Chương 100:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nhưng Đại cữu cữu hiển nhiên so với nàng còn khiếp sợ hơn, chỉ giãy dụa đúng dậy, run rẩy môi nói: "Miên Đường...... Hài tử, ngươi còn sống vì sao không sớm liên lạc với chúng ta, phụ thân lão nhân gia vì ngươi mà thương tâm đến bệnh nặng một hồi ..."
Miên Đường nhất thời có chút kinh ngạc với lý do thoái thác của đại cữu cữu, chỉ nháy mắt nói: "Ta ở nhà chồng rất tốt, tuy rằng lúc trước bị bệnh .... Nhưng cũng không đòi sống đòi chết, Đại cữu cữu nghe nói từ đâu?"
Lần này tất cả mọi người trong miếu đổ nát đều kinh ngạc, nhà chồng? Liễu Miên Đường rốt cuộc là từ đâu tới nhà chồng?
Cữu cữu và khuê nữ đã nhiều năm không gặp, hai bên không ngừng lộn xộn. Đợi đến khi Lục Tiện nghe được tin khuê nữ nhà mình bị mất trí nhớ, liền được phu quân Thôi Cửu chiếu cố, gấp đến độ vỗ đùi nói: "Ngươi khi nào thì gả cho Thôi Cửu? Chẳng lẽ ngươi thật sự không nhớ rõ? Lúc trước ngươi ở giữa đường liền liên lạc được với nhị cữu cữu Lục Mộ của nàng. Để hắn dẫn người giả làm cướp, đem ngươi mang đi nha!"
Thân thể Miên Đường hơi cứng đờ, không dám tin mở to hai mắt nhìn, thanh âm run rẩy nói: "Không ... Không có khả năng, phu quân tốt như vậy, ta làm sao lại muốn đào hôn?" Lục Tiễn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tốt cái gì? Không phải ngươi thấy Thôi Cửu ra khỏi thành nghênh đón ngươi, ghét bỏ hắn tai to mặt lớn, diện mạo đáng ghét, mới muốn đào hôn sao?"
Vẻ mặt Miên Đường vẫn như cũ cúng lại nói: "Không có khả năng, bộ dáng của phu quân hắn ... Hay lắm ..."
Lưu Côn ở một bên đều nghe hiểu, gấp đến độ vỗ đùi nói: "Tiểu thư, sao người còn không hiểu, người...... Ngươi đây là gặp phải lừa sắc ác ôn!"
Miên Đường đứng dậy, liều mạng lắc đầu nói: "Không! Phu quân hắn...... Hắn không phải là người như vậy!"
Trong lúc nhất thời, rất nhiều điểm đáng ngờ ùa tới trong lòng. Mới đầu hắn đối với mình khách khí xa cách cùng lạnh lùng, còn có hắn trước kia luôn không chịu về nhà...... Trong lúc nhất thời, đầu óc Miến Đường như muốn nổ tung. Đứng trong ngôi miếu đổ nát này, nàng giống như đang mơ một giấc mơ hoang đường, thậm chí cô còn nhắm mắt dùng móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay mình, trông cậy vào giấc mơ này sẽ nhanh chóng tỉnh lại ...
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài ngôi miếu đổ nát truyền đến tiếng người ồn ào, trong bóng đêm dần dần tối, ngôi miếu đổ nát đã bị đoàn quan binh ùn ùn kéo đến bao vây. Trong ánh lửa, một nam tử cao lớn khoác áo choàng màu đen suất lĩnh quan binh, vẻ mặt xơ xác tiêu điều xuất hiện tại ngôi miếu đổ nát này.
Miên Đường chậm rãi quay đầu lại, thần sắc đờ đẫn nhìn hắn. Hắn vẫn là bộ dáng thường ngày, hai đầu lông mày lộ ra quý khí nói không nên lời, mũi thẳng môi mỏng, không giận tự uy......
Nam tử như vậy, làm sao có thể là con cháu thương nhân? Làm sao có thể...... Là phu quân Thôi Cửu của nàng?
Trong nháy mắt như vậy, trong lòng Miên Đường cái gì cũng không nghĩ ra, chỉ lẳng lặng nghĩ, sáng sớm hôm nay, khi phu quân chải đầu cho nàng, ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi nàng, có muốn cài trâm hắn mua cho nàng hay không, nàng cười nhìn lại hắn, sau đó củi đầu, để cho hắn cài trâm đầu chim tước lên búi tóc......
Thôi Hành Chu phất phất tay, binh tướng nối đuôi nhau tiến vào bao vây mấy người trong miếu đổ nát.Hôm nay, sau khi hắn được Phạm Hổ báo tin, liền mang theo nhân mã chạy tới.
Kỳ thật hắn ở bên ngoài miếu đổ nát đã lâu, lâu đến mức đã biết người trong miếu đổ nát này chính là cữu cữu Lục Tiện của Miên Đường, cũng đoán được Lục Tiện nói cho Miên Đường biết, hắn không phải là vị hôn phu Thôi Cửu của nàng.
Hắn bước chân dài, vững bước đi đến bên người Miên Đường, đưa tay muốn kéo tay nàng, nhưng trong nháy mắt Miên Đường chui vào lòng hắn, nhanh chóng rút cây trâm trên đầu ra, thẳng tắp đâm về phía hắn.
Nếu tay cô không bị thương, nói không chừng còn có cơ hội trúng mục tiêu, nhưng Hoài Dương Vương lão đã sớm biết nàng thích lấy trâm cài cài người, cho nên gắt gao nắm lấy tay nàng, sau đó nhìn thật sâu vào đáy mắt nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn giết ta?"
Miên Đường thì mở to hai mắt nhìn, nhìn thẳng vào hắn nói:"Ngươi...... Rốt cuộc là ai?" Lưu Côn lúc trước đã gặp Thôi Hành Chu, chỉ là lúc ấy hắn đội mũ rộng vành không thấy rõ mặt, Lưu Côn chỉ thấy được thân hình đại khái. Mà hôm nay cây đuốc sáng trưng, ngược lại thấy rõ mặt của tên ác ôn kia.
Nói thật ra, bộ dáng kia thật sự là không thể bắt bẻ, cho dù Lưu Côn kiến thức rộng rãi cũng không thể không thừa nhận, đây là một mỹ nam tử khó gặp.
Nhưng nếu hắn lớn lên không kém, hẳn là cũng không thiếu nữ nhân, vì sao hết lần này tới lần khác muốn dụ dỗ Liễu Miên Đường, lừa nàng là thê tử của hắn! Nghĩ vậy, Lưu Côn phi thân tiến lên, muốn giải cứu tiểu thư.
Thân thủ của Lưu Côn không tệ, ở trong Thần Uy tiêu cục, là tiêu sư số một. Nhưng chiêu
thức lạnh thấu xương của hắn ở trước mặt Thôi Hành Chu, lại giống như thành khoa chân múa tay.
Chỉ thấy Thôi Hành Chu lù lù bất động, một tay lật cổ tay, liền dễ dàng hóa giải thế công của Lưu Côn, trở tay trong nháy mắt liền gõ trúng huyệt vị trên cánh tay hắn. Lựu Côn chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay chấn động, đau đến hắn vừa thu tay lại, nhất thời mất đi thăng bằng, bịch bịch bịch lui lại mấy bước, hai vị tiêu sư khác của tiêu cục đỡ lấy.
Thôi Hành Chu từ đầu tới cuối đều không nhìn người bên ngoài nửa cái, chỉ lạnh lùng híp mắt nhìn chằm chằm Liễu Miên Đường đang bị hẳn kiềm chế. Vừa rồi nàng lại muốn động thủ với hắn! Nghĩ đến đây, cơn tức giận ngập trời đã che giấu đi sự mất tự nhiên khi thân phận của mình bị vạch trần.
