Chương 126:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nghe Hạ Tuyền Thịnh nói như vậy, những lão nhân đó cũng ngừng lại một lúc, sau đó một đám chỉ biết đỏ mặt tía tai mà kêu rằng hắn ngậm máu phun người, đem Hạ Tuyền Thịnh vây lại.
Xem cái ý tứ kia, là muốn cùng nhau trấn áp tên tiểu tử không lựa lời này.
Kỳ thật Hạ Tuyền Thịnh nói những lời này, cũng là do Miên Đường trước đó đã dạy hắn, bằng không một hậu sinh ngay thẳng sẽ không nói được những lời sắc bén như vậy.
Miên Đường lường trước được rằng Tào gia sẽ trở về tìm mình, nhưng lại không nghĩ rằng hắn có thể mặt dày vô sỉ mà ném đi mặt mũi như vậy, còn muốn đánh người.
Nàng hoàn toàn trầm mặt, hướng về phía Tào gia nói: “Đúng là thứ đồ không biết xấu hổ! Thế nào cũng phải để cho phải ta chỉ ra chủ nhân đằng sau điều hành thuyền của Tào gia là ngươi phải không? Ngươi năm đó thừa dịp ông ngoại ta bệnh nặng không để ý tới mọi việc, đã tư phân đường dây điều hành thuyền bè của Lục gia! Các ngươi bên này nắm chặt cửa làm ăn trong tay, bên kia lại còn lĩnh đều tiền tiêu vặt hàng tháng của Lục gia chúng ta, thật đúng là cái thứ tiểu nhân thấy tiền sáng mắt vô sỉ! Ông ngoại ta tha cho các ngươi, nhưng ta thì không dụng thứ cho ngươi đâu! Các ngươi tham lam bụng lớn như vậy, nuốt của Lục gia nhiều chỗ tốt như vậy, đã thế thì ta muốn các ngươi phải phun ra những thứ đã nuốt của chúng ta ra một chút! Ngươi dám chạm vào người ta thử xem!”
Một tiểu cô nương mới mười chín tuổi, ngày thường ở trước mặt trưởng bối có bộ dáng rất dịu dàng. Nói thật ra, những nguyên lão này thật đúng là không để Miên Đường vào mắt.
Nhưng mà bây giờ, bộ dáng của tiểu cô nương trầm mặt buông lời tàn nhẫn, lại mạc danh mang theo khí tức không thể coi thường, đã khiến cho mấy lão gia hỏa đó ngừng tay.
Tào gia bị nói đến độ mặt căng lên, sau khi ngừng lại nghe vậy thẹn quá thành giận, lại vung tay lên, tiếp tục đập phá rồi quăng ngã đồ vật.
Miên Đường tuy rằng trong lời nói khiêu khích Tào gia, nhưng lại cũng không có ý tứ động thủ, mắt thấy tiểu nhị phía sau nàng muốn tiến lên kéo người, cũng bị Miên Đường ngăn trở.
Đúng lúc này, có người tức giận mười phần mà hô lên: “Dừng tay lại cho ta!”
Mọi người quay đầu vừa thấy, người đến là Lục Võ với vẻ mặt tức giận đang đi vào tiêu cục tự.
Tào gia vừa thấy người, phảng phất như thấy cứu tinh, chỉ quỳ gối trước mặt Lục Võ mà khóc lóc nỉ non, nói nha đầu Liễu Miên Đường này là một cô nương không hiểu lý lẽ giận giữ vô cơ.
Nhưng mà Lục Võ không đợi cho hắn nói xong, giơ quải trượng trong tay lên hướng thẳng tới hắn mặt hung hăng đập xuống.
Công phu của Lục Võ vẫn còn, chỉ là mấy năm nay bị bệnh nặng, bình thường sức lực cũng không lớn. Nhưng hôm nay khi nổi nóng, lực đạo kia hạ xuống cũng là mười phần sức lực.
Tào gia kia ở trước mặt người khác thì đều ra vẻ là một gia chủ, nhưng khi ở trước mặt Lục Võ thì chẳng là cái thả gì, chỉ bị đánh một cái đến độ cả người lảo đảo, lùi lại ngồi ở trên mặt đất.
Còn lại mấy người đang ồn ào, nhìn thấy Lục Võ xuất hiện lại ra tay như thế, một đám cũng im như ve sầu mùa đông, không phát ra âm thanh nào.
Lục Võ là một người trọng tình nghĩa không sai, nhưng mà ông cũng là một người rất bệnh vực người nhà mình! Ngoại tôn nữ chính là vảy ngược của Lục Võ ông, ai chạm vào cũng không được!
Ban đầu hắn nghe nói Miên Đường bị người ta đến đại náo ở tiêu cục tự, chỉ nghĩ rằng nàng đang chơi đùa gì đó thôi, mặt khác là muốn trợ cấp tiền trong nhà.
Hắn tuy rằng đã mắng nhiếc hai nhi tử, nhưng lại không nỡ nói Miên Đường một câu, chỉ suy nghĩ khi gặp được khách hàng thích hợp, đem thôn trang bán đi, lại cấp tiền cho Miên Đường.
Không nghĩ tới hôm nay tiêu cục kia có một tiểu nhị lại tới đây, tìm hắn nói là có người tới đại náo ở tiêu cục, Liễu cô nương có chút trấn áp không được.
Vì thế Lục Võ lúc này mới mang theo lão bộc cùng gia đình vội vã tới đây, không nghĩ tới lại thấy được tình cảnh một đám nguyên lão cậy già lên mặt không coi ai ra gì khi dễ Miên Đường.
Hạ Tuyền Thịnh cùng Miên Đường nói những lời này đó, hắn cũng nghe được toàn bộ. Đối với chuyện Tào Năm lén lút điều hành tiêu cục thuyền bè, tự mình thành lập một đội điều hành đường thuỷ khác, kỳ thật đã có người sớm nói với hắn. Chính là Tào Năm lời nói chắc chắn lại cam đoan, chỉ nói thuyền hành kia là do cháu của ông ta mở.
Lục Võ khi đó thân thể không tốt, lại nhìn ông bạn già ngày xưa ở trước mặt ông khóc lóc nỉ non kêu oan uổng, tự nhiên là tin lời hắn nói.
Hôm nay khi ông nghe được những lời này nếu là đại nhi tử nói cho ông nghe, ông sẽ không vui gấp một trăm lần, sẽ cảm thấy là đại nhi tử là ghét bỏ bang lão gia hỏa này trói buộc, tìm lấy cớ mặc kệ.
Nhưng mà lời nói kia lại từ trong miện của Hạ gia cô nhi nói ra, lại có vẻ phá lệ chân thật.
Hơn nữa khi lão Tào Năm này ở trước mắt mình, một bộ dáng chính trực nghĩa khí, khi không ở trước mắt mình, lại kiêu ngạo ương ngạnh như vậy!
Lục Võ bị che mắt hồi lâu, rốt cuộc có một chút thông suốt!
Nghĩ đến đủ loại chuyện của Tào Năm, Lục lão gia tử rất là tức giận, trung khí mười phần nói: “Tào Năm ngươi có năng lực, thì đi nơi khác giả làm đại gia đi. Nhưng trong cái thính đường này, cái bàn nào cũng không phải là của ngươi! Ngoại tôn nữ của ta có bản lĩnh ở trong miệng ngươi đoạt cửa làm ăn, nếu như ngươi không phục, lấy bản lĩnh thật ra đây, đừng có ở chỗ này lạ lên hét xuống nữa! Nhìn một thân trang phục này của Tào gia người mà xem, hơn nữa chất nhi ngươi có bản lĩnh như vậy, thì căn bản cũng không cần Lục gia ta phải giúp đỡ, từ hôm nay trở đi, Lục gia ta cùng với Tào gia ngài xem như thanh toán ân nghĩa xong, còn xin Tào gia về sau đừng cầm danh nghĩa của Lục Võ ta đi chiêu bài với mọi người nữa!”
Lục Võ hành nghề đã vài thập niên, những mối quan hệ tích góp được rất kinh người. Cái lão Tào Năm này điều hành thuyền bè làm được thuận lợi như vậy, là vì đánh vào danh tiếng tên tuổi trung thành và tận tâm với ông bạn già Lục gia, mượn xuân phong của lão tiêu đầu.
Nhưng hôm nay Lục Võ đem lời nói ra ở chỗ này, chính là ý tứ muốn cùng lão Tào Năm ân đoạn nghĩa tuyệt. Bên cạnh ông bạn già nhiều người thân thiết như vậy, chuyện này không dấu được, không bao lâu là có thể lan truyền ra ngoài
Vẻ mặt Tào Năm lúc xanh lúc đỏ, có nằm mơ ông ta cũng không nghĩ tới Lục lão gia tử đã bệnh hồi lâu chưa từng ra khỏi phủ sẽ xuất hiện tại đây. Hiện giờ đường làm ăn của ông ta không tốt, còn cần phải mượn tên tuổi của Lục gia để khơi thông nhân mạch, lúc này mà trở mặt thì thật không hay chút nào, vì thế lại bắt đầu khóc lóc nỉ non, chỉ nói chính mình nhất thời tức giận, là do lão hồ đồ.
Miên Đường lại ở một bên không nhẹ không nặng mà nói thêm dầu vào lửa: “Tào gia ngài tuy già nhưng không hồ đồ chút nào nha, ngươi còn cho người ngáng chân ta rất lợi hại cơ mà! Lúc trước ngươi ở bến tàu kia thu mua người chèo thuyền, khiến cho bọn họ trộm đổi mấy rương hàng hóa trong thuyền vận hành của chúng ta, bây giờ đã bắt được cả người lẫn tang vật, và chúng ta đã giao nộp cho quan phủ rồi. Bọn họ đã khai là do chất nhi của người thu mua người. Ta tính qua mấy ngày rồi chắc quan phủ cũng nên tới cửa bắt người rồi đấy, nếu không...... Tào gia ngài bận việc thì nhanh chóng đi về trước đi chứ hả?”
Lão Tào Năm nghe thấy vậy sắc mặt biến đổi, còn quản cái gì là không đủ mặt mũi, rốt cuộc cũng mặc kệ mối quan hệ lâu năm của mình cùng Lục Võ còn có thể níu kéo được gì hay không, chỉ vội vã mà đi nhanh trở về.
Còn lại mấy lão già kia thì như một đám kiến gặp gió liền chuyển hướng, chỉ nói chính mình là bị Tào Năm kích động, cũng không biết nội bộ có bao nhiêu uẩn khúc, sau đó một đám cũng xám xịt rời đi.
Cả một thính đường to như vậy, Lục Võ thất thần đứng giữa đống đồ đạc đổ vỡ rơi vương vãi đầy ở trên mặt đất, bình thường tấm lưng ông luôn luôn thẳng đứng bây giờ tựa hồ đều cong xuống. Ông bước đi vài bước, ra khỏi thính đường, ngẩng đầu nhìn xem bốn cái chữ to “Lương tâm tiêu cục” kia, tựa hồ đã cũng hiểu được thâm ý của ngoại tôn nữ khi đặt cái tên này.
Ông quay đầu lại nhìn người cùng mình đi ra, là ngoại tôn nữa của ông đang đỡ ông, ông thở dài một hơi rồi nói: “ Có phải ngươi cảm thấy ông ngoại không còn dùng được hay không, là một lão già hồ đồ!”
Miên Đường chỉ cười nói: “Châu phòng giữ ở bên cạnh, hình như so với ông ngoại ngài còn lớn một tuổi, trước đó vài ngày còn nạp thêm một tiểu thiếp mới, không tới mấy tháng liền thấy có hỉ mạch. Ông ngoại có thể so với ông ta khỏe mạnh hơn nhiều, nếu như ông muốn cũng có thể làm cha nữa kìa, lại cho ta thêm vài người tiểu cữu cữu, tại sao lại nói là đã già hồ đồ chứ?”
Lục Võ thấy nàng nói mấy lời không đứng đắn, liền trừng hai mắt: “Cái miệng ngươi chỉ biết nói bậy, để xem ta có phạt ngươi quỳ từ đường không!”
Nhưng cũng bởi vì Miên Đường nói mấy lời không đứng đắn để chọc ông, cho nên nhất thời đã hòa tan chua xót sầu khổ trong lòng ông, chỉ nhìn nửa ngày tấm biển hiệu chiêu bài rồi nói: “Ta nghe nói, ngươi đã từng mượn sổ sách đi sao chép danh sách lãnh tiền tiêu vặt, nói là phải mua đồ vật cho nhóm đại gia thúc thúc. Bất quá cuối cùng, ngươi một phần trái cây cũng chưa đưa đi...... Ta thì già rồi, có một số việc xem đến cũng không bằng người trẻ tuổi lâu dài được. Trong vài thập niên này, ta cũng coi như là đối xử với đám bạn hữu già ngày xưa tận tình tận nghĩa rồi. Nên cảm kích, cũng đã cảm kích; còn kẻ nào không cần cảm kích, cũng không cần phải nuôi dưỡng thân cái đám bạch nhãn lang đấy làm gì. Ngày mai, ta đem chìa khóa phòng thu chi cho ngươi, ngươi sau này sẽ hạch toán sổ sách. Về sau cần thu chi hay phân phát cái gì, ngươi tự mình làm chủ rồi xem đi.”
Lục Võ làm sao không biết tình trạng khó khăn của Lục phủ hiện tại? Chỉ là ông ban đầu không vượt qua và bỏ được cái định nghĩa gọi là “Nghĩa khí” kia. Hơn nữa trong nhà hai nhi tử của ông cũng không áp chế được mấy lão gia hỏa kia.
Nhưng hiện tại nếu để cho Miên Đường tới xử lý những việc này, thì ông lại yên tâm một trăm phần trăm.
Nha đầu này, là một đứa có tâm kế và có bản lĩnh, hơn nữa nàng là một người có lương tâm, nàng biết nên phân chia đối đãi như thế nào với những di lão cô nhi đó. Nếu là như vậy thì sẽ khiến cho Lục gia dỡ xuống được gánh nặng, cuộc sống hàng ngày của cả nhà, cũng có thể tốt hơn một chút.
Bất quá Miên Đường cảm thấy không thể từ kiếm bừa lý do để từ chối thoái thác, nên vẫn muốn khách khí một chút, chỉ khiêm tốn nói bản thân mình tài hèn học ít, còn phải xin Đại cữu cữu chủ trì đại cục mới tốt.
Lục Võ trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, nói: “ Khi tiểu nhị kia tới trong phủ kêu ta, cái đám đến nháo sự này hẳn là mới rảo bước tiến vào ngạch cửa phải không? Ngươi sáng sớm đã an bài chu đáo đến như vậy, lời nói còn khuyến khích Tào Năm đập phá đồ vật, để cho ông ngoại ngươi xem được một hồi trò hay. Nơi nào thể hiện là tài hèn học ít vậy? Đại cữu cữu ngươi là một người ngay thẳng, ta nghĩ nếu như để cho hắn đi theo ngươi để học mưu kế thì tốt hơn đấy!”
Miên Đường không nghĩ tới, lòng dạ mình hẹp hòi tính kế một chút thế nhưng lại bị ông ngoại bất động thanh sắc nhìn thấu rõ ràng, lập tức ngượng ngùng mà lôi kéo ông ngoại để làm nũng.
Lục Võ trừng mắt liếc nhìn nàng một cái nói: “Ngươi phí nhiều sức lực như vậy, còn không phải là chờ ta làm cho lão già kia nhả đồ ra sao? Hiện giờ tâm nguyện của ngươi đã xong, còn biền biệt cả ngày chạy nhảy lung tung, nên về nhà ăn cơm rồi nghỉ ngơi hẳn hoi.”
Xem cái ý tứ kia, là muốn cùng nhau trấn áp tên tiểu tử không lựa lời này.
Kỳ thật Hạ Tuyền Thịnh nói những lời này, cũng là do Miên Đường trước đó đã dạy hắn, bằng không một hậu sinh ngay thẳng sẽ không nói được những lời sắc bén như vậy.
Miên Đường lường trước được rằng Tào gia sẽ trở về tìm mình, nhưng lại không nghĩ rằng hắn có thể mặt dày vô sỉ mà ném đi mặt mũi như vậy, còn muốn đánh người.
Nàng hoàn toàn trầm mặt, hướng về phía Tào gia nói: “Đúng là thứ đồ không biết xấu hổ! Thế nào cũng phải để cho phải ta chỉ ra chủ nhân đằng sau điều hành thuyền của Tào gia là ngươi phải không? Ngươi năm đó thừa dịp ông ngoại ta bệnh nặng không để ý tới mọi việc, đã tư phân đường dây điều hành thuyền bè của Lục gia! Các ngươi bên này nắm chặt cửa làm ăn trong tay, bên kia lại còn lĩnh đều tiền tiêu vặt hàng tháng của Lục gia chúng ta, thật đúng là cái thứ tiểu nhân thấy tiền sáng mắt vô sỉ! Ông ngoại ta tha cho các ngươi, nhưng ta thì không dụng thứ cho ngươi đâu! Các ngươi tham lam bụng lớn như vậy, nuốt của Lục gia nhiều chỗ tốt như vậy, đã thế thì ta muốn các ngươi phải phun ra những thứ đã nuốt của chúng ta ra một chút! Ngươi dám chạm vào người ta thử xem!”
Một tiểu cô nương mới mười chín tuổi, ngày thường ở trước mặt trưởng bối có bộ dáng rất dịu dàng. Nói thật ra, những nguyên lão này thật đúng là không để Miên Đường vào mắt.
Nhưng mà bây giờ, bộ dáng của tiểu cô nương trầm mặt buông lời tàn nhẫn, lại mạc danh mang theo khí tức không thể coi thường, đã khiến cho mấy lão gia hỏa đó ngừng tay.
Tào gia bị nói đến độ mặt căng lên, sau khi ngừng lại nghe vậy thẹn quá thành giận, lại vung tay lên, tiếp tục đập phá rồi quăng ngã đồ vật.
Miên Đường tuy rằng trong lời nói khiêu khích Tào gia, nhưng lại cũng không có ý tứ động thủ, mắt thấy tiểu nhị phía sau nàng muốn tiến lên kéo người, cũng bị Miên Đường ngăn trở.
Đúng lúc này, có người tức giận mười phần mà hô lên: “Dừng tay lại cho ta!”
Mọi người quay đầu vừa thấy, người đến là Lục Võ với vẻ mặt tức giận đang đi vào tiêu cục tự.
Tào gia vừa thấy người, phảng phất như thấy cứu tinh, chỉ quỳ gối trước mặt Lục Võ mà khóc lóc nỉ non, nói nha đầu Liễu Miên Đường này là một cô nương không hiểu lý lẽ giận giữ vô cơ.
Nhưng mà Lục Võ không đợi cho hắn nói xong, giơ quải trượng trong tay lên hướng thẳng tới hắn mặt hung hăng đập xuống.
Công phu của Lục Võ vẫn còn, chỉ là mấy năm nay bị bệnh nặng, bình thường sức lực cũng không lớn. Nhưng hôm nay khi nổi nóng, lực đạo kia hạ xuống cũng là mười phần sức lực.
Tào gia kia ở trước mặt người khác thì đều ra vẻ là một gia chủ, nhưng khi ở trước mặt Lục Võ thì chẳng là cái thả gì, chỉ bị đánh một cái đến độ cả người lảo đảo, lùi lại ngồi ở trên mặt đất.
