Chương 4: Kiều nương
Hi Hành
16/01/2016
Tuy rằng còn chưa tới Giang Nam, mùa hè ở nơi này cũng mưa rất nhiều, đêm qua gió mạnh cùng mưa rào, giờ mưa lại tiếp tục rơi tí tách, một sân ngập đầy nước, sau một đêm lại thấy nhiều thêm một tầng rêu xanh.
Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, một nha đầu tay cầm ô giấy dầu, mang theo rổ vội vàng tiến vào, trên chân guốc gỗ ở trên đường lát đá phát ra tiếng dồn dập giòn vang, nàng đem ô giấy dầu đặt xuống hành lang, nhẹ nhàng kêu với vào bên trong cửa: “Tiểu thư” .
Bên trong cửa không người đáp lại, chỉ có thể chứng kiến bóng người nằm nghiêng sau bình phong.
Trên mặt nha đầu xinh đẹp sớm đã không còn sự hăng hái như đối với người bên ngoài, nàng ta sầu khổ thở dài, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, mang theo rổ vào phòng bếp, không bao lâu sau bưng ra một chén canh, cẩn thận bước nhanh vào phòng.
Vòng qua bình phong, nhìn thấy vị cô nương đang nằm giờ đã ngồi dậy, trong lòng nha đầu vui vẻ, nhưng rồi lại thấy thất vọng.
Hai mắt cô nương kia vẫn như trước, tròng trắng trải rộng, nếu không phải khóe miệng không lưu lại vệt nước miếng, thì hoàn toàn chính là một cô nương si ngốc, ngu dại.
– “Tiểu thư. . .” Nha đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, đem chén canh đặt trên chiếc kỷ trà, run giọng rơi lệ, lại gọi: “Tiểu thư.”
Vị cô nương kia cũng không phản ứng.
– “Kiều Nương, Kiều Nương, bà ngoại đút cơm cho con” Nha đầu đưa tay lau dòng lệ, đổi cách xưng hô, nói.
Thân hình vị cô nương kia khẽ nhúc nhích, trong mắt dần dần thay đổi. Nha đầu mừng rỡ, bưng bát cẩn thận, dùng cái thìa múc từng muỗng đưa tới. Cái thìa bên môi của vị cô nương chần chờ một khắc, rồi vị cô nương này mới mở miệng ăn vào, nuốt xuống.
Nha đầu lại ‘lạch cạch… lạch cạch’ mà rớt nước mắt, nhưng tay đút cơm cũng không dừng lại, cứ một muỗng lại một muỗng mà đút cho vị cô nương kia.
Liên tiếp 4 lần mở miệng ăn như vậy, thêm nữa thì vị cô nương kia lại không muốn ăn tiếp. Thế này đã được rồi, nha đầu buông bát cơm, dùng tay áo lau đi nước mắt.
– “Ngươi nói… ta gọi là Kiều Nương…”
Âm thanh vị cô nương kia truyền đến, nha đầu kinh hỉ ngẩng đầu, mới nhìn thấy không biết từ khi nào thì mắt cô gái đã khôi phục lại như người bình thường, tuy rằng tròng mắt vẫn như trước, tròng đen cực ít, tròng trắng lại quá nhiều, khi chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đặc biệt làm cho lòng người ta phát lạnh.
– “Tiểu thư! Người tỉnh rồi!” Nha đầu nắm ống tay áo khoác ngoài của vị cô nương, kinh hỉ mà khóc lên
Vị cô nương sâu kín thở ra một hơi, ánh mắt chuyển động, mặc dù vẫn dại ra như trước, nhưng lúc này đây lại có thêm một tia linh động cùng bén nhọn, nàng nhìn chung quanh bốn phía rồi liếc mắt một cái, tựa hồ đối với chỗ này của mình rất là xa lạ.
– “Bán Cần, đây là lần thứ mấy ta phát bệnh trong tháng này rồi?” Nàng hỏi.
Thanh âm ôn nhu mềm mại, dường như vô lực.
– “Từ khi Tiểu thư quay về, thì đây là lần thứ ba.” Nha đầu Bán Cần vội đáp.
Vị cô nương “A..” một tiếng.
– “Tháng trước thì sao?” Nàng lại hỏi thêm “Ngươi đã nói qua rồi, chỉ là ta không nhớ được.”
– “Tiểu thư không cần nhớ… Tiểu thư không cần nhớ đâu, nô tì nhớ… nô tì nhớ rõ là được.” Bán Cần vui mừng quá đỗi, lại nói: “5 lần.”
Vị cô nương lại “A…” một tiếng nữa, nâng tay tựa vào chiếc kỷ trà xoa xoa đầu, nhìn bình phong như có điều suy nghĩ, chỉ bởi vì ánh mắt quá mức khác thường, thoạt nhìn càng giống như dại ra.
Nha đầu nhất thời lại thêm khẩn trương, cẩn thận nhìn kĩ vị cô nương.
– “Nói như vậy, bệnh của ta dần dần tốt lên.” Nàng nói.
Bán Cần thở ra một hơi, quýnh lên gật đầu.
– “Đúng, đúng, Tiểu thư tốt lắm, Tiểu thư tốt lắm.” Nàng ta nói.
Vị cô nương hé miệng, tựa hồ phải cười, nhưng khuôn mặt lại cứng ngắc làm không ra được động tác hé miệng.
– “Bán Cần, ta lại nhớ không rõ ta là ai, chuyện trước kia, ngươi cùng ta nói lại một lần đi.” Vị cô nương nói.
“Vâng… vâng…” Bán Cần vội vàng gật đầu đáp một tiếng, một mặt quỳ xuống trước mặt vị cô nương.
Hiện giờ, đây là Đại Chu Càn Nguyên 55, Tiểu thư họ Trình, khuê danh Kiều Nương, là bộ tộc Trình thị ở Giang Châu Hà Tây, Cha đảm nhận chức Tịnh Châu Thứ Sử, cả nhà vốn ở tại Tịnh Châu, nửa năm trước, hết nhiệm kỳ, cả nhà đã quay về Giang Châu, Trình Kiều Nương bởi vì bị bệnh mà chuyển về sống một mình ở đạo quán ngoài thành.
– “Trên thực tế, Tiểu thư từ năm 6 tuổi đến nay vẫn dưỡng ở đạo quán.” Bán Cần cúi đầu nói.
– “Bởi vì từ nhỏ ta đã là một đứa trẻ si ngốc, đó có phải là nguyên nhân không?” Kiều Nương hỏi, tựa hồ là lặp lại để tăng cường thêm trí nhớ, lại giống như nghi vấn suy tư.
Bán Cần cúi đầu.
– “Vâng..” Nàng ta nói, nhưng lại thấy gấp gáp, ngẩng đầu lên nói tiếp: “Không phải, không phải, Tiểu thư chính là hết bệnh rồi, hết bệnh rồi, nhìn xem, Tiểu thư hiện tại không phải tốt lắm sao?”
Trên mặt Kiều Nương nghi vấn suy tư ngày càng đậm.
– “Đây là vì cái gì, sao ta giống như không nhớ rõ việc này?” Nàng thì thào nói.
– “Tiểu thư bị bệnh này đã mười mấy năm, mọi chuyện đương nhiên là không nhớ rõ, nhưng… chính là… Tiểu thư, người không phải vẫn nhớ rõ bà ngoại người sao?” Bán Cần nói, mang theo vài phần vội vàng.
Bà ngoại…
Trong đầu Kiều Nương hiện lên một bóng dáng… một lão phụ nhân đầu tóc bạc trắng, nhìn mình lộ ra khuôn mặt tươi cười. Gọi nàng là: ‘Kiều Kiều ngoan ngoãn của ta…’
– “Bà ngoại... .” Kiều Nương thì thào kêu.
Một tiếng tự thì thào này, trong đầu nàng vốn đang hỗn độn, đột nhiên biến đổi khuấy động, tựa hồ có rất nhiều cảm xúc, rất nhiều hình ảnh, nhưng tất cả đều thấy không rõ ràng, bắt không được, tất cả chui vào đầu nàng khiến đầu nàng đau muốn nổ tung.
– “Tiểu thư, Tiểu thư.” Bán Cần thấy trên mặt nàng thống khổ, sợ tới mức quỳ thẳng xuống, lấy thân mình đỡ nàng, kinh hoảng hô lên, tay chụp lên đầu vai Kiều Nương.
Trong trí nhớ, tựa hồ có một đôi tay cũng thường xuyên làm yên lòng nàng như vậy, giống như động tác của nha đầu Bán Cần, cảm xúc Kiều Nương dần dần an tĩnh lại, loại đau đớn này cũng được giảm xuống, chỉ còn lại trong đầu lộn xộn đến không nói rõ được, cũng không cảm giác được.
– “Ta là Trình Kiều Nương, từ nhỏ mắc bệnh si ngốc, mẫu thân chết sớm, phụ thân tái giá, ta liền không được tốt lành, người nhà nói rằng được tiên nhân chỉ điểm đem ta đưa đi đạo quán nghỉ ngơi, nhưng sau lại bỏ ta ở trong đạo quán, tất cả bỏ đi rồi.” Nàng nói.
Từ khi khôi phục cảm xúc, thanh âm Kiều Nương cũng có thêm khí lực, nhưng cũng mất đi vài phần dịu dàng, tựa hồ khẩu âm có chút cứng ngắc, nghe không giống như là bị bệnh si ngốc.
Bán Cần cúi đầu.
Nói là bởi vì bệnh thể, nên Kiều Nương không thể đi xa, cũng nói rằng chờ thêm một đoạn nữa sẽ phái người tới đón nàng về nhà, trên thực tế, chân tướng thế nào, bọn họ cũng biết rõ.
Ngốc tử này từ một khắc được sinh ra, chính là sự sỉ nhục của Trình gia bọn họ, nếu không phải mẫu thân Trình Kiều Nương một mực kiên trì, khi nàng được một tuổi bị đại phu chẩn đoán chính xác là một bệnh nhi mắc bệnh si ngốc, thì nàng đã bị dìm xuống nước cho chết rồi.
Bởi vì chiếu cố cái ngốc tử này, lại thêm tướng công vắng vẻ, nhà chồng trào phúng, mẫu thân của Trình Kiều Nương khi Kiều Nương được 6 tuổi thì bà bệnh nặng mà chết, Trình gia cũng lấy cớ này đem đứa bé mắc bệnh đuổi ra khỏi cửa, đưa đến đạo quán.
Ít nhiều vẫn còn bà ngoại chiếu cố, Kiều Nương ở trong đạo quán cũng bình an sống sót, nhưng một năm trước, bà ngoại cũng qua đời, cậu mợ sẽ không vì một đứa trẻ khác họ mà đồng ý tiêu phí một khoản tiền tài lớn, đạo quán bị chặt đứt tiền nhang đèn, ngay lúc này Trình Thứ sử cũng rời Tịnh Châu, lưu lại một mình đứa bé này ở đạo quán, tuy rằng nói một thời gian nữa sẽ đến đón, nhưng cách ngàn dặm xa xôi, nào có dễ dàng như vậy.
Thực rõ ràng, đây là vứt bỏ Trình Kiều Nương, Trình Kiều Nương mỗi ngày trải qua thật là gian nan. Trên thực tế, Trình gia đã sớm vứt bỏ đứa bé này rồi.
Trong phòng một trận trầm mặc.
– “Bán Cần, làm khó cho ngươi hầu hạ ta nhiều năm như vậy.” Kiều Nương chậm rãi nói.
Bán Cần lắc đầu.
