Kiều Ngạo Vương Phi Của Chàng Khờ Vương Gia

Chương 6: Ta Có Thể Gọi Nàng Là Nương Tử Không

Phương Tiểu Khả

09/01/2025

"Cửu Tư, gả đi rồi nếu có chuyện ấm ức cũng đừng ngại kể cho chúng ta. Dù là hoàng thất, có Cố gia hậu thuẫn không kẻ nào được phép bắt nạt con."

Cố phu nhân Tống Di Văn vừa nói vừa nhẹ nhàng trùm khăn voan cho nữ nhi. Đôi mắt kiên nghị của phu nhân thế gia chốc chốc đã xúc động, ngấn lệ.

Phụ thân Cửu Tư cũng dặn con:

"Tư Tư ngoan, chán làm vương phi rồi thì cứ hưu phu, chúng ta nuôi con cả đời. Lúc đó về đây tiếp quản gia tộc, xem ai dám kênh kiệu chê bai con."

Ngày xuất giá, phụ mẫu nàng đột trở nên nhiều tâm sự hơn bình thường. Vẫn như kiếp trước, chỉ có họ là không đổi thay với nàng dù ở bất kì hoàn cảnh nào.

Nàng nhào đến ôm lấy cả hai, ngày xuất giá bao lần cũng như một...

"Nữ nhi sẽ nhớ cha và nương lắm!"

Kiếp trước, nàng không đem theo bất kì phương sĩ nào của Cố gia theo vì Tốn Vương nói hắn ta không thích. Kiếp này, đương nhiên nàng dẫn theo vài người có ích.

Kiệu tân nương tám người khiêng cũng vì thế thay bằng người Cố gia.

Đường từ đây tới Vương phủ không quá xa, nhưng vì là kiệu người khiêng nên cũng phải nửa canh giờ mới tới.

Người ra xem rất đông, ai nấy cũng muốn chiêm nghưỡng độ hào nhoáng của một nữ nhi thế gia xuất giá sẽ thế nào.

Dòng người đông đúc huyên náo như vậy thành ra đã có kẻ lợi dụng thời cơ nhằm ám sát nàng.

Cố Cửu Tư sinh ra trong tứ đại gia tộc của Vĩnh Sinh Các, bẩm sinh đã là một phương sĩ được trau dồi chú thuật và kinh qua mấy buổi rèn luyện võ công, thân thủ vượt trội hơn nữ nhi khuê các bình thường.

Ám sát vì thế bất thành.

Kiếp trước nếu không phải Yến Trác Vũ không muốn nàng học võ, xem chừng trước khi chết nàng cũng đã phải kéo theo hắn, đồng quy vu tận.

Ba mũi kim tẩm độc sượt qua khăn voan cắm thẳng vào thành kiệu tân nương. Dựa vào mùi, đây là đoạn hồn tán. Một kịch độc chỉ có ở trong cung.

Là người của Kế Hậu? Không ăn được thì đạp đổ thì đúng là trò chỉ có ở tiểu nhân.

Nhưng đông người thì bất lợi cũng không chỉ có mình nàng. Cửu Tư bước ra khỏi kiệu hoa, không nói nhiều xách váy lên tự mình chạy đến vương phủ.

"Giờ lành sắp tới rồi, các ngươi mau dẫn đường cho ta!"

Đương nhiên chẳng có giờ lành nào ở đây cả.

Các phương sĩ rất nhanh nắm bắt được tình hình, họ nép gần nàng hơn để tạo thành khiên chắn cho nàng, chạy cùng với nàng, mấy người bên lề hóng hớt cũng tò mò chạy theo tân nương tạo ra một cảnh tượng hỗn loạn.

Như vậy muốn nhắm vào nàng cũng khó mà làm được.

Vương phủ gần ngay trước mắt, đám thị vệ trong phủ nhìn dòng người vỡ trận đồ xô đến cũng phải ngỡ ngàng nhìn nhau, nghệt mặt.



Cửu Tư chỉnh trang y phục rồi đường hoàng bước vào bên trong.

Khang Vương là một chàng khờ vì thế mà tân nương nới phải tự mình mò đến vương phủ trong lễ rước dâu thế này.

Nàng cùng hắn hành lễ tam bái rất bình ổn. Chỉ có điều khách mời không nhiều như kiếp trước, nếu không muốn nói là chẳng có ai ngoài gia nhân trong phủ.

Cùng là đại hôn của nàng và hắn, ở Cố phủ huyên náo bao nhiêu thì vương phủ ảm đạm bấy nhiêu.

Viên phòng hôm đó lễ nghi cũng qua loa đến mức bất bình thường, không có rượu hợp cẩm và đỉnh điểm chính là hỷ phục của Vương gia không đồng điệu với Vương phi như thể làm cho có.

Yến Tư Thành tiến đến gần nàng chậm rãi, rồi kính cẩn vén khăn voan của Cửu Tư lên.

Hai mắt chạm nhau, đó là lần đầu tiên Cửu Tư được chiêm ngưỡng dung nhan của vị Khang Vương này.

Mắt phượng mày ngài, sống mũi dọc dừa cao và thẳng nằm gọn trên gương mặt có phần góc cạnh của hắn. Dáng môi mỏng hơi ửng hồng trên làn da trắng nhẵn. Từng đường nét trên gương mặt đều hoàn hảo như bức họa tiên tử.

Nếu không phải yếu hầu kia đang động, nếu không phải có bờ vai rộng trai tráng của nam nhi tuổi hai mươi, ai mà nghĩ hắn là nam nhân cơ chứ!?

Nhan sắc này có lẽ còn khiến người được mệnh danh là phù dung hoa của đế quốc nàng hổ thẹn.

Yến Tư Thành ngơ ngác nhìn vương phi của hắn, đôi mắt sáng trong đó đích thực là của một đứa trẻ mười tuổi:

"Nàng đẹp quá..."

Lời đó thế nào lại thành công chọc cười Cửu Tư. Xem ra nàng có chút kì vọng ở chàng ngốc Khang Vương này.

Một sự trong ngần, ngây thơ ở trẻ nhỏ nhìn vào chỉ khiến người ta sinh ra cảm giác muốn bảo bọc yêu thương.

Người như này thực tốt hơn vạn lần bãi phân trâu Yến Trác Vũ.

"Nương tử."

"Hửm?"

"Ta có thể gọi nàng là nương tử không?"

Hắn cụp mắt, ngập ngừng hỏi như thể sợ khiến nàng phật lòng.

Kiếp trước, chưa bao giờ Yến Trác Vũ gọi nàng thân mặt như thế. Câu hỏi đó khiến Cửu Tư cũng thoáng sững sờ.

Tư Thành bối rối:

"Ta nghe phu tử nói phu thê xưng hô vậy mới phải phép."



Cửu Tư vẫy tay để hắn cúi đầu xuống. Yến Tư Thành ngoan ngoãn nghe lời, Cửu Tư xoa đầu hắn. Một người chân thành đến thế này sao nàng nỡ từ chối đây:

"Nếu đã là lời phu tử dặn thì đương nhiên có thể rồi."

Vậy mà hắn hớn hở cười như được quà rồi ôm chầm lấy nàng.

Nhận ra hành động sỗ sàng của mình, chàng ngốc Vương gia giật mình lùi ra sau.

Cửu Tư nghiêng đầu, nhẹ cười:

"Vương gia, phu tử không cấm phu quân ôm nương tử của mình."

Hành động đó của hắn trong mắt nàng lại chỉ giống một tiểu đệ hân hoan khi được tặng món quà mình thích, hoàn toàn không có chút tà niệm nào.

Vậy mà Yến Tư Thành lại nói lái qua chuyện không đâu, mặt hắn lúng phúng đỏ:

"Nương tử, phu tử nói lần đầu sẽ rất đau, ta sợ nàng đau."

Lần này thì đến Cửu Tư cũng phải ngượng chín mặt theo hắn. Nàng chưa từng trải qua chuyện giường gối...

Phu tử hắn nói và phu tử nàng nghĩ không giống nhau. Kinh qua một đời làm dâu, nàng biết, trước ngày thành hôn sẽ có người dạy chuyện chăn gối cho tân lang tân nương mới cưới lần đầu.

Sẽ có cả những bức tranh xuân cung đồ miêu tả chuyện đó. Vậy hắn nghĩ ôm là bước đầu của chuyện chăn gối ư?

Cửu Tư bụp miệng cười. Nàng vỗ vỗ xuống chỗ trống bên cạnh mình.

"Vương gia, không ai ép chàng làm chuyện chàng không muốn. Chúng ta cứ từ từ, được chứ?"

Thực sự trên đời tồn tại người đáng yêu như hắn sao? Làm gì cũng lo nghĩ đến cảm nhận của người khác.

Là một đứa trẻ ngoan.

"Vậy nàng có sợ đau không?"

"Ồ, có chứ."

"Nhưng phu tử dặn đêm nay nhất định phải làm..."

"Vương gia, phu tử nói láo đấy, ông ấy trêu chàng thôi."

"...Thật không?"

"Ừm, chàng tin nương tử không?"

"Tin nàng, đương nhiên tin nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Ngạo Vương Phi Của Chàng Khờ Vương Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook