Chương 112:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Mà Lâm Tư Nguyệt với tư cách là thủ lĩnh mới của bộ lạc mang theo tất cả hy vọng của bọn họ, cũng làm cho tộc nhân vốn sợ hãi yếu đuối nay đã vực lại sức mạnh rất nhiều.
Lâm nương tử nói một hồi, cũng không nói ra tên bộ lạc bọn họ, Liễu Miên Đường cũng không tiện hỏi quá kỹ. Dù sao đó là chuyện nội bộ Man tộc, nàng một người bán thuốc cũng không cần hỏi thăm kỹ lưỡng.
Chẳng qua Lâm nương tử lại tò mò, thân là quân quyến bây giờ vì sao lại như vậy. Miên Đường không muốn cùng Man tộc bại lộ thân phận chủ soái Tây Bắc của hắn, chỉ đơn giản nói cùng Thôi Cửu kia cùng cách, không còn ở chung một chỗ qua ngày.
Nếu đổi thành nương tử khác, ước chừng là muốn uyển chuyển hỏi một chút nguyên nhân. Bất quá trong mắt Lâm Tư Nguyệt, vứt bỏ một người đàn ông quả thật quá bình thường.
Nàng chỉ gật đầu nói: "Còn không phải sinh con cần có nam nhân, chứ kỳ thật bọn họ cũng không có tác dụng gì lớn. Ta lúc trước cũng là vì tránh né tai họa của bộ tộc, mới đi theo thương nhân thành trấn kia, kỳ thật nếu nhà hẳn không đuổi ta, ta cũng cùng hài tử của ta không thèm ở lại... Bất quá bộ dáng Thôi Quân Gia tốt như vậy, ngươi cùng hắn sống không nổi, cũng không tính là chịu thiệt, về sau lại tìm một người tốt hơn là được rồi”.
Miên Đường nghe được ha hả cười, cảm thấy thì ra ý nghĩ kinh thế hãi tục của mình ở trong mắt nữ tử Man tộc xem ra, không thể bình thường hơn. Nghĩ đến lúc trước nàng coi trọng vị Nhị thiếu gia Hồ gia kia, cũng là nhìn trúng gương mặt, muốn mượn hắn sinh ra một đứa con trai! Dù sao phong tục của Man tộc không phân biệt tôn tử và cháu ngoại.
Lâm Tư Nguyệt sinh ra con trai chính là tiểu vương tử của bộ lạc bọn họ.
Vì thế kế tiếp, Miên Đường ở chỗ Lâm Tư Nguyệt thống khoái tắm nước nóng, Lâm Tư Nguyệt còn lấy ra áo quần sạch sẽ của mình cho Miên Đường thay.
Tiểu Oa Nhi sau khi nghĩa mẫu tắm rửa, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa, trở nên càng thêm sạch sẽ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mẹ nuôi ngượng ngùng cười, còn nhất định phải hôn lên mặt mẹ nuôi.
Bất quả Miên Đường ăn uống no say, còn cùng Lưu thúc bọn họ muốn đóng gói rời đi, vẫn là ở trong bếp lấy nắm tro thoa lên mặt một chút.
Lưu thúc bọn họ đã bán hết hàng, nghỉ ngơi ở cửa hàng xe ngựa. Thấy Miên Đường xách hộp thức ăn đến, cả đám thấy, nhào vào ăn không khác gì sói đói.
Có người ra tay hào phóng, dược liệu của Miên Đường rất nhanh đã bán được, còn hỏi rõ lần sau khi nào bọn họ đến bán nữa.
Bất quá Miên Đường thấy vải vóc bản không được tốt lắm. Người ta gần như chỉ hỏi mua vải vụn
về khâu lại. Hiện giờ chiến loạn chưa thực sự dừng lại, dân chúng Tam quan từ dưới móng sắt của Man binh sống sót, chẳng cần phải ăn mặc đẹp đẽ làm gì nữa.
Miên Đường trong lòng âm thầm ghi nhớ, lật xem danh sách, tính toán lần sau mua hàng hóa gì, liền hỏi thăm trang trại lớn nhất địa phương ở nơi nào.
Sau đó kéo xe vải đi, cùng chủ trang trại thương lượng một trận, cuối cùng chủ trang trại đồng ý dùng năm tấm da dễ đổi lấy một chiếc xe vải tinh xảo kia.
Đợi trên đường trở về, Miên Đường ngồi trong xe ngựa trống rỗng cắt da dê một phen, Lưu thúc giúp nàng dùng nón đậm lỗ làm kim, lại dùng chỉ dày may. Làm một chiếc áo khoác da dê đơn giản, to một chút, còn làm mũ đội cho bọn Lưu thúc.
Bây giờ đã vào thu, Tây Bắc lạnh hơn những nơi khác. Vào ban đêm, trời không khác gì mùa đông.
Lúc nàng đi, ngoại trừ để lại khế ước đất đai cửa hàng ra, ngay cả áo khoác da chồn giá trên trời cũng đồng thời để lại.
Bảo vệ lòng tự tôn ngạo khí, Miên Đường cũng lạnh đến sặc sụa, nhất là khi đi đường trong gió đêm ở vùng ngoại ô, nàng đối với chiếc áo chồn kia bất đắc dĩ sinh lòng nhớ nhung, quả thực là hận ngạo khí của bản thân mà...
Vì thế dọc đường đi, nàng đều mặc một chiếc áo da cũ mà Lưu thúc chắp vá.
Hiện tại có áo da dê mình tự may, nàng liền đem áo khoác da trả lại cho Lưu thúc. Áo khoác da dê làm rất dày, bên trong còn có thể may thêm lớp bông, bên hông buộc sợi dây thừng, liền không sợ gió lạnh luồn qua.
Miên Đường rốt cuộc là tiểu cô nương thích đẹp, theo lệ thường sau khi mặc quần áo mới, đứng ở cửa xe hỏi người ta có đẹp không.
Lưu thúc chỉnh lại mũ da dê của mình, đội cho ngay ngắn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đen nhánh của nàng, thật là ăn mặc cồng kềnh, rất vừa ý nói: "Giống như một con dê..."
Mắt thấy Miên Đường mặt buồn hẳn, Lưu thúc lại vội vàng cố gắng chỉnh sửa lời nói: "Nhưng nhìn ấm áp!”
Miên Đường có chút hài lòng gật đầu, dù sao áo mới này vẫn khiến ánh mắt người khác cảm thấy thoải mái.
Đường trở về ngược lại không vội vàng như lúc tới, nàng dựa vào thành xe ngựa, nhìn vầng mặt trời đỏ ở chân trời dần dần chìm về phía tây, trong vùng hoang dã mênh mông, cảnh tượng "trường hà lạc nhật viên" cũng hết sức tráng lệ.
Dưới ánh mặt trời nhuộm đỏ, Miên Đường có thời gian rảnh rỗi ngẫm lại tình hình chiến sự mà ở Tam Quan nàng nghe được
Nghe nói mười ba vạn đại quân của Hoài Dương Vương tập kết, do chủ soái tự mình chỉ huy, hướng khu vực tướng Man xâm nhập.
Nghe nói ngày duyệt binh lâm trận của đại quân Chân Châu, Hoài Dương vương Thôi Hành Chu dẫn đầu, toàn bộ binh lính đều ý chí minh bạch một lòng quyết tâm, thề chết xua đuổi Man tộc ra khỏi núi Thiết Bắc, để Man tộc trong vòng trăm năm, không còn dã tâm xâm phạm Trung Nguyên nữa.
Dân chúng nghe được những điều này, liền cùng nhau đến Kim Giác quan chứng kiến, tiễn đưa đại quân mười dặm.
Nghe nói Hoài Dương vương mặc Khôi Kim giáp, phong tư anh vũ hiên ngang, dân chúng khắp đường nhìn đều rưng rưng nước mắt, khàn khàn hô to... Phong cảnh bức người càng lúc càng dâng trào, ngay cả ông lão lớn tuổi hay thiếu niên lang trẻ tuổi đều tràn đầy nhiệt huyết!
Miên Đường thở phào nhẹ nhõm, nửa khép mắt lại tưởng tượng... Nam tử chân dài lưng rộng như hắn, mặc áo dài thường phục đều đẹp như vậy, nếu mặc kim giáp sáng bóng, bộ dáng đương nhiên càng uy vũ!
Nghĩ đi nghĩ lại, Miên Đường nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu. Đó là một bài quân ca cổ vũ binh lính giữa lúc hành quân. Đây là nàng tình cờ nghe được khi nàng và hắn tắm suối nước nóng, nghe hắn ngân nga. Giọng điệu trầm thấp, cũng không thích hợp cho nữ tử ngâm xướng.
Nhưng khi Miên Đường cố ý hạ thấp thanh âm, lại đem giai điệu lâm trận này hát ra, cảm giác thê lương trăm chuyển ngàn hồi, kèm theo tiếng xe ọp ẹp vang lên, một đường hướng phía trước mà đi, lại không thể quay đầu lại nhìn...
Thời khắc nhàm chán, tiêu sầu như vậy kỳ thật cũng không nhiều, đối với Miên Đường mà nói so với bận rộn kiếm tiền đều thật quý giá.
Khi nàng lại quay về Kim Đà trấn, tiền bạc trong tay cũng trở nên nhiều hơn, cả người giống như được hồi sinh. Lần này trong lòng nàng đã có tính toán, một hơi tổ chức mười đoàn xe ngựa. Hơn nữa không chỉ vận chuyển dược liệu, còn vận chuyển chảo sắt, muối ăn, mì dầu một loạt vật tư thiết yếu.
Bất quá Miên Đường tính toán một phen, vẫn là cảm thấy không đủ tiền kiếm.
Nàng suy nghĩ một chút, ngược lại nhớ tới tình cảnh lúc đổi da dê ở thảo nguyên. Vì thế nàng vượt sông, cùng đám buôn bán dê cừu bên kia sông trải qua một phen thương lượng, ước định giá cả, nếu lần này nàng có thể mang về giống to béo đuôi đen đặc biệt trên thảo nguyên Tam Quan, bọn buôn dê cừu nguyện ý ra giá cao để thu vào.
Bởi vì chiến loạn, những con cừu béo đuôi đen trở thành mặt hàng hút khách.
Mấy lão gia trong Quan Lý vô cùng kén chọn! Bọn họ cũng không thiếu ngân lượng, thừa dịp mấy con cừu béo không dễ nhập quan, nếu có thể mua, nhất định có thể bán được một số tiền lớn.
Miên Đường đàm phán xong giá cả, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Lần trước khi nàng đổi da dê với chủ trang trại, nàng cũng đã nói chuyện với đối phương. Khi những người lính Man tấn công, chủ trang trại đã ra lệnh cho những người chăn cừu lùa một số lượng lớn cừu vào rừng rậm bên dòng sông và ẩn náu với đồng loại của chúng, do đó bọn họ chỉ bị những người lính Man bắt về một vài con cừu và gia súc già yếu.
Nhưng biên quan phong tỏa quá lâu, ai cũng không biết khi nào giải cấm.
Nếu bọn họ không thể bán cừu, chi phí chăm sóc hàng ngày là không thể chi trả nỗi.
Vì vậy, khi nghe nói tiểu tử khuôn mặt bẩn thỉu này có ý định mua cừu của mình, mặc dù bán tín bán nghi nhưng vẫn chào giá bình thường, mà giá cho cũng rất thấp.
Khi Miên Đường lần thứ hai đến Tam Quan, liền để cho hai tiêu sự bán thuốc và đồ dùng hàng ngày ở góc phố. Mà nàng thì theo Lưu thúc đến thảo nguyên đàm phán.
Chủ trang trại kia không nghĩ tới, tiểu tử lớn lên tướng mạo không đẹp này thật đúng là lấy tiền ra mua dê cừu. Đại nam tử sống trên thảo nguyên ăn ngay nói thật không khách sáo lừa gạt người làm ăn, dứt khoát lấy theo giá tiền lúc trước bán hai trăm con dê cho Liễu Miên Đường.
Lưu Côn nhìn đàn cừu lo lắng, đây cũng không phải là đồ vật, làm thế nào chất hết lên xe?
Miên Đường lại sớm thương lượng với chủ trang trại, nhờ hắn mượn năm người chăn nuôi, vội vàng lùa bầy cừu về đến Kim Đà trấn.
Lưu Côn nghe nói lời này, liền nhỏ giọng nói với Miên Đường: "Tiểu thư sai người đi theo chúng ta, đường tắt thông quan kia chẳng phải là bị bại lộ sao?”.
Miên Đường đang dùng bút chu sa chấm mực có màu sắc khác nhau để đánh dấu lên trán mấy còn cừu, nghe Lưu Côn hỏi, đầu cũng không ngẩn lên nói: "Không sao, đường tắt này cũng không thể dùng được nữa, nhanh nhất nửa tháng, biên quan khẳng định sẽ được giải cấm, đến lúc đó rất nhiều thương nhân tràn vào, cũng không thuận tiện cho chúng ta làm việc. Làm xong thương vụ này, túi tiền của chúng ta cũng không nhẹ, không đến mức không có mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông. Bất quá nếu không đi, chỉ sợ chúng ta sẽ trở thành dễ béo cừu béo trong miệng người khác”.
Lưu Côn nghe thấy, kinh ngạc hỏi Miên Đường vì sao lại nói như vậy.
Lâm nương tử nói một hồi, cũng không nói ra tên bộ lạc bọn họ, Liễu Miên Đường cũng không tiện hỏi quá kỹ. Dù sao đó là chuyện nội bộ Man tộc, nàng một người bán thuốc cũng không cần hỏi thăm kỹ lưỡng.
Chẳng qua Lâm nương tử lại tò mò, thân là quân quyến bây giờ vì sao lại như vậy. Miên Đường không muốn cùng Man tộc bại lộ thân phận chủ soái Tây Bắc của hắn, chỉ đơn giản nói cùng Thôi Cửu kia cùng cách, không còn ở chung một chỗ qua ngày.
Nếu đổi thành nương tử khác, ước chừng là muốn uyển chuyển hỏi một chút nguyên nhân. Bất quá trong mắt Lâm Tư Nguyệt, vứt bỏ một người đàn ông quả thật quá bình thường.
Nàng chỉ gật đầu nói: "Còn không phải sinh con cần có nam nhân, chứ kỳ thật bọn họ cũng không có tác dụng gì lớn. Ta lúc trước cũng là vì tránh né tai họa của bộ tộc, mới đi theo thương nhân thành trấn kia, kỳ thật nếu nhà hẳn không đuổi ta, ta cũng cùng hài tử của ta không thèm ở lại... Bất quá bộ dáng Thôi Quân Gia tốt như vậy, ngươi cùng hắn sống không nổi, cũng không tính là chịu thiệt, về sau lại tìm một người tốt hơn là được rồi”.
Miên Đường nghe được ha hả cười, cảm thấy thì ra ý nghĩ kinh thế hãi tục của mình ở trong mắt nữ tử Man tộc xem ra, không thể bình thường hơn. Nghĩ đến lúc trước nàng coi trọng vị Nhị thiếu gia Hồ gia kia, cũng là nhìn trúng gương mặt, muốn mượn hắn sinh ra một đứa con trai! Dù sao phong tục của Man tộc không phân biệt tôn tử và cháu ngoại.
Lâm Tư Nguyệt sinh ra con trai chính là tiểu vương tử của bộ lạc bọn họ.
Vì thế kế tiếp, Miên Đường ở chỗ Lâm Tư Nguyệt thống khoái tắm nước nóng, Lâm Tư Nguyệt còn lấy ra áo quần sạch sẽ của mình cho Miên Đường thay.
Tiểu Oa Nhi sau khi nghĩa mẫu tắm rửa, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa, trở nên càng thêm sạch sẽ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mẹ nuôi ngượng ngùng cười, còn nhất định phải hôn lên mặt mẹ nuôi.
Bất quả Miên Đường ăn uống no say, còn cùng Lưu thúc bọn họ muốn đóng gói rời đi, vẫn là ở trong bếp lấy nắm tro thoa lên mặt một chút.
Lưu thúc bọn họ đã bán hết hàng, nghỉ ngơi ở cửa hàng xe ngựa. Thấy Miên Đường xách hộp thức ăn đến, cả đám thấy, nhào vào ăn không khác gì sói đói.
Có người ra tay hào phóng, dược liệu của Miên Đường rất nhanh đã bán được, còn hỏi rõ lần sau khi nào bọn họ đến bán nữa.
Bất quá Miên Đường thấy vải vóc bản không được tốt lắm. Người ta gần như chỉ hỏi mua vải vụn
về khâu lại. Hiện giờ chiến loạn chưa thực sự dừng lại, dân chúng Tam quan từ dưới móng sắt của Man binh sống sót, chẳng cần phải ăn mặc đẹp đẽ làm gì nữa.
Miên Đường trong lòng âm thầm ghi nhớ, lật xem danh sách, tính toán lần sau mua hàng hóa gì, liền hỏi thăm trang trại lớn nhất địa phương ở nơi nào.
Sau đó kéo xe vải đi, cùng chủ trang trại thương lượng một trận, cuối cùng chủ trang trại đồng ý dùng năm tấm da dễ đổi lấy một chiếc xe vải tinh xảo kia.
Đợi trên đường trở về, Miên Đường ngồi trong xe ngựa trống rỗng cắt da dê một phen, Lưu thúc giúp nàng dùng nón đậm lỗ làm kim, lại dùng chỉ dày may. Làm một chiếc áo khoác da dê đơn giản, to một chút, còn làm mũ đội cho bọn Lưu thúc.
Bây giờ đã vào thu, Tây Bắc lạnh hơn những nơi khác. Vào ban đêm, trời không khác gì mùa đông.
Lúc nàng đi, ngoại trừ để lại khế ước đất đai cửa hàng ra, ngay cả áo khoác da chồn giá trên trời cũng đồng thời để lại.
Bảo vệ lòng tự tôn ngạo khí, Miên Đường cũng lạnh đến sặc sụa, nhất là khi đi đường trong gió đêm ở vùng ngoại ô, nàng đối với chiếc áo chồn kia bất đắc dĩ sinh lòng nhớ nhung, quả thực là hận ngạo khí của bản thân mà...
Vì thế dọc đường đi, nàng đều mặc một chiếc áo da cũ mà Lưu thúc chắp vá.
Hiện tại có áo da dê mình tự may, nàng liền đem áo khoác da trả lại cho Lưu thúc. Áo khoác da dê làm rất dày, bên trong còn có thể may thêm lớp bông, bên hông buộc sợi dây thừng, liền không sợ gió lạnh luồn qua.
Miên Đường rốt cuộc là tiểu cô nương thích đẹp, theo lệ thường sau khi mặc quần áo mới, đứng ở cửa xe hỏi người ta có đẹp không.
Lưu thúc chỉnh lại mũ da dê của mình, đội cho ngay ngắn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đen nhánh của nàng, thật là ăn mặc cồng kềnh, rất vừa ý nói: "Giống như một con dê..."
Mắt thấy Miên Đường mặt buồn hẳn, Lưu thúc lại vội vàng cố gắng chỉnh sửa lời nói: "Nhưng nhìn ấm áp!”
Miên Đường có chút hài lòng gật đầu, dù sao áo mới này vẫn khiến ánh mắt người khác cảm thấy thoải mái.
Đường trở về ngược lại không vội vàng như lúc tới, nàng dựa vào thành xe ngựa, nhìn vầng mặt trời đỏ ở chân trời dần dần chìm về phía tây, trong vùng hoang dã mênh mông, cảnh tượng "trường hà lạc nhật viên" cũng hết sức tráng lệ.
Dưới ánh mặt trời nhuộm đỏ, Miên Đường có thời gian rảnh rỗi ngẫm lại tình hình chiến sự mà ở Tam Quan nàng nghe được
Nghe nói mười ba vạn đại quân của Hoài Dương Vương tập kết, do chủ soái tự mình chỉ huy, hướng khu vực tướng Man xâm nhập.
Nghe nói ngày duyệt binh lâm trận của đại quân Chân Châu, Hoài Dương vương Thôi Hành Chu dẫn đầu, toàn bộ binh lính đều ý chí minh bạch một lòng quyết tâm, thề chết xua đuổi Man tộc ra khỏi núi Thiết Bắc, để Man tộc trong vòng trăm năm, không còn dã tâm xâm phạm Trung Nguyên nữa.
Dân chúng nghe được những điều này, liền cùng nhau đến Kim Giác quan chứng kiến, tiễn đưa đại quân mười dặm.
Nghe nói Hoài Dương vương mặc Khôi Kim giáp, phong tư anh vũ hiên ngang, dân chúng khắp đường nhìn đều rưng rưng nước mắt, khàn khàn hô to... Phong cảnh bức người càng lúc càng dâng trào, ngay cả ông lão lớn tuổi hay thiếu niên lang trẻ tuổi đều tràn đầy nhiệt huyết!
Miên Đường thở phào nhẹ nhõm, nửa khép mắt lại tưởng tượng... Nam tử chân dài lưng rộng như hắn, mặc áo dài thường phục đều đẹp như vậy, nếu mặc kim giáp sáng bóng, bộ dáng đương nhiên càng uy vũ!
Nghĩ đi nghĩ lại, Miên Đường nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu. Đó là một bài quân ca cổ vũ binh lính giữa lúc hành quân. Đây là nàng tình cờ nghe được khi nàng và hắn tắm suối nước nóng, nghe hắn ngân nga. Giọng điệu trầm thấp, cũng không thích hợp cho nữ tử ngâm xướng.
Nhưng khi Miên Đường cố ý hạ thấp thanh âm, lại đem giai điệu lâm trận này hát ra, cảm giác thê lương trăm chuyển ngàn hồi, kèm theo tiếng xe ọp ẹp vang lên, một đường hướng phía trước mà đi, lại không thể quay đầu lại nhìn...
Thời khắc nhàm chán, tiêu sầu như vậy kỳ thật cũng không nhiều, đối với Miên Đường mà nói so với bận rộn kiếm tiền đều thật quý giá.
Khi nàng lại quay về Kim Đà trấn, tiền bạc trong tay cũng trở nên nhiều hơn, cả người giống như được hồi sinh. Lần này trong lòng nàng đã có tính toán, một hơi tổ chức mười đoàn xe ngựa. Hơn nữa không chỉ vận chuyển dược liệu, còn vận chuyển chảo sắt, muối ăn, mì dầu một loạt vật tư thiết yếu.
Bất quá Miên Đường tính toán một phen, vẫn là cảm thấy không đủ tiền kiếm.
Nàng suy nghĩ một chút, ngược lại nhớ tới tình cảnh lúc đổi da dê ở thảo nguyên. Vì thế nàng vượt sông, cùng đám buôn bán dê cừu bên kia sông trải qua một phen thương lượng, ước định giá cả, nếu lần này nàng có thể mang về giống to béo đuôi đen đặc biệt trên thảo nguyên Tam Quan, bọn buôn dê cừu nguyện ý ra giá cao để thu vào.
Bởi vì chiến loạn, những con cừu béo đuôi đen trở thành mặt hàng hút khách.
Mấy lão gia trong Quan Lý vô cùng kén chọn! Bọn họ cũng không thiếu ngân lượng, thừa dịp mấy con cừu béo không dễ nhập quan, nếu có thể mua, nhất định có thể bán được một số tiền lớn.
Miên Đường đàm phán xong giá cả, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Lần trước khi nàng đổi da dê với chủ trang trại, nàng cũng đã nói chuyện với đối phương. Khi những người lính Man tấn công, chủ trang trại đã ra lệnh cho những người chăn cừu lùa một số lượng lớn cừu vào rừng rậm bên dòng sông và ẩn náu với đồng loại của chúng, do đó bọn họ chỉ bị những người lính Man bắt về một vài con cừu và gia súc già yếu.
Nhưng biên quan phong tỏa quá lâu, ai cũng không biết khi nào giải cấm.
Nếu bọn họ không thể bán cừu, chi phí chăm sóc hàng ngày là không thể chi trả nỗi.
Vì vậy, khi nghe nói tiểu tử khuôn mặt bẩn thỉu này có ý định mua cừu của mình, mặc dù bán tín bán nghi nhưng vẫn chào giá bình thường, mà giá cho cũng rất thấp.
Khi Miên Đường lần thứ hai đến Tam Quan, liền để cho hai tiêu sự bán thuốc và đồ dùng hàng ngày ở góc phố. Mà nàng thì theo Lưu thúc đến thảo nguyên đàm phán.
Chủ trang trại kia không nghĩ tới, tiểu tử lớn lên tướng mạo không đẹp này thật đúng là lấy tiền ra mua dê cừu. Đại nam tử sống trên thảo nguyên ăn ngay nói thật không khách sáo lừa gạt người làm ăn, dứt khoát lấy theo giá tiền lúc trước bán hai trăm con dê cho Liễu Miên Đường.
Lưu Côn nhìn đàn cừu lo lắng, đây cũng không phải là đồ vật, làm thế nào chất hết lên xe?
Miên Đường lại sớm thương lượng với chủ trang trại, nhờ hắn mượn năm người chăn nuôi, vội vàng lùa bầy cừu về đến Kim Đà trấn.
Lưu Côn nghe nói lời này, liền nhỏ giọng nói với Miên Đường: "Tiểu thư sai người đi theo chúng ta, đường tắt thông quan kia chẳng phải là bị bại lộ sao?”.
Miên Đường đang dùng bút chu sa chấm mực có màu sắc khác nhau để đánh dấu lên trán mấy còn cừu, nghe Lưu Côn hỏi, đầu cũng không ngẩn lên nói: "Không sao, đường tắt này cũng không thể dùng được nữa, nhanh nhất nửa tháng, biên quan khẳng định sẽ được giải cấm, đến lúc đó rất nhiều thương nhân tràn vào, cũng không thuận tiện cho chúng ta làm việc. Làm xong thương vụ này, túi tiền của chúng ta cũng không nhẹ, không đến mức không có mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông. Bất quá nếu không đi, chỉ sợ chúng ta sẽ trở thành dễ béo cừu béo trong miệng người khác”.
Lưu Côn nghe thấy, kinh ngạc hỏi Miên Đường vì sao lại nói như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.