Chương 108:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Ngô Thái Hậu híp mắt, bà ta dưới gối có một nhi một nữ, nữ nhi Ngô Hoa công chúa, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, chính là thời điểm thích hợp tuyển chọn phò mã.
Nhưng không phải ai cũng có thể làm em rể của đương kim thánh thượng, bà ta cũng chỉ có nữ nhi ruột thịt này, đương nhiên phải lựa chọn cho tử tế.
Hoài Dương vương nếu là như trước đây, chỉ là vị vương chư hầu xa xôi, làm sao xứng vị trí phò mã? Nhưng hôm nay, hắn đã là dũng sĩ một phương, còn có công bình định Tây Bắc, công lao rõ rệt, nhất thời không tiện loại bỏ đất phong hắn đang nắm giữ.
Nếu không, chẳng phải là muốn bị dân chúng thiên hạ thóa mạ như Tần Cối bán nước cầu vinh? Đã nhất thời không thể cường ngạnh chèn ép, chẳng bằng liền lôi kéo thu phục.
Thôi Hành Chu thời niên thiếu, từng ở kinh thành gặp mặt qua tiên đế. Bà ta khi đó tại vị Quý phi nương nương, trong bữa tiệc nhìn thấy hắn mấy lần, ngược lại là cái mỹ thiếu niên nhẹ nhàng. Bây giờ đã trưởng thành, nghĩ đến bộ dáng hẳn cũng không quá kém. Có vẻ khá xứng đôi với Ngô Hoa, không biết nữ nhi có bằng lòng hay không?
Bất quá lời đề nghị của Thạch Nghĩa Khoan, đích thực là phương án khá tốt. Thôi Hành Chu chính là một đầu mãnh hổ, nếu gông cổ lại để bà ta sử dụng, thiên hạ Đại Yến còn lo không bình định được sao.
Ngô Thái hậu lại hít một hơi khói, không nói tiếp gì, phất phất tay, liền cho đám người bên dưới lui xuống.
Thạch Nghĩa Khoan lúc từ trong cung đi ra, vốn định về phủ quan, thế nhưng đi được nửa đường, liền có người đột nhiên hướng phía trong kiệu của hắn ném tờ giấy.
Thạch Nghĩa Khoan nhíu mày nhìn tờ giấy một chút, nguyên bản không để ý tới, thế nhưng phút chốc nghĩ kỹ lại, liền phân phó người đánh xe quay đầu về bên trong kinh thành, dừng lại trước một trà lâu yên tĩnh.
Khi hắn mang theo gã sai vặt đi vào trà lâu, liền có tiểu nhị đứng sẵn đợi dẫn Thạch Tướng quân vòng quanh uốn lượn hành lang, chuyển đến hậu viện đằng sau trả lâu.
Nơi đó chính là một tiểu viện tử, trong đình viện bố cục sơn thủy triều cát đá khô, rất là lịch sự tao nhã.
Thạch Nghĩa Khoan xốc lên màn trúc vào một căn phòng phía sau, một mực cung kính hướng người ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn trà, thi lễ nói: "Mạt tướng đến chậm, để Tuy Vương đợi lâu."
Tuy vương đã qua thời gian giữ đạo hiếu kỳ, gần đây rốt cục có thể trở về phong thái thường nhật, chải tóc cạo râu, khôi phục chút dáng vẻ tuấn lãng, cũng không để ý mấy, quơ quơ tay áo, gọi Thạch Nghĩa Khoan tới ngồi, lại thuận tiện rót cho hẳn chén trà: "Thế nào? Lão thái bà nói cái gì?"
Thạch Nghĩa Khoan cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống đáp: "Liền theo ý Tuy Vương ngài căn dặn, cất lời với bà ta, xem ra bà ta đã động tâm. Chỉ là làm như vậy, chẳng phải là tiện nghi cho lão họ Thôi kia, càng làm hắn vênh váo, hắn hiện tại đã khiến Vương gia khó xử, còn bắt chẹt dọa dẫm, không khác gì phường thổ phi cướp giật, nay còn thăng lên Phò Mã, không phải càng chẳng sợ ai sao?”
Tuy vương nghe vậy không khỏi cười khúc khích: "Thạch Tướng quân, ngươi nghĩ rằng ai nấy đều như ngươi, vị con rể kia sẽ như ngươi, đợi nữ nhân liên hôn, ôn nhu quan tâm săn sóc? Thôi Hành Chu kia, tính tình khó chịu, ngươi đâu phải không biết? Nữ nhi lão yêu bà bị nuông chiều thành hình dáng ra sao? Thật gả đi, liền có náo nhiệt cho chúng ta xem, ngươi nhìn Hoài Dương vương có thể mang ơn Thái hậu sao?"
Thạch Nghĩa Khoan tin phục đến giơ ngón tay cái lên: "Vẫn là vương gia cao minh, giết người không thấy máu a! Bất quá... Sự tình Quặng sắt ở Tây Bắc cứ thế chấm dứt?”
Tuy vương đem chén trà uống một hơi cạn sạch, con mắt hung hăng nheo lại nói: "Đáng chết, cũng không sai biệt lắm, Thôi Hành Chu được lợi, cũng có nhất thiết phải đục lỗ chỗ bản vương không chứ. Nhưng không sao, bản vương không đáp lễ hắn một chút, chẳng phải quá xem thường hắn?"
Thạch Nghĩa Khoan châm trà cho Tuy vương: "Vương gia ngài là người có chí lớn, loại người như Thôi Hành Chu, bất quá chỉ là ruồi muỗi nhiều chuyện thôi, không cần quá mức để trong lòng."
Tuy vương có chút nghiền ngẫm mà nhìn Thạch Nghĩa Khoan: "Lời nói ngọt này, thật có thể xem như bù đắp được thiên quân vạn mã đi. Bản vương nhìn Thôi Hành Chu kia ở tiền tuyến thấm đẫm mồ hôi và máu, cũng không sánh được bằng ngươi, Thạch Tướng quân, trong kinh thành múa máy lại vô cùng nổi danh.... Bây giờ người leo lên ôm đùi Thái hậu, ước chừng cũng là không đem bản vương, chủ cũ này của ngươi để ở trong lòng...... Hiện nay bản vương muốn gặp mặt ngươi một lần, đều phải tốn chút công phu đấy...”
Thạch Nghĩa Khoan vội vàng nói: "Tuy vương ngài đa tâm, thần làm sao lại như thế vong ân phụ nghĩa, quên ơn Tuy vương dìu dắt được chứ?"
Tuy vương mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng toát, nói: "Thạch Tướng quân, bây giờ bản vương cùng ngươi đều cột trên cùng chiếc thuyền, bản vương đương nhiên không lo lắng tướng quân phản bội....... Dù sao ngài tương lai có thể là quốc trượng đại nhân, bản vương biết đâu còn cần ngài phải dìu dắt đấy?"
Thạch Nghĩa Khoan trong lòng khẽ đảo một vòng lớn, cảnh giác nhìn về phía Tuy vương, chần chờ nói: "Tuy vương..... Ngài uống chính là trà, cũng không phải rượu, lời này...... Sao có thể nói lung tung?"
Tuy vương có ý giật mình, trùng to mắt nhìn Thạch Nghĩa Khoan nói: "Làm sao? Con rể kia của ngươi không nói cho ngươi biết thân phận thật của hắn?"
Thạch Nghĩa Khoan kinh ngạc mơ hồ, chần chờ nói: "Hắn thì có thân phận gì?"
Tuy Vương có lòng tốt phất phất tay, để lỗ tai hắn đến gần, trầm thấp nói một hồi.
Thạch Nghĩa Khoan con mắt chậm rãi trợn thật lớn, răng trên răng dưới cũng bắt đầu run lên, lẩy bẩy nói: "Ngài....... ngài sớm đã biết thân phận của hắn? Vậy tại sao còn để cho thần gả nữ nhi cho hắn?"
Tuy vương khuôn mặt tươi cười dần dần biến mất, lạnh lùng trợn mắt nói: "Chuyện tốt như vậy, bản vương tự nhiên là muốn lưu cho người mình. Làm sao? Thạch Tướng quân không cho rằng đây là chuyện tốt sao? Cầu phú quý trong nguy hiểm, ngươi nhìn Ngô gia ngoại thích bẫy giờ là cỡ nào phong quang, nếu là con rể của ngươi một lần thành sự, liền đến phiên Thạch gia các ngươi phong quang!".
Con mắt Thạch Nghĩa Khoan đều như muốn tuôn ra tơ máu. Bất quá hắn cũng là kẻ già dặn kinh nghiệm trong quan trường chìm nổi, đủ loại sóng to gió lớn, nhưng tin tức này cũng muốn phang chết hắn mà.
Cảm xúc dần dần bình ổn lại, Thạch Nghĩa Khoan từ trong sương mù dần minh bạch nhiều thứ, Tuy Vương có thể cất nhắc hắn lên đến vị trí như bây giờ, tất nhiên là muốn buộc chặt hắn cùng một chỗ.
Lúc trước Vương gia ẩn giấu từ nơi bí mật nào đó, làm cho hắn an bài chuyện Chiêu An, nguyên lai cũng là âm thầm tạo bẫy rập cho hắn.
Bất quá có điểm có lý, Tuy vương nói không sai: "Cầu phú quý trong nguy hiểm! Tử du thân phận lại là ...... Đối với hẳn, Thạch Nghĩa Khoan mà nói, nhìn thế nào cũng hữu dụng....
Mấy ngày nay, đúng là hẳn có phần lãnh đạm Tuy Vương, cũng khó trách Tuy Vương thấy hắn Xuân phong đắc ý, bèn đón đầu cho hắn một tin sấm sét giữa trời.
Cho nên Thạch Nghĩa Khoan quỳ lui lại mấy bước, một mực cung kính đối Tuy vương đáp:
"Thần chính là một tay Vương gia bồi dưỡng, liền như gia nô của ngài, cái gì vinh hoa phú quý, không phải đều là nhờ Vương gia ban thưởng hay sao?”
Tuy Vương cười thích thú, cảm thấy mình lúc trước thật sự là mắt sáng như minh châu, tìm được một nhân tài biết có biết duỗi chừng mực như vậy.
Đương nhiên tiểu nhân thì không biết đạo nhân nghĩa, chỉ sợ vị Thạch tướng quân này tương lai không chỉ có một chủ. Bất quá hiện tại là hắn nắm dây cương, có thể lường được Thạch Nghĩa Khoan không dám có tâm phản bội hẳn.
Mà Thôi Hành Chu bên kia...... Nếu có thể một lần, nắm chặt dây cương trên cổ tên kia, tùy ý ra lệnh cho Hoài Dương Vương vì hắn làm việc thì sẽ có bao nhiêu thuận tiện kia chứ?
Con chó điên, Hoài Dương Vương, người mà Tuy Vương tâm tâm niệm niệm muốn nắm giữ, đang quất bao cát dưới cái nắng như thiêu đốt.
Tay nắm đấm mạnh mẽ như thiết, đơn giản chỉ được quấn quanh bằng tấm vải, hạ xuống như những hạt mưa rơi trên bao cát lớn đang rung chuyển không ngừng, cát từ trong bao cát bị đập vỡ chảy ra ngoài.
Thôi Hành Chu lắc lắc đầu, cơ bắp xoắn xuýt hiện lên như hình tam giác ngược, mồ hôi óng ánh một mảnh.
Hán vung tay lau mồ hôi trán, sau đó đối với quân tốt hộ lên: "Đi, đổi một cái khác!"
Mạc Như đang cầm khăn lau mặt, khăn tay và nước ấm, cẩn thận chờ đợi hầu hạ. Vương gia đã dừng lại, hắn thận trọng nghiêng người nói: "Vương gia, đây là báo cát thứ tư ngài đã đánh vỡ trong ba ngày, ngài xem..... Hay là nghỉ ngơi một lát đi?”
་་
Thôi Hành Chu nhận lấy nước ấm, nhấp lấy một hớp, sau đó trong lúc lơ đãng hỏi: Vũ Ninh Quan có sự tình gì?"
Mạc Như không đoán ra được hướng gió nên vươn cổ, thận trọng hỏi: "Chủ tử có ý tứ gì ... nên có chuyện gì?"
Kết quả Vương gia hung hăng trừng mắt, không nói lời nào, lại đánh tiếp bao cát mới treo lên.
Mạc Như bị chủ tử chán ghét mà vứt bỏ, trong lòng hắn cũng rất uể oải. Vũ Ninh Quan đích thật là không có việc gì a.
Bất quá chủ tử lại hết lần này đến lần khác bắt hắn đến Vũ Ninh Quan lấy y phục, mà không phải một lần lấy hết. Hôm nay thì là áo choàng ngắn, ngày mai lại nhớ ra lấy áo trong, luôn luôn để hắn chạy loạn tới lui.
Nhưng không phải ai cũng có thể làm em rể của đương kim thánh thượng, bà ta cũng chỉ có nữ nhi ruột thịt này, đương nhiên phải lựa chọn cho tử tế.
Hoài Dương vương nếu là như trước đây, chỉ là vị vương chư hầu xa xôi, làm sao xứng vị trí phò mã? Nhưng hôm nay, hắn đã là dũng sĩ một phương, còn có công bình định Tây Bắc, công lao rõ rệt, nhất thời không tiện loại bỏ đất phong hắn đang nắm giữ.
Nếu không, chẳng phải là muốn bị dân chúng thiên hạ thóa mạ như Tần Cối bán nước cầu vinh? Đã nhất thời không thể cường ngạnh chèn ép, chẳng bằng liền lôi kéo thu phục.
Thôi Hành Chu thời niên thiếu, từng ở kinh thành gặp mặt qua tiên đế. Bà ta khi đó tại vị Quý phi nương nương, trong bữa tiệc nhìn thấy hắn mấy lần, ngược lại là cái mỹ thiếu niên nhẹ nhàng. Bây giờ đã trưởng thành, nghĩ đến bộ dáng hẳn cũng không quá kém. Có vẻ khá xứng đôi với Ngô Hoa, không biết nữ nhi có bằng lòng hay không?
Bất quá lời đề nghị của Thạch Nghĩa Khoan, đích thực là phương án khá tốt. Thôi Hành Chu chính là một đầu mãnh hổ, nếu gông cổ lại để bà ta sử dụng, thiên hạ Đại Yến còn lo không bình định được sao.
Ngô Thái hậu lại hít một hơi khói, không nói tiếp gì, phất phất tay, liền cho đám người bên dưới lui xuống.
Thạch Nghĩa Khoan lúc từ trong cung đi ra, vốn định về phủ quan, thế nhưng đi được nửa đường, liền có người đột nhiên hướng phía trong kiệu của hắn ném tờ giấy.
Thạch Nghĩa Khoan nhíu mày nhìn tờ giấy một chút, nguyên bản không để ý tới, thế nhưng phút chốc nghĩ kỹ lại, liền phân phó người đánh xe quay đầu về bên trong kinh thành, dừng lại trước một trà lâu yên tĩnh.
Khi hắn mang theo gã sai vặt đi vào trà lâu, liền có tiểu nhị đứng sẵn đợi dẫn Thạch Tướng quân vòng quanh uốn lượn hành lang, chuyển đến hậu viện đằng sau trả lâu.
Nơi đó chính là một tiểu viện tử, trong đình viện bố cục sơn thủy triều cát đá khô, rất là lịch sự tao nhã.
Thạch Nghĩa Khoan xốc lên màn trúc vào một căn phòng phía sau, một mực cung kính hướng người ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn trà, thi lễ nói: "Mạt tướng đến chậm, để Tuy Vương đợi lâu."
Tuy vương đã qua thời gian giữ đạo hiếu kỳ, gần đây rốt cục có thể trở về phong thái thường nhật, chải tóc cạo râu, khôi phục chút dáng vẻ tuấn lãng, cũng không để ý mấy, quơ quơ tay áo, gọi Thạch Nghĩa Khoan tới ngồi, lại thuận tiện rót cho hẳn chén trà: "Thế nào? Lão thái bà nói cái gì?"
Thạch Nghĩa Khoan cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống đáp: "Liền theo ý Tuy Vương ngài căn dặn, cất lời với bà ta, xem ra bà ta đã động tâm. Chỉ là làm như vậy, chẳng phải là tiện nghi cho lão họ Thôi kia, càng làm hắn vênh váo, hắn hiện tại đã khiến Vương gia khó xử, còn bắt chẹt dọa dẫm, không khác gì phường thổ phi cướp giật, nay còn thăng lên Phò Mã, không phải càng chẳng sợ ai sao?”
Tuy vương nghe vậy không khỏi cười khúc khích: "Thạch Tướng quân, ngươi nghĩ rằng ai nấy đều như ngươi, vị con rể kia sẽ như ngươi, đợi nữ nhân liên hôn, ôn nhu quan tâm săn sóc? Thôi Hành Chu kia, tính tình khó chịu, ngươi đâu phải không biết? Nữ nhi lão yêu bà bị nuông chiều thành hình dáng ra sao? Thật gả đi, liền có náo nhiệt cho chúng ta xem, ngươi nhìn Hoài Dương vương có thể mang ơn Thái hậu sao?"
Thạch Nghĩa Khoan tin phục đến giơ ngón tay cái lên: "Vẫn là vương gia cao minh, giết người không thấy máu a! Bất quá... Sự tình Quặng sắt ở Tây Bắc cứ thế chấm dứt?”
Tuy vương đem chén trà uống một hơi cạn sạch, con mắt hung hăng nheo lại nói: "Đáng chết, cũng không sai biệt lắm, Thôi Hành Chu được lợi, cũng có nhất thiết phải đục lỗ chỗ bản vương không chứ. Nhưng không sao, bản vương không đáp lễ hắn một chút, chẳng phải quá xem thường hắn?"
Thạch Nghĩa Khoan châm trà cho Tuy vương: "Vương gia ngài là người có chí lớn, loại người như Thôi Hành Chu, bất quá chỉ là ruồi muỗi nhiều chuyện thôi, không cần quá mức để trong lòng."
Tuy vương có chút nghiền ngẫm mà nhìn Thạch Nghĩa Khoan: "Lời nói ngọt này, thật có thể xem như bù đắp được thiên quân vạn mã đi. Bản vương nhìn Thôi Hành Chu kia ở tiền tuyến thấm đẫm mồ hôi và máu, cũng không sánh được bằng ngươi, Thạch Tướng quân, trong kinh thành múa máy lại vô cùng nổi danh.... Bây giờ người leo lên ôm đùi Thái hậu, ước chừng cũng là không đem bản vương, chủ cũ này của ngươi để ở trong lòng...... Hiện nay bản vương muốn gặp mặt ngươi một lần, đều phải tốn chút công phu đấy...”
Thạch Nghĩa Khoan vội vàng nói: "Tuy vương ngài đa tâm, thần làm sao lại như thế vong ân phụ nghĩa, quên ơn Tuy vương dìu dắt được chứ?"
Tuy vương mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng toát, nói: "Thạch Tướng quân, bây giờ bản vương cùng ngươi đều cột trên cùng chiếc thuyền, bản vương đương nhiên không lo lắng tướng quân phản bội....... Dù sao ngài tương lai có thể là quốc trượng đại nhân, bản vương biết đâu còn cần ngài phải dìu dắt đấy?"
Thạch Nghĩa Khoan trong lòng khẽ đảo một vòng lớn, cảnh giác nhìn về phía Tuy vương, chần chờ nói: "Tuy vương..... Ngài uống chính là trà, cũng không phải rượu, lời này...... Sao có thể nói lung tung?"
Tuy vương có ý giật mình, trùng to mắt nhìn Thạch Nghĩa Khoan nói: "Làm sao? Con rể kia của ngươi không nói cho ngươi biết thân phận thật của hắn?"
Thạch Nghĩa Khoan kinh ngạc mơ hồ, chần chờ nói: "Hắn thì có thân phận gì?"
Tuy Vương có lòng tốt phất phất tay, để lỗ tai hắn đến gần, trầm thấp nói một hồi.
Thạch Nghĩa Khoan con mắt chậm rãi trợn thật lớn, răng trên răng dưới cũng bắt đầu run lên, lẩy bẩy nói: "Ngài....... ngài sớm đã biết thân phận của hắn? Vậy tại sao còn để cho thần gả nữ nhi cho hắn?"
Tuy vương khuôn mặt tươi cười dần dần biến mất, lạnh lùng trợn mắt nói: "Chuyện tốt như vậy, bản vương tự nhiên là muốn lưu cho người mình. Làm sao? Thạch Tướng quân không cho rằng đây là chuyện tốt sao? Cầu phú quý trong nguy hiểm, ngươi nhìn Ngô gia ngoại thích bẫy giờ là cỡ nào phong quang, nếu là con rể của ngươi một lần thành sự, liền đến phiên Thạch gia các ngươi phong quang!".
Con mắt Thạch Nghĩa Khoan đều như muốn tuôn ra tơ máu. Bất quá hắn cũng là kẻ già dặn kinh nghiệm trong quan trường chìm nổi, đủ loại sóng to gió lớn, nhưng tin tức này cũng muốn phang chết hắn mà.
Cảm xúc dần dần bình ổn lại, Thạch Nghĩa Khoan từ trong sương mù dần minh bạch nhiều thứ, Tuy Vương có thể cất nhắc hắn lên đến vị trí như bây giờ, tất nhiên là muốn buộc chặt hắn cùng một chỗ.
Lúc trước Vương gia ẩn giấu từ nơi bí mật nào đó, làm cho hắn an bài chuyện Chiêu An, nguyên lai cũng là âm thầm tạo bẫy rập cho hắn.
Bất quá có điểm có lý, Tuy vương nói không sai: "Cầu phú quý trong nguy hiểm! Tử du thân phận lại là ...... Đối với hẳn, Thạch Nghĩa Khoan mà nói, nhìn thế nào cũng hữu dụng....
Mấy ngày nay, đúng là hẳn có phần lãnh đạm Tuy Vương, cũng khó trách Tuy Vương thấy hắn Xuân phong đắc ý, bèn đón đầu cho hắn một tin sấm sét giữa trời.
Cho nên Thạch Nghĩa Khoan quỳ lui lại mấy bước, một mực cung kính đối Tuy vương đáp:
"Thần chính là một tay Vương gia bồi dưỡng, liền như gia nô của ngài, cái gì vinh hoa phú quý, không phải đều là nhờ Vương gia ban thưởng hay sao?”
Tuy Vương cười thích thú, cảm thấy mình lúc trước thật sự là mắt sáng như minh châu, tìm được một nhân tài biết có biết duỗi chừng mực như vậy.
Đương nhiên tiểu nhân thì không biết đạo nhân nghĩa, chỉ sợ vị Thạch tướng quân này tương lai không chỉ có một chủ. Bất quá hiện tại là hắn nắm dây cương, có thể lường được Thạch Nghĩa Khoan không dám có tâm phản bội hẳn.
Mà Thôi Hành Chu bên kia...... Nếu có thể một lần, nắm chặt dây cương trên cổ tên kia, tùy ý ra lệnh cho Hoài Dương Vương vì hắn làm việc thì sẽ có bao nhiêu thuận tiện kia chứ?
Con chó điên, Hoài Dương Vương, người mà Tuy Vương tâm tâm niệm niệm muốn nắm giữ, đang quất bao cát dưới cái nắng như thiêu đốt.
Tay nắm đấm mạnh mẽ như thiết, đơn giản chỉ được quấn quanh bằng tấm vải, hạ xuống như những hạt mưa rơi trên bao cát lớn đang rung chuyển không ngừng, cát từ trong bao cát bị đập vỡ chảy ra ngoài.
Thôi Hành Chu lắc lắc đầu, cơ bắp xoắn xuýt hiện lên như hình tam giác ngược, mồ hôi óng ánh một mảnh.
Hán vung tay lau mồ hôi trán, sau đó đối với quân tốt hộ lên: "Đi, đổi một cái khác!"
Mạc Như đang cầm khăn lau mặt, khăn tay và nước ấm, cẩn thận chờ đợi hầu hạ. Vương gia đã dừng lại, hắn thận trọng nghiêng người nói: "Vương gia, đây là báo cát thứ tư ngài đã đánh vỡ trong ba ngày, ngài xem..... Hay là nghỉ ngơi một lát đi?”
་་
Thôi Hành Chu nhận lấy nước ấm, nhấp lấy một hớp, sau đó trong lúc lơ đãng hỏi: Vũ Ninh Quan có sự tình gì?"
Mạc Như không đoán ra được hướng gió nên vươn cổ, thận trọng hỏi: "Chủ tử có ý tứ gì ... nên có chuyện gì?"
Kết quả Vương gia hung hăng trừng mắt, không nói lời nào, lại đánh tiếp bao cát mới treo lên.
Mạc Như bị chủ tử chán ghét mà vứt bỏ, trong lòng hắn cũng rất uể oải. Vũ Ninh Quan đích thật là không có việc gì a.
Bất quá chủ tử lại hết lần này đến lần khác bắt hắn đến Vũ Ninh Quan lấy y phục, mà không phải một lần lấy hết. Hôm nay thì là áo choàng ngắn, ngày mai lại nhớ ra lấy áo trong, luôn luôn để hắn chạy loạn tới lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.