Chương 5: Hướng đi
Hi Hành
16/01/2016
Vì cái gì nàng có thể xem bệnh?
– “Bán Cần, không phải ngươi nói ở nơi này đại phu đều là từ nhỏ học tập mới có thể xem bệnh cho người khác sao?” Trình Kiều Nương hỏi, trở mình ngồi dậy, đây chỉ là một động tác rất đơn giản, nhưng so với người bình thường, nàng vẫn có vẻ chậm chạp hơn, lại nói tiếp: “Nếu ta mắc bệnh si ngốc, tự nhiên sẽ không học được những thứ này.”
Nàng nhìn thấy vẻ mặt của Bán Cần cũng là mờ mịt.
Bán Cần nhớ tới ba tháng trước trong một đêm mưa gió sấm sét, một tia sét đánh vào nửa tòa đạo quán, chính là phía tòa nhà đạo quán mà tiểu thư cùng nàng ta đang ở, phòng cỏ tranh gạch mộc nên các nàng nào có cơ hội chạy trốn, một tiếng sấm vang lên bổ vào cây đại thụ trước cửa phòng, lửa cháy bùng lên ngay tại dưới chân các nàng rồi nổ tung, tiểu thư phát ra tiếng thét chói tai duy nhất trong đời, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại liền thay đổi, à… không phải, liền tốt lên rồi.
Ánh mắt năng động linh hoạt hơn rất nhiều, không còn chảy nước miếng nữa, cũng có thể nói chuyện được rồi.
– “Tiểu thư, xem ra lúc trước đạo sĩ kia nói rất đúng, để cho ngươi rời khỏi nhà đến ở tại đạo quán là việc đại cát a.” Bán Cần nói, mang theo vài phần kích động.
Đúng như vậy sao?
Trình Kiều Nương suy tư, nhưng bởi vì cơ bắp trên mặt cứng ngắc, nên vẻ mặt cũng không thay đổi gì.
– “Cho dù là bởi vì như vậy ta mới tốt lên, cũng không thể giải thích được việc ta sau khi hết bệnh rồi lại có thể bắt mạch xem bệnh cho người khác a?” Nàng chậm rãi nói.
Đúng vậy, Bán Cần nhíu mi suy tư, thật sự là kỳ quái a.
“A…” Nàng ta hốt hoảng, vỗ tay giống như nghĩ ra cái gì đó: “Không kỳ quái a.”
Trình Kiều Nương đem tầm mắt nhìn về phía nàng ta, bởi vì phản ứng chậm chạp, nhìn qua vẫn có vài phần là ngốc tử.
– “Tiểu thư, tiên nhân nếu làm cho ngươi khỏe lại, vậy ngươi có khả năng chữa bệnh, có thể khởi tử hồi sinh cũng không phải chuyện lớn gì a.” Bán Cần nói, ánh mắt tỏa sáng.
A, là như vậy sao? Trình Kiều Nương dại ra một chút, cái này… trị được bệnh bất trị đây là tiên nhân đưa cho nàng tiên thuật sao?
– “Tiểu thư, việc này không có gì là ngạc nhiên a, ngươi không biết Dương Phong Nhẫm ở Kiến Châu sao?” Bán Cần nói, nói xong lại vỗ đầu, tiểu thư chỉ là một đứa trẻ si ngốc, tự nhiên là không biết rồi, nàng biết được, là do hay nghe bà tử của Lão phu nhân khi còn tại thế, mỗi lần tới thăm các nàng đều nói một ít chuyện tốt xấu ở bên ngoài, cuộc sống ở đạo quán buồn tẻ không thú vị, những chuyện nho nhỏ thế này khiến cho nàng vừa nghe thấy liền tự dặn mình phải nhớ cho kỹ.
– “Mấy tuổi còn chưa biết nói chuyện, đột nhiên lại có thể làm thơ, còn có… còn có… ở Kim Khê có một con trai của nhà nông, mới năm tuổi, đột nhiên có thể ngâm thơ đối câu rồi.”
– “Hả?” Trình Kiều Nương lại dại ra, bất quá lần này dại ra là bởi vì sợ hãi mà than một tiếng.
Lợi hại như vậy a!
– “Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư, mọi người đều nói đây là do tiên nhân giúp đỡ.” Bán Cần vui mừng nói, nhìn Trình Kiều Nương, cầm lấy hai tay nàng, nói tiếp: “Tiểu thư, người đây cũng đã hết bệnh rồi, vốn người là 3 hồn thiếu mất một hồn, 7 phách thiếu mất 2 phách, giờ đây cuối cùng tiên nhân cũng trả lại đầy đủ hồn phách cho người rồi.”
A! Là như thế này sao, Trình Kiều Nương ánh mắt thẳng tắp nhìn phía trước.
- “Tiểu thư, vốn đạo sĩ kia thật sự không phải quân lừa gạt đâu! Hứa lão gia cũng không phải cố ý bỏ lại ngươi!” Bán Cần cũng vì lời này của chính mình làm cho tự giật mình, nhịn không được kinh hỉ ra tiếng: “Tiểu thư, nếu không chúng ta báo cho lão gia biết đi, lão gia nhất định trở về đón người.”
Hả? Đúng như vậy sao? Trong lòng Trình Kiều Nương lắc đầu, chẳng qua động tác của nàng theo không kịp tư duy, một ý niệm trong đầu vừa diễn ra, biểu cảm còn chưa kịp xuất hiện, trong đầu lại toát ra thêm một ý niệm khác, cho nên đến cuối cùng biểu cảm trên mặt nàng cái gì cũng đều không rõ.
– “Chúng ta đã ở xa như vậy rồi, báo tin rồi đợi người đón trở về cũng không tốt, không bằng tự chúng ta về nhà thôi, cũng là tránh khỏi phiền toái.” Nàng cuối cùng chậm rãi nói.
Bán Cần gật gật đầu, từ trước tới nay, tại nơi này vẫn là nàng ta chịu đựng để chiếu cố tiểu thư cho tốt, nàng ta giống như tâm phúc của Kiều Nương vậy, tuy rằng tiểu thư này ngẫu nhiên còn phát bệnh, nhưng được như bây giờ thì nàng ta đã vô cùng an tâm rồi!
Trình Kiều Nương vẻ mặt đờ đẫn không nói gì.
Mấy ngày nay Bán Cần đã hiểu thấu tâm tình thói quen của Kiều Nương rồi, biết đây là biểu hiện nàng đang suy tư cùng với chuẩn bị nói chuyện, thế là Bán Cần liền kỳ vọng nhìn nàng mà không tiếp tục thúc giục hỏi han gì nữa.
– “Bây giờ chúng ta còn lại bao nhiêu tiền?” Trình Kiều Nương hỏi.
Đối với tiền bạc, mỗi ngày Bán Cần đều phải đếm hai lần, để nhớ cho kỹ.
– “Lần này Trương gia trả tiền cho chúng ta, khoảng 10 lượng bạc.” Bán Cần lập tức đáp.
Phòng ở này phải trả tiền thuê, xem bệnh cho người ta cùng với thuốc bổ cho Kiều Nương, cơm canh, đều phải tiêu tiền, mỗi một lần Kiều Nương kiếm được tiền, xài hết rất nhanh, nhưng cũng không sao, không còn tiền thì dừng lại xem bệnh, lại kiếm ra tiền, như thế tuần hoàn, lặp đi lặp lại, mỗi một ngày đường đến Trình gia sẽ càng gần hơn.
Gặp lại những người thân nhân này, trở lại nhà nơi nàng đã sinh ra, có thể khiến nàng nhanh chóng sắp lại ký ức hỗn loạn phá thành từng mảnh nhỏ quỷ dị trong trí nhớ chứ?
– “Đủ cho chúng ta đi một đoạn đường rồi.” Trình Kiều Nương nói: “Ngươi lập tức đi tìm xe ngựa đi, đêm nay chúng ta sẽ rời đi ngay.”
Ngay lập tức sao? Đêm nay sao?
Bán Cần có chút kinh ngạc, tuy rằng các nàng luôn không dừng lâu ở một chỗ, chỉ cần kiếm đủ tiền cho vài ngày đi đường là được, nhưng hôm nay nói đi, đều là ngày mai mới an bài, sắp xếp xong xuôi cũng là ngày kia mới lên đường, nói đi là đi ngay như vậy vẫn là lần đầu tiên.
– “Tiểu thư, thân mình ngươi cần phải tĩnh dưỡng cho tốt.” Nàng ta bất an nói, “Không cần phải vội vã như vậy.”
Trình Kiều Nương chậm rãi cử động mặt rồi hạ mí mắt xuống, vốn ý của nàng là muốn lắc đầu, chỉ là việc này quả thật muốn làm được rất khó, vì thế nàng liền buông tha, không làm động tác lắc đầu nữa.
- “Bởi vì phải trị bệnh cho vị phu nhân ở cách vách, chúng ta đã dừng lại ở chỗ này vài ngày, so với trước kia đã là lâu hơn rồi.” Kiều Nương nói, trong lòng nàng có rất nhiều lời muốn nói, chỉ là bất đắc dĩ lời tới bên miệng, đầu lưỡi cũng không chịu khống chế, nên chỉ phải nói ngắn gọn, cuối cùng bổ sung thêm một câu, “Như vậy, sợ không tốt.”
Không tốt ư? Vì cái gì lại không tốt? Bán Cần có chút khó hiểu.
Trình Kiều Nương lại không nói, chỉ nhìn lại Bán Cần.
Đôi mắt này tuy rằng đã khôi phục được vài phần sinh cơ, nhìn kỹ lại giống như mặt hồ lặng nước. Bán Cần vội cúi đầu.
– “Vâng, nô tì đi làm ngay.” Nàng ta nói rồi vội đứng lên đi ra ngoài.
Trong phòng khôi phục im lặng, ngoài phòng, mưa không biết khi nào thì ngừng, không khí tựa như hơi thở mang theo gió lạnh tiến vào bên trong, loại cảm giác này làm cho người ta thực thoải mái, Trình Kiều Nương duỗi thân nằm xuống, tinh thần hư không, cả người nàng bị vây bởi cảm giác này, lại dại ra, trạng thái như đi vào cõi thần tiên.
Không phải nàng không muốn nghĩ tới mọi chuyện, mà là nàng không thể nghĩ, một khi muốn bắt giữ, sửa sang lại trí nhớ này, nàng liền cảm thấy đầu đau hỗn loạn, thậm chí còn có thể biến thành ngốc tử, ngược lại hư không như vậy, cái gì cũng không nghĩ, để cho thân thể của nàng mỗi ngày một tốt lên, bệnh si ngốc cũng tái phát càng ngày càng ít đi.
Bán Cần làm việc rất nhanh, đi ra ngoài không bao lâu đã trở lại, đương nhiên cũng chủ yếu là bởi vì trong tay các nàng có tiền, nhớ tới lúc trước từ đạo quán đi ra phủ thành Tịnh Châu, một đoạn đường ngắn như vậy thôi mà khiến các nàng tốn mất 7 ngày.
- “Tiểu thư ta đi thu thập ít đồ vật” Nàng ta nói: “Xe ngựa này có thể đi được suốt đêm, là ta đã thấy qua, chúng ta ăn cơm trước đã, như vậy buổi tối đi đường cũng không cần phải ngừng lại.”
Trình Kiều Nương ở trên giường không hề động, chỉ “Ừ” một tiếng.
Bán Cần vui mừng khấp khởi, rồi đứng dậy, chợt nghe thấy ngoài cửa có người lớn tiếng nói chuyện.
– “Này, thần y… là nhà này sao?”
Bán Cần mở ra nửa cánh cửa, còn chưa mở hết cửa ra đã nhìn thấy ngoài cửa hai nam một nữ, thấy nàng thì họ nhìn qua, nữ nhân ngồi ở trên ván cửa lớn tiếng rên rỉ.
– “Ai u… Tiểu tiểu thư mau cứu mạng đi.” Nàng ta hô.
Bán Cần nhíu nhíu mày, nhìn tinh thần bộ dáng như vậy, làm sao giống có bệnh, huống chi tiểu thư đã nói, không tiếp chẩn nữa.
– “Bệnh của ngươi, tiểu thư chúng ta trị không được, đi y quán đi.” Nàng nói rồi muốn xoay người đi
Phía sau “Ba” một tiếng, một người nam nhân trong đó đưa tay chụp lên trên cửa.
– “Vì cái gì lại không trị hả? Người khác các ngươi đều trị, vì sao chúng ta lại không trị? Chê chúng ta không có tiền sao?” Nam nhân hô.
Bán Cần nhìn thấy nam nhân này bộ dáng hung thần ác sát, nhưng nàng không có gì phải sợ hãi. Tiểu thư nhà nàng chính là tiên nhân, được thần tiên chỉ điểm đấy.
– “Không phải như vậy, là bởi vì tiểu thư nhà ta chỉ trị cho người sắp chết không trị cho người bệnh nhẹ, vị tiểu thư này của nhà ngươi bệnh cũng không nặng…” Nàng nói.
Còn mấy chữ chưa kịp thốt ra, Bán Cần chỉ thấy nam tử kia quay trở lại nhấc chân đá thẳng về hướng ngực của phụ nhân kia.
Bán Cần cùng vị phụ nhân đồng thời thét lên chói tai, bất đồng chính là phụ nhân kia còn phun ra một búng máu, rồi té dài bất động trên mặt đất.
– “Hiện tại, đã là người sắp chết, có thể trị hay không đây?” Nam nhân kia quay người lại, đưa tay trùng điệp chụp ở trên cửa, nhìn thấy mặt nha đầu trước mắt đã muốn trắng bệch, hắn hung thần ác sát nói.
Đây không phải đến xem bệnh, đây là đến để gây sự!
Bán Cần lui về phía sau từng bước, nhưng rất nhanh nghĩ đến tiểu thư còn ở trong nhà, nàng lại quay về tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cắn cắn môi dưới. Đây là như lời tiểu thư mới vừa nói, không tốt sao?
– “Bán Cần, không phải ngươi nói ở nơi này đại phu đều là từ nhỏ học tập mới có thể xem bệnh cho người khác sao?” Trình Kiều Nương hỏi, trở mình ngồi dậy, đây chỉ là một động tác rất đơn giản, nhưng so với người bình thường, nàng vẫn có vẻ chậm chạp hơn, lại nói tiếp: “Nếu ta mắc bệnh si ngốc, tự nhiên sẽ không học được những thứ này.”
Nàng nhìn thấy vẻ mặt của Bán Cần cũng là mờ mịt.
Bán Cần nhớ tới ba tháng trước trong một đêm mưa gió sấm sét, một tia sét đánh vào nửa tòa đạo quán, chính là phía tòa nhà đạo quán mà tiểu thư cùng nàng ta đang ở, phòng cỏ tranh gạch mộc nên các nàng nào có cơ hội chạy trốn, một tiếng sấm vang lên bổ vào cây đại thụ trước cửa phòng, lửa cháy bùng lên ngay tại dưới chân các nàng rồi nổ tung, tiểu thư phát ra tiếng thét chói tai duy nhất trong đời, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại liền thay đổi, à… không phải, liền tốt lên rồi.
Ánh mắt năng động linh hoạt hơn rất nhiều, không còn chảy nước miếng nữa, cũng có thể nói chuyện được rồi.
– “Tiểu thư, xem ra lúc trước đạo sĩ kia nói rất đúng, để cho ngươi rời khỏi nhà đến ở tại đạo quán là việc đại cát a.” Bán Cần nói, mang theo vài phần kích động.
Đúng như vậy sao?
Trình Kiều Nương suy tư, nhưng bởi vì cơ bắp trên mặt cứng ngắc, nên vẻ mặt cũng không thay đổi gì.
– “Cho dù là bởi vì như vậy ta mới tốt lên, cũng không thể giải thích được việc ta sau khi hết bệnh rồi lại có thể bắt mạch xem bệnh cho người khác a?” Nàng chậm rãi nói.
Đúng vậy, Bán Cần nhíu mi suy tư, thật sự là kỳ quái a.
“A…” Nàng ta hốt hoảng, vỗ tay giống như nghĩ ra cái gì đó: “Không kỳ quái a.”
Trình Kiều Nương đem tầm mắt nhìn về phía nàng ta, bởi vì phản ứng chậm chạp, nhìn qua vẫn có vài phần là ngốc tử.
– “Tiểu thư, tiên nhân nếu làm cho ngươi khỏe lại, vậy ngươi có khả năng chữa bệnh, có thể khởi tử hồi sinh cũng không phải chuyện lớn gì a.” Bán Cần nói, ánh mắt tỏa sáng.
A, là như vậy sao? Trình Kiều Nương dại ra một chút, cái này… trị được bệnh bất trị đây là tiên nhân đưa cho nàng tiên thuật sao?
– “Tiểu thư, việc này không có gì là ngạc nhiên a, ngươi không biết Dương Phong Nhẫm ở Kiến Châu sao?” Bán Cần nói, nói xong lại vỗ đầu, tiểu thư chỉ là một đứa trẻ si ngốc, tự nhiên là không biết rồi, nàng biết được, là do hay nghe bà tử của Lão phu nhân khi còn tại thế, mỗi lần tới thăm các nàng đều nói một ít chuyện tốt xấu ở bên ngoài, cuộc sống ở đạo quán buồn tẻ không thú vị, những chuyện nho nhỏ thế này khiến cho nàng vừa nghe thấy liền tự dặn mình phải nhớ cho kỹ.
– “Mấy tuổi còn chưa biết nói chuyện, đột nhiên lại có thể làm thơ, còn có… còn có… ở Kim Khê có một con trai của nhà nông, mới năm tuổi, đột nhiên có thể ngâm thơ đối câu rồi.”
– “Hả?” Trình Kiều Nương lại dại ra, bất quá lần này dại ra là bởi vì sợ hãi mà than một tiếng.
Lợi hại như vậy a!
– “Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư, mọi người đều nói đây là do tiên nhân giúp đỡ.” Bán Cần vui mừng nói, nhìn Trình Kiều Nương, cầm lấy hai tay nàng, nói tiếp: “Tiểu thư, người đây cũng đã hết bệnh rồi, vốn người là 3 hồn thiếu mất một hồn, 7 phách thiếu mất 2 phách, giờ đây cuối cùng tiên nhân cũng trả lại đầy đủ hồn phách cho người rồi.”
A! Là như thế này sao, Trình Kiều Nương ánh mắt thẳng tắp nhìn phía trước.
- “Tiểu thư, vốn đạo sĩ kia thật sự không phải quân lừa gạt đâu! Hứa lão gia cũng không phải cố ý bỏ lại ngươi!” Bán Cần cũng vì lời này của chính mình làm cho tự giật mình, nhịn không được kinh hỉ ra tiếng: “Tiểu thư, nếu không chúng ta báo cho lão gia biết đi, lão gia nhất định trở về đón người.”
Hả? Đúng như vậy sao? Trong lòng Trình Kiều Nương lắc đầu, chẳng qua động tác của nàng theo không kịp tư duy, một ý niệm trong đầu vừa diễn ra, biểu cảm còn chưa kịp xuất hiện, trong đầu lại toát ra thêm một ý niệm khác, cho nên đến cuối cùng biểu cảm trên mặt nàng cái gì cũng đều không rõ.
– “Chúng ta đã ở xa như vậy rồi, báo tin rồi đợi người đón trở về cũng không tốt, không bằng tự chúng ta về nhà thôi, cũng là tránh khỏi phiền toái.” Nàng cuối cùng chậm rãi nói.
Bán Cần gật gật đầu, từ trước tới nay, tại nơi này vẫn là nàng ta chịu đựng để chiếu cố tiểu thư cho tốt, nàng ta giống như tâm phúc của Kiều Nương vậy, tuy rằng tiểu thư này ngẫu nhiên còn phát bệnh, nhưng được như bây giờ thì nàng ta đã vô cùng an tâm rồi!
Trình Kiều Nương vẻ mặt đờ đẫn không nói gì.
Mấy ngày nay Bán Cần đã hiểu thấu tâm tình thói quen của Kiều Nương rồi, biết đây là biểu hiện nàng đang suy tư cùng với chuẩn bị nói chuyện, thế là Bán Cần liền kỳ vọng nhìn nàng mà không tiếp tục thúc giục hỏi han gì nữa.
– “Bây giờ chúng ta còn lại bao nhiêu tiền?” Trình Kiều Nương hỏi.
Đối với tiền bạc, mỗi ngày Bán Cần đều phải đếm hai lần, để nhớ cho kỹ.
– “Lần này Trương gia trả tiền cho chúng ta, khoảng 10 lượng bạc.” Bán Cần lập tức đáp.
Phòng ở này phải trả tiền thuê, xem bệnh cho người ta cùng với thuốc bổ cho Kiều Nương, cơm canh, đều phải tiêu tiền, mỗi một lần Kiều Nương kiếm được tiền, xài hết rất nhanh, nhưng cũng không sao, không còn tiền thì dừng lại xem bệnh, lại kiếm ra tiền, như thế tuần hoàn, lặp đi lặp lại, mỗi một ngày đường đến Trình gia sẽ càng gần hơn.
Gặp lại những người thân nhân này, trở lại nhà nơi nàng đã sinh ra, có thể khiến nàng nhanh chóng sắp lại ký ức hỗn loạn phá thành từng mảnh nhỏ quỷ dị trong trí nhớ chứ?
– “Đủ cho chúng ta đi một đoạn đường rồi.” Trình Kiều Nương nói: “Ngươi lập tức đi tìm xe ngựa đi, đêm nay chúng ta sẽ rời đi ngay.”
Ngay lập tức sao? Đêm nay sao?
Bán Cần có chút kinh ngạc, tuy rằng các nàng luôn không dừng lâu ở một chỗ, chỉ cần kiếm đủ tiền cho vài ngày đi đường là được, nhưng hôm nay nói đi, đều là ngày mai mới an bài, sắp xếp xong xuôi cũng là ngày kia mới lên đường, nói đi là đi ngay như vậy vẫn là lần đầu tiên.
– “Tiểu thư, thân mình ngươi cần phải tĩnh dưỡng cho tốt.” Nàng ta bất an nói, “Không cần phải vội vã như vậy.”
Trình Kiều Nương chậm rãi cử động mặt rồi hạ mí mắt xuống, vốn ý của nàng là muốn lắc đầu, chỉ là việc này quả thật muốn làm được rất khó, vì thế nàng liền buông tha, không làm động tác lắc đầu nữa.
- “Bởi vì phải trị bệnh cho vị phu nhân ở cách vách, chúng ta đã dừng lại ở chỗ này vài ngày, so với trước kia đã là lâu hơn rồi.” Kiều Nương nói, trong lòng nàng có rất nhiều lời muốn nói, chỉ là bất đắc dĩ lời tới bên miệng, đầu lưỡi cũng không chịu khống chế, nên chỉ phải nói ngắn gọn, cuối cùng bổ sung thêm một câu, “Như vậy, sợ không tốt.”
Không tốt ư? Vì cái gì lại không tốt? Bán Cần có chút khó hiểu.
Trình Kiều Nương lại không nói, chỉ nhìn lại Bán Cần.
Đôi mắt này tuy rằng đã khôi phục được vài phần sinh cơ, nhìn kỹ lại giống như mặt hồ lặng nước. Bán Cần vội cúi đầu.
– “Vâng, nô tì đi làm ngay.” Nàng ta nói rồi vội đứng lên đi ra ngoài.
Trong phòng khôi phục im lặng, ngoài phòng, mưa không biết khi nào thì ngừng, không khí tựa như hơi thở mang theo gió lạnh tiến vào bên trong, loại cảm giác này làm cho người ta thực thoải mái, Trình Kiều Nương duỗi thân nằm xuống, tinh thần hư không, cả người nàng bị vây bởi cảm giác này, lại dại ra, trạng thái như đi vào cõi thần tiên.
Không phải nàng không muốn nghĩ tới mọi chuyện, mà là nàng không thể nghĩ, một khi muốn bắt giữ, sửa sang lại trí nhớ này, nàng liền cảm thấy đầu đau hỗn loạn, thậm chí còn có thể biến thành ngốc tử, ngược lại hư không như vậy, cái gì cũng không nghĩ, để cho thân thể của nàng mỗi ngày một tốt lên, bệnh si ngốc cũng tái phát càng ngày càng ít đi.
Bán Cần làm việc rất nhanh, đi ra ngoài không bao lâu đã trở lại, đương nhiên cũng chủ yếu là bởi vì trong tay các nàng có tiền, nhớ tới lúc trước từ đạo quán đi ra phủ thành Tịnh Châu, một đoạn đường ngắn như vậy thôi mà khiến các nàng tốn mất 7 ngày.
- “Tiểu thư ta đi thu thập ít đồ vật” Nàng ta nói: “Xe ngựa này có thể đi được suốt đêm, là ta đã thấy qua, chúng ta ăn cơm trước đã, như vậy buổi tối đi đường cũng không cần phải ngừng lại.”
Trình Kiều Nương ở trên giường không hề động, chỉ “Ừ” một tiếng.
Bán Cần vui mừng khấp khởi, rồi đứng dậy, chợt nghe thấy ngoài cửa có người lớn tiếng nói chuyện.
– “Này, thần y… là nhà này sao?”
Bán Cần mở ra nửa cánh cửa, còn chưa mở hết cửa ra đã nhìn thấy ngoài cửa hai nam một nữ, thấy nàng thì họ nhìn qua, nữ nhân ngồi ở trên ván cửa lớn tiếng rên rỉ.
– “Ai u… Tiểu tiểu thư mau cứu mạng đi.” Nàng ta hô.
Bán Cần nhíu nhíu mày, nhìn tinh thần bộ dáng như vậy, làm sao giống có bệnh, huống chi tiểu thư đã nói, không tiếp chẩn nữa.
– “Bệnh của ngươi, tiểu thư chúng ta trị không được, đi y quán đi.” Nàng nói rồi muốn xoay người đi
Phía sau “Ba” một tiếng, một người nam nhân trong đó đưa tay chụp lên trên cửa.
– “Vì cái gì lại không trị hả? Người khác các ngươi đều trị, vì sao chúng ta lại không trị? Chê chúng ta không có tiền sao?” Nam nhân hô.
Bán Cần nhìn thấy nam nhân này bộ dáng hung thần ác sát, nhưng nàng không có gì phải sợ hãi. Tiểu thư nhà nàng chính là tiên nhân, được thần tiên chỉ điểm đấy.
– “Không phải như vậy, là bởi vì tiểu thư nhà ta chỉ trị cho người sắp chết không trị cho người bệnh nhẹ, vị tiểu thư này của nhà ngươi bệnh cũng không nặng…” Nàng nói.
Còn mấy chữ chưa kịp thốt ra, Bán Cần chỉ thấy nam tử kia quay trở lại nhấc chân đá thẳng về hướng ngực của phụ nhân kia.
Bán Cần cùng vị phụ nhân đồng thời thét lên chói tai, bất đồng chính là phụ nhân kia còn phun ra một búng máu, rồi té dài bất động trên mặt đất.
– “Hiện tại, đã là người sắp chết, có thể trị hay không đây?” Nam nhân kia quay người lại, đưa tay trùng điệp chụp ở trên cửa, nhìn thấy mặt nha đầu trước mắt đã muốn trắng bệch, hắn hung thần ác sát nói.
Đây không phải đến xem bệnh, đây là đến để gây sự!
Bán Cần lui về phía sau từng bước, nhưng rất nhanh nghĩ đến tiểu thư còn ở trong nhà, nàng lại quay về tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cắn cắn môi dưới. Đây là như lời tiểu thư mới vừa nói, không tốt sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.