Kiều Tàng

Chương 128:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Nhưng mà Vương gia đã phân phó rồi, hắn lại không thể không làm, cho nên chỉ có thể phát huy độ dày của da mặt, điềm nhiên mà nói: “Cái này đều là Vương gia phân phó, chúng ta không thể không làm...... Hơn nữa Vương gia còn nói, kêu người hãy chờ hắn.”

Miên Đường khó hiểu hỏi: “Chờ hắn? Chờ hắn để làm gì?”

Phạm Hổ hắn cũng không biết mà, chỉ có thể chiếu phân phó nói: “Ý tứ của Vương gia, là muốn Liễu cô nương trì hoãn một chút, đừng vội gả chồng.”

Miên Đường vốn dĩ cho rằng, hôm nay nghe được những lời bôi nhọ đầy miệng từ chỗ Tào gia, cũng đủ hoang đường rồi. Nhưng mà so sánh với Tây Bắc Hoài Dương Vương mà xem, căn bản là không đủ nhìn!

Chờ hắn? Không cần vội vã gả chồng? Đây đến cùng là cái lý lẽ cái gì a!

Miên Đường thậm chí hoài nghi, những lời này là Phạm Hổ bịa đặt ra. Bởi vì nàng thật sự nghĩ không ra Thôi Hành Chu là một người kiêu ngạo như vậy, sẽ nói ra những lời ngang ngược vô lý như vậy.

Nhưng mà ngay sau đó Phạm Hổ lại trịnh trọng đưa một phong Vương gia tự tay viết cho Miên Đường.

Miên Đường những chữ viết cứng cáp quen thuộc trên phong thư, tiếp cũng không tiếp, xoay người liền đi vào trong viện của mình.

Bích Thảo rót cho nàng một ly trà, sau đó thật cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, người có muốn ta đi điều tra một chút đám hạ nhân trong phủ hay không ạ?”

Miên Đường hít sâu một hơi nói: “Không cần, dựa vào bản lĩnh của Hoài Dương Vương, nếu như hắn muốn, thì một Lục phủ nho nhỏ này cũng đều ở trong lòng bàn tay hắn...... Ngươi đi theo bà tử trong phủ hỏi thăm xem, ở Tây Châu có bà mối nào đáng tin cậy chút, ngày mai mời một người tới đây.”

Bích Thảo cùng với Phương Nghi hai mắt nhìn nhau, việc hôn nhân đại sự sao có thể đem ra giận dỗi được chứ?

Nhưng mà chỉ nghe Miên Đường nói: “Hắn đều nói như vậy, nếu như Lục phủ không có bà mối tới cửa tới hỏi thăm ta, chẳng phải là có vẻ môn đình vắng vẻ hay sao?”

Nàng chính là muốn cho Thôi Hành Chu thấy rõ một chút, việc có gả chồng hay không, là do trưởng bối Lục phủ sẽ an bài, càng phải là tùy theo tâm tư của nàng. Hắn là một người sắp thành phò mã của người ta, không cần hắn phải nhọc lòng!

Tuy rằng quyết định như vậy, nhưng mà Miên Đường vẫn bị Thôi Hành Chu ương ngạnh làm cho tức giận đến độ một đêm không ngủ được, ngày hôm sau thời điểm mặt trời lên cao còn ăn vạ trong ổ chăn quay cuồng chưa dậy.

Nàng cũng biết chính mình không nên ngủ nướng nữa. Người làm đang đợi lãnh tiền trong Lục phủ quá nhiều, nàng cần phải tinh tế sắp xếp, cẩn thận chỉnh đốn một phen, chẳng qua trước đó vài ngày quá mệt mỏi, cho nên hôm nay hoàn toàn lười biếng.

Một lát sau, nàng có chút khát nước, muốn lấy nước uống trên bàn nhỏ ở gần mép giường, theo đó vén màn che lên một nửa, thì thấy một bức thư đặt ở trên bàn nhỏ.

Nhất định là hôm qua Phạm Hổ thấy nàng không nhận, liền đem bức thư cho hai nha hoàn phía sau nàng.

Miên Đường có ý định không xem, nghĩ một hồi định kêu Bích Thảo đem bức thư đi đốt cho đỡ chướng mắt. Nhưng mà sau khi ở trong ổ chăn trằn trọc, nàng lại duỗi thân vươn cánh tay mảnh khảnh ra. Đem phong thư kia cầm lấy, chậm rãi lấy ra rồi bắt đầu đọc.

Khi giấy viết trong thư được lấy ra, có một đóa hoa phong dao khô hong gió từ phong thư rơi xuống dưới.



Khi Miên Đường vân về bông hoa khô kia, nhưng lại mơ hồ nhớ tới một câu chuyện cũ — Thôi Hành Chu sai người xây dựng suối nước nóng ấm trong cốc nàng đã nhìn thấy loại hoa có hình thức kỳ lạ này, là một bông hoa nhỏ có màu lam nhạt. Bông hoa kia có hương vị rất thơm, Miên Đường rất thích ngửi mùi hương của nó, đáng tiếc nó nở không nhiều lắm, chỉ có một vài chùm nhỏ.

Lúc ấy Thôi Hành Chu tỏ vẻ, về sau sẽ trồng cho nàng một biển loại hoa phong dao này, đến lúc đó nàng có thể đi ngửi chán thì thôi.

Miên Đường đem bông hoa nhỏ kia đặt ở bên gối, sau đó chậm rãi đem thư mở ra xem.

Giấy viết thư rất dày, cư nhiên có bảy tám trang. Bất quá ngay cả khi Miên Đường đã xem đi xem lại ba lần, cũng không tìm được một ý tử đứng đắn nào.

Bên trong đơn giản là cuộc sống hàng ngày của hắn sau khi nàng rời đi.

Ví dụ như con mèo nhỏ nàng lưu tại trong viện đã sinh một đám mèo con. Hẳn chọn một con có thân màu trắng đuôi màu đen mang đến nuôi dưỡng ở trong soái trướng, bởi vì nó cùng nàng giống nhau rất thích ngủ nướng, cho nên đặt tên Vi Thụy Tiên, gọi là Miên nhi.

Những bộ quần áo nàng may cho hắn, đã bị bàn tay thô của Mạc Như giặt cho rách rồi. Nhưng mà cho dù hắn có mặc một bộ quần áo khác, tóm lại vẫn cảm thấy không thoải mái bằng cái áo cũ kia.

Trong u cốc đã trồng đầy hoa phong dao rồi, bất quá này hoa mọc nhiều lại dẫn đến lũ ong mật, khi ngắm hoa cần phải đội thêm mũ sa, hơn nữa trong sơn cốc đàn ong cứ bay vo ve khiến cho người không thể an tâm tắm rửa.

Nếu như không có chuyện quyết liệt trước khi sắp chia tay kia, thì chỉ xem từ nội dung bức thư này, chính là nói về cuộc sống hàng của trượng phu sau khi chia tay chưa được gặp lại ái thế nên lải nhải những câu chuyện đời thường của mình.

Miên Đường tự hỏi xem mình và hắn thì là cái thể loại phu thê gì? Chẳng lẽ là Hoài Dương Vương trước trận bất lợi, nhất thời mất ăn mất ngủ, nhàm chán đến độ phải viết thư cho nàng để giải khuây hả?

Miên Đường xem xong bức thư, lại ngửi một hồi mùi thơm của hoa trên giấy viết thư một lúc, nhất thời bên tại phảng phất đều có tiếng những con ong mật vo ve bay loạn.

Người nọ cũng là có bệnh à, nếu đã nhiều ong mật như thế, vì sao còn muốn đi tắm? Hẳn còn nói bị ong mật đốt cho vài lần, cũng không biết có nghiêm trọng hay không nữa......

Chờ Miên Đường nhận thấy được miệng mình thế nhưng trong lúc lơ đãng lại nhếch lên, trong lòng giật mình, vội vàng thu hồi lại ý cười, sau đó chậm rãi đứng dậy, đem bức thư đi tới lò sưởi để đốt.

Bất quá đóa hoa phong dao hong gió kia, nàng vốn muốn đem đến bếp lò đốt đi, lúc sau suy nghĩ vẫn là nên kẹp ở trong một quyển sách hay xem hằng ngày. Mùi của loại hoa kia quá là nổi bật, có thể đem trang sách ướp như huân hương cũng thơm nức hơn một chút.

Lặn lộn một phen như thế này, sự lười biếng lúc trước cũng tiêu tán hơn một chút, Miên Đường chải qua đầu tóc, sau lại thay quần áo để chuẩn bị ăn cơm.

Nàng thức dậy muộn một chút, cho nên khi đến ăn bữa sáng cũng có chút không đúng giờ. Trừ bỏ một nồi cháo nhỏ đang hâm nóng, còn có một đĩa gan ngỗng. Xem ra cuối cùng Phạm Hổ vẫn tìm mọi cách mà đem con ngỗng tuyết phương Bắc nhét vào sau bếp của Lục phú.

Miên Đường không muốn ăn, nhưng mà nghĩ đến không thể lãng phí nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng vẫn là gắp một đũa, nhưng đến khi ăn vào trong miệng, lại không phải là vị thơm ngọt như trong trí của nàng

Sau khi vội vàng uống một chén cháo, nàng liền muốn đi phòng thu chi để kiểm kê sổ sách.



Bất quá khi đi đến một nửa, vừa vặn thấy nhị mợ Toàn thị cũng đi phòng thu chi để thẩm tra đối chiếu tiền công trong chi tiêu, vừa lúc đi theo Miên Đường cùng đi.

Miên Đường nhìn mặt nhị mợ bị lạnh có chút đỏ lên, bộ dáng dường như đã bị đông lạnh ở trong vườn một hồi lâu.

Nhưng mà nhị mợ lại nói là “Vừa vặn” gặp phải, nên nàng cũng không tiện hỏi nhị mợ có phải sáng sớm đã cố ý ở đây chờ mình hay không.

Chặng đường đi đến phòng thu chi lộ cũng không quá dài, nhưng Toàn thị tựa hồ có rất nhiều câu hỏi còn chưa xong. Đầu tiên là hỏi Miên Đường lần này đi phòng thu chi làm cái gì.

Miên Đường tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói là trợ giúp ông ngoại nhìn xem mấy năm nay danh sách những thứ đã cấp cho nhóm nguyên lão trong tiêu cục, và giúp lão nhân gia ngài tổng hợp lại một chút.

Ngay sau đó Toàn thị lại hàm súc hỏi Miên Đường muốn tìm một nhà chồng như thế nào. Nàng có một cháu trai nhà bà con xa, trong nhà cũng được tính là giàu có, làm người cũng thành thật đáng tin cậy, chẳng qua lúc đầu đã chết một một thê tử, cho nên hắn cũng không ngại việc tục huyền cũng không nhất thiết phải là một cô nương gia. Chỉ Là vẫn chưa tìm được một người thích hợp, nếu như Miên Đường thấy vừa ý, bà có thể đề cập với cùng cha chồng.

Miên Đường nghe thế, liền quay đầu nhìn nhị mợ liếc mắt một cái.

Toàn thị cũng đang cười ngâm ngâm mà nhìn nàng, bất quá ánh mắt kia tựa hồ còn có thêm ý khác. Miên Đường không ngại việc nhị mợ đã biết chính mình lúc ở Tây Bắc đã cùng người ta trở thành phu thê, nhưng mà nhị mợ lại lấy lời này tới nhắc nhở mình, liền thấy có chút buồn cười.

Vì thế, nàng cũng nhịn không được cất tiếng cười nói: “Cảm ơn nhị mợ đã nghĩ cho ta, đã tuyển cho ta một mới nhân sự thích hợp như vậy. Nhưng ta thật sự không nghĩ đến việc gả chồng quá sớm...... Đã đến phòng thu chi, ta phải đi kiểm toán sổ sách, nhị mợ cứ thong thả tự nhiên......”

Nói xong, nàng cất bước vào buồng trong của phòng thu chi, trên bàn nhỏ của buồng trong đã bày xong số sách, chỉ chờ Miên Đường xem.

Toàn thị nhìn Miên Đường ngay cả đầu cũng không quay lại mà vào thẳng buồng trong, tức khắc mặt mũi buông lỏng trầm xuống, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui. Bà muốn cùng nha đầu này nói chuyện thật tốt, vậy mà nha đầu chết tiệt kia ngược lại quá mức không biết điều!

Hơn nữa rõ ràng là nhị phòng đang chưởng gia, nhưng hiện tại cha chồng lại mở miệng nói mọi chi tiêu bên ngoài phủ đều giao cho Miên Đường quản lý, đây được tính là cái chuyện gì vậy!

Còn có một điểm chết người chính là, hôm qua khi đi chùa miếu dâng hương, đại phòng Thẩm thị sau đó cũng đi. Vị Tô phu nhân kia lại trong lời nói như có như không mà cùng Thẩm thị hỏi thăm về Liễu Miên Đường, thẳng đến khi Toàn thị nghe được đều cảm thấy bực mình.

Bởi vì lúc trước khi Tô gia tới tìm chính mình, bà ta được phụ thân ủy thác, mang cho Toàn thị một cái rương, lúc này mới ở chỗ này dừng lại mấy ngày.

Phụ thân bà lúc trước cùng Tô gia cũng không có nói đến việc đính hôn, nhưng mà cũng để lộ ra điểm ý tứ, kế tiếp, phải xem khi Tô gia tới Tây Châu du ngoạn, nữ nhi Toàn thị có bản lĩnh lọt vào mắt Tô gia hay không.

Cái này còn chưa kể, nếu như Tô phu nhân lại muốn thay đàn đổi dây, mặt khác lại nhìn trúng Miên Đường, thì đây được coi là chuyện gì đây!

Ban đêm ngày hôm qua, Toàn thị gấp đến độ nói chuyện của Tô phu nhân cho trượng phu Lục Mộ. Chỉ là Lục Mộ lại không quá để bụng, chỉ hừ hừ nói: “Đó là bà ta không biết những việc mà Liễu Miên Đường đã làm, lá gan dù có bao lớn, mới dám rước một tức phụ về nhà như vậy!”

Toàn thị cảm thấy trong lời nói Lục Mộ có ẩn ý, nhanh chóng ngồi dậy lay Lục Mộ để hỏi cặn kẽ.

Lục Mộ tự biết mình nói lỡ lời. Mà những việc trên núi cũng không thể nói hết được. Vì thế lược những điểm quan trọng, chỉ nói khi Miên Đường bị mất trí nhớ đã bị người lừa, cùng với người ta làm phu thê hai năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook