Chương 11:
Cố Liễu Chi
29/05/2024
Lần này Thẩm Lệnh Trăn nhảy xuống đương nhiên không phải là tìm kiếm Hoắc Lưu Hành.
Mặc dù nàng là một người Biện Kinh sinh trên đất lớn lên trên đất liền nhưng kỹ năng bơi của nàng cũng chấp nhận được. Song dù gì nàng cũng là tiểu thư khuê các, sao nàng có thể có kinh nghiệm nhảy xuống hồ được. Trong đêm, ở một nơi tầm nhìn kém thế này, nếu như tìm kiếm một nam nhân nặng gần gấp đôi nàng căn bản là một chuyện vô căn cứ.
Nàng hiểu điều này nhưng vẫn không hề do dự nhảy xuống chính là bởi vì thời khắc mà Hoắc Lưu Hành bị rơi xuống nước đó, nàng đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra tất cả chuyện xảy ra trong đêm nay.
Cho dù nàng không hiểu tình thế triều đường hiện nay, dù sao Thẩm Lệnh Trăn cũng đọc qua rất nhiều điển tích lịch sử, không ít thì nhiều cũng hiểu được đạo lý “Công lao quá lớn khiến cho quân chủ cảm thấy mình bị đe doạ.”
Cụm “yêu dân như con” này vốn được dùng nhiều với kẻ thống trị nhưng đêm nay Triệu Tuần lại nói bách tính Khánh Châu dùng cụm từ này để miêu tả phụ thân Hoắc Lưu Hành, coi trọng Hoắc gia có được sự ngưỡng mộ của người, rõ ràng là có ý khác.
Hơn nữa, nàng mới biết bí mật của Hoắc Lưu Hành cho nên vô cùng quan tâm việc này, Triệu Tuần không mời mà đến khám bệnh cho hắn lại càng khiến nàng cảm thấy thêm lo lắng.
Sau đó đi dạo ở chợ đêm, nhìn thấy Triệu Tuần chủ động cho lui hết tuỳ tùng, đi vào quán trà, đối chiếu với tình hình giao tranh giữa địch và ta ... theo nàng , “lòng Tư Mã Chiêu, mọi người đều rõ”.
Mặc dù không rõ nguyên nhân đằng sau nhưng Thẩm Lệnh Trăn đoán rằng vị biểu ca này của nàng đã khó khăn tốn sức diễn một màn kịch cả đêm, chắc chắn là vì thăm dò xem chân của Hoắc Lưu Hành vẫn còn tốt hay thật sự đã hỏng rồi.
Chỉ là không chẩn đoán được, ám sát cũng không được xong, cuối cùng chỉ còn một cách duy nhất đó chính là ép Hoắc Lưu Hành rơi xuống hồ, lúc đó hắn tự sẽ nổi lên bản năng cứu mình.
Bất ngờ rơi xuống nước, áo choàng ướt sũng càng khiến cho người thêm nặng nề, lại bị sát thủ uy hiếp, ngay cả một người vốn dĩ giỏi bơi lội cũng không thể dễ dàng trở mình nếu như chân không có lực.
Có thể thấy rằng, nếu như thái độ của Thẩm Lệnh Trăn bàng quan không giúp, những tên thích khách còn lại chắc chắn sẽ vây chặt lấy Triệu Tuần, Không Thanh và Kiêm Gia, khiến bọn họ không có thời gian đi nghĩ cách cứu viện.
Hoắc Lưu Hành bị ép đến đường cùng, cho dù chọn chết hay là chọn cách tiết lộ chắc chắn đều là phạm tội khi quân.
Thế nhưng tất cả mọi chuyện đều trở nên khác rồi.
Thẩm Lệnh Trăn nhớ, trước khi đến quán trà Triệu Tuần đã đề nghị nàng quay về phủ trước. Điều này cho thấy rõ ràng rằng sự tồn tại của biểu muội như nàng đã khiến cho kế hoạch của hắn gặp phải trở ngại nhất định.
Mà trước cái tiếng đổ vỡ của cốc chén trong quán trà, hắn đã đặc biệt nói - ta không sao, đừng khiến bọn họ làm biểu muội ta bị thương.
Câu này nghe thì có vẻ là một câu nói tuỳ tiện nhưng khả năng là đang nhắc nhở các thích khách đang mai phục ở xung quanh rằng bắt buộc phải bảo đảm an toàn của nàng.
