Chương 13:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Sau khi ăn sáng xong, mây đen tản đi, ánh mặt trời chiếu khắp con đường đá, phố Bắc một mảnh ấm áp trong sáng.
Liễu Miên Đường nhập gia tùy tục, đeo giày vào, lại bảo Lý ma ma chuẩn bị một cái rổ đậu phộng đã nướng qua, chạy vào trong hẻm nhỏ nói chuyện phiếm với mấy người hàng xóm.
Đối với sự gia nhập của hàng xóm mới, những phu nhân đó rất hoan nghênh. Sau khi chào hỏi lẫn nhau, liền thăm dò xem kỹ thuật thêu thùa may vá của tiểu nương tử Thôi gia.
Vừa nhìn xuống, các phu nhân đều có chút vui mừng. Xem ra ông trời công bằng, linh khí của tiểu nương tử Thôi gia này tất cả đều ở trên mặt, thế nhưng trên tay không có nửa điểm kết cấu, đường may thô ráp, cũng không sợ cấn chân quan nhân nhà nàng!
Nhìn ra người phụ nữ đẹp của Thôi gia không khéo léo, lòng ghen tị của các vị phu nhân nhất thời bình ổn, thêm vào Lý ma ma nướng đậu phộng ngon, bọn họ liền đối đãi với nương tử Thôi gia cũng càng thêm thân thiết hiền hoà.
Miên Đường cũng không đề cập tới chuyện cửa hàng của tướng công nhà mình bị phá sản, chỉ cười tủm tỉm mượn lời nhàn thoại thám thính thực hư các cửa hàng trên trấn, nhân tiện hỏi một chút mấy người chủ quán đang muốn bán cửa hàng, lúc trước ra giá bao nhiêu.
Những người phụ nữ này trò chuyện khí thế ngất trời, Lý ma ma ở một bên vẫn đen mặt.
Vương gia lập ý muốn những phu nhân này làm mồi, nhưng ngồi ở cửa lớn nhà mình có thể câu được phản tặc sao?
Vì thế mượn thời gian bọn họ tản ra về nhà làm cơm trưa, Lý ma ma nói với Miên Đường: “Phu nhân, nhóm hàng đầu tiên của Đông gia sắp được bày ra, hai ngày này nếu không chọn được cửa hàng tốt, chỉ sợ số hàng kia cũng không có chỗ để bày.”
Miên Đường lại nhìn về phía bà cười ngọt ngào: “Không vội, trong lòng ta đã có chút tính toán, buổi chiều liền đi trấn trên xem một chút, không thể trì hoãn chuyện lớn của quan nhân.”
Nói xong, nàng liền trở về phòng tìm quần áo buổi chiều muốn mặc.
Lý ma ma nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng của Liễu Miên Đường, trong lòng thở dài một hơi. Nói cho cùng, cô nương này kỳ thật cũng là con cái nhà tốt, nếu lúc trước không bị cướp đi, hẳn là sớm đã an ổn lập gia đình làm mẫu thân.
Bà hầu hạ người này có một năm, cũng rõ ràng tính tình cô nương này kỳ thật không tệ, hôm nay nhìn nàng một lòng chất phác muốn vì “quan nhân” chuẩn bị sinh ý, ngược lại có loại cảm giác xem phải bi kịch.
Chỉ mong tất cả thuận lợi, Liễu Miên Đường có thể giúp Vương gia sớm ngày bắt được tên phản tặc, đến lúc đó xem Vương gia có thể khai ân, bỏ qua cho cô nương số khổ như nàng hay không.
Nhưng khi Lý ma ma nhìn thấy Liễu Miên Đường sau khi thay quần áo, trong lòng thực sự sửng sốt. Mặc dù trong rương của Liễu Miên Đường cũng không có quần áo mới, nhưng cũng không cần chọn bộ cũ nát như vậy để mặc chứ? Nếu bà không nhìn lầm, bộ y phục kia hình như là lúc người đàn bà câm điếc treo củi trong viện tới mặc.
