Chương 129:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Bất quá thời điểm Lục Tiễn nói với đệ đệ, cũng chưa nói nam nhân kia là ai. Cho nên Lục Mộ cảm thấy đó chỉ là một tên lính ăn chơi trong quân đội mà thôi, cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy tức giận thay cho cháu gái ngoại, cảm thấy trong nhà nữ hài tử bị người ta chiếm tiện nghi thôi.
Nhưng hiện giờ với tình hình này, Lục Mộ lại âm thầm cảm thấy may mắn Miên Đường có một mối quan hệ bí ẩn như vậy, cho nên bây giờ nàng cũng khó mà gả được cho người đứng đắn trong sạch, ngược lại cũng miễn cho nhi nữ Thanh Anh của mình bị bỏ lỡ những mối nhân duyên tốt.
Cho nên hắn tránh nặng tìm nhẹ, chỉ chọn một đoạn sơ lược như Miên Đường bị mất trí nhớ nên đã đi theo một tên quân gia đi Tây Bắc nói cho Toàn thị nghe.
Lúc sau Toàn thị nghe xong, liền há to miệng, nửa ngày mới nói ra lời nói: “Các ngươi... hai người làm cữu cữu như các ngươi cũng thật giỏi! Làm sao có thể để lạc mất Miên Đường, còn rơi vào tình huống như vậy, cái này...... Việc này nếu như bị lan truyền đi ra ngoài, đừng nói nàng làm người không được, ngay cả danh dự cô nương của nhà chúng ta cũng bị hủy hoại theo hay sao?”
Lục Mộ trừng mắt nói: “Việc này có thể trách người làm cữu cữu chúng ta hay sao? Là nàng...... Ai nha, nhất thời cũng thể cùng ngươi nói rõ được, dù sao ngươi hiểu được lợi hại trong đó là được, ngàn vạn lần chớ có nói ra ngoài.
Bất quá chỉ dựa vào điểm này, nàng cũng sẽ không thể bằng Thanh Anh của chúng ta mà đi tranh đoạt mối nhân duyên tốt với Tô gia được. Hơn nữa, phụ thân của Miên Đường cũng không được tốt còn là một phạm nhân, Tô phu nhân cũng không dại đến mức tìm cho nhi tử của mình con gái của một tội thần đâu!”
Toàn thị thoáng yên tâm hơn một chút, cho nên hôm nay bà mới vội vàng chờ Miên Đường, thuận tiện nói gần nói xa gõ cổ vũ cho nàng. Rốt cuộc nàng lớn lên cũng đẹp, nếu chỉ bằng vào điểm này mà gài bẫy Tô công tử vào tròng, đến lúc đó người một nhà chẳng phải là nháo đến khó coi hay sao?
Nhưng không nghĩ tới nha đầu thối này ngược lại cùng bà không nể nang gì, cũng không phản ứng người ta. Cũng không nghĩ đến một khi những chuyện xấu hổ mất mặt của nàng đã bị người đã biết được, thì nàng còn có thể gả đi ra ngoài hay không!
Toàn thị ngượng ngùng cầm mấy quyển sổ sách, chỉ biết hậm hực mà trở về trong sân viện của mình.
Những ngày kế tiếp, Miên Đường thoáng có chút phiền lòng.
Có lẽ là bởi vì bị Miên Đường phát hiện, Phạm Hổ cũng trở nên tự nhiên hào phóng hơn, luôn chờ ở cửa phía sau khi Phương Nghỉ hoặc là Bích Thảo ra cửa, ủy thác cho các nàng mang vài thứ cho Liễu tiểu thư.
Miên Đường đem hai nha đầu ân cần dạy bảo một phen sau đó các nàng mới không dám nhận đồ nữa. Đến nỗi trong tháng kia lại gửi tới một bức thư nữa, nhưng Miên Đường cũng không hề nhận nữa.
Miên Đường tự biết nàng cả đời này cũng không thể cùng với Thôi Hành Chu, vốn dĩ là có duyên mà không có phận với nhau. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà lại ở chung một chỗ với nhau.
