Chương 101:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Mới vừa rồi, có một khắc như vậy, nàng thật sự hiểu lầm Thôi Hành Chu, còn tưởng rằng hắn muốn gây bất lợi cho cữu cữu của mình. Nhưng nàng lại thật sự không tìm được cớ để tha thứ cho Thôi Cửu giả vờ làm phu quân mình, cho nên chỉ có thể đưa cữu cữu đi chữa bệnh trước, nàng muốn một mình lẳng lặng, hảo hảo sắp xếp lại cuộc sống hoang đường hai năm này.
Đợi đến khi một đám người trùng trùng điệp điệp vào Kim Giáp quan, Không bao lâu, quân y chạy tới liền vội vàng nhập trướng, chữa bệnh cho đại gia nhà họ Lục. Mà Thôi Hành Chu thì ngồi ngay ngắn ở một bên, bất động thanh sắc hỏi những người đó vì sao muốn đuổi bắt bọn họ.
Lục Tiễn uống thuốc hạ sốt của lang trung, đầu óc nhất thời thanh minh một chút, đối mặt với câu hỏi của Thôi Hành Chu, tránh không đáp, chỉ hỏi hắn rốt cuộc là ai. Thôi Hành Chu nhìn Miên Đường vẫn đưa lưng về phía hắn, lời ít mà ý nhiều nói: "Ta là quan lại triều đình điều tra Ngưỡng Sơn, các ngươi cùng Ngưỡng Sơn rốt cuộc có quan hệ gì?”
Hắn không có biểu lộ thân phận của mình là Hoài Dương vương, bởi vì lúc trước đệ tử binh của hắn cùng Ngưỡng Sơn đánh đến ngươi chết ta sống, cho nên tạm thời không nói, miễn cho dọa bọn họ. Để cho bọn họ biết mình là quan gia là được, đồng thời đơn giản nói ra chỗ yếu hại của bọn họ, cũng giảm bớt tâm tư muốn lừa gạt của bọn họ.
Lục Tiễn biết hắn là quan gia, Kim Giáp quan này không phải người bình thường có thể vào được, mà binh tốt xung quanh đều cung kính với hắn, xem ra chức quan cũng không nhỏ.
Lập tức trong lòng mơ hồ hiểu được nguyên nhân hắn lừa gạt Miên Đường, liền mở miệng nói: "Ngươi lúc trước lừa gạt Miên Đường, có phải là muốn mang nàng ra làm mồi câu, đi câu giáo chúng Ngưỡng Sơn?"
Miên Đường nghe vậy, tay đang băng bó vết thương cho cữu cữu theo bản năng hơi cứng đờ, thậm chí là có chút phát run.
Thôi Hành Chu một mực nhìn chằm chằm bóng lưng Miên Đường, tự nhiên cũng thấy được nàng run rẩy, hắn hít sâu một hơi nói: "Ta lúc trước trong lúc vô ý cứu nàng ra khỏi nước, lúc ấy nàng thân chịu trọng thương, gân tay gân chân đều bị người ta cắt đứt. Ta đã tìm người chữa trị cho nàng ấy. Ai ngờ nàng lại mất đi một đoạn trí nhớ, lại lầm tưởng ta là Thôi Cửu...... Ta đích xác họ Thôi, ở nhà đứng hàng thứ chín, cũng không phải cố ý lừa gạt nàng
Lục Tiện nghe nói cảnh ngộ lúc trước của Miên Đường, ánh mắt của hắn trợn tròn, đau lòng đến môi cũng run lên: "Ngươi nói gì?... Nó.... Nó bị thương nặng rơi xuống nước?" Đoạn ẩn tình rơi xuống nước này, thật ra cũng là điều Thôi Cửu muốn biết. Cho nên hắn mở miệng nói: "Vị Lục tiên sinh này, vẫn là đem những gì ngươi biết đều nói ra đi, như vậy đối với ngươi, đối với Miên Đường đều tốt. Có chuyện gì to tát, ta sẽ nể tình Miên Đường, giúp các ngươi giải quyết."
Lục Tiện lão đã sớm bất mãn với đám bộ hạ cũ của Tử Đông cung ở Ngưỡng Sơn, nhưng Miên Đường lúc trước một lòng ái mộ Tử Du công tử, thân hãm trong đó. Nghĩ đến lúc trước hắn âm thầm phái người đi Ngưỡng Sơn tìm kiếm tung tích Miên Đường, lại nhận được tin tức Miên Đường bị Vân Nương hãm hại, bị người đuổi giết thân chịu trọng thương rơi xuống nước mà chết, liền đau lòng không thôi.
Như vậy xem ra, ngược lại là cùng lúc trước Thôi Cửu cứu Miên Đường rơi xuống nước tình trạng ăn khớp.
trong mắt Lục Tiện, Miên Đường cùng Tử Du chính là nghiệt duyên một đoạn, vị con cháu hoàng thất kia tương lai phú quý ngập trời, vẫn là rơi vào kết cục thi thể hoàn toàn không có, đều cùng Miên Đường nhà hắn không có nửa điểm can hệ!
Nếu Miên Đường bị hắn ta làm hại rơi xuống nước mất trí nhớ, chính là trời cao buông rèm. Nàng đã quên sạch sẽ đoạn tình cảm với Tử Du và những gì đã trải qua với Ngưỡng Sơn. Cuộc sống như vậy, vốn không phải là một cô gái khuê các nên trải qua!
Nghĩ tới đây, Lục Tiễn quyết định giấu đi quá khứ của Miên Đường từng là "Lục Văn", tuyệt đối không để cho người ngoài biết! Còn lại, đều do người làm cữu cữu như hắn thay nàng gánh vác mọi việc!
Đợi đến khi một đám người trùng trùng điệp điệp vào Kim Giáp quan, Không bao lâu, quân y chạy tới liền vội vàng nhập trướng, chữa bệnh cho đại gia nhà họ Lục. Mà Thôi Hành Chu thì ngồi ngay ngắn ở một bên, bất động thanh sắc hỏi những người đó vì sao muốn đuổi bắt bọn họ.
Lục Tiễn uống thuốc hạ sốt của lang trung, đầu óc nhất thời thanh minh một chút, đối mặt với câu hỏi của Thôi Hành Chu, tránh không đáp, chỉ hỏi hắn rốt cuộc là ai. Thôi Hành Chu nhìn Miên Đường vẫn đưa lưng về phía hắn, lời ít mà ý nhiều nói: "Ta là quan lại triều đình điều tra Ngưỡng Sơn, các ngươi cùng Ngưỡng Sơn rốt cuộc có quan hệ gì?”
Hắn không có biểu lộ thân phận của mình là Hoài Dương vương, bởi vì lúc trước đệ tử binh của hắn cùng Ngưỡng Sơn đánh đến ngươi chết ta sống, cho nên tạm thời không nói, miễn cho dọa bọn họ. Để cho bọn họ biết mình là quan gia là được, đồng thời đơn giản nói ra chỗ yếu hại của bọn họ, cũng giảm bớt tâm tư muốn lừa gạt của bọn họ.
Lục Tiễn biết hắn là quan gia, Kim Giáp quan này không phải người bình thường có thể vào được, mà binh tốt xung quanh đều cung kính với hắn, xem ra chức quan cũng không nhỏ.
Lập tức trong lòng mơ hồ hiểu được nguyên nhân hắn lừa gạt Miên Đường, liền mở miệng nói: "Ngươi lúc trước lừa gạt Miên Đường, có phải là muốn mang nàng ra làm mồi câu, đi câu giáo chúng Ngưỡng Sơn?"
Miên Đường nghe vậy, tay đang băng bó vết thương cho cữu cữu theo bản năng hơi cứng đờ, thậm chí là có chút phát run.
Thôi Hành Chu một mực nhìn chằm chằm bóng lưng Miên Đường, tự nhiên cũng thấy được nàng run rẩy, hắn hít sâu một hơi nói: "Ta lúc trước trong lúc vô ý cứu nàng ra khỏi nước, lúc ấy nàng thân chịu trọng thương, gân tay gân chân đều bị người ta cắt đứt. Ta đã tìm người chữa trị cho nàng ấy. Ai ngờ nàng lại mất đi một đoạn trí nhớ, lại lầm tưởng ta là Thôi Cửu...... Ta đích xác họ Thôi, ở nhà đứng hàng thứ chín, cũng không phải cố ý lừa gạt nàng
Lục Tiện nghe nói cảnh ngộ lúc trước của Miên Đường, ánh mắt của hắn trợn tròn, đau lòng đến môi cũng run lên: "Ngươi nói gì?... Nó.... Nó bị thương nặng rơi xuống nước?" Đoạn ẩn tình rơi xuống nước này, thật ra cũng là điều Thôi Cửu muốn biết. Cho nên hắn mở miệng nói: "Vị Lục tiên sinh này, vẫn là đem những gì ngươi biết đều nói ra đi, như vậy đối với ngươi, đối với Miên Đường đều tốt. Có chuyện gì to tát, ta sẽ nể tình Miên Đường, giúp các ngươi giải quyết."
Lục Tiện lão đã sớm bất mãn với đám bộ hạ cũ của Tử Đông cung ở Ngưỡng Sơn, nhưng Miên Đường lúc trước một lòng ái mộ Tử Du công tử, thân hãm trong đó. Nghĩ đến lúc trước hắn âm thầm phái người đi Ngưỡng Sơn tìm kiếm tung tích Miên Đường, lại nhận được tin tức Miên Đường bị Vân Nương hãm hại, bị người đuổi giết thân chịu trọng thương rơi xuống nước mà chết, liền đau lòng không thôi.
Như vậy xem ra, ngược lại là cùng lúc trước Thôi Cửu cứu Miên Đường rơi xuống nước tình trạng ăn khớp.
trong mắt Lục Tiện, Miên Đường cùng Tử Du chính là nghiệt duyên một đoạn, vị con cháu hoàng thất kia tương lai phú quý ngập trời, vẫn là rơi vào kết cục thi thể hoàn toàn không có, đều cùng Miên Đường nhà hắn không có nửa điểm can hệ!
Nếu Miên Đường bị hắn ta làm hại rơi xuống nước mất trí nhớ, chính là trời cao buông rèm. Nàng đã quên sạch sẽ đoạn tình cảm với Tử Du và những gì đã trải qua với Ngưỡng Sơn. Cuộc sống như vậy, vốn không phải là một cô gái khuê các nên trải qua!
Nghĩ tới đây, Lục Tiễn quyết định giấu đi quá khứ của Miên Đường từng là "Lục Văn", tuyệt đối không để cho người ngoài biết! Còn lại, đều do người làm cữu cữu như hắn thay nàng gánh vác mọi việc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.