“Phu nhân, người đây là......” Không đợi Lý ma ma nói xong, Miên Đường đã ngắt lời bà: “Chọn mua đồ, mặc quần áo chỉnh tề sẽ trở thành dê béo đợi làm thịt. Ngươi có quần áo vải thô không, mau thay đi.”
Lý ma ma không có cách nào, chỉ có thể nghe theo lời của nàng, thay bộ quần áo cũ, đi theo Liễu Miên Đường ra ngoài.
Buổi sáng, những phu nhân kia ngược lại nhắc tới mấy chỗ cửa hàng địa điểm rất tốt, nhưng Miên Đường nhìn vài lần liền rời đi. Cuối cùng, khi nàng đi tới phố Đông, đột nhiên lấy ra một cái khăn dài che mặt, che mặt lại, lại phân phó Lý ma ma cũng che mặt, mới đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, đã tới một cửa hàng chật hẹp, treo bảng hiệu bán hàng, nàng đánh giá từ trên xuống dưới một phen, liền đi vào hỏi giá.
Cửa hàng này vốn là bán đồ ăn vặt, vách tường cửa hàng đều bị dầu mỡ cũ kỹ hun đến mờ nhạt, mặt tiền cửa hàng chật hẹp không nói, còn ở trong ngõ hẻm hẻo lánh, quả thực không phải là cửa hàng tốt gì.
Nhưng Liễu Miên Đường lại dường như để tâm, chậm rãi cởi khăn che mặt ra, không ngờ lại hỏi chủ quán giá khởi điểm của tiệm. Chủ quán kia lúc đầu thấy nàng ăn mặc keo kiệt, còn tưởng rằng chỉ là đến mua bánh rán, không nghĩ tới nàng lại nhắc tới chuyện của tiệm, không khỏi nghi ngờ đánh giá từ trên xuống dưới.
Bất quá tiểu nương tử này rất đẹp, cũng làm cho thái độ chủ quán hòa hoãn một chút, không trực tiếp coi nàng như ăn mày mà đuổi đi.
Nhưng hắn nói giá cả lại thật không có giới hạn, vừa nhìn liền không coi Liễu Miên Đường là người mua chân chính.
Miên Đường không chút hoang mang cười nói: “Thật không dám giấu diếm, nhà ta là buôn bán giấy tang, không cần đến mặt tiền cửa hàng đường hoàng, bất quá chỉ là treo một chữ ‘Điện’ mời chào hàng xóm mà thôi. Bằng không cũng sẽ không coi trọng cửa hàng nhỏ đã dùng từ lâu của nhà ngài, nếu ngài có thành ý trả giá, hôm nay ta có thể thay quan nhân làm chủ, ký khế đất, thỏa thuận xong việc tiền bạc.”
Chủ quán nghe nàng nói như vậy, đầu tiên là nhíu mày cảm thấy xui xẻo, sau đó đột nhiên ánh mắt sáng lên nói: “Lời này là thật?”
Liễu Miên Đường mỉm cười: “Tuyệt đối không nói đùa! Chỉ là buôn bán nhỏ, tiền trong tay không nhiều lắm, kính xin ngài cho một cái giá thành ý.”
Hai người cò kè mặc cả, Lý ma ma chỉ ở một bên yên lặng nghe, thuận tiện thu hồi lời mở đầu - cô nương Liễu gia cách vợ hiền rất xa, may mắn không có gả vào thương nhân Thôi gia hàng thật kia, bằng không nền tảng có dày hơn nữa cũng sẽ bị nàng làm tán gia bại sản.
Vương gia rõ ràng nói cho nàng biết muốn buôn bán đồ sứ, nàng lại một mực ham đồ rẻ, chọn mua cửa hàng bẩn thỉu chật hẹp này. Hơn nữa buổi sáng, những phu nhân kia còn nói, cửa hàng bánh rán này bởi vì cùng cửa hàng bánh nướng bên cạnh nổi lên hiềm khích, mấy lần động thủ, đều thiếu chút nữa đánh ra mạng người, bất đắc dĩ mới phải bán cửa hàng tìm chỗ khác.
Nhưng bởi vì cửa hàng bên cạnh có tiếng là ngang ngược, người biết gốc biết rễ đều không muốn tiếp xúc với hàng xóm xấu, ai cũng sẽ không đến mua, cho nên vẫn không bán đi.
Liễu Miên Đường nhập gia tùy tục, đeo giày vào, lại bảo Lý ma ma chuẩn bị một cái rổ đậu phộng đã nướng qua, chạy vào trong hẻm nhỏ nói chuyện phiếm với mấy người hàng xóm.
Đối với sự gia nhập của hàng xóm mới, những phu nhân đó rất hoan nghênh. Sau khi chào hỏi lẫn nhau, liền thăm dò xem kỹ thuật thêu thùa may vá của tiểu nương tử Thôi gia.
Vừa nhìn xuống, các phu nhân đều có chút vui mừng. Xem ra ông trời công bằng, linh khí của tiểu nương tử Thôi gia này tất cả đều ở trên mặt, thế nhưng trên tay không có nửa điểm kết cấu, đường may thô ráp, cũng không sợ cấn chân quan nhân nhà nàng!
Nhìn ra người phụ nữ đẹp của Thôi gia không khéo léo, lòng ghen tị của các vị phu nhân nhất thời bình ổn, thêm vào Lý ma ma nướng đậu phộng ngon, bọn họ liền đối đãi với nương tử Thôi gia cũng càng thêm thân thiết hiền hoà.
Miên Đường cũng không đề cập tới chuyện cửa hàng của tướng công nhà mình bị phá sản, chỉ cười tủm tỉm mượn lời nhàn thoại thám thính thực hư các cửa hàng trên trấn, nhân tiện hỏi một chút mấy người chủ quán đang muốn bán cửa hàng, lúc trước ra giá bao nhiêu.
Những người phụ nữ này trò chuyện khí thế ngất trời, Lý ma ma ở một bên vẫn đen mặt.
Vương gia lập ý muốn những phu nhân này làm mồi, nhưng ngồi ở cửa lớn nhà mình có thể câu được phản tặc sao?
Vì thế mượn thời gian bọn họ tản ra về nhà làm cơm trưa, Lý ma ma nói với Miên Đường: “Phu nhân, nhóm hàng đầu tiên của Đông gia sắp được bày ra, hai ngày này nếu không chọn được cửa hàng tốt, chỉ sợ số hàng kia cũng không có chỗ để bày.”
Miên Đường lại nhìn về phía bà cười ngọt ngào: “Không vội, trong lòng ta đã có chút tính toán, buổi chiều liền đi trấn trên xem một chút, không thể trì hoãn chuyện lớn của quan nhân.”
Nói xong, nàng liền trở về phòng tìm quần áo buổi chiều muốn mặc.
Lý ma ma nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng của Liễu Miên Đường, trong lòng thở dài một hơi. Nói cho cùng, cô nương này kỳ thật cũng là con cái nhà tốt, nếu lúc trước không bị cướp đi, hẳn là sớm đã an ổn lập gia đình làm mẫu thân.
Bà hầu hạ người này có một năm, cũng rõ ràng tính tình cô nương này kỳ thật không tệ, hôm nay nhìn nàng một lòng chất phác muốn vì “quan nhân” chuẩn bị sinh ý, ngược lại có loại cảm giác xem phải bi kịch.
Chỉ mong tất cả thuận lợi, Liễu Miên Đường có thể giúp Vương gia sớm ngày bắt được tên phản tặc, đến lúc đó xem Vương gia có thể khai ân, bỏ qua cho cô nương số khổ như nàng hay không.
Nhưng khi Lý ma ma nhìn thấy Liễu Miên Đường sau khi thay quần áo, trong lòng thực sự sửng sốt. Mặc dù trong rương của Liễu Miên Đường cũng không có quần áo mới, nhưng cũng không cần chọn bộ cũ nát như vậy để mặc chứ? Nếu bà không nhìn lầm, bộ y phục kia hình như là lúc người đàn bà câm điếc treo củi trong viện tới mặc.
“Phu nhân, người đây là......” Không đợi Lý ma ma nói xong, Miên Đường đã ngắt lời bà: “Chọn mua đồ, mặc quần áo chỉnh tề sẽ trở thành dê béo đợi làm thịt. Ngươi có quần áo vải thô không, mau thay đi.”
Lý ma ma không có cách nào, chỉ có thể nghe theo lời của nàng, thay bộ quần áo cũ, đi theo Liễu Miên Đường ra ngoài.
Buổi sáng, những phu nhân kia ngược lại nhắc tới mấy chỗ cửa hàng địa điểm rất tốt, nhưng Miên Đường nhìn vài lần liền rời đi. Cuối cùng, khi nàng đi tới phố Đông, đột nhiên lấy ra một cái khăn dài che mặt, che mặt lại, lại phân phó Lý ma ma cũng che mặt, mới đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, đã tới một cửa hàng chật hẹp, treo bảng hiệu bán hàng, nàng đánh giá từ trên xuống dưới một phen, liền đi vào hỏi giá.
Cửa hàng này vốn là bán đồ ăn vặt, vách tường cửa hàng đều bị dầu mỡ cũ kỹ hun đến mờ nhạt, mặt tiền cửa hàng chật hẹp không nói, còn ở trong ngõ hẻm hẻo lánh, quả thực không phải là cửa hàng tốt gì.
Nhưng Liễu Miên Đường lại dường như để tâm, chậm rãi cởi khăn che mặt ra, không ngờ lại hỏi chủ quán giá khởi điểm của tiệm. Chủ quán kia lúc đầu thấy nàng ăn mặc keo kiệt, còn tưởng rằng chỉ là đến mua bánh rán, không nghĩ tới nàng lại nhắc tới chuyện của tiệm, không khỏi nghi ngờ đánh giá từ trên xuống dưới.
Bất quá tiểu nương tử này rất đẹp, cũng làm cho thái độ chủ quán hòa hoãn một chút, không trực tiếp coi nàng như ăn mày mà đuổi đi.
Nhưng hắn nói giá cả lại thật không có giới hạn, vừa nhìn liền không coi Liễu Miên Đường là người mua chân chính.
Miên Đường không chút hoang mang cười nói: “Thật không dám giấu diếm, nhà ta là buôn bán giấy tang, không cần đến mặt tiền cửa hàng đường hoàng, bất quá chỉ là treo một chữ ‘Điện’ mời chào hàng xóm mà thôi. Bằng không cũng sẽ không coi trọng cửa hàng nhỏ đã dùng từ lâu của nhà ngài, nếu ngài có thành ý trả giá, hôm nay ta có thể thay quan nhân làm chủ, ký khế đất, thỏa thuận xong việc tiền bạc.”
Chủ quán nghe nàng nói như vậy, đầu tiên là nhíu mày cảm thấy xui xẻo, sau đó đột nhiên ánh mắt sáng lên nói: “Lời này là thật?”
Liễu Miên Đường mỉm cười: “Tuyệt đối không nói đùa! Chỉ là buôn bán nhỏ, tiền trong tay không nhiều lắm, kính xin ngài cho một cái giá thành ý.”
Hai người cò kè mặc cả, Lý ma ma chỉ ở một bên yên lặng nghe, thuận tiện thu hồi lời mở đầu - cô nương Liễu gia cách vợ hiền rất xa, may mắn không có gả vào thương nhân Thôi gia hàng thật kia, bằng không nền tảng có dày hơn nữa cũng sẽ bị nàng làm tán gia bại sản.
Vương gia rõ ràng nói cho nàng biết muốn buôn bán đồ sứ, nàng lại một mực ham đồ rẻ, chọn mua cửa hàng bẩn thỉu chật hẹp này. Hơn nữa buổi sáng, những phu nhân kia còn nói, cửa hàng bánh rán này bởi vì cùng cửa hàng bánh nướng bên cạnh nổi lên hiềm khích, mấy lần động thủ, đều thiếu chút nữa đánh ra mạng người, bất đắc dĩ mới phải bán cửa hàng tìm chỗ khác.
Nhưng bởi vì cửa hàng bên cạnh có tiếng là ngang ngược, người biết gốc biết rễ đều không muốn tiếp xúc với hàng xóm xấu, ai cũng sẽ không đến mua, cho nên vẫn không bán đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.