Chương 10:
Cố Liễu Chi
29/05/2024
Hầu như người Hoắc gia đều đã thuộc làu làu những lời từ chối sau khi khám của Lư Dương, dù sao cũng nói rằng bệnh nặng và thuốc không hiệu quả, tìm vị cao minh khác.
Triệu Tuần lại cảm thấy khá là đáng tiếc. Hắn nói, nếu như có thể mời được La y tiên xuống núi, có lẽ vẫn còn chút hi vọng, khuyên Hoắc Lưu Hành đừng từ bỏ, tiếp tục điều dưỡng hai chân của mình, lại bảo Lư Dương để lại tăm tích của sư phụ.
Dư Uyển Giang lau đôi mắt đã ửng đỏ của mình.
Ngược lại Hoắc Lưu Hành vẫn bình tĩnh như thường tỏ lòng mến khách của người địa phương, nói những nơi có phong cảnh đẹp, có sản vật phong phú ở Khánh Dương với Triệu Tuần.
Triệu Tuần nhìn thì có vẻ khá là tuỳ tiện, nói lần đi chơi đêm này không cần phải khua chiêng gõ trống, đi dạo ở chợ đêm mà phu thê hai người vốn định đi là được rồi.
Dù trong lòng thầm cảm thấy vị biểu ca này hăng hái đến kỳ lạ, Thẩm Lệnh Trăn không có phần nói chen thêm vào lúc này, chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe ngựa với Hoắc Lưu Hành.
Xe ngựa được sửa sang thứ nhất là rộng rãi, rất tiện cho người hầu đỡ Hoắc Lưu Hành lên xuống, thứ hai xe được lắp đặt hàng rào bảo vệ đặc thù, cũng là ngăn ngừa trong lúc đi lắc lư chòng chành xảy ra chuyện bất ngờ, cũng được tính là đặc sắc, thiết kế tinh xảo.
Chỉ là lúc này Thẩm Lệnh Trăn không có thời gian rảnh đi cảm khái cái gọi là “cao thủ trong dân gian”, luôn nhớ đến Triệu Tuần đang ngồi trong chiếc xe ngựa ở đằng trước.
Đợi khi hai xe ngựa bắt đầu cách cách nhau một đoạn nàng mới dùng giọng khí hỏi Hoắc Lưu Hành ở bên cạnh: “Lang quân, ta nói chuyện như thế này bên ngoài có nghe thấy không?”
Hoắc Lưu Hành vẫn chưa kịp tiêu hoá hết những hành động của nàng lúc nãy ở sảnh chính, giờ lại nhìn thấy dáng vẻ lén lút của nàng, hắn lại bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
Nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng ấm áp trả lời: “Người đánh xe có thể.”
Người đánh xe là người của Hoắc gia, ngược lại cũng không cần phòng bị gì. Thẩm Lệnh Trăn gật đầu, dùng khẩu hình “Vậy còn Tứ điện hạ thì sao?”
Nàng vẫn còn nhớ lúc nãy Triệu Tuần nói rằng người luyện võ tai rất thính.
Hoắc Lưu Hành nghiêng một bên tai, dường như đang tính khoảng cách, sau đó lắc lắc đầu ý bảo không nghe thấy.
Lúc này Thẩm Lệnh Trăn mới yên tâm, cân nhắc lời nói, thấp giọng nói: “Lang quân, thật ra ta không thích vị biểu ca này lắm.”
Hoắc Lưu Hành nhướng mày: “Sao? Trước kia ở Biện Kinh hắn đối xử không tốt với ngươi sao?”
Nàng lập tức lắc đầu, yên lặng một lát, do dự nói: “Ta biết bàn luận về người khác sau lưng họ không phải là việc đạo đức gì nhưng so với những việc không đạo đức này ta càng sợ Tứ điện hạ sẽ hại Lang quân, cho nên ta mới nhân cơ hội ở một chỗ với ngài nói những việc xấu của hắn.”
“Ồ.” Hoắc Lưu Hành gật đầu, “Vậy thì làm khó ngươi vì ta mà đi ngược lại với tâm chí cao thượng rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn nhíu mày, thật sự là nàng có cảm thấy một chút khó xử.
Hoắc Lưu Hành cười rộ lên, cúi người tiến gần đến nàng một chút, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, dỗ dành nói: “Ngươi nói đi, ta sẽ ghi nhớ tấm lòng này của ngươi.”
“Vậy thì ta nói đây. Ta không thích Tứ điện hạ là vì hắn quen ăn chơi nhảy múa, hơn nữa trùng hợp là lúc nào hắn đặc biệt hăng hái với ai thì người đấy thường xuyên gặp đen đủi.”
“Ví dụ, khi còn nhỏ hắn từng kéo thái Tứ điện hạ lén ra ngoài cung cưỡi ngựa, vì thân thể yếu nhiều bệnh nên thái Tứ điện hạ không giỏi võ nghệ, ngã từ trên lưng ngựa xuống. Mặc dù được người khác bảo vệ không bị thương nhưng kinh động đến hoàng cữu cữu. Hoàng cữu cữu tức giận, do đó phạt thái Tứ điện hạ cấm túc cả một tháng, không cho hắn can thiệp và chuyện chính trị.”
Hoắc Lưu Hành giả vờ hiểu ra: “Ngươi ở trong nhà suốt lại có thể biết được những chuyện này sao?
“Bình thường ta ở tư thục trong nhà đọc sách, thỉnh thoảng có các đường biểu huynh đệ tỷ muội đến nhà cùng học nghe bọn họ nói chuyện bên ngoài nên nhớ.”
Hoắc Lưu Hành chậm rãi xoa ngón tay của mình: “Vậy theo ý của bọn họ, chuyện mà Thái Tứ điện hạ ngã từ trên ngựa xuống chẳng lẽ là do Tứ điện hạ cố tình…”
Thẩm Lệnh Trăn ngạc nhiên sợ hãi lấy tay che miệng hắn lại: “Lang quân, lời này không thể nói lăng nhăng.”
Hoắc Lưu Hành dừng lại, có chút ngạc nhiên cụp mắt nhìn về bàn tay búp măng trắng nõn ngọc ngà đang che trên môi của hắn.
Thẩm Lệnh Trăn hoảng loạn rụt tay lại.
Xúc cảm ấm áp mềm mại nhẹ như lông hồng đột ngột biến mất, chỉ còn lại mùi hương như có như không vương vấn nơi đầu mũi. Hắc Lưu Hành nhẹ nhàng “ồ” một tiếng: “Vậy ta không nói lung tung nữa.”
Thẩm Lệnh Trăn đang cảm thấy áy náy vì sự đường đột của bản thân, lặng lẽ dịch chuyển về phía góc xe, cách hắn vài tấc mới quay lại câu chuyện: “…Ừ thì bọn họ không có ý đấy, chỉ là nhiều lần ta nghe những câu chuyện như thế về Tứ điện hạ nên mới suy nghĩ không quá thân thiết với hắn mới tốt, nhỡ ngày nào đó lại đen đủi thì sao?”
Hoắc Lưu Hành nhìn ánh mắt của nàng có chút thay đổi khó nhìn ra: “Ta sẽ nhớ lời nhắc nhở của ngươi.”
*
Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã đến đầu đường.
Triệu Tuần ở xe ngựa phía trên xuống xe trước, cho lui hết tùy tùng bảo vệ an toàn cho hắn, nói rằng không cần phải đi theo hắn phô trương như thế.
Tất nhiên Hoắc gia không thể phô trương hơn hoàng tử, chỉ là vì tình hình của Hoắc Lưu Hành đặc biệt, để Không Thanh bên cạnh chăm sóc, còn vì Thẩm Lệnh Trăn là nữ nhân để Kiêm Gia ở lại cùng đi.
Thời điểm này đường phố vẫn còn sáng đèn, xa xa có thể nghe thấy tiếng mời chào của những người bán hàng. Cây bên đường trồng thành lối, từ ăn đến uống, từ tiệm may mặc đến tiệm tạp hoá, thật sự đầy đủ hơn những gì mà Thẩm Lệnh Trăn tưởng tượng.
Chỉ là không so được với Biện Kinh một toàn ngõa xá có mười mấy chỗ câu lan, khắp đường toàn là tiếng hát kịch ê a, nơi này không có cung cấp nhiều chỗ cho các nhà quý tộc vui chơi tiêu khiển.
Thế nhưng Hoắc Lưu Hành có chỗ nói sai rồi, đêm nay đối với Thẩm Lệnh Trăn mà nói không phải từ xa xỉ đến tiết kiệm khó mà là từ tiết kiệm đến xa xỉ dễ.
Trước kia số lần ít ỏi nàng ra phố đều là cưỡi ngựa xem hoa, chỉ được phép ngồi trong xe dạo phố, khi nào nhìn thấy những vật mới lạ mới bảo người đánh xe dừng xuống, sai người hầu mua cho nàng, làm gì có giống hôm nay thực sự được dạo bước trên những ngách ngóc đường phố.
Vừa xuống xe, Thẩm Lệnh Trăn đã nhìn chằm chằm vào tiệm bán kẹo kéo mạch nha bên đường, ánh mắt đó còn sáng hơn ánh mắt nhìn Hoắc Lưu Hành tối nay.
Triệu Tuần vô cùng tỏ ra quen thuộc với nơi này dù hắn mới đến lần đầu tiên, vừa xuống xe đã đi trước, Hoắc Lưu Hành ngồi trên xe lăn đi theo bên cạnh, nói chuyện với hắn.
Thẩm Lệnh Trăn hiếm khi thất lễ, đợi đến khi nghe thấy Kiêm Gia nhắc nhở mới phản ứng lại, nhanh chóng đuổi kịp hai người, chỉ là hai mắt nàng vẫn nhìn về người đang bán kẹo trước mặt.
Mắt thấy sắp đi qua tiệm, Thẩm Lệnh Trăn định quan sát kĩ càng nghệ nhân này làm kẹo, hai người đằng trước lại không có có ý định dừng bước, vừa nói vừa cười đi vào tiệm rèn sắt.
Nàng mở miệng định nói với bọn họ, lại hít một hơi vào rồi lại thở ra, bước nhanh đuổi kịp bọn họ, Kiêm Gia lập tức quay đầu lại mua kẹo cho nàng, bị nàng kéo váy ý bảo ko thể cách quá xa.
Kiêm Gia thở dài, thật sự cảm thấy ấm ức thay cho Thẩm Lệnh Trăng, Cô gia không phải đã nói là mang thiếu phu nhân đi chợ đêm sao?
Thế nhưng thân phận của Thẩm Lệnh Trăng thật sự thấp hơn nhiều so với Triệu Tuần nên nàng chỉ có thể đi cùng bọn họ vào tiệm rèn sắt, nàng chán nản nhìn thợ rèn sắt thổi lửa, từng cái chày đập xuống miếng sắt còn đỏ lửa trong lòng nghĩ nơi nóng nực và hôi hám như thế này cái này có gì hay mà nhìn?
Xem xong tiệm rèn sắt, những quy nhân này lại vui vẻ đi xem tiệm lương thực, nói muốn nhìn xem lúa mì ở Khánh Châu như thế nào, tiếp theo lại muốn xem hiệu cầm đồ, nói muốn thử xem ông chủ ở đây có biết nhìn không.
Thẩm Lệnh Trăn ở đằng sau bọn họ cảm thấy vô cùng buồn chán, nửa đường về sau chỉ cảm thấy chân đau không chịu được, mí mắt cũng đánh nhau rồi.
Triệu Tuần dường như giờ mới nhớ ra nàng ở đằng sau, dừng bước quay đầu lại: “Biểu muội mệt rồi?”
“Thần không mệt.” Thẩm Lệnh Trăn chớp mắt, chớp cho hết cơn buồn ngủ, vực tinh thần dậy.
“Cô nương nhà người ta cần gì phải khoe khoang? Nếu như người mệt thì có thể quay về phủ trước.”
Nàng xua xua tay: “Thần không sao, thần đi theo Lang quân.”
Hoắc Lưu Hành nhìn nàng, nhìn tiệm bán kẹo trên đường, không nói gì.
“Ngươi đó…” Triệu Tuần cười, hắn nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt của hắn rơi vào một quán trà người ra vào tấp nập, “Được rồi, vừa hay ta cũng khát, chúng ta đi uống ấm trà.”
Nhóm người đi vào quán trà.
Tuy quán trà này trang trí có vẻ đơn giản, thế nhưng buôn bán khá lá đắt, lúc này nhìn xung quanh, nửa số bàn đã đầy chỗ, nam nữ đều có. Phía Tây Bắc này phong tục dân gian cởi mở dũng mãnh, không quan trọng khoảng cách giữa nam nữ.
Bởi vì xe lăn của Hoắc Lưu Hành không tiện lên gác, dẫn bọn họ đến vị trí đối diện với cửa sổ phía nam. Phía nam của quán trà mở cửa, ngoài cửa là hành lang, đi qua hành lang là một cái hồ rộng khoảng hai trượng(3).
Triệu Tuần cũng không quá chú trọng có phòng hay không, nói thời tiết này gió đêm bên hồ đúng là khiến người khác cảm thấy thoải mái nhất, gọi người làm mở cửa, sau đó hắn gọi một bình trà Địa Tiêu đặc sản địa phương.
Địa Tiêu còn gọi là bách lý hương, trà vừa lên hương thơm đã bay khắp, những người khách của hai bàn bên cạnh ngửi thấy, cũng gọi một ấm, giọng to đến chấn động cả người.
Thẩm Lệnh Trăn không quá quen với những nơi nhộn nhịp phức tạp và loạn như thế này, câu nệ ngồi bên cạnh Hoắc Lưu Hành, nghe hắn và Triệu Tuần nói tiếp câu chuyện của hai người khi còn ở trên đường, lại nhìn thấy vị người làm kia chạy trước chạy sau bận rộn vô cùng.
Vừa mới nuốt ngụm trà, đột nhiên thấy nam nhân sát vách đập tay xuống bàn, tức giận nói: “Ngươi thử nói lại lần nữa xem?”
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ, lại nhìn một vị nam nhân to lớn dũng mãnh cầm lấy chén trà định đập: “Ta nói ngươi nhút nhát, thì đã làm sao?”
Mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt kỳ lạ vào nhìn bọn họ. Người làm vội vàng tiến lên khuyên giải.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Triệu Tuần và Hoắc Lưu Hành đều có thâm ý, dường như trong lòng đã có tính toán
Triệu Tuần biểu cảm không đổi hỏi: “Biểu muội phu, ngươi đoán chén trà đó rơi trúng ngươi hay ta?”
Hoắc Lưu Hành khẽ cụp mắt, chậm rãi di chuyển chén trà trong tay mình, khoé miệng cười: “Trước đó thần có mấy lần đến quán trà này đều không có việc gì, sợ rằng ngài lo lắng rồi.”
“Ta không sao, đừng để bọn họ khiến biểu muội bị thương là được rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy bàn ghế sát vách lật lại rầm một cái, một chén trà đột nhiên văng lên trên không trung.
Nàng kinh sợ hét lên một tiếng, vừa định ôm lấy đầu thì thấy đầu của nàng đã được Hoắc Lưu Hành bảo vệ trong ngực hắn rồi.
Chén trà rơi xuống đất, cùng lúc đó, những tên to cao xung quanh đều thấy như thông điệp “công cốc là điềm báo”, đều rút dao giấu sẵn trong tay áo lao về phía bên này.
Cả quán trà đột nhiên trở nên hỗn loạn, mọi người xung quanh hoảng sợ lần lượt chảy ra ngoài.
Hoắc Lưu Hành giơ tay rút hai cái trâm vàng trên búi tóc của Thẩm Lệnh Trăn xuống, đẩy nàng về phía Kiêm Gia.
Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa bình tĩnh trở lại từ việc hoảng hốt “Hoá ra là nhìn cây trâm trên đầu mình” thì đã thấy hai người đàn ông bên cạnh hung hăng tàn sát nhau.
Ánh sáng của đao kiếm khiến cho người ta đau đầu chói mắt, tim nàng đập thình thịch, trốn sau lưng của Kiêm Gia, lại không yên tâm Hoắc Lưu Hành, chi lộ ra một mắt nhìn trận chiến.
Nàng vừa nhìn thì đã thấy Hoắc Lưu Hành vừa ra tay, hai cái trâm vàng bay ra. xuyên qua cổ học của hai vị “Khách đến uống trà”.
Thẩm Lệnh Trăn run rẩy cả người, hai chân mềm nhũn, nghĩ thủ pháp giết người của hắn vẫn ác liệt như lúc ở trong núi.
Thấy hắn đã không còn vũ khí, nàng run rẩy rút hai cái trâm trên đầu Kiêm Gia xuống, hoang mang nói: “Nhanh, đưa cho Lang quân.”
Kiêm Gia nghẹn lại, kéo nàng về phía sau người bảo vệ nàng, ý bảo nàng đừng có lo lắng, tiếp theo nhìn thấy Hoắc Lưu Hành rút con dao ngắn từ tay của vị “Khách đến uống trà” đã tắt thở kia.
Thẩm Lệnh Trăn bừng tỉnh ngộ, trong lòng nghĩ mình sốt ruột đến ngu ngốc rồi, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh trở lại.
Trong lúc bình tĩnh ngược lại nàng lại nhìn ra một sự huyền diệu.
Những vị “Khách đến uống trà” này vốn dĩ phần lớn đều nhắm đến Triệu Tuần, tình hình như thế, tất nhiên là Không Thanh phải đặt sự an nguy của Triệu Tuần lên đầu, bảo vệ hắn. Do đó cứ giết cứ giết, ngược lại người vây quanh Hoắc Lưu Hành càng ngày càng nhiều.
Hơn nữa Thẩm Lệnh Trăn phát hiện những người này luôn tấn công phần thân dưới của Hoắc Lưu Hành. Cứ như thế này, nếu hắn không sử dụng đến chân thật sự khó có thể tự bảo vệ mình.
Mắt thấy hắn lùi về thủ đến hành lang phía nam của quán trà, Thẩm Lệnh Trăn đẩy Kiêm Gia: “Ngươi đi giúp Lang quân đi.”
Kiêm Gia lắc đầu, kiên quyết bảo vệ nàng. Thẩm Lệnh Trăn gấp gáp, bí mật dùng khẩu hình với nàng: Bọn họ không dám khiến ta bị thương.
Kiêm Gia thấy ánh mắt kiên định của nàng, lại nhìn tình thế ở hành lên đúng thật là không tốt, Kiêm Gia chỉ có thể giết người xông lên.
Vẫn còn chưa kịp đến lại nghe thấy tiếng trầm thấp, một người đàn ông to lớn đã chém vào xe lăn của Hoắc Lưu Hành
Không thể lùi thêm được nữa, một tiếng “soạt” Hoăc Lưu Hành bị ép đến rơi xuống hồ.
Thẩm Lệnh Trăn hoảng sợ, trong tích tắc nghĩ thông ngọn nguồn, trộm nhìn Triệu Tuần, sau đó vừa nghiến răng hét lớn: “Lang quân.” vừa bay lên, nhảy xuống dưới hồ.
Triệu Tuần lại cảm thấy khá là đáng tiếc. Hắn nói, nếu như có thể mời được La y tiên xuống núi, có lẽ vẫn còn chút hi vọng, khuyên Hoắc Lưu Hành đừng từ bỏ, tiếp tục điều dưỡng hai chân của mình, lại bảo Lư Dương để lại tăm tích của sư phụ.
Dư Uyển Giang lau đôi mắt đã ửng đỏ của mình.
Ngược lại Hoắc Lưu Hành vẫn bình tĩnh như thường tỏ lòng mến khách của người địa phương, nói những nơi có phong cảnh đẹp, có sản vật phong phú ở Khánh Dương với Triệu Tuần.
Triệu Tuần nhìn thì có vẻ khá là tuỳ tiện, nói lần đi chơi đêm này không cần phải khua chiêng gõ trống, đi dạo ở chợ đêm mà phu thê hai người vốn định đi là được rồi.
Dù trong lòng thầm cảm thấy vị biểu ca này hăng hái đến kỳ lạ, Thẩm Lệnh Trăn không có phần nói chen thêm vào lúc này, chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe ngựa với Hoắc Lưu Hành.
Xe ngựa được sửa sang thứ nhất là rộng rãi, rất tiện cho người hầu đỡ Hoắc Lưu Hành lên xuống, thứ hai xe được lắp đặt hàng rào bảo vệ đặc thù, cũng là ngăn ngừa trong lúc đi lắc lư chòng chành xảy ra chuyện bất ngờ, cũng được tính là đặc sắc, thiết kế tinh xảo.
Chỉ là lúc này Thẩm Lệnh Trăn không có thời gian rảnh đi cảm khái cái gọi là “cao thủ trong dân gian”, luôn nhớ đến Triệu Tuần đang ngồi trong chiếc xe ngựa ở đằng trước.
Đợi khi hai xe ngựa bắt đầu cách cách nhau một đoạn nàng mới dùng giọng khí hỏi Hoắc Lưu Hành ở bên cạnh: “Lang quân, ta nói chuyện như thế này bên ngoài có nghe thấy không?”
Hoắc Lưu Hành vẫn chưa kịp tiêu hoá hết những hành động của nàng lúc nãy ở sảnh chính, giờ lại nhìn thấy dáng vẻ lén lút của nàng, hắn lại bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
Nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng ấm áp trả lời: “Người đánh xe có thể.”
Người đánh xe là người của Hoắc gia, ngược lại cũng không cần phòng bị gì. Thẩm Lệnh Trăn gật đầu, dùng khẩu hình “Vậy còn Tứ điện hạ thì sao?”
Nàng vẫn còn nhớ lúc nãy Triệu Tuần nói rằng người luyện võ tai rất thính.
Hoắc Lưu Hành nghiêng một bên tai, dường như đang tính khoảng cách, sau đó lắc lắc đầu ý bảo không nghe thấy.
Lúc này Thẩm Lệnh Trăn mới yên tâm, cân nhắc lời nói, thấp giọng nói: “Lang quân, thật ra ta không thích vị biểu ca này lắm.”
Hoắc Lưu Hành nhướng mày: “Sao? Trước kia ở Biện Kinh hắn đối xử không tốt với ngươi sao?”
Nàng lập tức lắc đầu, yên lặng một lát, do dự nói: “Ta biết bàn luận về người khác sau lưng họ không phải là việc đạo đức gì nhưng so với những việc không đạo đức này ta càng sợ Tứ điện hạ sẽ hại Lang quân, cho nên ta mới nhân cơ hội ở một chỗ với ngài nói những việc xấu của hắn.”
“Ồ.” Hoắc Lưu Hành gật đầu, “Vậy thì làm khó ngươi vì ta mà đi ngược lại với tâm chí cao thượng rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn nhíu mày, thật sự là nàng có cảm thấy một chút khó xử.
Hoắc Lưu Hành cười rộ lên, cúi người tiến gần đến nàng một chút, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, dỗ dành nói: “Ngươi nói đi, ta sẽ ghi nhớ tấm lòng này của ngươi.”
“Vậy thì ta nói đây. Ta không thích Tứ điện hạ là vì hắn quen ăn chơi nhảy múa, hơn nữa trùng hợp là lúc nào hắn đặc biệt hăng hái với ai thì người đấy thường xuyên gặp đen đủi.”
“Ví dụ, khi còn nhỏ hắn từng kéo thái Tứ điện hạ lén ra ngoài cung cưỡi ngựa, vì thân thể yếu nhiều bệnh nên thái Tứ điện hạ không giỏi võ nghệ, ngã từ trên lưng ngựa xuống. Mặc dù được người khác bảo vệ không bị thương nhưng kinh động đến hoàng cữu cữu. Hoàng cữu cữu tức giận, do đó phạt thái Tứ điện hạ cấm túc cả một tháng, không cho hắn can thiệp và chuyện chính trị.”