Còn lại mấy người đang ồn ào, nhìn thấy Lục Võ xuất hiện lại ra tay như thế, một đám cũng im như ve sầu mùa đông, không phát ra âm thanh nào.
Lục Võ là một người trọng tình nghĩa không sai, nhưng mà ông cũng là một người rất bệnh vực người nhà mình! Ngoại tôn nữ chính là vảy ngược của Lục Võ ông, ai chạm vào cũng không được!
Ban đầu hắn nghe nói Miên Đường bị người ta đến đại náo ở tiêu cục tự, chỉ nghĩ rằng nàng đang chơi đùa gì đó thôi, mặt khác là muốn trợ cấp tiền trong nhà.
Hắn tuy rằng đã mắng nhiếc hai nhi tử, nhưng lại không nỡ nói Miên Đường một câu, chỉ suy nghĩ khi gặp được khách hàng thích hợp, đem thôn trang bán đi, lại cấp tiền cho Miên Đường.
Không nghĩ tới hôm nay tiêu cục kia có một tiểu nhị lại tới đây, tìm hắn nói là có người tới đại náo ở tiêu cục, Liễu cô nương có chút trấn áp không được.
Vì thế Lục Võ lúc này mới mang theo lão bộc cùng gia đình vội vã tới đây, không nghĩ tới lại thấy được tình cảnh một đám nguyên lão cậy già lên mặt không coi ai ra gì khi dễ Miên Đường.
Hạ Tuyền Thịnh cùng Miên Đường nói những lời này đó, hắn cũng nghe được toàn bộ. Đối với chuyện Tào Năm lén lút điều hành tiêu cục thuyền bè, tự mình thành lập một đội điều hành đường thuỷ khác, kỳ thật đã có người sớm nói với hắn. Chính là Tào Năm lời nói chắc chắn lại cam đoan, chỉ nói thuyền hành kia là do cháu của ông ta mở.
Lục Võ khi đó thân thể không tốt, lại nhìn ông bạn già ngày xưa ở trước mặt ông khóc lóc nỉ non kêu oan uổng, tự nhiên là tin lời hắn nói.
Hôm nay khi ông nghe được những lời này nếu là đại nhi tử nói cho ông nghe, ông sẽ không vui gấp một trăm lần, sẽ cảm thấy là đại nhi tử là ghét bỏ bang lão gia hỏa này trói buộc, tìm lấy cớ mặc kệ.
Nhưng mà lời nói kia lại từ trong miện của Hạ gia cô nhi nói ra, lại có vẻ phá lệ chân thật.
Hơn nữa khi lão Tào Năm này ở trước mắt mình, một bộ dáng chính trực nghĩa khí, khi không ở trước mắt mình, lại kiêu ngạo ương ngạnh như vậy!
Lục Võ bị che mắt hồi lâu, rốt cuộc có một chút thông suốt!
Nghĩ đến đủ loại chuyện của Tào Năm, Lục lão gia tử rất là tức giận, trung khí mười phần nói: “Tào Năm ngươi có năng lực, thì đi nơi khác giả làm đại gia đi. Nhưng trong cái thính đường này, cái bàn nào cũng không phải là của ngươi! Ngoại tôn nữ của ta có bản lĩnh ở trong miệng ngươi đoạt cửa làm ăn, nếu như ngươi không phục, lấy bản lĩnh thật ra đây, đừng có ở chỗ này lạ lên hét xuống nữa! Nhìn một thân trang phục này của Tào gia người mà xem, hơn nữa chất nhi ngươi có bản lĩnh như vậy, thì căn bản cũng không cần Lục gia ta phải giúp đỡ, từ hôm nay trở đi, Lục gia ta cùng với Tào gia ngài xem như thanh toán ân nghĩa xong, còn xin Tào gia về sau đừng cầm danh nghĩa của Lục Võ ta đi chiêu bài với mọi người nữa!”
Lục Võ hành nghề đã vài thập niên, những mối quan hệ tích góp được rất kinh người. Cái lão Tào Năm này điều hành thuyền bè làm được thuận lợi như vậy, là vì đánh vào danh tiếng tên tuổi trung thành và tận tâm với ông bạn già Lục gia, mượn xuân phong của lão tiêu đầu.
Nhưng hôm nay Lục Võ đem lời nói ra ở chỗ này, chính là ý tứ muốn cùng lão Tào Năm ân đoạn nghĩa tuyệt. Bên cạnh ông bạn già nhiều người thân thiết như vậy, chuyện này không dấu được, không bao lâu là có thể lan truyền ra ngoài
Vẻ mặt Tào Năm lúc xanh lúc đỏ, có nằm mơ ông ta cũng không nghĩ tới Lục lão gia tử đã bệnh hồi lâu chưa từng ra khỏi phủ sẽ xuất hiện tại đây. Hiện giờ đường làm ăn của ông ta không tốt, còn cần phải mượn tên tuổi của Lục gia để khơi thông nhân mạch, lúc này mà trở mặt thì thật không hay chút nào, vì thế lại bắt đầu khóc lóc nỉ non, chỉ nói chính mình nhất thời tức giận, là do lão hồ đồ.
Miên Đường lại ở một bên không nhẹ không nặng mà nói thêm dầu vào lửa: “Tào gia ngài tuy già nhưng không hồ đồ chút nào nha, ngươi còn cho người ngáng chân ta rất lợi hại cơ mà! Lúc trước ngươi ở bến tàu kia thu mua người chèo thuyền, khiến cho bọn họ trộm đổi mấy rương hàng hóa trong thuyền vận hành của chúng ta, bây giờ đã bắt được cả người lẫn tang vật, và chúng ta đã giao nộp cho quan phủ rồi. Bọn họ đã khai là do chất nhi của người thu mua người. Ta tính qua mấy ngày rồi chắc quan phủ cũng nên tới cửa bắt người rồi đấy, nếu không...... Tào gia ngài bận việc thì nhanh chóng đi về trước đi chứ hả?”
Lão Tào Năm nghe thấy vậy sắc mặt biến đổi, còn quản cái gì là không đủ mặt mũi, rốt cuộc cũng mặc kệ mối quan hệ lâu năm của mình cùng Lục Võ còn có thể níu kéo được gì hay không, chỉ vội vã mà đi nhanh trở về.
Còn lại mấy lão già kia thì như một đám kiến gặp gió liền chuyển hướng, chỉ nói chính mình là bị Tào Năm kích động, cũng không biết nội bộ có bao nhiêu uẩn khúc, sau đó một đám cũng xám xịt rời đi.
Cả một thính đường to như vậy, Lục Võ thất thần đứng giữa đống đồ đạc đổ vỡ rơi vương vãi đầy ở trên mặt đất, bình thường tấm lưng ông luôn luôn thẳng đứng bây giờ tựa hồ đều cong xuống. Ông bước đi vài bước, ra khỏi thính đường, ngẩng đầu nhìn xem bốn cái chữ to “Lương tâm tiêu cục” kia, tựa hồ đã cũng hiểu được thâm ý của ngoại tôn nữ khi đặt cái tên này.
Ông quay đầu lại nhìn người cùng mình đi ra, là ngoại tôn nữa của ông đang đỡ ông, ông thở dài một hơi rồi nói: “ Có phải ngươi cảm thấy ông ngoại không còn dùng được hay không, là một lão già hồ đồ!”
Miên Đường chỉ cười nói: “Châu phòng giữ ở bên cạnh, hình như so với ông ngoại ngài còn lớn một tuổi, trước đó vài ngày còn nạp thêm một tiểu thiếp mới, không tới mấy tháng liền thấy có hỉ mạch. Ông ngoại có thể so với ông ta khỏe mạnh hơn nhiều, nếu như ông muốn cũng có thể làm cha nữa kìa, lại cho ta thêm vài người tiểu cữu cữu, tại sao lại nói là đã già hồ đồ chứ?”
Lục Võ thấy nàng nói mấy lời không đứng đắn, liền trừng hai mắt: “Cái miệng ngươi chỉ biết nói bậy, để xem ta có phạt ngươi quỳ từ đường không!”
Nhưng cũng bởi vì Miên Đường nói mấy lời không đứng đắn để chọc ông, cho nên nhất thời đã hòa tan chua xót sầu khổ trong lòng ông, chỉ nhìn nửa ngày tấm biển hiệu chiêu bài rồi nói: “Ta nghe nói, ngươi đã từng mượn sổ sách đi sao chép danh sách lãnh tiền tiêu vặt, nói là phải mua đồ vật cho nhóm đại gia thúc thúc. Bất quá cuối cùng, ngươi một phần trái cây cũng chưa đưa đi...... Ta thì già rồi, có một số việc xem đến cũng không bằng người trẻ tuổi lâu dài được. Trong vài thập niên này, ta cũng coi như là đối xử với đám bạn hữu già ngày xưa tận tình tận nghĩa rồi. Nên cảm kích, cũng đã cảm kích; còn kẻ nào không cần cảm kích, cũng không cần phải nuôi dưỡng thân cái đám bạch nhãn lang đấy làm gì. Ngày mai, ta đem chìa khóa phòng thu chi cho ngươi, ngươi sau này sẽ hạch toán sổ sách. Về sau cần thu chi hay phân phát cái gì, ngươi tự mình làm chủ rồi xem đi.”
Lục Võ làm sao không biết tình trạng khó khăn của Lục phủ hiện tại? Chỉ là ông ban đầu không vượt qua và bỏ được cái định nghĩa gọi là “Nghĩa khí” kia. Hơn nữa trong nhà hai nhi tử của ông cũng không áp chế được mấy lão gia hỏa kia.
Nhưng hiện tại nếu để cho Miên Đường tới xử lý những việc này, thì ông lại yên tâm một trăm phần trăm.
Nha đầu này, là một đứa có tâm kế và có bản lĩnh, hơn nữa nàng là một người có lương tâm, nàng biết nên phân chia đối đãi như thế nào với những di lão cô nhi đó. Nếu là như vậy thì sẽ khiến cho Lục gia dỡ xuống được gánh nặng, cuộc sống hàng ngày của cả nhà, cũng có thể tốt hơn một chút.
Bất quá Miên Đường cảm thấy không thể từ kiếm bừa lý do để từ chối thoái thác, nên vẫn muốn khách khí một chút, chỉ khiêm tốn nói bản thân mình tài hèn học ít, còn phải xin Đại cữu cữu chủ trì đại cục mới tốt.
Lục Võ trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, nói: “ Khi tiểu nhị kia tới trong phủ kêu ta, cái đám đến nháo sự này hẳn là mới rảo bước tiến vào ngạch cửa phải không? Ngươi sáng sớm đã an bài chu đáo đến như vậy, lời nói còn khuyến khích Tào Năm đập phá đồ vật, để cho ông ngoại ngươi xem được một hồi trò hay. Nơi nào thể hiện là tài hèn học ít vậy? Đại cữu cữu ngươi là một người ngay thẳng, ta nghĩ nếu như để cho hắn đi theo ngươi để học mưu kế thì tốt hơn đấy!”
Miên Đường không nghĩ tới, lòng dạ mình hẹp hòi tính kế một chút thế nhưng lại bị ông ngoại bất động thanh sắc nhìn thấu rõ ràng, lập tức ngượng ngùng mà lôi kéo ông ngoại để làm nũng.
Lục Võ trừng mắt liếc nhìn nàng một cái nói: “Ngươi phí nhiều sức lực như vậy, còn không phải là chờ ta làm cho lão già kia nhả đồ ra sao? Hiện giờ tâm nguyện của ngươi đã xong, còn biền biệt cả ngày chạy nhảy lung tung, nên về nhà ăn cơm rồi nghỉ ngơi hẳn hoi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.