Kiều Ngạo Vương Phi Của Chàng Khờ Vương Gia
Chương 5: Thân Phận Vốn Đã Thứ Biệt
Phương Tiểu Khả
09/01/2025
“Hahaha!!!”
Tiếng cười của Tử Hương dội khắp khuê phòng Cửu Tư. Tỷ ta tay đập bàn lia lịa, hai bầu má đỏ ửng, cười thối ruột:
“Chết mất! Cô ta thật sự dụng tâm cỡ đó.”
Tử Hương năm nay mười chín, cô gả cho một tay thương buôn giàu có bậc nhất kinh thành, trở thành phú bà của Vĩnh Xương quốc. Đêm qua vì bận chăm con mà không thể đến xem trò vui.
“Ta bảo muội mà, trông cô ta nai tơ vậy mà chưa chắc đâu. Mắt đó đưa tình, điêu luyện phải biết!”
Tử Hương thẳng thắn có gì nói đó và tỷ ta cũng chưa nhìn lầm ai bao giờ. Giá mà kiếp trước nàng tin Tử Hương thì đã tốt.
“Tỷ không dẫn Đản theo à?”
Đản là cu cậu Tử Hương mới sanh.
“Hôm qua ta chăm Đản nó quấy cả đêm. Sáng lại ngủ li bì, để nhà cho lão phu quân trông.”
Gia đạo phu thê Tử Hương cách biệt như mây với bùn Cửu Tư kiếp trước.
Tốn Vương lấy thêm nàng như lấy thêm một gia nô, ngày ngày quán xuyến không biết bao chuyện trên dưới vương phủ. Hắn cũng chưa từng san sẻ với nàng, sinh chút chuyện, lại tìm vương phi quở trách.
Chịu được tám năm ngẫm cũng thấy thần kì.
“Mà muội chọn ai?”, Tử Hương hỏi: “Giữa hai hoàng tử ấy?”
“Khang Vương rất tốt.”
Tử Hương nhướng mày rồi cười hào sảng:
“Tư Tư được đó, mắt nhìn người khấm khá hơn trước nhiều.”
Rồi nàng ta ghé tai Cửu Tư thì thầm:
“Muội ở Cố phủ có điều không biết, ở kinh thành, Tốn Vương phong lưu trác tán, hắn gạ gẫm không ít gái nhà lành. Mà nhé, phu quân ta buôn vải, chỉ riêng phủ Tốn Vương là không muốn bán. Giàu mà bủn xỉn, đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành. Không phải người có thể dựa dẫm cả đời.”
Tỷ ta vỗ vai Cửu Tư:
“Khang Vương có khi lại tốt. Thoải mái tự do. Sau này, muốn hưu phu cũng dễ. Phủ Khang Vương gần chỗ ta, có bị ai bắt nạt ta qua dằn mặt cho muội.”
Phá tan bầu không khí rôm rả của đôi tỷ muội, An ma ma tiến vào khuê phòng, nói Cửu Tư rằng Kế Hậu trong cung triệu kiến gấp.
Triệu kiến gấp? Ngoại trừ chuyện hôn phối còn có lí do nào khác đây.
Cố phủ không ở kinh thành nhưng cách hoàng cung không quá xa, nằm phía nam cửa ngõ cấm cung, Kế Hậu tử tế còn dùng hẳn xe ngựa trong cung nghênh đón nàng.
Xem chừng Kế Hậu này có hơi gấp gáp, lộ liễu. Nhưng đối phương nếu đã có ý mời thì nàng không ngại tiếp.
Không nhớ nổi lần cuối cùng gặp Kế Hậu trong kiếp trước là khi nào nữa. Nàng chỉ biết mỗi lần gặp bà ta là thấy đau đầu, liên tục hối nàng sinh đích tôn.
Kiếp này, khi chưa có được nàng thì lại nhún nhường lời ngon tiếng ngọt, không khỏi khiến người ta thấy thật chế giễu khinh thường.
Bà ta liên tục đưa ra những luận điệu liên quan đến lợi ích gia tộc để thuyết phục nàng đổi ý chọn Tốn Vương làm phu quân.
Cửu Tư gương mặt không biến sắc, kiên nhẫn nghe từng từ.
Nghe bà ta tâng bốc nhi tử lên chín tầng mây trong khi hắn chỉ là một bãi phân trâu chỉ khiến Cửu Tư càng nghe càng cảm thấy thú vị, giải trí.
Chờ cho Kế Hậu thuyết giảng xong, mỏi miệng nhấp ngụm trà, Cửu Tư tiếp lời:
“Nương nương, thứ cho thần nữ nếu có lời ngông ngạo. Nhưng không phải nương nương đang quá quan tâm đến gia tộc thần nữ sao?”
Kế Hậu lập tức thay đổi sắc mặt:
“Cố gia là trụ cột của đế quốc sao có thể không quan tâm?”
Cửu Tư cười nhạt, đôi mắt băng thanh ngọc khiết của đóa phù dung bỗng trở nên sắc sảo gạt bỏ sự tự tin của đối phương.
“Chuyện gia đạo kín cổng cao tường, nào cao to đến mức được cả đế quốc bận lòng cân nhắc?”
Đến Hoàng Đế còn không xỉa xói vào chuyện nhà nàng thì Kế Hậu tính là gì. Đạo quân thần không có chuyện dạy thay con cái người ta.
“Ha, ngươi quả là đứa con gái có hiếu! Không biết căn nhắc trước sau cho gia tộc, sau này có hối hận cũng không kịp đâu!”
Gia tộc nàng nào đến nước phải nương nhờ một vương gia? Nói mà không biết ngượng.
Cửu Tư nhún người:
“Nếu nương nương không còn gì căn dặn, thần nữ xin cáo lui.”
“To gan! Phượng Ngô cung há là nơi ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi?”, chưởng quản cung nữ nạt nàng.
Cửu Tư quay lưng bước đi phách lối mà không hề nao núng. Thị vệ không ai dám động vào nàng. Dựa vào thế lực của nàng hiện tại, ai dám động?
“Thần nữ đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm. Song Cố gia trước nay vốn đã luôn lớn mạnh, không cần nương nương cân nhắc đường lui cho gia tộc thần nữ. Cũng mong nương nương nhận định thời cuộc mà không làm lớn chuyện ở đây. Thượng triều chưa tan, cữu cữu và phụ thân vẫn còn ở trong cung, truyền ra ngoài, người thiệt không phải thần nữ.”
Luận gia thế, Kế Hậu nếu không nhờ địa vị mẫu nghi thiên hạ còn kém nàng mấy phân.
Phụ thân bà ta là thái phó, mẫu thân chỉ là thứ nữ của lại bộ thị lang. Tốn Vương chưa thành thái tử, hoàn toàn không có cơ hội dằn mặt nàng ở thời điểm này.
Cữu cữu nàng là quốc công đương triều, nàng là cháu ngoại của thế gia nhiều đời làm trọng quan triều đình, gia tộc nàng là tứ trụ của Vĩnh Sinh Các. Cửu Tư còn là đích nữ, chỉ có chán sống mới đắc tội nàng, dằn mặt nàng thẳng mặt.
Chỉ sau buổi thượng triều hôm đó, cư nhiên hôn phối nàng đã được định sẽ nên duyên với Khang Vương Yến Tư Thành.
Hôn lễ cử hành vào cuối năm nay, tức Diên Khanh hai mươi mốt. Xuất giá sớm hơn kiếp trước nửa năm.
Điều đó chỉ nói lên việc Khang Vương là vị hoàng tử thất sủng, lễ nghi không trọng, không cầu kì.
Song Cửu Tư không để tâm nhiều chuyện đó. Kiếp trước ba tháng học lễ nghi chính là điều nàng vô cùng ám ảnh. Không nặng nề lễ tiết, nàng rất hài lòng.
Chỉ ba tháng sau kể từ lễ cập kê, hôn lễ đã được gấp rút chuẩn bị...
Tiếng cười của Tử Hương dội khắp khuê phòng Cửu Tư. Tỷ ta tay đập bàn lia lịa, hai bầu má đỏ ửng, cười thối ruột:
“Chết mất! Cô ta thật sự dụng tâm cỡ đó.”
Tử Hương năm nay mười chín, cô gả cho một tay thương buôn giàu có bậc nhất kinh thành, trở thành phú bà của Vĩnh Xương quốc. Đêm qua vì bận chăm con mà không thể đến xem trò vui.
“Ta bảo muội mà, trông cô ta nai tơ vậy mà chưa chắc đâu. Mắt đó đưa tình, điêu luyện phải biết!”
Tử Hương thẳng thắn có gì nói đó và tỷ ta cũng chưa nhìn lầm ai bao giờ. Giá mà kiếp trước nàng tin Tử Hương thì đã tốt.
“Tỷ không dẫn Đản theo à?”
Đản là cu cậu Tử Hương mới sanh.
“Hôm qua ta chăm Đản nó quấy cả đêm. Sáng lại ngủ li bì, để nhà cho lão phu quân trông.”
Gia đạo phu thê Tử Hương cách biệt như mây với bùn Cửu Tư kiếp trước.
Tốn Vương lấy thêm nàng như lấy thêm một gia nô, ngày ngày quán xuyến không biết bao chuyện trên dưới vương phủ. Hắn cũng chưa từng san sẻ với nàng, sinh chút chuyện, lại tìm vương phi quở trách.
Chịu được tám năm ngẫm cũng thấy thần kì.
“Mà muội chọn ai?”, Tử Hương hỏi: “Giữa hai hoàng tử ấy?”
“Khang Vương rất tốt.”
Tử Hương nhướng mày rồi cười hào sảng:
“Tư Tư được đó, mắt nhìn người khấm khá hơn trước nhiều.”
Rồi nàng ta ghé tai Cửu Tư thì thầm:
“Muội ở Cố phủ có điều không biết, ở kinh thành, Tốn Vương phong lưu trác tán, hắn gạ gẫm không ít gái nhà lành. Mà nhé, phu quân ta buôn vải, chỉ riêng phủ Tốn Vương là không muốn bán. Giàu mà bủn xỉn, đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành. Không phải người có thể dựa dẫm cả đời.”
Tỷ ta vỗ vai Cửu Tư:
“Khang Vương có khi lại tốt. Thoải mái tự do. Sau này, muốn hưu phu cũng dễ. Phủ Khang Vương gần chỗ ta, có bị ai bắt nạt ta qua dằn mặt cho muội.”
Phá tan bầu không khí rôm rả của đôi tỷ muội, An ma ma tiến vào khuê phòng, nói Cửu Tư rằng Kế Hậu trong cung triệu kiến gấp.
Triệu kiến gấp? Ngoại trừ chuyện hôn phối còn có lí do nào khác đây.
Cố phủ không ở kinh thành nhưng cách hoàng cung không quá xa, nằm phía nam cửa ngõ cấm cung, Kế Hậu tử tế còn dùng hẳn xe ngựa trong cung nghênh đón nàng.
Xem chừng Kế Hậu này có hơi gấp gáp, lộ liễu. Nhưng đối phương nếu đã có ý mời thì nàng không ngại tiếp.
Không nhớ nổi lần cuối cùng gặp Kế Hậu trong kiếp trước là khi nào nữa. Nàng chỉ biết mỗi lần gặp bà ta là thấy đau đầu, liên tục hối nàng sinh đích tôn.
Kiếp này, khi chưa có được nàng thì lại nhún nhường lời ngon tiếng ngọt, không khỏi khiến người ta thấy thật chế giễu khinh thường.
Bà ta liên tục đưa ra những luận điệu liên quan đến lợi ích gia tộc để thuyết phục nàng đổi ý chọn Tốn Vương làm phu quân.
Cửu Tư gương mặt không biến sắc, kiên nhẫn nghe từng từ.
Nghe bà ta tâng bốc nhi tử lên chín tầng mây trong khi hắn chỉ là một bãi phân trâu chỉ khiến Cửu Tư càng nghe càng cảm thấy thú vị, giải trí.
Chờ cho Kế Hậu thuyết giảng xong, mỏi miệng nhấp ngụm trà, Cửu Tư tiếp lời:
“Nương nương, thứ cho thần nữ nếu có lời ngông ngạo. Nhưng không phải nương nương đang quá quan tâm đến gia tộc thần nữ sao?”
Kế Hậu lập tức thay đổi sắc mặt:
“Cố gia là trụ cột của đế quốc sao có thể không quan tâm?”
Cửu Tư cười nhạt, đôi mắt băng thanh ngọc khiết của đóa phù dung bỗng trở nên sắc sảo gạt bỏ sự tự tin của đối phương.
“Chuyện gia đạo kín cổng cao tường, nào cao to đến mức được cả đế quốc bận lòng cân nhắc?”
Đến Hoàng Đế còn không xỉa xói vào chuyện nhà nàng thì Kế Hậu tính là gì. Đạo quân thần không có chuyện dạy thay con cái người ta.
“Ha, ngươi quả là đứa con gái có hiếu! Không biết căn nhắc trước sau cho gia tộc, sau này có hối hận cũng không kịp đâu!”
Gia tộc nàng nào đến nước phải nương nhờ một vương gia? Nói mà không biết ngượng.
Cửu Tư nhún người:
“Nếu nương nương không còn gì căn dặn, thần nữ xin cáo lui.”
“To gan! Phượng Ngô cung há là nơi ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi?”, chưởng quản cung nữ nạt nàng.
Cửu Tư quay lưng bước đi phách lối mà không hề nao núng. Thị vệ không ai dám động vào nàng. Dựa vào thế lực của nàng hiện tại, ai dám động?
“Thần nữ đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm. Song Cố gia trước nay vốn đã luôn lớn mạnh, không cần nương nương cân nhắc đường lui cho gia tộc thần nữ. Cũng mong nương nương nhận định thời cuộc mà không làm lớn chuyện ở đây. Thượng triều chưa tan, cữu cữu và phụ thân vẫn còn ở trong cung, truyền ra ngoài, người thiệt không phải thần nữ.”
Luận gia thế, Kế Hậu nếu không nhờ địa vị mẫu nghi thiên hạ còn kém nàng mấy phân.
Phụ thân bà ta là thái phó, mẫu thân chỉ là thứ nữ của lại bộ thị lang. Tốn Vương chưa thành thái tử, hoàn toàn không có cơ hội dằn mặt nàng ở thời điểm này.
Cữu cữu nàng là quốc công đương triều, nàng là cháu ngoại của thế gia nhiều đời làm trọng quan triều đình, gia tộc nàng là tứ trụ của Vĩnh Sinh Các. Cửu Tư còn là đích nữ, chỉ có chán sống mới đắc tội nàng, dằn mặt nàng thẳng mặt.
Chỉ sau buổi thượng triều hôm đó, cư nhiên hôn phối nàng đã được định sẽ nên duyên với Khang Vương Yến Tư Thành.
Hôn lễ cử hành vào cuối năm nay, tức Diên Khanh hai mươi mốt. Xuất giá sớm hơn kiếp trước nửa năm.
Điều đó chỉ nói lên việc Khang Vương là vị hoàng tử thất sủng, lễ nghi không trọng, không cầu kì.
Song Cửu Tư không để tâm nhiều chuyện đó. Kiếp trước ba tháng học lễ nghi chính là điều nàng vô cùng ám ảnh. Không nặng nề lễ tiết, nàng rất hài lòng.
Chỉ ba tháng sau kể từ lễ cập kê, hôn lễ đã được gấp rút chuẩn bị...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.