Kiều Tàng

Chương 124:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Lục Vũ không biết mưu kế trong lòng Miên Đường, nghe nàng nói, bất quá cho rằng là tiểu hài tử làm nũng mà thôi, chỉ lơ đễnh cười ha ha.

Miên Đường cũng cười theo, chẳng qua ý cười của nàng, nhưng lại hấp dẫn người khác hơn nhiều.

Ngày hôm sau, nàng liền tìm đến đại cữu cữu, hỏi khách quen của Tiêu cục Lục gia hiện giờ còn lại bao nhiêu.

Lục Tiễn bị cháu gái hỏi đến có chút xấu hổ, vẻ mặt ngại ngùng nói: "Tiêu cục chúng ta, trước kia lấy bảo tiêu đường bộ làm chủ, nhưng sau đó bởi vì chuyện mất tiêu, giảm đi danh tiếng, còn lại đều là vận chuyển hàng hóa đường ngắn gần mấy châu xung quanh, không kiếm được bao nhiêu, cũng bất quá đủ nuôi mấy tiểu tiêu sư.”

Miên Đường lại hỏi về công việc vận chuyển bằng đường thủy và vận chuyển bằng lạc đà của Lục gia trước kia, không ngoại lệ, tiền kiếm còn lại không có bao nhiêu.

Miên Đường gật gật đầu, nói với đại cữu cữu: "Tiền con kiếm được lúc trước, ngoại tổ phụ không cần, cữu cữu cũng biết lão nhân gia người quật cường, nhưng nhà sợ cầm cự không nổi, thôn trang kia chính là hồi môn năm đó của ngoại tổ mẫu, nói thế nào cũng không thể bán, nếu đã như vậy không bằng thay đổi chút cách thức, cữu cữu đem việc làm ăn trong tiêu cục đối chiếu lại một chút, ra giá bán cho con, như vậy trong nhà có tiền, cũng không cần bán thôn trang”

Lục Tiễn nghe xong hồ nghi quay mặt nhìn nàng: "Con lại muốn làm chuyện gì? Ngoại tổ phụ con không cho con gây họa, vẫn là thành thật ở nhà cho tốt, qua vài ngày, tìm bà mối kiếm mối hôn sự mới đúng đắn..."

Miên Đường không đợi đại cữu cữu cằn nhằn xong, chỉ hỏi một câu: "Nếu cữu cữu không bán, con liền nghĩ cách khác xoay xở vậy, đến lúc đó đại cữu cữu đừng nói con không hiểu chuyện, lại gây họa cho gia đình..."

"1

Lời này nếu mấy đứa nhỏ khác của Lục gia nói, Lục Tiễn chỉ coi bọn họ còn trẻ nông nỗi, nói đôi chút mạnh miệng. Thế nhưng nói lời này chính là Miên Đường, trong lòng Lục Tiễn liền mãnh liệt đánh một hồi chuông.

Dù sao nếu hắn nhớ không lầm, vị tiểu cô nãi nãi này có thể làm được chuyện kinh thế hãi tục gì! Nếu nàng muốn phụ giúp giải quyết việc của tiêu cục, liền cho nàng làm là được. Nàng bận rộn làm việc cũng tốt, có thể thành thật ở lại Tây Châu.

Hiện tại Lục Vũ mặc kệ công vụ trong nhà. Vì thế Lục Tiễn suy nghĩ một chút, lại đi thương lượng với lão nhị. Lục Mộ nghe xong, liền hỏi: "Miên Đường định mua bao nhiêu bạc?”

Lục Tiễn thành thật nói: "Một ngàn lượng..."

Lục Mộ nghe được ánh mắt đều trợn tròn, nàng buôn bán cái gì mới một thời gian ngắn mà chẳng bù chúng ta một năm có thể kiếm được một trăm lượng đều đã là may mắn, nàng cư nhiên lấy một ngàn lượng bạc đến mua lại?

Vì thế hắn thật cẩn thận hỏi Lục Tiễn: "Lúc trước lên núi Ngưỡng, có người nói nàng cầm một khoản tiền lớn bỏ trốn, có thể hay không.”

“Biết cái rắm!” Lục Tiễn hung tợn mắng nhị đệ: "Đám người núi Ngưỡng kia chỉ biết gắp lửa bỏ tay người, đổ hết mọi chuyện lên đầu Miên Đường! Nếu Là Miên Đường thật cầm một khoản tiền lớn trốn đi, đám tôn tử núi Ngưỡng kia có thể im lặng thành thật như vậy, không tìm tới Miên Đường đòi tiền?”

Lục Mộ vội vàng dập lửa cho đại ca: "Ta cũng không nói Miên Đường nhà chúng ta làm việc này. Chỉ có điều... Nàng lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?”

Lục Tiễn hơi đè nén tức giận, nói: "Bản lĩnh của Miên Đường ngươi còn không biết. Nàng thừa dịp Tây Bắc phong cấm, buôn một ít cừu béo đuôi đen, hiện giờ ở trong phủ trạch của quan lớn



quý nhân kinh thành, cừu kia đều dựa theo cân số lượng mà bán, vàng quý đấy. Nàng cố gắng kiếm số tiền lớn như vậy, ước chừng công việc gian nan không nhỏ, nàng làm nhiều như vậy còn không phải để phụ giúp tiêu cục chúng ta.”

Lục Mộ nghe xong liên tục gật đầu, khen Miên Đường là một đứa trẻ ngoan biết nghĩ đến gia đình, sau đó nói: "Nếu trong lòng Miên Đường nghĩ đến Lục gia, đại ca xem chúng ta cũng không nên phụ lòng đứa nhỏ hiếu thảo như vậy. Nàng là một cô nương gia, tương lai gả ra ngoài, cũng phải dựa vào Lục gia chúng ta làm chỗ dựa, nếu nhà chúng ta quá kém cạnh, sau này các cô nương trong nhà không biết phải chịu bao nhiêu uất ức ở nhà chồng!”

Lục Tiễn nghe xong cũng thở dài, cuối cùng là Lục Mộ giúp hắn quyết định, đồng ý đem vốn liếng cuối cùng của tiêu cục bán cho Miên Đường.

Tuy rằng Miên Đường cũng coi như người Lục gia, nhưng dù sao vẫn là họ Liễu. Cho nên tiêu cục ký khế ước, đổi lại chủ nhân mới, Miên Đường gọi người treo hai chuỗi pháo, trong tiếng nổ đùng đoàng, tấm biển "Thần Uy tiêu cục" mấy chục năm kia bị gỡ xuống.

Dân chúng vây xem, nhìn tấm biển mới treo lên, không khỏi trợn tròn hai mắt, cẩn thận đọc chữ trên tấm biển: "Lương... Tâm tiêu cục!”

Có người lắc đầu nói, chủ nhân mới của tiêu cục này học vấn không được tốt lắm, tên này, cũng không mạnh mẽ uy nghiêm như tên cũ của tiêu cục.

Nhưng Miên Đường đối với dân chúng phía sau nghị luận mắc điếc tai ngơ, chỉ cười tủm tỉm nhìn chữ viết mà bản thân hạ, cảm thấy bất ngờ chữ của mình cũng có một ngày có thể tự mình viết ra treo lên, quả nhiên là nở mày nở mặt!

Bởi vì tân tiêu cục khai trương, nàng lại chiêu mộ một ít tiểu tiêu sư, có một số chính là cô nhi Lục gia nuôi dưỡng đã lâu.

Có một tiểu bối tên là Hạ Tuyền Thịnh, nghe nói là cháu gái Lục gia mua lại tiêu cục, liền tự giới thiệu muốn đến làm tiêu sư. Phụ thân hắn năm đó cũng là tiêu sư của Thần Uy tiêu cục, đáng tiếc sau này bị nhiễm bệnh thương hàn, bởi vì người ở nơi khác đến, không được trị liệu kịp thời, vì vậy bệnh chết.

Miên Đường ngồi ở quầy tiêu cục uống trà, cách chén trà từ trên xuống dưới đánh giá vị huynh đệ kia một chút, mày rậm mắt to, bộ dạng rất tuấn tú. Vì thế hỏi: "Ngươi muốn đến làm tiêu sự, có bản lĩnh gì không?”

Vị huynh đệ đối diện cũng không hé răng, chỉ đứng ở trong sảnh đường, đánh một bộ quyền cước, quyền phong xuất thủ, lưu loát di chuyển, nhưng cũng không phải là hoa lệ, đều là công phu thẳng thừng đầy sức mạnh.

Miên Đường cũng biết nhìn người, nhịn không được gật gật đầu, tuy rằng vị huynh đệ này, so sánh với vị Quân gia nhà phố Bắc kia, công phu quyền cước thiếu chút lão luyện nhanh nhẹn, nhưng đã là không tồi rồi.

"Quyền cước thật tốt! Đáng tiếc, tiêu cục chúng ta làm ăn nhỏ, tiền lương sẽ không cao, ngươi cũng nguyện ý?”

Hạ Tuyền Thịnh nhìn vị Liễu đại cô nương xinh đẹp trước mắt này, có chút ngượng ngùng dời mắt đi, lại thành thật nói: "Nương ta nói, mấy năm nay thiếu ân huệ của Lục gia không ít, luôn dặn dò ta sau khi trưởng thành, phải báo đáp ân dưỡng dục của Lục gia. Lúc trước ta từng đi kiếm đại gia trả ơn, đại gia lại nói không thiếu người, ngược lại ngài hiện giờ thiếu nhân thủ có công phu... Ta không cần tiền lương, Lục gia đã cho ta và nương ta mười năm tiền lương hàng tháng. Cho nên khi nào ngài không cần ta nữa, ta sẽ đi.”

Miên Đường nghe xong lời này, gật gật đầu, ngoại tổ phụ nhân nghĩa cả đời, cũng không phải là tất cả đều tham lam, bạch nhãn lang. Vì thế nàng chỉ vào biển đề chữ trên đỉnh đầu, nói: "Cổng tiêu cục ta tuy rằng cũ nát, nhưng lại có hai chữ "Lương Tâm". Ngươi là hậu sinh có lương tâm, tự nhiên có thể ở lại nơi này.”

Vì thế, Lương Tâm Tiêu Cục của Miên Đường xem như chính thức mở cửa.

Mà tân tiêu cục khai trương luôn phải kiếm được nhân khí, nhất thời phải hạ thấp giá cả để hấp dẫn chút khách hàng, thậm chí để kéo thương nhân tới cửa trong vòng một tháng, liền giảm một nửa phí bảo tiêu.



Đám nguyên lão Thần Uy tiêu cục, cứ cách năm ngày nửa tháng lại đến, bọn họ sẽ uống trà ở quán trà Tây Châu, nói đến Lương Tâm tiêu cục mới mở này, cả đám bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Chỉ nói cháu gái Lục lão gia tử này thật sự khiến người ta không bớt lo, dù sao cũng là phận nữ nghi! Từ xưa đến nay, chưa từng nghe nói trong nghề tiêu cục, có nữ lão bản làm chủ, xông pha ra ngoài!

Quả nhiên những ngày kế tiếp, cửa lớn của tiêu cục Lương Tâm, cửa không một bóng người.

Bất quá Liễu đại cô nương đương gia cũng không thấy sầu, mỗi ngày vẫn ăn uống đầy đủ như cũ, còn thường xuyên đi dạo trên kênh đào, nhìn cảnh mùa đông héo úa bên bờ sông.

Qua đoạn thời gian, mọi người trong nhà đều không thể nhìn thấy nàng.

Hôm nay, lúc nữ quyến hai phòng tụ tập cùng nhau cắt vải may y phục, đại cữu mẫu Thẩm thị liền nhịn không được đối với Miên Đường dịu dàng nói: "Đại cữu cữu con đúng là một người hồ đồ, như thế nào lại ngơ ngáo đem tiêu cục cho con. Mấy ngày trước phụ thân nghe nói những chuyện hoang đường này của các con, thế là đem hai cữu cữu con mắng đến máu huyết phun trào, nói bọn họ nhất định phải đem bạc trả lại cho con... Bạc kia lúc trước bị nhị thúc phân làm ba phần, phần đại phòng của chúng ta, đại cữu cữu con không đụng vào, tất cả đều muốn lưu lại cho con làm của hồi môn. Về phần..."

Nhị cữu mẫu Toàn thị lại cắt ngang lời đại tẩu: "Cái gì gọi là nhà chúng ta đem tiền của Miễn Đường chia? Đại ca ở Tây Bắc làm ăn, nợ nần chồng chất, vị đại nhân nhà ta muốn giúp đỡ, liền đổi tiền bán tiêu cục, bổ sung phần lỗ cho đại ca, về phần hai phần còn lại, cũng không phải chia cho ai, bất quá là chia cho cả nhà sử dụng, chừa lại sau này thỉnh thoảng nếu cần dùng... Mấy lần trước, Lục lão nhị chúng ta, còn mượn một phần tiền từ của hồi môn của ta, điền vào trong phí tiêu xài, hiện giờ đổi bạc được, hắn dù sao cũng phải đem nó ta trả lại chứ?”

Mọi người nghe xong nhất thời trầm mặc không nói, mọi người đều biết Toàn thị tựa hồ luôn có đồ cưới mãi không hết, người ta đã nói như vậy, chẳng ai dễ tra ra sổ sách nhị phòng.

Miên Đường trên tay mang theo thương tích, không làm được lâu, cho nên cắt một hồi, liền nghỉ ngơi ăn bánh rán đậu đỏ do cữu mẫu làm, nghe Toàn thị vội vàng biện bạch, liền cười nói: "Trong nhà dùng tiền nhiều như vậy, lập tức phải phân phát xuống, liền không có đạo lý trả lại cho con, ngoại tổ phụ mắng cũng mắng rồi, hai vị cữu cữu vẫn cứ là dùng thôi. Về phần của hồi môn sau này của con, hai vị cữu mẫu chớ có lo lắng..."

Nhị cữu mẫu Toàn thị vội vàng nói: "Còn không phải sao! Đứa nhỏ Miên Đường này cũng không phải thật sự muốn làm chuyện mở tiêu cục gì, bất quá là thay đổi biện pháp giúp đỡ trong nhà. Đại tẩu, tỷ đừng ngượng ngùng nữa, Miên Đường chúng ta hôm nay có tiền, chút tiền này đối với nàng mà nói không tính là gì..."

Thẩm thị còn muốn nói chuyện, nhưng đề tài đã bị Toàn thị đưa đến trên người Tô gia muốn đến xem mắt, chỉ nói một nhà Tô công tử sắp tới Tây Châu, đến lúc đó không thể thiếu mọi người giúp đỡ, hảo hảo khoản đãi khách quý, để nhị cô nương nhà các nàng đạt được nhân duyên mỹ mãn.

Trong lúc nhất thời mọi người nói nói cười cười, Thẩm thị cũng không tiện phá hỏng bầu không khí, nhắc tới lại khiến nhị phòng không thoải mái.

Lại nói Tô công tử mà nhị phòng Lục gia tha thiết chờ đợi, rốt cục ngày hôm sau đúng giờ, đến Tây Châu.

Vì công tử Tô gia này, cửa lớn Lục gia đã bị nhị phòng cải tạo một lần, nếu Tô gia vẫn không có người tới, chỉ sợ nhị phòng sẽ phá hủy phòng cũ, một lần nữa làm lại.

Bất quá Miên Đường hôm nay cũng không có ở lại trong phủ theo người Lục gia cùng nghênh đón con rể rùa vàng tương lai, hôm nay nàng có việc quan trọng phải làm.

Bởi vì đã từng cùng Hạ gia trấn Linh Tuyền làm ăn qua. Cho nên Liễu Miên Đường tính toán chính xác mấy ngày nay, Hạ gia sẽ cho người tới chọn mua thuốc nhuộm thượng phẩm.

Khắp Đại Yến nhìn lại, chỉ có Tây Châu sản xuất một loại nước mực của Lục Quy ngưng luyện thành màu lục sắc, loại màu sắc này vẽ trên đĩa sứ cực kỳ thanh nhã. Hơn nữa vẫn là Hạ gia độc quyền.

Miên Đường trước kia nghe Hạ Trân nói qua, phụ thân nàng thích ăn vịt da giòn ở Tây Châu, cho nên hàng năm đều mượn lúc đến chọn mua thuốc nhuộm màu lục, ở Tây Châu lưu lại mấy ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook