũng chẳng muốn thay đã đi thẳng vào phòng ngủ bổ nhào xuống giường lớn.
A.
Thoải mái.
Xương cốt toàn thân đều thả lỏng.
Lúc Tống Úc nhắm mắt xoay người đè phải một món đồ thô sáp, lúc này mới nhớ ra thẻ căn cước của Cố Thanh Trì vẫn đang trong túi anh.
Anh sợ đè hỏng, vội vàng móc ra nhìn thoáng qua.
Bỗng nhiên trông thấy dáng vẻ Cố Thanh Trì có tóc hơi không quen lắm.
Ảnh chân dung có lẽ chụp từ rất nhiều năm trước, trông rất trẻ, Cố Thanh Trì của khi đó vậy mà còn có tóc mái.
Tống Úc cười một tiếng.
Tối qua sau khi đâm Cố Thanh Trì anh cũng không chú ý đến kiểu tóc của hắn, có lẽ dài hơn đầu đinh một chút, tóc sau tai được cắt rất ngắn, bởi vì lúc anh nâng đầu Cố Thanh Trì lên, cảm giác hơi đâm vào tay.
Cố Thanh Trì có tóc mái giống như học sinh cấp ba, mà lại là mặt mũi kiểu hot boy.
Đường nét rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, ánh mắt thuần khiến trong veo.
Không thể không thừa nhận, tướng mạo này của Cố Thanh Trì còn thật sự đúng khẩu vị của anh.
Tống Úc nhìn thoáng qua năm sinh của Cố Thanh Trì.
Thế mà sinh cùng tháng với mình.
Rất khéo.
Cố Thanh Trì nhỏ hơn anh hai năm lẻ năm ngày.
Thằng nhóc con à.
Nếu theo quá trình bình thường, lúc này hẳn là vẫn đang học đại học.
Đáng tiếc.
Tống Úc nghiêng người sang, nhìn chằm chằm Cố Thanh Trì trên thẻ căn cước, chậm rãi khép mí mắt nặng trĩu xuống.
Cố Thanh Trì kéo cơ thể suy nhược đi về nhà.
Có thể là vì cảm xúc căng thẳng thoáng thả lỏng ra, có thể là vì bây giờ chỉ còn lại một mình hắn, cảm giác đau âm ỉ trên trán mạnh hơn nhiều so với buổi sáng khi thức dậy.
Lúc này hắn mới thật sự cảm thấy được trên đầu là mũi khâu vết thương, trên người giống như lăn qua nham thạch nóng bỏng, đau rát.
Lúc hít sâu cảm thấy xương sườn cũng đang run rẩy.
Đâu đâu cũng đau.
Lúc đi qua ngõ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, hắn đứng ở cửa ngửi một lúc lâu.
Bây giờ đã sắp đến giờ cơm trưa, không biết bố có ở nhà không.
Hy vọng đừng ở.
Sau khi Cố Thanh Trì đến nhà không trực tiếp đẩy cửa đi vào, mà trước tiên đứng bên ngoài nhà nghe tiếng động bên trong theo thói quen.
“Bố.” Cố Thanh Trì mở cửa sau đó nhìn thấy Cố Kiên ngồi trên sofa xem TV.
“Ừ,” Cố Kiên lên tiếng, quay đầu lại hỏi, “Lấy được tiền chưa?”
“Lấy được rồi,” Cố Thanh Trì giao một nghìn rưỡi trong túi cho Cố Kiên, “Con đã chuyển cho lão Tào rồi.”
Nhưng khi thấy Cố Thanh Trì viết hai chữ “Giấy nợ” thành “Giấy mợ”, anh cảm thấy có lẽ mình lo xa rồi.
(giấy nợ [欠条]; “giấy mợ” gốc là = 久条 (lâu điều) từ này không có nghĩa, bạn Trì viết sai chữ nợ 欠 thành chữ lâu dài 久 cho nên mình mạn phép đổi thành như trên cho dễ hiểu)
“Tôi, Vương, Hữu…” Cố Thanh Trì vừa đọc vừa biết, bởi ngón tay không tiện uốn lượn, mỗi chữ đều viết đến độ vô cùng nghiêm túc mà khó khăn.
“Ôi đờ mờ, chép sai rồi.” Sau khi Cố Thanh Trì phải ứng lại thì “Chậc” một tiếng.
Tống Úc ở bên cạnh nhịn cười.
Cố Thanh Trì gấp đôi tờ giấy xé toang một mảnh, viết lại: “Giấy mợ, tôi, Cố Thanh Trì vay…”
Tống Úc cảm thấy Cố Thanh Trì này cũng rất thần kỳ, miệng đọc là “Nợ”, viết ra lại là “Mợ”.
“Tên đầy đủ của anh là gì nhỉ?” Cố Thanh Trì ngẩng đầu hỏi.
Tống Úc đoán chừng tám phần, không, mười phần sẽ viết chữ Úc thành chữ Ngọc, thế là trực tiếp cầm lấy bút viết tên mình xuống bên cạnh.”
(Úc 彧 và Ngọc 玉 đều đọc là yù)
“Tống Hoặc?” Cố Thanh Trì cười, “Có phải là bố mẹ anh làm chuyển phát nhanh không?”
(Hoặc 或 và Úc 彧 nhìn hơi giống nhau)
Tống Úc nhắm mắt hít vào thở ra một hơi, “YU Úc, thanh thứ tư, Tống Úc! Có phải cậu chưa tốt nghiệp tiểu học không?”
(trong tiếng trung có bốn thanh điệu, thanh thứ tư – thanh huyền đọc từ trên xuống, xem thêm ở Đây)
“Tốt nghiệp rồi, nhưng lớp bảy chưa học xong thì đã thôi học,” Cố Thanh Trì nói xong cúi đầu xuống tiếp tục vừa đọc vừa biết, “Mượn, khoản tiền, nhân, dân…”
(cấp hai ở TQ bắt đầu từ lớp bảy)
Tống Úc ở bên cạnh nhìn hắn.
Dáng vẻ hắn cau mày cảm giác rất giống đứa trẻ không làm được bài, nom hơi buồn cười.
“Tại sao chưa học hết lớp bảy đã thôi học?” Tống Úc hỏi.
“Đánh nhau thôi, bị nhà trường đuổi học.” Cố Thanh Trì nói rất thoải mái.
“Được rồi,” Bị đuổi học rất phù hợp với phong cách của Cố Thanh Trì, Tống Úc cũng không bất ngờ cho lắm, chẳng qua anh không ngờ kiếp sống chém người của Cố Thanh Trì bắt đầu sớm đến vậy, “Thế sao không chuyển trường rồi học tiếp?”
“Bố tôi không cho học,” Khi Tống Úc còn muốn hỏi tại sao thì Cố Thanh Trì đã hỏi tiếp một câu, “Ba trong ba mươi nghìn viết bằng chữ(*) như thế nào?”
(*) bằng chữ gốc là 大写 (đại tả) để dùng trong việc buôn bán và tài chính, số 3 sẽ được viết thành 叁(sān)
Tống Úc nói: “Sâm trong nhân sâm, bên dưới đổi thành ba nét ngang.”
(chữ sâm 参 đổi lại thành 叁 tam)
“Ờ,” Cố Thanh Trì thêm ba nét ngang bên dưới chữ “Sinh”, sau khi viết xong lại nói, “Viết thế này hả? Không đúng thì phải?”
(chữ sinh 生 mà thêm ba nét ngang bên dưới theo bạn Trì thì nó ra chữ gì =))))
“A —— ” Tống Úc ngửa mặt lên trời thở dài một câu sau đó không nhịn được cười như điên.
“Ôi đệt, tôi đã cảm thấy không đúng, lại viết sai đúng không.” Bản thân Cố Thanh Trì cũng không có cách nào, trang giấy nhỏ to cỡ bàn tay đã không đủ để xé, hắn lật mặt sau chuẩn bị viết lại lần nữa.
“Ê, được rồi được rồi được rồi,” Tống Úc giật lấy tờ giấy và bút, “Để tôi viết, cậu ký một chữ là được.”
“Có thể như này hả?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Có thể.” Tống Úc cúi đầu viết xoạt xoạt xoạt.
“Vậy sao anh không nói sớm! Hại tôi tốn sức cả buổi.” Cố Thanh Trì nhíu mày.
“Tôi đâu biết cậu dốt vậy.” Tống Úc nói xong cảm thấy không đúng, ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì thế mà không bác bỏ.
Tống Úc lại cúi đầu viết tiếp, Cố Thanh Trì đến gần nhìn anh.
Tống Úc viết chữ nước chảy mây trôi không tạm dừng, lối chữ thảo rồng bay phượng múa, rất đẹp, thoạt nhìn là người trí thức.
(chữ thảo: So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả. Mức độ đơn giản hóa của chữ thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán)
Lúc viết đến ngày giao tiền Tống Úc ngẩng đầu hỏi: “Cậu định lúc nào trả tiền?”
Đồng tử Cố Thanh Trì đảo một vòng nhìn vào không trung, xòe ngón tay ra tính ngày tháng.
Tống Úc mở lịch ngày trong điện thoại ra nhìn một chút, dựa theo trả lại trong vòng nửa tháng mà Cố Thanh Trì nói thì đến ngày hai mươi tám.
“Tôi viết là trả trước ngày ba mốt không có vấn đề gì chứ?” Tống Úc hỏi.
“Hai bảy, hai tám,” Cố Thanh Trì tính ngày xong, “Nên trả lúc nào thì trả lúc đó, nếu đến trước ngày hai tám vẫn chưa trả, anh có thể trực tiếp báo cảnh sát.”
Tống Úc nhìn hắn một cái, không nói gì.
Mặc dù Cố Thanh Trì là lưu manh, nhưng có lẽ cũng có phẩm đức nghề nghiệp của họ, cái gọi là nghĩa khí và trung thực.
“Xong rồi, cậu xem xem có vấn đề gì không,” Tống Úc đưa bút qua, chỉ phải dưới góc phải, “Nếu không có vấn đề thì ký ở đây.”
Cố Thanh Trì nhìn cũng không nhìn nội dung đã trực tiếp ký tên, “Cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả lại cho anh.”
“Ừ,” Tống Úc lấy điện thoại ra, chuyển ba mươi nghìn tệ qua, quay màn hình về phía Cố Thanh Trì, “Chuyển cho cậu rồi, cậu kiểm tra và nhận đi.”
“Hả? Lúc nào?” Cố Thanh Trì không thể tin được.
Tống Úc nhìn hắn, mãi không thể nói nên lời.
Người này thật sự không phải xuyên tới hả!!!
Sau đó Tống Úc lại lái xe chở Cố Thanh Trì đến ngân hàng, chỉ vào máy rút tiền tự phục vụ hỏi: “Biết dùng món đồ kia không?”
“Biết,” Cố Thanh Trì quay đầu nhìn anh, “Tôi lại không phải đồ ngu.”
Tống Úc không có gì để nói.
Cố Thanh Trì đến trước máy rút tiền tự phục vụ, cắm thẻ ngân hàng vào, thử xác nhận số dư còn lại, cảm thấy rất khiếp sợ.
Không thừa không thiếu lấy một xu.
Thế mà thật sự đã vào tài khoản!
Chuyển như thế nào?
Chuyển như thế nào?
Nhưng hắn không có mặt mũi hỏi nhiều như vậy, chuyển hai mươi tám nhìn vào tài khoản của Lão Tào sau đó rút số tiền còn lại.
Một nghìn rưỡi đó là khấu trừ.
Mỗi lần nhận nhiệm vụ đều sẽ có khấu trừ, độ khó càng cao, số tiền càng lớn, tỉ lệ khấu trừ càng nhiều, những điều này đã được nói xong trước khi nhận đơn hàng, nhưng những thứ này đều không phải chuyện hắn cần quan tâm, hắn chỉ cần phụ trách đòi tiền về là được.
Cũng sẽ không có ai quan tâm hắn dùng cách gì để đòi về.
Tối hôm qua hắn, Mắt Lé còn có rắn hổ mang thuộc hạ của lão Tào cùng đi, chặn lão hói trong một quán KTV.
Lão hói trả tiền rất sảng khoái, lúc ấy hắn còn cảm thấy rất bất ngờ, bây giờ nghĩ lại, đám người kia chắc chắn đã lên kế hoạch từ trước, trước tiên chặn rắn hổ mang, sau khi hắn và Mắt Lé tách ra thì chơi đánh lén.
Toàn bộ quá trình không nhiều hơn hai phút, người của đối phương không nói câu nào.
*** mẹ hắn chứ.
Lão hói chết tiệt.
Hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện móc tiền xong ngoảnh lại lại cố gắng cướp về.
Chuyện lão hói là hắn quá buông lỏng, nhưng âm thầm chịu đựng này thì hắn không thể nuốt.
Số tiền kia, lão hói ăn vào như thế nào thì để gã nôn ra như thế ấy.
“Pim pim —— ”
Một tiếng còi xe sau lưng dọa hắn rụt vai một cái.
Cố Thanh Trì xoay người, xe của Tống Úc chạy thẳng đến bên cạnh hắn rồi dừng.
Cửa sổ xe ở ghế lái chậm rãi hạ xuống, một tay duỗi ra, “Danh thiếp của tôi, tôi viết số thẻ ở mặt sau.”
“À.” Cố Thanh Trì nhận tấm danh thiếp, nhìn thoáng qua.
Quốc tế Đỉnh Tường.
Tống Úc.
Một dãy số điện thoại di động.
Kiểu chữ của danh thiếp và chất lượng trông rất cao cấp, nhưng hắn nhìn không hiểu đây là công ty gì, người này có chức vụ gì.
Nhưng cũng không cần phải biết, hắn và Tống Úc không phải người cùng một đường, nếu như không phải vì tai nạn này, hắn và Tống Úc cả một đời cũng không có khả năng sẽ gặp nhau.
“Tôi đi đây, gặp lại sau.” Tống Úc trong xe vẫy vẫy tay.
Cố Thanh Trì sững sờ một chút, gật gật đầu, “Ừ.”
Lâu lắm rồi hắn không nghe thấy ba chữ “Gặp lại sau” này.
Làm nghề của bọn họ, sẽ không có ai nói với hắn gặp lại sau.
Cố Thanh Trì đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nhìn thân xe màu đen càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ…
Rẽ ngoặt.
Hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Nói gặp lại sau thì có tác dụng gì?
Còn có thể gặp nhau ư?
Tống Úc có danh thiếp, có công việc đàng hoàng, có mục tiêu, có tương lai, biết bản thân nên đi theo hướng nào…
Còn hắn, không có gì cả.
Hắn và Tống Úc không ở trên cùng một con đường, là hắn vốn dĩ đã không có đường để đi.
Giống như một con diều đứt dây, không có phương hướng, chỉ có thể đi theo gió, bất kỳ một chút lực cản nào cũng có thể dẫn nó vào vực sâu.
Mỗi một ngày, đều sống rất cẩn thận từng li từng tí, mỗi một ngày, đều sống rất bất lực.
Cố Thanh Trì hơi thất thần nhìn chỗ rẽ thân xe đã biến mất, thở dài một hơi.
Nếu như tối hôm qua không đụng vào Tống Úc, chỉ sợ hắn vẫn sẽ không có thời gian đứng đây cảm ngộ cuộc sống.
Giống đồ ngu.
Trên đường về nhà Tống Úc ngáp suốt, tối hôm qua chỉ ngủ hơn bốn tiếng, giờ lại buồn ngủ đến mức đứng cũng ngủ được.
Mua một chiếc sandwich trong cửa hàng tiện lợi dưới lầu để lót bụng, đẩy cửa phòng ra ngay cả dép lê cũng chẳng muốn thay đã đi thẳng vào phòng ngủ bổ nhào xuống giường lớn.
A.
Thoải mái.
Xương cốt toàn thân đều thả lỏng.
Lúc Tống Úc nhắm mắt xoay người đè phải một món đồ thô sáp, lúc này mới nhớ ra thẻ căn cước của Cố Thanh Trì vẫn đang trong túi anh.
Anh sợ đè hỏng, vội vàng móc ra nhìn thoáng qua.
Bỗng nhiên trông thấy dáng vẻ Cố Thanh Trì có tóc hơi không quen lắm.
Ảnh chân dung có lẽ chụp từ rất nhiều năm trước, trông rất trẻ, Cố Thanh Trì của khi đó vậy mà còn có tóc mái.
Tống Úc cười một tiếng.
Tối qua sau khi đâm Cố Thanh Trì anh cũng không chú ý đến kiểu tóc của hắn, có lẽ dài hơn đầu đinh một chút, tóc sau tai được cắt rất ngắn, bởi vì lúc anh nâng đầu Cố Thanh Trì lên, cảm giác hơi đâm vào tay.
Cố Thanh Trì có tóc mái giống như học sinh cấp ba, mà lại là mặt mũi kiểu hot boy.
Đường nét rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, ánh mắt thuần khiến trong veo.
Không thể không thừa nhận, tướng mạo này của Cố Thanh Trì còn thật sự đúng khẩu vị của anh.
Tống Úc nhìn thoáng qua năm sinh của Cố Thanh Trì.
Thế mà sinh cùng tháng với mình.
Rất khéo.
Cố Thanh Trì nhỏ hơn anh hai năm lẻ năm ngày.
Thằng nhóc con à.
Nếu theo quá trình bình thường, lúc này hẳn là vẫn đang học đại học.
Đáng tiếc.
Tống Úc nghiêng người sang, nhìn chằm chằm Cố Thanh Trì trên thẻ căn cước, chậm rãi khép mí mắt nặng trĩu xuống.
Cố Thanh Trì kéo cơ thể suy nhược đi về nhà.
Có thể là vì cảm xúc căng thẳng thoáng thả lỏng ra, có thể là vì bây giờ chỉ còn lại một mình hắn, cảm giác đau âm ỉ trên trán mạnh hơn nhiều so với buổi sáng khi thức dậy.
Lúc này hắn mới thật sự cảm thấy được trên đầu là mũi khâu vết thương, trên người giống như lăn qua nham thạch nóng bỏng, đau rát.
Lúc hít sâu cảm thấy xương sườn cũng đang run rẩy.
Đâu đâu cũng đau.
Lúc đi qua ngõ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, hắn đứng ở cửa ngửi một lúc lâu.
Bây giờ đã sắp đến giờ cơm trưa, không biết bố có ở nhà không.
Hy vọng đừng ở.
Sau khi Cố Thanh Trì đến nhà không trực tiếp đẩy cửa đi vào, mà trước tiên đứng bên ngoài nhà nghe tiếng động bên trong theo thói quen.
“Bố.” Cố Thanh Trì mở cửa sau đó nhìn thấy Cố Kiên ngồi trên sofa xem TV.
“Ừ,” Cố Kiên lên tiếng, quay đầu lại hỏi, “Lấy được tiền chưa?”
“Lấy được rồi,” Cố Thanh Trì giao một nghìn rưỡi trong túi cho Cố Kiên, “Con đã chuyển cho lão Tào rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.