Chương 5: Thế gian nhiều chuyện có thể cầu, chỉ có duyên phận khó cầu
Trần Ấn
22/08/2020
Cố Kiên cầm lấy tiền, đếm đếm, rút ra ba trăm đưa lại có Cố Thanh Trì, lúc này mới chú ý đến vết thương trên trán hắn: “Đầu bị sao vậy?”
“Va chạm nhỏ, không nghiêm trọng.” Cố Thanh Trì nhẹ nhàng nhấn băng gạc một cái.
“Lão hói đánh?” Cố Kiên cau mày, “Mày giỏi lắm, có thể khiến người ta đánh cho thành đức hạnh này.”
Cố Thanh Trì im lặng một lúc nói: “Không cẩn thận đập trúng.”
“Trâu bò thật, còn có thể đập trúng tay.” Cố Kiên rõ ràng là không tin, cho rằng hắn bị lão hói đánh, “Bọn rắn hổ mang đâu? Bị thương không?”
“Không.” Cố Thanh Trì thở dài, thật sự không biết nên giải thích thế nào, nhưng có một điều hắn biết rõ, mình bị đánh một trận, bố nhiều lắm là quở trách hai câu, nhưng nếu biết ba mươi nghìn kia bị cướp, bố sẽ đánh chết hắn.
“Lần sau đừng đi chung với bọn tay chân của lão Tào, bọn nó không xem mày như người mình, một tí cũng không, cứ nhìn một mình mày bị đánh?” Cố Kiên hỏi.
Cố Thanh Trì không nói gì.
“Lần sau lại có chuyện gì thì dẫn theo đầu bóng và Tôn béo, hai thằng đó hiểu chuyện.”
“Ừ.” Cố Thanh Trì ừ một tiếng.
Đầu bóng và Tôn béo coi như là người đã từng lăn lộn với bố, quen biết với Cố Thanh Trì rất lâu, đáng để tin tưởng, nhưng bảo hai người họ đi theo cũng mang ý nghĩa hắn thả cái rắm ông bố cũng sẽ biết.
“Vết thương trên trán mày tốn bao nhiêu tiền?” Cố Kiên làm động tác chuẩn bị rút tiền.
“Một trăm hai.” Cố Thanh Trì nói không do dự.
“Một cuộn băng gạc đắt vậy?” Cố Kiên hơi kinh ngạc.
“Khâu hai mũi, còn kê thuốc, găng gạc được tặng.” Cố Thanh Trì nói.
“Được rồi,” Cố Kiên rút hai trăm ra đưa cho hắn, “Bồi bổ đầu óc đi, lần sau cẩn thận hơn, mấy ngày nay đừng đi ra ngoài lượn lung tung, bị người khác nhìn thấy thì cười đến rụng răng.”
“Biết rồi.” Cố Thanh Trì nói.
“Đã ăn cơm chưa?” Cố Kiên quay đầu hỏi.
Lúc Cố Thanh Trì vào nhà nhìn thấy trên bàn có hộp thức ăn nhanh, chắc chắn bố đã ăn rồi, vậy câu trả lời tốt nhất của hắn vào lúc này đó là “Ăn rồi.”
“Vậy được, tao có việc ra ngoài trước, mày trông quán mạt chược một lúc.” Cố Kiên nhét tiền vào túi, tắt TV.
“Ừ.” Cố Thanh Trì thở phào nhẹ nhõm.
Bố đi làm gì, đi bao lâu, hắn chưa bao giờ hỏi đến.
Bởi vì cho dù hỏi, bố cũng sẽ không nói, cho dù nói, cũng chưa hẳn là nói thật, cho nên không cần phải biết.
Thật ra trong lòng mọi người biết rõ, đơn giản đó là mấy chuyện ăn uống cá cược chơi gái hút thuốc giết thời gian.
Cố Thanh Trì không có hứng thú gì với thứ này.
Khi còn bé hỏi nhiều quá, bố còn nổi giận, chửi người.
Cho nên bây giờ dù bố ra ngoài mười ngày nửa tháng cũng không về, hắn cũng lười gọi điện thoại hỏi.
Hắn rất thích ở một mình, ngồi lặng lẽ trong góc, xem TV, hoặc là ôm quyển sách truyện tranh. Hắn có thể ngồi một ngày như vậy, không, mỗi một ngày.
Cô đơn, nhưng ít ra là an toàn.
Có đôi khi hắn thậm chí sẽ sinh ra một ảo giác hoàn toàn tách biệt với thế giới này.
Không ai quan tâm hắn đang làm gì, cũng không ai để ý rốt cuộc hắn có tồn tại hay không.
Chẳng qua bản thân phải để ý.
Cố Thanh Trì đi đến phòng bếp, phát hiện nồi bát muôi chậu sáng hôm qua chưa kịp dọn dẹp vẫn là bộ dáng đó.
Cháo đã triệt để khô khốc dính trong nồi cơm điện, cũng may đang là tháng ba, nếu là mùa hè đã có ruồi bọ khiêu vũ xung quanh rồi.
Năm ngoái đã có một lần, hắn bị thương nằm viện hơn một tuần, về nhà nhìn thấy giòi bọ bò đầy trong thùng rác, tởm đến nỗi hắn không ăn cơm một ngày.
Hắn rút cái nồi ra ngâm trong nước, lại bóp ít nước rửa chén vào bát, lúc cầm lên trượt tay một cái, trực tiếp rơi vỡ thành ba miếng.
“Trời **!” Cố Thanh Trì vội vàng đóng vòi nước lại, nhặt mảnh vỡ ra ném vào thùng rác.
Nồi cơm điện tạm thời vẫn không có cách nào dùng, hắn chỉ có thể nấu cho mình bát mì sợi, thêm hai quả trứng gà.
Tay phải không tiện cầm đũa, hắn lại lục nĩa dùng một lần trong tủ ra.
Cái loại mì tôm đựng trong thùng kia, lượng cơm ăn của hắn rất nhiều, mỗi lần đều phải ba bát đầy ự, cho nên thứ này trong tủ có một đống.
Ăn như hổ đói xử lý sạch mì tôm sau đó hắn uống một viên thuốc tiêu viêm, rồi dọn dẹp phòng bếp một chút.
Rất mệt, muốn ngủ.
Trong quán mạt chược mặc dù có phòng nhỏ, nhưng hắn không muốn đến, mấy lão già chơi mạt chược thích nói chuyện phiếm, ồn lắm.
Giấc ngủ của hắn rất nông, bình thường con ruồi đánh cái rắm cũng có thể đánh thức hắn, ở đó vốn không có cách nào ngủ được.
Hắn lục điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho Mắt Lé mới nhớ ra nó đã bị rơi bể nát rồi.
Ôm một tia hy vọng, hắn trở về phòng sạc pin cho cục gạch.
Sau năm giây, một biểu tượng sạc pin xuất hiện ở góc trên bên phải màn hình.
Thật là vô cùng may mắn.
Cố Thanh Trì thở phào một cái, nhấn nút khởi động máy.
Chất lượng của món đồ này vẫn rất tốt, phải vỗ tay cho nhà sản xuất.
Nhớ năm đó là hắn bỏ ra giá tiền rất lớn mua được từ cửa hàng điện thoại cũ, dùng phải được bảy tám năm ấy chứ, đã dùng ra tình cảm rồi.
Đoạn thời gian trước đi ngang qua quán điện thoạt kia phát hiện nó đã xây lại thành tiệm cắt tóc.
Tiệm cắt tóc.
Trời ơi, đệt.
Cố Thanh Trì lại không nhịn được chạy vào phòng tắm soi gương một cái.
Cái đầu trụi lủi phối hợp một cái trán quấn băng gạc đỏ lại có loại phong cách vương giả tắm máu trở về.
Rất tốt.
Vẫn đẹp trai ngời ngời.
Về phòng Cố Thanh Trì gọi điện thoại cho Mắt Lé bảo cậu ta đến trông quán mạt chược, Mắt Lé không nói hai lời đã đồng ý.
Mắt Lé và Cố Thanh Trì là đồng hương kiêm bạn học, nhưng không phải một lớp, mãi cho đến xế chiều ngày nào đó hồi cấp hai, bạo lực học đường giáng xuống đầu Mắt Lé, Cố Thanh Trình dũng cảm đứng ra, bá đạo cường thế, lấy một chọi ba… Cuối cùng thành công khiến cho mình thôi học.
Sau đó Mắt Lé đã thành tùy tùng của hắn, từ quê nhà một mực theo lên đây.
Mắt Lé có một công việc không đoàng hoàng cho lắm, hội dưỡng sinh Khang cái gì Bảo, cái tên kia dài đến độ Mắt Lé cũng đọc không đầy đủ, dù sao chính là dựng cờ hiệu chữa bệnh dưỡng sinh lừa[1] ông bà già mua một đống vật phẩm chăm sóc sức khỏe và thiết bị bảo vệ sức khỏe không có tác dụng gì là được rồi.
[1] gốc là lắc lư [忽悠] thường được sử dụng để chỉ sự khoác lác, xuất phát từ phương ngữ Đông Bắc Trung Quốc, ban đầu có nghĩa là làm ai đó rơi vào tình trang chóng mặt mất phán đoán về điều gì đó. Từ này trở nên phổ biến ở Trung Quốc kể từ khi bộ phim hài của Triệu Bản Sơn (Zhao Benshan), Phạm Vĩ (Fan Wei) và Cao Tú Mẫn (Gao Xiumin) được phát trong Gala năm mới của CCTV năm 2001.
Mắt Lé thuộc về bộ phận hậu mãi, nhiệm vụ hàng ngày đó là chăm sóc những ông bà già mua sản phẩm chăm sóc sức khỏe kia, nắn vai đấm chân đưa trứng gà cho họ.
Có lẽ là mặt mũi cũng khá được lòng, lại biết ăn nói, mấy ông bà già rất thích tán gẫu với cậu ta, mỗi lần đều sẽ đùm một túi đồ ăn trở về.
Cố Thanh Trì rửa mặt xong sau đó nằm dài trên giường, yên tĩnh cái là đầu lại bắt đầu đau.
Hắn cầm điện thoại trên bàn muốn chơi rắn tham ăn một lúc, không ngờ vừa giơ lên một miếng màn hình đã rơi xuống mặt hắn.
“Úi đệt!” Hắn vội vàng ngồi dậy tìm cuộn băng dính trong suốt trong ngăn kéo, nhặn màn hình lên dán lại, quấn băng dính cẩn thận từng li từng tí.
Tống Úc tỉnh dậy sau giấc ngủ đã là ba rưỡi chiều, không có việc gì làm, bụng cũng không đói lắm, nằm mãi đến khi bụng bắt đầu kêu mới gọi thức ăn ngoài.
Độ này anh đang tập thể hình, huấn luyện viên nói rằng cố gắng ăn chút đồ ăn giàu protein, mấy thứ chiên dầu và mấy thứ đồ ngọt có lượng calo cao không thể đụng vào.
Quả thực vừa bước vào cuộc sống tuổi già, còn là kiểu người già bị bệnh tiểu đường và cao huyết áp.
Anh ôm điện thoại tìm cả buổi, chỉ có một quán tên là Bữa Ăn Đơn Giản rất phù hợp tiểu chuẩn, thúc đẩy chủ yếu bên trong phù hợp với việc kinh doanh, đặc biệt là bữa ăn dinh dưỡng của phụ nữ.
Ảnh được chụp với độ phân giải cao, nhưng cẩn thận nhìn thì là một đống cỏ thêm hai quả trứng gà, thế mà đòi 26 tệ một phần?
Anh do dự một lát, vẫn thêm vào giỏ hàng?
So với lúc này bảo anh rời giường, đi ra ngoài, mua rau, trứng gà luộc, vẫn là nhấn một cái dễ dàng hơn.
Lúc nhấn thanh toán mới phá hiện hiểu thị 60 giao hàng.
WTF??
Tống Úc đành phải chọn một phần cỏ và một cốc nước ép trái cây tươi.
Tổng cộng 70, lúc thanh toán phát hiện thế mà còn đòi trả thêm 5 đồng phí giao hàng.
Cút mẹ mày đi!
Anh lại nhấn phần cơm gà Đài Loan.
16 tệ miễn phí vận chuyển.
Mười lăm phút sau, người giao gọi đến: “Chào anh, tôi giao thức ăn ngoài đây, tôi lạc đường rồi, anh có thể xuống dưới lần đón không?”
“Anh ở đâu?” Tống Úc hỏi.
“Bên cạnh tôi viết tòa nhà 24 vườn Tinh Thần.” Người giao nói.
“Tới rồi tới rồi, đợi tôi 30 giây.” Tống Úc cúp điện thoại.
Đang ăn bữa tối nửa chừng, chương trình trên màn hình điện thoại đột nhiên dừng lại, hai chữ “Lão Tống” nhảy ra ngoài.
Tống Úc nhấn rảnh tay, “Bố.”
“Ừ, đang làm gì đấy? Ăn cơm chưa?” Tiếng nói hùng hậu của ông bố từ đầu kia điện thoại truyền tới.
“Con đang ăn đây.” Tống Úc đỡ iPad trên bàn trà lên, vẫn nhấn mở chương trình lúc nãy.
Ông bố hắng giọng một cái, “Mùng ba em gái anh sinh nhật, tới đây cùng ăn bữa cơm đi.”
“À.” Tống Úc bị cậu bé trong chương trình chọc cười.
“Cười cái gì, chuyện này có gì buồn cười?” Ông bố đột nhiên cất cao giọng.
Tống Úc sững sờ, “Con đang xem tivi mà.”
“Ờ,” Ông bố có vẻ như không tìm được lời gì để nói tiếp, “Mùng ba, đừng quên.”
“Biết rồi.” Tống Úc nói.
“Cúp đây.” Ông bố nói.
“Ừ.” Tống Úc nhấn tắt điện thoại cũng không có tâm trạng gì để xem chương trình, gập iPad lại sau đó về phòng.
Khi Tống Úc vẫn đang ở tuổi thò lò nước mũi, cha mẹ anh đã ly hôn rồi.
Cô em gái mà bố nói kia, là sau này bố với dì sinh ra, nhỏ hơn Tốn Úc sáu tuổi, ấn tượng của Tống Úc với cô đó là suốt ngày ôm gương trang điểm.
Chắc chắn rồi, khả năng này là di truyền, chính anh cũng chẳng kém là bao, gặp được đồ vật phản chiếu cũng phải ngắm một cái xem kiểu tóc của mình có rối không.
Bắt đầu từ cấp hai Tống Úc vẫn ở trong ký túc trường học, sau khi tốt nghiệp lại trực tiếp ở lại đây làm việc, cho nên lúc bố bảo anh đến ăn cơm cũng có nói là “Tới đây ăn một bữa cơm” mà không phải “Trở về ăn một bữa cơm”.
Nhưng Tống Úc không khó chịu vì câu nói này của bố, mà la vì anh lại phải chạy xe thật xa trở về cười làm lành góp vui lấy lệ.
Cố Thanh Trì đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, ngồi xổm trong quá đồ nướng đối diện KTV mà lão hói thường đến.
Chỉ trên đầu được lão Lý của phòng khám bệnh cắt bỏ cách đây vài ngày, miệng vết thương khép lại rất nhanh, bây giờ đã dám một miếng băng gạc nhỏ che lại, ngón tay vì rạn xương rất nhẹ, trái lại lành chậm hơn vết thương trên trán, cho tới hôm nay vẫn bọc chặt chẽ.
Tới gần cuối tháng, nhiệt độ không khí vẫn không có xu hướng tăng lên, đêm hôm khuya khoắt ngồi ở cửa ra vào Cố Thanh Trì cóng đến độ run lập cập, ông chủ tốt bụng, đưa cho hắn chén trà nóng.
“Lại tới đợi người à? Vào quán ngồi đi, bên trong lại không nhiều người.” Ông chủ nói.
“À, không cần không cần.” Cố Thanh Trì hơi ngại, gọi hai xiên cánh gà nướng.
Cách thời hạn hắn đã hứa với Tống Úc không còn nhiều, đáng tiếc lão hói vẫn chưa từng xuất hiện, bên Mắt Lé cũng đang nghe ngóng giúp, nhưng vẫn không có tin tức gì.
Ông chủ đưa cánh gà tới, mùi vị thơm lắm.
Cố Thanh Trì há miệng cắn một miếng, giơ ngón cái lên.
Ông chủ vui cười hớn hở thêm cho hắn chén trà.
Cố Thanh Trì chống cằm nhìn chằm chằm cửa KTV, suy nghĩ bay xa.
Không biết nếu đến ngày 28 thật sự không nhận được tiền, Tống Úc có thật sự báo cảnh sát không.
Trông dáng vẻ của anh ta cũng rất dễ nói chuyện, có bảy phần khả năng sẽ không, ba phần còn lại kia… Có lẽ phải chơi xấu rồi.
Mãi cho đến sắp cuối tháng, bên đầu bóng mới nhận được tin tức nói, lão hói nuôi tình nhân nhỏ ở bên ngoài, sống trong một tiểu khu ở lân cận.
“Báo địa chỉ cho tao.” Cố Thanh Trì nói.
Đầu bóng gọi điện thoại hỏi anh em khác, nghiêng đầu nói: “Mày ghi đi, 406 – tòa nhà 24 – vườn Tinh Thần – tiểu khu vườn hoa Minh Nhật.”
“Va chạm nhỏ, không nghiêm trọng.” Cố Thanh Trì nhẹ nhàng nhấn băng gạc một cái.
“Lão hói đánh?” Cố Kiên cau mày, “Mày giỏi lắm, có thể khiến người ta đánh cho thành đức hạnh này.”
Cố Thanh Trì im lặng một lúc nói: “Không cẩn thận đập trúng.”
“Trâu bò thật, còn có thể đập trúng tay.” Cố Kiên rõ ràng là không tin, cho rằng hắn bị lão hói đánh, “Bọn rắn hổ mang đâu? Bị thương không?”
“Không.” Cố Thanh Trì thở dài, thật sự không biết nên giải thích thế nào, nhưng có một điều hắn biết rõ, mình bị đánh một trận, bố nhiều lắm là quở trách hai câu, nhưng nếu biết ba mươi nghìn kia bị cướp, bố sẽ đánh chết hắn.
“Lần sau đừng đi chung với bọn tay chân của lão Tào, bọn nó không xem mày như người mình, một tí cũng không, cứ nhìn một mình mày bị đánh?” Cố Kiên hỏi.
Cố Thanh Trì không nói gì.
“Lần sau lại có chuyện gì thì dẫn theo đầu bóng và Tôn béo, hai thằng đó hiểu chuyện.”
“Ừ.” Cố Thanh Trì ừ một tiếng.
Đầu bóng và Tôn béo coi như là người đã từng lăn lộn với bố, quen biết với Cố Thanh Trì rất lâu, đáng để tin tưởng, nhưng bảo hai người họ đi theo cũng mang ý nghĩa hắn thả cái rắm ông bố cũng sẽ biết.
“Vết thương trên trán mày tốn bao nhiêu tiền?” Cố Kiên làm động tác chuẩn bị rút tiền.
“Một trăm hai.” Cố Thanh Trì nói không do dự.
“Một cuộn băng gạc đắt vậy?” Cố Kiên hơi kinh ngạc.
“Khâu hai mũi, còn kê thuốc, găng gạc được tặng.” Cố Thanh Trì nói.
“Được rồi,” Cố Kiên rút hai trăm ra đưa cho hắn, “Bồi bổ đầu óc đi, lần sau cẩn thận hơn, mấy ngày nay đừng đi ra ngoài lượn lung tung, bị người khác nhìn thấy thì cười đến rụng răng.”
“Biết rồi.” Cố Thanh Trì nói.
“Đã ăn cơm chưa?” Cố Kiên quay đầu hỏi.
Lúc Cố Thanh Trì vào nhà nhìn thấy trên bàn có hộp thức ăn nhanh, chắc chắn bố đã ăn rồi, vậy câu trả lời tốt nhất của hắn vào lúc này đó là “Ăn rồi.”
“Vậy được, tao có việc ra ngoài trước, mày trông quán mạt chược một lúc.” Cố Kiên nhét tiền vào túi, tắt TV.
“Ừ.” Cố Thanh Trì thở phào nhẹ nhõm.
Bố đi làm gì, đi bao lâu, hắn chưa bao giờ hỏi đến.
Bởi vì cho dù hỏi, bố cũng sẽ không nói, cho dù nói, cũng chưa hẳn là nói thật, cho nên không cần phải biết.
Thật ra trong lòng mọi người biết rõ, đơn giản đó là mấy chuyện ăn uống cá cược chơi gái hút thuốc giết thời gian.
Cố Thanh Trì không có hứng thú gì với thứ này.
Khi còn bé hỏi nhiều quá, bố còn nổi giận, chửi người.
Cho nên bây giờ dù bố ra ngoài mười ngày nửa tháng cũng không về, hắn cũng lười gọi điện thoại hỏi.
Hắn rất thích ở một mình, ngồi lặng lẽ trong góc, xem TV, hoặc là ôm quyển sách truyện tranh. Hắn có thể ngồi một ngày như vậy, không, mỗi một ngày.
Cô đơn, nhưng ít ra là an toàn.
Có đôi khi hắn thậm chí sẽ sinh ra một ảo giác hoàn toàn tách biệt với thế giới này.
Không ai quan tâm hắn đang làm gì, cũng không ai để ý rốt cuộc hắn có tồn tại hay không.
Chẳng qua bản thân phải để ý.
Cố Thanh Trì đi đến phòng bếp, phát hiện nồi bát muôi chậu sáng hôm qua chưa kịp dọn dẹp vẫn là bộ dáng đó.
Cháo đã triệt để khô khốc dính trong nồi cơm điện, cũng may đang là tháng ba, nếu là mùa hè đã có ruồi bọ khiêu vũ xung quanh rồi.
Năm ngoái đã có một lần, hắn bị thương nằm viện hơn một tuần, về nhà nhìn thấy giòi bọ bò đầy trong thùng rác, tởm đến nỗi hắn không ăn cơm một ngày.
Hắn rút cái nồi ra ngâm trong nước, lại bóp ít nước rửa chén vào bát, lúc cầm lên trượt tay một cái, trực tiếp rơi vỡ thành ba miếng.
“Trời **!” Cố Thanh Trì vội vàng đóng vòi nước lại, nhặt mảnh vỡ ra ném vào thùng rác.
Nồi cơm điện tạm thời vẫn không có cách nào dùng, hắn chỉ có thể nấu cho mình bát mì sợi, thêm hai quả trứng gà.
Tay phải không tiện cầm đũa, hắn lại lục nĩa dùng một lần trong tủ ra.
Cái loại mì tôm đựng trong thùng kia, lượng cơm ăn của hắn rất nhiều, mỗi lần đều phải ba bát đầy ự, cho nên thứ này trong tủ có một đống.
Ăn như hổ đói xử lý sạch mì tôm sau đó hắn uống một viên thuốc tiêu viêm, rồi dọn dẹp phòng bếp một chút.
Rất mệt, muốn ngủ.
Trong quán mạt chược mặc dù có phòng nhỏ, nhưng hắn không muốn đến, mấy lão già chơi mạt chược thích nói chuyện phiếm, ồn lắm.
Giấc ngủ của hắn rất nông, bình thường con ruồi đánh cái rắm cũng có thể đánh thức hắn, ở đó vốn không có cách nào ngủ được.
Hắn lục điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho Mắt Lé mới nhớ ra nó đã bị rơi bể nát rồi.
Ôm một tia hy vọng, hắn trở về phòng sạc pin cho cục gạch.
Sau năm giây, một biểu tượng sạc pin xuất hiện ở góc trên bên phải màn hình.
Thật là vô cùng may mắn.
Cố Thanh Trì thở phào một cái, nhấn nút khởi động máy.
Chất lượng của món đồ này vẫn rất tốt, phải vỗ tay cho nhà sản xuất.
Nhớ năm đó là hắn bỏ ra giá tiền rất lớn mua được từ cửa hàng điện thoại cũ, dùng phải được bảy tám năm ấy chứ, đã dùng ra tình cảm rồi.
Đoạn thời gian trước đi ngang qua quán điện thoạt kia phát hiện nó đã xây lại thành tiệm cắt tóc.
Tiệm cắt tóc.
Trời ơi, đệt.
Cố Thanh Trì lại không nhịn được chạy vào phòng tắm soi gương một cái.
Cái đầu trụi lủi phối hợp một cái trán quấn băng gạc đỏ lại có loại phong cách vương giả tắm máu trở về.
Rất tốt.
Vẫn đẹp trai ngời ngời.
Về phòng Cố Thanh Trì gọi điện thoại cho Mắt Lé bảo cậu ta đến trông quán mạt chược, Mắt Lé không nói hai lời đã đồng ý.
Mắt Lé và Cố Thanh Trì là đồng hương kiêm bạn học, nhưng không phải một lớp, mãi cho đến xế chiều ngày nào đó hồi cấp hai, bạo lực học đường giáng xuống đầu Mắt Lé, Cố Thanh Trình dũng cảm đứng ra, bá đạo cường thế, lấy một chọi ba… Cuối cùng thành công khiến cho mình thôi học.
Sau đó Mắt Lé đã thành tùy tùng của hắn, từ quê nhà một mực theo lên đây.
Mắt Lé có một công việc không đoàng hoàng cho lắm, hội dưỡng sinh Khang cái gì Bảo, cái tên kia dài đến độ Mắt Lé cũng đọc không đầy đủ, dù sao chính là dựng cờ hiệu chữa bệnh dưỡng sinh lừa[1] ông bà già mua một đống vật phẩm chăm sóc sức khỏe và thiết bị bảo vệ sức khỏe không có tác dụng gì là được rồi.
[1] gốc là lắc lư [忽悠] thường được sử dụng để chỉ sự khoác lác, xuất phát từ phương ngữ Đông Bắc Trung Quốc, ban đầu có nghĩa là làm ai đó rơi vào tình trang chóng mặt mất phán đoán về điều gì đó. Từ này trở nên phổ biến ở Trung Quốc kể từ khi bộ phim hài của Triệu Bản Sơn (Zhao Benshan), Phạm Vĩ (Fan Wei) và Cao Tú Mẫn (Gao Xiumin) được phát trong Gala năm mới của CCTV năm 2001.
Mắt Lé thuộc về bộ phận hậu mãi, nhiệm vụ hàng ngày đó là chăm sóc những ông bà già mua sản phẩm chăm sóc sức khỏe kia, nắn vai đấm chân đưa trứng gà cho họ.
Có lẽ là mặt mũi cũng khá được lòng, lại biết ăn nói, mấy ông bà già rất thích tán gẫu với cậu ta, mỗi lần đều sẽ đùm một túi đồ ăn trở về.
Cố Thanh Trì rửa mặt xong sau đó nằm dài trên giường, yên tĩnh cái là đầu lại bắt đầu đau.
Hắn cầm điện thoại trên bàn muốn chơi rắn tham ăn một lúc, không ngờ vừa giơ lên một miếng màn hình đã rơi xuống mặt hắn.
“Úi đệt!” Hắn vội vàng ngồi dậy tìm cuộn băng dính trong suốt trong ngăn kéo, nhặn màn hình lên dán lại, quấn băng dính cẩn thận từng li từng tí.
Tống Úc tỉnh dậy sau giấc ngủ đã là ba rưỡi chiều, không có việc gì làm, bụng cũng không đói lắm, nằm mãi đến khi bụng bắt đầu kêu mới gọi thức ăn ngoài.
Độ này anh đang tập thể hình, huấn luyện viên nói rằng cố gắng ăn chút đồ ăn giàu protein, mấy thứ chiên dầu và mấy thứ đồ ngọt có lượng calo cao không thể đụng vào.
Quả thực vừa bước vào cuộc sống tuổi già, còn là kiểu người già bị bệnh tiểu đường và cao huyết áp.
Anh ôm điện thoại tìm cả buổi, chỉ có một quán tên là Bữa Ăn Đơn Giản rất phù hợp tiểu chuẩn, thúc đẩy chủ yếu bên trong phù hợp với việc kinh doanh, đặc biệt là bữa ăn dinh dưỡng của phụ nữ.
Ảnh được chụp với độ phân giải cao, nhưng cẩn thận nhìn thì là một đống cỏ thêm hai quả trứng gà, thế mà đòi 26 tệ một phần?
Anh do dự một lát, vẫn thêm vào giỏ hàng?
So với lúc này bảo anh rời giường, đi ra ngoài, mua rau, trứng gà luộc, vẫn là nhấn một cái dễ dàng hơn.
Lúc nhấn thanh toán mới phá hiện hiểu thị 60 giao hàng.
WTF??
Tống Úc đành phải chọn một phần cỏ và một cốc nước ép trái cây tươi.
Tổng cộng 70, lúc thanh toán phát hiện thế mà còn đòi trả thêm 5 đồng phí giao hàng.
Cút mẹ mày đi!
Anh lại nhấn phần cơm gà Đài Loan.
16 tệ miễn phí vận chuyển.
Mười lăm phút sau, người giao gọi đến: “Chào anh, tôi giao thức ăn ngoài đây, tôi lạc đường rồi, anh có thể xuống dưới lần đón không?”
“Anh ở đâu?” Tống Úc hỏi.
“Bên cạnh tôi viết tòa nhà 24 vườn Tinh Thần.” Người giao nói.
“Tới rồi tới rồi, đợi tôi 30 giây.” Tống Úc cúp điện thoại.
Đang ăn bữa tối nửa chừng, chương trình trên màn hình điện thoại đột nhiên dừng lại, hai chữ “Lão Tống” nhảy ra ngoài.
Tống Úc nhấn rảnh tay, “Bố.”
“Ừ, đang làm gì đấy? Ăn cơm chưa?” Tiếng nói hùng hậu của ông bố từ đầu kia điện thoại truyền tới.
“Con đang ăn đây.” Tống Úc đỡ iPad trên bàn trà lên, vẫn nhấn mở chương trình lúc nãy.
Ông bố hắng giọng một cái, “Mùng ba em gái anh sinh nhật, tới đây cùng ăn bữa cơm đi.”
“À.” Tống Úc bị cậu bé trong chương trình chọc cười.
“Cười cái gì, chuyện này có gì buồn cười?” Ông bố đột nhiên cất cao giọng.
Tống Úc sững sờ, “Con đang xem tivi mà.”
“Ờ,” Ông bố có vẻ như không tìm được lời gì để nói tiếp, “Mùng ba, đừng quên.”
“Biết rồi.” Tống Úc nói.
“Cúp đây.” Ông bố nói.
“Ừ.” Tống Úc nhấn tắt điện thoại cũng không có tâm trạng gì để xem chương trình, gập iPad lại sau đó về phòng.
Khi Tống Úc vẫn đang ở tuổi thò lò nước mũi, cha mẹ anh đã ly hôn rồi.
Cô em gái mà bố nói kia, là sau này bố với dì sinh ra, nhỏ hơn Tốn Úc sáu tuổi, ấn tượng của Tống Úc với cô đó là suốt ngày ôm gương trang điểm.
Chắc chắn rồi, khả năng này là di truyền, chính anh cũng chẳng kém là bao, gặp được đồ vật phản chiếu cũng phải ngắm một cái xem kiểu tóc của mình có rối không.
Bắt đầu từ cấp hai Tống Úc vẫn ở trong ký túc trường học, sau khi tốt nghiệp lại trực tiếp ở lại đây làm việc, cho nên lúc bố bảo anh đến ăn cơm cũng có nói là “Tới đây ăn một bữa cơm” mà không phải “Trở về ăn một bữa cơm”.
Nhưng Tống Úc không khó chịu vì câu nói này của bố, mà la vì anh lại phải chạy xe thật xa trở về cười làm lành góp vui lấy lệ.
Cố Thanh Trì đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, ngồi xổm trong quá đồ nướng đối diện KTV mà lão hói thường đến.
Chỉ trên đầu được lão Lý của phòng khám bệnh cắt bỏ cách đây vài ngày, miệng vết thương khép lại rất nhanh, bây giờ đã dám một miếng băng gạc nhỏ che lại, ngón tay vì rạn xương rất nhẹ, trái lại lành chậm hơn vết thương trên trán, cho tới hôm nay vẫn bọc chặt chẽ.
Tới gần cuối tháng, nhiệt độ không khí vẫn không có xu hướng tăng lên, đêm hôm khuya khoắt ngồi ở cửa ra vào Cố Thanh Trì cóng đến độ run lập cập, ông chủ tốt bụng, đưa cho hắn chén trà nóng.
“Lại tới đợi người à? Vào quán ngồi đi, bên trong lại không nhiều người.” Ông chủ nói.
“À, không cần không cần.” Cố Thanh Trì hơi ngại, gọi hai xiên cánh gà nướng.
Cách thời hạn hắn đã hứa với Tống Úc không còn nhiều, đáng tiếc lão hói vẫn chưa từng xuất hiện, bên Mắt Lé cũng đang nghe ngóng giúp, nhưng vẫn không có tin tức gì.
Ông chủ đưa cánh gà tới, mùi vị thơm lắm.
Cố Thanh Trì há miệng cắn một miếng, giơ ngón cái lên.
Ông chủ vui cười hớn hở thêm cho hắn chén trà.
Cố Thanh Trì chống cằm nhìn chằm chằm cửa KTV, suy nghĩ bay xa.
Không biết nếu đến ngày 28 thật sự không nhận được tiền, Tống Úc có thật sự báo cảnh sát không.
Trông dáng vẻ của anh ta cũng rất dễ nói chuyện, có bảy phần khả năng sẽ không, ba phần còn lại kia… Có lẽ phải chơi xấu rồi.
Mãi cho đến sắp cuối tháng, bên đầu bóng mới nhận được tin tức nói, lão hói nuôi tình nhân nhỏ ở bên ngoài, sống trong một tiểu khu ở lân cận.
“Báo địa chỉ cho tao.” Cố Thanh Trì nói.
Đầu bóng gọi điện thoại hỏi anh em khác, nghiêng đầu nói: “Mày ghi đi, 406 – tòa nhà 24 – vườn Tinh Thần – tiểu khu vườn hoa Minh Nhật.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.