– “Mạng của Bán Cần là do Lão phu nhân cứu, Bán Cần đã đáp ứng Lão phu nhân, cả đời đều hầu hạ Tiểu thư.” Nàng ta nói.
Từ khi mẫu thân của Trình Kiều Nương chết đi, bà ngoại biết người Trình gia không đáng tin cậy, chủ tử không đáng tin cậy, hạ nhân nào có tận tâm, vì thế ý đặc biệt cho hai người tới làm nhũ mẫu, một người lớn tuổi, một người nhỏ tuổi, vẫn hầu hạ bên người Trình Kiều Nương, vị lớn tuổi, chính là phụ nhân một năm trước đã ốm chết rồi, giờ đây chỉ còn lại có một người, chính là nha đầu Bán Cần đây!
Nha đầu Bán Cần thấy Kiều Nương giật giật khóe miệng, Bán Cần đã rất quen thuộc ánh mắt này của Kiều Nương rồi, biết đây là nàng nhìn mình mỉm cười, nàng ta vội vàng kéo khóe miệng cười rộ lên, trong mắt còn mang theo ánh lệ, nhìn qua rất là buồn cười.
Ngay cả cười một chút đều khó như vậy a, Kiều Nương đưa tay sờ mặt mình, thật giống như thân thể này không phải của nàng, bất quá tốt xấu gì thì giờ đây đi đường cũng có thể ổn rồi, nói chuyện cũng có thể, ngẫu nhiên còn có thể giả vờ thành bệnh nhi ngớ ngẩn mất đi ý thức, không quản trời nắng hay mưa, nói tóm lại thân thể của nàng càng ngày càng tốt lên rồi.
Trình Kiều Nương…
Tay nàng chậm rãi vuốt ve mặt mình, da thịt mềm nhẵn…
Tự mình đối với mình mà sinh ra loại cảm giác xa lạ này thật sự là kỳ quái, bất quá, trong đầu nàng vẫn hiện lên một ít trí nhớ, phá thành từng mảnh nhỏ của trí nhớ Trình Kiều Nương, cùng với… một ít trí nhớ vụn vặt rất kỳ quái… ví như việc có thể xem bệnh chẳng hạn.
Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, một nha đầu tay cầm ô giấy dầu, mang theo rổ vội vàng tiến vào, trên chân guốc gỗ ở trên đường lát đá phát ra tiếng dồn dập giòn vang, nàng đem ô giấy dầu đặt xuống hành lang, nhẹ nhàng kêu với vào bên trong cửa: “Tiểu thư” .
Bên trong cửa không người đáp lại, chỉ có thể chứng kiến bóng người nằm nghiêng sau bình phong.
Trên mặt nha đầu xinh đẹp sớm đã không còn sự hăng hái như đối với người bên ngoài, nàng ta sầu khổ thở dài, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, mang theo rổ vào phòng bếp, không bao lâu sau bưng ra một chén canh, cẩn thận bước nhanh vào phòng.
Vòng qua bình phong, nhìn thấy vị cô nương đang nằm giờ đã ngồi dậy, trong lòng nha đầu vui vẻ, nhưng rồi lại thấy thất vọng.
Hai mắt cô nương kia vẫn như trước, tròng trắng trải rộng, nếu không phải khóe miệng không lưu lại vệt nước miếng, thì hoàn toàn chính là một cô nương si ngốc, ngu dại.
– “Tiểu thư. . .” Nha đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, đem chén canh đặt trên chiếc kỷ trà, run giọng rơi lệ, lại gọi: “Tiểu thư.”
Vị cô nương kia cũng không phản ứng.
– “Kiều Nương, Kiều Nương, bà ngoại đút cơm cho con” Nha đầu đưa tay lau dòng lệ, đổi cách xưng hô, nói.
Thân hình vị cô nương kia khẽ nhúc nhích, trong mắt dần dần thay đổi. Nha đầu mừng rỡ, bưng bát cẩn thận, dùng cái thìa múc từng muỗng đưa tới. Cái thìa bên môi của vị cô nương chần chờ một khắc, rồi vị cô nương này mới mở miệng ăn vào, nuốt xuống.
Nha đầu lại ‘lạch cạch… lạch cạch’ mà rớt nước mắt, nhưng tay đút cơm cũng không dừng lại, cứ một muỗng lại một muỗng mà đút cho vị cô nương kia.
Liên tiếp 4 lần mở miệng ăn như vậy, thêm nữa thì vị cô nương kia lại không muốn ăn tiếp. Thế này đã được rồi, nha đầu buông bát cơm, dùng tay áo lau đi nước mắt.
– “Ngươi nói… ta gọi là Kiều Nương…”
Âm thanh vị cô nương kia truyền đến, nha đầu kinh hỉ ngẩng đầu, mới nhìn thấy không biết từ khi nào thì mắt cô gái đã khôi phục lại như người bình thường, tuy rằng tròng mắt vẫn như trước, tròng đen cực ít, tròng trắng lại quá nhiều, khi chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đặc biệt làm cho lòng người ta phát lạnh.
– “Tiểu thư! Người tỉnh rồi!” Nha đầu nắm ống tay áo khoác ngoài của vị cô nương, kinh hỉ mà khóc lên
Vị cô nương sâu kín thở ra một hơi, ánh mắt chuyển động, mặc dù vẫn dại ra như trước, nhưng lúc này đây lại có thêm một tia linh động cùng bén nhọn, nàng nhìn chung quanh bốn phía rồi liếc mắt một cái, tựa hồ đối với chỗ này của mình rất là xa lạ.
– “Bán Cần, đây là lần thứ mấy ta phát bệnh trong tháng này rồi?” Nàng hỏi.
Thanh âm ôn nhu mềm mại, dường như vô lực.
– “Từ khi Tiểu thư quay về, thì đây là lần thứ ba.” Nha đầu Bán Cần vội đáp.
Vị cô nương “A..” một tiếng.
– “Tháng trước thì sao?” Nàng lại hỏi thêm “Ngươi đã nói qua rồi, chỉ là ta không nhớ được.”
– “Tiểu thư không cần nhớ… Tiểu thư không cần nhớ đâu, nô tì nhớ… nô tì nhớ rõ là được.” Bán Cần vui mừng quá đỗi, lại nói: “5 lần.”
Vị cô nương lại “A…” một tiếng nữa, nâng tay tựa vào chiếc kỷ trà xoa xoa đầu, nhìn bình phong như có điều suy nghĩ, chỉ bởi vì ánh mắt quá mức khác thường, thoạt nhìn càng giống như dại ra.
Nha đầu nhất thời lại thêm khẩn trương, cẩn thận nhìn kĩ vị cô nương.
– “Nói như vậy, bệnh của ta dần dần tốt lên.” Nàng nói.
Bán Cần thở ra một hơi, quýnh lên gật đầu.
– “Đúng, đúng, Tiểu thư tốt lắm, Tiểu thư tốt lắm.” Nàng ta nói.
Vị cô nương hé miệng, tựa hồ phải cười, nhưng khuôn mặt lại cứng ngắc làm không ra được động tác hé miệng.
– “Bán Cần, ta lại nhớ không rõ ta là ai, chuyện trước kia, ngươi cùng ta nói lại một lần đi.” Vị cô nương nói.
“Vâng… vâng…” Bán Cần vội vàng gật đầu đáp một tiếng, một mặt quỳ xuống trước mặt vị cô nương.
Hiện giờ, đây là Đại Chu Càn Nguyên 55, Tiểu thư họ Trình, khuê danh Kiều Nương, là bộ tộc Trình thị ở Giang Châu Hà Tây, Cha đảm nhận chức Tịnh Châu Thứ Sử, cả nhà vốn ở tại Tịnh Châu, nửa năm trước, hết nhiệm kỳ, cả nhà đã quay về Giang Châu, Trình Kiều Nương bởi vì bị bệnh mà chuyển về sống một mình ở đạo quán ngoài thành.
– “Trên thực tế, Tiểu thư từ năm 6 tuổi đến nay vẫn dưỡng ở đạo quán.” Bán Cần cúi đầu nói.
– “Bởi vì từ nhỏ ta đã là một đứa trẻ si ngốc, đó có phải là nguyên nhân không?” Kiều Nương hỏi, tựa hồ là lặp lại để tăng cường thêm trí nhớ, lại giống như nghi vấn suy tư.
Bán Cần cúi đầu.
– “Vâng..” Nàng ta nói, nhưng lại thấy gấp gáp, ngẩng đầu lên nói tiếp: “Không phải, không phải, Tiểu thư chính là hết bệnh rồi, hết bệnh rồi, nhìn xem, Tiểu thư hiện tại không phải tốt lắm sao?”
Trên mặt Kiều Nương nghi vấn suy tư ngày càng đậm.
– “Đây là vì cái gì, sao ta giống như không nhớ rõ việc này?” Nàng thì thào nói.
– “Tiểu thư bị bệnh này đã mười mấy năm, mọi chuyện đương nhiên là không nhớ rõ, nhưng… chính là… Tiểu thư, người không phải vẫn nhớ rõ bà ngoại người sao?” Bán Cần nói, mang theo vài phần vội vàng.
Bà ngoại…
Trong đầu Kiều Nương hiện lên một bóng dáng… một lão phụ nhân đầu tóc bạc trắng, nhìn mình lộ ra khuôn mặt tươi cười. Gọi nàng là: ‘Kiều Kiều ngoan ngoãn của ta…’
– “Bà ngoại... .” Kiều Nương thì thào kêu.
Một tiếng tự thì thào này, trong đầu nàng vốn đang hỗn độn, đột nhiên biến đổi khuấy động, tựa hồ có rất nhiều cảm xúc, rất nhiều hình ảnh, nhưng tất cả đều thấy không rõ ràng, bắt không được, tất cả chui vào đầu nàng khiến đầu nàng đau muốn nổ tung.
– “Tiểu thư, Tiểu thư.” Bán Cần thấy trên mặt nàng thống khổ, sợ tới mức quỳ thẳng xuống, lấy thân mình đỡ nàng, kinh hoảng hô lên, tay chụp lên đầu vai Kiều Nương.
Trong trí nhớ, tựa hồ có một đôi tay cũng thường xuyên làm yên lòng nàng như vậy, giống như động tác của nha đầu Bán Cần, cảm xúc Kiều Nương dần dần an tĩnh lại, loại đau đớn này cũng được giảm xuống, chỉ còn lại trong đầu lộn xộn đến không nói rõ được, cũng không cảm giác được.
– “Ta là Trình Kiều Nương, từ nhỏ mắc bệnh si ngốc, mẫu thân chết sớm, phụ thân tái giá, ta liền không được tốt lành, người nhà nói rằng được tiên nhân chỉ điểm đem ta đưa đi đạo quán nghỉ ngơi, nhưng sau lại bỏ ta ở trong đạo quán, tất cả bỏ đi rồi.” Nàng nói.
Từ khi khôi phục cảm xúc, thanh âm Kiều Nương cũng có thêm khí lực, nhưng cũng mất đi vài phần dịu dàng, tựa hồ khẩu âm có chút cứng ngắc, nghe không giống như là bị bệnh si ngốc.
Bán Cần cúi đầu.
Nói là bởi vì bệnh thể, nên Kiều Nương không thể đi xa, cũng nói rằng chờ thêm một đoạn nữa sẽ phái người tới đón nàng về nhà, trên thực tế, chân tướng thế nào, bọn họ cũng biết rõ.
Ngốc tử này từ một khắc được sinh ra, chính là sự sỉ nhục của Trình gia bọn họ, nếu không phải mẫu thân Trình Kiều Nương một mực kiên trì, khi nàng được một tuổi bị đại phu chẩn đoán chính xác là một bệnh nhi mắc bệnh si ngốc, thì nàng đã bị dìm xuống nước cho chết rồi.
Bởi vì chiếu cố cái ngốc tử này, lại thêm tướng công vắng vẻ, nhà chồng trào phúng, mẫu thân của Trình Kiều Nương khi Kiều Nương được 6 tuổi thì bà bệnh nặng mà chết, Trình gia cũng lấy cớ này đem đứa bé mắc bệnh đuổi ra khỏi cửa, đưa đến đạo quán.
Ít nhiều vẫn còn bà ngoại chiếu cố, Kiều Nương ở trong đạo quán cũng bình an sống sót, nhưng một năm trước, bà ngoại cũng qua đời, cậu mợ sẽ không vì một đứa trẻ khác họ mà đồng ý tiêu phí một khoản tiền tài lớn, đạo quán bị chặt đứt tiền nhang đèn, ngay lúc này Trình Thứ sử cũng rời Tịnh Châu, lưu lại một mình đứa bé này ở đạo quán, tuy rằng nói một thời gian nữa sẽ đến đón, nhưng cách ngàn dặm xa xôi, nào có dễ dàng như vậy.
Thực rõ ràng, đây là vứt bỏ Trình Kiều Nương, Trình Kiều Nương mỗi ngày trải qua thật là gian nan. Trên thực tế, Trình gia đã sớm vứt bỏ đứa bé này rồi.
Trong phòng một trận trầm mặc.
– “Bán Cần, làm khó cho ngươi hầu hạ ta nhiều năm như vậy.” Kiều Nương chậm rãi nói.
Bán Cần lắc đầu.
– “Mạng của Bán Cần là do Lão phu nhân cứu, Bán Cần đã đáp ứng Lão phu nhân, cả đời đều hầu hạ Tiểu thư.” Nàng ta nói.
Từ khi mẫu thân của Trình Kiều Nương chết đi, bà ngoại biết người Trình gia không đáng tin cậy, chủ tử không đáng tin cậy, hạ nhân nào có tận tâm, vì thế ý đặc biệt cho hai người tới làm nhũ mẫu, một người lớn tuổi, một người nhỏ tuổi, vẫn hầu hạ bên người Trình Kiều Nương, vị lớn tuổi, chính là phụ nhân một năm trước đã ốm chết rồi, giờ đây chỉ còn lại có một người, chính là nha đầu Bán Cần đây!
Nha đầu Bán Cần thấy Kiều Nương giật giật khóe miệng, Bán Cần đã rất quen thuộc ánh mắt này của Kiều Nương rồi, biết đây là nàng nhìn mình mỉm cười, nàng ta vội vàng kéo khóe miệng cười rộ lên, trong mắt còn mang theo ánh lệ, nhìn qua rất là buồn cười.
Ngay cả cười một chút đều khó như vậy a, Kiều Nương đưa tay sờ mặt mình, thật giống như thân thể này không phải của nàng, bất quá tốt xấu gì thì giờ đây đi đường cũng có thể ổn rồi, nói chuyện cũng có thể, ngẫu nhiên còn có thể giả vờ thành bệnh nhi ngớ ngẩn mất đi ý thức, không quản trời nắng hay mưa, nói tóm lại thân thể của nàng càng ngày càng tốt lên rồi.
Trình Kiều Nương…
Tay nàng chậm rãi vuốt ve mặt mình, da thịt mềm nhẵn…
Tự mình đối với mình mà sinh ra loại cảm giác xa lạ này thật sự là kỳ quái, bất quá, trong đầu nàng vẫn hiện lên một ít trí nhớ, phá thành từng mảnh nhỏ của trí nhớ Trình Kiều Nương, cùng với… một ít trí nhớ vụn vặt rất kỳ quái… ví như việc có thể xem bệnh chẳng hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.