Nhưng lúc này Miên Đường khó hiểu và phẫn nộ cũng đã đạt tới đỉnh điểm. Một khắc kia, nàng suy nghĩ rất nhiều, vô luận không có gì, hắn nói dối lừa nàng là sự thật không thể chối cãi, hơn nữa hắn biết rõ nàng không có gả cho hắn, lại còn cùng nàng...... Cái đó!
Giống như lời Lưu thúc nói, hắn là một tên ác ôn vô sỉ, một tên tặc tử lừa sắc! Mà đúng lúc này, Lưu Côn cũng cao giọng hô: "Mau buông tiểu thư nhà ta ra, các ngươi một đường đuổi bắt, không phải là mấy nam nhân chúng ta sao? Có bản lĩnh xông tới chúng ta, cùng nàng một cái yếu nữ tử có quan hệ gì?"
Miên Đường nghe vậy đồng tử hơi co rụt lại. Đúng vậy, hắn dẫn nhiều người như vậy là tới làm gì? Chẳng lẽ..... Mang theo rất nhiều quan binh đến đây, là muốn bắt Đại cữu cữu và Lưu thúc của nàng sao?
Nghĩ đến lúc trước Đại cữu cữu từng nói có người vẫn luôn đuổi giết bọn họ, lại nghĩ đến Đại cữu cữu bị trọng thương, nàng giơ tay lên hung hăng tát vào mặt Thôi Hành Chu một cái.
Thôi Hành Chu kỳ thật có thể né tránh. Nhưng hắn cố tình không tránh né, mà là bị một chưởng này, khuôn mặt kia bị đánh hơi nghiêng, nhưng vẫn như cũ mặt không chút thay đổi.
Miên Đường dùng sức quá mức, cả người đều tức giận đến run nhè nhẹ, tiếp tục chất vấn: "Ngươi làm gì vậy? Là muốn tới bắt đại cữu cữu của ta sao?"
Mạc Thành ở một bên nhìn không nổi nữa, không khỏi lên tiếng thay gia gia hắn giải thích: "Nếu không phải gia nhi chúng ta tới kịp thời, mấy người các ngươi đều ở trong miếu đổ nát bị người ta làm sủi cảo, không nói tiếng cám ơn, ngược lại đối với gia nhi chúng ta quyền cước tương hướng, quả nhiên là một đám không biết điều!"
Nói đến việc này, có mấy binh tốt kéo mấy người vào miếu đổ nát. Bọn họ đều mang thương tích trên người, bị trói chặt. Lưu Côn chớp mắt nhìn, cũng không phải là người một đường đuổi giết bọn họ sao!
Trong đó hán tử mặt thẹo kia, còn đem đại gia đánh thành trọng thương! Mạc Như tiếp tục lòng đầy căm phẫn nói với Miên Đường: "Phu nhân, gia gia chúng ta nghe nói ngươi một mình ra khỏi thành, sợ ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này mới vội vàng dẫn người chạy tới. Ngoại trừ mấy người mò vào miếu đổ nát này, trong rừng rậm bên ngoài còn có mười mấy người! Nếu chúng ta không đến, các ngươi những người già yếu bệnh tật, làm sao có thể chống lại những người đó?"
Lục Tiễn phát sốt cao, lại bởi vì mất máu quá nhiều, có chút khí lực không đủ. Nhưng ánh mắt nhìn người của hắn tương đối xảo quyệt. Tuy rằng mới vừa rồi nghe nói Miên Đường bị thương mất trí nhớ bị người lừa hôn, tức giận đan xen. Nhưng hiện tại nhìn nam tử giả mạo Thôi Cửu, diện mạo bất phàm, không phải là hạng người lừa sắc! Mà chiêu thức vừa rồi hắn đánh lui Lưu Côn, sạch sẽ lưu loát, có thể thấy được công lực thâm hậu. Nói thật, chỉ nhìn thân thủ bản lĩnh của người này, đích xác so với con rể thương nhân heo mập mà Miên Đường thiếu đạo đức kia mời chào còn mạnh hơn.
Ngược lại rất xứng đôi với khuê nữ của hắn. Cũng khó trách mới vừa rồi Miên Đường không tin phu quân của nàng là giả. Như vậy...... Đặt ở đâu, đều sẽ bị các cô gái cướp mất. Quan trọng nhất là, Miên Đường từ lúc mất tích đến bây giờ, đã sắp hai năm rồi. Nàng cùng Thôi Cửu giả kia sớm chiều ở chung, nhất định đã làm vợ chồng chân chính. Lục Tiện tuy rằng tức giận tiểu tử này lừa gạt khuê nữ Lục gia bọn họ, nhưng từ góc độ trưởng bối mà nói, trước tiên suy tính chính là danh dự cùng hạnh phúc cả đời của khuê nữ. Cho nên Lục Tiện cố nén lửa giận trong lòng, miễn cưỡng đứng dậy cùng Thôi Cửu giả khách khí nói một tiếng cảm ơn, coi như là để lại chút mặt mũi cho nhau, đợi đến khi hỏi rõ nguyên do bên trong, mới quyết định.
Nếu hắn thật lòng yêu Miên Đường, cũng không phải là người đại ác gì, dù sao cũng phải cho nhau chút cơ hội. Nhưng có một điều,Nếu như tên tiểu tử này làm nhục Miên Đường nhà hắn, hắn chính là đánh bạc cái mạng già này, cũng phải liều mạng với tên tiểu tử lừa sắc này!
Trong cái miếu đổ nát này cuối cùng cũng có người hiểu chuyện, Thôi Hành Chu gia rốt cục thu hồi ánh mắt sắc bén, lạnh như băng nói với Miên Đường: "Vị tiên sinh thân mang trọng thương này, không biết là người nào của ngươi, thương thế của hắn quá nặng, cần phải kịp thời chẩn trị, ngươi nếu muốn thẩm vấn ta, cũng phải dựa vào phía sau, trước tiên đưa hắn về thành cứu trị rồi nói sau."
Miên Đường biết, hắn nói có lý, chỉ ra sức giãy khỏi tay hắn, xoay người lại đỡ đại cữu cữu ra khỏi miếu.
Miên Đường nhất thời có chút kinh ngạc với lý do thoái thác của đại cữu cữu, chỉ nháy mắt nói: "Ta ở nhà chồng rất tốt, tuy rằng lúc trước bị bệnh .... Nhưng cũng không đòi sống đòi chết, Đại cữu cữu nghe nói từ đâu?"
Lần này tất cả mọi người trong miếu đổ nát đều kinh ngạc, nhà chồng? Liễu Miên Đường rốt cuộc là từ đâu tới nhà chồng?
Cữu cữu và khuê nữ đã nhiều năm không gặp, hai bên không ngừng lộn xộn. Đợi đến khi Lục Tiện nghe được tin khuê nữ nhà mình bị mất trí nhớ, liền được phu quân Thôi Cửu chiếu cố, gấp đến độ vỗ đùi nói: "Ngươi khi nào thì gả cho Thôi Cửu? Chẳng lẽ ngươi thật sự không nhớ rõ? Lúc trước ngươi ở giữa đường liền liên lạc được với nhị cữu cữu Lục Mộ của nàng. Để hắn dẫn người giả làm cướp, đem ngươi mang đi nha!"
Thân thể Miên Đường hơi cứng đờ, không dám tin mở to hai mắt nhìn, thanh âm run rẩy nói: "Không ... Không có khả năng, phu quân tốt như vậy, ta làm sao lại muốn đào hôn?" Lục Tiễn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tốt cái gì? Không phải ngươi thấy Thôi Cửu ra khỏi thành nghênh đón ngươi, ghét bỏ hắn tai to mặt lớn, diện mạo đáng ghét, mới muốn đào hôn sao?"
Vẻ mặt Miên Đường vẫn như cũ cúng lại nói: "Không có khả năng, bộ dáng của phu quân hắn ... Hay lắm ..."
Lưu Côn ở một bên đều nghe hiểu, gấp đến độ vỗ đùi nói: "Tiểu thư, sao người còn không hiểu, người...... Ngươi đây là gặp phải lừa sắc ác ôn!"
Miên Đường đứng dậy, liều mạng lắc đầu nói: "Không! Phu quân hắn...... Hắn không phải là người như vậy!"
Trong lúc nhất thời, rất nhiều điểm đáng ngờ ùa tới trong lòng. Mới đầu hắn đối với mình khách khí xa cách cùng lạnh lùng, còn có hắn trước kia luôn không chịu về nhà...... Trong lúc nhất thời, đầu óc Miến Đường như muốn nổ tung. Đứng trong ngôi miếu đổ nát này, nàng giống như đang mơ một giấc mơ hoang đường, thậm chí cô còn nhắm mắt dùng móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay mình, trông cậy vào giấc mơ này sẽ nhanh chóng tỉnh lại ...
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài ngôi miếu đổ nát truyền đến tiếng người ồn ào, trong bóng đêm dần dần tối, ngôi miếu đổ nát đã bị đoàn quan binh ùn ùn kéo đến bao vây. Trong ánh lửa, một nam tử cao lớn khoác áo choàng màu đen suất lĩnh quan binh, vẻ mặt xơ xác tiêu điều xuất hiện tại ngôi miếu đổ nát này.
Miên Đường chậm rãi quay đầu lại, thần sắc đờ đẫn nhìn hắn. Hắn vẫn là bộ dáng thường ngày, hai đầu lông mày lộ ra quý khí nói không nên lời, mũi thẳng môi mỏng, không giận tự uy......
Nam tử như vậy, làm sao có thể là con cháu thương nhân? Làm sao có thể...... Là phu quân Thôi Cửu của nàng?
Trong nháy mắt như vậy, trong lòng Miên Đường cái gì cũng không nghĩ ra, chỉ lẳng lặng nghĩ, sáng sớm hôm nay, khi phu quân chải đầu cho nàng, ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi nàng, có muốn cài trâm hắn mua cho nàng hay không, nàng cười nhìn lại hắn, sau đó củi đầu, để cho hắn cài trâm đầu chim tước lên búi tóc......
Thôi Hành Chu phất phất tay, binh tướng nối đuôi nhau tiến vào bao vây mấy người trong miếu đổ nát.Hôm nay, sau khi hắn được Phạm Hổ báo tin, liền mang theo nhân mã chạy tới.
Kỳ thật hắn ở bên ngoài miếu đổ nát đã lâu, lâu đến mức đã biết người trong miếu đổ nát này chính là cữu cữu Lục Tiện của Miên Đường, cũng đoán được Lục Tiện nói cho Miên Đường biết, hắn không phải là vị hôn phu Thôi Cửu của nàng.
Hắn bước chân dài, vững bước đi đến bên người Miên Đường, đưa tay muốn kéo tay nàng, nhưng trong nháy mắt Miên Đường chui vào lòng hắn, nhanh chóng rút cây trâm trên đầu ra, thẳng tắp đâm về phía hắn.
Nếu tay cô không bị thương, nói không chừng còn có cơ hội trúng mục tiêu, nhưng Hoài Dương Vương lão đã sớm biết nàng thích lấy trâm cài cài người, cho nên gắt gao nắm lấy tay nàng, sau đó nhìn thật sâu vào đáy mắt nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn giết ta?"
Miên Đường thì mở to hai mắt nhìn, nhìn thẳng vào hắn nói:"Ngươi...... Rốt cuộc là ai?" Lưu Côn lúc trước đã gặp Thôi Hành Chu, chỉ là lúc ấy hắn đội mũ rộng vành không thấy rõ mặt, Lưu Côn chỉ thấy được thân hình đại khái. Mà hôm nay cây đuốc sáng trưng, ngược lại thấy rõ mặt của tên ác ôn kia.
