Kiều Ngạo Vương Phi Của Chàng Khờ Vương Gia

Chương 12: Liền Thôi Ý Định Giết Nàng

Phương Tiểu Khả

09/01/2025

Ám vệ áo đen bàng hoàng sửng sốt khi không thấy bóng dáng của nữ nhân kia đâu. Chợt, vai hắn nhói lên. Một mũi tên đâm xuyên qua vai trái hắn, kề sát vị trí tim.

Cửu Tư đã phi mình lên thân cây tự lúc nào, lên nòng, hạ gục kẻ manh nha tiếp cận nàng.

Thân thủ nàng nhanh đến độ ám vệ cấm quân cũng chưa kịp nhận ra hắn đã bị bắn hạ. Chỉ có thể ngơ ngác rồi đổ gục xuống nằm im bất động chờ đợi cái chết đến dần, chết không nhắm mắt. Vị trí nàng vừa nhắm là động mạch chủ.

Cửu Tư nhanh chóng nhận ra có những bốn, năm kẻ tiếp cận nàng. Nàng lại chỉ còn ba mũi tên. Không thể phung phí chỉ có thể một đòn ăn ngay.

Nghe tiếng gió khẽ động, nàng rút mũi tên quay ngược người ra sau, bất ngờ đâm vào mắt của ám vệ.

Bị tấn công bất ngờ, kẻ áo đen đâm chệch đi khỏi vị trí hiểm, lưỡi đao lướt nhẹ qua cổ Cửu Tư chỉ để lại vết cứa nhỏ rớm máu.

Nàng xoay ngược đao, cũng dễ dàng kết liễu một ám vệ mà không cần phí phạm cung tên.

Hai kẻ còn lại lao ra cũng bị Cửu Tư bắn hạ.

Nhưng thực sự cấm quân lại dễ dàng bị hạ gục như thế? Đã là ám vệ, đương nhiên hành động cẩn trọng hơn bất kì ai. Vừa rồi chỉ là toán người thăm dò khả năng của nàng.

Yến Tư Thành khi đã muốn giết ai, liền không để kẻ đó có nửa phần cơ hội trốn thoát.

Khi đã biết nàng hết mũi tên, nhất tề, năm ám vệ cùng lúc lao ra, đều là những tay võ nghệ tinh anh, thân thủ đi không tạo một tiếng động, Cửu Tư không hề phát giác.

Khoảnh khắc đó Cửu Tư nghĩ nàng đã đến lúc tận mạng nhưng nào nhờ một thân ảnh trắng từ đâu lao vụt tới. Năm ám vệ lập tức chết mà không toàn vẹn.

Song màu trắng đó... Không phải người.

Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Cửu Tư tròn mắt toát mồ hôi hột nhìn thứ có bộ lông trắng muốt đang gầm gừ đứng đối diện nàng.



Mặt nàng cũng chỉ nhỏ bằng một góc cái răng nanh của nó. Hàm to rộng nhiễu xuống nước miếng cùng đôi mắt đỏ lòm đang nhìn con mồi với vẻ đói khát, dữ tợn.

Đại yêu Bạch Hổ.

Ở phía xa xa, Yến Tư Thành đang nghe ám vệ thuật lại chuyện ở đại doanh, đôi mắt ấy đen và sâu thăm thẳm không có một hột sáng.

Chợt, tiếng động lớn vang lên phía sau hắn, Cửu Tư lao ra khiến hắn sững sờ. Người nàng dính đầy lá cây khô và bụi bặm. Vai bị thương máu rỉ ra ướt đẫm.

Thấy hắn, nàng hoảng sợ kéo hắn chạy vụt đi, vừa chạy vừa thở đốc:

"Tư Thành? Sao chàng lại đi lạc vào đây?"

Người bị kéo theo vẫn còn ngơ ngác, cho đến khi cảm nhận được yêu khí đang kề sát bên lưng, hắn mới nhận ra cả hai đang bị rượt đuổi bởi một Đại yêu cấp sáu.

Nhìn cổ nàng có vết đao kề, hắn biết ám sát thất bại. Đã đến nước này nàng cũng không nghi ngờ hắn, còn nghĩ hắn đi lạc? Vậy xem ra nàng thực sự coi hắn là một kẻ ngốc.

Bạch Hổ gầm gừ, nó nhảy lên há cái miệng to tướng ra hòng muốn nuốt trọn cả hai.

Cửu Tư không nghĩ thêm nhiều, nàng ôm Tư Thành nhảy vụt lên thân cây, mặc cho sức nặng từ hắn khiến vết thương trên vai nàng càng nứt ra nặng nề hơn.

Tư Thành nheo mày, hắn chỉ cần đẩy nàng xuống, nàng chắc chắn chết mà không cần tốn thêm bất kì ám vệ nào.

Nhưng... kể cả những suy nghĩ đen tối tàn bạo đó dấy lên trong suy nghĩ của hắn, hắn lại không cách nào dứt khoát ra tay.

Yến Tư Thành do dự.

Bạch Hổ giương mắt lên nhìn cả hai, yêu khí tụ lại nơi cuống họng chuẩn bị tung sát chiêu càn quét cánh rừng. Cửu Tư hoảng sợ nhận ra điều đó. Nàng cũng không cách nào có thể ngăn chặn được một đại yêu cấp sáu.



Cửu Tư lọ mọ lục y phục hắn, vội vàng sinh hấp tấp, nàng luống cuống cởi chiếc hà bao nàng đã đeo cho hắn xuống, đặt vào tay Khang Vương.

Khoảnh khắc luồng yêu khí dữ tợn cận kề, trong rừng chỉ thấy một tiếng động lớn vang lên khiến mặt đất rung chuyển, khiến chim chóc hoảng sợ bay đi.

Bạch Hổ tần ngần nhìn về phía trước, sát chiêu của nó vừa bị kẻ nào dập tắt.

Yến Tư Thành một tay bế Cửu Tư, một tay phong bế chiêu thức vừa rồi của Bạch Hổ. Đôi mắt phượng lạnh lẽo khiến đại yêu cũng phải rúng động rùng mình.

Nàng bất tỉnh nằm yên trong lòng hắn, trên tay còn cầm một lá bùa.

Bùa đó là một chú thuật cấp thần, cấp cao nhất, dùng khi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.

Nữ nhân ngốc nghếch, rõ ràng người bị nhắm đến là nàng, rõ ràng nàng mới là người vào rừng săn lại đi đem bảo vật dâng cho hắn.

Khi thấy lá bùa đó, Yến Tư Thành liền thôi ý định giết nàng...

Hắn đi từng bước đến phía Bạch Hổ.

"Làm thế nào ngươi lại có thể khiến nàng bị thương? Móng vuốt? Răng nanh? Nói đi ta sẽ cho ngươi cái chết như ý nguyện, khoét từng chút đến tận xương tủy ngươi."

Cả đời Bạch Hổ có lẽ lần đó nó thấy sợ hãi tột bậc. Đứng trước mặt nó có phải con người? Không, hắn là Tu La đi lên từ địa ngục.

Yến Tư Thành không biết vì sao hắn lại tức giận. Chỉ là thấy nàng thở đến từng nhịp khó khăn, trái tim hắn từng chút bóp nghẹt.

Thay vì ý định giết nàng, hắn lại thấy ngứa mắt kẻ nào có ý động đến nữ nhân của hắn.

Cố Cửu Tư, xem chừng tấm bùa đó, còn đủ sức để cứu cả nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Ngạo Vương Phi Của Chàng Khờ Vương Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook