Chương 118:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Phụ thân Toàn thị từng là quan lại Tây Châu, cùng Lục Vũ năm đó là chỉ giao. Vè sau hán đem tiền bạc lúc trước lấy từ thông gia Lục gia mang đi, hiện giờ cư nhiên leo lên được vị trí huyện quan tỉnh khác.
Toàn thị hiện giờ là quan quyến chính thức, khi nói chuyện với tướng công Lục Mộ nhà mình, cũng nghiễm nhiên xuất hiện tư thái vượt trội. Toàn thị một đường hiển quý, nữ nhi nhỏ của nàng Lục Thanh Anh cũng tự giác cảm thấy hơn người, lúc cùng các huynh đệ tỷ muội nhà mình nói chuyện, luôn cảm thấy bản thân đầu thai sai chỗ, ủy khuất cho một tiểu thư Quan gia như nàng phải sống cuộc sống thương gia bình thường như vậy.
Về chuyện biểu tỷ là Liễu Miên Đường mấy năm nay, trong nhà đều không ai nhắc đến. Nhưng Lục Thanh Anh vẫn từ miệng mẫu thân dò la được đại khái.
Nàng tuy rằng không biết Miên Đường ở Ngưỡng Sơn phát sinh chuyện gì, thế nhưng lại biết danh tiết của nàng chung quy vẫn là vết nhơ, tương lai chỉ sợ khó gả cho người tốt.
Trong lúc nhất thời, trong ánh mắt nhìn về phía biểu tỷ, không khỏi mang theo vài phần khinh bỉ.
Liễu gia năm đó phạm tội, liên lụy Lục gia, để ngoại tổ phụ vô duyên vô cớ bồi thường một khoản tiền lớn, hiện giờ người ngoài như Liễu Miên Đường lại trở về ăn không uống không
Lục Thanh Anh cũng giống như mẫu thân nàng, nghĩ đến điều này, trong lòng đương nhiên không thống khoái được.
Lại nhìn xem trong phòng Miên Đường, vậy mà có hai nha hoàn thiếp thân, so với nàng là Lục gia tiểu thư chính thống đều chú ý không phô trương như vậy, trong lúc nhất thời, trong lòng Lục Thanh Anh càng không thoải mái gì.
Cho nên sau khi vào trong phòng, nàng đánh giá chung quanh, nhất thời nhìn thấy tấm chăn mới, màn trướng nếp nhăn còn đó, liền có cảm giác bản thân bị chiếm hết đồ tốt, tiện nghi đều để Miên Đường hưởng.
Bất quá Toàn Thị so với nữ nhi thì trầm mặt hơn nhiều. Nàng giống như phu quân Lục Mộ của nàng, biểu lộ trên mặt, luôn là khéo léo đưa đẩy.
Cho nên lúc nhị cữu mẫu vào viện tử thì kéo tay Miên Đường, hỏi han ân cần, vẻ mặt hết sức đau lòng, tỉ mỉ hỏi thăm chuyện nàng mấy năm nay gặp phải.
Kinh nghiệm cho Miên Đường biết, không nên nói quá chi tiết, liền suy nghĩ đến ước hẹn với ngoại tổ phụ cùng các cữu cữu, chỉ nói mình bệnh nặng một hồi, đầu óc không rõ ràng lắm, rất nhiều chuyện không nhớ rõ, hai năm nay ăn nhờ ở đậu trong nhà danh y dưỡng thương.
Đối phó được hai ba câu, Miên Đường liền chẳng còn lời nào để trả lời.
Còn lại là nghe nhị cữu mẫu bất động thanh sắc hỏi Miên Đường lúc trước ở Tây Bắc, bán đồ vật, rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền.
Miên Đường cảm thấy lời nói uyển chuyển như vậy, nhị cữu mẫu cũng không nghĩ ra, ước chừng là nhị cữu cữu muốn biết, mới bảo nhị cữu mẫu đến hỏi đi.
Nàng mỉm cười không nói thật. Tuy rằng ngoại tổ phụ mắng nàng, cũng không cần tiền bạc của nàng, nhưng là chấn hưng tiêu cục Lục gia, là chuyện nàng không tránh được, việc này sẽ ngốn rất nhiều bạc.
Ngày hôm qua, nàng từ trong thư phòng của ngoại tổ phụ đi ra, đi theo mọi người cùng nhau ăn cơm, nhưng nghe nhị cữu cữu hơi nhắc tới, hôm nay hắn đi theo một vị quý nhân, làm ăn buôn bán thuốc lá, chẳng qua hắn thiếu chút vốn liếng, chỉ có thể trừng mắt nhìn người khác kiếm tiền.
Bất quá dựa theo kinh nghiệm trước kia, bát tự nhị cữu cữu cùng Thần Tài phạm xung, làm ăn kiếm thì ít, thua lỗ thì nhiều. Nếu là Miên Đường tiết lộ, nhị cữu cữu lên tiếng vay tiền, nàng sẽ không tiện từ chối.
Nhị cữu mẫu không nghĩ tới cách vài năm, Miên Đường nói chuyện càng ngày càng cẩn thận chu đáo, tiểu cô nương mười chín tuổi lại giống như phụ nhẫn hơn ba mươi tuổi ổn trọng vô cùng. Nàng nhất thời từ miệng Miên Đường không khai thác được gì, liền kể lại đủ loại khó khăn của Lục phủ, cùng với việc thêm một miệng ăn là có bao nhiêu gian truân.
Miên Đường thừa dịp Toàn thị thở dài thở ngắn, đem phong thư đã chuẩn bị trước đưa cho Toàn thị nói: "Nhị cữu mẫu, hiện giờ con ở trong viện nhị cữu cữu, ăn uống đều là phải tiêu tiền, đây là những thứ mẫu thân con năm đó để lại cho con, được một chút tiền, số lượng cũng không nhiều lắm, nhưng đủ tiêu xài trước mắt, miễn cho còn trở về nhà, ngược lại khiến mọi người khó xử, nhị cửu mẫu nhận lấy cho con an tâm nhé!”
Toàn thị nhận lấy, trong miệng nói Miên Đường quá khách sáo rồi, ngón tay thì lại mở phong thư, rút ra mấy tờ giấy, nhanh chóng liếc mắt một cái, vừa nhìn liền biết, cư nhiên là ngân phiếu một trăm lượng.
Toàn thị không nghĩ tới Miên Đường ra tay hào phóng như vậy, trong lúc nhất thời vẻ mặt tươi cười đem phong thư đẩy về.
Miên Đường không thể không đưa đẩy theo nàng, nhường nhịn một phen, chỉ nói hôm qua nghe nói nhị cữu cữu muốn làm ăn, số tiền này coi như nàng đầu tư vào, lúc này Toàn thị mới giả lả bất đắc dĩ nhận lấy.
Miên Đường cũng không phải là không nể mặt mũi, điều này làm cho Toàn thị có chút ngoài ý muốn kinh hỉ, ngay cả trên mặt Thanh Anh biểu muội ở một bên cũng có chút ý cười.
Bất quá mặc kệ Toàn thị hỏi Tây Bắc bán được bao nhiêu tiền, Miên Đường luôn cố trái phải nói tránh đi chuyện khác, không tiếp lời mà thôi.
Khi biểu muội hỏi hôn sự của nàng sắp tới tính an bài thế nào, Miên Đường lại cười cười nói: "Ta vừa mới về nhà, muốn ở bên ngoại tổ phụ tận hiếu, hôn sự tạm thời không vội..."
Toàn Thị nghe xong lời này, nói: "Sao có thể không vội? Con đã mười chín tuổi, nếu không lập gia đình, chẳng phải sẽ quá lứa lỡ thì, bất quá con cũng đừng nóng vội, ta cùng cữu cữu con sẽ để ý dùm con nhiều hơn.”
Dù sao nàng cũng là cháu ngoại khác họ, nếu là lưu lại lâu dài, thì không ổn chút nào, Toàn thị lúc này làm cữu mẫu cũng thật tâm hy vọng Miên Đường có thể gả đi.
Nếu đã nói đến hôn sự nữ nhi gia, liền rất tự nhiên nói đến hôn sự Lục Thanh Anh sắp tới đã muốn xem mát.
Kế tiếp chính là Lục Thanh Anh chiếm vị trí nhân vật chính, cùng Miên Đường thao thao khoe khoang một phen ngoại tổ mẫu của huyện lệnh giúp nàng kết duyên thế nào.
Nói đến Tô gia kia qua mấy ngày sẽ đến phủ làm khách, Lục Thanh Anh hơi xấu hổ đỏ mặt, cũng không che dấu được vẻ mặt hưng phấn.
Miên Đường mỉm cười nghe hai mẫu nữ họ liếc mắt nhìn nhau, ta một câu ngươi một câu khoe khoang, bất quá trong lòng lại là một tiếng thở dài.
Khó trách lão nhân gia nói, khi đã ra ngoài bươn chải, gặp lại người nhà, nhìn người nhìn sự việc sẽ rất khác nhau.
Trước kia nàng vẫn cảm thấy nhị cữu mẫu có thể nói chuyện, đối đãi với người khác cũng tốt. Nhưng bây giờ lại cảm thấy quan quyến như nàng, nửa đường mới chiếm vinh quang, dĩ nhiên không thể toát lên khí khái uy nghiêm như một lão ma ma trong vương phủ.
Cũng khó trách Lý ma ma luôn nhìn nàng không vừa mắt, bắt được cơ hội liền muốn răn dạy một phen...
Một màn khoe khoang mặt mày hớn hở của Toàn Thị, Miên Đường vậy mà nhất thời nhìn có chút thất thần.
Lần này tán gẫu chuyện trong nhà, thẳng đến khi Toàn thị đột nhiên nhớ tới cửa sổ bằng giấy trong viện mình còn chưa đổi, mới coi như chấm dứt.
Thông gia tương lai nói không chừng bất cứ khi nào đều có thể đến, nàng phải chỉ huy hạ nhân chạy tới lui trước cửa đổi giấy cửa sổ, lúc này mới đứng dậy muốn dẫn nữ nhi trở về.
Bất quá trong phòng nàng, giống như tạp sự thì không nhiều, mà đều phải điều đi thay giấy cửa sổ, nhân thủ không đủ, cuối cùng Toàn thị mở miệng muốn mượn hai nha hoàn của Miên Đường đi hỗ trợ.
Bích Thảo thẳng thắng, mở miệng hỏi Toàn thị: "Hai chúng ta đều đi rồi, ai sẽ hầu hạ tiểu thư?"
Nàng vừa nói, nhất thời chọc cho Toàn Thị trợn mắt nhìn qua, Lục Thanh Anh cũng không quá cao hứng: "Chẳng qua là bảo các ngươi đi làm chút việc vặt, cũng không phải là không cho các ngươi trở về, biểu tỷ ta làm sao mà các ngươi rời đi, ngay cả nước cũng không thể uống chắc?”
Miên Đường mỉm cười, trầm ổn nói: "Nhị cữu mẫu vậy là không biết, cơ thể này của con mấy năm trước bị chút thương tích, khí lực không đủ, đau đến nỗi ngay cả bình nước cũng không bựng nổi, nha đầu bên cạnh con biết tật xấu này của con... Bất quá con nửa ngày không uống nước cũng không sao, ngài cứ việc dẫn người về sai sử..."
Lục Thanh Anh bị nghẹn họng. Lần này Miên Đường trở về, không biết vì sao so với trước kia trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Thế cho nên Lục nhị tiểu thư thiếu chút nữa đã quên, vị biểu tỷ này của nàng kỳ thật là người như thế nào.
Toàn thị hiện giờ là quan quyến chính thức, khi nói chuyện với tướng công Lục Mộ nhà mình, cũng nghiễm nhiên xuất hiện tư thái vượt trội. Toàn thị một đường hiển quý, nữ nhi nhỏ của nàng Lục Thanh Anh cũng tự giác cảm thấy hơn người, lúc cùng các huynh đệ tỷ muội nhà mình nói chuyện, luôn cảm thấy bản thân đầu thai sai chỗ, ủy khuất cho một tiểu thư Quan gia như nàng phải sống cuộc sống thương gia bình thường như vậy.
Về chuyện biểu tỷ là Liễu Miên Đường mấy năm nay, trong nhà đều không ai nhắc đến. Nhưng Lục Thanh Anh vẫn từ miệng mẫu thân dò la được đại khái.
Nàng tuy rằng không biết Miên Đường ở Ngưỡng Sơn phát sinh chuyện gì, thế nhưng lại biết danh tiết của nàng chung quy vẫn là vết nhơ, tương lai chỉ sợ khó gả cho người tốt.
Trong lúc nhất thời, trong ánh mắt nhìn về phía biểu tỷ, không khỏi mang theo vài phần khinh bỉ.
Liễu gia năm đó phạm tội, liên lụy Lục gia, để ngoại tổ phụ vô duyên vô cớ bồi thường một khoản tiền lớn, hiện giờ người ngoài như Liễu Miên Đường lại trở về ăn không uống không
Lục Thanh Anh cũng giống như mẫu thân nàng, nghĩ đến điều này, trong lòng đương nhiên không thống khoái được.
Lại nhìn xem trong phòng Miên Đường, vậy mà có hai nha hoàn thiếp thân, so với nàng là Lục gia tiểu thư chính thống đều chú ý không phô trương như vậy, trong lúc nhất thời, trong lòng Lục Thanh Anh càng không thoải mái gì.
Cho nên sau khi vào trong phòng, nàng đánh giá chung quanh, nhất thời nhìn thấy tấm chăn mới, màn trướng nếp nhăn còn đó, liền có cảm giác bản thân bị chiếm hết đồ tốt, tiện nghi đều để Miên Đường hưởng.
Bất quá Toàn Thị so với nữ nhi thì trầm mặt hơn nhiều. Nàng giống như phu quân Lục Mộ của nàng, biểu lộ trên mặt, luôn là khéo léo đưa đẩy.
Cho nên lúc nhị cữu mẫu vào viện tử thì kéo tay Miên Đường, hỏi han ân cần, vẻ mặt hết sức đau lòng, tỉ mỉ hỏi thăm chuyện nàng mấy năm nay gặp phải.
Kinh nghiệm cho Miên Đường biết, không nên nói quá chi tiết, liền suy nghĩ đến ước hẹn với ngoại tổ phụ cùng các cữu cữu, chỉ nói mình bệnh nặng một hồi, đầu óc không rõ ràng lắm, rất nhiều chuyện không nhớ rõ, hai năm nay ăn nhờ ở đậu trong nhà danh y dưỡng thương.
Đối phó được hai ba câu, Miên Đường liền chẳng còn lời nào để trả lời.
Còn lại là nghe nhị cữu mẫu bất động thanh sắc hỏi Miên Đường lúc trước ở Tây Bắc, bán đồ vật, rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền.
Miên Đường cảm thấy lời nói uyển chuyển như vậy, nhị cữu mẫu cũng không nghĩ ra, ước chừng là nhị cữu cữu muốn biết, mới bảo nhị cữu mẫu đến hỏi đi.
Nàng mỉm cười không nói thật. Tuy rằng ngoại tổ phụ mắng nàng, cũng không cần tiền bạc của nàng, nhưng là chấn hưng tiêu cục Lục gia, là chuyện nàng không tránh được, việc này sẽ ngốn rất nhiều bạc.
Ngày hôm qua, nàng từ trong thư phòng của ngoại tổ phụ đi ra, đi theo mọi người cùng nhau ăn cơm, nhưng nghe nhị cữu cữu hơi nhắc tới, hôm nay hắn đi theo một vị quý nhân, làm ăn buôn bán thuốc lá, chẳng qua hắn thiếu chút vốn liếng, chỉ có thể trừng mắt nhìn người khác kiếm tiền.
Bất quá dựa theo kinh nghiệm trước kia, bát tự nhị cữu cữu cùng Thần Tài phạm xung, làm ăn kiếm thì ít, thua lỗ thì nhiều. Nếu là Miên Đường tiết lộ, nhị cữu cữu lên tiếng vay tiền, nàng sẽ không tiện từ chối.
Nhị cữu mẫu không nghĩ tới cách vài năm, Miên Đường nói chuyện càng ngày càng cẩn thận chu đáo, tiểu cô nương mười chín tuổi lại giống như phụ nhẫn hơn ba mươi tuổi ổn trọng vô cùng. Nàng nhất thời từ miệng Miên Đường không khai thác được gì, liền kể lại đủ loại khó khăn của Lục phủ, cùng với việc thêm một miệng ăn là có bao nhiêu gian truân.
Miên Đường thừa dịp Toàn thị thở dài thở ngắn, đem phong thư đã chuẩn bị trước đưa cho Toàn thị nói: "Nhị cữu mẫu, hiện giờ con ở trong viện nhị cữu cữu, ăn uống đều là phải tiêu tiền, đây là những thứ mẫu thân con năm đó để lại cho con, được một chút tiền, số lượng cũng không nhiều lắm, nhưng đủ tiêu xài trước mắt, miễn cho còn trở về nhà, ngược lại khiến mọi người khó xử, nhị cửu mẫu nhận lấy cho con an tâm nhé!”
Toàn thị nhận lấy, trong miệng nói Miên Đường quá khách sáo rồi, ngón tay thì lại mở phong thư, rút ra mấy tờ giấy, nhanh chóng liếc mắt một cái, vừa nhìn liền biết, cư nhiên là ngân phiếu một trăm lượng.
Toàn thị không nghĩ tới Miên Đường ra tay hào phóng như vậy, trong lúc nhất thời vẻ mặt tươi cười đem phong thư đẩy về.
Miên Đường không thể không đưa đẩy theo nàng, nhường nhịn một phen, chỉ nói hôm qua nghe nói nhị cữu cữu muốn làm ăn, số tiền này coi như nàng đầu tư vào, lúc này Toàn thị mới giả lả bất đắc dĩ nhận lấy.
Miên Đường cũng không phải là không nể mặt mũi, điều này làm cho Toàn thị có chút ngoài ý muốn kinh hỉ, ngay cả trên mặt Thanh Anh biểu muội ở một bên cũng có chút ý cười.
Bất quá mặc kệ Toàn thị hỏi Tây Bắc bán được bao nhiêu tiền, Miên Đường luôn cố trái phải nói tránh đi chuyện khác, không tiếp lời mà thôi.
Khi biểu muội hỏi hôn sự của nàng sắp tới tính an bài thế nào, Miên Đường lại cười cười nói: "Ta vừa mới về nhà, muốn ở bên ngoại tổ phụ tận hiếu, hôn sự tạm thời không vội..."
Toàn Thị nghe xong lời này, nói: "Sao có thể không vội? Con đã mười chín tuổi, nếu không lập gia đình, chẳng phải sẽ quá lứa lỡ thì, bất quá con cũng đừng nóng vội, ta cùng cữu cữu con sẽ để ý dùm con nhiều hơn.”
Dù sao nàng cũng là cháu ngoại khác họ, nếu là lưu lại lâu dài, thì không ổn chút nào, Toàn thị lúc này làm cữu mẫu cũng thật tâm hy vọng Miên Đường có thể gả đi.
Nếu đã nói đến hôn sự nữ nhi gia, liền rất tự nhiên nói đến hôn sự Lục Thanh Anh sắp tới đã muốn xem mát.
Kế tiếp chính là Lục Thanh Anh chiếm vị trí nhân vật chính, cùng Miên Đường thao thao khoe khoang một phen ngoại tổ mẫu của huyện lệnh giúp nàng kết duyên thế nào.
Nói đến Tô gia kia qua mấy ngày sẽ đến phủ làm khách, Lục Thanh Anh hơi xấu hổ đỏ mặt, cũng không che dấu được vẻ mặt hưng phấn.
Miên Đường mỉm cười nghe hai mẫu nữ họ liếc mắt nhìn nhau, ta một câu ngươi một câu khoe khoang, bất quá trong lòng lại là một tiếng thở dài.
Khó trách lão nhân gia nói, khi đã ra ngoài bươn chải, gặp lại người nhà, nhìn người nhìn sự việc sẽ rất khác nhau.
Trước kia nàng vẫn cảm thấy nhị cữu mẫu có thể nói chuyện, đối đãi với người khác cũng tốt. Nhưng bây giờ lại cảm thấy quan quyến như nàng, nửa đường mới chiếm vinh quang, dĩ nhiên không thể toát lên khí khái uy nghiêm như một lão ma ma trong vương phủ.
Cũng khó trách Lý ma ma luôn nhìn nàng không vừa mắt, bắt được cơ hội liền muốn răn dạy một phen...
Một màn khoe khoang mặt mày hớn hở của Toàn Thị, Miên Đường vậy mà nhất thời nhìn có chút thất thần.
Lần này tán gẫu chuyện trong nhà, thẳng đến khi Toàn thị đột nhiên nhớ tới cửa sổ bằng giấy trong viện mình còn chưa đổi, mới coi như chấm dứt.
Thông gia tương lai nói không chừng bất cứ khi nào đều có thể đến, nàng phải chỉ huy hạ nhân chạy tới lui trước cửa đổi giấy cửa sổ, lúc này mới đứng dậy muốn dẫn nữ nhi trở về.
Bất quá trong phòng nàng, giống như tạp sự thì không nhiều, mà đều phải điều đi thay giấy cửa sổ, nhân thủ không đủ, cuối cùng Toàn thị mở miệng muốn mượn hai nha hoàn của Miên Đường đi hỗ trợ.
Bích Thảo thẳng thắng, mở miệng hỏi Toàn thị: "Hai chúng ta đều đi rồi, ai sẽ hầu hạ tiểu thư?"
Nàng vừa nói, nhất thời chọc cho Toàn Thị trợn mắt nhìn qua, Lục Thanh Anh cũng không quá cao hứng: "Chẳng qua là bảo các ngươi đi làm chút việc vặt, cũng không phải là không cho các ngươi trở về, biểu tỷ ta làm sao mà các ngươi rời đi, ngay cả nước cũng không thể uống chắc?”
Miên Đường mỉm cười, trầm ổn nói: "Nhị cữu mẫu vậy là không biết, cơ thể này của con mấy năm trước bị chút thương tích, khí lực không đủ, đau đến nỗi ngay cả bình nước cũng không bựng nổi, nha đầu bên cạnh con biết tật xấu này của con... Bất quá con nửa ngày không uống nước cũng không sao, ngài cứ việc dẫn người về sai sử..."
Lục Thanh Anh bị nghẹn họng. Lần này Miên Đường trở về, không biết vì sao so với trước kia trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Thế cho nên Lục nhị tiểu thư thiếu chút nữa đã quên, vị biểu tỷ này của nàng kỳ thật là người như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.