Một khi đã như vậy, cũng không nên tồn tại tâm tư tình cảm tiếc nuối làm gì.
Hắn thân là vương gia có công danh lớn lao, tôn quý như vậy, là người con rể được Thái Hậu suy xét chọn lựa. Mà nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhi của một tội nhân, đừng nói là so sánh với công chúa danh giá, ngay cả một cô nương trong sạch tầm thường của nhà người ta, cũng so không được.
Có lẽ khi Thôi Hành Chu ở cùng nàng, cũng đã động vài phần chân tình, đối với nàng nhớ mãi không quên. Nhưng kết quả thì có thể như thế nào? Hắn thật sự có thể làm chuyện cả chống lại cả thiên hạ, để cùng với nàng ở một chỗ bên nhau không?
Nếu nàng đối mặt chính là Thôi Cửu của bắc phố, nàng sẽ vô cùng tự tin mà bảo vệ này đoạn nhân duyên này. Nhưng hắn lại là Hoài Dương Vương Thôi Hành Chu, tình cảm hắn đối với nàng, thật thật giả giả trộn lẫn ở bên trong, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không thể nói rõ đâu là thật đâu là giả.
Thay vì như vậy, không bằng sớm kết thúc dứt khoát một chút, cũng miễn cho cả hai dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với nhau.
Bế môn cạnh ăn nhiều, dần dần, Phạm Hổ cũng không hề mang đồ tới nữa. Tuy rằng Miên Đường biết bọn họ vẫn ẩn ở trong bóng tối, nhưng cũng không ra quấy rầy nàng.
Bích Thảo làm việc có hiệu suất rất cao, đã nhiều ngày nay luôn có bà mối tới cửa tới hỏi thăm về tình cảnh của ngoại tôn nữ của Lục gia.
Mà vị Tô phu nhân kia, ban đầu muốn ở đây mấy ngày rồi đi, nhưng không biết vì sao, bởi vì một ít công việc vặt lại muốn ở lại thêm vài ngày.
Miên Đường ở trong vườn cùng bà chạm mặt qua vài lần. Mỗi lần Tô phu nhân đều sẽ thân thiện hỏi nàng một vài loại vấn đề về làm ăn.
Nhưng sau khi ngầm nghe ngóng được công việc làm ăn của Miên Đường chẳng qua chỉ là quản lý thay Lục gia, mà phụ thân nàng lại là tử tù của triều đình, nhiệt tình của Tô phu nhân giảm hẳn, sau đó liền khôi phục lại thưởng thức đối với tiểu thư Lục Thanh Anh.
Nhưng mà Miên Đường cũng có ý tốt mà nhắc nhở nhị mợ Toàn thị cùng biểu muội Thanh Anh, nàng hy vọng Nhị cữu cữu nếu thật sự muốn đính hôn cùng Tô gia, vẫn không nên chỉ nghe qua lời người khác giới thiệu, cần phải tự mình đi đến xung quanh Tô gia tìm hiểu một phen thì tốt hơn.
Bởi vì nàng cảm thấy Tô gia không giống với lời giới thiệu của Toàn lão gia, chưa chắc đã là gia đình giàu có đứng đắn gì.
Có lẽ lý do là cùng Thôi Hành Chu làm phu thê giả như vậy, Miên Đường học được rất nhiều thủ đoạn cần phải chú ý, đối với người nghi diễn xuất cũng có chút hiểu biết qua. Hai mẹ con Tô gia kia rất nhiều có rất nhiều chi tiết nhỏ đều thấy rất khả nghi.
Mà theo như nàng thấy, một gia đình quan chức nửa vời như nhị mợ như vậy cũng là bên tám lạng người nửa cân.
Chỉ là hai mẹ con kia lại không nghe lời khuyên bảo của Miên Đường. Đặc biệt là Lục Thanh Anh, nhận định Miên Đường là không ăn được nho thì nói nho chua. Ước chừng là Tô phu nhân chướng mắt nàng, mới ở sau lưng xúi giục như vậy.
Miên Đường kỳ thật còn chưa cùng Tô công tử chính thức gặp gỡ một lần, thí dụ như Tô công tử gần nhất luôn ở hoa viên ngẫu nhiên gặp được nàng, đi theo phía sau hàng ngâm thơ ra câu đối, để khoe khoang một phen.
Nói thật ra, Miên Đường vẫn luôn cho rằng khả năng chinh minh rất thưởng thức kiểu loại nam nhân thư sinh hào hoa phong nhã. Rốt cuộc trước kia vị Tử Du công tử cũng vậy, sau đó Thôi Hành Chu cũng thế.
Hai người kia dù nhân phẩm có tốt xấu ra sao, đều không phải cái là dạng người phù hoa khoe khoang gì, đơn cử xách ra người nào, cũng đều là những quý công tử khó gặp.
Làm Miên Đường hiện tại hoài nghi mắt nhìn nam nhân của chính mình kém đi rất nhiều, lại đối với phẩm vị cao của chính mình, có cảm giác rất kiêu ngạo vi diệu.
Nhưng tới khi thấy vị Tô công tử này, nàng thật sự là có điểm chán ghét đối với sự thưởng thức kiểu người “Hào hoa phong nhã” của mình. Nếu không phải e ngại Tô công tử là trận bảo nâng ở trong lòng bàn tay của một nhà Nhị cữu cữu, sau khi bị hắn theo sát đằng sau, Miên Đường thật là nhịn không được muốn quay lại đá cho hắn một cước.
Dù sao nàng cũng đã nói cho một nhà Nhị cữu cữu nghe, nếu như bọn họ cho rằng nàng nói bừa, thì nàng cũng không nói thêm cái gì nữa. Chỉ có thể sau lưng nói một tiếng cho ông ngoại, để cho trong lòng lão nhân gia hiểu rõ, có chuyện gì còn kịp thời ngăn cản nhà Nhị cữu cữu.
Bất quá ngày này Toàn thị chỉ vội vàng nói một phen, khẳng định rằng Miên Đường đã nhìn nhầm, đánh giá sai về người Tô gia.
Thì ra Toàn thị vốn dĩ cùng Tô phu nhân ước định là đi đến Tụy hoa lâu để thưởng thức da vịt chiên giòn nổi danh Tây Châu.
Không nghĩ tới Tô phu nhân lại nói, bà có một chất nhi ở phương xa cũng đi tới Tây Châu, cho nên Tô Miên công tử làm chủ, muốn ở Tụy hoa lâu mở tiệc chiêu đãi vị biểu ca kia, nếu như người nhà đoàn tụ, chỉ có thể lỡ hẹn cùng Toàn thị.
Toàn thị ở một bên hỏi thăm một chút, thế mới biết chất nhi của Tô phu nhân theo như lời bà ấy nói, là một người thừa kế tước vị hầu gia.
Từ lâu bà đã nghe phụ thân nói, Tô gia có một thân thích rất cao quý, nếu như có người nâng đỡ, thì Tô Miên công tử kia sẽ có tiền đồ vô lượng. Hiện tại xem ra thế nhưng là sự thật!
Còn vị Tô phu nhân này chẳng qua là tới Tây Châu để du ngoạn, vị thân thích hầu gia kia thế nhưng cũng theo tới đây. Có thể thấy được quan hệ anh em bà con phương xa kia rất thân mật khăng khít.
Toàn thị hiện giờ là một lòng một dạ muốn đem nữ nhi gả cho Tô gia, nghiễm nhiên đem vị hầu gia kia cũng coi như thân thích nhà mình.
Nhưng mà hiện giờ bọn họ ở Tụy hoa lâu mở gia yến, chính mình lại không có cơ hội để gặp gỡ hắn, thực sự là cảm thấy rất buồn bực, chỉ nghĩ ngày mai tìm được cớ gì đó, khiến cho Tô công tử dẫn đến đó, để cho nhà nhị gia nhà mình cũng có thể gặp gỡ vị hầu gia kia.
Có lẽ là trời cao đã nghe được lời cầu nguyện của bà, tới thời điểm gần buổi chiều, khi hai mẹ con trở về nghỉ tạm ở Lục gia Tô gia, cư nhiên còn mang theo một vị khách quý.
Thời điểm bảy tám chiếc xe ngựa có lọng che ngừng ở trước cửa Lục phủ, dẫn tới ánh mắt thăm dò của cả khu phố xung quanh.
Ôi thánh thần ơi, ngay cả trên chiếc bánh xe ngựa khảm không biết bao nhiêu là vàng, khiến cho người xem mắt đỏ tim đập.
Gã thủ vệ sai vặt một đường chạy chậm mà thông báo cho Lục Võ: “Lão...... Thái gia, có khách quý tới cửa! Tô công tử nói là có châu phủ Trấn nam hầu tới nơi này của chúng ta du ngoạn, nghe nói chúng ta trong phủ mới xây một sân hàn mai, cho nên cố ý tới cùng Tô công tử đến đây để bái phỏng, mạo muội xin được thưởng thức hoa mai ạ!”
Lục Võ nghe xong, nhưng cũng không có hoảng loạn như người gác cổng. Ông là người vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, cũng gặp qua nhiều quý nhân rồi.
Lại nói, nhà bọn họ bất quá trước hai ngày trước mới trồng một cây hoa mai, cũng không có khí chất được như rừng mai ở ngoại ô. Mà vị hầu gia này lại có hứng thú đến Lục gia để xem mai, đây có chuyện gì vậy?
Lục Võ nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ kêu lão nô bộc thay quần áo cho ông, sau đó đi ra cửa nghênh đón khách.
Khi ông chống quải trượng tới cửa, hai vợ chồng nhị phòng đã đến từ lâu, vẻ mặt vui mừng, dẫn theo nữ nhi của mình ở cửa nghênh đón khách. Nhưng mà đại phòng bên kia, Lục Tiễn ra cửa làm việc cũng không ở nhà, chỉ có con dâu cả Thẩm thị dẫn theo Miên Đường mới từ chỗ của nguyệt môn đi ra, sau đó ở một bên cửa nghênh đón.
Khi Lục Võ còn chưa đến gần, liền tinh mắt phát hiện, vị Trấn nam hầu kia lướt qua đám đông người đang chờ, thẳng tắp nhìn về phía Miên Đường, tựa hồ đang sốt ruột mà muốn đỡ nàng lên.
Nhưng hiện giờ với tình hình này, Lục Mộ lại âm thầm cảm thấy may mắn Miên Đường có một mối quan hệ bí ẩn như vậy, cho nên bây giờ nàng cũng khó mà gả được cho người đứng đắn trong sạch, ngược lại cũng miễn cho nhi nữ Thanh Anh của mình bị bỏ lỡ những mối nhân duyên tốt.
Cho nên hắn tránh nặng tìm nhẹ, chỉ chọn một đoạn sơ lược như Miên Đường bị mất trí nhớ nên đã đi theo một tên quân gia đi Tây Bắc nói cho Toàn thị nghe.
Lúc sau Toàn thị nghe xong, liền há to miệng, nửa ngày mới nói ra lời nói: “Các ngươi... hai người làm cữu cữu như các ngươi cũng thật giỏi! Làm sao có thể để lạc mất Miên Đường, còn rơi vào tình huống như vậy, cái này...... Việc này nếu như bị lan truyền đi ra ngoài, đừng nói nàng làm người không được, ngay cả danh dự cô nương của nhà chúng ta cũng bị hủy hoại theo hay sao?”
Lục Mộ trừng mắt nói: “Việc này có thể trách người làm cữu cữu chúng ta hay sao? Là nàng...... Ai nha, nhất thời cũng thể cùng ngươi nói rõ được, dù sao ngươi hiểu được lợi hại trong đó là được, ngàn vạn lần chớ có nói ra ngoài.
Bất quá chỉ dựa vào điểm này, nàng cũng sẽ không thể bằng Thanh Anh của chúng ta mà đi tranh đoạt mối nhân duyên tốt với Tô gia được. Hơn nữa, phụ thân của Miên Đường cũng không được tốt còn là một phạm nhân, Tô phu nhân cũng không dại đến mức tìm cho nhi tử của mình con gái của một tội thần đâu!”
Toàn thị thoáng yên tâm hơn một chút, cho nên hôm nay bà mới vội vàng chờ Miên Đường, thuận tiện nói gần nói xa gõ cổ vũ cho nàng. Rốt cuộc nàng lớn lên cũng đẹp, nếu chỉ bằng vào điểm này mà gài bẫy Tô công tử vào tròng, đến lúc đó người một nhà chẳng phải là nháo đến khó coi hay sao?
Nhưng không nghĩ tới nha đầu thối này ngược lại cùng bà không nể nang gì, cũng không phản ứng người ta. Cũng không nghĩ đến một khi những chuyện xấu hổ mất mặt của nàng đã bị người đã biết được, thì nàng còn có thể gả đi ra ngoài hay không!
Toàn thị ngượng ngùng cầm mấy quyển sổ sách, chỉ biết hậm hực mà trở về trong sân viện của mình.
Những ngày kế tiếp, Miên Đường thoáng có chút phiền lòng.
Có lẽ là bởi vì bị Miên Đường phát hiện, Phạm Hổ cũng trở nên tự nhiên hào phóng hơn, luôn chờ ở cửa phía sau khi Phương Nghỉ hoặc là Bích Thảo ra cửa, ủy thác cho các nàng mang vài thứ cho Liễu tiểu thư.
Miên Đường đem hai nha đầu ân cần dạy bảo một phen sau đó các nàng mới không dám nhận đồ nữa. Đến nỗi trong tháng kia lại gửi tới một bức thư nữa, nhưng Miên Đường cũng không hề nhận nữa.
Miên Đường tự biết nàng cả đời này cũng không thể cùng với Thôi Hành Chu, vốn dĩ là có duyên mà không có phận với nhau. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà lại ở chung một chỗ với nhau.
Một khi đã như vậy, cũng không nên tồn tại tâm tư tình cảm tiếc nuối làm gì.
Hắn thân là vương gia có công danh lớn lao, tôn quý như vậy, là người con rể được Thái Hậu suy xét chọn lựa. Mà nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhi của một tội nhân, đừng nói là so sánh với công chúa danh giá, ngay cả một cô nương trong sạch tầm thường của nhà người ta, cũng so không được.
Có lẽ khi Thôi Hành Chu ở cùng nàng, cũng đã động vài phần chân tình, đối với nàng nhớ mãi không quên. Nhưng kết quả thì có thể như thế nào? Hắn thật sự có thể làm chuyện cả chống lại cả thiên hạ, để cùng với nàng ở một chỗ bên nhau không?
Nếu nàng đối mặt chính là Thôi Cửu của bắc phố, nàng sẽ vô cùng tự tin mà bảo vệ này đoạn nhân duyên này. Nhưng hắn lại là Hoài Dương Vương Thôi Hành Chu, tình cảm hắn đối với nàng, thật thật giả giả trộn lẫn ở bên trong, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không thể nói rõ đâu là thật đâu là giả.
Thay vì như vậy, không bằng sớm kết thúc dứt khoát một chút, cũng miễn cho cả hai dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với nhau.
Bế môn cạnh ăn nhiều, dần dần, Phạm Hổ cũng không hề mang đồ tới nữa. Tuy rằng Miên Đường biết bọn họ vẫn ẩn ở trong bóng tối, nhưng cũng không ra quấy rầy nàng.
Bích Thảo làm việc có hiệu suất rất cao, đã nhiều ngày nay luôn có bà mối tới cửa tới hỏi thăm về tình cảnh của ngoại tôn nữ của Lục gia.
Mà vị Tô phu nhân kia, ban đầu muốn ở đây mấy ngày rồi đi, nhưng không biết vì sao, bởi vì một ít công việc vặt lại muốn ở lại thêm vài ngày.
Miên Đường ở trong vườn cùng bà chạm mặt qua vài lần. Mỗi lần Tô phu nhân đều sẽ thân thiện hỏi nàng một vài loại vấn đề về làm ăn.
Nhưng sau khi ngầm nghe ngóng được công việc làm ăn của Miên Đường chẳng qua chỉ là quản lý thay Lục gia, mà phụ thân nàng lại là tử tù của triều đình, nhiệt tình của Tô phu nhân giảm hẳn, sau đó liền khôi phục lại thưởng thức đối với tiểu thư Lục Thanh Anh.
Nhưng mà Miên Đường cũng có ý tốt mà nhắc nhở nhị mợ Toàn thị cùng biểu muội Thanh Anh, nàng hy vọng Nhị cữu cữu nếu thật sự muốn đính hôn cùng Tô gia, vẫn không nên chỉ nghe qua lời người khác giới thiệu, cần phải tự mình đi đến xung quanh Tô gia tìm hiểu một phen thì tốt hơn.
Bởi vì nàng cảm thấy Tô gia không giống với lời giới thiệu của Toàn lão gia, chưa chắc đã là gia đình giàu có đứng đắn gì.
Có lẽ lý do là cùng Thôi Hành Chu làm phu thê giả như vậy, Miên Đường học được rất nhiều thủ đoạn cần phải chú ý, đối với người nghi diễn xuất cũng có chút hiểu biết qua. Hai mẹ con Tô gia kia rất nhiều có rất nhiều chi tiết nhỏ đều thấy rất khả nghi.
Mà theo như nàng thấy, một gia đình quan chức nửa vời như nhị mợ như vậy cũng là bên tám lạng người nửa cân.
Chỉ là hai mẹ con kia lại không nghe lời khuyên bảo của Miên Đường. Đặc biệt là Lục Thanh Anh, nhận định Miên Đường là không ăn được nho thì nói nho chua. Ước chừng là Tô phu nhân chướng mắt nàng, mới ở sau lưng xúi giục như vậy.
Miên Đường kỳ thật còn chưa cùng Tô công tử chính thức gặp gỡ một lần, thí dụ như Tô công tử gần nhất luôn ở hoa viên ngẫu nhiên gặp được nàng, đi theo phía sau hàng ngâm thơ ra câu đối, để khoe khoang một phen.
Nói thật ra, Miên Đường vẫn luôn cho rằng khả năng chinh minh rất thưởng thức kiểu loại nam nhân thư sinh hào hoa phong nhã. Rốt cuộc trước kia vị Tử Du công tử cũng vậy, sau đó Thôi Hành Chu cũng thế.
Hai người kia dù nhân phẩm có tốt xấu ra sao, đều không phải cái là dạng người phù hoa khoe khoang gì, đơn cử xách ra người nào, cũng đều là những quý công tử khó gặp.
Làm Miên Đường hiện tại hoài nghi mắt nhìn nam nhân của chính mình kém đi rất nhiều, lại đối với phẩm vị cao của chính mình, có cảm giác rất kiêu ngạo vi diệu.
Nhưng tới khi thấy vị Tô công tử này, nàng thật sự là có điểm chán ghét đối với sự thưởng thức kiểu người “Hào hoa phong nhã” của mình. Nếu không phải e ngại Tô công tử là trận bảo nâng ở trong lòng bàn tay của một nhà Nhị cữu cữu, sau khi bị hắn theo sát đằng sau, Miên Đường thật là nhịn không được muốn quay lại đá cho hắn một cước.
Dù sao nàng cũng đã nói cho một nhà Nhị cữu cữu nghe, nếu như bọn họ cho rằng nàng nói bừa, thì nàng cũng không nói thêm cái gì nữa. Chỉ có thể sau lưng nói một tiếng cho ông ngoại, để cho trong lòng lão nhân gia hiểu rõ, có chuyện gì còn kịp thời ngăn cản nhà Nhị cữu cữu.
Bất quá ngày này Toàn thị chỉ vội vàng nói một phen, khẳng định rằng Miên Đường đã nhìn nhầm, đánh giá sai về người Tô gia.
Thì ra Toàn thị vốn dĩ cùng Tô phu nhân ước định là đi đến Tụy hoa lâu để thưởng thức da vịt chiên giòn nổi danh Tây Châu.
Không nghĩ tới Tô phu nhân lại nói, bà có một chất nhi ở phương xa cũng đi tới Tây Châu, cho nên Tô Miên công tử làm chủ, muốn ở Tụy hoa lâu mở tiệc chiêu đãi vị biểu ca kia, nếu như người nhà đoàn tụ, chỉ có thể lỡ hẹn cùng Toàn thị.
Toàn thị ở một bên hỏi thăm một chút, thế mới biết chất nhi của Tô phu nhân theo như lời bà ấy nói, là một người thừa kế tước vị hầu gia.
Từ lâu bà đã nghe phụ thân nói, Tô gia có một thân thích rất cao quý, nếu như có người nâng đỡ, thì Tô Miên công tử kia sẽ có tiền đồ vô lượng. Hiện tại xem ra thế nhưng là sự thật!
Còn vị Tô phu nhân này chẳng qua là tới Tây Châu để du ngoạn, vị thân thích hầu gia kia thế nhưng cũng theo tới đây. Có thể thấy được quan hệ anh em bà con phương xa kia rất thân mật khăng khít.
Toàn thị hiện giờ là một lòng một dạ muốn đem nữ nhi gả cho Tô gia, nghiễm nhiên đem vị hầu gia kia cũng coi như thân thích nhà mình.
Nhưng mà hiện giờ bọn họ ở Tụy hoa lâu mở gia yến, chính mình lại không có cơ hội để gặp gỡ hắn, thực sự là cảm thấy rất buồn bực, chỉ nghĩ ngày mai tìm được cớ gì đó, khiến cho Tô công tử dẫn đến đó, để cho nhà nhị gia nhà mình cũng có thể gặp gỡ vị hầu gia kia.
Có lẽ là trời cao đã nghe được lời cầu nguyện của bà, tới thời điểm gần buổi chiều, khi hai mẹ con trở về nghỉ tạm ở Lục gia Tô gia, cư nhiên còn mang theo một vị khách quý.
Thời điểm bảy tám chiếc xe ngựa có lọng che ngừng ở trước cửa Lục phủ, dẫn tới ánh mắt thăm dò của cả khu phố xung quanh.
Ôi thánh thần ơi, ngay cả trên chiếc bánh xe ngựa khảm không biết bao nhiêu là vàng, khiến cho người xem mắt đỏ tim đập.
Gã thủ vệ sai vặt một đường chạy chậm mà thông báo cho Lục Võ: “Lão...... Thái gia, có khách quý tới cửa! Tô công tử nói là có châu phủ Trấn nam hầu tới nơi này của chúng ta du ngoạn, nghe nói chúng ta trong phủ mới xây một sân hàn mai, cho nên cố ý tới cùng Tô công tử đến đây để bái phỏng, mạo muội xin được thưởng thức hoa mai ạ!”
Lục Võ nghe xong, nhưng cũng không có hoảng loạn như người gác cổng. Ông là người vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, cũng gặp qua nhiều quý nhân rồi.
Lại nói, nhà bọn họ bất quá trước hai ngày trước mới trồng một cây hoa mai, cũng không có khí chất được như rừng mai ở ngoại ô. Mà vị hầu gia này lại có hứng thú đến Lục gia để xem mai, đây có chuyện gì vậy?
Lục Võ nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ kêu lão nô bộc thay quần áo cho ông, sau đó đi ra cửa nghênh đón khách.
Khi ông chống quải trượng tới cửa, hai vợ chồng nhị phòng đã đến từ lâu, vẻ mặt vui mừng, dẫn theo nữ nhi của mình ở cửa nghênh đón khách. Nhưng mà đại phòng bên kia, Lục Tiễn ra cửa làm việc cũng không ở nhà, chỉ có con dâu cả Thẩm thị dẫn theo Miên Đường mới từ chỗ của nguyệt môn đi ra, sau đó ở một bên cửa nghênh đón.
Khi Lục Võ còn chưa đến gần, liền tinh mắt phát hiện, vị Trấn nam hầu kia lướt qua đám đông người đang chờ, thẳng tắp nhìn về phía Miên Đường, tựa hồ đang sốt ruột mà muốn đỡ nàng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.