Chương 12:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Bất quá hắn ngủ nướng, sau khi Liễu Miên Đường rời giường, lại ước chừng ngủ một canh giờ sau mới dậy.
Khi tỉnh lại, một đôi mắt tuấn tú còn mang theo tơ máu, căn bản nhìn không ra bộ dáng mệt mỏi khi ngủ.
Lúc hầu hạ quan nhân rửa mặt, Liễu Miên Đường nhìn thấy có chút đau lòng. Sau khi Thôi gia lụi bại, quan nhân nhất định sẽ lo lắng hết lòng, vì kế sinh nhai mà bôn ba khắp nơi, không được ngủ yên?
Nhưng sau khi quan nhân tỉnh lại, không hề oán giận, cho dù thân mặc áo lót, lại ưu nhã như mặc áo nho giáo thong dong rửa mặt súc miệng.
Liễu Miên Đường rất hâm mộ sự ôn lương văn nhã sinh ra từ trong xương tủy của Thôi Cửu gia, cho nên nhặt quần áo của quan nhân treo trên bình phong, tự mình ra sức ủi áo ngoài, muốn quan nhân ra khỏi cửa càng chu đáo hơn.
Nhưng sau khi đặt than vào hỏa đấu có chút nặng, cổ tay Miên Đường vô lực, có chút không cầm nổi hỏa đấu, làm cho Lý ma ma ở một bên nhìn mà kinh hãi, sợ nàng lật ngược hỏa đấu, đốt hỏng áo khoác của chủ tử, làm cho hắn không thể ra ngoài.
Thừa dịp thời gian Lý ma ma ủi quần áo, trước tiên Liễu Miên Đường thay quan nhân múc cháo nóng vừa mới nấu xong, lại đem những món phụ tinh tế do câm phụ (người phụ nữ câm) bưng tới đặt lên mặt bàn, sau đó hỏi: “Cửa hàng của quan nhân ở đâu? Đêm qua chàng ăn không ngon, trưa nay, ta gọi Lý ma ma nướng thịt, sau đó trưa nay mang tới cho chàng ăn.”
Tuy rằng hôm qua Thôi Hành Chu phân phó gã sai vặt mua cửa hàng, nhưng bây giờ còn chưa có hồi âm, hắn làm sao có thể nói ra cửa hàng hư ảo này.
Có lẽ là do đêm qua không được nghỉ ngơi tốt, khuôn mặt tuấn tú luôn luôn ôn nhuận như ngọc của Cửu gia có chút âm trầm, nghe nàng hỏi, cũng lười phí tâm tư lừa gạt nàng, chỉ bớt việc nói: “Cửa hàng lúc trước định ra, chủ cửa hàng ban đầu đổi ý, trả lại tiền đặt cọc rồi thu hồi, lúc này...Còn chưa có cửa hàng.”
Liễu Miên Đường nghe vậy có chút tức giận, nặng nề buông đũa xuống nói: “Thương gia nào, sao lại không có tín như vậy?”
Thôi Hành Chu cũng không đáp lời, chuyên chú ăn bát cháo trắng của mình.
Liễu Miên Đường tự giác thất thố, vội vàng điều chỉnh tư thế ngồi, rụt rè nói: “Phu quân tuyệt đối không nên tức giận, cái gọi là chuyện tốt thường khó khăn, có lẽ hắn đổi ý lại là chuyện tốt!”
Nàng ấy nói thật lòng. Theo nàng thấy, quan nhân tuy rằng làm người rất tốt, nhưng lại có chút ngây thơ của con cháu phú quý, ngay cả cửa hàng đã xác định đều bị người ta ép buộc hủy bỏ liền có thể thấy được.
Nàng thân là nương tử của hắn, không thể ở một bên chê cười, tự mình giúp đỡ hắn mới xứng với hai chữ hiền đức.
Vì thế Liễu Miên Đường còn nói thêm: “Quan nhân, hàng xóm trước cửa đều là hộ gia đình cũ ở đây, chọn mua cửa hàng là chuyện lớn, không thể nóng vội, nếu chủ cửa hàng kia đổi ý, chi bằng cẩn thận cân nhắc lại rồi mới mua.”
Nghe nàng nói như vậy, Thôi Hành Chu cũng không lừa gạt nàng ra ngoài dong dài, liền ôn hòa nói: “Ta muốn đi huyện lân cận xã giao, nàng đã không có việc gì, vậy chuyện chọn mua cửa hàng liền giao hết cho nàng.”
Liễu Miên Đường nghe xong, lại chớp chớp đôi mắt quyến rũ, chần chờ nói: “Lúc trước ta bị bệnh nặng, rất nhiều chuyện đều không nhớ được. Nếu làm hỏng thì phải làm sao?”
Thôi Cửu mỉm cười: “Dù sao chuyện tồi tệ cũng xảy ra rồi, chẳng qua là ở trong tối để hại người, chọn mua một cửa hàng mà thôi, gặp được cái nàng thích, mua là được.”
Miên Đường đối với nửa câu trước của phu quân làm như không nghe thấy, lại cảm thấy nửa câu sau này rất có khí khái nam nhi, thiên kim tán tận còn trở lại.
Tuy rằng gia cảnh sa sút, phu quân rốt cuộc cũng lớn lên trong đống phú quý, tầm mắt kiến thức cũng không phải là loại tiểu dân phố phường.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn trầm tĩnh của hắn, ánh mắt Miên Đường không khỏi lại nhu hòa thêm vài phần.
Nàng thầm hạ quyết tâm: nhất định không được phụ sự tín nhiệm của quan nhân, mua một cửa hàng làm ăn phát đạt.
Lời của kẻ thầu bộ này: Aizzz mọi người ạ, tưởng truyện hay, nhưng khó làm quá, tác giả viết truyện sai chính tả không nói, truyện còn bị đánh bản quyền, khổ cái thân già cỗi của tôi, còn chưa nói tác giả còn dùng từ địa phương viết truyện, quá nhọc nhằn, muốn bỏ cuộc, mọi người vote 5 sao cho tui có động lực nhe.
Thôi Hành Chu ở đây nhàm chán trì hoãn một đêm, cũng đủ rồi.
Hắn ăn điểm tâm xong, lại ở cửa nhà phân phó Lý ma ma vài câu, liền lên xe nghênh ngang rời đi.
Về phía trấn Linh Tuyền, hắn vẫn yên tâm, bởi vì ngoại trừ Lý ma ma trong nhà theo dõi Liễu Miên Đường, bên ngoài còn có vô số người theo dõi ngầm, nếu như tên phản tặc Lục Văn hiện thân, nhất định sẽ khiến hắn có đến mà không có về.
Lại nói Miên Đường, chỉ suốt ngày loanh quanh ở nhà, chợt cảm thấy cuộc sống bình thản nhàm chán có chút trở lại.
Khi tỉnh lại, một đôi mắt tuấn tú còn mang theo tơ máu, căn bản nhìn không ra bộ dáng mệt mỏi khi ngủ.
Lúc hầu hạ quan nhân rửa mặt, Liễu Miên Đường nhìn thấy có chút đau lòng. Sau khi Thôi gia lụi bại, quan nhân nhất định sẽ lo lắng hết lòng, vì kế sinh nhai mà bôn ba khắp nơi, không được ngủ yên?
Nhưng sau khi quan nhân tỉnh lại, không hề oán giận, cho dù thân mặc áo lót, lại ưu nhã như mặc áo nho giáo thong dong rửa mặt súc miệng.
Liễu Miên Đường rất hâm mộ sự ôn lương văn nhã sinh ra từ trong xương tủy của Thôi Cửu gia, cho nên nhặt quần áo của quan nhân treo trên bình phong, tự mình ra sức ủi áo ngoài, muốn quan nhân ra khỏi cửa càng chu đáo hơn.
Nhưng sau khi đặt than vào hỏa đấu có chút nặng, cổ tay Miên Đường vô lực, có chút không cầm nổi hỏa đấu, làm cho Lý ma ma ở một bên nhìn mà kinh hãi, sợ nàng lật ngược hỏa đấu, đốt hỏng áo khoác của chủ tử, làm cho hắn không thể ra ngoài.
Thừa dịp thời gian Lý ma ma ủi quần áo, trước tiên Liễu Miên Đường thay quan nhân múc cháo nóng vừa mới nấu xong, lại đem những món phụ tinh tế do câm phụ (người phụ nữ câm) bưng tới đặt lên mặt bàn, sau đó hỏi: “Cửa hàng của quan nhân ở đâu? Đêm qua chàng ăn không ngon, trưa nay, ta gọi Lý ma ma nướng thịt, sau đó trưa nay mang tới cho chàng ăn.”
Tuy rằng hôm qua Thôi Hành Chu phân phó gã sai vặt mua cửa hàng, nhưng bây giờ còn chưa có hồi âm, hắn làm sao có thể nói ra cửa hàng hư ảo này.
Có lẽ là do đêm qua không được nghỉ ngơi tốt, khuôn mặt tuấn tú luôn luôn ôn nhuận như ngọc của Cửu gia có chút âm trầm, nghe nàng hỏi, cũng lười phí tâm tư lừa gạt nàng, chỉ bớt việc nói: “Cửa hàng lúc trước định ra, chủ cửa hàng ban đầu đổi ý, trả lại tiền đặt cọc rồi thu hồi, lúc này...Còn chưa có cửa hàng.”
Liễu Miên Đường nghe vậy có chút tức giận, nặng nề buông đũa xuống nói: “Thương gia nào, sao lại không có tín như vậy?”
Thôi Hành Chu cũng không đáp lời, chuyên chú ăn bát cháo trắng của mình.
Liễu Miên Đường tự giác thất thố, vội vàng điều chỉnh tư thế ngồi, rụt rè nói: “Phu quân tuyệt đối không nên tức giận, cái gọi là chuyện tốt thường khó khăn, có lẽ hắn đổi ý lại là chuyện tốt!”
Nàng ấy nói thật lòng. Theo nàng thấy, quan nhân tuy rằng làm người rất tốt, nhưng lại có chút ngây thơ của con cháu phú quý, ngay cả cửa hàng đã xác định đều bị người ta ép buộc hủy bỏ liền có thể thấy được.
Nàng thân là nương tử của hắn, không thể ở một bên chê cười, tự mình giúp đỡ hắn mới xứng với hai chữ hiền đức.
Vì thế Liễu Miên Đường còn nói thêm: “Quan nhân, hàng xóm trước cửa đều là hộ gia đình cũ ở đây, chọn mua cửa hàng là chuyện lớn, không thể nóng vội, nếu chủ cửa hàng kia đổi ý, chi bằng cẩn thận cân nhắc lại rồi mới mua.”
Nghe nàng nói như vậy, Thôi Hành Chu cũng không lừa gạt nàng ra ngoài dong dài, liền ôn hòa nói: “Ta muốn đi huyện lân cận xã giao, nàng đã không có việc gì, vậy chuyện chọn mua cửa hàng liền giao hết cho nàng.”
Liễu Miên Đường nghe xong, lại chớp chớp đôi mắt quyến rũ, chần chờ nói: “Lúc trước ta bị bệnh nặng, rất nhiều chuyện đều không nhớ được. Nếu làm hỏng thì phải làm sao?”
Thôi Cửu mỉm cười: “Dù sao chuyện tồi tệ cũng xảy ra rồi, chẳng qua là ở trong tối để hại người, chọn mua một cửa hàng mà thôi, gặp được cái nàng thích, mua là được.”
Miên Đường đối với nửa câu trước của phu quân làm như không nghe thấy, lại cảm thấy nửa câu sau này rất có khí khái nam nhi, thiên kim tán tận còn trở lại.
Tuy rằng gia cảnh sa sút, phu quân rốt cuộc cũng lớn lên trong đống phú quý, tầm mắt kiến thức cũng không phải là loại tiểu dân phố phường.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn trầm tĩnh của hắn, ánh mắt Miên Đường không khỏi lại nhu hòa thêm vài phần.
Nàng thầm hạ quyết tâm: nhất định không được phụ sự tín nhiệm của quan nhân, mua một cửa hàng làm ăn phát đạt.
Lời của kẻ thầu bộ này: Aizzz mọi người ạ, tưởng truyện hay, nhưng khó làm quá, tác giả viết truyện sai chính tả không nói, truyện còn bị đánh bản quyền, khổ cái thân già cỗi của tôi, còn chưa nói tác giả còn dùng từ địa phương viết truyện, quá nhọc nhằn, muốn bỏ cuộc, mọi người vote 5 sao cho tui có động lực nhe.
Thôi Hành Chu ở đây nhàm chán trì hoãn một đêm, cũng đủ rồi.
Hắn ăn điểm tâm xong, lại ở cửa nhà phân phó Lý ma ma vài câu, liền lên xe nghênh ngang rời đi.
Về phía trấn Linh Tuyền, hắn vẫn yên tâm, bởi vì ngoại trừ Lý ma ma trong nhà theo dõi Liễu Miên Đường, bên ngoài còn có vô số người theo dõi ngầm, nếu như tên phản tặc Lục Văn hiện thân, nhất định sẽ khiến hắn có đến mà không có về.
Lại nói Miên Đường, chỉ suốt ngày loanh quanh ở nhà, chợt cảm thấy cuộc sống bình thản nhàm chán có chút trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.