Chương 4:
Cố Liễu Chi
01/05/2024
Bởi vì bên phía nhà trai chân cẳng không tiện, nghi thức nghi lễ kết hôn thành đều được làm đơn giản.
Việc này cũng vừa hay hợp với ý của Thẩm Lệnh Trăn. Nàng mặc một bộ áo quần lễ nghi tay rộng, đeo trâm hoa, lại còn thêm hai tầng khăn quàng vai mũ long phượng cài trâm, đeo lên rất nặng, lại phải cử động rất nhiều, sợ rằng rất nhanh sẽ không đứng nổi nữa.
Ra khỏi thanh lư, đi vào hỷ phòng, mọi người đều đã lui xuống, trong phòng chỉ còn lại người hầu mà Thẩm Lệnh Trăn mang từ Biện Kinh đến. Bọn người hầu thay nàng tháo mũ phượng, áo choàng vai, trang sức dư thừa xuống, hỏi nàng có muốn dùng trà hoa quả lót dạ không.
Hoắc Lưu Hành đã đến thính đường tiếp đón khách khứa, cho dù hắn có nói “Nhanh chóng trở về”, có nhân vật to lớn như Tứ hoàng tử và Lễ Bộ thượng thư ở đây, tiệc rượu cũng không thể tan trong chốc lát được.
Thẩm Lệnh Trăn yên tâm uống chút trà ăn chút hoa quả, vừa đánh giá xung quanh.
Khánh Dương này không thể so bì được với sự phồn hoa của Biện Kinh. Tuy ở đây Hoắc phủ là nhà có thế nhưng một nhà tướng suy vong như thế cũng không được coi là một nhà giàu có. Hiện tại bày biện trong phòng vô cùng đơn giản, ngoại trừ giường có khung hoa lê vàng cùng một bên mấy cái tủ giường ra, theo như những gì nàng thấy thì cũng chỉ còn lại năm bức bình phong, một cái bàn tròn cùng mấy cái ghế ba chân, nhìn trống vắng quạnh quẽ khiến nàng thật sự không quen.
Quý ma ma đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, nói: “Chờ thêm mấy ngày, lão nô sai người sắp xếp lại căn phòng này một lần nữa, dọn dẹp nơi này cho có chút khí người.”
Thẩm Lệnh Trăn lắc đầu: “Có lẽ là vì để cho xe lăn thuận lợi đi lại, miễn được sự va chạm mới có ý giảm bớt trang trí trong phòng, ma ma đừng nên chỉ lo mỗi mình ta.”
“Là lão nô suy xét không chu đáo.”
Thẩm Lệnh Trăn trong miệng ngậm trà, trong lòng lại giấu chuyện, thể hiện ra mình hoàn toàn không biết gì. Một lát sau, nàng hỏi: “Ma ma, chân của Hoắc lang quân thật sự không đi được bước nào sao?”
“Nghe nói là như thế.”
“Ma ma nghe ai nói?”
“Lúc trước sau khi Hoắc lang quân xảy ra chuyện đó, bệ hạ từng phái thần y Hoàng Khỉ đến đây chữ cho hắn, thần y nói hắn nhặt về một cái mệnh đã là không dễ dàng gì, từ đùi trở xuống không sử dụng được lực gì nữa, tri giác đau đớn cũng không có, cái chân này đúng thật là không thể đứng lên được nữa.”
Thần y Hoàng Khỉ được đồn là Hoa Đà tái thế. Trước kia ở Biện Kinh Thẩm Lệnh Trăn cũng từng gặp ông một lần, nghĩ đến ng đã nói là không thể chữa thì không thể rồi.
Nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thế nhưng cũng đã mười năm trôi qua, y thuật của tiên y không có chút nào tiến bộ sao?”
“Thật ra thì cũng có, tiểu thư thấy đấy, nếu đổi là người bình thường, lâu ngày không sử dụng chân, da thịt sớm đã teo tóp nhưng Hoàng y tiên nghĩ ra một phương pháp kỳ diệu, truyền dạy thuật châm cứu và phương pháp ngâm thuốc cho người Hoắc gia, khiến chọn chúng chăm sóc hai cái đùi của Hoắc Lang quân, ngần ấy năm, cũng không đến mức không ra gì. Thế nhưng đáng nhẽ là, chân càng hỏng thì càng lộ, càng để không thì càng không sử dụng được, qua đi nhiều năm trôi qua lại có thể tốt lên cũng là rất nhỏ.”
Nói cách khác, muốn khỏi hẳn là cũng không có quá nhiều khả năng.
Thẩm Lệnh Trăn nhụt chí gật gật đầu, nghĩ rằng đại khái là do tiếng giống nhau mà thôi.
Quý ma ma nhìn hình dáng mệt mỏi của nàng, khuyên nhủ: “Hay là tiểu thư nghỉ ngơi một giấc, khi nào Lang quân tới, lão nô lại đánh thức ngài.”
Vốn Thẩm Lệnh Trăn còn muốn chống đỡ mí mắt của mình, nhưng nghĩ đến một lúc nữa còn có hai lễ hợp cẩn với viên phòng, lo lắng giờ phút này miễn cưỡng, sau đó sức lực tinh thần không đủ, bèn gật gật đầu: “Vậy ma ma nhất định phải đánh thức ta kịp thời đừng để chúng ta thất lễ.”
Gả thấp có chỗ tốt của gả thấp, Thẩm Lệnh Trăn xuất thân hiển quý lại xuất hiện ở nơi này, mặc dù thiếu chút lễ nghĩa, Hoắc gia sao có thể trách cứ lỗi của nàng, nhưng Quý ma ma vẫn vâng dạ nói: “Tiểu thư yên tâm.”
Thẩm Lệnh Trăn vừa nằm xuống đã thiếp đi.
Quý ma ma sai người quan sát động tĩnh trong viện, bởi vì bọn họ mới đến, không quen thuộc môi trường ở Hoắc phủ, không ngờ được là Hoắc Lưu Hành không đi cửa chính mà hắn lại đi cửa bên được xây dựng đặc biệt không có bậc thềm và bậc cửa để tạo điều kiện thuận lợi cho người đi xe lăn, vì vậy bọn họ đã chậm một bước.
Hoắc Lưu Hành đã tới hành lang rồi, bà mới vội vàng lên đón, nhận tội, ý bảo để mình vào đánh thức Thẩm Lệnh Trăn trước.
“Ma ma đa lễ. Trên đường nàng cũng mệt nhọc rồi, ta cũng thông cảm đau lòng.” Hoắc Lưu Hành ấm áp cười, sau Quý ma ma đi vào, hắn cũng lăn bánh xe qua bình phong nhìn thấy Thẩm Lệnh Trăn đang nằm trên giường.
Cả người của nàng cuộn thành hình tròn, mày nhíu chặt, giữa trán lấm tấm một lớp mồ hôi móng, giống như đang mơ một giấc mơ không vui, đôi tay ngọc ngà trắng nõn nắm chặt lấy chăn, nhìn qua có chút đáng thương, nhìn có điểm giống….con chó cảnh mà hắn nhặt được về phủ khi hắn còn bé.
Quý ma ma cong người thấp xuống, nhẹ nhàng gọi Thẩm Lệnh Trăn hai tiếng. Nàng đột nhiên bừng tỉnh, vừa mở mắt đã đối diện với ánh mặt của Hoắc Lưu Hành.
Nếu giờ phút này Thẩm Lệnh Trăn mà tỉnh táo, có lẽ sẽ phát hiện ánh mắt này nửa là sự đánh giá hung ác nham hiểm, nửa là sự lạnh nhạt soi kỹ, tuyệt đối không có thân thiện.
Nhưng nàng vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ là mơ màng nhìn hắn, song địch ý trong mắt hắn cũng chỉ là lướt qua, nhìn kỹ lại thì không rõ nữa.
Thấy Thẩm Lệnh Trăn dường như vẫn đang khó hiểu người đến là ai, Quý ma ma ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, Lang quân tới.”
Lúc này nàng mới trở lại bình thường, cuống quít bò dậy, sờ soạng đi tìm quạt lụa.
Theo như, nàng nên giơ quạt lụa chờ Hoắc Lưu Hành đi vào, hành lễ “khước quạt” với hắn.
Nhưng nàng mới vừa mới sờ đến cái cán quạt, Hoắc Lưu Hành lại cười xua xua tay: “Lễ nghi phiền phức, việc gì câu nệ?” Hắn đi vào, chân tiến lên trước, hơi hơi cúi người, quan tâm hỏi, “Vừa rồi ngươi bị bóng đè sao?”
Thẩm Lệnh Trăn hơi khựng lại.
Nam nhân trước mặt này mặt mũi tuấn tú, tướng mạo dáng vẻ thanh nhã, được bộ hỉ phục đỏ rực tôn lên khiến cho mặt hắn như được thoa phấn, nhìn khí chất khác biệt hẳn so với những người con trai thô lỗ của địa giới Tây Bắc.
Hắn nhìn nàng như vậy, bỗng nhiên khiến cho nàng nhớ tới tính chất thuần khiết của ngọc đẹp mỡ dê(8) dịu dàng tinh tế, không phô trương nhưng lại chứa đầy sự sạch bóng tinh hoa.
Có lẽ là do hắn đến quá gần, mùi rượu bay vào mũi nàng, Thẩm Lệnh Trăn không cảm thấy trở nên căng thẳng, tay nàng chặt quạt lụa trong tay, nhỏ giọng trả lời: “Ta mơ thấy ác mộng.”
Hẳn là bởi vì Hoắc Lưu Hành khiến nàng nhớ lại ân nhân cứu mạng nàng, vừa rồi mới đi vào giấc ngủ nàng lại mơ thấy ngày hôm đó nguy hiểm trùng trùng.
Hoắc Lưu Hành nhìn tay nàng không có chỗ để, giọng dịu dàng nói: “Vậy ngươi chậm rãi đi tắm gội đi.”
Nàng gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Ta vẫn chưa uống rượu hợp cẩn với Lang quân.”
“Ngươi vừa mới đổ mồ hôi, uống rượu lạnh không tốt cho cơ thể, muộn một chút uống rượu hợp cẩn cũng được.”
“Đa tạ Lang quân quan tâm, vậy làm phiền Lang quân chờ ta một chút.”
“Không sao, ngươi đi đi.”
Hoắc Lưu Hành như là không định né tránh bèn ở gần nhìn động tác của nàng.
Thẩm Lệnh Trăn bị hắn nhìn cảm thấy ngượng ngùng, không tự nhiên vén chăn lên, nhìn thấy ánh mắt của hắn rơi xuống đôi chân chưa đi giày chỉ đi một đôi tất của nàng. Nàng giống như bị bỏng, lập tức quay về trong chăn.
Hoắc Lưu Hành sững sờ, cười rộ lên, chuyển xe lăn sang hướng khác, quay người lại.
Lúc này Thẩm Lệnh Trăn lúc mới nắm lấy cổ tay của ma ma, nhẹ chân nhẹ tay bước xuống giường, lặng lẽ liếc hắn một cái, lại nhìn một cái.
Tất nhiên là gáy của Hoắc Lưu Hành không có mắt nhưng mắt của hắn đã nhìn thấy ánh mắt tò mò của nàng phải chiếu trên chính chiếc gương đồng ở trên bàn phía trước.
Hắn chậm rãi chớp chớp mắt, giơ ngón cái lên, sờ sờ môi dưới như có suy nghĩ gì đó.
*
Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Lệnh Trăn thay một bộ váy áo ngực màu hồng nhạt chớt nhả. Sau khi trở về từ phòng tắm, nhìn thấy Hoắc Lưu Hành cũng đã sắp xếp gọn gàng xong, mặc một bộ trung y màu trắng to rộng, ngồi ở bên cửa sổ xem cuốn kinh Phật dưới ánh nến, tay kia chậm rãi lần chuỗi tràng hạt Bồ đề.
Trong phòng mơ hồ phảng phất mùi thuốc, có chút đắng, nhưng không khó ngửi, chắc là hắn vừa ngâm thuốc.
Nghe thấy động tĩnh Thẩm Lệnh Trăn bước vào, Hoắc Lưu Hành thong thả ung dung đặt quyển sách xuống, nói với người hầu ở bên cạnh: “Đều lui hết đi, ban đêm không cần cho người ở lại hầu hạ.”
Hiện tại trong phòng có bốn người hầu, chữ “đều” này được dùng vô cùng hàm hồ.
Hắn vừa dứt lời, hai người hầu vốn đang hầu hạ hắn lập tức vâng dạ rồi rời đi, nhưng những người từ Thẩm phủ tới, đi theo sau Thẩm Lệnh Trăn lại cúi đầu không động đậy.
Thẩm Lệnh Trăn có chút ngượng ngùng.
Mấy người hầu nhận mệnh lệnh của a cha, có chút đề phòng với những người Hoắc gia ở Tây Bắc hung hãn trong lời đồn. Mặc dù đã vào Hoắc phủ, bọn họ cũng chỉ nghe lời của một mình nàng.
Nhưng cho tới bây giờ, lời nói hành động của vị phu quân này của nàng đều không thể bắt bẻ, hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ “hung hãn”, vô cùng quan tâm chăm sóc nàng, bắt bẻ thể diện của hắn như thế ngược lại lại có vẻ Thẩm gia ỷ thế hiếp người.
“Các ngươi cũng lui xuống hết đi đi.” Thẩm Lệnh Trăn nói với mấy người ở phía sau.
Lúc này hai người nô tỳ mới lui ra ngoài, chỉ là cũng không đi xa, đứng ở gian bên ngoài.
Thẩm Lệnh Trăn đắn đo xem nói cái gì xoa dịu không khí, Hoắc Lưu Hành tốt bụng giải vây cho nàng: “Tới đây.”
Hắn vẫy vẫy tay với nàng, vẫn ôn hoà tươi cười như cũ, giống như không để ý một chút nào cảnh lúc nãy.
Thẩm Lệnh Trăn đi lên phía trước, thấy cái bàn trước mặt hắn bát đĩa chén và tước(10) uống rượu với hình thù khác nhau được là từ gỗ óc chó. Óc chó còn được gọi là “cây trăm tuổi”, tượng trưng cho cát tường mạnh khoẻ, trăm năm hoà hợp.
Hắn cầm lấy tước uống rượu, vừa tự tay rót rượu hợp cẩn vào trong, vừa nói: “Rượu này có chút đắng, ngươi nhấp một hụm tượng trưng là được rồi.”
Ở trong thư phòng, Thẩm Lệnh Trăn từng đọc qua, nói rằng rượu hợp cẩn rất đắng, ngụ ý phu thê hai người từ đây cùng hội cùng thuyền, cùng chung hoạn nạn.
Nàng xua tay nói: “Ta không sợ đắng.”
Có vẻ như Hoắc Lưu Hành cũng không tin cho lắm, lúc đưa tước uống rượu cho nàng nhướng nhướng mày, chờ nàng uống rượu xong, quả nhiên thấy nàng không chịu được mà nhăn mày, khó khăn nuốt xuống.
Đặt tước uống rượu xuống, hắn giơ ngón trỏ của mình lên nhẹ nhàng chạm vào chỗ lông mày dang nhíu chặt vào của nàng, cười nghi ngờ: “Không sợ đắng sao?”
Bởi vì sự thân cận đột nhiên của hắn mà Thẩm Lệnh Trăn bất thình lình ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt của hắn gần trong gang tấc, không khỏi giật mình.
Nếu nói tiếng giống nhau là trùng hợp, như vậy đến cả đôi mắt cũng giống nhau?
Lúc đó mũ chiến đầu của vị ân nhân kia chỉ để lộ đôi mắt, chính vì thế nàng đặc biệt chú ý đến, hiện giờ nhớ lại, dường như giống y hệt đôi mắt đào hoa gợi tình dịu dàng này.
Thẩm Lệnh Trăn lại lâm vào hoài nghi một lần nữa, nhìn Hoắc Lưu Hành không chớp mắt.
“Sao thế?” Hắn hỏi.
“Ta thấy Lang quân có chút quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.”
“Có lẽ là ở Biện Kinh. Lúc ta 15 tuổi cũng đã từng vào cung mấy lần với phụ thân, từng gặp mặt không ít con cái của thế gia đại tộc, có lẽ ngươi cũng ở trong đó. Thế nhưng khi đó ngươi vẫn còn nhỏ thế mà có ấn tượng sao?”
Khi đó Thẩm Lệnh Trăn mới ba tuổi, đúng thật là không có ấn tượng gì, mà chuyện nàng quan tâm cũng không phải chuyện hồi thơ ấu.
Nàng hỏi: “Vậy về sau Lang quân cũng không quay lại Biện Kinh nữa sao?”
Hoắc Lưu Hành gật gật đầu: “Mười lăm tuổi ta đã tòng quân, hai năm sau đó luôn lăn lộn ở chiến trường, còn từ năm 17 tuổi về sau…” Hắn rũ mắt cười nhạt, “Đôi chân này sao có thể đi xa khỏi nhà nữa.”
Chọc phải vết đau của người khác không phải ý muốn ban đầu của Thẩm Lệnh Trăn, nếu như đã nhận được sự xác nhận của chính hắn nàng cũng không hỏi nữa, bèn nói xin lỗi: “Là ta đường đột.”
“Không sao.” Ngữ khí Hoắc Lưu Hành vẫn hòa nhã như cũ, mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào biểu cảm của nàng, cứ như là muốn nhìn tìm thấy đầu mối nào đó, “Chỉ là nghe ý của ngươi, từng gặp ta ở chỗ khác sao?”
Thẩm Lệnh Trăn lập tức lắc lắc đầu.
Chuyện nàng bị bắt bóc bị truyền đi không ít khiến nhiều người suy nghĩ xa xôi, tổn hại thanh danh, nếu người trong nhà đã tốn công sức giấu chuyện này với người ngoài, Hoắc Lưu Hành cũng không phải ân nhân cứu mạng nàng, như vậy nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, không nói cho hắn vẫn là tốt nhất.
Nàng nói: “Có lẽ chính là khi còn nhỏ có ấn tượng.”
Hoắc Lưu Hành cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu, chỉ tay đến giường: “Đến đó đi.”
“Lang quân muốn nghỉ ngơi sao?”
“Phải viên phòng rồi. Ngươi không mệt sao?”
“Ta… Ta vẫn còn tinh thần…”
Hoắc Lưu Hành lại cười, chỉ là lúc này không phải là sự ấm áp đơn thuần. Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy, dường như hắn ý trêu đùa nàng.
Nàng xấu hổ buồn bực nói: “Chàng cười cái gì…?”
“Cười da mặt của ngươi mỏng như thế chút nữa nên làm như thế nào giờ.” Hoắc Lưu Hành không cười nữa, nhíu mày, như là có chút đau đầu, “Trước đây người dạy ngươi viên phòng như thế nào chưa?”
“Không có.”
Thẩm Lệnh Trăn từng thấy trước khi xuất giá đường tỷ nhị phòng học này học nọ với ma ma, nhưng đến lượt nàng phải gả đi lại vô cùng nhà nhã.
Khi nàng hỏi về việc này a cha tức giận nói: “Tiểu thư nhà ta không cần phải học những việc vốn của người hầu, cứ như vậy mà gả đến đã là phúc phận Hoắc gia Nhị Lang tu 80 đời cũng không được!”
Chính vì vậy mà nàng ngu nga ngu ngơ, chỉ biết đại khái, viên phòng là chuyện thân mật mà nam nữ đầu gối má kề.
Hoắc Lưu Hành lộ ra biểu cảm khó xử.
Thẩm Lệnh Trăn thử hỏi: “Chàng cũng không thể sao?”
“Dù sao thì ta cũng lớn hơn ngươi bao nhiêu tuổi, tóm lại cũng hiểu nhiều hơn người, chỉ là tình trạng của ta có chút đặc thù, chỉ là ta hiểu cũng không thể.”
“Vậy Lang quân dạy ta đi, trước tiên ta học đã.”
Tuy chuyện đời không hiểu nhưng chỉ cần biết chuyện cùng chung chăn gối cũng đủ khiến cô nương nhà người ta cảm thấy xấu hổ, huống chi Thẩm Lệnh Trăn cùng Hoắc Lưu Hành mới quen biết còn chưa đến nửa ngày ngắn ngủi.
Nàng cố ý kéo dài lên giường canh giờ, muốn nói thêm một ít chuyện, thêm thân quen với hắn.
Nhưng Hoắc Lưu Hành lại hiểu được, việc này không phải lý luận suông là có thể học giỏi.
Hắn bật cười nói: “Chỉ sợ không được. Nếu thật sự muốn học vậy thì cùng ta lên trên giường đi.”
Việc này cũng vừa hay hợp với ý của Thẩm Lệnh Trăn. Nàng mặc một bộ áo quần lễ nghi tay rộng, đeo trâm hoa, lại còn thêm hai tầng khăn quàng vai mũ long phượng cài trâm, đeo lên rất nặng, lại phải cử động rất nhiều, sợ rằng rất nhanh sẽ không đứng nổi nữa.
Ra khỏi thanh lư, đi vào hỷ phòng, mọi người đều đã lui xuống, trong phòng chỉ còn lại người hầu mà Thẩm Lệnh Trăn mang từ Biện Kinh đến. Bọn người hầu thay nàng tháo mũ phượng, áo choàng vai, trang sức dư thừa xuống, hỏi nàng có muốn dùng trà hoa quả lót dạ không.
Hoắc Lưu Hành đã đến thính đường tiếp đón khách khứa, cho dù hắn có nói “Nhanh chóng trở về”, có nhân vật to lớn như Tứ hoàng tử và Lễ Bộ thượng thư ở đây, tiệc rượu cũng không thể tan trong chốc lát được.
Thẩm Lệnh Trăn yên tâm uống chút trà ăn chút hoa quả, vừa đánh giá xung quanh.
Khánh Dương này không thể so bì được với sự phồn hoa của Biện Kinh. Tuy ở đây Hoắc phủ là nhà có thế nhưng một nhà tướng suy vong như thế cũng không được coi là một nhà giàu có. Hiện tại bày biện trong phòng vô cùng đơn giản, ngoại trừ giường có khung hoa lê vàng cùng một bên mấy cái tủ giường ra, theo như những gì nàng thấy thì cũng chỉ còn lại năm bức bình phong, một cái bàn tròn cùng mấy cái ghế ba chân, nhìn trống vắng quạnh quẽ khiến nàng thật sự không quen.
Quý ma ma đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, nói: “Chờ thêm mấy ngày, lão nô sai người sắp xếp lại căn phòng này một lần nữa, dọn dẹp nơi này cho có chút khí người.”
Thẩm Lệnh Trăn lắc đầu: “Có lẽ là vì để cho xe lăn thuận lợi đi lại, miễn được sự va chạm mới có ý giảm bớt trang trí trong phòng, ma ma đừng nên chỉ lo mỗi mình ta.”
“Là lão nô suy xét không chu đáo.”
Thẩm Lệnh Trăn trong miệng ngậm trà, trong lòng lại giấu chuyện, thể hiện ra mình hoàn toàn không biết gì. Một lát sau, nàng hỏi: “Ma ma, chân của Hoắc lang quân thật sự không đi được bước nào sao?”
“Nghe nói là như thế.”
“Ma ma nghe ai nói?”
“Lúc trước sau khi Hoắc lang quân xảy ra chuyện đó, bệ hạ từng phái thần y Hoàng Khỉ đến đây chữ cho hắn, thần y nói hắn nhặt về một cái mệnh đã là không dễ dàng gì, từ đùi trở xuống không sử dụng được lực gì nữa, tri giác đau đớn cũng không có, cái chân này đúng thật là không thể đứng lên được nữa.”
Thần y Hoàng Khỉ được đồn là Hoa Đà tái thế. Trước kia ở Biện Kinh Thẩm Lệnh Trăn cũng từng gặp ông một lần, nghĩ đến ng đã nói là không thể chữa thì không thể rồi.
Nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thế nhưng cũng đã mười năm trôi qua, y thuật của tiên y không có chút nào tiến bộ sao?”
“Thật ra thì cũng có, tiểu thư thấy đấy, nếu đổi là người bình thường, lâu ngày không sử dụng chân, da thịt sớm đã teo tóp nhưng Hoàng y tiên nghĩ ra một phương pháp kỳ diệu, truyền dạy thuật châm cứu và phương pháp ngâm thuốc cho người Hoắc gia, khiến chọn chúng chăm sóc hai cái đùi của Hoắc Lang quân, ngần ấy năm, cũng không đến mức không ra gì. Thế nhưng đáng nhẽ là, chân càng hỏng thì càng lộ, càng để không thì càng không sử dụng được, qua đi nhiều năm trôi qua lại có thể tốt lên cũng là rất nhỏ.”
Nói cách khác, muốn khỏi hẳn là cũng không có quá nhiều khả năng.
Thẩm Lệnh Trăn nhụt chí gật gật đầu, nghĩ rằng đại khái là do tiếng giống nhau mà thôi.
Quý ma ma nhìn hình dáng mệt mỏi của nàng, khuyên nhủ: “Hay là tiểu thư nghỉ ngơi một giấc, khi nào Lang quân tới, lão nô lại đánh thức ngài.”
Vốn Thẩm Lệnh Trăn còn muốn chống đỡ mí mắt của mình, nhưng nghĩ đến một lúc nữa còn có hai lễ hợp cẩn với viên phòng, lo lắng giờ phút này miễn cưỡng, sau đó sức lực tinh thần không đủ, bèn gật gật đầu: “Vậy ma ma nhất định phải đánh thức ta kịp thời đừng để chúng ta thất lễ.”
Gả thấp có chỗ tốt của gả thấp, Thẩm Lệnh Trăn xuất thân hiển quý lại xuất hiện ở nơi này, mặc dù thiếu chút lễ nghĩa, Hoắc gia sao có thể trách cứ lỗi của nàng, nhưng Quý ma ma vẫn vâng dạ nói: “Tiểu thư yên tâm.”
Thẩm Lệnh Trăn vừa nằm xuống đã thiếp đi.
Quý ma ma sai người quan sát động tĩnh trong viện, bởi vì bọn họ mới đến, không quen thuộc môi trường ở Hoắc phủ, không ngờ được là Hoắc Lưu Hành không đi cửa chính mà hắn lại đi cửa bên được xây dựng đặc biệt không có bậc thềm và bậc cửa để tạo điều kiện thuận lợi cho người đi xe lăn, vì vậy bọn họ đã chậm một bước.
Hoắc Lưu Hành đã tới hành lang rồi, bà mới vội vàng lên đón, nhận tội, ý bảo để mình vào đánh thức Thẩm Lệnh Trăn trước.
“Ma ma đa lễ. Trên đường nàng cũng mệt nhọc rồi, ta cũng thông cảm đau lòng.” Hoắc Lưu Hành ấm áp cười, sau Quý ma ma đi vào, hắn cũng lăn bánh xe qua bình phong nhìn thấy Thẩm Lệnh Trăn đang nằm trên giường.
Cả người của nàng cuộn thành hình tròn, mày nhíu chặt, giữa trán lấm tấm một lớp mồ hôi móng, giống như đang mơ một giấc mơ không vui, đôi tay ngọc ngà trắng nõn nắm chặt lấy chăn, nhìn qua có chút đáng thương, nhìn có điểm giống….con chó cảnh mà hắn nhặt được về phủ khi hắn còn bé.
Quý ma ma cong người thấp xuống, nhẹ nhàng gọi Thẩm Lệnh Trăn hai tiếng. Nàng đột nhiên bừng tỉnh, vừa mở mắt đã đối diện với ánh mặt của Hoắc Lưu Hành.
Nếu giờ phút này Thẩm Lệnh Trăn mà tỉnh táo, có lẽ sẽ phát hiện ánh mắt này nửa là sự đánh giá hung ác nham hiểm, nửa là sự lạnh nhạt soi kỹ, tuyệt đối không có thân thiện.
Nhưng nàng vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ là mơ màng nhìn hắn, song địch ý trong mắt hắn cũng chỉ là lướt qua, nhìn kỹ lại thì không rõ nữa.
Thấy Thẩm Lệnh Trăn dường như vẫn đang khó hiểu người đến là ai, Quý ma ma ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, Lang quân tới.”
Lúc này nàng mới trở lại bình thường, cuống quít bò dậy, sờ soạng đi tìm quạt lụa.
Theo như, nàng nên giơ quạt lụa chờ Hoắc Lưu Hành đi vào, hành lễ “khước quạt” với hắn.
Nhưng nàng mới vừa mới sờ đến cái cán quạt, Hoắc Lưu Hành lại cười xua xua tay: “Lễ nghi phiền phức, việc gì câu nệ?” Hắn đi vào, chân tiến lên trước, hơi hơi cúi người, quan tâm hỏi, “Vừa rồi ngươi bị bóng đè sao?”
Thẩm Lệnh Trăn hơi khựng lại.
Nam nhân trước mặt này mặt mũi tuấn tú, tướng mạo dáng vẻ thanh nhã, được bộ hỉ phục đỏ rực tôn lên khiến cho mặt hắn như được thoa phấn, nhìn khí chất khác biệt hẳn so với những người con trai thô lỗ của địa giới Tây Bắc.
Hắn nhìn nàng như vậy, bỗng nhiên khiến cho nàng nhớ tới tính chất thuần khiết của ngọc đẹp mỡ dê(8) dịu dàng tinh tế, không phô trương nhưng lại chứa đầy sự sạch bóng tinh hoa.
Có lẽ là do hắn đến quá gần, mùi rượu bay vào mũi nàng, Thẩm Lệnh Trăn không cảm thấy trở nên căng thẳng, tay nàng chặt quạt lụa trong tay, nhỏ giọng trả lời: “Ta mơ thấy ác mộng.”
Hẳn là bởi vì Hoắc Lưu Hành khiến nàng nhớ lại ân nhân cứu mạng nàng, vừa rồi mới đi vào giấc ngủ nàng lại mơ thấy ngày hôm đó nguy hiểm trùng trùng.
Hoắc Lưu Hành nhìn tay nàng không có chỗ để, giọng dịu dàng nói: “Vậy ngươi chậm rãi đi tắm gội đi.”
Nàng gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Ta vẫn chưa uống rượu hợp cẩn với Lang quân.”
“Ngươi vừa mới đổ mồ hôi, uống rượu lạnh không tốt cho cơ thể, muộn một chút uống rượu hợp cẩn cũng được.”
“Đa tạ Lang quân quan tâm, vậy làm phiền Lang quân chờ ta một chút.”
“Không sao, ngươi đi đi.”
Hoắc Lưu Hành như là không định né tránh bèn ở gần nhìn động tác của nàng.
Thẩm Lệnh Trăn bị hắn nhìn cảm thấy ngượng ngùng, không tự nhiên vén chăn lên, nhìn thấy ánh mắt của hắn rơi xuống đôi chân chưa đi giày chỉ đi một đôi tất của nàng. Nàng giống như bị bỏng, lập tức quay về trong chăn.
Hoắc Lưu Hành sững sờ, cười rộ lên, chuyển xe lăn sang hướng khác, quay người lại.
Lúc này Thẩm Lệnh Trăn lúc mới nắm lấy cổ tay của ma ma, nhẹ chân nhẹ tay bước xuống giường, lặng lẽ liếc hắn một cái, lại nhìn một cái.
Tất nhiên là gáy của Hoắc Lưu Hành không có mắt nhưng mắt của hắn đã nhìn thấy ánh mắt tò mò của nàng phải chiếu trên chính chiếc gương đồng ở trên bàn phía trước.
Hắn chậm rãi chớp chớp mắt, giơ ngón cái lên, sờ sờ môi dưới như có suy nghĩ gì đó.
*
Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Lệnh Trăn thay một bộ váy áo ngực màu hồng nhạt chớt nhả. Sau khi trở về từ phòng tắm, nhìn thấy Hoắc Lưu Hành cũng đã sắp xếp gọn gàng xong, mặc một bộ trung y màu trắng to rộng, ngồi ở bên cửa sổ xem cuốn kinh Phật dưới ánh nến, tay kia chậm rãi lần chuỗi tràng hạt Bồ đề.
Trong phòng mơ hồ phảng phất mùi thuốc, có chút đắng, nhưng không khó ngửi, chắc là hắn vừa ngâm thuốc.
Nghe thấy động tĩnh Thẩm Lệnh Trăn bước vào, Hoắc Lưu Hành thong thả ung dung đặt quyển sách xuống, nói với người hầu ở bên cạnh: “Đều lui hết đi, ban đêm không cần cho người ở lại hầu hạ.”
Hiện tại trong phòng có bốn người hầu, chữ “đều” này được dùng vô cùng hàm hồ.
Hắn vừa dứt lời, hai người hầu vốn đang hầu hạ hắn lập tức vâng dạ rồi rời đi, nhưng những người từ Thẩm phủ tới, đi theo sau Thẩm Lệnh Trăn lại cúi đầu không động đậy.
Thẩm Lệnh Trăn có chút ngượng ngùng.
Mấy người hầu nhận mệnh lệnh của a cha, có chút đề phòng với những người Hoắc gia ở Tây Bắc hung hãn trong lời đồn. Mặc dù đã vào Hoắc phủ, bọn họ cũng chỉ nghe lời của một mình nàng.
Nhưng cho tới bây giờ, lời nói hành động của vị phu quân này của nàng đều không thể bắt bẻ, hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ “hung hãn”, vô cùng quan tâm chăm sóc nàng, bắt bẻ thể diện của hắn như thế ngược lại lại có vẻ Thẩm gia ỷ thế hiếp người.
“Các ngươi cũng lui xuống hết đi đi.” Thẩm Lệnh Trăn nói với mấy người ở phía sau.
Lúc này hai người nô tỳ mới lui ra ngoài, chỉ là cũng không đi xa, đứng ở gian bên ngoài.
Thẩm Lệnh Trăn đắn đo xem nói cái gì xoa dịu không khí, Hoắc Lưu Hành tốt bụng giải vây cho nàng: “Tới đây.”
Hắn vẫy vẫy tay với nàng, vẫn ôn hoà tươi cười như cũ, giống như không để ý một chút nào cảnh lúc nãy.
Thẩm Lệnh Trăn đi lên phía trước, thấy cái bàn trước mặt hắn bát đĩa chén và tước(10) uống rượu với hình thù khác nhau được là từ gỗ óc chó. Óc chó còn được gọi là “cây trăm tuổi”, tượng trưng cho cát tường mạnh khoẻ, trăm năm hoà hợp.
Hắn cầm lấy tước uống rượu, vừa tự tay rót rượu hợp cẩn vào trong, vừa nói: “Rượu này có chút đắng, ngươi nhấp một hụm tượng trưng là được rồi.”
Ở trong thư phòng, Thẩm Lệnh Trăn từng đọc qua, nói rằng rượu hợp cẩn rất đắng, ngụ ý phu thê hai người từ đây cùng hội cùng thuyền, cùng chung hoạn nạn.
Nàng xua tay nói: “Ta không sợ đắng.”
Có vẻ như Hoắc Lưu Hành cũng không tin cho lắm, lúc đưa tước uống rượu cho nàng nhướng nhướng mày, chờ nàng uống rượu xong, quả nhiên thấy nàng không chịu được mà nhăn mày, khó khăn nuốt xuống.
Đặt tước uống rượu xuống, hắn giơ ngón trỏ của mình lên nhẹ nhàng chạm vào chỗ lông mày dang nhíu chặt vào của nàng, cười nghi ngờ: “Không sợ đắng sao?”
Bởi vì sự thân cận đột nhiên của hắn mà Thẩm Lệnh Trăn bất thình lình ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt của hắn gần trong gang tấc, không khỏi giật mình.
Nếu nói tiếng giống nhau là trùng hợp, như vậy đến cả đôi mắt cũng giống nhau?
Lúc đó mũ chiến đầu của vị ân nhân kia chỉ để lộ đôi mắt, chính vì thế nàng đặc biệt chú ý đến, hiện giờ nhớ lại, dường như giống y hệt đôi mắt đào hoa gợi tình dịu dàng này.
Thẩm Lệnh Trăn lại lâm vào hoài nghi một lần nữa, nhìn Hoắc Lưu Hành không chớp mắt.
“Sao thế?” Hắn hỏi.
“Ta thấy Lang quân có chút quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.”
“Có lẽ là ở Biện Kinh. Lúc ta 15 tuổi cũng đã từng vào cung mấy lần với phụ thân, từng gặp mặt không ít con cái của thế gia đại tộc, có lẽ ngươi cũng ở trong đó. Thế nhưng khi đó ngươi vẫn còn nhỏ thế mà có ấn tượng sao?”
Khi đó Thẩm Lệnh Trăn mới ba tuổi, đúng thật là không có ấn tượng gì, mà chuyện nàng quan tâm cũng không phải chuyện hồi thơ ấu.
Nàng hỏi: “Vậy về sau Lang quân cũng không quay lại Biện Kinh nữa sao?”
Hoắc Lưu Hành gật gật đầu: “Mười lăm tuổi ta đã tòng quân, hai năm sau đó luôn lăn lộn ở chiến trường, còn từ năm 17 tuổi về sau…” Hắn rũ mắt cười nhạt, “Đôi chân này sao có thể đi xa khỏi nhà nữa.”
Chọc phải vết đau của người khác không phải ý muốn ban đầu của Thẩm Lệnh Trăn, nếu như đã nhận được sự xác nhận của chính hắn nàng cũng không hỏi nữa, bèn nói xin lỗi: “Là ta đường đột.”
“Không sao.” Ngữ khí Hoắc Lưu Hành vẫn hòa nhã như cũ, mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào biểu cảm của nàng, cứ như là muốn nhìn tìm thấy đầu mối nào đó, “Chỉ là nghe ý của ngươi, từng gặp ta ở chỗ khác sao?”
Thẩm Lệnh Trăn lập tức lắc lắc đầu.
Chuyện nàng bị bắt bóc bị truyền đi không ít khiến nhiều người suy nghĩ xa xôi, tổn hại thanh danh, nếu người trong nhà đã tốn công sức giấu chuyện này với người ngoài, Hoắc Lưu Hành cũng không phải ân nhân cứu mạng nàng, như vậy nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, không nói cho hắn vẫn là tốt nhất.
Nàng nói: “Có lẽ chính là khi còn nhỏ có ấn tượng.”
Hoắc Lưu Hành cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu, chỉ tay đến giường: “Đến đó đi.”
“Lang quân muốn nghỉ ngơi sao?”
“Phải viên phòng rồi. Ngươi không mệt sao?”
“Ta… Ta vẫn còn tinh thần…”
Hoắc Lưu Hành lại cười, chỉ là lúc này không phải là sự ấm áp đơn thuần. Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy, dường như hắn ý trêu đùa nàng.
Nàng xấu hổ buồn bực nói: “Chàng cười cái gì…?”
“Cười da mặt của ngươi mỏng như thế chút nữa nên làm như thế nào giờ.” Hoắc Lưu Hành không cười nữa, nhíu mày, như là có chút đau đầu, “Trước đây người dạy ngươi viên phòng như thế nào chưa?”
“Không có.”
Thẩm Lệnh Trăn từng thấy trước khi xuất giá đường tỷ nhị phòng học này học nọ với ma ma, nhưng đến lượt nàng phải gả đi lại vô cùng nhà nhã.
Khi nàng hỏi về việc này a cha tức giận nói: “Tiểu thư nhà ta không cần phải học những việc vốn của người hầu, cứ như vậy mà gả đến đã là phúc phận Hoắc gia Nhị Lang tu 80 đời cũng không được!”
Chính vì vậy mà nàng ngu nga ngu ngơ, chỉ biết đại khái, viên phòng là chuyện thân mật mà nam nữ đầu gối má kề.
Hoắc Lưu Hành lộ ra biểu cảm khó xử.
Thẩm Lệnh Trăn thử hỏi: “Chàng cũng không thể sao?”
“Dù sao thì ta cũng lớn hơn ngươi bao nhiêu tuổi, tóm lại cũng hiểu nhiều hơn người, chỉ là tình trạng của ta có chút đặc thù, chỉ là ta hiểu cũng không thể.”
“Vậy Lang quân dạy ta đi, trước tiên ta học đã.”
Tuy chuyện đời không hiểu nhưng chỉ cần biết chuyện cùng chung chăn gối cũng đủ khiến cô nương nhà người ta cảm thấy xấu hổ, huống chi Thẩm Lệnh Trăn cùng Hoắc Lưu Hành mới quen biết còn chưa đến nửa ngày ngắn ngủi.
Nàng cố ý kéo dài lên giường canh giờ, muốn nói thêm một ít chuyện, thêm thân quen với hắn.
Nhưng Hoắc Lưu Hành lại hiểu được, việc này không phải lý luận suông là có thể học giỏi.
Hắn bật cười nói: “Chỉ sợ không được. Nếu thật sự muốn học vậy thì cùng ta lên trên giường đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.