Chương 113:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường chỉnh chỉnh mũ da, lộ ra ánh mắt trong suốt nói: "Hôm nay ở trên đường, có hai Man nhẫn vẫn đi theo phía sau chúng ta thấp giọng nói chuyện. Phương ngữ của họ có chút nặng, ta không nghe được nhiều, nhưng ta nghe họ nói từ “Hồ” gì đó. Hồ là từ Man tộc hay dùng ám chỉ người bọn họ muốn giết chết lúc đang sống sờ sờ. Tương tự như ý tử dê béo thì nên giết mổ. Hai người kia mấy ngày nay cứ đi theo chúng ta suốt, ước chừng xem chúng ta như con mồi, không sai biệt lắm thì, chuẩn bị chờ khi chúng ta ra khỏi trấn, bọn họ sẽ xuống tay”.
Lưu Côn chấn kinh, còn có chút xấu hổ. Hắn chính là lão giang hồ, sao chưa từng lưu ý có người đi theo bọn họ?
Bất quá Miên Đường lại bật cười nói: "Đám Man tộc kia ở trên thảo nguyên đều có thể đuổi bắt bầy sói, một đám quỷ quyệt! Huống chi hai người này vừa nhìn đã biết là cao thủ hành tẩu, nếu không phải bọn họ không biết ta cũng biết chút Man ngữ, nói không chừng còn không để lộ chân tướng đấy. Chỉ là không biết ngoại trừ hai người này theo đuôi chúng ta, đồng bọn của bọn chúng có bao nhiêu..."
Lưu Côn Côn thật cũng hiểu ngôn ngữ người Man, nhưng người có tuổi học ngôn ngữ ngoại tộc, vốn không có ưu thế, học cũng không nhanh nhạy như Liễu Miên Đường. Cho nên ngoại trừ một ít câu nói hàng ngày khi cùng khách hàng làm ăn, những thứ khác, thật đúng là nghe không ra gì cả.
Miên Đường bảo Lưu Côn tiếp nhận, tiếp tục điểm đỏ lên trán cho đàn cừu, mà nàng thì cọ cọ tay trên lông cừu, từ trong lòng lấy ra bản đồ, lẩm bẩm nói: "Nếu người giở trò cướp bóc, ở nơi nào ra tay, thì có thể bách phát bách trúng.”
Lưu Côn ghé mắt nhìn Liễu đại cô nương nhà bọn họ, đột nhiên cảm thấy tiểu cô nương đáng ra rất tốt a, không biết vì sao thỉnh thoảng khí chất thổ phỉ lại tràn ra.
Đổi thành cô nương khác, bị bọn đạo tặc Man tộc nhìn chằm chằm, không phải đều bối rối sợ hãi đến mức tìm trưởng bối thúc phục giải quyết! Sẽ không như bộ dáng của tiểu thư bây giờ, nàng chuyên tâm nghiên cứu bản đồ, tìm phương án xem xem nên xử lý bọn người man rợ này thế nào.
Mấy phần dũng khí này, thật sự là giống hệt Lục Vũ lão gia khi còn trẻ!
Không nghĩ tới lão gia một đời khôn khéo có năng lực, lại có hai nhi tử không kế thừa được bản lĩnh này, ngược lại phải đến ngoại tôn nữ mới kế thừa được bảy tám phần!
Ai, cũng vào lúc này lão gia tử bệnh nặng chưa dứt, tinh lực không bằng trước kia. Nếu không, uy danh của Thần Uy tiêu cục cũng không đến mức rơi xuống vạn dặm!
Lưu Côn nhịn không được lại nhớ tới ngày xưa tiêu cục có bao nhiêu uy phong, khi đó, hán đi tới đâu, không phải đều là được người người tôn kính gọi một tiếng Lưu gia?
Ngẫm lại hiện tại làm những việc mua bán nhỏ lẻ này, trong lòng hắn nhịn không được cảm khái một chút.
Bất quá trước mắt quan trọng nhất, vẫn là chuyện bị người ta theo dõi.
Trải qua Miên Đường chỉ điểm, lúc này Lưu Côn bắt đầu lưu ý một chút. Cũng không phải chỉ là có hai tên man nhân lén lút đi theo mình sao?
Địa phương như cửa khẩu Tam quan này thật là ngọa hổ tàng long* phức tạp. Trước kia nơi này thậm chí còn có rất nhiều thổ phỉ và trộm cướp tập kết. Chẳng qua hiện giờ sau khi bị Hoài Dương Vương thu phục, thiết lập một ít quan địa phương như quận trưởng, quản lý một bộ phận dân quân duy trì trật tự trong thành trấn.
*Ngọa hổ tàng long về nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao.
Cho nên số lượng Man nhân so với trước kia ít hơn một chút, nhưng vẫn có rất nhiều người Man buôn bán muốn thoát khỏi cuộc sống du mục.
Cũng chính vì vậy, Lưu Côn lúc trước mới không phát giác hai tên Man nhân đi theo mình.
Miên Đường mua rất nhiều dê cừu đuôi đen, chuyến đi này đã đạt được mục đích. Hơn nữa lần thứ hai vận chuyển tới, nàng cũng bán được kha khá. Dù sao nồi niêu, muối ăn là thứ nhà nào cũng phải dùng.
Tuy rằng Miên Đường bán là muối làm từ giếng nước muối, bất quá không giống loại trắng mịn lấy từ giếng nước muối ở vùng Xuyên Thục, bán không tốt lắm. Mà là loại muối lấy từ giếng nước muối do mỗi nhà ở đây tự đào, thành ra rất dễ trốn thuế quan, khó có thể tìm thấy tung tích nguồn muối, cho nên giá bán của Miên Đường cực kỳ thấp.
Dân chúng Tam Quan tuy rằng cũng có thể tìm được muối để ăn, nhưng giá cả rất cao, có thể so với giá thịt. Có rất nhiều người nghèo không nỡ bỏ tiền mua, đã lâu lắm không ăn được muối, lúc mua được một lọ nhỏ, lập tức khẩn cấp dùng ngón tay chấm một chút đặt ở trong miệng, bổ sung hương vị, chỉ một chút, cả người đều như sống lại.
Không lâu sau, một chiếc xe nhỏ muối lấy từ giếng và sáu bảy nồi sắt đã được bán hết, mặt khác các loại thuốc cũng được thu nhận bởi ông chủ của một cửa hàng thuốc địa phương, chuẩn bị để chế biến thuốc.
Xe ngựa trống rỗng của Miên Đường đi ra, liền có thể chất dê cừu lên. Bất quá nhiều dê cừu như vậy không thể cho lên xe hết được, Miên Đường chỉ người chăn cừu chọn vài con cừu già yếu một chút cho lên xe, miễn cho khi chạy đi chúng nó không chạy nổi.
Chờ sau khi sắp xếp xe xong, bọn Miên Đường ở trong tiệm để xe ngựa qua một đêm rồi hôm sau lên đường. Bầy dê cừu cùng xe đều phải có người nhìn, bất quá Miến Đường không dùng người khác, chính mình chủ động mời vài tiêu sư canh giữ một đêm.
Nếu biết có người theo dõi. Lần này trở về, Miên Đường các nàng ngược lại không chạy trước. Dù sao cũng mang theo cả bầy dê cừu, cũng không có cách nào đi nhanh được.
Bất quá sau khi ra khỏi trấn, những người theo dõi bọn họ ngược lại không thấy tung tích đâu.
Miên Đường trong lòng như hiểu được, đây là đạo tặc sau khi thăm dò lộ tuyến thời gian bọn họ xuất phát, sáng sớm liền tiến đến địa giới thích hợp thiết lập bẫy rập mai phục.
Lưu Côn tuy rằng thường xuyên đi bảo tiêu, nhưng khi đó, đều là huynh đệ tiêu sự tiêu cục dàn xếp, nhiều người lợi hại, hơn nữa quan phủ ven đường đều chuẩn bị tốt. Chỉ cần không mất thời gian đi bộ ngắm cảnh, bình thường sẽ không xảy ra chuyện lớn gì ngoài ý muốn.
Nhưng hiện tại mấy người bọn họ, không tính những người chăn nuôi mướn về cùng xa phu đánh xe, cũng chỉ có bốn người mà thôi. Trong đó Miên Đường tay chân chỉ có công phu mèo cào, căn bản không thể đánh.
Nhưng trong núi lại là đường hiểm trở có hổ canh giữ, Lưu Côn càng không muốn liều lĩnh đi qua.
Cho nên, khi sắp đi tới địa giới hoang vắng, Lưu Côn nhịn không được khuyên đại cô nương nhà hắn, vẫn là không cần đi, đợi qua vài ngày, biên cảnh giải cấm, lại từ đường lớn trở về là được rồi.
Nhưng ngữ khí Miên Đường kiên quyết nói: "Không được, nếu là đợi quan đạo giải cấm, chỉ sợ những con dê cừu này bán không được giá cả đã tính toán. Lưu thúc, thúc đừng lo lắng, trong lòng ta đã có dự tính..” Nói xong, nàng liền kề sát lưu thúc, thì thầm một phen.
Lưu Côn càng nghe ánh mắt càng mở lớn, hồ nghi nhìn về phía mười chiếc xe ngựa phía trước. Trong xe ngựa nào cũng đầy dê cừu, đều là loại thể lực không chống đỡ nổi, không theo kịp đàn cừu sung mãn, nên tạm thời chất lên hết xe ngựa. Cho nên gần đến đêm tối, chỉ cảm thấy trên xe toàn một màu trắng đông đúc.
Một đoàn xe ngựa và cừu, cứ như vậy chậm rãi đi vào trong hoang vu.
Ngay khi bọn họ đi tới một hẻm núi, Miên Đường đột nhiên ra lệnh cho đoàn xe ngựa không được đi tới, chuẩn bị nghỉ ngơi tại chỗ, cắm lều trại nấu cơm ăn tối.
Có mấy người chăn cừu nghi hoặc khó hiểu, nói với Miên Đường đang mặt nam trang: "Vị tiểu ca này, qua hẻm núi này sẽ có dòng suối, chúng ta đến đó cắm trại không phải thuận tiện hơn sao? "
Miên Đường lại không động dung nói: "Ở chỗ này nghỉ ngơi”.
Nếu Đông gia lên tiếng, những người khác tự nhiên nghe theo, vì thế liền dừng lại, chuẩn bị dựng trại.
Nhưng bọn họ vừa dừng lại, bọn đạo tặc ẩn nấp trong bóng tối lại đỏ mắt.
Nếu bọn họ đi về phía trước một chút, vừa lúc có thể vào hạp cốc, nơi đó có cọc ngầm mà bọn họ chôn bên dưới, không cần tốn nhiều công sức, có thể đem mấy tên thương nhân này bao vây.
Nhưng bây giờ, bọn họ cư nhiên vứt bỏ bẫy rập đám đạo tặc đã chuẩn bị tốt, chỉ ở lại bên con đường trơ trụi phía sau.
Đến lúc đó vây quét bọn họ, bốn phía hoang vắng phải tốn sức hơn...
Đang lúc thủ lĩnh của đám cướp này nhíu mày, một trong những thủ hạ của hắn tiến lại gần, dùng tiếng Man hỏi: "Thủ lĩnh, có muốn chờ đến bình minh mới động thủ không?”
Tên hung hãn kia lắc đầu, dựa theo ý tứ ban đầu của hắn, là một người sống cũng không lưu lại. Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là cướp bóc ngân lượng và cừu béo của họ.
Tam Quan là nơi hỗn tạp Man tộc sống cùng người Hán, bọn họ quay về Man địa cũng rất dễ dàng, cùng lắm thì trước tránh né tin tức một chút, sau lại đến Tam quan mưu sinh.
Nghĩ như vậy, thủ lĩnh hung hãn quyết định thừa dịp bọn họ chuẩn bị nấu cơm mà lơi lỏng, sẽ phát động đánh lén.
Tác phong của bọn cướp Man tộc cũng bưu hãn không kém. Cái gì mà "Núi này là ta mở ra" mở đầu cũng không thèm nói, vừa xông vào liền dùng đao chém người, tuyệt đối không nói nhảm gì nhiều.
Cho nên khi bọn họ từ chỗ trú ẩn thoát ra, mắt lộ tia hung quang, nhanh chóng tiếp cận lều trại, chuẩn bị đến lúc đó tay cầm đao hạ xuống, tận lực không lưu lại người sống, sau khi giết bọn họ, ném vào trong đồng hoang làm mồi cho sói đói.
Một tên cướp trong đó kéo cung tiễn lên, dẫn đầu bắn ra mũi tên uy vũ về phía tiểu tử mặt bẩn thỉu vẫn ngồi trên xe ngựa!
Vốn tưởng rằng tiểu tử kia sẽ ngã ngựa không tiếng động, nhưng không nghĩ tới, nàng cư nhiên dùng một cái nồi sắt nhỏ nhanh chóng chắn trước mặt, mũi tên kia đụng một tiếng liền bị chảo sắt ngăn lại.
Tiểu tử kia phản ứng thật nhanh, sau khi ngăn cản tiễn, lập tức thổi còi sắt, bản thân từ trên xe ngựa nhảy xuống, sau đó di chuyển vào trong bầy cừu trắng xóa, liền chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Xa phu cùng người chăn cừu trong đoàn xe trước đó đều được Miên Đường phân phó, nói là một khi nghe thấy tiếng còi liền chui vào trong đàn cừu lẫn tránh.
Bọn họ nhất thời không rõ tình huống, nhưng vẫn làm theo.
Đám hung hãn kia thấy tình hình này nhịn không được phát ra tiếng cười ha ha. Những người Hán trắng trẻo ốm nhom này thật thú vị! Chẳng lẽ định sẽ rụt cổ trốn trong bầy cừu là an toàn sao?
Chỉ là đàn cừu gầy yếu thôi!
Lưu Côn chấn kinh, còn có chút xấu hổ. Hắn chính là lão giang hồ, sao chưa từng lưu ý có người đi theo bọn họ?
Bất quá Miên Đường lại bật cười nói: "Đám Man tộc kia ở trên thảo nguyên đều có thể đuổi bắt bầy sói, một đám quỷ quyệt! Huống chi hai người này vừa nhìn đã biết là cao thủ hành tẩu, nếu không phải bọn họ không biết ta cũng biết chút Man ngữ, nói không chừng còn không để lộ chân tướng đấy. Chỉ là không biết ngoại trừ hai người này theo đuôi chúng ta, đồng bọn của bọn chúng có bao nhiêu..."
Lưu Côn Côn thật cũng hiểu ngôn ngữ người Man, nhưng người có tuổi học ngôn ngữ ngoại tộc, vốn không có ưu thế, học cũng không nhanh nhạy như Liễu Miên Đường. Cho nên ngoại trừ một ít câu nói hàng ngày khi cùng khách hàng làm ăn, những thứ khác, thật đúng là nghe không ra gì cả.
Miên Đường bảo Lưu Côn tiếp nhận, tiếp tục điểm đỏ lên trán cho đàn cừu, mà nàng thì cọ cọ tay trên lông cừu, từ trong lòng lấy ra bản đồ, lẩm bẩm nói: "Nếu người giở trò cướp bóc, ở nơi nào ra tay, thì có thể bách phát bách trúng.”
