Chương 3:
Cố Liễu Chi
01/05/2024
Quay đi ngoảnh lại cũng tới 23 tháng 3.
Tuy ngày đón dâu được quyết định vào 17 tháng 4 nhưng Biện Kinh cách Hoắc gia ở Khánh Châu khá xa, trước tiên bắt buộc phải đi đường thuỷ rồi đi đường bộ, cho nên sáng sớm ngày 23 tháng 3 Thẩm Lệnh Trăn đã phải khởi hành.
Lúc đưa dâu, hai mắt Anh Quốc công đẫm lệ, chỉ vào hàng xe ngựa của hồi môn liên miên dài đến mười dặm, nhìn mãi không thấy đầu kia nói: “Hay là cất ta vào trong đấy đi?”
Ánh mắt của Trưởng công chúa sắc lẹm: “Vậy chàng đi hỏi Hoắc gia, có muốn thu nhận lão già trấu cám như chàng không?”
“Tuy ở trên triều chức của ta không có thực, dù gì cũng có tước vị ở trên người, tới Khánh Châu rồi người ta cũng phải cảm thấy vinh hạnh chứ?” Quốc công gia nói đến hăng hái, kéo tay áo rộng lên, “Hay là chúng ta xin thánh chỉ bệ hạ đến biên ải, cho phép nhà chúng ta chuyển đến Khánh Châu, mấy năm này, ai còn không có chút kỹ thuật bảo vệ quốc gia?”
Thẩm Lệnh Trăn trang điểm mặc quần xong, nghe a cha nói mấy lời lăng nhăng, nước mắt ở hốc mắc chực rơi xuống cũng quay ngược trở lại, cuối cùng nín khóc mỉm cười.
Những lời nên nói, những ngày này nàng cũng nghe cha nương lải nhải nói tất cả mọi thứ, sắp đến giờ lành, ngoài “Bảo trọng bảo trọng” ra cũng không có gì để nói, chỉ cuối cùng đi bên cạnh mẫu thân, ký gửi một chuyện: “Nương, ân nhân cứu mạng của con khiến nương nhọc lòng rồi.”
Mấy ngày nay, người Thẩm gia lật tung cả các vùng ngoại thành nhưng vẫn không tìm thấy người mà Thẩm Lệnh Trăn miêu tả, dường như thật sự là hắn đã bốc hơi biến mất khỏi nhân gian vậy.
Hiện giờ Thẩm Lệnh Trăn gả đi xa, tìm tòi nghiên cũng bí mật đằng sau cái khăn tay kia hay là một phần ân tình kia đều không thể tự tay đi làm, chỉ có thể giao cho mẫu thân của mình.
Có được một câu “Yên tâm” của mẫu thân, nàng cùng với đội đưa dâu rời khỏi phủ Anh Quốc công.
Con gái nhà quý tộc xuất giá, đội đưa dâu tất nhiên cũng vô cùng rầm rộ, cả đường đi lá cờ phấp phới, nhạc nhẽo tưng bừng.
Thân phận của trưởng bối đi đưa dâu của Thẩm Lệnh Trăn lần này cũng vô cùng đáng chú ý, ngoài đường huynh nhị phòng ở Thẩm gia ra, còn có một vị hoàng tử biểu ca.
Đó là con đích thứ của Thánh thượng, đệ đệ ruột của đương kim Thái tử, một người tôn quý như vàng như ngọc thế kia lại bị sai chạy tới đây làm việc, đủ để cho thấy Thánh thượng coi trọng liên hôn giữa hai nhà Thẩm gia và Hoắc gia như thế nào.
Các bá tánh cũng đều nghe nói hôn sự này do đích hoàng tử đi đưa dâu, tới giờ đều đông đức đi đến bến tàu.
Song, sự náo nhiệt dưới chân thiên tử kia lại không dễ dàng nhìn thấy như vậy, thương dài của cấm quân cắm xuống đất, uy nghiêm mở đường, không độ lượng một chút nào, mọi người chỉ có thể chen chúc ở bên đường nhìn từ xa, xa xa nhìn theo tân nương tử lên thuyền.
Nhưng mặc dù nón có rèm che kín mít Thẩm Lệnh Trăn từ đầu tới chân, điều đó cũng không ngăn cản mọi người có thể từ thân người, từ bước chân của nàng nhìn thấy tài hoa phong thái đứng thứ nhất của một nữ nhân yểu điệu.
Cơn gió cuối xuân lay động từng lớp váy vừa phải của nàng, khiến cho người không kìm lòng nổi nhón đầu mũi chân, vươn cổ lên mà nhìn.
Cái nhìn cách nửa dặm này cũng đủ trở thành chủ đề bàn chuyện lúc uống trà sau khi ăn xong của mọi người trong vòng nửa tháng
Gần đầu hạ, hoa rơi đầy trên đất, con thuyền đường xa trôi theo tiếng chim chích chòe than già, chầm chậm xuôi về thế giới mịt mù hơi nước mờ ảo giữa lòng sông.
Thẩm Lệnh Trăn đứng ở đầu trên đầu boong tàu vén một góc mạng lên, quay đầu nhìn thành Biện Kinh phồn hoa, tơ lụa đầy đường.
Quý ma ma bên cạnh nàng khuyên nhủ: “Đầu thuyền sóng cao dễ dao động tiểu thư vẫn nên cùng với lão nô đi vào thôi.”
Người ở Biện Kinh bơi giỏi cũng không đến mức bị chút đầu sóng làm cho say, Thẩm Lệnh Trăn xua tay ý bảo không có việc gì, thẳng cho đến lúc hoàn toàn không nhìn thấy bờ nữa mọi nhịn khóc đi vào khoang thuyền.
Quý ma ma đỡ nàng ngồi xuống trong khoang thuyền: “Tiểu thư không cần quá lo lắng, Trưởng công chúa đặc biệt mệnh lệnh lão nô đi theo ngài đến Khánh Châu, có lão nô ở đây, người dân hung hãn ở Tây Bắc có ba đầu sáu tay cũng không bắt nạt được đến ngài”
*
Cả đường gian khổ, hoàng hôn 17 tháng 4, đội ngũ đưa dâu ở tháng tư mười bảy cũng đến trị sở(4) Khánh Dương của Khánh Châu.
Đoàn người và ngựa đến rước đâu sớm đã chờ ở trước cửa thành.
Nơi này gần biên giới Đại Tề, bởi vì 10 năm gần đây đều xảy ra chiến tranh loạn lạc, tường thành ở đây cứ bị tổn hại lại sửa chữa, cửa thành chắc chắp vá vá tuyệt đối không thể coi là tử tế.
Thế nhưng hiện tại Thẩm Lệnh Trăn không còn tâm trạng nghĩ đến mấy cái đấy.
Từ nhỏ nàng đã sống rất có bổn phận, đừng nói là đi xa nhà, ngày thường đến mặt trời còn ít thấy, vì thế thân thể có chút yếu đuối mong manh, lần này đi liên tiếp 20 ngày trên đường, mỏi mệt đến mức xương nàng muốn gãy hết ra, giờ phút này đang ngồi ở bên trong xe mạnh mẽ miễn cưỡng lấy lại tinh thần
Cách cửa xe, người đối diện không nhìn thấy nàng, nàng trộm lười biếng một chút, chỉ ngồi thẳng lưng sáu bảy phần.
Tới gần cửa thành, đoàn xe giảm bớt tốc độ đi,Quý ma ma ở ngoài xe ngựa mở cửa sổ nhỏ giọng nói với nàng: “Hoắc nhị lang tự mình tới, có thể thấy được hắn vẫn có lòng.”
Thẩm Lệnh Trăn có chút bất ngờ.
Vốn dĩ nàng cũng chuẩn bị hết rồi, nghĩ rằng Hoắc Lưu Hành sẽ cho người ra đón dâu. Suy cho ngồi xe lăn đi một chuyến xa đến đây đúng thật là có chút giày vò.
Nàng đến gần cửa sổ, đè thấp giọng hỏi: “Ma ma, người trông như thế nào?”
Quý ma ma bình tình đánh giá Hoắc Lưu Hành mặc hỉ phục màu đỏ đang ngồi trên xe lăn một phen ở phía xa, thấy tuy hắn đi đứng không được tốt nhưng eo lưng lại thẳng, dáng ngồi cũng rất có uy nghi, so với các công tử trong kinh thành chỉ có hơn chứ không kém. Bà đáp: “Có thể nói là cử chỉ tự nhiên, khí chất không giống người thường.”
Trước đây Thẩm Lệnh Trăn thật sự cho rằng người mà ngày ngày không động đậy chính là dáng vẻ người thì béo mặt thì to, cười cười nói: “Từ trước đến nay mắt nhìn người của ma ma đều vô cùng hà khắc, có thể được ma ma khen chẳng nhẽ lại là tiên lang hạ phàm?”
“Buổi tối tiểu thư cẩn thận nhìn thì biết.” Quý ma ma lại nhìn về hướng cửa thành, lúc này thở dài một hơi, “Chỉ đáng tiếc…”
Lời chưa nói hết người thông minh cũng biết đáng tiếc cái gì.
Nhưng đối với chuyện này, Thẩm Lệnh Trăn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, cũng không lo lắng. Hôn phu chân cẳng không tiện, không phải là vừa hay có thể yên tĩnh qua ngày sao?
Quý ma ma than thở xong lại đóng cửa số vào, nhắc nhở nói: “Chúng ta sắp tới rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn chỉnh lại khâm tay áo, ngồi quay trở lại, lần này đoan chính đến mười phần.
Từ trước đến nay nàng làm người, xử lý chuyện đều tuân thủ nguyên tắc “Có qua có lại”, nếu người ta miễn cưỡng tự mình đến, nàng cũng đáp lễ một cách lễ nghĩa.
Lúc Thẩm Lệnh Trăn chỉnh lại vạt áo thì Hoắc Lưu Hành nhìn xe ngựa đột nhiên nhíu màu, nói với người hầu ở phía sau: “Phía trước có có một cái ổ gà, bảo bọn họ cẩn thận vòng qua, đừng làm cho tân nương tử kinh sợ.”
Tên người hầu nhận lệnh thúc ngựa đi về phía trước nhưng lại chậm một bước. Bánh xe kia đã đến trước cái ổ gà, lún xuống chấn động một cái, khiến cho Thẩm Lệnh Trăn vừa mới ngồi ngay ngắn không lâu hoảng sợ.
Nàng ngạc nhiên vịn lấy trên xe, khó khăn lắm mới có thể ổn định, mũ phượng trên đầu suýt chút nữa nện vào vách xe.
Lễ Bộ thượng cùng với đường biểu huynh của Thẩm Lệnh Trăn ở phía đầu ngựa đồng thời quay đầu.
Quý ma ma gật đầu với bọn họ, ý bảo không có việc gì, răn dạy xa phu hai câu bảo xe tiếp tục đi về phía trước.
Người hầu của Hoắc gia tôi tớ ngồi trên lưng ngựa đi đến nhắc nhở vô cùng xấu hổ, tiến không được mà lùi cũng không xong, quay đầu lại nhìn phía Hoắc Lưu Hành, thấy hắn thở dài, bất lực lắc đầu, nhìn hắn với ánh mắt “quay về”.
Bên trong xe Thẩm Lệnh Trăn ngồi ngay ngắn một lần nữa, đợi xe ngựa dừng hẳn ở trước cửa thành, nghe thấy tiếng của người đàn ông ở phía trước, ước chừng là Hoắc Lưu Hành đang nói chuyện với Lễ Bộ thượng thư và hai vị huynh trưởng của nàng, sẵn sàng trước tiên đưa bọn họ vào thành trước.
Thẩm Lệnh Trăn ở bên trong xe được người hầu hầu hạ nghỉ ngơi một chút, chỉnh lại lớp trang điểm.
Một lát sau, Quý ma ma gõ gõ vách: “Tiểu thư, Hoắc lang quân tới.”
Theo lý mà nói, lúc này Hoắc Lưu Hành không nên đến nhìn Thẩm Lệnh Trăn. Nàng có chút kinh ngạc, uống ngụm trà cho ấm giọng, hỏi: “Có chuyện quan trọng sao?”
Nàng vốn muốn Quý ma ma, lại không ngờ Hoắc Lưu Hành đã tới trước mặt mình rồi.
Cách một vách tường vọng lên tiếng của nam nhân: “Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là tới hỏi tứ tiểu thư vừa rồi có bị dọa sợ không?”
Thẩm Lệnh Trăn bỗng nhiên ngẩng đầu.
Âm thanh này…
Nàng ngẩn cả người, nhất thời quên trả lời lại, thẳng đến khi nghe thấy Quý ma ma nhắc nhở mới hoàn lại hồn, cách một cái cửa nói vọng ra bên ngoài: “Đa tạ Lang quân quan tâm, ta không có việc gì.”
Chỉ là lúc trước không có việc gì, hiện tại thì.
Bởi vì cái câu “bị dọa sợ không” của Hoắc Lưu Hành giống y như đúc với lời nam nhân cứu nàng khi nàng gặp nguy hiểm một tháng trước. Thanh sắc, âm điệu, ngữ khí, nhấn chữ, không sai chút nào.
“Vậy thì tốt, ta đi phía trước.”
Thẩm Lệnh Trăn ngẩn ngơ, nghe thấy hắn sắp phải đi, vội vàng gọi hắn lại: “Hoắc lang quân!”
Tôi tớ đẩy xe lăn dừng lại. Hoắc Lưu Hành quay đầu: “Ta đây.”
Ý thức được chính mình đường đột, Thẩm Lệnh Trăn ảo não mà nhắm mắt, đè xuống con tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của mình, bình tĩnh nhất có thể nói: “Đường không bằng phẳng, chàng cũng nên cẩn thận…”
Dường như Hoắc Lưu Hành không ngờ tới nàng sẽ nói câu này, cười cười với xe ngựa đóng chặt cửa nói: “Được.”
Người đi rồi, hồn Thẩm Lệnh Trăn cũng đi bay theo xa, nàng cứ cái xác không hồn để cho tỳ nữ thay nàng trang điểm trái phải, để cho vài người phụ nữ đỡ nàng lên kiệu mới, trên đường chiêng trống vang trời đưa nàng đến Hoắc phủ được xây ở phía Tây Nam, được dùng cho giao bái lễ trong thanh lư(5).
Người bên cạnh rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi, nói mấy lời chúc mừng cát tường, nàng vẫn như chìm vào sự kinh ngạc nghi ngờ: Âm thành này chắc chắn là âm thanh kia không thể nghi ngờ gì nữa, thế nhưng người này có thể là người kia sao?
Nam tử cứu nàng lúc trước rõ ràng võ nghệ hơn người, không hề có dáng vẻ của người bị què.
Hoắc Lưu Hành đã chờ ở ở trong từ đường. Thẩm Lệnh Trăn bước qua bậc cửa, lặng lẽ giương mắt nhìn xuyên qua khăn che mặt mỏng, nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên xe lăn, cẩn thận phân rõ thân hình hình dáng của hắn.
Dường như cũng không sai lắm…
Giờ lành đến, quan lễ bên cạnh bắt đầu xướng lễ.
Thẩm Lệnh Trăn theo xướng làm đại bái, khom người đến một nửa, ánh mắt của nàng vẫn còn lưu lại ở trên người Hoắc Lưu Hành.
Ánh mắt này của nàng không hề e dè, người khác nhìn không thấy, đối diện Hoắc Lưu Hành lại rõ ràng.
Sau khi bái xong, hắn cứ như là cuối cùng không nhịn được sự tò mò của mình, thấp thấp hỏi nàng một câu: “Sao ngươi vẫn luôn nhìn ta?”
Hành động hiện tại của Thẩm Lệnh Trăn bị hắn bắt được, cuống quít liếc đi chỗ khác, rũ mắt xuống.
Hoắc Lưu Hành nói với một lượng âm thanh chỉ hai người nghe được: “Không sao, ngươi có thể tiếp tục nhìn.”
Câu nói này của hắn cười như không cười, nếu nói là ôn tồn lễ độ thì lại có một chút suồng sã như có như không, nếu nói là đi vô lễ quá giới hạn thì lại có phần nghiêm túc đứng đắn, khiến cho người ta thật sự khó phân biệt được ý của hắn.
Mặt của Thẩm Lệnh Trăn trở nên nóng bừng bừng, thừa dịp quan lễ hát vang xướng lễ, rũ đầu ngập ngừng nói: “Lúc này có chút không tiện, tí nữa ta…ta lại nhìn…”
Dường như Hoắc Lưu Hành bị sự thành thật của nàng chọc cho cười, cười nói: “Vậy ở bữa tiệc ta uống ít rượu thôi, nhanh chóng quay trở về.”
Tuy ngày đón dâu được quyết định vào 17 tháng 4 nhưng Biện Kinh cách Hoắc gia ở Khánh Châu khá xa, trước tiên bắt buộc phải đi đường thuỷ rồi đi đường bộ, cho nên sáng sớm ngày 23 tháng 3 Thẩm Lệnh Trăn đã phải khởi hành.
Lúc đưa dâu, hai mắt Anh Quốc công đẫm lệ, chỉ vào hàng xe ngựa của hồi môn liên miên dài đến mười dặm, nhìn mãi không thấy đầu kia nói: “Hay là cất ta vào trong đấy đi?”
Ánh mắt của Trưởng công chúa sắc lẹm: “Vậy chàng đi hỏi Hoắc gia, có muốn thu nhận lão già trấu cám như chàng không?”
“Tuy ở trên triều chức của ta không có thực, dù gì cũng có tước vị ở trên người, tới Khánh Châu rồi người ta cũng phải cảm thấy vinh hạnh chứ?” Quốc công gia nói đến hăng hái, kéo tay áo rộng lên, “Hay là chúng ta xin thánh chỉ bệ hạ đến biên ải, cho phép nhà chúng ta chuyển đến Khánh Châu, mấy năm này, ai còn không có chút kỹ thuật bảo vệ quốc gia?”
Thẩm Lệnh Trăn trang điểm mặc quần xong, nghe a cha nói mấy lời lăng nhăng, nước mắt ở hốc mắc chực rơi xuống cũng quay ngược trở lại, cuối cùng nín khóc mỉm cười.
Những lời nên nói, những ngày này nàng cũng nghe cha nương lải nhải nói tất cả mọi thứ, sắp đến giờ lành, ngoài “Bảo trọng bảo trọng” ra cũng không có gì để nói, chỉ cuối cùng đi bên cạnh mẫu thân, ký gửi một chuyện: “Nương, ân nhân cứu mạng của con khiến nương nhọc lòng rồi.”
Mấy ngày nay, người Thẩm gia lật tung cả các vùng ngoại thành nhưng vẫn không tìm thấy người mà Thẩm Lệnh Trăn miêu tả, dường như thật sự là hắn đã bốc hơi biến mất khỏi nhân gian vậy.
Hiện giờ Thẩm Lệnh Trăn gả đi xa, tìm tòi nghiên cũng bí mật đằng sau cái khăn tay kia hay là một phần ân tình kia đều không thể tự tay đi làm, chỉ có thể giao cho mẫu thân của mình.
Có được một câu “Yên tâm” của mẫu thân, nàng cùng với đội đưa dâu rời khỏi phủ Anh Quốc công.
Con gái nhà quý tộc xuất giá, đội đưa dâu tất nhiên cũng vô cùng rầm rộ, cả đường đi lá cờ phấp phới, nhạc nhẽo tưng bừng.
Thân phận của trưởng bối đi đưa dâu của Thẩm Lệnh Trăn lần này cũng vô cùng đáng chú ý, ngoài đường huynh nhị phòng ở Thẩm gia ra, còn có một vị hoàng tử biểu ca.
Đó là con đích thứ của Thánh thượng, đệ đệ ruột của đương kim Thái tử, một người tôn quý như vàng như ngọc thế kia lại bị sai chạy tới đây làm việc, đủ để cho thấy Thánh thượng coi trọng liên hôn giữa hai nhà Thẩm gia và Hoắc gia như thế nào.
Các bá tánh cũng đều nghe nói hôn sự này do đích hoàng tử đi đưa dâu, tới giờ đều đông đức đi đến bến tàu.
Song, sự náo nhiệt dưới chân thiên tử kia lại không dễ dàng nhìn thấy như vậy, thương dài của cấm quân cắm xuống đất, uy nghiêm mở đường, không độ lượng một chút nào, mọi người chỉ có thể chen chúc ở bên đường nhìn từ xa, xa xa nhìn theo tân nương tử lên thuyền.
Nhưng mặc dù nón có rèm che kín mít Thẩm Lệnh Trăn từ đầu tới chân, điều đó cũng không ngăn cản mọi người có thể từ thân người, từ bước chân của nàng nhìn thấy tài hoa phong thái đứng thứ nhất của một nữ nhân yểu điệu.
Cơn gió cuối xuân lay động từng lớp váy vừa phải của nàng, khiến cho người không kìm lòng nổi nhón đầu mũi chân, vươn cổ lên mà nhìn.
Cái nhìn cách nửa dặm này cũng đủ trở thành chủ đề bàn chuyện lúc uống trà sau khi ăn xong của mọi người trong vòng nửa tháng
Gần đầu hạ, hoa rơi đầy trên đất, con thuyền đường xa trôi theo tiếng chim chích chòe than già, chầm chậm xuôi về thế giới mịt mù hơi nước mờ ảo giữa lòng sông.
Thẩm Lệnh Trăn đứng ở đầu trên đầu boong tàu vén một góc mạng lên, quay đầu nhìn thành Biện Kinh phồn hoa, tơ lụa đầy đường.
Quý ma ma bên cạnh nàng khuyên nhủ: “Đầu thuyền sóng cao dễ dao động tiểu thư vẫn nên cùng với lão nô đi vào thôi.”
Người ở Biện Kinh bơi giỏi cũng không đến mức bị chút đầu sóng làm cho say, Thẩm Lệnh Trăn xua tay ý bảo không có việc gì, thẳng cho đến lúc hoàn toàn không nhìn thấy bờ nữa mọi nhịn khóc đi vào khoang thuyền.
Quý ma ma đỡ nàng ngồi xuống trong khoang thuyền: “Tiểu thư không cần quá lo lắng, Trưởng công chúa đặc biệt mệnh lệnh lão nô đi theo ngài đến Khánh Châu, có lão nô ở đây, người dân hung hãn ở Tây Bắc có ba đầu sáu tay cũng không bắt nạt được đến ngài”
*
Cả đường gian khổ, hoàng hôn 17 tháng 4, đội ngũ đưa dâu ở tháng tư mười bảy cũng đến trị sở(4) Khánh Dương của Khánh Châu.
Đoàn người và ngựa đến rước đâu sớm đã chờ ở trước cửa thành.
Nơi này gần biên giới Đại Tề, bởi vì 10 năm gần đây đều xảy ra chiến tranh loạn lạc, tường thành ở đây cứ bị tổn hại lại sửa chữa, cửa thành chắc chắp vá vá tuyệt đối không thể coi là tử tế.
Thế nhưng hiện tại Thẩm Lệnh Trăn không còn tâm trạng nghĩ đến mấy cái đấy.
Từ nhỏ nàng đã sống rất có bổn phận, đừng nói là đi xa nhà, ngày thường đến mặt trời còn ít thấy, vì thế thân thể có chút yếu đuối mong manh, lần này đi liên tiếp 20 ngày trên đường, mỏi mệt đến mức xương nàng muốn gãy hết ra, giờ phút này đang ngồi ở bên trong xe mạnh mẽ miễn cưỡng lấy lại tinh thần
Cách cửa xe, người đối diện không nhìn thấy nàng, nàng trộm lười biếng một chút, chỉ ngồi thẳng lưng sáu bảy phần.
Tới gần cửa thành, đoàn xe giảm bớt tốc độ đi,Quý ma ma ở ngoài xe ngựa mở cửa sổ nhỏ giọng nói với nàng: “Hoắc nhị lang tự mình tới, có thể thấy được hắn vẫn có lòng.”
Thẩm Lệnh Trăn có chút bất ngờ.
Vốn dĩ nàng cũng chuẩn bị hết rồi, nghĩ rằng Hoắc Lưu Hành sẽ cho người ra đón dâu. Suy cho ngồi xe lăn đi một chuyến xa đến đây đúng thật là có chút giày vò.
Nàng đến gần cửa sổ, đè thấp giọng hỏi: “Ma ma, người trông như thế nào?”
Quý ma ma bình tình đánh giá Hoắc Lưu Hành mặc hỉ phục màu đỏ đang ngồi trên xe lăn một phen ở phía xa, thấy tuy hắn đi đứng không được tốt nhưng eo lưng lại thẳng, dáng ngồi cũng rất có uy nghi, so với các công tử trong kinh thành chỉ có hơn chứ không kém. Bà đáp: “Có thể nói là cử chỉ tự nhiên, khí chất không giống người thường.”
Trước đây Thẩm Lệnh Trăn thật sự cho rằng người mà ngày ngày không động đậy chính là dáng vẻ người thì béo mặt thì to, cười cười nói: “Từ trước đến nay mắt nhìn người của ma ma đều vô cùng hà khắc, có thể được ma ma khen chẳng nhẽ lại là tiên lang hạ phàm?”
“Buổi tối tiểu thư cẩn thận nhìn thì biết.” Quý ma ma lại nhìn về hướng cửa thành, lúc này thở dài một hơi, “Chỉ đáng tiếc…”
Lời chưa nói hết người thông minh cũng biết đáng tiếc cái gì.
Nhưng đối với chuyện này, Thẩm Lệnh Trăn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, cũng không lo lắng. Hôn phu chân cẳng không tiện, không phải là vừa hay có thể yên tĩnh qua ngày sao?
Quý ma ma than thở xong lại đóng cửa số vào, nhắc nhở nói: “Chúng ta sắp tới rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn chỉnh lại khâm tay áo, ngồi quay trở lại, lần này đoan chính đến mười phần.
Từ trước đến nay nàng làm người, xử lý chuyện đều tuân thủ nguyên tắc “Có qua có lại”, nếu người ta miễn cưỡng tự mình đến, nàng cũng đáp lễ một cách lễ nghĩa.
Lúc Thẩm Lệnh Trăn chỉnh lại vạt áo thì Hoắc Lưu Hành nhìn xe ngựa đột nhiên nhíu màu, nói với người hầu ở phía sau: “Phía trước có có một cái ổ gà, bảo bọn họ cẩn thận vòng qua, đừng làm cho tân nương tử kinh sợ.”
Tên người hầu nhận lệnh thúc ngựa đi về phía trước nhưng lại chậm một bước. Bánh xe kia đã đến trước cái ổ gà, lún xuống chấn động một cái, khiến cho Thẩm Lệnh Trăn vừa mới ngồi ngay ngắn không lâu hoảng sợ.
Nàng ngạc nhiên vịn lấy trên xe, khó khăn lắm mới có thể ổn định, mũ phượng trên đầu suýt chút nữa nện vào vách xe.
Lễ Bộ thượng cùng với đường biểu huynh của Thẩm Lệnh Trăn ở phía đầu ngựa đồng thời quay đầu.
Quý ma ma gật đầu với bọn họ, ý bảo không có việc gì, răn dạy xa phu hai câu bảo xe tiếp tục đi về phía trước.
Người hầu của Hoắc gia tôi tớ ngồi trên lưng ngựa đi đến nhắc nhở vô cùng xấu hổ, tiến không được mà lùi cũng không xong, quay đầu lại nhìn phía Hoắc Lưu Hành, thấy hắn thở dài, bất lực lắc đầu, nhìn hắn với ánh mắt “quay về”.
Bên trong xe Thẩm Lệnh Trăn ngồi ngay ngắn một lần nữa, đợi xe ngựa dừng hẳn ở trước cửa thành, nghe thấy tiếng của người đàn ông ở phía trước, ước chừng là Hoắc Lưu Hành đang nói chuyện với Lễ Bộ thượng thư và hai vị huynh trưởng của nàng, sẵn sàng trước tiên đưa bọn họ vào thành trước.
Thẩm Lệnh Trăn ở bên trong xe được người hầu hầu hạ nghỉ ngơi một chút, chỉnh lại lớp trang điểm.
Một lát sau, Quý ma ma gõ gõ vách: “Tiểu thư, Hoắc lang quân tới.”
Theo lý mà nói, lúc này Hoắc Lưu Hành không nên đến nhìn Thẩm Lệnh Trăn. Nàng có chút kinh ngạc, uống ngụm trà cho ấm giọng, hỏi: “Có chuyện quan trọng sao?”
Nàng vốn muốn Quý ma ma, lại không ngờ Hoắc Lưu Hành đã tới trước mặt mình rồi.
Cách một vách tường vọng lên tiếng của nam nhân: “Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là tới hỏi tứ tiểu thư vừa rồi có bị dọa sợ không?”
Thẩm Lệnh Trăn bỗng nhiên ngẩng đầu.
Âm thanh này…
Nàng ngẩn cả người, nhất thời quên trả lời lại, thẳng đến khi nghe thấy Quý ma ma nhắc nhở mới hoàn lại hồn, cách một cái cửa nói vọng ra bên ngoài: “Đa tạ Lang quân quan tâm, ta không có việc gì.”
Chỉ là lúc trước không có việc gì, hiện tại thì.
Bởi vì cái câu “bị dọa sợ không” của Hoắc Lưu Hành giống y như đúc với lời nam nhân cứu nàng khi nàng gặp nguy hiểm một tháng trước. Thanh sắc, âm điệu, ngữ khí, nhấn chữ, không sai chút nào.
“Vậy thì tốt, ta đi phía trước.”
Thẩm Lệnh Trăn ngẩn ngơ, nghe thấy hắn sắp phải đi, vội vàng gọi hắn lại: “Hoắc lang quân!”
Tôi tớ đẩy xe lăn dừng lại. Hoắc Lưu Hành quay đầu: “Ta đây.”
Ý thức được chính mình đường đột, Thẩm Lệnh Trăn ảo não mà nhắm mắt, đè xuống con tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của mình, bình tĩnh nhất có thể nói: “Đường không bằng phẳng, chàng cũng nên cẩn thận…”
Dường như Hoắc Lưu Hành không ngờ tới nàng sẽ nói câu này, cười cười với xe ngựa đóng chặt cửa nói: “Được.”
Người đi rồi, hồn Thẩm Lệnh Trăn cũng đi bay theo xa, nàng cứ cái xác không hồn để cho tỳ nữ thay nàng trang điểm trái phải, để cho vài người phụ nữ đỡ nàng lên kiệu mới, trên đường chiêng trống vang trời đưa nàng đến Hoắc phủ được xây ở phía Tây Nam, được dùng cho giao bái lễ trong thanh lư(5).
Người bên cạnh rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi, nói mấy lời chúc mừng cát tường, nàng vẫn như chìm vào sự kinh ngạc nghi ngờ: Âm thành này chắc chắn là âm thanh kia không thể nghi ngờ gì nữa, thế nhưng người này có thể là người kia sao?
Nam tử cứu nàng lúc trước rõ ràng võ nghệ hơn người, không hề có dáng vẻ của người bị què.
Hoắc Lưu Hành đã chờ ở ở trong từ đường. Thẩm Lệnh Trăn bước qua bậc cửa, lặng lẽ giương mắt nhìn xuyên qua khăn che mặt mỏng, nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên xe lăn, cẩn thận phân rõ thân hình hình dáng của hắn.
Dường như cũng không sai lắm…
Giờ lành đến, quan lễ bên cạnh bắt đầu xướng lễ.
Thẩm Lệnh Trăn theo xướng làm đại bái, khom người đến một nửa, ánh mắt của nàng vẫn còn lưu lại ở trên người Hoắc Lưu Hành.
Ánh mắt này của nàng không hề e dè, người khác nhìn không thấy, đối diện Hoắc Lưu Hành lại rõ ràng.
Sau khi bái xong, hắn cứ như là cuối cùng không nhịn được sự tò mò của mình, thấp thấp hỏi nàng một câu: “Sao ngươi vẫn luôn nhìn ta?”
Hành động hiện tại của Thẩm Lệnh Trăn bị hắn bắt được, cuống quít liếc đi chỗ khác, rũ mắt xuống.
Hoắc Lưu Hành nói với một lượng âm thanh chỉ hai người nghe được: “Không sao, ngươi có thể tiếp tục nhìn.”
Câu nói này của hắn cười như không cười, nếu nói là ôn tồn lễ độ thì lại có một chút suồng sã như có như không, nếu nói là đi vô lễ quá giới hạn thì lại có phần nghiêm túc đứng đắn, khiến cho người ta thật sự khó phân biệt được ý của hắn.
Mặt của Thẩm Lệnh Trăn trở nên nóng bừng bừng, thừa dịp quan lễ hát vang xướng lễ, rũ đầu ngập ngừng nói: “Lúc này có chút không tiện, tí nữa ta…ta lại nhìn…”
Dường như Hoắc Lưu Hành bị sự thành thật của nàng chọc cho cười, cười nói: “Vậy ở bữa tiệc ta uống ít rượu thôi, nhanh chóng quay trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.