Nói thật ra, bộ dáng kia thật sự là không thể bắt bẻ, cho dù Lưu Côn kiến thức rộng rãi cũng không thể không thừa nhận, đây là một mỹ nam tử khó gặp.
Nhưng nếu hắn lớn lên không kém, hẳn là cũng không thiếu nữ nhân, vì sao hết lần này tới lần khác muốn dụ dỗ Liễu Miên Đường, lừa nàng là thê tử của hắn! Nghĩ vậy, Lưu Côn phi thân tiến lên, muốn giải cứu tiểu thư.
Thân thủ của Lưu Côn không tệ, ở trong Thần Uy tiêu cục, là tiêu sư số một. Nhưng chiêu
thức lạnh thấu xương của hắn ở trước mặt Thôi Hành Chu, lại giống như thành khoa chân múa tay.
Chỉ thấy Thôi Hành Chu lù lù bất động, một tay lật cổ tay, liền dễ dàng hóa giải thế công của Lưu Côn, trở tay trong nháy mắt liền gõ trúng huyệt vị trên cánh tay hắn. Lựu Côn chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay chấn động, đau đến hắn vừa thu tay lại, nhất thời mất đi thăng bằng, bịch bịch bịch lui lại mấy bước, hai vị tiêu sư khác của tiêu cục đỡ lấy.
Thôi Hành Chu từ đầu tới cuối đều không nhìn người bên ngoài nửa cái, chỉ lạnh lùng híp mắt nhìn chằm chằm Liễu Miên Đường đang bị hẳn kiềm chế. Vừa rồi nàng lại muốn động thủ với hắn! Nghĩ đến đây, cơn tức giận ngập trời đã che giấu đi sự mất tự nhiên khi thân phận của mình bị vạch trần.
Nhưng lúc này Miên Đường khó hiểu và phẫn nộ cũng đã đạt tới đỉnh điểm. Một khắc kia, nàng suy nghĩ rất nhiều, vô luận không có gì, hắn nói dối lừa nàng là sự thật không thể chối cãi, hơn nữa hắn biết rõ nàng không có gả cho hắn, lại còn cùng nàng...... Cái đó!
Giống như lời Lưu thúc nói, hắn là một tên ác ôn vô sỉ, một tên tặc tử lừa sắc! Mà đúng lúc này, Lưu Côn cũng cao giọng hô: "Mau buông tiểu thư nhà ta ra, các ngươi một đường đuổi bắt, không phải là mấy nam nhân chúng ta sao? Có bản lĩnh xông tới chúng ta, cùng nàng một cái yếu nữ tử có quan hệ gì?"
Miên Đường nghe vậy đồng tử hơi co rụt lại. Đúng vậy, hắn dẫn nhiều người như vậy là tới làm gì? Chẳng lẽ..... Mang theo rất nhiều quan binh đến đây, là muốn bắt Đại cữu cữu và Lưu thúc của nàng sao?
Nghĩ đến lúc trước Đại cữu cữu từng nói có người vẫn luôn đuổi giết bọn họ, lại nghĩ đến Đại cữu cữu bị trọng thương, nàng giơ tay lên hung hăng tát vào mặt Thôi Hành Chu một cái.
Thôi Hành Chu kỳ thật có thể né tránh. Nhưng hắn cố tình không tránh né, mà là bị một chưởng này, khuôn mặt kia bị đánh hơi nghiêng, nhưng vẫn như cũ mặt không chút thay đổi.
Miên Đường dùng sức quá mức, cả người đều tức giận đến run nhè nhẹ, tiếp tục chất vấn: "Ngươi làm gì vậy? Là muốn tới bắt đại cữu cữu của ta sao?"
Mạc Thành ở một bên nhìn không nổi nữa, không khỏi lên tiếng thay gia gia hắn giải thích: "Nếu không phải gia nhi chúng ta tới kịp thời, mấy người các ngươi đều ở trong miếu đổ nát bị người ta làm sủi cảo, không nói tiếng cám ơn, ngược lại đối với gia nhi chúng ta quyền cước tương hướng, quả nhiên là một đám không biết điều!"
Nói đến việc này, có mấy binh tốt kéo mấy người vào miếu đổ nát. Bọn họ đều mang thương tích trên người, bị trói chặt. Lưu Côn chớp mắt nhìn, cũng không phải là người một đường đuổi giết bọn họ sao!
Trong đó hán tử mặt thẹo kia, còn đem đại gia đánh thành trọng thương! Mạc Như tiếp tục lòng đầy căm phẫn nói với Miên Đường: "Phu nhân, gia gia chúng ta nghe nói ngươi một mình ra khỏi thành, sợ ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này mới vội vàng dẫn người chạy tới. Ngoại trừ mấy người mò vào miếu đổ nát này, trong rừng rậm bên ngoài còn có mười mấy người! Nếu chúng ta không đến, các ngươi những người già yếu bệnh tật, làm sao có thể chống lại những người đó?"
Lục Tiễn phát sốt cao, lại bởi vì mất máu quá nhiều, có chút khí lực không đủ. Nhưng ánh mắt nhìn người của hắn tương đối xảo quyệt. Tuy rằng mới vừa rồi nghe nói Miên Đường bị thương mất trí nhớ bị người lừa hôn, tức giận đan xen. Nhưng hiện tại nhìn nam tử giả mạo Thôi Cửu, diện mạo bất phàm, không phải là hạng người lừa sắc! Mà chiêu thức vừa rồi hắn đánh lui Lưu Côn, sạch sẽ lưu loát, có thể thấy được công lực thâm hậu. Nói thật, chỉ nhìn thân thủ bản lĩnh của người này, đích xác so với con rể thương nhân heo mập mà Miên Đường thiếu đạo đức kia mời chào còn mạnh hơn.
Ngược lại rất xứng đôi với khuê nữ của hắn. Cũng khó trách mới vừa rồi Miên Đường không tin phu quân của nàng là giả. Như vậy...... Đặt ở đâu, đều sẽ bị các cô gái cướp mất. Quan trọng nhất là, Miên Đường từ lúc mất tích đến bây giờ, đã sắp hai năm rồi. Nàng cùng Thôi Cửu giả kia sớm chiều ở chung, nhất định đã làm vợ chồng chân chính. Lục Tiện tuy rằng tức giận tiểu tử này lừa gạt khuê nữ Lục gia bọn họ, nhưng từ góc độ trưởng bối mà nói, trước tiên suy tính chính là danh dự cùng hạnh phúc cả đời của khuê nữ. Cho nên Lục Tiện cố nén lửa giận trong lòng, miễn cưỡng đứng dậy cùng Thôi Cửu giả khách khí nói một tiếng cảm ơn, coi như là để lại chút mặt mũi cho nhau, đợi đến khi hỏi rõ nguyên do bên trong, mới quyết định.
Nếu hắn thật lòng yêu Miên Đường, cũng không phải là người đại ác gì, dù sao cũng phải cho nhau chút cơ hội. Nhưng có một điều,Nếu như tên tiểu tử này làm nhục Miên Đường nhà hắn, hắn chính là đánh bạc cái mạng già này, cũng phải liều mạng với tên tiểu tử lừa sắc này!
Trong cái miếu đổ nát này cuối cùng cũng có người hiểu chuyện, Thôi Hành Chu gia rốt cục thu hồi ánh mắt sắc bén, lạnh như băng nói với Miên Đường: "Vị tiên sinh thân mang trọng thương này, không biết là người nào của ngươi, thương thế của hắn quá nặng, cần phải kịp thời chẩn trị, ngươi nếu muốn thẩm vấn ta, cũng phải dựa vào phía sau, trước tiên đưa hắn về thành cứu trị rồi nói sau."
Miên Đường biết, hắn nói có lý, chỉ ra sức giãy khỏi tay hắn, xoay người lại đỡ đại cữu cữu ra khỏi miếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.