Hoắc Lưu Hành giả vờ hiểu ra: “Ngươi ở trong nhà suốt lại có thể biết được những chuyện này sao?
“Bình thường ta ở tư thục trong nhà đọc sách, thỉnh thoảng có các đường biểu huynh đệ tỷ muội đến nhà cùng học nghe bọn họ nói chuyện bên ngoài nên nhớ.”
Hoắc Lưu Hành chậm rãi xoa ngón tay của mình: “Vậy theo ý của bọn họ, chuyện mà Thái Tứ điện hạ ngã từ trên ngựa xuống chẳng lẽ là do Tứ điện hạ cố tình…”
Thẩm Lệnh Trăn ngạc nhiên sợ hãi lấy tay che miệng hắn lại: “Lang quân, lời này không thể nói lăng nhăng.”
Hoắc Lưu Hành dừng lại, có chút ngạc nhiên cụp mắt nhìn về bàn tay búp măng trắng nõn ngọc ngà đang che trên môi của hắn.
Thẩm Lệnh Trăn hoảng loạn rụt tay lại.
Xúc cảm ấm áp mềm mại nhẹ như lông hồng đột ngột biến mất, chỉ còn lại mùi hương như có như không vương vấn nơi đầu mũi. Hắc Lưu Hành nhẹ nhàng “ồ” một tiếng: “Vậy ta không nói lung tung nữa.”
Thẩm Lệnh Trăn đang cảm thấy áy náy vì sự đường đột của bản thân, lặng lẽ dịch chuyển về phía góc xe, cách hắn vài tấc mới quay lại câu chuyện: “…Ừ thì bọn họ không có ý đấy, chỉ là nhiều lần ta nghe những câu chuyện như thế về Tứ điện hạ nên mới suy nghĩ không quá thân thiết với hắn mới tốt, nhỡ ngày nào đó lại đen đủi thì sao?”
Hoắc Lưu Hành nhìn ánh mắt của nàng có chút thay đổi khó nhìn ra: “Ta sẽ nhớ lời nhắc nhở của ngươi.”
*
Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã đến đầu đường.
Triệu Tuần ở xe ngựa phía trên xuống xe trước, cho lui hết tùy tùng bảo vệ an toàn cho hắn, nói rằng không cần phải đi theo hắn phô trương như thế.
Tất nhiên Hoắc gia không thể phô trương hơn hoàng tử, chỉ là vì tình hình của Hoắc Lưu Hành đặc biệt, để Không Thanh bên cạnh chăm sóc, còn vì Thẩm Lệnh Trăn là nữ nhân để Kiêm Gia ở lại cùng đi.
Thời điểm này đường phố vẫn còn sáng đèn, xa xa có thể nghe thấy tiếng mời chào của những người bán hàng. Cây bên đường trồng thành lối, từ ăn đến uống, từ tiệm may mặc đến tiệm tạp hoá, thật sự đầy đủ hơn những gì mà Thẩm Lệnh Trăn tưởng tượng.
Chỉ là không so được với Biện Kinh một toàn ngõa xá có mười mấy chỗ câu lan, khắp đường toàn là tiếng hát kịch ê a, nơi này không có cung cấp nhiều chỗ cho các nhà quý tộc vui chơi tiêu khiển.
Thế nhưng Hoắc Lưu Hành có chỗ nói sai rồi, đêm nay đối với Thẩm Lệnh Trăn mà nói không phải từ xa xỉ đến tiết kiệm khó mà là từ tiết kiệm đến xa xỉ dễ.
Trước kia số lần ít ỏi nàng ra phố đều là cưỡi ngựa xem hoa, chỉ được phép ngồi trong xe dạo phố, khi nào nhìn thấy những vật mới lạ mới bảo người đánh xe dừng xuống, sai người hầu mua cho nàng, làm gì có giống hôm nay thực sự được dạo bước trên những ngách ngóc đường phố.
Vừa xuống xe, Thẩm Lệnh Trăn đã nhìn chằm chằm vào tiệm bán kẹo kéo mạch nha bên đường, ánh mắt đó còn sáng hơn ánh mắt nhìn Hoắc Lưu Hành tối nay.
Triệu Tuần vô cùng tỏ ra quen thuộc với nơi này dù hắn mới đến lần đầu tiên, vừa xuống xe đã đi trước, Hoắc Lưu Hành ngồi trên xe lăn đi theo bên cạnh, nói chuyện với hắn.
Thẩm Lệnh Trăn hiếm khi thất lễ, đợi đến khi nghe thấy Kiêm Gia nhắc nhở mới phản ứng lại, nhanh chóng đuổi kịp hai người, chỉ là hai mắt nàng vẫn nhìn về người đang bán kẹo trước mặt.
Mắt thấy sắp đi qua tiệm, Thẩm Lệnh Trăn định quan sát kĩ càng nghệ nhân này làm kẹo, hai người đằng trước lại không có có ý định dừng bước, vừa nói vừa cười đi vào tiệm rèn sắt.
Nàng mở miệng định nói với bọn họ, lại hít một hơi vào rồi lại thở ra, bước nhanh đuổi kịp bọn họ, Kiêm Gia lập tức quay đầu lại mua kẹo cho nàng, bị nàng kéo váy ý bảo ko thể cách quá xa.
Kiêm Gia thở dài, thật sự cảm thấy ấm ức thay cho Thẩm Lệnh Trăng, Cô gia không phải đã nói là mang thiếu phu nhân đi chợ đêm sao?
Thế nhưng thân phận của Thẩm Lệnh Trăng thật sự thấp hơn nhiều so với Triệu Tuần nên nàng chỉ có thể đi cùng bọn họ vào tiệm rèn sắt, nàng chán nản nhìn thợ rèn sắt thổi lửa, từng cái chày đập xuống miếng sắt còn đỏ lửa trong lòng nghĩ nơi nóng nực và hôi hám như thế này cái này có gì hay mà nhìn?
Xem xong tiệm rèn sắt, những quy nhân này lại vui vẻ đi xem tiệm lương thực, nói muốn nhìn xem lúa mì ở Khánh Châu như thế nào, tiếp theo lại muốn xem hiệu cầm đồ, nói muốn thử xem ông chủ ở đây có biết nhìn không.
Thẩm Lệnh Trăn ở đằng sau bọn họ cảm thấy vô cùng buồn chán, nửa đường về sau chỉ cảm thấy chân đau không chịu được, mí mắt cũng đánh nhau rồi.
Triệu Tuần dường như giờ mới nhớ ra nàng ở đằng sau, dừng bước quay đầu lại: “Biểu muội mệt rồi?”
“Thần không mệt.” Thẩm Lệnh Trăn chớp mắt, chớp cho hết cơn buồn ngủ, vực tinh thần dậy.
“Cô nương nhà người ta cần gì phải khoe khoang? Nếu như người mệt thì có thể quay về phủ trước.”
Nàng xua xua tay: “Thần không sao, thần đi theo Lang quân.”
Hoắc Lưu Hành nhìn nàng, nhìn tiệm bán kẹo trên đường, không nói gì.
“Ngươi đó…” Triệu Tuần cười, hắn nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt của hắn rơi vào một quán trà người ra vào tấp nập, “Được rồi, vừa hay ta cũng khát, chúng ta đi uống ấm trà.”
Nhóm người đi vào quán trà.
Tuy quán trà này trang trí có vẻ đơn giản, thế nhưng buôn bán khá lá đắt, lúc này nhìn xung quanh, nửa số bàn đã đầy chỗ, nam nữ đều có. Phía Tây Bắc này phong tục dân gian cởi mở dũng mãnh, không quan trọng khoảng cách giữa nam nữ.
Bởi vì xe lăn của Hoắc Lưu Hành không tiện lên gác, dẫn bọn họ đến vị trí đối diện với cửa sổ phía nam. Phía nam của quán trà mở cửa, ngoài cửa là hành lang, đi qua hành lang là một cái hồ rộng khoảng hai trượng(3).
Triệu Tuần cũng không quá chú trọng có phòng hay không, nói thời tiết này gió đêm bên hồ đúng là khiến người khác cảm thấy thoải mái nhất, gọi người làm mở cửa, sau đó hắn gọi một bình trà Địa Tiêu đặc sản địa phương.
Địa Tiêu còn gọi là bách lý hương, trà vừa lên hương thơm đã bay khắp, những người khách của hai bàn bên cạnh ngửi thấy, cũng gọi một ấm, giọng to đến chấn động cả người.
Thẩm Lệnh Trăn không quá quen với những nơi nhộn nhịp phức tạp và loạn như thế này, câu nệ ngồi bên cạnh Hoắc Lưu Hành, nghe hắn và Triệu Tuần nói tiếp câu chuyện của hai người khi còn ở trên đường, lại nhìn thấy vị người làm kia chạy trước chạy sau bận rộn vô cùng.
Vừa mới nuốt ngụm trà, đột nhiên thấy nam nhân sát vách đập tay xuống bàn, tức giận nói: “Ngươi thử nói lại lần nữa xem?”
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ, lại nhìn một vị nam nhân to lớn dũng mãnh cầm lấy chén trà định đập: “Ta nói ngươi nhút nhát, thì đã làm sao?”
Mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt kỳ lạ vào nhìn bọn họ. Người làm vội vàng tiến lên khuyên giải.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Triệu Tuần và Hoắc Lưu Hành đều có thâm ý, dường như trong lòng đã có tính toán
Triệu Tuần biểu cảm không đổi hỏi: “Biểu muội phu, ngươi đoán chén trà đó rơi trúng ngươi hay ta?”
Hoắc Lưu Hành khẽ cụp mắt, chậm rãi di chuyển chén trà trong tay mình, khoé miệng cười: “Trước đó thần có mấy lần đến quán trà này đều không có việc gì, sợ rằng ngài lo lắng rồi.”
“Ta không sao, đừng để bọn họ khiến biểu muội bị thương là được rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy bàn ghế sát vách lật lại rầm một cái, một chén trà đột nhiên văng lên trên không trung.
Nàng kinh sợ hét lên một tiếng, vừa định ôm lấy đầu thì thấy đầu của nàng đã được Hoắc Lưu Hành bảo vệ trong ngực hắn rồi.
Chén trà rơi xuống đất, cùng lúc đó, những tên to cao xung quanh đều thấy như thông điệp “công cốc là điềm báo”, đều rút dao giấu sẵn trong tay áo lao về phía bên này.
Cả quán trà đột nhiên trở nên hỗn loạn, mọi người xung quanh hoảng sợ lần lượt chảy ra ngoài.
Hoắc Lưu Hành giơ tay rút hai cái trâm vàng trên búi tóc của Thẩm Lệnh Trăn xuống, đẩy nàng về phía Kiêm Gia.
Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa bình tĩnh trở lại từ việc hoảng hốt “Hoá ra là nhìn cây trâm trên đầu mình” thì đã thấy hai người đàn ông bên cạnh hung hăng tàn sát nhau.
Ánh sáng của đao kiếm khiến cho người ta đau đầu chói mắt, tim nàng đập thình thịch, trốn sau lưng của Kiêm Gia, lại không yên tâm Hoắc Lưu Hành, chi lộ ra một mắt nhìn trận chiến.
Nàng vừa nhìn thì đã thấy Hoắc Lưu Hành vừa ra tay, hai cái trâm vàng bay ra. xuyên qua cổ học của hai vị “Khách đến uống trà”.
Thẩm Lệnh Trăn run rẩy cả người, hai chân mềm nhũn, nghĩ thủ pháp giết người của hắn vẫn ác liệt như lúc ở trong núi.
Thấy hắn đã không còn vũ khí, nàng run rẩy rút hai cái trâm trên đầu Kiêm Gia xuống, hoang mang nói: “Nhanh, đưa cho Lang quân.”
Kiêm Gia nghẹn lại, kéo nàng về phía sau người bảo vệ nàng, ý bảo nàng đừng có lo lắng, tiếp theo nhìn thấy Hoắc Lưu Hành rút con dao ngắn từ tay của vị “Khách đến uống trà” đã tắt thở kia.
Thẩm Lệnh Trăn bừng tỉnh ngộ, trong lòng nghĩ mình sốt ruột đến ngu ngốc rồi, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh trở lại.
Trong lúc bình tĩnh ngược lại nàng lại nhìn ra một sự huyền diệu.
Những vị “Khách đến uống trà” này vốn dĩ phần lớn đều nhắm đến Triệu Tuần, tình hình như thế, tất nhiên là Không Thanh phải đặt sự an nguy của Triệu Tuần lên đầu, bảo vệ hắn. Do đó cứ giết cứ giết, ngược lại người vây quanh Hoắc Lưu Hành càng ngày càng nhiều.
Hơn nữa Thẩm Lệnh Trăn phát hiện những người này luôn tấn công phần thân dưới của Hoắc Lưu Hành. Cứ như thế này, nếu hắn không sử dụng đến chân thật sự khó có thể tự bảo vệ mình.
Mắt thấy hắn lùi về thủ đến hành lang phía nam của quán trà, Thẩm Lệnh Trăn đẩy Kiêm Gia: “Ngươi đi giúp Lang quân đi.”
Kiêm Gia lắc đầu, kiên quyết bảo vệ nàng. Thẩm Lệnh Trăn gấp gáp, bí mật dùng khẩu hình với nàng: Bọn họ không dám khiến ta bị thương.
Kiêm Gia thấy ánh mắt kiên định của nàng, lại nhìn tình thế ở hành lên đúng thật là không tốt, Kiêm Gia chỉ có thể giết người xông lên.
Vẫn còn chưa kịp đến lại nghe thấy tiếng trầm thấp, một người đàn ông to lớn đã chém vào xe lăn của Hoắc Lưu Hành
Không thể lùi thêm được nữa, một tiếng “soạt” Hoăc Lưu Hành bị ép đến rơi xuống hồ.
Thẩm Lệnh Trăn hoảng sợ, trong tích tắc nghĩ thông ngọn nguồn, trộm nhìn Triệu Tuần, sau đó vừa nghiến răng hét lớn: “Lang quân.” vừa bay lên, nhảy xuống dưới hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.