Triệu Tuần không dám khiến nàng bị thương. Chỉ cần nàng nhảy xuống hồ, có lẽ hắn sẽ ra hiệu ngầm cho các thích khách kịp thời dừng tay, để Không Thanh và Kiêm Gia phá vỡ vòng vây nhảy xuống hồ, hoặc hắn sẽ cho những tuỳ tùng ở những góc tối đi cứu giúp, chung quy cũng không thể không làm gì.
Chỉ cần có người đến cứu nàng đương nhiên cũng sẽ có người cứu Hoắc Lưu Hành, nếu không sợ rằng Triệu Tuần khó có thể rũ bỏ trách nhiệm của mình.
Thẩm Lệnh Trăn tính toán vô cùng tinh tế, trong lòng cảm thấy vô cùng tự tin, chỉ là làm anh hùng làm sao có thể làm tốt được như thế.
Vì báo ơn, nàng liều mình lao xuống quá gấp quá nhanh. Khi nàng nhảy xuống hồ chân bị móc vào lan can, tư thế uyển chuyển yểu điệu cũng không còn, xiêu vẹo ngã xuống hồ.
Mà tình hình ở dưới hồ khác hẳn so với trong suy nghĩ của nàng, với tư thế ngã đột ngột như vậy, nàng căn bản chưa kịp nín thở đã bị sặc nước.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được một lúc, nàng ngẩng đầu lên, quần áo ướt sũng, kéo theo chân tay nàng không cử động được chứ đừng nói tìm được Hoắc Lưu Hành trong cái hồ đen như mực này, có thể vũng vẫy khiến bản thân không bị chìm xuống đã tốn bao nhiêu lực rồi.
Càng thêm khó khăn chính là nàng chưa kịp vùng vẫy thì hai chân của nàng đã bị rong rêu trong hồ quấn lấy. Trong lúc vùng vẫy, từng ngụm nước hồ tanh tưởi xộc vào mũi nàng, làm hao mòn ý chí của nàng.
Thẩm Lệnh Trăn mơ hồ nhìn cảnh hỗn loạn người ngã ngựa đổ trên bờ, trong lòng cảm thấy mình không cầm cự được bao lâu nữa.
May mắn là phán đoán ban đầu của nàng không sai.
Tiếng kêu to “Lang quân” trước khi nhảy xuống của nàng đã thu hút bao nhiêu sự chú ý của mọi người ngay từ giây phút đầu tiên. Triệu Tuần thấy phát sinh biến cố, nhanh chóng khiến cho tình thế tranh đấu xoay chuyển.
Kiêm Gia vội vàng một chân đá hai tên đàn ông to lớn, liều mạng chém giết, trực tiếp nhảy xuống hồ, nhanh chóng bơi đến chỗ nàng, nâng đầu nàng cao lên: “Thiếu phu nhân!”
Thẩm Lệnh Trăn có được chỗ dựa, gấp gáp nắm chặt lấy đai áo của Kiêm Gia, thở hổn hển hỏi: “Lang… Lang quân đâu?”
“Không Thanh đi cứu rồi.” Thấy nàng vẫn còn tỉnh táo, Kiêm Gia thở phào một cái, đạp chân từng chút một kéo nàng vào bờ.
Thẩm Lệnh Trăn vừa được lôi lên bờ liền cảm thấy xụi lơ, dựa vào lan can và ho sặc sụa đến trời đất tối tăm. Cho đến đi khi mặt đầy nước mắt tỉnh lại, nàng mới phát hiện ra tùy tùng của Triệu Tuần đã đuổi đến và giết vài tên thích khách cuối cùng.
Cánh tay của Triệu Tuần bị thương, tuỳ tùng đã giúp hắn xử lý vết thương, thuận tiện mang một cái áo choàng đến cho Kiêm Gia.
Kiêm Gia nhanh chóng bọc kín Thẩm Lệnh Trăn đang bị ướt sũng lại.
Cảnh tượng người chết ngổn ngang vô cùng đáng sợ, Thẩm Lệnh Trăn mất một lúc lâu mới trở nên bình tĩnh, nhìn các thi thể đầy máu bên cạnh chân, nôn ra rất nhiều.
Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của nàng, Kiêm Gia sợ rằng đến cả Hoàng đế đến đây nàng cũng không chào hỏi chứ đừng nói là Triệu Tuần. Kiêm Gia nâng nàng dậy định đi.
Miệng Thẩm Lệnh Trăn khô không khốc không nói được gì, chỉ tay về phía bờ hồ, như là đang hỏi Hoắc Lưu Hành đã được cứu chưa, Kiêm Gia lòng như lửa đốt hét lên: “Ngài chăm tốt cho bản thân mình đi đã.”
Thẩm Lệnh Trăn không muốn rời đi, cũng không biết bản thân có được sức lực từ đâu, tách ra khỏi Kiêm Gia chạy về phía bên hồ, chưa đi được vài bước vừa hay nhìn thấy đầu của Không Thanh ngoi lên từ trên mặt nước, mắc thêm cánh tay của Hoắc Lưu Hành mang hắn lên bờ.
Nhìn thấy Hoắc Lưu Hành không có chuyện gì, sự lo lắng trong lòng nàng mới dịu bớt. Lúc này nàng mới cảm thấy mắt cá chân đau vô cùng, có vẻ như đã bị sưng to.
Lúc không biết còn vui vẻ quan tâm sống chết của người khác, một khi biết bản thân mình đã bị thương, cơn đau xuyên thấu tim lập tức lan tràn khắp cơ thể, Thẩm Lệnh Trăn chỉ cảm thấy có mấy ngôi sao màu đen mọc ra trước mắt, đầu óc nàng choáng váng, nửa tỉnh nửa mê nói: “Kiêm… Kiêm Gia, ta sắp ngất rồi.”
“Thiếu phu nhân!”
*
Sống sót sau tai nạn, Thẩm Lệnh Trăn lại mơ thấy ác mộng. Trong cơn mơ, mặt hồ mờ mịt cỏ bụi trôi lềnh bềnh, nàng rơi xuống vực sâu, cứ chìm dần, chìm dần, liều mạng kêu cứu nhưng không hề phát ra tiếng.
Cuối cùng không có ai kéo nàng lên.
Lúc mơ thấy chìm xuống tận đáy thì nàng tỉnh, nàng chỉ cảm thấy cả thân rã rời, cả người mệt mỏi, đầu óc choáng váng, chỗ nào cũng thấy đau.
Nằm trên giường, Thẩm Lệnh Trăn mơ màng mở mắt, đầu tiên là nhìn thấy ánh sáng mơ hồ, dường như là ánh nến, sau khi tinh thần chậm chạp tập trung trở lại mới phân biệt được đó là một đôi mắt, trong đôi mắt đó là ánh nến phản lại.
Đôi mắt này đang nhìn nàng, trong đó dường như trộn lẫn hàng trăm cảm xúc phức tạp.
Thẩm Lệnh Trăn không phân biệt cái nào với cái nào.
Chung quy cũng không phải là cảm động ôn tình như nước, cũng không phải là sự lo lắng, cũng không phải là cảm xúc nào trong tưởng tượng của nàng.
Hai người nhìn nhau, ngược lại vẫn là người bị thương là nàng mở miệng trước: “Lang quân, chàng bị thương không?”
Hoắc Lưu Hành ngồi trên xe lăn, lông mày nhíu chặt, lắc đầu: “Không.”
Thẩm Lệnh Trăn yên tâm thở phào một hơi. Triệu Tuần bị thương, hy sinh mất bao nhiêu thủ hạ, cuối cùng ngược lại Hoắc Lưu Hành lại chẳng bị làm sao.
Nàng lại khản giọng cười: “Ta biết Lang quân không bị thương mà.”
Hoắc Lưu Hành càng nhíu chặt mày hơn: “Biết thế rồi mà còn nhảy xuống?”
Thấy điệu bộ này như chuẩn bị trách cứ nàng, nàng nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Lang quân khiêm tốn trước mặt Tứ điện hạ như thế, sao ta vừa khen ngài lợi hại ngài lại thừa nhận rồi? Có phải Lang quân đang giả vờ khiêm tốn không đấy?”
Ngược lại không ngờ rằng câu nói này lại trúng tim đen của Hoắc Lưu Hành.
Làm gì chỉ có khiêm tốn là giả vờ?
Sự ôn nhu như ngọc, nho nhã lịch sự, cẩn thận dè dặt của hắn, căn bản chẳng có cái nào là thật.
Trong một giây, ánh mắt của Hoắc Lưu Hành hiện lên sự trống vắng không biết từ đâu tới rồi nhanh chóng biến mất, khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu.
Hắn nửa giả nửa thật nói: “Đúng, tất cả đều là giả vờ thế nên về sau ngươi đừng có làm mấy điều ngu ngốc đấy nữa, ta không dễ chết đâu.”
Đến Thẩm Lệnh Trăn cũng nhìn thấy được chuyện đêm nay có gì đó không đúng. Hoắc Lưu Hành làm gì có chuyện trước khi làm gì đó lại không hề phòng bị.
Triệu Tuần bất ngờ không mời mà đến, cố ý khám bệnh cho hắn nhưng trên thực tế, trước khi ngoài cửa thông báo Tứ hoàng tử đến hắn đã đoán ra ý đồ của Tứ hoàng tử, ra lệnh cho Không Thanh giúp hắn châm cứu phong bế mạch huyệt, qua được cửa Lư Dương chẩn đoán.
Thật ra sau khi bị tập kích ở quán trà, từ đầu đến cuối hắn có thể giải quyết không hề tốn sức lực, việc rơi xuống nước cũng là tương kế tựu kế.
Hắn chắc chắn Triệu Tuần tuyệt đối không dám thật sự lấy mạng của hắn. Suy cho cùng màn kịch này chẳng qua chỉ là đọ xem ai có thể nhẫn nhịn được lâu hơn mà thôi.
Theo hắn, tất cả tình huống đêm nay đều nằm trong dự đoán của hắn, chỉ có một chuyện duy nhất nằm ngoài dự đoán đó chính là Thẩm Lệnh Trăn.
“Nhưng ta thấy đêm nay ta rất thông minh…” Thẩm Lệnh Trăn vẫn không phục câu “Làm điều ngu ngốc” của hắn, nàng lẩm bẩm “Chỉ là từ trước đến nay chưa từng có kinh nghiệm nhảy xuống hồ, làm không được đẹp lắm, lần sau…”
“Còn có lần sau?” Hoắc Lưu Hành nhướng mày, cắt lời nàng.
Nàng nhanh chóng lắc đầu.
Lần này lắc đầu lại cảm thấy đầu nặng nề vô cùng, trên trán dường như có gì đó lành lạnh đắp vào.
Hoắc Lưu Hành giơ một ngón tay ra dí vào trán nàng: “Ngươi sốt rồi, đây là khăn lạnh có thể bớt nóng, đừng có mà làm rơi.”
Lúc này Thẩm Lệnh Trăn mới nhớ ra vết thương của mình, thử di chuyển chân, phát hiện mắt cá chân mình đã được đắp thuốc và băng bó, cũng không còn cảm thấy đau như trước nữa.
“Lang quân, chân của ta…”
“Vẫn may chỉ là trẹo chân mà thôi, không ảnh hưởng gì đến xương khớp, nghỉ dưỡng 10 ngày nửa tháng đại khái hồi phục rồi.”
Trong mắt Thẩm Lệnh Trăn có ý cười: “Lang quân giúp ta xử lý vết thương sao?”
Thẩm Lệnh Trăn vẫn còn muốn nói gì đó thì đã bị hắn ngắt lời: “Canh ba rồi, ngươi ngủ đi, đừng để bị sốt cao.”
“Lang quân không ngủ sao?”
“Tứ điện hạ bị thương, hiện tại phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh trong phủ, ta có một số việc phải xử lý.”
“Được rồi.” Thẩm Lệnh Trăn nghĩ nghĩ, “Vậy Lang quân có thể gọi Kiêm Gia và Bạch Lộ vào không? Một mình ta có chút…”
Nàng không nói chữ “sợ” ra, nhưng đây cũng là chuyện bình thường của con người, tất nhiên là Hoắc Lưu Hành hiểu, ngược lại hắn không lập tức gọi người hầu vào mà nói: “Đợi ngươi ngủ rồi thì ta đi.”
Thẩm Lệnh Trăn không dám làm lỡ việc của hắn, vừa nghe hắn nói vậy vội vàng nhắm chặt mắt vào: “Vậy ta lập tức ngủ.”
Nàng vốn đã mệt mỏi nên không bao lâu đã thiếp đi rồi, chỉ là lúc Hoắc Lưu Hành vừa mới định rời đi lại nhìn thấy tay nàng đột nhiên khua loạn trên không trung, hình như trong giấc mơ vẫn đang vùng vẫy trong nước.
Thấy nàng sắp đập tay vào thành giường, hắn không nghĩ kịp, lập tức đứng dậy khỏi xe lăn, nắm lấy tay của nàng đặt vào trong chăn, nhẹ vỗ nàng: “Tốt rồi, lên bờ rồi.”
Làm xong những việc này Hoắc Lưu Hành mới đứng bên giường cúi đầu nhìn chân của mình, nhíu mày.
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Lưu Hành lòng như lửa đốt: Má, sao mình lại đứng dậy?
Mặc dù nàng là một người Biện Kinh sinh trên đất lớn lên trên đất liền nhưng kỹ năng bơi của nàng cũng chấp nhận được. Song dù gì nàng cũng là tiểu thư khuê các, sao nàng có thể có kinh nghiệm nhảy xuống hồ được. Trong đêm, ở một nơi tầm nhìn kém thế này, nếu như tìm kiếm một nam nhân nặng gần gấp đôi nàng căn bản là một chuyện vô căn cứ.
Nàng hiểu điều này nhưng vẫn không hề do dự nhảy xuống chính là bởi vì thời khắc mà Hoắc Lưu Hành bị rơi xuống nước đó, nàng đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra tất cả chuyện xảy ra trong đêm nay.
Cho dù nàng không hiểu tình thế triều đường hiện nay, dù sao Thẩm Lệnh Trăn cũng đọc qua rất nhiều điển tích lịch sử, không ít thì nhiều cũng hiểu được đạo lý “Công lao quá lớn khiến cho quân chủ cảm thấy mình bị đe doạ.”
Cụm “yêu dân như con” này vốn được dùng nhiều với kẻ thống trị nhưng đêm nay Triệu Tuần lại nói bách tính Khánh Châu dùng cụm từ này để miêu tả phụ thân Hoắc Lưu Hành, coi trọng Hoắc gia có được sự ngưỡng mộ của người, rõ ràng là có ý khác.
Hơn nữa, nàng mới biết bí mật của Hoắc Lưu Hành cho nên vô cùng quan tâm việc này, Triệu Tuần không mời mà đến khám bệnh cho hắn lại càng khiến nàng cảm thấy thêm lo lắng.
Sau đó đi dạo ở chợ đêm, nhìn thấy Triệu Tuần chủ động cho lui hết tuỳ tùng, đi vào quán trà, đối chiếu với tình hình giao tranh giữa địch và ta ... theo nàng , “lòng Tư Mã Chiêu, mọi người đều rõ”.
Mặc dù không rõ nguyên nhân đằng sau nhưng Thẩm Lệnh Trăn đoán rằng vị biểu ca này của nàng đã khó khăn tốn sức diễn một màn kịch cả đêm, chắc chắn là vì thăm dò xem chân của Hoắc Lưu Hành vẫn còn tốt hay thật sự đã hỏng rồi.
Chỉ là không chẩn đoán được, ám sát cũng không được xong, cuối cùng chỉ còn một cách duy nhất đó chính là ép Hoắc Lưu Hành rơi xuống hồ, lúc đó hắn tự sẽ nổi lên bản năng cứu mình.
Bất ngờ rơi xuống nước, áo choàng ướt sũng càng khiến cho người thêm nặng nề, lại bị sát thủ uy hiếp, ngay cả một người vốn dĩ giỏi bơi lội cũng không thể dễ dàng trở mình nếu như chân không có lực.
Có thể thấy rằng, nếu như thái độ của Thẩm Lệnh Trăn bàng quan không giúp, những tên thích khách còn lại chắc chắn sẽ vây chặt lấy Triệu Tuần, Không Thanh và Kiêm Gia, khiến bọn họ không có thời gian đi nghĩ cách cứu viện.
Hoắc Lưu Hành bị ép đến đường cùng, cho dù chọn chết hay là chọn cách tiết lộ chắc chắn đều là phạm tội khi quân.
Thế nhưng tất cả mọi chuyện đều trở nên khác rồi.
Thẩm Lệnh Trăn nhớ, trước khi đến quán trà Triệu Tuần đã đề nghị nàng quay về phủ trước. Điều này cho thấy rõ ràng rằng sự tồn tại của biểu muội như nàng đã khiến cho kế hoạch của hắn gặp phải trở ngại nhất định.
Mà trước cái tiếng đổ vỡ của cốc chén trong quán trà, hắn đã đặc biệt nói - ta không sao, đừng khiến bọn họ làm biểu muội ta bị thương.
Câu này nghe thì có vẻ là một câu nói tuỳ tiện nhưng khả năng là đang nhắc nhở các thích khách đang mai phục ở xung quanh rằng bắt buộc phải bảo đảm an toàn của nàng.
Triệu Tuần không dám khiến nàng bị thương. Chỉ cần nàng nhảy xuống hồ, có lẽ hắn sẽ ra hiệu ngầm cho các thích khách kịp thời dừng tay, để Không Thanh và Kiêm Gia phá vỡ vòng vây nhảy xuống hồ, hoặc hắn sẽ cho những tuỳ tùng ở những góc tối đi cứu giúp, chung quy cũng không thể không làm gì.
Chỉ cần có người đến cứu nàng đương nhiên cũng sẽ có người cứu Hoắc Lưu Hành, nếu không sợ rằng Triệu Tuần khó có thể rũ bỏ trách nhiệm của mình.
Thẩm Lệnh Trăn tính toán vô cùng tinh tế, trong lòng cảm thấy vô cùng tự tin, chỉ là làm anh hùng làm sao có thể làm tốt được như thế.
Vì báo ơn, nàng liều mình lao xuống quá gấp quá nhanh. Khi nàng nhảy xuống hồ chân bị móc vào lan can, tư thế uyển chuyển yểu điệu cũng không còn, xiêu vẹo ngã xuống hồ.
Mà tình hình ở dưới hồ khác hẳn so với trong suy nghĩ của nàng, với tư thế ngã đột ngột như vậy, nàng căn bản chưa kịp nín thở đã bị sặc nước.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được một lúc, nàng ngẩng đầu lên, quần áo ướt sũng, kéo theo chân tay nàng không cử động được chứ đừng nói tìm được Hoắc Lưu Hành trong cái hồ đen như mực này, có thể vũng vẫy khiến bản thân không bị chìm xuống đã tốn bao nhiêu lực rồi.
Càng thêm khó khăn chính là nàng chưa kịp vùng vẫy thì hai chân của nàng đã bị rong rêu trong hồ quấn lấy. Trong lúc vùng vẫy, từng ngụm nước hồ tanh tưởi xộc vào mũi nàng, làm hao mòn ý chí của nàng.
Thẩm Lệnh Trăn mơ hồ nhìn cảnh hỗn loạn người ngã ngựa đổ trên bờ, trong lòng cảm thấy mình không cầm cự được bao lâu nữa.
May mắn là phán đoán ban đầu của nàng không sai.
Tiếng kêu to “Lang quân” trước khi nhảy xuống của nàng đã thu hút bao nhiêu sự chú ý của mọi người ngay từ giây phút đầu tiên. Triệu Tuần thấy phát sinh biến cố, nhanh chóng khiến cho tình thế tranh đấu xoay chuyển.
Kiêm Gia vội vàng một chân đá hai tên đàn ông to lớn, liều mạng chém giết, trực tiếp nhảy xuống hồ, nhanh chóng bơi đến chỗ nàng, nâng đầu nàng cao lên: “Thiếu phu nhân!”
Thẩm Lệnh Trăn có được chỗ dựa, gấp gáp nắm chặt lấy đai áo của Kiêm Gia, thở hổn hển hỏi: “Lang… Lang quân đâu?”
“Không Thanh đi cứu rồi.” Thấy nàng vẫn còn tỉnh táo, Kiêm Gia thở phào một cái, đạp chân từng chút một kéo nàng vào bờ.
Thẩm Lệnh Trăn vừa được lôi lên bờ liền cảm thấy xụi lơ, dựa vào lan can và ho sặc sụa đến trời đất tối tăm. Cho đến đi khi mặt đầy nước mắt tỉnh lại, nàng mới phát hiện ra tùy tùng của Triệu Tuần đã đuổi đến và giết vài tên thích khách cuối cùng.
Cánh tay của Triệu Tuần bị thương, tuỳ tùng đã giúp hắn xử lý vết thương, thuận tiện mang một cái áo choàng đến cho Kiêm Gia.
Kiêm Gia nhanh chóng bọc kín Thẩm Lệnh Trăn đang bị ướt sũng lại.
Cảnh tượng người chết ngổn ngang vô cùng đáng sợ, Thẩm Lệnh Trăn mất một lúc lâu mới trở nên bình tĩnh, nhìn các thi thể đầy máu bên cạnh chân, nôn ra rất nhiều.
Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của nàng, Kiêm Gia sợ rằng đến cả Hoàng đế đến đây nàng cũng không chào hỏi chứ đừng nói là Triệu Tuần. Kiêm Gia nâng nàng dậy định đi.
Miệng Thẩm Lệnh Trăn khô không khốc không nói được gì, chỉ tay về phía bờ hồ, như là đang hỏi Hoắc Lưu Hành đã được cứu chưa, Kiêm Gia lòng như lửa đốt hét lên: “Ngài chăm tốt cho bản thân mình đi đã.”
Thẩm Lệnh Trăn không muốn rời đi, cũng không biết bản thân có được sức lực từ đâu, tách ra khỏi Kiêm Gia chạy về phía bên hồ, chưa đi được vài bước vừa hay nhìn thấy đầu của Không Thanh ngoi lên từ trên mặt nước, mắc thêm cánh tay của Hoắc Lưu Hành mang hắn lên bờ.
Nhìn thấy Hoắc Lưu Hành không có chuyện gì, sự lo lắng trong lòng nàng mới dịu bớt. Lúc này nàng mới cảm thấy mắt cá chân đau vô cùng, có vẻ như đã bị sưng to.
Lúc không biết còn vui vẻ quan tâm sống chết của người khác, một khi biết bản thân mình đã bị thương, cơn đau xuyên thấu tim lập tức lan tràn khắp cơ thể, Thẩm Lệnh Trăn chỉ cảm thấy có mấy ngôi sao màu đen mọc ra trước mắt, đầu óc nàng choáng váng, nửa tỉnh nửa mê nói: “Kiêm… Kiêm Gia, ta sắp ngất rồi.”
“Thiếu phu nhân!”
*
Sống sót sau tai nạn, Thẩm Lệnh Trăn lại mơ thấy ác mộng. Trong cơn mơ, mặt hồ mờ mịt cỏ bụi trôi lềnh bềnh, nàng rơi xuống vực sâu, cứ chìm dần, chìm dần, liều mạng kêu cứu nhưng không hề phát ra tiếng.
Cuối cùng không có ai kéo nàng lên.
Lúc mơ thấy chìm xuống tận đáy thì nàng tỉnh, nàng chỉ cảm thấy cả thân rã rời, cả người mệt mỏi, đầu óc choáng váng, chỗ nào cũng thấy đau.
Nằm trên giường, Thẩm Lệnh Trăn mơ màng mở mắt, đầu tiên là nhìn thấy ánh sáng mơ hồ, dường như là ánh nến, sau khi tinh thần chậm chạp tập trung trở lại mới phân biệt được đó là một đôi mắt, trong đôi mắt đó là ánh nến phản lại.
Đôi mắt này đang nhìn nàng, trong đó dường như trộn lẫn hàng trăm cảm xúc phức tạp.
Thẩm Lệnh Trăn không phân biệt cái nào với cái nào.
Chung quy cũng không phải là cảm động ôn tình như nước, cũng không phải là sự lo lắng, cũng không phải là cảm xúc nào trong tưởng tượng của nàng.
Hai người nhìn nhau, ngược lại vẫn là người bị thương là nàng mở miệng trước: “Lang quân, chàng bị thương không?”
Hoắc Lưu Hành ngồi trên xe lăn, lông mày nhíu chặt, lắc đầu: “Không.”
Thẩm Lệnh Trăn yên tâm thở phào một hơi. Triệu Tuần bị thương, hy sinh mất bao nhiêu thủ hạ, cuối cùng ngược lại Hoắc Lưu Hành lại chẳng bị làm sao.
Nàng lại khản giọng cười: “Ta biết Lang quân không bị thương mà.”
Hoắc Lưu Hành càng nhíu chặt mày hơn: “Biết thế rồi mà còn nhảy xuống?”
Thấy điệu bộ này như chuẩn bị trách cứ nàng, nàng nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Lang quân khiêm tốn trước mặt Tứ điện hạ như thế, sao ta vừa khen ngài lợi hại ngài lại thừa nhận rồi? Có phải Lang quân đang giả vờ khiêm tốn không đấy?”
Ngược lại không ngờ rằng câu nói này lại trúng tim đen của Hoắc Lưu Hành.
Làm gì chỉ có khiêm tốn là giả vờ?
Sự ôn nhu như ngọc, nho nhã lịch sự, cẩn thận dè dặt của hắn, căn bản chẳng có cái nào là thật.
Trong một giây, ánh mắt của Hoắc Lưu Hành hiện lên sự trống vắng không biết từ đâu tới rồi nhanh chóng biến mất, khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu.
Hắn nửa giả nửa thật nói: “Đúng, tất cả đều là giả vờ thế nên về sau ngươi đừng có làm mấy điều ngu ngốc đấy nữa, ta không dễ chết đâu.”
Đến Thẩm Lệnh Trăn cũng nhìn thấy được chuyện đêm nay có gì đó không đúng. Hoắc Lưu Hành làm gì có chuyện trước khi làm gì đó lại không hề phòng bị.
Triệu Tuần bất ngờ không mời mà đến, cố ý khám bệnh cho hắn nhưng trên thực tế, trước khi ngoài cửa thông báo Tứ hoàng tử đến hắn đã đoán ra ý đồ của Tứ hoàng tử, ra lệnh cho Không Thanh giúp hắn châm cứu phong bế mạch huyệt, qua được cửa Lư Dương chẩn đoán.
Thật ra sau khi bị tập kích ở quán trà, từ đầu đến cuối hắn có thể giải quyết không hề tốn sức lực, việc rơi xuống nước cũng là tương kế tựu kế.
Hắn chắc chắn Triệu Tuần tuyệt đối không dám thật sự lấy mạng của hắn. Suy cho cùng màn kịch này chẳng qua chỉ là đọ xem ai có thể nhẫn nhịn được lâu hơn mà thôi.
Theo hắn, tất cả tình huống đêm nay đều nằm trong dự đoán của hắn, chỉ có một chuyện duy nhất nằm ngoài dự đoán đó chính là Thẩm Lệnh Trăn.
“Nhưng ta thấy đêm nay ta rất thông minh…” Thẩm Lệnh Trăn vẫn không phục câu “Làm điều ngu ngốc” của hắn, nàng lẩm bẩm “Chỉ là từ trước đến nay chưa từng có kinh nghiệm nhảy xuống hồ, làm không được đẹp lắm, lần sau…”
“Còn có lần sau?” Hoắc Lưu Hành nhướng mày, cắt lời nàng.
Nàng nhanh chóng lắc đầu.
Lần này lắc đầu lại cảm thấy đầu nặng nề vô cùng, trên trán dường như có gì đó lành lạnh đắp vào.
Hoắc Lưu Hành giơ một ngón tay ra dí vào trán nàng: “Ngươi sốt rồi, đây là khăn lạnh có thể bớt nóng, đừng có mà làm rơi.”
Lúc này Thẩm Lệnh Trăn mới nhớ ra vết thương của mình, thử di chuyển chân, phát hiện mắt cá chân mình đã được đắp thuốc và băng bó, cũng không còn cảm thấy đau như trước nữa.
“Lang quân, chân của ta…”
“Vẫn may chỉ là trẹo chân mà thôi, không ảnh hưởng gì đến xương khớp, nghỉ dưỡng 10 ngày nửa tháng đại khái hồi phục rồi.”
Trong mắt Thẩm Lệnh Trăn có ý cười: “Lang quân giúp ta xử lý vết thương sao?”
Thẩm Lệnh Trăn vẫn còn muốn nói gì đó thì đã bị hắn ngắt lời: “Canh ba rồi, ngươi ngủ đi, đừng để bị sốt cao.”
“Lang quân không ngủ sao?”
“Tứ điện hạ bị thương, hiện tại phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh trong phủ, ta có một số việc phải xử lý.”
“Được rồi.” Thẩm Lệnh Trăn nghĩ nghĩ, “Vậy Lang quân có thể gọi Kiêm Gia và Bạch Lộ vào không? Một mình ta có chút…”
Nàng không nói chữ “sợ” ra, nhưng đây cũng là chuyện bình thường của con người, tất nhiên là Hoắc Lưu Hành hiểu, ngược lại hắn không lập tức gọi người hầu vào mà nói: “Đợi ngươi ngủ rồi thì ta đi.”
Thẩm Lệnh Trăn không dám làm lỡ việc của hắn, vừa nghe hắn nói vậy vội vàng nhắm chặt mắt vào: “Vậy ta lập tức ngủ.”
Nàng vốn đã mệt mỏi nên không bao lâu đã thiếp đi rồi, chỉ là lúc Hoắc Lưu Hành vừa mới định rời đi lại nhìn thấy tay nàng đột nhiên khua loạn trên không trung, hình như trong giấc mơ vẫn đang vùng vẫy trong nước.
Thấy nàng sắp đập tay vào thành giường, hắn không nghĩ kịp, lập tức đứng dậy khỏi xe lăn, nắm lấy tay của nàng đặt vào trong chăn, nhẹ vỗ nàng: “Tốt rồi, lên bờ rồi.”
Làm xong những việc này Hoắc Lưu Hành mới đứng bên giường cúi đầu nhìn chân của mình, nhíu mày.
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Lưu Hành lòng như lửa đốt: Má, sao mình lại đứng dậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.