Kiều Tàng

Chương 127:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Miên Đường tự nhiên cười đồng ý, vì thế gọi xe ngựa tới, rồi đỡ ông ngoại lên xe ngựa, đi theo ông cùng nhau hồi phủ ăn cơm.

Khi thời điểm xe ngựa ở trước cửa dùng lại ở trước cửa chính, thấy mợ hai vội vàng thân thiết mà lôi kéo tay một vị lão phụ nhân ra cửa nghênh đón.

Miên Đường giương mắt vừa thấy, thì ra là khách quý Tô phu nhân của Nhị cữu cữu gia.

Xem ý tứ của mợ hai, là muốn mang theo Tô phu nhân cùng Tô công tử đi thiền âm trong chùa nổi danh Tây Châu để dâng hương.

Mà đi theo nhị vị phu nhân phía sau trừ bỏ biểu muội Lục Thanh Anh, còn có một vị công tử diện mạo văn nhã.

Miên Đường đã nhiều ngày đều chưa cùng người nhà ăn cơm, cả ngày đều đi sớm về trễ, tự nhiên chưa đứng đắn chào hỏi qua người của Tô gia.

Bất quá nàng cũng đoán được vị này hẳn là biểu muội mà vị Tô công tử kia nhìn trúng.

Tô Miên lúc này cũng thẳng tắp mà nhìn vị tiểu cô nương này mới từ trên xe ngựa đi xuống dưới.

Hẳn tới Lục gia cũng đã nhiều ngày, thế nhưng vị nữ tử có diện mạo minh diễm tuyệt mỹ dị thường như này thì chưa có thấy qua.

Nàng...... Nàng cũng là cô nương của Lục gia?

Bất quá đây là lần đầu tiên Tô phu nhân cùng Lục lão thái gia chào hỏi qua, sau khi nghe xong Toàn thị giới thiệu, rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười nhìn Miên Đường từ trên xuống dưới rồi nói: “Từ lâu đã nghe nói Lục lão tiên sinh có một ngoại tôn nữ rất xinh đẹp tài giỏi...... Đúng rồi, nàng mở một gia tiêu cục tử kia gọi là cái gì vậy?”

Toàn thị cười nói: “Là lương tâm tiêu cục, tên này đặt theo......

Tô phu nhân lại cười nói tiếp: “Đặt tên rất tốt, mấy cửa hàng vải là của hồi môn của ta cũng đi theo đường Tây Châu, nghe tiểu nhị nói, sau khi sửa lại lương tâm tiêu cục, tiền vận chuyển đi lại giữa các tỉnh sẽ mau lẹ hơn rất nhiều.”

Toàn thị nghe thế, thì mặt mày hớn hở, bà từ lâu đã nghe cha nói, nhà mẹ đẻ của Tô phu nhận này tiền nhiều gia sản cũng nhiều, lúc trước khi gả cho Tô gia cửa hàng của hồi môn nhiều cực kỳ.

Mà bà ấy chỉ có một nhi tử duy nhất là Tô Miên, tương lai sản nghiệp kia chẳng phải đều là của con dâu hay sao?

Lúc này lại nghe Tô phu nhân lại nói: “Thật đúng là khéo nha, nhi tử ta cũng có một chữ Miên độc nhất, mà khuê danh của Liễu tiểu thư cũng có một chữ Miên, có thể thấy được thời điểm lúc trước đặt tên, tâm tư của gia trưởng thật là giống nhau, đều hy vọng nhi nữ của mình áo cơm vô lo, cuộc sống lâu dài không phải lo nghĩ...

Những lời này, Toàn thị lại không thích nghe. Tô công tử này là tới để xem mặt Thanh Anh nhà nàng, nhưng Tô phu nhân lại cố tình nhắc đến tên của nhi tử bà trùng với tên của Miên Đường, tuy rằng lúc sau khéo léo mà chuyển tới để tài tâm nguyện của cha mẹ, còn có chút không ổn?



Hơn nữa...... Vị Tô công tử kia thế nhưng lại thẳng tắp mà nhìn Miên Đường, tựa hồ là bị mỹ mạo kinh diễm của nàng ảnh hưởng rồi.

Toàn thị cũng tự biết tướng mạo nữ nhi của mình, nếu đem so với Miên Đường có mỹ mạo kinh diễm cảm giác chính là một bùn một mây trên trời thua kém rất xa. Nếu như Tô công tử mà thật sự coi trọng mỹ mạo của Miên Đường thì cũng thật không dễ làm......

Bất quá Toàn thị lại suy nghĩ, cảm thấy cuộc sống của Miên Đường trải qua quá phức tạp, hơn nữa lại không cha không mẹ, dựa vào điểm này, đã không thể so được với Thanh Anh.

Suy nghĩ như vậy, Toàn thị mới an lòng hơn đôi chút.

Nếu bọn họ muốn đi chùa miếu để cầu phúc, Miên Đường chỉ cùng các khách nhân mỉm cười phúc lễ, sau đó liền theo ông ngoại nhập phủ môn đi vào trong nhà.

Trước khi nàng về Lục gia, nhất thời được thanh nhàn rảnh rỗi, ban đêm luôn không ngủ được, hơn nữa đầu bếp ở Lục phủ nấu cơm không quá ngon và hợp khẩu vị, nên nàng ăn cũng không nhiều lắm, cả người đều gầy một vòng.

Thẳng đến sau này, không biết đầu bếp nấu ăn như thế nào, dần dần có tư vị hơn, Miên Đường mới ăn nhiều hơn được một chút, chỉ là ban đêm vẫn cảm thấy tật xấu bị lạnh, ngẫu nhiên vẫn sẽ bị mất ngủ đến hừng đông.

Mấy ngày nay trời trở lạnh, Miên Đường nhất thời nhớ tới Lý mụ mụ đã từng hầm cho nàng món chân heo hầm với gừng để xua đi khí lạnh, liền kêu Phương Nghi đi phòng bếp dựa vào phương thuốc cách nấu độc môn của Lý mụ mụ đã dạy đi hầm cho nàng một nồi lẩu niêu nồng đậm, một nồi chân heo hầm gừng trứng gà cùng lão Khương, ngâm mấy ngày, hương vị đúng là hợp thời điểm lạnh như này, Phương Nghi đem nồi lẩu niêu nhỏ đặt ở trên lò sưởi trong phòng đun liu riu để hâm nóng, lúc sau là có thể ăn.

Miên Đường ăn một miếng, dấm nước gừng đã thấm đầy vào trong lớp da của giò heo, sau đó liền uống một ngụm canh nóng sốt và cắn một quả trứng gà, cả người đều cảm thấy ấm áp.

Hiện giờ đội thuyền hành của nàng mới bắt đầu có quy mô, tuy rằng lúc đầu chưa thể kiếm được nhiều tiền, nhưng chờ khi đem những mối làm ăn của Tào gia chèn ép cho thất bại, lợi tức thuyền hành cũng sẽ theo thế nước lên thì thuyền lên. Đợi khi công việc làm ăn hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, nàng sẽ đem việc làm ăn này chuyển cho Đại cữu cữu, tấm biển chiêu bài thần uy của tiêu cục đã vài thập niên cũng muốn treo lên một lần nữa.

Còn về phần Nhị cữu cữu, nếu như ông ấy có thể tự mình nghĩ ra phương pháp kiếm tiền, thì để cho ông ấy tự đi mày mò đi thôi. Bất quá nếu để cho nhị phòng tới chưởng gia thật sự là không ổn......

Miên Đường không chút để ý mà suy nghĩ, đột nhiên mở miệng hỏi: “Phương Nghi, ngươi mua dấm ngọt ngâm gừng với chân heo ở đâu vậy? Phương Nghi nhanh chóng nói: “Lúc ra cửa gặp được người bán hàng rong kêu đây là dấm ngọt chính tông của Lĩnh Nam nên nô tỳ liền mua một chút...... Làm sao vậy ạ? Chẳng lẽ hương vị không đúng hay sao ạ?”

Miên Đường nhìn trong tay bát chân heo hầm gừng kia, cười cười nói: “Không có việc gì, chỉ là cảm thấy hương vị ngươi nấu thế nhưng lại giống với Lý mụ mụ nấu, cho nên ta mới hỏi một chút..

Trước kia, nàng không biết vì sao Lý mụ mụ ngay cả khi nấu món cải trắng so với người khác lại không giống nhau, có một hương vị rất riêng và độc đáo.

Sau đó mới biết được, đó là bởi vì Lý mụ mụ khi nấu nướng thức ăn cho rất nhiều gia vị đều là những loại gia vị rất riêng biệt, thí dụ như làm chân heo hầm gừng dấm ngọt, chính là dấm của cửa hiệu trong phường làm dấm lâu đời ở Lĩnh Nam, dùng huấn bôi đặc chế để làm. Một năm bất quá cũng chỉ làm ra hai mươi lu mà thôi, trừ bỏ tiển cống cho triều đình ra, còn dư lại, cũng đều là vào trong nhà vương hầu khanh tướng.

Ngay cả nước tương nấu ăn trong ngày thường, đều là thứ được chế biến từ cá tôm tốt nhất, làm ra đồ ăn có thể không thơm ngọt được sao? Cho nên loại thực phẩm quý giá bực này, chính là những đặc quyền được hưởng trong các vương phủ, cũng không phải là mặt hàng mà người bán hàng rong ở trong ngõ nhỏ có thể bán ra được.



Cho nên đến ngày thứ hai, Miên Đường trong lúc lơ đãng lại đi đến phòng bếp, nói rằng nàng muốn ăn gan ngỗng, muốn phòng bếp mua một con ngỗng tuyết phương bắc tới lấy gan để làm.

Phòng bếp tỏ vẻ mặt đau khổ, sau đó liền tìm khắp nơi trong thị trường, cũng không phát hiện có con gì gọi là ngỗng tuyết phương bắc, lấy những con ngỗng khác tới góp đủ số có được không hả?

Nhưng sau đó vài ngày, khi bà tử chuyên đi tuyển mua hàng hóa vừa ra khỏi cửa, liền nghe thấy có thợ săn khiêng một đầu vai hàng hóa đến, nói là có bán ngỗng tuyết ở phương bắc.

Nhưng mà lần này, bà tử kia nhưng không có mua ngay, mà là dựa vào lời Liễu tiểu thư phân phó, trước tiên phải đi báo cáo cho nàng nơi nào có bán ngỗng tuyết phương Bắc cái đã.

Một lúc lâu sau, Miên Đường liền khoác áo lông chồn thật dày xuất hiện ở trước cửa.

Người bán ngỗng kia vội vàng quay đầu nói phải đi, vẻ mặt Miên Đường không có biểu cảm gì nói: “Ngỗng cũng chưa bán, ngươi muốn đi đâu vậy? Trở về làm sao báo cáo lại kết quả công việc đây?”

Người cải trang thành thợ săn kia tuy rằng dán một vòng râu quai nón, lại mang mũ nỉ cực thấp, nhưng mà Miên Đường liếc mắt một cái nhận ra, hắn chính là tiểu nhị lúc trước ở trong tiệm thuốc của mình phụ việc, cũng là bộ hạ đắc lực nhất của Phạm Hổ.

Ám vệ kia mắt thấy đã bị Miên Đường nhận ra, liền đơn giản hào phóng hơn, xoay người bỏ cái quang đang gánh nặng trên vai xuống, dỡ bỏ toàn bộ ngan ngỗng chim cò xuống, còn có chân lợn rừng, còn có các món ăn hoang dã.

Vẻ mặt của Miên Đường căng chặt nói: “Các ngươi làm sao lại biết ta muốn ăn cái này? Hẳn là ở trong Lục phủ xếp vào không ít thảm tử đi? Còn có...... Ta cùng hắn bây giờ không có quan hệ gì, các ngươi làm sao còn không đi!”

Lời này, ám vệ kia cũng biết là không nên trả lời, chỉ cắn môi hướng ra chỗ phía sau đầu ngõ xem. Chỉ chốc lát, liền thấy Phạm Hổ xoa tay đi tới.

“Phu nhân...... A, không đúng, là Liễu tiểu thư, gia chúng ta đã phân phó, phải quan tâm cuộc sống hàng ngày của người thật tốt, cũng bởi vì trước đó vài ngày người ở trong phủ, tựa hồ như ẩm thực ăn uống không quen, sau khi bồ câu đưa thư của chúng ta báo cáo Vương gia, hắn liền viết thư cho Lý mụ mụ kêu bà viết một danh sách những thứ người thích, chiếu theo danh sách đó tìm trong vương phủ đặc biệt đưa tới một chút những thứ ngài thích.”

Miên Đường vẫn không động lòng nói: “Các ngươi thu mua hạ nhân nào để mật báo?”

Phạm Hổ chắp tay nói: “Tiểu thư, ngài cũng biết đấy, chúng ta cũng bất quá cũng chỉ là nghe theo lệnh hành sự, thật sự cũng là một mảnh hảo tâm, cũng không phải hạ độc khiến cho người làm sao mà...... Nếu như mà hồ đồ chút, con ngỗng tuyết này đã sớm đem vào nồi nấu rồi Còn xin tiểu thư phát thiện tâm, chớ có hỏi thuộc hạ...... Chờ khi Vương gia chiến thắng trở về, để chúng tiểu nhân có thể báo cáo kết quả công tác...”

Nếu như là lúc trước, nói không chừng Miên Đường sẽ có chút động lòng, nhưng mà hiện tại, nàng cũng đã hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: “Quả nhiên là người phải làm phò mã, ôn nhu tiểu ý lên thật khiến cho người ta bội phục. Bất quá ta cùng với hắn cũng không có quan hệ gì, hắn làm như vậy, chẳng phải là khiến cho người ta nổi lên hiểu lầm hay sao...... Người không nói cũng không quan trọng, trong phủ không sạch sẽ, ta sẽ tự tay dọn sạch, nhưng mà cũng xin Phạm gia ngài chớ có hại người, không cần phải sử dụng bạc để thu mua hạ nhân trong Lục phủ của ta nữa. .....

Phạm Hổ bị nói đến nghẹn lời, nếu như có thể, hắn thật sự muốn sớm bóp chết Hạ tam tiểu thư miệng rộng kia.

Đạo thánh chỉ kia còn chưa tới Tây Bắc đâu, cũng không biết cái đám hoàng thương nữ này từ nơi nào nghe được tin tức, còn hăng hái mà truyền cho Liễu Miên Đường nghe.

Chỉ dựa vào đó, những lời hắn nói kế tiếp, sẽ lạc lõng cỡ nào cơ chứ......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook