Chương 132:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Mà ai ngờ được, sứ thần ở U Châu do triều đình phải ra lại bị chặn đánh bất ngờ, Hoài Dương Vương tự mình dẫn binh đến giải vây, bởi vì cứu đặc sứ mà chịu mũi tên rơi từ trên ngựa xuống...... Nghe nói sau khi ngã xuống chân của hắn sau này sợ rằng sẽ bị tàn tật suốt đời......
Miên Đường chỉ yên lặng nghe, sau đó nắm chặt làn váy của mình, nàng không dám tưởng tượng ra, tên nam nhân kia kiêu ngạo như thế, thế nhưng từ đây biến thành...... Một người què!
“Ngươi không phải là thần y sao? Không phải có thể điều chế đan dược hồi phục gân cốt cho ta hay sao? Vì sao không đi chữa trị cho hắn, lại cố tình tới nơi này lãng phí thời gian ở chỗ ta làm gì chứ!” Sau khi nghe xong lời Triệu Tuyền nói, Miên Đường trầm mặc một hồi, đột nhiên lớn tiếng chất vấn nói hắn.
Triệu Tuyền bị Miên Đường quát, hắn thật sự cảm thấy vô tội, cuối cùng cũng bất đắc dĩ lại nói ra tình hình thực tế: “Cái ưng cốt hoa để nối tiếp gân cốt này...... Chính là chi vật vùng hoang vu hẻo lánh ở trên tuyết sơn, một trăm năm mới có thể ngẫu nhiên nở hoa một lần, hơn nữa thời gian hoa nở kỳ cực ngắn, không phải là thứ có tiền là có thể mua được. Thuốc này...... Haizz, thôi để ta nói thật với ngươi vậy! Kỳ thật...... Kỳ thật là Thôi Cửu đưa cho ta, cũng bảo ta hỗ trợ làm giúp, hắn cũng là dưới cơ duyên xảo hợp mới có được, phân lượng chỉ có bằng này, toàn bộ đều kêu ta đưa cho ngươi. Ta cũng khuyên hắn để lại một ít, nhưng mà hắn không chịu, chỉ giục ta nhanh chóng đưa cho ngươi, tránh cho mất đi công hiệu của thuốc......
Miên Đường gắt gao mím miệng, nàng không có lường trước đến việc này, thuốc mỡ kia bôi lập tức thấy hiệu quả thế nhưng lại là Thôi Hành Chu nhờ Triệu Tuyển mang tới. Càng không nghĩ tới, hắn dù biết rõ chính mình chân có thể bị què vĩnh viễn, vẫn nguyện ý đem toàn bộ thuốc tới để đưa cho nàng.
“Hắn thật sự sẽ bị tàn phế sao? Ngươi chẳng lẽ lại lừa gạt ta?” Miên Đường lạnh lùng thốt lên.
Không biết tại sao, Triệu Tuyền bị nàng nhìn chằm chằm đến mức không nhịn được mà rùng mình một cái, sau đó chỉ lên trời mà thề, lần này là tuyệt đối không phải lừa gạt. Chân Thôi Cửu bị thương là do hắn cùng đặc sứ cùng nhau tận mắt nhìn thấy, thật sự là nghiêm trọng.
Thôi Cửu bị sốt cao liên tục mấy ngày, sau đó Triệu Tuyền châm cứu cho hắn, hắn mới dần dần khôi phục và tỉnh lại.
Miên Đường rũ mí mắt xuống, chỉ nói rằng mình có chút mệt mỏi, để cho thị nữ tính tiền đơn hàng, sau đó không nói thêm gì nữa mà đi thẳng một mạch.
Triệu Tuyền trăm triệu lần không nghĩ tới, thái độ Miên Đường thế nhưng lại lãnh đạm như vậy, dường như không có việc gì, tuy nói Thôi Cửu lừa nàng là rất đáng giận, nhưng mà tình cảnh của hắn hắn bây giờ cũng thực đáng thương.
Hiện giờ bởi vì chân bị thương, đã không thể nhập kinh hòa hoãn quan hệ cùng Thái Hậu, sau đó chân còn có nguy cơ bị tàn tật suốt đời. Hắn đã buông tha cơ hội có thể chữa thương đem toàn bộ thuốc đó đưa cho Miên Đường, cho dù là thù hận lớn cỡ nào đi chăng nữa, cũng nên hòa hoãn một chút chứ hả.
Nhưng mà thái độ của Liễu Miên Đường lại lãnh đạm như vậy, không hề tỏ ra chút nào thương hại hắn.
Cái này làm cho hắn lại tan biến một ít sự chờ đợi đối với nữ tử kiều diễm trong the gian.
Bất quá cũng không thể trách Liễu nương tử tuyệt tình được, nàng bị Thôi Hành Chu kia lừa gạt đến độ quá tàn nhẫn, nhìn dáng vẻ hẳn là sẽ không tha thứ cho hắn rồi.
Trong lúc nhất thời, Triệu Tuyền lại có chút nóng lòng muốn thử, còn cảm thấy Thôi Cửu bại trận rồi, chính mình còn có chút hi vọng!
Ngày hôm sau, dưới sự hầu hạ của người hầu hắn, hắn ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị lại đi đến Lục gia bái phỏng, chính thức cùng Lục gia lão nhị thương nghị chuyện nạp Miên Đường làm quý thiếp.
Nhưng mà còn chưa tới Lục phủ, liền thấy trước cửa Lục gia lộn xộn, Lục gia đại gia tựa hồ như vội vã lên ngựa vội vàng đi ra bến tàu.
Hẳn thấy Lục Mộ đứng ở cửa, liền thử hỏi xem là có việc gì, Lục Mộ thần sắc mất tự nhiên nói: “Miên Đường bị bệnh, không thể gặp khách.”
Triệu Tuyền vừa nghe, thì càng muốn đi thăm Miên Đường, hắn vốn chính là lang trung, còn có cái cớ nào có thể so sánh với hắn tốt hơn?
Lục Mộ thấy hắn khăng khăng muốn đi, cũng rất bất đắc dĩ. Vốn dĩ vị hầu gia này cố ý muốn nạp Miên Đường làm thiếp, hắn còn cảm thấy trong lòng mừng thầm. Cảm thấy Miên Đường nếu có thể trèo cao đến như vậy cũng là phúc khí của nàng.
Nhưng mà hắn lại quên mất một điều rằng, cô cháu gái ngoại này của hắn, thật sự là cây non gây hoạ.
Ông nghĩ nếu như để cho hầu gia từ trong miệng người khác biết được việc này thì càng không ổn. Không bằng ông lựa lời nói ra tình hình thực tế, miễn cho về sau hôn sự này bị hủy. Vì thế hắn xoa tay nói: “Ai, hầu gia, đứa cháu gái ngoại này của ta thật sự là hoang dã, nghe nói tiêu cục có một chuyến áp tải hàng bằng thuyền ra đi đường đến Dễ Châu, cho nên ngày hôm qua nó cũng chả thèm chào hỏi ai một câu nào, cứ vậy thu thập hành lý, mang theo hai đứa nha hoàn tùy thân, suốt đêm ra phủ đi Dễ Châu! Ngươi nhìn xem, nàng chính là có khả năng như vậy, nhưng cũng may mắn còn biết đường mang theo nha hoàn bà tử, hẳn là rất nhanh là có thể quay lại....
Triệu Tuyền nghe được vậy thì sửng sốt, nếu như hắn không có nhớ lầm thì...... Dễ Châu gần U Châu, nhưng chỉ cách không đến vài dặm đường lộ trình nha......
Miên Đường thật sự là xuất phát suốt đêm, nhưng mà mục đích đến cuối cùng của nàng không phải là Dễ Châu, mà là U Châu.
Thuốc mỡ gân cốt kia đã bị nàng dùng mất một ít, số cao còn dư lại bởi vì đã được mở ra sáp phong, phải nhanh chóng dùng xong mới được, bằng không dược hiệu sẽ suy giảm mạnh.
Ngày hôm qua, sau khi nàng nghe Triệu Tuyền nói xong, trở lại trong phủ cơm nước chưa kịp ăn, chỉ cầm một quyển sách, nhưng mà trang sách còn chưa cả lật, cứ ngồi ngây ngốc như vậy cả một buổi trưa.
Trong cuốn sách kia có kẹp hoa khô, mùi hương còn chưa tiêu tán, như có như không mà quanh quẩn ở trong hơi thở.
Miên Đường chưa từng có tâm phiền ý loạn như vậy. Dứt khoát đem toàn bộ thư từ ném vào trong bếp lò than ở một bên.
Nàng nhất thời tự an ủi chính mình, U Châu cách nàng khá xa, nơi đó người ta sống hay chết, thì có ảnh hưởng gì đến một bá tánh bình thường như nàng chứ?
Sau đó không dễ dàng gì cưỡng ép chính mình lên giường nhắm mắt lại, tay chân chỗ bởi vì được bôi thuốc nên nổi lên cảm giác tê mỏi, làm người khó có thể ngủ say.
Bích Thảo không biết trong lòng nàng có phiền loạn, dựa vào thường lệ nói muốn đến bôi thuốc cho nàng.
Nhưng mà sau khi Miên Đường nhìn hộp kia đã dùng gần hơn một nửa, lại đột nhiên mở miệng nói: “Đừng động đến số thuốc kia...... Đi, đơn giản thu thập một chút hành lý cho ta......
Nàng thân là nữ tử, nếu như tay chân vô lực, cũng không có gì quan hệ. Nhưng mà hắn thân là võ tướng, chân bị tàn phế rồi thì làm sao có thể cưỡi ngựa?
Miên Đường không muốn vô duyên vô cớ mà nhận không nhân tình của Thôi Hành Chu.
Thiếu hắn thứ gì, thì phải trả lại gấp bội, như vậy mới có thể về sau không còn vướng bận gì......
Miên Đường luôn là kiểu người nếu như đã quyết định làm cái gì thì sẽ không chần chờ do dự.
Chẳng qua đám người của Phạm Hổ kia quả thực quá vướng bận, chẳng những đi theo nàng, còn hỏi nàng đây là muốn đi đâu.
Khi đang đi trên đường, Miên Đường đứng ở mũi thuyền, khẽ nhíu mày, đối với Phạm Hổ nói thẳng nói trên đường đi làm ăn có chút chuyện ngoài ý muốn, nhân thủ không đủ muốn nhờ Phạm Hổ mang thị vệ tới trên thuyền để nhanh chóng giúp một tay.
Phạm Hổ bị Vương gia phân phó tới chỗ Miên Đường nơi này để theo dõi động tĩnh, cho nên không tiện cự tuyệt nàng, đành phải mang theo mười mấy thủ hạ lên thuyền, giúp đỡ ở trên thuyền khiêng vác vận chuyển hàng hóa.
Lần này vận chuyển chính là một số lớn các vật thổ sản vùng núi, chủ hàng cung cấp cho tiêu cục một túi hàng khô tốt nhất.
Miên Đường kêu người tuyển chọn những nguyên liệu tốt nhất khi khuẩn, hoàng kỳ, gà mái, nhân sâm, táo đỏ, tự mình hầm nấu một nồi canh gà tham kỳ đầu khỉ, để chiêu đãi đám người Phạm Hổ sau khi làm xong, tiếp đón bọn họ ở trên thuyền uống chén canh cho đỡ mệt.
Trong vùng sông nước núi rừng ở mùa đông giá lạnh, ăn được một chén canh tiên hương nồng đậm khuẩn canh gà nóng hổi, cảm giác toàn thân đều nóng hừng hực, thấy thoải mái cực kỳ. Canh gà này thật sự là uống quá ngon, mọi người đều uống liền mấy chén, rất nhanh cả một nồi nước hầm nóng hổi đều vào bụng, cảm giác cả người đều lâng lâng, thoải mái đến độ cơ hồ làm cho người ta muốn quên mất hết thảy, thân thể tựa hồ như không tồn tại, phiêu diêu như thể ở bên trong biên sao.
Cả một đám rất nhanh liền ngã trái ngã phải, ghé vào trên bàn ngủ rồi. Phạm Hổ là người cuối cùng ngủ, trong mơ màng mới chậm chạp nghĩ đến chính mình tựa hồ lại bị trúng kế của Miên Đường rồi.
Trong nồi canh kia nhất định đã bị Liễu Miên Đường hạ thuốc độc nhất vô nhị ‘bí chế mông hãn dược”.
Trong mơ màng chỉ nghe thấy Liễu nương tử bảo đảm, nếu như bọn họ bị mất bát cơm này, thì có thể tới tiêu cục của nàng, tuy rằng không có chỗ làm việc cao quý như bên vương phủ, bất quá tiền lương và thưởng thì tuyệt đối không thiếu!
Chờ cho thời điểm đám người Phạm Hổ lại tỉnh lại, thì bọn họ đã bị ném ở trên bến tàu, Liễu nương tử cùng đội tàu đã không thấy bóng dáng đâu rồi......
Liễu Miên Đường cuối cùng cũng cắt được mấy cái đuôi vướng bận, thuyền hàng cũng xong xuôi mọi việc, sau đó theo lộ trình ngày đêm, một đường cho thuyền di chuyển nhanh chóng, vì thế không đến nửa tháng, liền đến được U Châu.
May mắn lại đang vào độ rét đậm, thuốc mỡ dùng khối băng để bảo quản, cho nên cũng không sợ biến chất hư hỏng.
Nhưng mà sau khi tới U Châu rồi, nên làm thế nào để đi gặp Thôi Hành Chu, lại là một vấn đề.
Nhưng mà không nghĩ tới, thời điểm nàng so với dự đoán còn nhanh hơn, liền nhìn thấy trong triều sai đặc sứ tiễn đưa Hoài Dương Vương.
Ở trên phố xá hi nhương, Miên Đường nghe thấy mọi người hoan hô reo hò, liền theo đám người ồn ào đi qua.
Nam nhân kia thật lâu không thấy đang ngồi ở trong xe ngựa, trên người mặc ngọc quan khoan phục, trông bộ dạng quý phái nhàn nhã, chỉ là làn da so với trong trí nhớ của nàng, tựa hồ lại ngăm đen hơn một ít, cũng gầy hơn một ít, ánh mắt sắc bén như đao kiếm, đuổi lông mày khóe miệng đều trở nên căng chặt nghiêm túc.
Miên Đường chỉ yên lặng nghe, sau đó nắm chặt làn váy của mình, nàng không dám tưởng tượng ra, tên nam nhân kia kiêu ngạo như thế, thế nhưng từ đây biến thành...... Một người què!
“Ngươi không phải là thần y sao? Không phải có thể điều chế đan dược hồi phục gân cốt cho ta hay sao? Vì sao không đi chữa trị cho hắn, lại cố tình tới nơi này lãng phí thời gian ở chỗ ta làm gì chứ!” Sau khi nghe xong lời Triệu Tuyền nói, Miên Đường trầm mặc một hồi, đột nhiên lớn tiếng chất vấn nói hắn.
Triệu Tuyền bị Miên Đường quát, hắn thật sự cảm thấy vô tội, cuối cùng cũng bất đắc dĩ lại nói ra tình hình thực tế: “Cái ưng cốt hoa để nối tiếp gân cốt này...... Chính là chi vật vùng hoang vu hẻo lánh ở trên tuyết sơn, một trăm năm mới có thể ngẫu nhiên nở hoa một lần, hơn nữa thời gian hoa nở kỳ cực ngắn, không phải là thứ có tiền là có thể mua được. Thuốc này...... Haizz, thôi để ta nói thật với ngươi vậy! Kỳ thật...... Kỳ thật là Thôi Cửu đưa cho ta, cũng bảo ta hỗ trợ làm giúp, hắn cũng là dưới cơ duyên xảo hợp mới có được, phân lượng chỉ có bằng này, toàn bộ đều kêu ta đưa cho ngươi. Ta cũng khuyên hắn để lại một ít, nhưng mà hắn không chịu, chỉ giục ta nhanh chóng đưa cho ngươi, tránh cho mất đi công hiệu của thuốc......
Miên Đường gắt gao mím miệng, nàng không có lường trước đến việc này, thuốc mỡ kia bôi lập tức thấy hiệu quả thế nhưng lại là Thôi Hành Chu nhờ Triệu Tuyển mang tới. Càng không nghĩ tới, hắn dù biết rõ chính mình chân có thể bị què vĩnh viễn, vẫn nguyện ý đem toàn bộ thuốc tới để đưa cho nàng.
“Hắn thật sự sẽ bị tàn phế sao? Ngươi chẳng lẽ lại lừa gạt ta?” Miên Đường lạnh lùng thốt lên.
Không biết tại sao, Triệu Tuyền bị nàng nhìn chằm chằm đến mức không nhịn được mà rùng mình một cái, sau đó chỉ lên trời mà thề, lần này là tuyệt đối không phải lừa gạt. Chân Thôi Cửu bị thương là do hắn cùng đặc sứ cùng nhau tận mắt nhìn thấy, thật sự là nghiêm trọng.
Thôi Cửu bị sốt cao liên tục mấy ngày, sau đó Triệu Tuyền châm cứu cho hắn, hắn mới dần dần khôi phục và tỉnh lại.
Miên Đường rũ mí mắt xuống, chỉ nói rằng mình có chút mệt mỏi, để cho thị nữ tính tiền đơn hàng, sau đó không nói thêm gì nữa mà đi thẳng một mạch.
Triệu Tuyền trăm triệu lần không nghĩ tới, thái độ Miên Đường thế nhưng lại lãnh đạm như vậy, dường như không có việc gì, tuy nói Thôi Cửu lừa nàng là rất đáng giận, nhưng mà tình cảnh của hắn hắn bây giờ cũng thực đáng thương.
Hiện giờ bởi vì chân bị thương, đã không thể nhập kinh hòa hoãn quan hệ cùng Thái Hậu, sau đó chân còn có nguy cơ bị tàn tật suốt đời. Hắn đã buông tha cơ hội có thể chữa thương đem toàn bộ thuốc đó đưa cho Miên Đường, cho dù là thù hận lớn cỡ nào đi chăng nữa, cũng nên hòa hoãn một chút chứ hả.
Nhưng mà thái độ của Liễu Miên Đường lại lãnh đạm như vậy, không hề tỏ ra chút nào thương hại hắn.
Cái này làm cho hắn lại tan biến một ít sự chờ đợi đối với nữ tử kiều diễm trong the gian.
Bất quá cũng không thể trách Liễu nương tử tuyệt tình được, nàng bị Thôi Hành Chu kia lừa gạt đến độ quá tàn nhẫn, nhìn dáng vẻ hẳn là sẽ không tha thứ cho hắn rồi.
Trong lúc nhất thời, Triệu Tuyền lại có chút nóng lòng muốn thử, còn cảm thấy Thôi Cửu bại trận rồi, chính mình còn có chút hi vọng!
Ngày hôm sau, dưới sự hầu hạ của người hầu hắn, hắn ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị lại đi đến Lục gia bái phỏng, chính thức cùng Lục gia lão nhị thương nghị chuyện nạp Miên Đường làm quý thiếp.
Nhưng mà còn chưa tới Lục phủ, liền thấy trước cửa Lục gia lộn xộn, Lục gia đại gia tựa hồ như vội vã lên ngựa vội vàng đi ra bến tàu.
Hẳn thấy Lục Mộ đứng ở cửa, liền thử hỏi xem là có việc gì, Lục Mộ thần sắc mất tự nhiên nói: “Miên Đường bị bệnh, không thể gặp khách.”
Triệu Tuyền vừa nghe, thì càng muốn đi thăm Miên Đường, hắn vốn chính là lang trung, còn có cái cớ nào có thể so sánh với hắn tốt hơn?
Lục Mộ thấy hắn khăng khăng muốn đi, cũng rất bất đắc dĩ. Vốn dĩ vị hầu gia này cố ý muốn nạp Miên Đường làm thiếp, hắn còn cảm thấy trong lòng mừng thầm. Cảm thấy Miên Đường nếu có thể trèo cao đến như vậy cũng là phúc khí của nàng.
Nhưng mà hắn lại quên mất một điều rằng, cô cháu gái ngoại này của hắn, thật sự là cây non gây hoạ.
Ông nghĩ nếu như để cho hầu gia từ trong miệng người khác biết được việc này thì càng không ổn. Không bằng ông lựa lời nói ra tình hình thực tế, miễn cho về sau hôn sự này bị hủy. Vì thế hắn xoa tay nói: “Ai, hầu gia, đứa cháu gái ngoại này của ta thật sự là hoang dã, nghe nói tiêu cục có một chuyến áp tải hàng bằng thuyền ra đi đường đến Dễ Châu, cho nên ngày hôm qua nó cũng chả thèm chào hỏi ai một câu nào, cứ vậy thu thập hành lý, mang theo hai đứa nha hoàn tùy thân, suốt đêm ra phủ đi Dễ Châu! Ngươi nhìn xem, nàng chính là có khả năng như vậy, nhưng cũng may mắn còn biết đường mang theo nha hoàn bà tử, hẳn là rất nhanh là có thể quay lại....
Triệu Tuyền nghe được vậy thì sửng sốt, nếu như hắn không có nhớ lầm thì...... Dễ Châu gần U Châu, nhưng chỉ cách không đến vài dặm đường lộ trình nha......
Miên Đường thật sự là xuất phát suốt đêm, nhưng mà mục đích đến cuối cùng của nàng không phải là Dễ Châu, mà là U Châu.
Thuốc mỡ gân cốt kia đã bị nàng dùng mất một ít, số cao còn dư lại bởi vì đã được mở ra sáp phong, phải nhanh chóng dùng xong mới được, bằng không dược hiệu sẽ suy giảm mạnh.
Ngày hôm qua, sau khi nàng nghe Triệu Tuyền nói xong, trở lại trong phủ cơm nước chưa kịp ăn, chỉ cầm một quyển sách, nhưng mà trang sách còn chưa cả lật, cứ ngồi ngây ngốc như vậy cả một buổi trưa.
Trong cuốn sách kia có kẹp hoa khô, mùi hương còn chưa tiêu tán, như có như không mà quanh quẩn ở trong hơi thở.
Miên Đường chưa từng có tâm phiền ý loạn như vậy. Dứt khoát đem toàn bộ thư từ ném vào trong bếp lò than ở một bên.
Nàng nhất thời tự an ủi chính mình, U Châu cách nàng khá xa, nơi đó người ta sống hay chết, thì có ảnh hưởng gì đến một bá tánh bình thường như nàng chứ?
Sau đó không dễ dàng gì cưỡng ép chính mình lên giường nhắm mắt lại, tay chân chỗ bởi vì được bôi thuốc nên nổi lên cảm giác tê mỏi, làm người khó có thể ngủ say.
Bích Thảo không biết trong lòng nàng có phiền loạn, dựa vào thường lệ nói muốn đến bôi thuốc cho nàng.
Nhưng mà sau khi Miên Đường nhìn hộp kia đã dùng gần hơn một nửa, lại đột nhiên mở miệng nói: “Đừng động đến số thuốc kia...... Đi, đơn giản thu thập một chút hành lý cho ta......
Nàng thân là nữ tử, nếu như tay chân vô lực, cũng không có gì quan hệ. Nhưng mà hắn thân là võ tướng, chân bị tàn phế rồi thì làm sao có thể cưỡi ngựa?
Miên Đường không muốn vô duyên vô cớ mà nhận không nhân tình của Thôi Hành Chu.
Thiếu hắn thứ gì, thì phải trả lại gấp bội, như vậy mới có thể về sau không còn vướng bận gì......
Miên Đường luôn là kiểu người nếu như đã quyết định làm cái gì thì sẽ không chần chờ do dự.
Chẳng qua đám người của Phạm Hổ kia quả thực quá vướng bận, chẳng những đi theo nàng, còn hỏi nàng đây là muốn đi đâu.
Khi đang đi trên đường, Miên Đường đứng ở mũi thuyền, khẽ nhíu mày, đối với Phạm Hổ nói thẳng nói trên đường đi làm ăn có chút chuyện ngoài ý muốn, nhân thủ không đủ muốn nhờ Phạm Hổ mang thị vệ tới trên thuyền để nhanh chóng giúp một tay.
Phạm Hổ bị Vương gia phân phó tới chỗ Miên Đường nơi này để theo dõi động tĩnh, cho nên không tiện cự tuyệt nàng, đành phải mang theo mười mấy thủ hạ lên thuyền, giúp đỡ ở trên thuyền khiêng vác vận chuyển hàng hóa.
Lần này vận chuyển chính là một số lớn các vật thổ sản vùng núi, chủ hàng cung cấp cho tiêu cục một túi hàng khô tốt nhất.
Miên Đường kêu người tuyển chọn những nguyên liệu tốt nhất khi khuẩn, hoàng kỳ, gà mái, nhân sâm, táo đỏ, tự mình hầm nấu một nồi canh gà tham kỳ đầu khỉ, để chiêu đãi đám người Phạm Hổ sau khi làm xong, tiếp đón bọn họ ở trên thuyền uống chén canh cho đỡ mệt.
Trong vùng sông nước núi rừng ở mùa đông giá lạnh, ăn được một chén canh tiên hương nồng đậm khuẩn canh gà nóng hổi, cảm giác toàn thân đều nóng hừng hực, thấy thoải mái cực kỳ. Canh gà này thật sự là uống quá ngon, mọi người đều uống liền mấy chén, rất nhanh cả một nồi nước hầm nóng hổi đều vào bụng, cảm giác cả người đều lâng lâng, thoải mái đến độ cơ hồ làm cho người ta muốn quên mất hết thảy, thân thể tựa hồ như không tồn tại, phiêu diêu như thể ở bên trong biên sao.
Cả một đám rất nhanh liền ngã trái ngã phải, ghé vào trên bàn ngủ rồi. Phạm Hổ là người cuối cùng ngủ, trong mơ màng mới chậm chạp nghĩ đến chính mình tựa hồ lại bị trúng kế của Miên Đường rồi.
Trong nồi canh kia nhất định đã bị Liễu Miên Đường hạ thuốc độc nhất vô nhị ‘bí chế mông hãn dược”.
Trong mơ màng chỉ nghe thấy Liễu nương tử bảo đảm, nếu như bọn họ bị mất bát cơm này, thì có thể tới tiêu cục của nàng, tuy rằng không có chỗ làm việc cao quý như bên vương phủ, bất quá tiền lương và thưởng thì tuyệt đối không thiếu!
Chờ cho thời điểm đám người Phạm Hổ lại tỉnh lại, thì bọn họ đã bị ném ở trên bến tàu, Liễu nương tử cùng đội tàu đã không thấy bóng dáng đâu rồi......
Liễu Miên Đường cuối cùng cũng cắt được mấy cái đuôi vướng bận, thuyền hàng cũng xong xuôi mọi việc, sau đó theo lộ trình ngày đêm, một đường cho thuyền di chuyển nhanh chóng, vì thế không đến nửa tháng, liền đến được U Châu.
May mắn lại đang vào độ rét đậm, thuốc mỡ dùng khối băng để bảo quản, cho nên cũng không sợ biến chất hư hỏng.
Nhưng mà sau khi tới U Châu rồi, nên làm thế nào để đi gặp Thôi Hành Chu, lại là một vấn đề.
Nhưng mà không nghĩ tới, thời điểm nàng so với dự đoán còn nhanh hơn, liền nhìn thấy trong triều sai đặc sứ tiễn đưa Hoài Dương Vương.
Ở trên phố xá hi nhương, Miên Đường nghe thấy mọi người hoan hô reo hò, liền theo đám người ồn ào đi qua.
Nam nhân kia thật lâu không thấy đang ngồi ở trong xe ngựa, trên người mặc ngọc quan khoan phục, trông bộ dạng quý phái nhàn nhã, chỉ là làn da so với trong trí nhớ của nàng, tựa hồ lại ngăm đen hơn một ít, cũng gầy hơn một ít, ánh mắt sắc bén như đao kiếm, đuổi lông mày khóe miệng đều trở nên căng chặt nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.