Chương 107:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Ban ngày, Miên Đường hết thảy như thường như cũ, bắt đầu chuẩn bị rời khỏi Võ Ninh quan. Lý ma ma cùng Phạm Hổ là hào bộc của vương phủ, Liễu Miên Đường tự nhiên không cần phí tâm, bất quá Bích Thảo cùng Phương Hưu có thể được cho phép mang vào vương phủ hay không còn phải bàn bạc.
Lý ma ma nói, ý tứ của Vương gia, là hai nha đầu này căn cơ quá thô bỉ, không thể vào vương phủ, may mà là người giỏi làm việc nặng, liền đem khế ước của hai nàng đưa cho Liễu nương tử.
Liễu Miên Đường hơi có chút do dự, Phương Nghỉ Bích Thảo khóc quỳ gối trước mặt nàng, chỉ cầu phu nhân phát từ bi, nhất định phải dẫn các nàng đi, nếu không mà nói, nếu là vào vương phủ, chẳng phải là có trên trăm Lý ma ma quản thúc sao?
Nơi nào có tiểu trạch viện làm cho người ta cảm thấy tự tại?
Miên Đường nhìn Bích Thảo khóc đến nước mắt nước mũi như muốn chảy vào trong miệng, lúc này mới chậm rãi nói: "Nếu đi theo ta, cuộc sống có thể sẽ không còn như trước, sẽ không còn ăn ngon mặc ấm nữa, không thể không thoải mái một chút, như vậy các ngươi cũng nguyện ý đi?"
Hai người không ngừng gật đầu, Miên Đường lúc này mới nói: "Vậy được rồi, bất quá có một chuyện, đừng gọi ta là phu nhân, gọi ta là Liễu cô nương là được." Hai nha hoàn tốt xấu gì cũng được Lý ma ma dạy dỗ nửa năm, mới không chịu gọi bậy, cuối cùng miễn cưỡng xem như sửa miệng gọi Liễu Miên Đường là "tiểu thư". Vô hạn hảo văn, tẫn tại Tấn Giang văn học thành. Vết thương của Lục Tiễn tuy nặng, nhưng cũng may được cứu chữa kịp thời.
Trong lúc đó đích xác có người không rõ thân phận tựa hồ muốn trà trộn vào Vũ Ninh quan gây bất lợi cho Lục Tiễn. Nhưng bốn phía tòa nhà có trọng binh nắm giữ, bọn đạo chích kia, không đợi tới gần, đã bị người bắt được.
Có lẽ là vì để cho Tuy Vương vẫn luôn tặc tâm bất tử trong lòng nắm chắc, ngay tại thời điểm tháng tư, Hoài Dương Vương một phong tấu chương tham tấu trong triều có người cấu kết A Cốt Phiến tư bán quặng sắt liền trình lên thiên đình.
Ngô thái hậu nghe vậy thì ngay lập tức nổi trận lôi đình, hạ lệnh nghiêm tra, nhưng đáng tiếc tấu chương Hoài Dương vương trình lên cho manh mối hữu hạn, liên lụy vô số quan viên các nơi trong đó, nhưng người đứng đầu cuối cùng, thủy chung không lộ ra chân lông.
Trong lúc nhất thời, quan viên các nơi Tây Bắc bị chém giết vô số, để răn đe. Vụ buôn lậu quặng sắt này, tựa hồ cứ như vậy không giải quyết được gì.
Ngay sau đó, lại đến thời điểm trong triều hàng năm quân lương đồ quân nhu phân phối tính toán.
Quân Tây Bắc vốn xếp ở phía sau không phân được canh thịt gì ngon, năm nay lại được Hộ bộ lọt vào mắt xanh, không chỉ phân được phần lớn, còn có Tuy Vương và các vương gia địa phương dẫn đầu quyên góp.
Triều đình và dân chúng cũng buồn bực, Tuy Vương từ khi nào lại tốt với Hoài Dương Vương như vậy? Lương thảo quân nhu từ Huệ Châu tới trực tiếp vận chuyển đến Tây Bắc, không có các quan viên tầng tầng bóc lột, quân tư một năm nay của Tây Bắc không cần lo lắng nữa. Chỉ có điều trên con đường buôn bán từ Man bộ Tây Bắc đến Đại Yến, không ngừng có quan viên địa phương bị chém đầu, cho nên dân chúng ở Võ Ninh quan có nghe
thấy, khi tiểu dân không có việc gì, cũng sẽ nghị luận vụ án buôn lậu quặng sắt oanh động địa phương này.
Khi vụ án xảy ra, Liễu Miên Đường thật sự thay đại cữu cữu đổ một trận mồ hôi, ngay bản thân Lục Tiễn cũng cả ngày ăn ngủ không yên.
Dù sao vụ án buôn lậu này chính là liên hoàn đan xen, hắn làm người lót đường buôn bán, làm sao có thể phủi sạch sẽ? Chỉ cần có một quan viên khai ra hắn, già trẻ trên dưới Lục gia đều sẽ bị liên lụy......
Nghĩ đến kết quả xấu nhất, Lục Tiện lại hối hận lúc trước không nghe Miên Đường khuyên bảo, nên mới nhảy vào vũng nước đục này. Hắn càng hận chính mình lại bị thương lúc này, không thể lập tức mang theo ngoại sanh nữ thoát khỏi sự khống chế của Hoài Dương vương.....
Nhưng khi vụ buôn lậu quặng sắt dần dần bình tĩnh trở lại,Cũng không có ai đề cập tới danh tiếng của Lục Tiễn ở Thần Uy tiêu cục.
Liễu Miên Đường trong lòng rõ ràng, Thôi Hành Chu lúc trước nói sẽ bảo vệ đại cữu cữu chu toàn, cũng không phải là nói gạt người, chỉ là hắn từ trong đó làm ra cái gì hao tổn tâm tư an bài, cũng chỉ có Hoài Dương vương tự mình biết.
Bởi vì...... Hắn sẽ không bao giờ đến ngôi nhà này ở Võ Ninh Quan nữa. Tuy rằng ban ngày Liễu Miên Đường không được rảnh rỗi, vội vàng sắp xếp lên đường về nhà, nhưng mỗi khi đêm khuya ngủ say nửa tỉnh nửa mê, luôn theo thói quen đưa tay sờ bên gối.
Mỗi lần sờ đến một mảnh lạnh lẽo, phải qua một hồi lâu, mới có thể nhớ tới, nàng không còn là phu nhân Thôi gia, mà bên gối...... Cũng sẽ không có người đến nằm...... Vì vậy nửa đêm còn lại, có lẽ đều là không ngủ được, chẳng qua cô ép buộc chính mình không nên nghĩ sâu về nguyên nhân không ngủ được.
Có đôi khi nàng dứt khoát đứng dậy, thắp sáng ngọn đèn, ở dưới ánh sáng đom đóm luyện tập bảng chữ mẫu bỏ hoang thật lâu, không biết tại sao, chữ viết lỏng lẻo thật lâu không sửa, thế nhưng luyện ra vài phần dáng vẻ...... Mà trọng trấn biên thùy Tây Bắc, sau khi trải qua một phen phong ba quan trường tẩy bài, quy về bình tĩnh.
Thỉnh thoảng Miên Đường nghe được tin tức về Hoài Dương vương, cũng là ngôn ngữ của quân quyến xung quanh. Nghe nói binh tướng Kim Giáp quan thay đổi xu thế phòng ngự co đầu rút cổ thường ngày, bắt đầu toàn lực phản kích, thu phục trọng trấn bị Man nhân chiếm cứ.
Tài năng chỉ huy được tôi luyện khi tiêu diệt thổ phỉ ở Tịch Châu, ở vùng đất rộng lớn ở Tây Bắc có không gian phát huy lớn hơn. Nghe nói binh mã do Hoài Dương vương thao luyện ra mỗi người đều giống như hổ lang, dù sao trên dưới Đại Yến, có mấy chủ soái có thể ngày ngày cùng binh tốt cùng ăn cùng ở, cùng nhau thao luyện dưới ánh mặt trời chói chang?
Nhưng Hoài Dương vương là một vương gia khác họ, lại làm đủ điều này. Bất quá các binh tốt âm thầm oán giận liên tục, nói Hoài Dương vương gần đây như thế nào giống như không biết mệt mỏi, thao luyện nhân mã, mặt lạnh nói ít không nói, cỗ ngoan kình kia thật sự là dọa người...... Chẳng lẽ...... Phu quân nàng thật sự không buồn ngủ sao?
*Ngoại sanh nữ: cháu gái bên ngoại
Thôi Hành Chu ngược lại là hi vọng mình có thể buồn ngủ một chút, thế nhưng mỗi lần lúc vào đêm, một mình lẻ loi trơ trọi nằm trên giường trong doanh trướng, lúc sắp mê mang muốn ngủ, luôn cảm thấy bên tai như có u lan nhuyễn hương, thanh âm kiều nhược như hỏi: "Phu quân, uống nước không?”.
Khi đó chàng bối rối đến mức bật thốt: "Được", toàn thân giật bắn và cơn buồn ngủ âm ỉ lúc nãy liền tan thành mây khói.
Những người ngủ không ngon, tính tình cũng sẽ không quá tốt.
Kể từ đó những quân lính man rợ Tây Bắc như gặp nạn, bị Hoài Dương vương như ma nhập truy đuổi cho chật vật không thể chịu nổi, vì thế triều đình liên tiếp nhận tin Tây Bắc đại thắng.
Trong lúc nhất thời, đại danh Hoài Dương vương bỗng nhiên trở nên vô cùng nổi tiếng trong dân chúng. Ngài được ca tụng là Vương mang tấm lòng Nhạc Phi, tài năng của Vệ Thanh nước Đại Yến. Quan lại Triều đình trên dưới đều nghị luận sôi nổi về sự tình hình chiến sự Tây Bắc.
Bất quá điện ngọc cung khuyết, thân là người ở địa vị cao nhất, suy nghĩ sự tình liền không thể cùng thứ dẫn giống nhau được.
Nhóm Binh Bộ Thị Lang vào lúc báo cáo quân tình, đúng lúc Ngô Thái hậu đang nằm trên giường quý phi êm ái hút tẩu thuốc lào.
Đây là đồ vật tốt đẹp được tiến công từ phiên quốc, thuốc lá đựng trong bình ngọc, được bỏ vào chiếc tẩu chạm khắc bằng ngà voi, chiếc tẩu mảnh mai được bàn tay ngọc ngà của cung nữ nắm lấy, nhẹ nhàng hút vào, dường như mọi ai oán của tuổi trẻ góa bụa cũng chẳng còn bao nhiêu trong làn khói mỏng dần dần bay lên.
Thứ đồ tốt lành này là do vị tướng quân mới thăng chức họ Thạch trình lên cho bà ta, cho nên bà ta dựa vào cống phẩm này tìm kiếm sự an ủi cõi lòng.
Bà ta nhắm đôi mắt phượng thở ra làn khói nhẹ, một bên chậm rãi nhẹ nhàng nói: “Các ngươi lúc trước đề nghị để cho Hoài Dương Vương lãnh binh tiến đánh Tây Bắc, nói cái gì nhất tiễn song điêu, có thể thay vạn tuế gia trừ bỏ tai họa ngầm là tên Vương khác họ này. Nhưng bây giờ ngược lại thì tốt rồi, Thôi Hành Chu, bất quá trước đó ở Chân Châu, hắn chỉ có mấy vạn nhân mã, hiện tại thế nào lại thành mười mấy vạn! Đợi ngày đại thắng, hẳn khải hoàn trở về, các ngươi, một đám binh bộ hợp lại một chỗ, đều không bằng thể diện của vị vương khác họ! Còn là vì vạn tuế trừ bỏ mối lo sao? Hừ, Ai gia nghe lời của các người, chỉ điểm vạn tuế gia mầm mống tai họa lớn này.
Thạch tướng quân, ngươi ở Thanh Châu bấy lâu, suốt ngày qua lại với phủ Hoài Dương Vương, ngươi ngược lại nói một chút biện pháp thay vạn tuế giải nỗi lo đi chứ!”.
Thạch Nghĩa Khoan làm người khéo đưa đẩy, từ khi vào kinh thành thủ vệ, thăng chức rất nhanh, bây giờ đã là Binh bộ hữu thị lang, hắn làm người miệng mồm linh hoạt, rất dễ nghe ngóng sự tình, không được bao lâu, liền cả Ngô Thái hậu cũng ưu ái, tiền đồ rộng lớn, không thể lường được.
Trong lúc nhất thời, hắn thân là trọng thần triều đình, tân quan được trọng dụng, rất được hoan nghênh, được lòng bề trên, con giá thiếp thất Chiêu An mỹ lệ nức tiếng kinh thành.
Nghe Thái hậu hỏi, Thạch Nghĩa Khoan vội vàng mở miệng nói: "Thái hậu nhân từ, thông tuệ, là bậc nữ trung hào kiệt không thua đấng mày râu, nhiều lần giúp xã tắc Đại Yến biến nguy thành an, Hoài Dương vương kia có thể hóa giải chiến sự Tây Bắc còn không phải nhờ hồng phúc của Thái Hậu sao?"
Ngô Thái hậu nhìn Thạch Tướng quân, lông mày nhướn lên: "Nói ít những lời vuốt mông ngựa đi, không phải ai gia đã phái người đi về phía Tây Bắc tiếp tục giao hảo với Hoài Dương Vương sao?”
Thạch Nghĩa Khoan vội vàng quỳ rạp xuống nền đất: "Ý tứ của thần là, Thái hậu uy quyền hiển đạt, lo gì chư vương tước hầu không bằng lòng phục tùng? Hoài Dương vương kia trước khi ra chiến trường vẫn chưa có hôn ước, cả triều đều biết. Sao Thái Hậu không chọn cho hắn một vị công chúa ban hôn làm chính phi. Khi đã trở thành phò mã, nhất định có thể như thần, cam nguyện phục tùng Thái Hậu thánh uy...”
Lý ma ma nói, ý tứ của Vương gia, là hai nha đầu này căn cơ quá thô bỉ, không thể vào vương phủ, may mà là người giỏi làm việc nặng, liền đem khế ước của hai nàng đưa cho Liễu nương tử.
Liễu Miên Đường hơi có chút do dự, Phương Nghỉ Bích Thảo khóc quỳ gối trước mặt nàng, chỉ cầu phu nhân phát từ bi, nhất định phải dẫn các nàng đi, nếu không mà nói, nếu là vào vương phủ, chẳng phải là có trên trăm Lý ma ma quản thúc sao?
Nơi nào có tiểu trạch viện làm cho người ta cảm thấy tự tại?
Miên Đường nhìn Bích Thảo khóc đến nước mắt nước mũi như muốn chảy vào trong miệng, lúc này mới chậm rãi nói: "Nếu đi theo ta, cuộc sống có thể sẽ không còn như trước, sẽ không còn ăn ngon mặc ấm nữa, không thể không thoải mái một chút, như vậy các ngươi cũng nguyện ý đi?"
Hai người không ngừng gật đầu, Miên Đường lúc này mới nói: "Vậy được rồi, bất quá có một chuyện, đừng gọi ta là phu nhân, gọi ta là Liễu cô nương là được." Hai nha hoàn tốt xấu gì cũng được Lý ma ma dạy dỗ nửa năm, mới không chịu gọi bậy, cuối cùng miễn cưỡng xem như sửa miệng gọi Liễu Miên Đường là "tiểu thư". Vô hạn hảo văn, tẫn tại Tấn Giang văn học thành. Vết thương của Lục Tiễn tuy nặng, nhưng cũng may được cứu chữa kịp thời.
Trong lúc đó đích xác có người không rõ thân phận tựa hồ muốn trà trộn vào Vũ Ninh quan gây bất lợi cho Lục Tiễn. Nhưng bốn phía tòa nhà có trọng binh nắm giữ, bọn đạo chích kia, không đợi tới gần, đã bị người bắt được.
Có lẽ là vì để cho Tuy Vương vẫn luôn tặc tâm bất tử trong lòng nắm chắc, ngay tại thời điểm tháng tư, Hoài Dương Vương một phong tấu chương tham tấu trong triều có người cấu kết A Cốt Phiến tư bán quặng sắt liền trình lên thiên đình.
Ngô thái hậu nghe vậy thì ngay lập tức nổi trận lôi đình, hạ lệnh nghiêm tra, nhưng đáng tiếc tấu chương Hoài Dương vương trình lên cho manh mối hữu hạn, liên lụy vô số quan viên các nơi trong đó, nhưng người đứng đầu cuối cùng, thủy chung không lộ ra chân lông.
Trong lúc nhất thời, quan viên các nơi Tây Bắc bị chém giết vô số, để răn đe. Vụ buôn lậu quặng sắt này, tựa hồ cứ như vậy không giải quyết được gì.
Ngay sau đó, lại đến thời điểm trong triều hàng năm quân lương đồ quân nhu phân phối tính toán.
Quân Tây Bắc vốn xếp ở phía sau không phân được canh thịt gì ngon, năm nay lại được Hộ bộ lọt vào mắt xanh, không chỉ phân được phần lớn, còn có Tuy Vương và các vương gia địa phương dẫn đầu quyên góp.
Triều đình và dân chúng cũng buồn bực, Tuy Vương từ khi nào lại tốt với Hoài Dương Vương như vậy? Lương thảo quân nhu từ Huệ Châu tới trực tiếp vận chuyển đến Tây Bắc, không có các quan viên tầng tầng bóc lột, quân tư một năm nay của Tây Bắc không cần lo lắng nữa. Chỉ có điều trên con đường buôn bán từ Man bộ Tây Bắc đến Đại Yến, không ngừng có quan viên địa phương bị chém đầu, cho nên dân chúng ở Võ Ninh quan có nghe
thấy, khi tiểu dân không có việc gì, cũng sẽ nghị luận vụ án buôn lậu quặng sắt oanh động địa phương này.
Khi vụ án xảy ra, Liễu Miên Đường thật sự thay đại cữu cữu đổ một trận mồ hôi, ngay bản thân Lục Tiễn cũng cả ngày ăn ngủ không yên.
Dù sao vụ án buôn lậu này chính là liên hoàn đan xen, hắn làm người lót đường buôn bán, làm sao có thể phủi sạch sẽ? Chỉ cần có một quan viên khai ra hắn, già trẻ trên dưới Lục gia đều sẽ bị liên lụy......
Nghĩ đến kết quả xấu nhất, Lục Tiện lại hối hận lúc trước không nghe Miên Đường khuyên bảo, nên mới nhảy vào vũng nước đục này. Hắn càng hận chính mình lại bị thương lúc này, không thể lập tức mang theo ngoại sanh nữ thoát khỏi sự khống chế của Hoài Dương vương.....
Nhưng khi vụ buôn lậu quặng sắt dần dần bình tĩnh trở lại,Cũng không có ai đề cập tới danh tiếng của Lục Tiễn ở Thần Uy tiêu cục.
Liễu Miên Đường trong lòng rõ ràng, Thôi Hành Chu lúc trước nói sẽ bảo vệ đại cữu cữu chu toàn, cũng không phải là nói gạt người, chỉ là hắn từ trong đó làm ra cái gì hao tổn tâm tư an bài, cũng chỉ có Hoài Dương vương tự mình biết.
Bởi vì...... Hắn sẽ không bao giờ đến ngôi nhà này ở Võ Ninh Quan nữa. Tuy rằng ban ngày Liễu Miên Đường không được rảnh rỗi, vội vàng sắp xếp lên đường về nhà, nhưng mỗi khi đêm khuya ngủ say nửa tỉnh nửa mê, luôn theo thói quen đưa tay sờ bên gối.
Mỗi lần sờ đến một mảnh lạnh lẽo, phải qua một hồi lâu, mới có thể nhớ tới, nàng không còn là phu nhân Thôi gia, mà bên gối...... Cũng sẽ không có người đến nằm...... Vì vậy nửa đêm còn lại, có lẽ đều là không ngủ được, chẳng qua cô ép buộc chính mình không nên nghĩ sâu về nguyên nhân không ngủ được.
Có đôi khi nàng dứt khoát đứng dậy, thắp sáng ngọn đèn, ở dưới ánh sáng đom đóm luyện tập bảng chữ mẫu bỏ hoang thật lâu, không biết tại sao, chữ viết lỏng lẻo thật lâu không sửa, thế nhưng luyện ra vài phần dáng vẻ...... Mà trọng trấn biên thùy Tây Bắc, sau khi trải qua một phen phong ba quan trường tẩy bài, quy về bình tĩnh.
Thỉnh thoảng Miên Đường nghe được tin tức về Hoài Dương vương, cũng là ngôn ngữ của quân quyến xung quanh. Nghe nói binh tướng Kim Giáp quan thay đổi xu thế phòng ngự co đầu rút cổ thường ngày, bắt đầu toàn lực phản kích, thu phục trọng trấn bị Man nhân chiếm cứ.
Tài năng chỉ huy được tôi luyện khi tiêu diệt thổ phỉ ở Tịch Châu, ở vùng đất rộng lớn ở Tây Bắc có không gian phát huy lớn hơn. Nghe nói binh mã do Hoài Dương vương thao luyện ra mỗi người đều giống như hổ lang, dù sao trên dưới Đại Yến, có mấy chủ soái có thể ngày ngày cùng binh tốt cùng ăn cùng ở, cùng nhau thao luyện dưới ánh mặt trời chói chang?
Nhưng Hoài Dương vương là một vương gia khác họ, lại làm đủ điều này. Bất quá các binh tốt âm thầm oán giận liên tục, nói Hoài Dương vương gần đây như thế nào giống như không biết mệt mỏi, thao luyện nhân mã, mặt lạnh nói ít không nói, cỗ ngoan kình kia thật sự là dọa người...... Chẳng lẽ...... Phu quân nàng thật sự không buồn ngủ sao?
*Ngoại sanh nữ: cháu gái bên ngoại
Thôi Hành Chu ngược lại là hi vọng mình có thể buồn ngủ một chút, thế nhưng mỗi lần lúc vào đêm, một mình lẻ loi trơ trọi nằm trên giường trong doanh trướng, lúc sắp mê mang muốn ngủ, luôn cảm thấy bên tai như có u lan nhuyễn hương, thanh âm kiều nhược như hỏi: "Phu quân, uống nước không?”.
Khi đó chàng bối rối đến mức bật thốt: "Được", toàn thân giật bắn và cơn buồn ngủ âm ỉ lúc nãy liền tan thành mây khói.
Những người ngủ không ngon, tính tình cũng sẽ không quá tốt.
Kể từ đó những quân lính man rợ Tây Bắc như gặp nạn, bị Hoài Dương vương như ma nhập truy đuổi cho chật vật không thể chịu nổi, vì thế triều đình liên tiếp nhận tin Tây Bắc đại thắng.
Trong lúc nhất thời, đại danh Hoài Dương vương bỗng nhiên trở nên vô cùng nổi tiếng trong dân chúng. Ngài được ca tụng là Vương mang tấm lòng Nhạc Phi, tài năng của Vệ Thanh nước Đại Yến. Quan lại Triều đình trên dưới đều nghị luận sôi nổi về sự tình hình chiến sự Tây Bắc.
Bất quá điện ngọc cung khuyết, thân là người ở địa vị cao nhất, suy nghĩ sự tình liền không thể cùng thứ dẫn giống nhau được.
Nhóm Binh Bộ Thị Lang vào lúc báo cáo quân tình, đúng lúc Ngô Thái hậu đang nằm trên giường quý phi êm ái hút tẩu thuốc lào.
Đây là đồ vật tốt đẹp được tiến công từ phiên quốc, thuốc lá đựng trong bình ngọc, được bỏ vào chiếc tẩu chạm khắc bằng ngà voi, chiếc tẩu mảnh mai được bàn tay ngọc ngà của cung nữ nắm lấy, nhẹ nhàng hút vào, dường như mọi ai oán của tuổi trẻ góa bụa cũng chẳng còn bao nhiêu trong làn khói mỏng dần dần bay lên.
Thứ đồ tốt lành này là do vị tướng quân mới thăng chức họ Thạch trình lên cho bà ta, cho nên bà ta dựa vào cống phẩm này tìm kiếm sự an ủi cõi lòng.
Bà ta nhắm đôi mắt phượng thở ra làn khói nhẹ, một bên chậm rãi nhẹ nhàng nói: “Các ngươi lúc trước đề nghị để cho Hoài Dương Vương lãnh binh tiến đánh Tây Bắc, nói cái gì nhất tiễn song điêu, có thể thay vạn tuế gia trừ bỏ tai họa ngầm là tên Vương khác họ này. Nhưng bây giờ ngược lại thì tốt rồi, Thôi Hành Chu, bất quá trước đó ở Chân Châu, hắn chỉ có mấy vạn nhân mã, hiện tại thế nào lại thành mười mấy vạn! Đợi ngày đại thắng, hẳn khải hoàn trở về, các ngươi, một đám binh bộ hợp lại một chỗ, đều không bằng thể diện của vị vương khác họ! Còn là vì vạn tuế trừ bỏ mối lo sao? Hừ, Ai gia nghe lời của các người, chỉ điểm vạn tuế gia mầm mống tai họa lớn này.
Thạch tướng quân, ngươi ở Thanh Châu bấy lâu, suốt ngày qua lại với phủ Hoài Dương Vương, ngươi ngược lại nói một chút biện pháp thay vạn tuế giải nỗi lo đi chứ!”.
Thạch Nghĩa Khoan làm người khéo đưa đẩy, từ khi vào kinh thành thủ vệ, thăng chức rất nhanh, bây giờ đã là Binh bộ hữu thị lang, hắn làm người miệng mồm linh hoạt, rất dễ nghe ngóng sự tình, không được bao lâu, liền cả Ngô Thái hậu cũng ưu ái, tiền đồ rộng lớn, không thể lường được.
Trong lúc nhất thời, hắn thân là trọng thần triều đình, tân quan được trọng dụng, rất được hoan nghênh, được lòng bề trên, con giá thiếp thất Chiêu An mỹ lệ nức tiếng kinh thành.
Nghe Thái hậu hỏi, Thạch Nghĩa Khoan vội vàng mở miệng nói: "Thái hậu nhân từ, thông tuệ, là bậc nữ trung hào kiệt không thua đấng mày râu, nhiều lần giúp xã tắc Đại Yến biến nguy thành an, Hoài Dương vương kia có thể hóa giải chiến sự Tây Bắc còn không phải nhờ hồng phúc của Thái Hậu sao?"
Ngô Thái hậu nhìn Thạch Tướng quân, lông mày nhướn lên: "Nói ít những lời vuốt mông ngựa đi, không phải ai gia đã phái người đi về phía Tây Bắc tiếp tục giao hảo với Hoài Dương Vương sao?”
Thạch Nghĩa Khoan vội vàng quỳ rạp xuống nền đất: "Ý tứ của thần là, Thái hậu uy quyền hiển đạt, lo gì chư vương tước hầu không bằng lòng phục tùng? Hoài Dương vương kia trước khi ra chiến trường vẫn chưa có hôn ước, cả triều đều biết. Sao Thái Hậu không chọn cho hắn một vị công chúa ban hôn làm chính phi. Khi đã trở thành phò mã, nhất định có thể như thần, cam nguyện phục tùng Thái Hậu thánh uy...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.