Kiều Tàng

Chương 117:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Lục Vũ khoát tay áo nói: "Là ai muốn nàng phải nuôi cả gia đình? Nàng họ Liễu, lại không phải họ Lục! Nếu đã là khách, cần gì nàng đến nuôi chúng ta? Lục Vũ ta cho dù chết đói, cũng không cần cháu gái ta liều mạng đổi tiền! Ngươi lần này đi kiếm tiền, vả lại đều tự mình cất đi, nếu dám xuất ra một chút nửa quan tiền, có tin ta cho dù liều cái mạng già này cũng đánh chết ngươi vì tội bất hiếu!”

Miên Đường cúi đầu, đùa nghịch khăn trong tay, thấp giọng nói: "Nếu đã là khách, ngoại tổ phụ vì sao mở miệng đòi đánh chết? Chẳng lẽ cường hào đoạt đích là ở trong Lục phủ? Muốn lấy vài đòn lừa gạt người ngoài!”

Trên dưới cả Lục gia, cũng chỉ có Liễu nha đầu này dám cãi nhau với hắn, còn ngang nhiên nói lời bất kính như vậy. Điểm này, nha đầu thối cũng là từ nhỏ đến lớn không thay đổi chút nào.

Lục Vũ bị ngoại tôn nữ cãi lại, tức giận đến nói không nên lời, đứng dậy còn muốn đánh cho một trận, bị lão phó cùng Lưu Côn gắt gao ngăn cản, Lưu Côn hiện giờ trên mặt không có râu, biểu tình ngược lại có thể thấy rõ ràng, chỉ thở dài ngắn ngủi nói: "Liễu cô nương của ta a! Ngươi đây là muốn tức chết ngoại tổ phụ ngươi sao? Còn không mau xin lỗi đi? ”

Miên Đường nhu thuận quỳ xuống, hướng về phía Lục Vũ nói: "Ngoại tổ phụ luôn thương con, con biết ngoại tổ phụ sẽ không nỡ đánh con. Miên Đường biết sai rồi, về sau không dám nữa, ngoại tổ phụ người chớ tức giận... Chỉ là lúc trước phụ thân con tiêu tốn không ít tiền của Lục gia, mấy món nợ người trả giùm, con dù sao cũng phải trả hết... Nhất thời nóng ruột, liền đi đường tắt... Con đã biết sai.

Đôi mắt tròn của Lục Vũ chờ nửa ngày, cuối cùng cũng không cần người cản. Hắn nhìn Liễu Miên Đường thành thật quỳ ở phía dưới, thở dài một tiếng, phất tay kêu lão phó cùng Lưu Côn lui ra, sau đó hướng về phía Liễu Miên Đường nói: "Đứng lên đi, nếu trong lòng đã không phục, giả bộ hiếu thuận gì?”

Miên Đường nhìn bộ dáng ngoại tổ phụ đột nhiên lại già đi vài phần, không đứng lên, chỉ nhịn xuống nước mắt nói: "Cháu gái thật sự biết sai rồi, ngoại tổ phụ trước kia đã từng huấn luyện con, gia huấn Lục gia là, không làm việc không xứng với lương tâm thiên địa, càng không thể đầu cơ tích trữ... Con nhất thời chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền, quên hết lời răn dạy của người..."

Lục Vũ đứng dậy đi tới, tự mình đỡ Miên Đường dậy, xoay cổ tay nàng, nhìn vết sẹo nhàn nhạt trên đó. Tuy rằng lúc trước Triệu Tuyền dùng thuốc sẹo thượng hạng cho nàng, nhưng bị cắt đứt gân tay, trên da vẫn để lại vết sẹo: "Con khi đó còn nhỏ, thân cận với nhị cữu cữu không biết chừng mực kia, nghe hắn, gạt ta cùng người Ngưỡng Sơn kết giao. Lúc đó ta bận rộn với công vụ của phụ thân con, tránh không được buông thả con. Bây giờ mỗi khi ta nghĩ về thời điểm đó, ta lại tự trách mình đến nỗi không thể ngủ được. Nhưng bây giờ con cũng lớn rồi, có chút đạo lý, cho dù chưa kịp giáo huấn, cũng nên hiểu được.”

Nhìn Miên Đường cúi đầu không nói, lão thái gia thở dài một tiếng nói: "Con nhớ rõ, những người kia bị ép vào con đường đạo phỉ, luôn miệng nói là bất đắc dĩ, nhưng trong xương cốt nào có an phận? Thay vì nói là bị bức, chi bằng nói là bọn họ tự mình chọn lựa. Mưa dầm thấm lâu, chính là vì không dụng tâm làm việc mà muốn thu lợi. Tìm kiếm vận may, chính là ngồi trên đống xương trắng đối lấy vinh hoa phú quý. Những người như vậy không đáng để kết giao. Khi ngoại tổ phụ còn trẻ, để cả gia đình có một cuộc sống tốt hơn, ta đã đi Nam về Bắc để kiếm tiền. Nhưng bây giờ nhìn lại, kiếm được nhiều tiền như vậy có ích lợi gì? Cả hai đứa con trai đều không được dạy bảo tốt. Lại bởi vì ta kiếm được chút tiền, muốn cho mẫu thân con hiển quý một chút, kết quả bị bộ dáng tốt của phụ thân con lừa gạt, để cho nàng gả nhầm người... Phụ thân người bỏ qua ta, tự mình đính hôn cho con, lại làm ẩu khiến ngươi thiếu chút nữa lâm vào nhân duyên vô vọng. Bây giờ đến thế hệ các con, ta chỉ cầu các con đều bình thường mà bước, sống tốt cuộc sống của mình, chớ tốn thời gian chấn hưng uy danh tiêu cục gì đó, những chuyện kia đều là chuyện của nam nhân, không cần con đâu!”

Nói đến đây, lão gia tử giống như khi Miên Đường còn bé, nắm tay nàng, đi tới trước giá sách, mở ra một chỗ khó nhìn thấy, từ bên trong lấy ra mấy cái túi giấy dầu.

Mở ra xem, bên trong dĩ nhiên đều là ngân phiếu xếp ngay ngắn.

Miên Đường kinh ngạc nhìn ngoại tổ phụ. Hắn hiện lên vẻ mặt vui vẻ nói: "Những thứ này, là đồ cưới ta chuẩn bị cho mấy tiểu nha đầu các con. Nữ nhi gia cùng các tiểu tử bất đồng, nếu là không có đồ cưới đàng hoàng, về sau làm sao có thể ngẩng đầu ở nhà chồng? Cho nên tiền bạc trong nhà có khẩn trương đến đâu, ta cũng không động vào. Cái này nhiều nhất, là ta chuẩn bị cho con. Những chuyện trước kia, đã quên thì liền quên đi, ta phân phó người trong nhà, ai cũng không được nhắc tới chuyện trước kia của con. Qua mấy ngày nữa, ta sẽ nhờ bà mối tốt, vì con tìm nhà chồng, không cầu cái gì đại phú đại quý, nhưng nhất định phải nhận phẩm đoan lương, biết thương người. Con gả tốt, đời này ta cũng không còn gì tiếc nuối..."

Miên Đường nhìn cái túi giấy dầu lớn nhất kia, đồ cưới bên trong rõ ràng gấp ba lần những thứ khác. Hốc mắt nàng ướt đẫm.

Mới vừa rồi ngoại tổ phụ nói nàng là người ngoài, là khách nhân, nàng thật sự có chút không thoải mái trong lòng, cảm thấy ngoại tổ phụ nói chuyện quá đả thương người. Nhưng lúc này nhìn dụng tâm của ngoại tổ phụ, nàng mới biết được, ngoại tổ phụ đối với nàng yêu thương vượt xa các tôn nữ khác.

Nàng không nói gì, chỉ vùi mặt vào đầu gối ngoại tổ phụ, rốt cục buông lỏng tất cả băn khoăn, rầu rĩ, đem những ủy khuất khổ sở mấy ngày tháng qua, hóa thành nước mắt, phát tiết ra hết.



Lục Vũ vuốt tóc nàng, cảm giác đầu gối bị nước mắt làm ướt đẫm lại ấm áp, trong lòng rốt cuộc có thể bỏ được gánh nặng bấy lâu Tiểu Miên Đường của ta, rốt cục trở lại bên cạnh ta rồi.

Căn nhà này của Lục gia ở Tây Châu, là lão thái gia lúc còn trẻ mua. Sau đó khi Thần Uy tiêu cục làm ăn tốt, Lục lão gia mua biệt phủ khác chuyển đi. Hiện giờ biệt phủ bán đi, người Lục gia lại trở về Tây Châu ở. Nơi này tuy rằng không lớn bằng gian nhà đã bán, nhưng cũng coi như cũng có thể diện trong đám hương thân, cũng đủ cho mấy đời trên dưới cùng ở.

Chỉ là đến lượt cô nương gia, phòng liền có vẻ chật chội một chút. May mắn đại cô nương phòng nhị cữu cữu Lục Mộ, Lục Thanh Hà năm trước gả đi, khuê phòng liền trống, vừa lúc cho Miên Đường ở.

Hai tiểu nha đầu Phương Hưu và Bích Thảo hầu hạ nàng, hai ngày nay bị phạt quỳ đến đầu gối đều sưng lên. Khi bưng nước tắm, đều đi chậm lại.

May mà tiểu thư trở về đúng lúc, bằng không dựa theo ý tử phồng mang trợn mắt kia, hai người bọn họ sẽ bị trói bán đi. Miên Đường nhìn hai tiểu nha hoàn bị dọa sợ run, cũng là an ủi một trận, chỉ nói ngoại tổ phụ của mình chính là người miệng cứng lòng mềm, ở chung vẫn tốt, để cho hai người sau này nhìn thấy Lục lão thái gia chớ sợ hãi.

Phương Hưu nghỉ ngơi đủ tốt, hai ngày nay ăn đủ các loại giáo huấn, lại đem mấy lời dạy dỗ trước đây của Lý ma ma nghiệm qua, chỉ lặng lẽ làm việc.

Mà Bích Thảo trời sinh nói nhiều, ngược lại cùng Miên Đường một năm một mười nói tình hình các nàng trở lại Lục gia. Nhất là đoạn Đại gia cùng Nhị gia tranh chấp.

Miên Đường bất động thanh sắc nghe, nhắm mắt lại, ngâm mình trong thùng tắm, trong lòng cũng dần dần hiểu rõ.

Tựa như ngoại tổ phụ nói, nàng tuy rằng một đoạn ký ức trống rỗng, nhưng hôm nay tuổi tác cũng lớn, đối nhân xử thế với rất nhiều chuyện, quan điểm tự nhiên cũng có chút thay đổi.

Nếu là nàng hiện tại, cho dù bị bức hôn, cũng sẽ có ý nghĩ khác, tuyệt đối sẽ không giống như năm đó, đi theo các cữu cữu lên Ngưỡng sơn.

Trước kia nàng đích xác thân cận hơn với Nhị cữu cữu có nhiều chủ ý quỷ quyệt, nhưng bây giờ nghĩ lại, nhị cữu cữu so với đại cữu cữu làm người không chính trực bằng.

Ngày hôm sau, Nhị cữu mẫu mang theo nữ nhi Lục Thanh Anh đến phòng của nàng thăm nàng, trong lòng Miên Đường cũng biết.

Nhị cữu cữu có hai nữ nhi.

Nhị cữu mẫu bên này sinh đại nhi tử Lục Chi Phú cùng đại nữ nhi Lục Thanh Hạ đã xuất giá, còn lại chính là Lục Thanh Anh mười sáu tuổi còn chưa xuất giá, phía dưới còn có một tiểu nhi tử chín tuổi Quý ca nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook