Chương 123:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Bị Bích Thảo nhắc nhở như vậy, Miên Đường mới phát giác mình lại học theo thói hư xa hoa của vương phủ. Trở về Tây Châu, tất cả mọi thứ phải lấy tiết kiệm làm chủ. Vì thế viết dòng tiêu đề xong, Miên Đường liền bảo Bích Thảo đem tiêm sáp thơm cắt đi.
Nhưng không biết vì sao, sau khi diệt Hương, chữ viết ra cũng không bằng chữ viết vừa rồi, đường lối mẫu mực, Miên Đường trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ gặp quỷ, liền để cho Bích Thảo lại đem hương đốt lên.
Bích Thảo cũng bị tiểu thư giày vò mà sợ hãi, vừa thắp hương vừa nói: "Hương này là dùng để đuổi muỗi trong phủ, tuy rằng không sặc mùi như Thổ hương, nhưng cũng không phải là vật quý giá gì, tiểu thư ngài cứ yên tâm dùng, không cần tiết kiệm. Cùng lắm thì, nô tỳ rảnh rỗi sẽ dùng tiền hàng tháng mua cho người một hộp, chép kinh thư cũng đủ dùng!”
Phương Hưu ở một bên trừng mắt nhìn Bích Thảo một cái: "Nói lời gì vậy, cẩn thận cô nuong khấu trừ tiền tháng của muội, chừa cái tội dám ở trước mặt chủ tử hô hào tự phụ!”
Bích Thảo thè lưỡi, vội vàng quỳ gối bên cạnh bàn, thay Miên Đường đem danh sách đã viết trải lên chiếu trên mặt đất, chờ mực khô, lại thu về một chỗ.
Lần này Miên Đường viết, nhưng viết hơn nửa ngày, mới tính toán rõ ràng chi phí Lục phủ nuôi các nguyên lão.
Tính toán như vậy, không kể người không còn sống, tổng cộng vậy mà có đến một trăm sáu mươi hộ, nhiều như vậy.
Còn sống tự nhiên không cần phải nói, không còn sống thì lưu lại cô nhi quả mẫu, Lục Vũ vẫn như cũ hàng tháng cho tiền, chiếu cố hết sức.
Sau khi Miên Đường viết xong danh sách, Bích Thảo hỏi: "Cô nương, kế tiếp có phải đi chọn các loại trái cây điểm tâm không? Trong phòng giấy dầu gói điểm tâm không đủ dùng, phải mua thêm chút..."
Miên Đường vung cổ tay chua xót nói: "Không cần, từ ngày mai trở đi, chúng ta phải đến từng nhà bí mật thăm viếng.”
Hai nha hoàn nghe xong hai mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô tiểu thư bán thuốc gì.
Bất quá ngày hôm sau Miên Đường thật sự là cải trang ra trận, một lần nữa búi tóc như phụ nhân, đội mũ trùm đầu, dẫn hai nha hoàn, giả làm thương phụ từ nơi khác đến chọn mua cửa hàng, dựa theo địa chỉ trong danh sách, đến từng nhà thăm hỏi.
Miên Đường đi tìm đường chủ yếu dựa vào công phu bên miệng hỏi thăm, đến vài con đường thì mặt trời lên cao, luôn có đám người tụm năm tụm bảy nói chuyện phiếm. Miên Đường lấy cớ muốn thuê nhà hoặc cửa hàng trên đường, bất động thanh sắc hỏi thăm tình hình của thôn xóm một chút.
Dù sao nàng cũng lăn lộn khắp các con đường một thời gian kha khá ở trấn Linh Tuyền phố Bắc, luyện được công phu nói chuyện phiếm cũng không phải là hữu danh vô thực, rất dễ dàng nhanh chóng cùng nhập hội mấy lão phụ nhân.
Nhưng kết quả mấy ngày nay đi thăm, lại làm cho Miên Đường nghẹn lòng khi nghe được nhiều chuyện.
Mấy tháng này các nguyên lão hàng tháng vẫn nhận tiền lương, đại bộ phận cuộc sống rất là đầy đủ.
Ví dụ như Tào gia trước kia thay ngoại tổ phụ phụ trách vận chuyển bằng đường thủy, tuy rằng lúc trước chạy đến Lục gia khóc than nghèo, chỉ nói mình mất nguyên phổi, nuôi ba đứa trẻ quá không dễ dàng, cho nên ngoại tổ phụ cho hắn thêm hai phần tiền lương hàng tháng, nhưng hắn thừa dịp lúc trước tiêu cục làm ăn không được, một mình mở chi nhánh khác, dựa vào lấy giá thấp lôi kéo khách quen của Thần Uy tiêu cục.
Nhà hắn lúc trước tuy rằng không dư dả gì, nhưng vẫn đáng tin cậy đi theo Lục gia, vẫn từng chút một học hỏi làm ăn, lợi dụng thời cơ tự lập cơ sở kinh doanh. Chẳng qua có lẽ sợ Lục gia biết, hắn không dám đứng tên mình, mà là để một đứa cháu trai thay hẳn ra mặt xử lý. Bất quá cháu trai của hắn vốn là nông dân chuyên trồng trọt, nói chuyện còn lắp bắp, không đưa ra được chủ ý gì, chuyện quan trọng đều phải xin chỉ thị của thúc thúc.
Hàng xóm thường nghe thấy vị Tào gia kia vừa đi vội vã, vừa mắng cháu trai mình làm việc ngu xuẩn.
Còn có Chiêm gia từng cùng ngoại tổ phụ một mình xông vào lịch trại sơn tặc, động một chút thì đem đồng sinh cộng tử cùng ngoại tổ phụ treo ở cửa miệng, còn nhận tiền hàng tháng tương đối cao hơn mọi người, người ta ở nông thôn cư nhiên mua vô số điền sản. Tuy rằng Chiêm gia làm người khiêm tốn. Thế nhưng có một bà mẹ chồng thích khoe khoang. Một lần vô tình cùng hàng xóm nói chuyện phiếm, nói nhà hắn chỉ riêng hạ nhân làm việc cũng đã mướn mười người!
Giàu có như vậy, danh sách rất nhiều hộ. Ngoại tổ phụ trọng tình nghĩa, nhưng những nguyên lão mà người hao hết tài sản nuôi dưỡng, phần lớn đều tự mình tìm kế sinh nhai khác, cuộc sống trôi qua phất lên như diều gặp gió, nhưng vẫn hút máu Lục gia như trước.
Mà chân chính cần Lục gia giúp đỡ cũng có, nhưng bất quá chỉ là hơn mười hộ mà thôi.
Miên Đường đi một chuyến, thực sự thay ngoại tổ phụ đau lòng. Nói thật ra, ngoại tổ phụ lúc trước ngã bệnh, tinh lực không đủ, trong quản lý cũng có sơ hở, những huynh đệ gọi là cùng sinh cộng tử với người, phần lớn đều động tâm can, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, từng chút từng chút đem tiêu cục từ trong ra ngoài vét đến sạch sẽ, mỗi người đều tự mình kiếm đường phát tài, lại còn muốn lĩnh tiền dưỡng lão từ Lục gia.
Khi Miên Đường từ bên ngoài trở về, liền gọi đại cữu cữu đến, nói với người tình huống mình dò xét được, hỏi đại cữu cữu có biết chuyện hay không, vì sao không giảm tiền hàng tháng của những người này.
Lục Tiễn nghe xong, vội vàng xua tay: "Tiểu tổ tông của ta a, không để ý một chút, con thiếu chút nữa đâm vào tổ ong vò vẽ! Con ngàn vạn lần đừng ở trước mặt ngoại tổ phụ của con đề cập đến chuyện giảm tiền hàng tháng!”
Thì ra những người này lén lút làm chuyện trục lợi, Lục Tiễn cũng biết.
Chỉ là lúc trước khi hắn không đưa tiền hàng tháng, đám nguyên lão kia thế nhưng đã thương lượng xong, quỳ gối trước cửa Lục gia khóc, chỉ nói mình vì Thần Uy tiêu cục phụng sự hơn nửa đời người. Nhưng tiêu cục nói giải tán thì giải tán, mặc kệ đám người bọn họ, đại gia bây giờ lại ấn cho bọn họ tội danh tham ô, trăm phương nghìn kế tìm cớ bỏ rơi những lão nhân vô dụng như bọn họ. Bọn họ bây giờ cùng lắm thì chết trước cửa Lục gia, lấy cái chết tỏ lòng trong sạch, coi như là vì Lục gia cúi đầu tận tụy đến chết mới thôi.
Ngoại tổ phụ trọng tình nghĩa, nghe được những người này trần tình, chỉ giận tím mặt, thiếu chút nữa ở trước từ đường ở nhà quất chết Lục Tiễn. Sau khi đánh xong, trên dưới Lục gia, không ai dám nhắc tới mấy chữ "trừ tiền hàng tháng".
Miên Đường mặt mày bất động, lại hỏi: "Chuyện này, nhị cữu cữu nói như thế nào?”
Lục Tiễn thở dài một hơi: "Nhị cữu cữu con biết là nhiều người không đúng, nhưng khuyên ta chớ so đo quá nhiều, dù sao những nguyên lão kia đích thực là thay tiêu cục bán mạng, nuôi bọn họ là bổn phận, huống chi Lục gia cũng không phải nuôi không nổi, cần gì phải trêu chọc một đám người quỳ gối trước cửa phủ, để lão gia tử mang danh bất nghĩa..."
Miên Đường khẽ nhíu nhíu mày, ngược lại không nghĩ tới nhị cữu cữu mọi việc đều cẩn thận, dĩ nhiên lại giúp đỡ người ngoài nói chuyện.
Ngoại tổ mẫu của nàng qua đời sớm, thê tử của đại cữu cữu Thẩm thị là người trung hậu thật thà, không giống nhị cữu mẫu Toàn thị gây chuyện. Cho nên hiện tại chưởng sự của Lục gia là Toàn thị, tất cả chứng từ, kể cả chuyện phân phát lương bổng hàng tháng, đều do nhị phòng quản lý.
Về nhà lâu như vậy, Miên Đường chứng kiến tình cảnh trước mắt, biểu tỷ Lục Thanh Hà trong phòng đại cữu cữu đã xuất giá, nghe nói lúc trước của hồi môn cũng không tính là phong phú, đại biểu ca Lục Chi Vinh thành thân, cũng không tính là quá mức phong quang, mà nhị biểu ca Lục Chi Hoa hiện giờ còn chưa lập gia đình, nghe nói đã sớm bỏ đi theo cữu cữu bên Thẩm thị học làm ăn.
Nhưng đến nhị phòng bên này, quả thực là tiết khí phú quý hiển rõ trên gương mặt. Chỉ riêng chi tiêu ăn mặc ngày thường, đều không giống với người trong phủ.
Bất quá Toàn thị ngược lại nói vô cùng hợp tình hợp lý, chỉ nói những thứ này đều là đồ cưới của nàng, nhà mẹ đẻ nàng là quan gia, nàng cũng không thể bởi vì gả vào thương hộ liền sống kham khổ được.
Bất quá theo sự hiểu biết của Miên Đường đối với nhị cữu mẫu, nàng cũng không phải là nhị cữu mẫu có thể đem tiền riêng của mình bổ sung cho nhà chồng. Hơn nữa nàng nhìn thấu được, nhị cữu mẫu đối với nhị cữu cữu một lòng thân thiết tin phục.
Chỉ có nam nhân có thể kiếm được bạc từ bên ngoài, mới có thể giống như Nhị cữu cữu, trước mặt phu nhân nhà quan nói chuyện mười phần tự tin, nói một không nói hai!
Đêm đó, bởi vì không phải là ngày rằm, không cần phải tập hợp đủ tất cả mọi người trong gia đình. Miên Đường như thường lệ cùng ngoại tổ phụ dùng cơm.
Chẳng qua nàng nhìn ngoại tổ phụ, có chút thở dài. Lục Vũ buông chén canh xuống hỏi nàng thở dài cái gì.
Miên Đường thành thật nói: "Con từng nghe mẫu thân con kể, ngoại tổ mẫu là người lợi hại, ngoại tổ phụ có chút sợ nàng, cho nên con nghĩ, nếu ngoại tổ mẫu còn ở đây thì tốt rồi..."
Lục Vũ thiếu chút nữa sặc canh vừa uống, không tin nổi chuyện cũ mình sợ lão bà thế nhưng bị cháu gái biết được. Vì thế hắn trừng mắt nói: "Tiểu lưu manh, muốn tức chết ta sao? Theo ta thấy, con liền giống như ngoại tổ mẫu của con! Cũng không biết tương lai người nào xui xẻo, phải chịu sự quản lý của con!”
Miên Đường cười hì hì nói: "Chuyện của người khác, con mới không thèm quản! Nhưng chuyện của ngoại tổ phụ, con nhất định quản rồi!”
Nhưng không biết vì sao, sau khi diệt Hương, chữ viết ra cũng không bằng chữ viết vừa rồi, đường lối mẫu mực, Miên Đường trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ gặp quỷ, liền để cho Bích Thảo lại đem hương đốt lên.
Bích Thảo cũng bị tiểu thư giày vò mà sợ hãi, vừa thắp hương vừa nói: "Hương này là dùng để đuổi muỗi trong phủ, tuy rằng không sặc mùi như Thổ hương, nhưng cũng không phải là vật quý giá gì, tiểu thư ngài cứ yên tâm dùng, không cần tiết kiệm. Cùng lắm thì, nô tỳ rảnh rỗi sẽ dùng tiền hàng tháng mua cho người một hộp, chép kinh thư cũng đủ dùng!”
Phương Hưu ở một bên trừng mắt nhìn Bích Thảo một cái: "Nói lời gì vậy, cẩn thận cô nuong khấu trừ tiền tháng của muội, chừa cái tội dám ở trước mặt chủ tử hô hào tự phụ!”
Bích Thảo thè lưỡi, vội vàng quỳ gối bên cạnh bàn, thay Miên Đường đem danh sách đã viết trải lên chiếu trên mặt đất, chờ mực khô, lại thu về một chỗ.
Lần này Miên Đường viết, nhưng viết hơn nửa ngày, mới tính toán rõ ràng chi phí Lục phủ nuôi các nguyên lão.
Tính toán như vậy, không kể người không còn sống, tổng cộng vậy mà có đến một trăm sáu mươi hộ, nhiều như vậy.
Còn sống tự nhiên không cần phải nói, không còn sống thì lưu lại cô nhi quả mẫu, Lục Vũ vẫn như cũ hàng tháng cho tiền, chiếu cố hết sức.
Sau khi Miên Đường viết xong danh sách, Bích Thảo hỏi: "Cô nương, kế tiếp có phải đi chọn các loại trái cây điểm tâm không? Trong phòng giấy dầu gói điểm tâm không đủ dùng, phải mua thêm chút..."
Miên Đường vung cổ tay chua xót nói: "Không cần, từ ngày mai trở đi, chúng ta phải đến từng nhà bí mật thăm viếng.”
Hai nha hoàn nghe xong hai mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô tiểu thư bán thuốc gì.
Bất quá ngày hôm sau Miên Đường thật sự là cải trang ra trận, một lần nữa búi tóc như phụ nhân, đội mũ trùm đầu, dẫn hai nha hoàn, giả làm thương phụ từ nơi khác đến chọn mua cửa hàng, dựa theo địa chỉ trong danh sách, đến từng nhà thăm hỏi.
Miên Đường đi tìm đường chủ yếu dựa vào công phu bên miệng hỏi thăm, đến vài con đường thì mặt trời lên cao, luôn có đám người tụm năm tụm bảy nói chuyện phiếm. Miên Đường lấy cớ muốn thuê nhà hoặc cửa hàng trên đường, bất động thanh sắc hỏi thăm tình hình của thôn xóm một chút.
Dù sao nàng cũng lăn lộn khắp các con đường một thời gian kha khá ở trấn Linh Tuyền phố Bắc, luyện được công phu nói chuyện phiếm cũng không phải là hữu danh vô thực, rất dễ dàng nhanh chóng cùng nhập hội mấy lão phụ nhân.
Nhưng kết quả mấy ngày nay đi thăm, lại làm cho Miên Đường nghẹn lòng khi nghe được nhiều chuyện.
Mấy tháng này các nguyên lão hàng tháng vẫn nhận tiền lương, đại bộ phận cuộc sống rất là đầy đủ.
Ví dụ như Tào gia trước kia thay ngoại tổ phụ phụ trách vận chuyển bằng đường thủy, tuy rằng lúc trước chạy đến Lục gia khóc than nghèo, chỉ nói mình mất nguyên phổi, nuôi ba đứa trẻ quá không dễ dàng, cho nên ngoại tổ phụ cho hắn thêm hai phần tiền lương hàng tháng, nhưng hắn thừa dịp lúc trước tiêu cục làm ăn không được, một mình mở chi nhánh khác, dựa vào lấy giá thấp lôi kéo khách quen của Thần Uy tiêu cục.
Nhà hắn lúc trước tuy rằng không dư dả gì, nhưng vẫn đáng tin cậy đi theo Lục gia, vẫn từng chút một học hỏi làm ăn, lợi dụng thời cơ tự lập cơ sở kinh doanh. Chẳng qua có lẽ sợ Lục gia biết, hắn không dám đứng tên mình, mà là để một đứa cháu trai thay hẳn ra mặt xử lý. Bất quá cháu trai của hắn vốn là nông dân chuyên trồng trọt, nói chuyện còn lắp bắp, không đưa ra được chủ ý gì, chuyện quan trọng đều phải xin chỉ thị của thúc thúc.
Hàng xóm thường nghe thấy vị Tào gia kia vừa đi vội vã, vừa mắng cháu trai mình làm việc ngu xuẩn.
Còn có Chiêm gia từng cùng ngoại tổ phụ một mình xông vào lịch trại sơn tặc, động một chút thì đem đồng sinh cộng tử cùng ngoại tổ phụ treo ở cửa miệng, còn nhận tiền hàng tháng tương đối cao hơn mọi người, người ta ở nông thôn cư nhiên mua vô số điền sản. Tuy rằng Chiêm gia làm người khiêm tốn. Thế nhưng có một bà mẹ chồng thích khoe khoang. Một lần vô tình cùng hàng xóm nói chuyện phiếm, nói nhà hắn chỉ riêng hạ nhân làm việc cũng đã mướn mười người!
Giàu có như vậy, danh sách rất nhiều hộ. Ngoại tổ phụ trọng tình nghĩa, nhưng những nguyên lão mà người hao hết tài sản nuôi dưỡng, phần lớn đều tự mình tìm kế sinh nhai khác, cuộc sống trôi qua phất lên như diều gặp gió, nhưng vẫn hút máu Lục gia như trước.
Mà chân chính cần Lục gia giúp đỡ cũng có, nhưng bất quá chỉ là hơn mười hộ mà thôi.
Miên Đường đi một chuyến, thực sự thay ngoại tổ phụ đau lòng. Nói thật ra, ngoại tổ phụ lúc trước ngã bệnh, tinh lực không đủ, trong quản lý cũng có sơ hở, những huynh đệ gọi là cùng sinh cộng tử với người, phần lớn đều động tâm can, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, từng chút từng chút đem tiêu cục từ trong ra ngoài vét đến sạch sẽ, mỗi người đều tự mình kiếm đường phát tài, lại còn muốn lĩnh tiền dưỡng lão từ Lục gia.
Khi Miên Đường từ bên ngoài trở về, liền gọi đại cữu cữu đến, nói với người tình huống mình dò xét được, hỏi đại cữu cữu có biết chuyện hay không, vì sao không giảm tiền hàng tháng của những người này.
Lục Tiễn nghe xong, vội vàng xua tay: "Tiểu tổ tông của ta a, không để ý một chút, con thiếu chút nữa đâm vào tổ ong vò vẽ! Con ngàn vạn lần đừng ở trước mặt ngoại tổ phụ của con đề cập đến chuyện giảm tiền hàng tháng!”
Thì ra những người này lén lút làm chuyện trục lợi, Lục Tiễn cũng biết.
Chỉ là lúc trước khi hắn không đưa tiền hàng tháng, đám nguyên lão kia thế nhưng đã thương lượng xong, quỳ gối trước cửa Lục gia khóc, chỉ nói mình vì Thần Uy tiêu cục phụng sự hơn nửa đời người. Nhưng tiêu cục nói giải tán thì giải tán, mặc kệ đám người bọn họ, đại gia bây giờ lại ấn cho bọn họ tội danh tham ô, trăm phương nghìn kế tìm cớ bỏ rơi những lão nhân vô dụng như bọn họ. Bọn họ bây giờ cùng lắm thì chết trước cửa Lục gia, lấy cái chết tỏ lòng trong sạch, coi như là vì Lục gia cúi đầu tận tụy đến chết mới thôi.
Ngoại tổ phụ trọng tình nghĩa, nghe được những người này trần tình, chỉ giận tím mặt, thiếu chút nữa ở trước từ đường ở nhà quất chết Lục Tiễn. Sau khi đánh xong, trên dưới Lục gia, không ai dám nhắc tới mấy chữ "trừ tiền hàng tháng".
Miên Đường mặt mày bất động, lại hỏi: "Chuyện này, nhị cữu cữu nói như thế nào?”
Lục Tiễn thở dài một hơi: "Nhị cữu cữu con biết là nhiều người không đúng, nhưng khuyên ta chớ so đo quá nhiều, dù sao những nguyên lão kia đích thực là thay tiêu cục bán mạng, nuôi bọn họ là bổn phận, huống chi Lục gia cũng không phải nuôi không nổi, cần gì phải trêu chọc một đám người quỳ gối trước cửa phủ, để lão gia tử mang danh bất nghĩa..."
Miên Đường khẽ nhíu nhíu mày, ngược lại không nghĩ tới nhị cữu cữu mọi việc đều cẩn thận, dĩ nhiên lại giúp đỡ người ngoài nói chuyện.
Ngoại tổ mẫu của nàng qua đời sớm, thê tử của đại cữu cữu Thẩm thị là người trung hậu thật thà, không giống nhị cữu mẫu Toàn thị gây chuyện. Cho nên hiện tại chưởng sự của Lục gia là Toàn thị, tất cả chứng từ, kể cả chuyện phân phát lương bổng hàng tháng, đều do nhị phòng quản lý.
Về nhà lâu như vậy, Miên Đường chứng kiến tình cảnh trước mắt, biểu tỷ Lục Thanh Hà trong phòng đại cữu cữu đã xuất giá, nghe nói lúc trước của hồi môn cũng không tính là phong phú, đại biểu ca Lục Chi Vinh thành thân, cũng không tính là quá mức phong quang, mà nhị biểu ca Lục Chi Hoa hiện giờ còn chưa lập gia đình, nghe nói đã sớm bỏ đi theo cữu cữu bên Thẩm thị học làm ăn.
Nhưng đến nhị phòng bên này, quả thực là tiết khí phú quý hiển rõ trên gương mặt. Chỉ riêng chi tiêu ăn mặc ngày thường, đều không giống với người trong phủ.
Bất quá Toàn thị ngược lại nói vô cùng hợp tình hợp lý, chỉ nói những thứ này đều là đồ cưới của nàng, nhà mẹ đẻ nàng là quan gia, nàng cũng không thể bởi vì gả vào thương hộ liền sống kham khổ được.
Bất quá theo sự hiểu biết của Miên Đường đối với nhị cữu mẫu, nàng cũng không phải là nhị cữu mẫu có thể đem tiền riêng của mình bổ sung cho nhà chồng. Hơn nữa nàng nhìn thấu được, nhị cữu mẫu đối với nhị cữu cữu một lòng thân thiết tin phục.
Chỉ có nam nhân có thể kiếm được bạc từ bên ngoài, mới có thể giống như Nhị cữu cữu, trước mặt phu nhân nhà quan nói chuyện mười phần tự tin, nói một không nói hai!
Đêm đó, bởi vì không phải là ngày rằm, không cần phải tập hợp đủ tất cả mọi người trong gia đình. Miên Đường như thường lệ cùng ngoại tổ phụ dùng cơm.
Chẳng qua nàng nhìn ngoại tổ phụ, có chút thở dài. Lục Vũ buông chén canh xuống hỏi nàng thở dài cái gì.
Miên Đường thành thật nói: "Con từng nghe mẫu thân con kể, ngoại tổ mẫu là người lợi hại, ngoại tổ phụ có chút sợ nàng, cho nên con nghĩ, nếu ngoại tổ mẫu còn ở đây thì tốt rồi..."
Lục Vũ thiếu chút nữa sặc canh vừa uống, không tin nổi chuyện cũ mình sợ lão bà thế nhưng bị cháu gái biết được. Vì thế hắn trừng mắt nói: "Tiểu lưu manh, muốn tức chết ta sao? Theo ta thấy, con liền giống như ngoại tổ mẫu của con! Cũng không biết tương lai người nào xui xẻo, phải chịu sự quản lý của con!”
Miên Đường cười hì hì nói: "Chuyện của người khác, con mới không thèm quản! Nhưng chuyện của ngoại tổ phụ, con nhất định quản rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.