Lưu Côn ghé mắt nhìn Liễu đại cô nương nhà bọn họ, đột nhiên cảm thấy tiểu cô nương đáng ra rất tốt a, không biết vì sao thỉnh thoảng khí chất thổ phỉ lại tràn ra.
Đổi thành cô nương khác, bị bọn đạo tặc Man tộc nhìn chằm chằm, không phải đều bối rối sợ hãi đến mức tìm trưởng bối thúc phục giải quyết! Sẽ không như bộ dáng của tiểu thư bây giờ, nàng chuyên tâm nghiên cứu bản đồ, tìm phương án xem xem nên xử lý bọn người man rợ này thế nào.
Mấy phần dũng khí này, thật sự là giống hệt Lục Vũ lão gia khi còn trẻ!
Không nghĩ tới lão gia một đời khôn khéo có năng lực, lại có hai nhi tử không kế thừa được bản lĩnh này, ngược lại phải đến ngoại tôn nữ mới kế thừa được bảy tám phần!
Ai, cũng vào lúc này lão gia tử bệnh nặng chưa dứt, tinh lực không bằng trước kia. Nếu không, uy danh của Thần Uy tiêu cục cũng không đến mức rơi xuống vạn dặm!
Lưu Côn nhịn không được lại nhớ tới ngày xưa tiêu cục có bao nhiêu uy phong, khi đó, hán đi tới đâu, không phải đều là được người người tôn kính gọi một tiếng Lưu gia?
Ngẫm lại hiện tại làm những việc mua bán nhỏ lẻ này, trong lòng hắn nhịn không được cảm khái một chút.
Bất quá trước mắt quan trọng nhất, vẫn là chuyện bị người ta theo dõi.
Trải qua Miên Đường chỉ điểm, lúc này Lưu Côn bắt đầu lưu ý một chút. Cũng không phải chỉ là có hai tên man nhân lén lút đi theo mình sao?
Địa phương như cửa khẩu Tam quan này thật là ngọa hổ tàng long* phức tạp. Trước kia nơi này thậm chí còn có rất nhiều thổ phỉ và trộm cướp tập kết. Chẳng qua hiện giờ sau khi bị Hoài Dương Vương thu phục, thiết lập một ít quan địa phương như quận trưởng, quản lý một bộ phận dân quân duy trì trật tự trong thành trấn.
*Ngọa hổ tàng long về nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao.
Cho nên số lượng Man nhân so với trước kia ít hơn một chút, nhưng vẫn có rất nhiều người Man buôn bán muốn thoát khỏi cuộc sống du mục.
Cũng chính vì vậy, Lưu Côn lúc trước mới không phát giác hai tên Man nhân đi theo mình.
Miên Đường mua rất nhiều dê cừu đuôi đen, chuyến đi này đã đạt được mục đích. Hơn nữa lần thứ hai vận chuyển tới, nàng cũng bán được kha khá. Dù sao nồi niêu, muối ăn là thứ nhà nào cũng phải dùng.
Tuy rằng Miên Đường bán là muối làm từ giếng nước muối, bất quá không giống loại trắng mịn lấy từ giếng nước muối ở vùng Xuyên Thục, bán không tốt lắm. Mà là loại muối lấy từ giếng nước muối do mỗi nhà ở đây tự đào, thành ra rất dễ trốn thuế quan, khó có thể tìm thấy tung tích nguồn muối, cho nên giá bán của Miên Đường cực kỳ thấp.
Dân chúng Tam Quan tuy rằng cũng có thể tìm được muối để ăn, nhưng giá cả rất cao, có thể so với giá thịt. Có rất nhiều người nghèo không nỡ bỏ tiền mua, đã lâu lắm không ăn được muối, lúc mua được một lọ nhỏ, lập tức khẩn cấp dùng ngón tay chấm một chút đặt ở trong miệng, bổ sung hương vị, chỉ một chút, cả người đều như sống lại.
Không lâu sau, một chiếc xe nhỏ muối lấy từ giếng và sáu bảy nồi sắt đã được bán hết, mặt khác các loại thuốc cũng được thu nhận bởi ông chủ của một cửa hàng thuốc địa phương, chuẩn bị để chế biến thuốc.
Xe ngựa trống rỗng của Miên Đường đi ra, liền có thể chất dê cừu lên. Bất quá nhiều dê cừu như vậy không thể cho lên xe hết được, Miên Đường chỉ người chăn cừu chọn vài con cừu già yếu một chút cho lên xe, miễn cho khi chạy đi chúng nó không chạy nổi.
Chờ sau khi sắp xếp xe xong, bọn Miên Đường ở trong tiệm để xe ngựa qua một đêm rồi hôm sau lên đường. Bầy dê cừu cùng xe đều phải có người nhìn, bất quá Miến Đường không dùng người khác, chính mình chủ động mời vài tiêu sư canh giữ một đêm.
Nếu biết có người theo dõi. Lần này trở về, Miên Đường các nàng ngược lại không chạy trước. Dù sao cũng mang theo cả bầy dê cừu, cũng không có cách nào đi nhanh được.
Bất quá sau khi ra khỏi trấn, những người theo dõi bọn họ ngược lại không thấy tung tích đâu.
Miên Đường trong lòng như hiểu được, đây là đạo tặc sau khi thăm dò lộ tuyến thời gian bọn họ xuất phát, sáng sớm liền tiến đến địa giới thích hợp thiết lập bẫy rập mai phục.
Lưu Côn tuy rằng thường xuyên đi bảo tiêu, nhưng khi đó, đều là huynh đệ tiêu sự tiêu cục dàn xếp, nhiều người lợi hại, hơn nữa quan phủ ven đường đều chuẩn bị tốt. Chỉ cần không mất thời gian đi bộ ngắm cảnh, bình thường sẽ không xảy ra chuyện lớn gì ngoài ý muốn.
Nhưng hiện tại mấy người bọn họ, không tính những người chăn nuôi mướn về cùng xa phu đánh xe, cũng chỉ có bốn người mà thôi. Trong đó Miên Đường tay chân chỉ có công phu mèo cào, căn bản không thể đánh.
Nhưng trong núi lại là đường hiểm trở có hổ canh giữ, Lưu Côn càng không muốn liều lĩnh đi qua.
Cho nên, khi sắp đi tới địa giới hoang vắng, Lưu Côn nhịn không được khuyên đại cô nương nhà hắn, vẫn là không cần đi, đợi qua vài ngày, biên cảnh giải cấm, lại từ đường lớn trở về là được rồi.
Nhưng ngữ khí Miên Đường kiên quyết nói: "Không được, nếu là đợi quan đạo giải cấm, chỉ sợ những con dê cừu này bán không được giá cả đã tính toán. Lưu thúc, thúc đừng lo lắng, trong lòng ta đã có dự tính..” Nói xong, nàng liền kề sát lưu thúc, thì thầm một phen.
Lưu Côn càng nghe ánh mắt càng mở lớn, hồ nghi nhìn về phía mười chiếc xe ngựa phía trước. Trong xe ngựa nào cũng đầy dê cừu, đều là loại thể lực không chống đỡ nổi, không theo kịp đàn cừu sung mãn, nên tạm thời chất lên hết xe ngựa. Cho nên gần đến đêm tối, chỉ cảm thấy trên xe toàn một màu trắng đông đúc.
Một đoàn xe ngựa và cừu, cứ như vậy chậm rãi đi vào trong hoang vu.
Ngay khi bọn họ đi tới một hẻm núi, Miên Đường đột nhiên ra lệnh cho đoàn xe ngựa không được đi tới, chuẩn bị nghỉ ngơi tại chỗ, cắm lều trại nấu cơm ăn tối.
Có mấy người chăn cừu nghi hoặc khó hiểu, nói với Miên Đường đang mặt nam trang: "Vị tiểu ca này, qua hẻm núi này sẽ có dòng suối, chúng ta đến đó cắm trại không phải thuận tiện hơn sao? "
Miên Đường lại không động dung nói: "Ở chỗ này nghỉ ngơi”.
Nếu Đông gia lên tiếng, những người khác tự nhiên nghe theo, vì thế liền dừng lại, chuẩn bị dựng trại.
Nhưng bọn họ vừa dừng lại, bọn đạo tặc ẩn nấp trong bóng tối lại đỏ mắt.
Nếu bọn họ đi về phía trước một chút, vừa lúc có thể vào hạp cốc, nơi đó có cọc ngầm mà bọn họ chôn bên dưới, không cần tốn nhiều công sức, có thể đem mấy tên thương nhân này bao vây.
Nhưng bây giờ, bọn họ cư nhiên vứt bỏ bẫy rập đám đạo tặc đã chuẩn bị tốt, chỉ ở lại bên con đường trơ trụi phía sau.
Đến lúc đó vây quét bọn họ, bốn phía hoang vắng phải tốn sức hơn...
Đang lúc thủ lĩnh của đám cướp này nhíu mày, một trong những thủ hạ của hắn tiến lại gần, dùng tiếng Man hỏi: "Thủ lĩnh, có muốn chờ đến bình minh mới động thủ không?”
Tên hung hãn kia lắc đầu, dựa theo ý tứ ban đầu của hắn, là một người sống cũng không lưu lại. Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là cướp bóc ngân lượng và cừu béo của họ.
Tam Quan là nơi hỗn tạp Man tộc sống cùng người Hán, bọn họ quay về Man địa cũng rất dễ dàng, cùng lắm thì trước tránh né tin tức một chút, sau lại đến Tam quan mưu sinh.
Nghĩ như vậy, thủ lĩnh hung hãn quyết định thừa dịp bọn họ chuẩn bị nấu cơm mà lơi lỏng, sẽ phát động đánh lén.
Tác phong của bọn cướp Man tộc cũng bưu hãn không kém. Cái gì mà "Núi này là ta mở ra" mở đầu cũng không thèm nói, vừa xông vào liền dùng đao chém người, tuyệt đối không nói nhảm gì nhiều.
Cho nên khi bọn họ từ chỗ trú ẩn thoát ra, mắt lộ tia hung quang, nhanh chóng tiếp cận lều trại, chuẩn bị đến lúc đó tay cầm đao hạ xuống, tận lực không lưu lại người sống, sau khi giết bọn họ, ném vào trong đồng hoang làm mồi cho sói đói.
Một tên cướp trong đó kéo cung tiễn lên, dẫn đầu bắn ra mũi tên uy vũ về phía tiểu tử mặt bẩn thỉu vẫn ngồi trên xe ngựa!
Vốn tưởng rằng tiểu tử kia sẽ ngã ngựa không tiếng động, nhưng không nghĩ tới, nàng cư nhiên dùng một cái nồi sắt nhỏ nhanh chóng chắn trước mặt, mũi tên kia đụng một tiếng liền bị chảo sắt ngăn lại.
Tiểu tử kia phản ứng thật nhanh, sau khi ngăn cản tiễn, lập tức thổi còi sắt, bản thân từ trên xe ngựa nhảy xuống, sau đó di chuyển vào trong bầy cừu trắng xóa, liền chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Xa phu cùng người chăn cừu trong đoàn xe trước đó đều được Miên Đường phân phó, nói là một khi nghe thấy tiếng còi liền chui vào trong đàn cừu lẫn tránh.
Bọn họ nhất thời không rõ tình huống, nhưng vẫn làm theo.
Đám hung hãn kia thấy tình hình này nhịn không được phát ra tiếng cười ha ha. Những người Hán trắng trẻo ốm nhom này thật thú vị! Chẳng lẽ định sẽ rụt cổ trốn trong bầy cừu là an toàn sao?
Chỉ là đàn cừu gầy yếu thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.