Kiều Ngạo Vương Phi Của Chàng Khờ Vương Gia

Chương 13: Hắn Vì Nàng Nổi Trận Lôi Đình

Phương Tiểu Khả

09/01/2025

Khi Cố Cửu Tư tỉnh dậy đã là hai ngày sau. Nàng choàng tỉnh mà mồ hôi vã ra như tắm. Thấy Mị Xuyên nhìn nàng bàng hoàng, nàng biết mình đã được đưa về Vương phủ.

Vậy còn Tư Thành đâu? Nàng hớt hải chạy vụt ra ngoài, thấy hắn nhìn nàng nước mắt lưng tròng đáng thương như một chú cún, nàng lao tới ôm chầm lấy hắn.

Tư Thành ngỡ ngàng, trên mí mắt vẫn ngấn lệ, nhưng cảm xúc trong đáy mắt lại là của hắn.

Vì cái gì mà giày cũng chưa kịp đi đã lại lo cho hắn? Nàng ta không cần mạng nữa sao? Không biết tự lo cho mình.

Nàng ôm hắn thật chặt, kèm theo đó là sự run rẩy.

Để phục vụ cho việc diễn kịch chàng khờ trong phủ Khang Vương, hắn luôn giữ cho mình cơ thể mảnh khảnh hơn so với một người tập võ.

Vậy mà giờ nhìn Cố Cửu Tư, hắn mới thấy nàng nhỏ bé dường nào. So với hắn, nàng trông lại giống một cô nhóc mười tuổi hơn.

Hắn cất giọng ngô nghê, lại biết pha chút nghẹn ngào vào đó:

"Nương tử nàng tỉnh rồi? Nàng có đau không? Vết thương có còn chảy máu không?"

Cửu Tư im lặng một hồi.

Yến Tư Thành dấy lên nghi hoặc. Nàng ta phát giác ra điều gì sao? Đã thấy những gì khi hắn đàm thoại cùng hai người Thất Vũ?

Nào ngờ chỉ là nàng kìm nén cảm xúc dâng trào từ trong cuống họng:

"May quá Tư Thành. May quá! Chàng không vì ta mà liên lụy."

Kể từ sau biến cố gia tộc vì nàng bại vong, Cửu Tư trở nên quan tâm hơn đến những người bên cạnh nàng.

Khang Vương Yến Tư Thành với nàng quan trọng. Không phải vì tình cảm nam nữ, mà bởi nàng cảm mến sự trân trọng hắn dành cho nàng.

Kể cả khi đây là hôn nhân sắp đặt, hắn vẫn tôn trọng nàng, hỏi nàng "có sợ không, có đau không, hôm nay nương tử thế nào".



Rồi chợt nàng lại bất tỉnh trong vòng tay hắn. Nàng mới tỉnh lại chưa lâu, khí huyết chưa kịp lưu thông, cư nhiên ngất đi vì choáng váng.

Mị Xuyên chạy ra thấy chủ tử người mềm oặt thì đến đỡ, Tư Thành mắt ngấn lệ nhìn với vẻ cầu cứu.

Cả hai đưa nàng trở lại giường. Thấy người nàng đầm đìa mồ hôi, sợ Cửu Tư sinh bệnh, Mị Xuyên lấy nước muốn lau người cho nàng. Tư Thành vì vậy trở về thư phòng hắn.

Cửa phòng vừa khép, Liên Thất, Liên Vũ liền xuất hiện trong bóng đêm.

"Chuyện có kẻ thích sát Vương phi, điều tra đến đâu rồi?"

Trong trường săn nơi diễn ra đại hội săn bắn, làm gì có chuyện yêu quái dễ dàng xông vào. Rõ ràng có kẻ muốn Cố Cửu Tư phải chết trong đau đớn.

"Bẩm Vương gia, hiện chưa có manh mối."

"Nói các ngươi vô dụng, bản vương nghe còn lọt tai."

Một bầu không khí chết chóc dấy lên khắp các ngõ ngách căn phòng, trời mới vào đông nhưng trong thư phòng hắn nhiệt độ còn giá hơn băng.

Hai người Thất Vũ rùng mình có chút run sợ. Yến Tư Thành vậy mà lại vì nàng nổi trận lôi đình.

Không phải hắn cũng là người muốn giết nàng sao? Không phải hắn còn cố công điều năm ám vệ tinh anh nhất đến thích sát nàng, vậy cớ gì bây giờ lại giận? Hắn có tư cách đó không?

Khi thấy Vương gia bế Vương phi ra ngoài, hai người Thất Vũ đều lặng thinh không nói, không dám hó hé nửa câu.

Bắc Phong Chiến Thần, những ai to gan nhìn qua hắn thì tiếp sau rơi xuống chính là đầu của bản thân.

Điều đó dường như đã có ngoại lệ.

Nàng ta cư nhiên chạm mặt Vương gia, vậy mà không bại trướng dưới bàn tay hắn. Rõ ràng, Yến Tư Thành có quá nhiều cơ hội giết nàng, nhưng hắn lại không làm thế.

Và giờ khắc này đây lại vì nàng nổi cơn thịnh nộ. Hắn động lòng sao? Vương gia của họ động lòng?

Không đời nào, họ ở cùng Vương gia đã lâu, cũng chưa bao giờ thấy ngài mảy may thương xót. Chưa bao giờ họ thấy trong đôi mắt ấy có chút tính người.



Nhưng rồi một chất giọng trầm vang lên, phá tan hoàn toàn định kiến của hai người Thất Vũ:

"Bỏ đi, không cần cử thêm người. Đích thân bản vương sẽ tra án."

Đích thân chủ thượng của họ tra án vì một nữ nhân? Hai người Thất Vũ nhìn nhau, ngầm cảm thấy nữ nhân này không chỉ tốt số mà còn phải là thần thánh phương nào mới có thể khiến Yến Tư Thành quan tâm nàng ta đến vậy.

Đêm đó, hắn lại đến Phù Dung viện của nàng. Mấy ngọn nến thơm của Cố Cửu Tư quả thực rất dễ chịu, như chiếc lông vũ trêu đùa sà vào lòng hắn, như thể nàng đang ôm lấy hắn.

Yến Tư Thành luôn biết rõ bản thân hắn muốn gì và cần gì. Hắn bao giờ cũng là một người tâm cơ. Nhưng giờ đây hắn lại không hiểu nổi cảm xúc mình.

Hắn biết đó không phải yêu. Hứng thú? Muốn xem nàng chạy nhảy trong lòng bàn tay hắn? Muốn xem nàng tiếp tục làm thế nào đối phó hắn?

Hắn không rõ. Có lẽ tên gọi phù hợp nhất có cảm xúc của hắn khi này là chiếm hữu.

Hắn không muốn bất kì ai khác đụng vào nàng kể cả một sợi tóc. Chạm vào nàng không được, đả thương nàng lại càng không.

Hắn mân mê nhành tóc nàng như thể nghiện.

"Ngươi làm thế nào lại khiến bản vương để tâm đến vậy? Vì sao lại là liên lụy? Vì sao lại là sợ hãi? Yến Tư Thành có bao nhiêu quan trọng với ngươi?"

Vẻ mặt hoảng hốt của nàng thường trực xuất hiện trong tâm trí hắn. Không phải hoảng hốt vì Bạch Hổ. Nàng hoảng hốt vì có hắn ở đó. Nàng hoảng hốt vì Yến Tư Thành sẽ vì nàng mà bị kéo vào nguy hiểm.

Điều đó lại khiến hắn bận tâm đến một chuyện khác. Nàng từng bị yêu quái tấn công?

Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Rõ ràng là tiểu thư thế gia mà những gì nàng biểu đạt lại khác xa so với tưởng tượng của hắn.

"Cố Cửu Tư, ngươi còn những thái cực nào khác chưa biểu lộ?"

Hắn chạm nhẹ vào gò má nàng. Trước kia chưa từng để ý đến nhan sắc được cho là trời phú, tiểu mỹ nhân khuynh quốc này. Nhìn kĩ lại, quả thực có vài phần động lòng người.

"Ngươi hợp với nụ cười hơn là dáng vẻ ngoan ngoãn thế này."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Ngạo Vương Phi Của Chàng Khờ Vương Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook