Chương 131:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Lần này hắn tới tây châu, là đặc biệt tới xem Miên Đường. Ai ngờ đến ở trên phố ngẫu nhiên gặp được Tô công tử. Hắn nhiệt tình mà cùng Hầu gia nói chuyện giao tình, mà khi Triệu hầu gia nghe nói hắn đang sống nhờ ở Lục phủ, cũng là có dụng tâm kín đáo, muốn mượn cớ này làm quen cùng Lục gia.
Vì thế làm mối quan hệ bà con xa liền ăn nhịp với nhau như vậy.
Miên Đường nghe thấy vậy liền nhíu mày nói: “Nếu đã không phải là thân thích ruột thịt, hầu gia hẳn là nên cùng người ta nói rõ ràng, bằng không người khác mượn tên tuổi của ngươi hành sự, chẳng phải là làm mất đi danh dự của nhà ngươi hay sao?”
Triệu Tuyền gật đầu thật mạnh: “Ta ngày thường hành sự hoang đường, là bởi vì không có người nào hiểu chuyện quản ta, bất quá lời nói của Liễu tiểu thư, ta tất nhiên sẽ nhớ kỹ trong lòng. Nếu như ngươi lại quản ta nhiều hơn nữa, thì ta còn phải thay người hầu phủ cảm tạ Liễu tiểu thư ngài nữa kìa!”
Về việc nội tình bên trong Thôi Hành Chu chia tay cùng Miên Đường, Triệu Tuyền cũng không hiểu rõ lắm.
Tây Bắc đại loạn đã được giải quyết, gần nhất triều đình cùng lão Thiền Vu và vương nữ bàn bạc, hình như có ý định bình định Tây Bắc. Thôi Hành Chu phân phối quân đội tới U Châu rồi, nhưng lại gặp một số việc ngoài ý muốn, nên nhất thời không thể quay trở lại được.
Lần này khi hắn đi U Châu gặp Thôi Hành Chu, Thôi Hành Chu liền không muốn nói đến sự tình của Liễu Miên Đường.
Chỉ vội vàng giải thích cho hắn một chút sự tình, sau đó đưa cho hắn dược liệu ưng cốt hoa, nhờ hắn làm hộ chế thành dược cao, cũng dặn dò Triệu Tuyền ngàn vạn lần đừng có nói cho Miên Đường là do hắn đưa, nếu không nàng sẽ không dùng. Chẳng qua dược hiệu chậm trễ không được, cho nên muốn Triệu Tuyền dùng thân phận của y lang trung, cùng nàng nói rõ lợi hại trong đó.
Sau khi xong, Thôi Hành Chu liền dỗ dành rồi đuổi hắn đi luôn rồi.
Bất quá Triệu Tuyền xem xét tình hình, ước chừng là Thôi Hành Chu bội tình bạc nghĩa, thấy Liễu nương tử vô dụng, liền không muốn phụ trách. Phương thuốc mỡ này hẳn là lương tâm cảm thấy day dứt nên muốn bồi thường cho nàng.
Kỳ thật không cần Thôi Hành Chu phân phó, hắn cũng sẽ không nói cho Liễu Miên Đường chân tướng, chỉ yên tâm thoải mái mà đem thuốc mỡ tử coi như là lễ gặp mặt của mình đưa cho Liễu tiểu thư.
Đối với việc Liễu Miên Đường không cần biết sự thật về Thôi Hành Chu, yêu cầu sức tưởng tượng cực kỳ lớn mật. Triệu hầu gia cho dù có hơi chút khiếm khuyết, nhất thời cũng không có nghĩ về phương diện này, chỉ toàn tâm toàn ý mà nghĩ đến việc làm sao để Liễu Miên Đường nhìn mình với con mắt khác.
Miên Đường cảm thấy nếu như Triệu Tuyền không có hầu gia, chỉ bằng cách hắn nói chuyện không đàng hoàng như vậy, thì có thể bị người ta đánh chết không biết bao nhiêu lần rôi.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Miên Đường lại móc ra ba trăm lượng ngân phiếu để ở trên quầy: “Ngươi không nói thuốc giá trị bao nhiêu tiền, ta liền lấy tùy hứng dùng, nếu như hầu gia không nhận, thì hãy đem thuốc lấy về đi.”
Triệu Tuyền chỉ có thể nhanh chóng đem ngân phiếu nhận lấy, lại dặn dò thêm về cách dùng thuốc như thế nào. Xong lúc này mới rời khỏi tiêu cục tử.
Sau khi Miên Đường trở về, ban đêm khi thật sự dùng thuốc mỡ này, chẳng qua chỉ dùng tay phải dùng thử, cùng ngày ban đêm cổ tay liền sinh ra nhiệt, làn da có cảm giác ngứa ngáy, giống như gân tay đã khô héo rốt cuộc cũng có cảm giác.
Đối với y thuật của Triệu Tuyền, Miên Đường vẫn rất là tin phục. Nếu như hẳn nói dùng được không sai, như vậy tay chân của mình qua không bao lâu nữa, là có thể tốt hơn rồi, tay chân sẽ không bị vô lực nữa.
Miên Đường cũng không mong gì xa vời, cũng không cầu mong có thể khôi phục như lúc ban đầu, chỉ cần có thể ứng phó với cuộc sống hằng ngày, không giống như một phế nhân, như vậy là đủ rồi. Vì thế mấy ngày kế tiếp, cứ đúng giờ theo định lượng mà dùng thuốc dán lên.
Về sự tinh của mẫu tử Tô gia kia, Miên Đường đem những gì nàng biết được, hàm súc mà nói cho ông ngoại nghe một lần.
Ông ngoại lại hầm hừ nói: “Ngươi nói xem, ta đã sớm nhắc nhở lão nhị. Nề hà vị quý nhân này là phụ thân lão tử của nhị mợ ngươi giới thiệu. Ngươi mợ nói, cha nàng đường đường là một tri huyện, kiến thức không thể so với ngươi và ta ít hơn được? Thanh Anh có phụ có mẫu, không tới phiên tạo lão nhân như ta nhọc lòng, nhưng còn ngươi...... Làm sao lại cùng vị Triệu hầu gia kia quen biết được vậy?”
Lão gia tử có đôi mắt rất tinh, Miên Đường tự biết nhất định là đã bị hắn lão nhân gia nhìn ra sơ hở rồi, nhưng mà nàng cũng không hoảng loạn, chỉ là dựa theo một số tình huống đã cùng Triệu Tuyền thống nhất đối chiếu qua, sơ lược nói qua một lần.
Lục Võ biết ngoại tôn nữ đều có chủ ý của chính mình, nếu như quản quá nhiều sẽ hoàn toàn tác dụng ngược. Nhưng vẫn dùng lời nói thấm thía mà nhắc nhở nàng: “Con à, ngươi đều không phải là kiểu người có mí mắt thô thiển, cho dù hắn là thật sự là hầu gia, thì hầu môn kia cũng không dễ tiến vào đâu, ngươi cần phải nhớ rõ những lời mẫu thân ngươi đã nói, trăm triệu lần chớ có tham niệm phú quý, nhất thời nghĩ sai mọi việc cả đời......”
Miên Đường cười nói: “Xin ông ngoại cứ yên tâm, con cùng Triệu hầu gia thật sự là trong sáng không có gì cả. Gia cảnh hắn như vậy, con cũng không dám trèo cao.”
Lục Võ nhìn bộ dáng Miên Đường thật sự không thèm để ý đến hầu gia, trong lòng cũng buông lỏng được một chút.
Cũng phải, Miên Đường lại không phải giống như nha đầu của nhị phòng kia, chỉ một lòng truy đuổi phú quý, cho dù là cái hầu gia, Miên Đường nhà ông cũng sẽ không muốn kẻ sang bắt quàng làm họ.
Nhưng mà đã nhiều ngày rồi vị Triệu hầu gia kia lại liên tục thay đổi biện pháp kiếm cớ để tới phủ, đặc biệt là khi mỗi lần có bà mối tới dò hỏi tình huống của Miên Đường, hắn toàn ngắt lời người ta, thật sự là chọc cho người ta phiền chán mà.
Ngày mai ông sẽ phân phó người gác cổng, đóng cửa lại từ chối tiếp khách. Nhị phòng nếu như muốn leo lên người quyền quý, thì hãy đi ra khỏi phủ mà leo lên. Nhưng đừng có gây ra điều tiếng rắc rối gì đến người trong nhà này.
Bất quả Triệu Tuyển cũng không biết chính mình đã chọc cho người ta phiền, nếu Lục phủ vào không được, hắn dứt khoát trực tiếp đi tới cửa hàng tiêu cục, cách quầy cùng Miên Đường tán gẫu một chút cũng tốt.
Chỉ là thời gian Miên Đường sau đó lại ít đi tiêu cục hơn, thậm chí hầu gia cho người hỏi cũng không tìm thấy người.
Triệu Tuyền nhất thời ảo não cực kỳ. Hắn còn có công việc trong người, không thể ở lâu tại Tây Châu được, nếu như Miên Đường muốn trốn tránh mình, thì việc của hắn cùng nàng làm sao mà định ra bây giờ, làm sao mà đón nàng về hầu phủ đây?
Cho nên ngày hôm nay hắn cố ý chờ ở cửa sau của Lục gia, chỉ chờ Miên Đường ra ngoài, liền đem nỗi niềm ái mộ của mình đối với nàng, đem toàn bộ nói ra.
Miên Đường đã nhiều ngày nay vì tránh hầu gia, trước nay đều không đi cửa chính. Không nghĩ tới Triệu Tuyền thế nhưng lại cam nguyện đứng ở cửa sau này một nơi đầy thùng đựng cặn đồ ăn, bừa bộn như vậy mà chờ nàng.
Cẩn thận mà suy nghĩ, tuy rằng Triệu Tuyền cùng Thôi Hành Chu cùng nhau lừa mình, nhưng mà mà suy cho cùng, Triệu Tuyền biết y thuật lại cũng có lòng tốt, cũng cứu nàng một tính mạng.
Miên Đường cảm thấy hẳn là nên mời hầu gia uống một ly trà, thuận tiện cùng hắn đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.
Vì thế, Miên Đường liền mời hầu gia đi đến trà lâu ở cửa Đông trước, còn nàng sẽ đến sau.
Chờ đến hai người ngồi ở trong nhã gian của trà lâu, Miên Đường rót cho Triệu Tuyền một ly trà, sau đó thực uyển chuyển khách khí mà nói, nàng đối với hầu gia chỉ có cảm tình chứ không có tình cảm gì khác, còn xin Triệu hầu gia không cần chấp nhất, nên buông bỏ chấp niệm mới tốt cho cả hai.
Triệu Tuyền cảm thấy bị tổn thương lòng tự tôn, vốn dĩ cũng có chút khó chịu.
Nhưng nhìn thấy gương mặt như phù dung của Miên Đường, đặc biệt là ánh mắt linh động kia, lại chưa từ bỏ ý định nói: “Ta biết ngươi bị Thôi Cửu làm tổn thương quá nhiều, ta cũng không cầu cô nương lập tức có thể tiếp thu ta. Nhưng mà cô nương người là người trời sinh mảnh mai, vốn nên như đóa mẫu đơn kiều liên được người ta bảo bọc nuôi dưỡng. Nhưng hôm nay người sống nhờ tại nhà ông ngoại, bà mối suốt ngày tới cửa đều là một đám người thô tục khó ngăn nổi, làm sao có thể làm mối được cho người nhân duyên gì tốt cơ chứ?”
Miên Đường cười nói: “Những gì đám bà mối đó nói, mới là những gì xứng đáng với thân phận này của ta. Hầu gia mắt cao thân phận lại tôn quý, nên cũng chướng mắt những thứ này cũng phải. Nếu như ngươi muốn tìm nhân duyên phù hợp khác, thì nên tìm cấp bậc thân phận tương đương với mình...... Dựa vào tài năng và tướng mạo của hầu gia, tìm một vị công chúa cũng là cân xứng...
Triệu Tuyền lại xua tay nói: “Liễu tiểu thư chớ có rủa ta, nếu như thật sự bị cô công chúa nào nhìn trúng, cũng thật là muốn mạng của ta, ta cũng không muốn giống tên Thôi Cửu kia bị nhốt ở U Châu như vậy đâu, kết cục còn rơi vào hoàn cảnh què một chân nữa chứ......”
Nói đến một nửa, đã bị Triệu Tuyền vội vàng dừng lại.
Lần này hắn thật sự là một đường không cẩn thận nói lỡ miệng, tuy rằng lập tức im bặt, nhưng mà Miên Đường lại ngưng thần nhìn hắn, chần chờ hỏi: “Ngươi nói cái gì? Hắn...... Bị nhốt ở U Châu? Chân què”
Triệu Tuyền bất đắc dĩ gật đầu, nếu không cẩn thận lỡ miệng nói ra rồi, chỉ có thể nói thật: “Vốn dĩ ta không nghĩ ở trước mặt tiểu thư nhắc đến hắn, sợ làm mất hứng thú của tiểu thư
Miên Đường lại bình tĩnh nói: “Không sao, ngươi cứ nói hẳn hoi, biết đâu hôm nay ta lại có hứng thú ăn thêm mấy chén cơm”
Triệu Tuyền cảm thấy tuy rằng hiện giờ Miên Đường nói được mấy lời nhẫn tâm, nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng. Dù sao thì Miên Đường cũng bị Thôi Cửu bội tình bạc nghĩa, trong lòng khó tránh khỏi có sự oán hận.
Vì thế hắn liền nói tình cảnh thật sự của Thôi Hành Chu hiện giờ.
Hóa ra sau khi triều đình nhận được thư thỉnh cầu dẹp loạn trừ gian của vương nữ lão Thiền Vu, cũng cố ý với liên hợp với các bộ lạc Man tộc, để lật đổ đế chế của phiến vương, mong sớm ngày bình ổn chiến loạn ở biên quan.
Hơn nữa Thôi Hành Chu cư nhiên chủ trương ngừng chiến, thực sự làm cho người ta cảm thấy ngoài dự đoán.
Trong triều vẫn luôn có người phê bình Hoài Dương Vương cố ý mở rộng chiến tuyến, là để củng cố vây cánh của chính mình lớn mạnh. Nhưng mà lần này cùng vương nữ nghị hòa, chính Hoài Dương Vương tự mình viết thư, cũng đủ thấy hắn một lòng vì triều đình mà trung thành tận tâm, khiến cho những kẻ tự xưng là quân tử hay mắng hắn đó nhất thời không nói được gì.
Mà Ngô Thái Hậu, rốt cuộc chủ động đem công chúa tứ hôn cho Thôi Hành Chu, là có tâm tư muốn mượn hắn ra sức vì mình để tùy ý sai khiến.
Bất quá vị công chúa kia của Ngô Thái Hậu, thật sự là được nuông chiều từ bé, hôn nhân của nàng cũng không phải muốn là có thể một trương thánh chỉ là tùy tiện bài bố thế nào cũng được.
Vì thế khi triều đình ban bố chiếu thư, người của Binh Bộ, sẽ được điều đến tiếp quản đội quân ở Tây Bắc cũng sớm ngày cùng vương nữ liên hợp các bộ lạc để nghị hòa. Sau khi Thôi Hành Chu nhập kinh, để công chúa sẽ tự mình gặp mặt hắn rồi xem, sau đó mới lại ban bố thánh chỉ.
Vì thế làm mối quan hệ bà con xa liền ăn nhịp với nhau như vậy.
Miên Đường nghe thấy vậy liền nhíu mày nói: “Nếu đã không phải là thân thích ruột thịt, hầu gia hẳn là nên cùng người ta nói rõ ràng, bằng không người khác mượn tên tuổi của ngươi hành sự, chẳng phải là làm mất đi danh dự của nhà ngươi hay sao?”
Triệu Tuyền gật đầu thật mạnh: “Ta ngày thường hành sự hoang đường, là bởi vì không có người nào hiểu chuyện quản ta, bất quá lời nói của Liễu tiểu thư, ta tất nhiên sẽ nhớ kỹ trong lòng. Nếu như ngươi lại quản ta nhiều hơn nữa, thì ta còn phải thay người hầu phủ cảm tạ Liễu tiểu thư ngài nữa kìa!”
Về việc nội tình bên trong Thôi Hành Chu chia tay cùng Miên Đường, Triệu Tuyền cũng không hiểu rõ lắm.
Tây Bắc đại loạn đã được giải quyết, gần nhất triều đình cùng lão Thiền Vu và vương nữ bàn bạc, hình như có ý định bình định Tây Bắc. Thôi Hành Chu phân phối quân đội tới U Châu rồi, nhưng lại gặp một số việc ngoài ý muốn, nên nhất thời không thể quay trở lại được.
Lần này khi hắn đi U Châu gặp Thôi Hành Chu, Thôi Hành Chu liền không muốn nói đến sự tình của Liễu Miên Đường.
Chỉ vội vàng giải thích cho hắn một chút sự tình, sau đó đưa cho hắn dược liệu ưng cốt hoa, nhờ hắn làm hộ chế thành dược cao, cũng dặn dò Triệu Tuyền ngàn vạn lần đừng có nói cho Miên Đường là do hắn đưa, nếu không nàng sẽ không dùng. Chẳng qua dược hiệu chậm trễ không được, cho nên muốn Triệu Tuyền dùng thân phận của y lang trung, cùng nàng nói rõ lợi hại trong đó.
Sau khi xong, Thôi Hành Chu liền dỗ dành rồi đuổi hắn đi luôn rồi.
Bất quá Triệu Tuyền xem xét tình hình, ước chừng là Thôi Hành Chu bội tình bạc nghĩa, thấy Liễu nương tử vô dụng, liền không muốn phụ trách. Phương thuốc mỡ này hẳn là lương tâm cảm thấy day dứt nên muốn bồi thường cho nàng.
Kỳ thật không cần Thôi Hành Chu phân phó, hắn cũng sẽ không nói cho Liễu Miên Đường chân tướng, chỉ yên tâm thoải mái mà đem thuốc mỡ tử coi như là lễ gặp mặt của mình đưa cho Liễu tiểu thư.
Đối với việc Liễu Miên Đường không cần biết sự thật về Thôi Hành Chu, yêu cầu sức tưởng tượng cực kỳ lớn mật. Triệu hầu gia cho dù có hơi chút khiếm khuyết, nhất thời cũng không có nghĩ về phương diện này, chỉ toàn tâm toàn ý mà nghĩ đến việc làm sao để Liễu Miên Đường nhìn mình với con mắt khác.
Miên Đường cảm thấy nếu như Triệu Tuyền không có hầu gia, chỉ bằng cách hắn nói chuyện không đàng hoàng như vậy, thì có thể bị người ta đánh chết không biết bao nhiêu lần rôi.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Miên Đường lại móc ra ba trăm lượng ngân phiếu để ở trên quầy: “Ngươi không nói thuốc giá trị bao nhiêu tiền, ta liền lấy tùy hứng dùng, nếu như hầu gia không nhận, thì hãy đem thuốc lấy về đi.”
Triệu Tuyền chỉ có thể nhanh chóng đem ngân phiếu nhận lấy, lại dặn dò thêm về cách dùng thuốc như thế nào. Xong lúc này mới rời khỏi tiêu cục tử.
Sau khi Miên Đường trở về, ban đêm khi thật sự dùng thuốc mỡ này, chẳng qua chỉ dùng tay phải dùng thử, cùng ngày ban đêm cổ tay liền sinh ra nhiệt, làn da có cảm giác ngứa ngáy, giống như gân tay đã khô héo rốt cuộc cũng có cảm giác.
Đối với y thuật của Triệu Tuyền, Miên Đường vẫn rất là tin phục. Nếu như hẳn nói dùng được không sai, như vậy tay chân của mình qua không bao lâu nữa, là có thể tốt hơn rồi, tay chân sẽ không bị vô lực nữa.
Miên Đường cũng không mong gì xa vời, cũng không cầu mong có thể khôi phục như lúc ban đầu, chỉ cần có thể ứng phó với cuộc sống hằng ngày, không giống như một phế nhân, như vậy là đủ rồi. Vì thế mấy ngày kế tiếp, cứ đúng giờ theo định lượng mà dùng thuốc dán lên.
Về sự tinh của mẫu tử Tô gia kia, Miên Đường đem những gì nàng biết được, hàm súc mà nói cho ông ngoại nghe một lần.
Ông ngoại lại hầm hừ nói: “Ngươi nói xem, ta đã sớm nhắc nhở lão nhị. Nề hà vị quý nhân này là phụ thân lão tử của nhị mợ ngươi giới thiệu. Ngươi mợ nói, cha nàng đường đường là một tri huyện, kiến thức không thể so với ngươi và ta ít hơn được? Thanh Anh có phụ có mẫu, không tới phiên tạo lão nhân như ta nhọc lòng, nhưng còn ngươi...... Làm sao lại cùng vị Triệu hầu gia kia quen biết được vậy?”
Lão gia tử có đôi mắt rất tinh, Miên Đường tự biết nhất định là đã bị hắn lão nhân gia nhìn ra sơ hở rồi, nhưng mà nàng cũng không hoảng loạn, chỉ là dựa theo một số tình huống đã cùng Triệu Tuyền thống nhất đối chiếu qua, sơ lược nói qua một lần.
Lục Võ biết ngoại tôn nữ đều có chủ ý của chính mình, nếu như quản quá nhiều sẽ hoàn toàn tác dụng ngược. Nhưng vẫn dùng lời nói thấm thía mà nhắc nhở nàng: “Con à, ngươi đều không phải là kiểu người có mí mắt thô thiển, cho dù hắn là thật sự là hầu gia, thì hầu môn kia cũng không dễ tiến vào đâu, ngươi cần phải nhớ rõ những lời mẫu thân ngươi đã nói, trăm triệu lần chớ có tham niệm phú quý, nhất thời nghĩ sai mọi việc cả đời......”
Miên Đường cười nói: “Xin ông ngoại cứ yên tâm, con cùng Triệu hầu gia thật sự là trong sáng không có gì cả. Gia cảnh hắn như vậy, con cũng không dám trèo cao.”
Lục Võ nhìn bộ dáng Miên Đường thật sự không thèm để ý đến hầu gia, trong lòng cũng buông lỏng được một chút.
Cũng phải, Miên Đường lại không phải giống như nha đầu của nhị phòng kia, chỉ một lòng truy đuổi phú quý, cho dù là cái hầu gia, Miên Đường nhà ông cũng sẽ không muốn kẻ sang bắt quàng làm họ.
Nhưng mà đã nhiều ngày rồi vị Triệu hầu gia kia lại liên tục thay đổi biện pháp kiếm cớ để tới phủ, đặc biệt là khi mỗi lần có bà mối tới dò hỏi tình huống của Miên Đường, hắn toàn ngắt lời người ta, thật sự là chọc cho người ta phiền chán mà.
Ngày mai ông sẽ phân phó người gác cổng, đóng cửa lại từ chối tiếp khách. Nhị phòng nếu như muốn leo lên người quyền quý, thì hãy đi ra khỏi phủ mà leo lên. Nhưng đừng có gây ra điều tiếng rắc rối gì đến người trong nhà này.
Bất quả Triệu Tuyển cũng không biết chính mình đã chọc cho người ta phiền, nếu Lục phủ vào không được, hắn dứt khoát trực tiếp đi tới cửa hàng tiêu cục, cách quầy cùng Miên Đường tán gẫu một chút cũng tốt.
Chỉ là thời gian Miên Đường sau đó lại ít đi tiêu cục hơn, thậm chí hầu gia cho người hỏi cũng không tìm thấy người.
Triệu Tuyền nhất thời ảo não cực kỳ. Hắn còn có công việc trong người, không thể ở lâu tại Tây Châu được, nếu như Miên Đường muốn trốn tránh mình, thì việc của hắn cùng nàng làm sao mà định ra bây giờ, làm sao mà đón nàng về hầu phủ đây?
Cho nên ngày hôm nay hắn cố ý chờ ở cửa sau của Lục gia, chỉ chờ Miên Đường ra ngoài, liền đem nỗi niềm ái mộ của mình đối với nàng, đem toàn bộ nói ra.
Miên Đường đã nhiều ngày nay vì tránh hầu gia, trước nay đều không đi cửa chính. Không nghĩ tới Triệu Tuyền thế nhưng lại cam nguyện đứng ở cửa sau này một nơi đầy thùng đựng cặn đồ ăn, bừa bộn như vậy mà chờ nàng.
Cẩn thận mà suy nghĩ, tuy rằng Triệu Tuyền cùng Thôi Hành Chu cùng nhau lừa mình, nhưng mà mà suy cho cùng, Triệu Tuyền biết y thuật lại cũng có lòng tốt, cũng cứu nàng một tính mạng.
Miên Đường cảm thấy hẳn là nên mời hầu gia uống một ly trà, thuận tiện cùng hắn đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.
Vì thế, Miên Đường liền mời hầu gia đi đến trà lâu ở cửa Đông trước, còn nàng sẽ đến sau.
Chờ đến hai người ngồi ở trong nhã gian của trà lâu, Miên Đường rót cho Triệu Tuyền một ly trà, sau đó thực uyển chuyển khách khí mà nói, nàng đối với hầu gia chỉ có cảm tình chứ không có tình cảm gì khác, còn xin Triệu hầu gia không cần chấp nhất, nên buông bỏ chấp niệm mới tốt cho cả hai.
Triệu Tuyền cảm thấy bị tổn thương lòng tự tôn, vốn dĩ cũng có chút khó chịu.
Nhưng nhìn thấy gương mặt như phù dung của Miên Đường, đặc biệt là ánh mắt linh động kia, lại chưa từ bỏ ý định nói: “Ta biết ngươi bị Thôi Cửu làm tổn thương quá nhiều, ta cũng không cầu cô nương lập tức có thể tiếp thu ta. Nhưng mà cô nương người là người trời sinh mảnh mai, vốn nên như đóa mẫu đơn kiều liên được người ta bảo bọc nuôi dưỡng. Nhưng hôm nay người sống nhờ tại nhà ông ngoại, bà mối suốt ngày tới cửa đều là một đám người thô tục khó ngăn nổi, làm sao có thể làm mối được cho người nhân duyên gì tốt cơ chứ?”
Miên Đường cười nói: “Những gì đám bà mối đó nói, mới là những gì xứng đáng với thân phận này của ta. Hầu gia mắt cao thân phận lại tôn quý, nên cũng chướng mắt những thứ này cũng phải. Nếu như ngươi muốn tìm nhân duyên phù hợp khác, thì nên tìm cấp bậc thân phận tương đương với mình...... Dựa vào tài năng và tướng mạo của hầu gia, tìm một vị công chúa cũng là cân xứng...
Triệu Tuyền lại xua tay nói: “Liễu tiểu thư chớ có rủa ta, nếu như thật sự bị cô công chúa nào nhìn trúng, cũng thật là muốn mạng của ta, ta cũng không muốn giống tên Thôi Cửu kia bị nhốt ở U Châu như vậy đâu, kết cục còn rơi vào hoàn cảnh què một chân nữa chứ......”
Nói đến một nửa, đã bị Triệu Tuyền vội vàng dừng lại.
Lần này hắn thật sự là một đường không cẩn thận nói lỡ miệng, tuy rằng lập tức im bặt, nhưng mà Miên Đường lại ngưng thần nhìn hắn, chần chờ hỏi: “Ngươi nói cái gì? Hắn...... Bị nhốt ở U Châu? Chân què”
Triệu Tuyền bất đắc dĩ gật đầu, nếu không cẩn thận lỡ miệng nói ra rồi, chỉ có thể nói thật: “Vốn dĩ ta không nghĩ ở trước mặt tiểu thư nhắc đến hắn, sợ làm mất hứng thú của tiểu thư
Miên Đường lại bình tĩnh nói: “Không sao, ngươi cứ nói hẳn hoi, biết đâu hôm nay ta lại có hứng thú ăn thêm mấy chén cơm”
Triệu Tuyền cảm thấy tuy rằng hiện giờ Miên Đường nói được mấy lời nhẫn tâm, nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng. Dù sao thì Miên Đường cũng bị Thôi Cửu bội tình bạc nghĩa, trong lòng khó tránh khỏi có sự oán hận.
Vì thế hắn liền nói tình cảnh thật sự của Thôi Hành Chu hiện giờ.
Hóa ra sau khi triều đình nhận được thư thỉnh cầu dẹp loạn trừ gian của vương nữ lão Thiền Vu, cũng cố ý với liên hợp với các bộ lạc Man tộc, để lật đổ đế chế của phiến vương, mong sớm ngày bình ổn chiến loạn ở biên quan.
Hơn nữa Thôi Hành Chu cư nhiên chủ trương ngừng chiến, thực sự làm cho người ta cảm thấy ngoài dự đoán.
Trong triều vẫn luôn có người phê bình Hoài Dương Vương cố ý mở rộng chiến tuyến, là để củng cố vây cánh của chính mình lớn mạnh. Nhưng mà lần này cùng vương nữ nghị hòa, chính Hoài Dương Vương tự mình viết thư, cũng đủ thấy hắn một lòng vì triều đình mà trung thành tận tâm, khiến cho những kẻ tự xưng là quân tử hay mắng hắn đó nhất thời không nói được gì.
Mà Ngô Thái Hậu, rốt cuộc chủ động đem công chúa tứ hôn cho Thôi Hành Chu, là có tâm tư muốn mượn hắn ra sức vì mình để tùy ý sai khiến.
Bất quá vị công chúa kia của Ngô Thái Hậu, thật sự là được nuông chiều từ bé, hôn nhân của nàng cũng không phải muốn là có thể một trương thánh chỉ là tùy tiện bài bố thế nào cũng được.
Vì thế khi triều đình ban bố chiếu thư, người của Binh Bộ, sẽ được điều đến tiếp quản đội quân ở Tây Bắc cũng sớm ngày cùng vương nữ liên hợp các bộ lạc để nghị hòa. Sau khi Thôi Hành Chu nhập kinh, để công chúa sẽ tự mình gặp mặt hắn rồi xem, sau đó mới lại ban bố thánh chỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.