Kiều Kiều Sư Nương

Chương 341: Thiên tiên ngọc nữ

Thanh Trà Đạm Phạn

04/06/2017

Trên Lôi đài, Nam Cung Vân vẫn đang giao đấu với Vân Tùng.

Kiếm phong xé gió!

Trường kiếm trên tay Nam Cung Vân chợt rung động, lúc đầu kình lực như có như không, trong chớp mắt đã hóa thành rồng lúc bay trên trời cao, lúc lặn xuống biển sâu, mơ hồ trong đó còn kèm theo tiếng kiếm ngâm bén nhọn.

Nam Cung Vân xuất chiêu đầu tiên!

Điều này ở trong mắt nhiều người cũng là điều bình thường, nữ nhân trước giờ luôn được ưu tiên. Vân Tùng cũng có chút phân độ của quân tử, như thế nào có thể ra chiêu trước? Bất quá khi cao thủ chân chính quyết đấu, người ra chiêu trước mới là người chịu thiệt. Bởi vì khi động thủ trước thì sẽ bị đối phương tìm được chỗ hở.

Nam Cung Vân chủ động tiếng công làm cho đối thủ cùng người xem có phần khó hiểu, bởi vì tiếng kiếm ngâm và kiếm thế chẳng những không có chút gì phối hợp mà còn hoàn toàn tương phản. Mà mâu thuẫn trong đó khó có thể làm cho người ta chấp nhận được, càng làm cho không người nào dám tin tưởng.

Kiếm khí cùng tiếng kiếm ngâm của Nam Cung Vân bao phủ cả vùng lôi đài. Kiếm âm như sóng đập vào bờ trùng trùng điệp điệp bao vây lấy đối thủ làm cho đối thủ khó cử động, giống như vĩnh viễn không đi ra khỏi mê cung kiếm âm này vậy. Trường kiếm của nàng lúc này lại hóa thành thanh mang, không khoan nhượng đâm ra mở một con đường xuyên qua bức tường khí bảo vệ của Vân Tùng. Sau đó nàng dùng một thế kiếm có tốc độ cao đến kinh người mà mắt thường khó thấy đâm thẳng vào ngực Vân Tùng…

Kinh ngạc!

Toàn trường kinh ngạc! Kiếm pháp của Nam Cung Vân thế mà đã đạt đến trình độ như vậy, thật là khiến người ta phải giật mình.

Động tác Nam Cung Vân phiêu dật, tựa như một thiên tiên đang múa trên lôi đài.

Nếu như câu nói mơ ước của thế nhân hằng mong là “Thiên ngoại phi thiên”, không còn gì tuyệt hơn. Thì giờ phút này, Nam Cung Vân cũng mang đến cho mọi người ở đây một chút cảm giác như vậy, giống như một tiên nữ đang múa kiếm!

Sau trận chiến này, Nam Cung Vân được người ta đặt cho một danh hiệu, đó chính là Thiên Tiên Ngọc Nữ kiếm!

Tuy là đang ở trong thời khắc phân thắng bại nhưng Nam Cung Vân thoạt nhìn như vẫn đang ung dung vẽ từng nét chấm phá trên bức tranh động lòng người trên lôi đài. Nàng lại đem tất cả sự mâu thuẫn lại hợp thành hợp thành phong phạm của một thiên tiên. Nàng lúc này giống như là một thiên tiên hạ phàm, nhất cử nhất động của nàng đều làm người khác mê muội sợ hãi than.

Tuy Vân Tùng rất tự phụ, nhưng lấy hết bản lĩnh hiện tại ra hắn cũng không còn tâm thần để ứng phó với kỳ công tuyệt nghệ của Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân, thực lực của nàng rốt cuộc là cái dạng gì?

Những người xung quanh đang nhìn lên lôi đài như ngừng hô hấp, tất cả mọi người đều bị kiếm pháp cỉa Nam Cung Vân làm cho chấn động. Bọn hắn không thể tin được bộ kiếm pháp mỹ lệ này lại được đánh ra bởi một cô gái chưa được hai mươi tuổi.

Lúc này, trên lôi đài gió nổi mây cuộn.

Phải biết rằng, khi cao thủ đối chiêu thì toàn bộ giác quan đều được sử dụng, mà thính giác lại là phần trọng yếu nhất. Bình thường không cần phải nhìn, chỉ cần tiếng binh khí làm động gió hay y phục phiêu động cũng có thể nghe mà phán định chiêu thức của đối phương, sau đó dùng tốc độ vi diệu để thay đổi vị trí.

Thế nhưng, thính giác khi đem ra dùng trên người Nam Cung Vân lúc này lại hoàn toàn không giúp ích được gì, vả lại còn phải hoàn toàn bỏ đi thính giác. Bởi vì một bộ kiếm pháp đáng sợ lại tràn ngập âm thanh mỹ cảm như thế thì Vân Tùng mới lần đầu thấy.

Vân Tùng hét lớn một tiếng, đem tiếng kiếm ngâm của Nam Cung Vân hoàn toàn áp chế, giống như ánh mặt trời xua tan tầng mây chiếu sáng cả mặt đất. Chỉ thấy trường kiếm trên tay y hóa thành từng con sóng lớn cuồn cuộn, từng đợt từng đợt ổn định, thong thả nghênh đón thế công của đối thủ. Một kiếm vô cùng bình thường nhưng lại như thực như ảo, thiên biến vạn hóa. Sự ảo diệu đó thể hiện rõ bản lĩnh của ngôi sao trong tương lai của võ lâm.

Người xem phía dưới lôi đài đều cảm thấy hoa mắt thần mê, ai nấy đều biết giá trị lớn nhất của một trận chiến chính là kiếm pháp cao minh thần kỳ của hai đối thủ. Nhưng trận đấu này còn nằm ngoài ý liệu của mọi người, ai nấy đều được mở rộng tầm mắt.

Đây mới chính là cao thủ chân chính đối chiến, ai như bọn võ công thường thường kia, đánh nhau chỉ có thể xem là náo nhiệt.

Mọi người lúc này tập trung hết tại lôi đài này, từng tiếng nổ lớn trên lôi đài vang lên khiến cho tất cả mọi người đều hô to đã ghiền!

“Đương!”

Hai thanh kiếm lại va vào nhau, âm thanh vang vọng khuếch tán toàn trường làm kinh sợ tất cả mọi người. Nó giống như một cự thạch ngàn cân rơi thẳng xuống hồ nước lớn, làm màng nhĩ ai nấy đều đau nhức.

Y phục của Nam Cung Vân tung bay, chân đạp hư không ngự kiếm bay ngược ra sau. Gương mặt đẹp như hoa mẫu đơn vẫn còn lộ ra một tia thỏa mãn, khóe miệng cười nhẹ, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành làm cho toàn trường như điên đảo.



Vân Tùng cũng không đuổi theo, sau một kích giao nhau kia hắn liền biết tiểu mỹ nhân trước mắt này không thể coi thường được.

Nam Cung Vân nâng trường kiếm chỉ đến Vân Tùng xa xa, từ từ lùi lại chỗ cũ, mỉm cười nói: “Vân sư huynh quả nhiên không hổ danh ngôi sao trong tương lai của võ lâm, Nam Cung Vân xin lĩnh giáo!”

Vân Tung không chớp mắt, ngưng trọng nhìn Nam Cung Vân một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên cười nhẹ, lắc đầu thở dài: “Không thể tưởng tượng được trong thiên hạ lại có một bộ kiếm pháp khắc chế địch thủ như thế. Người đời tương truyền Võ Đang Lưỡng Nghi Kiếm Pháp cùng Hoa Sơn Độc Cô Cửu Kiếm chính là Thiên Hạ Vô Song. Nhưng hôm nay xem ra trên giang hồ quả nhiên là ngọa hổ tàng long, Nam Cung thế gia kiếm pháp cũng có thể nói là võ lâm nhất tuyệt. Vân Tùng bội phục! Xem kiếm!”

Vừa nói xong câu cuối cùng, trường kiếm trên tay Vân Tùng trên không múa vài cái sau đó tựa như người ta viết thư pháp trên giấy, từng nét chữ như rồng bay phượng múa nói lên suy nghĩ trong lòng, nhưng ở đây hắn lại mượn trường kiếm vẽ ra tâm ý.

Toàn trường ai nấy đều nghi hoặc, đây có thể là hư chiêu của Vân Tùng, đằng sau còn hậu chiêu vô cùng đáng sợ, trên người của hắn lúc này tồn tại một khí phách huyền diệu khó giải thích.

Mà Nam Cung Vân bên kia vẫn giữ thần sắc tao nhã ung dung, sự tự tin của nàng chính là đến từ Lăng Phong. Nếu như không có Lăng Phong những ngày gần đây song tu cùng nàng thì Nam Cung Vân căn bản không có khả năng chống được ba mươi chiêu của Vân Tùng. Nam Cung Vân hiện tại không những có thể phân cao thấp cùng Vân Tùng mà còn có thể nhìn thấu tâm ý của Vân Tùng.

Lợi hại như thế thật sự khó mà tin được.

Thấy trường kiếm Vân Tùng xuất ra, Nam Cung Vân lập tức không dám phân tâm, tiếng kiếm ngâm lại vang lên.

Vân Tùng múa mấy kiếm kia thực ra là thức mở đầu của hắn, chẳng những đem tốc độ tăng đến cực hạn mà còn đem công lực toàn thân tập trung vào một kích này. Cả người hắn lúc này vô cùng tập trung, tinh thần thăng đến cảnh giới đỉnh cao của kiếm cảnh, toàn bộ sát khí bị dồn nén vào kiếm phong, khí thế bức nhân như băng tuyết mùa đông, uy thế của dâng cao, một kiếm này chính là kiếm cùng địch thủ phân chia thắng bại.

Công pháp bực này, trong thiên hạ có thể dễ dàng thi triển ra như Vân Tùng thật sự là chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

“Sưu!”

Trường kiếm trên tay Vân Tùng phá ngang hư không, như sớm đã nhập vào không gian chém một đường cong về phía Nam Cung Vân. Chỉ một kích đơn giản như vậy, giống như không thèm quan tâm tới hết thảy võ công trên giang hồ. Một kiếm này của hắn chém ra đã mang theo hết tinh túy căn nguyên của kiếm pháp Võ Đang, uy lực vô cùng không thể chống đỡ.

Kiếm âm lúc này đã vang lên tràn ngập lôi đài, thay đổi muôn hình vạn trạng, lúc thì mê hoặc lòng người, lúc thì phiêu thoát ẩn dật. Từng đường từng đường kiếm giống như một bài thơ, một bức tranh, giống như tiêu sái đắc ý, thanh âm lúc cao lúc thấp. Nam Cung Vân đứng đấy, bình tĩnh chuẩn bị tiếp một kiếm của Vân Tùng, thân hình đứng lặng nhưng lại mơ hồ thấy một loại phòng ngự chắc chắn.Nam Cung Vân chợt động, nàng không dám xem nhẹ một kích này. Chỉ thấy nàng rút trường kiếm về hông xoay tròn rồi chém một cái về phía trước.

“Keng!”

Hai người đồng thời chấn động kịch liệt, xoay người lui ra, không ngờ là lại đổi chỗ với nhau.

Vân Tùng thu trường kiếm lại đặt sau lưng, đột nhiên đứng lại, một tay dựng chưởng đặt trước ngực, ha ha cười nói: “Thống khoái! Thống khoái! Từ lúc Vân Tùng hạ sơn đến nay, Vân sư muội là người duy nhất có thể cản một chiêu này của ta. Có thể cho ta biết tên của một chiêu vừa rồi không?”

Nam Cung Vân đứng tại chỗ, bộ dạng vẫn vô cùng tiêu sái, nàng xoay người đứng lại, trường kiếm hạ xướng đặt bên người, vui vẻ nói: “Phượng hoàng bay tới!”

Vân Tùng vẫn mỉm cười, thản nhiên nói: “Vân sư muội quả nhiên kiến thức hơn người.”

Vừa rồi, hai người giống như là quyết chiến sinh tử, mà giờ phút này cả hai lại bỗng nhiên tỉnh táo đàm luận, khiến cho người xem hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nam Cung Vân nói tiếp: “Vân sư huynh, tiếp ta một chiêu. Cẩn thận!”

Vân Tùng tiêu sái cười nói: “Đến đây.”

Thiên địa nhất thời như bởi một câu này mà nổi cuồng phong, càng làm cho không khí cuộc chiến của cả hai trở nên khẩn trương hơn.

Nam Cung Vân chém ra một kiếm, giống như sao băng xẹt qua. Kiếm quang cùng kiếm khí thẳng hướng Vân Tùng mà đâm tới.

Vân Tùng đột nhiên giống như từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trước mặt Nam Cung Vân ba thước, vung tay chém lại một kiếm.

Lúc này hàng ngàn người đang chăm chú nhìn lên đài, hai mắt mở to nhìn trận chiến đang diễn ra. Lúc đầu ai nấy đều nghĩ rằng trận đấu sẽ nghiêng hẳn về một phía, không nghĩ tới cuối cùng lại biến thành một trận quyết chiến kịch liệt. Có thể nói, đây có thể coi là một trận thuộc tứ cường, thậm chí là một trận chung kết cũng không quá lời.



Tất cả mọi người đang xem đều thấy như si như say. Nam Cung Vân tao nhã xinh đẹp như thiên tiên, vô cùng mê người. Mà Vân Tùng lại tiếu sái, anh tuấn, cả người mang theo phong phạm đại sư một phái.

“Ầm ầm!”

Một tiếng nổ thật lớn vang lên!

Không có bất kỳ từ nào có thể hình dung tốc độ cùng uy lực của một kiếm kia của Vân Tùng. Không có chút kỹ xảo gì, hết thảy biến hóa của thiên địa như hòa vào một kiếm này, nâng một kiếm này lên đến cảnh giới tối cao.

Hai mắt Nam Cung Vân tỏa sáng như sao, trường kiếm trong tay hóa thành một dải cầu vòng, đầu tiên phóng lên cao sau đó dùng tốc độ không tưởng đâm xuống. Một kiếm như tên rời cung, như Du Long rẽ sóng hung hặng va chạm với kiếm phong của Vân Tùng.

“Ầm ầm!”

Loạt tiếng nổ thứ hai vang lên, làm cho trong phạm vi trong vòng mười trượng lá rụng cát bay.

Một trận bão cát quét mạnh qua làm cho mọi người không thể mở hai mắt! Tại lúc này trên lôi đài lại vang lên một tiếng động kinh người.

Hai người càng đánh càng nhanh, thời gian như đứng cả lại.

Trên không trung không ngừng nổ vang từng tiếng, uy thế bực này làm cho người ta phải sợ hãi đến cực điểm.

Đến lúc không thể đề cao tốc độ được nữa, hai người đồng thời đem hết toàn lực, đem tất cả vốn liếng đặt vào trong một kiếm cuối cùng.

Nam Cung Vân tay cầm trường kiếm tà tà quét ra, chém vào eo phải của Vân Tùng.

Mà kiếm phong của Vân Tùng lúc này cũng phá không mà ra, đâm vào cổ họng Nam Cung Vân.

Trận luận võ này không ngờ lại kịch liệt như là liều mạng quyết chiến. Hai cao thủ như vậy đồng thời quyết đấu, không ngờ đều là dùng cứng đối cứng, bọn họ dường như quên đây chỉ là một tràng đấu bình thường, lúc này đều đem toàn lực xuất ra, hậu quả thật có phần khó lường a. Giống như là mỗi người đột nhiên gặp được một hảo bằng hữu khó có thể cầu, lúc này có cơ hội tự nhiên là phải tận tình phát huy. Đời người tìm được một tri kỉ như thế, quá đủ.

Khó khăn lắm mới có một đối thủ như thế này, ai lại có thể bỏ qua cơ hội thử sức?

“Oanh!”

Lại là một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy một cột lôi đài vô cùng chắc chắn không ngờ bị đánh cho sụp đổ.

Thanh âm lôi đài bị phá vỡ chấn động của hư không, vô số mảnh gỗ cùng bão cát bắn ra xung quanh làm cho người ta không thể mở mắt. Một số người võ công yếu thậm chí bị mảnh gỗ gây thương tích!

Tiếng động lắng xuống, bão cát tán đi! Hết thảy mọi thứ lại khôi phục lại bình thường, mặt trời trên cao chiếu rọi.

Thắng bại đã phân!

Lúc mọi người mở mắt ra đều bị mọi thứ trước mắt làm cho kinh sợ.

Lôi đài đã giống như không còn sót lại chút dấu vết gì, Nam Cung Vân chống kiếm đứng tại chỗ, khóe miệng chảy xuống một tia máu, hiển nhiên nàng đã bị thương! Nhìn bộ dáng động lòng người kia làm cho vô số người đau lòng vì nàng. Mà đối diện cách nàng một trượng, Vân Tùng ngoại trừ khuôn mặt có chút xanh xao thì khí độ vẫn có phần tiêu sái như thường, tay cầm trường kiếm chỉ hướng Nam Cung Vân.

Hai người không chút nhúc nhích đứng đấy, nén nhang bên kia đã gần cháy hết nhưng vẫn không có ai ngã xuống.

Ai thắng ai bại? Tất cả mọi người đều chờ kết quả được công bố, từ khi đại hội bắt đầu đến nay, vẫn chưa từng xảy ra trường hợp nén nhang cháy hết mà chưa phân thắng bại.

Theo như quy tắc đại hội, nếu trong thời gian một nén nhang vẫn không thể phân thắng bại thì tổ trọng tài phải quyết định kết quả trận đấu.

Ai thắng ai thua? Đây vẫn là điều mọi người quan tâm nhất...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Kiều Sư Nương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook