Kiều Tàng

Chương 133:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Ngay khi tới cửa thành, Hoài Dương Vương vì tiễn đưa đặc sứ đã tự mình xuống xe ngựa, chỉ thấy trong tay hắn chống một cây quải trượng có điêu khắc bằng ngà voi, chậm rãi từ trên xe ngựa bước xuống dưới, thân thể cao lớn lại không hề giống như dĩ vãng sải bước tuấn dật đi trước, mà là bước thấp bước cao.

Miên Đường ở trong lòng đã suy diễn vô số bộ dáng của hắn hẳn sau khi bị què một chân, nhưng mà đến khi thật sự tận mắt nhìn thấy, vẫn cảm thấy đôi mắt đau xót, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống.

Nàng vội vàng dùng khăn trùm đầu che lấy khuôn mặt mình, cũng đem những tiếng nức nở nghẹn ngào kịp thời chặn lại.

Dù đã nói rằng sẽ quên hết tất cả, nhưng đợi đến khi thật sự nhìn thấy, mới phát hiện thì ra chẳng qua đều là giấu ở đáy lòng mà thôi. Hiện giờ khi nhìn thấy hắn, toàn bộ tình cảm chân dấu đều nảy lên ở trong lòng.

Vốn dĩ nàng muốn đem tự mình đem thuốc đưa đến đội cận vệ của Vương gia nơi đó là xong. Nhưng mà trong lòng nàng lúc này, lại muốn tự mình đến xem hắn như thế nào.... Mà nàng lại không nghĩ tới việc sẽ nói với hắn lời nào, nếu như có thể giống như trong mộng gặp nhau, mới là thích hợp nhất.

Hoài Dương Vương bởi vì lý do chân bị thương, cho nên muốn tĩnh dưỡng ở dược tuyền sơn trang U Châu nổi danh khắp nơi này, lang trung cũng nói thẳng, thương thế của Vương gia quá nặng, không chịu được đi tàu xe xa xôi lao khổ, cũng chính bởi vì vậy, mới không cùng đặc sứ trong triều đi vòng vèo trở lại kinh thành báo cáo kết quả công tác.

Chỗ dược tuyền sơn trang này ở phụ cận có rất nhiều quan to hiển quý thường lui tới, cho nên trang viên lầu các cũng hoa mỹ dị thường. Hiện giờ bởi vì có Hoài Dương Vương vào ở, cho nên trong ngoài trang viên mở rộng thêm trạm canh gác, đề phòng nghiêm ngặt.

Miên Đường đi vòng quanh bên ngoài trang viên một vòng rồi, nhìn trên núi kia dẫn xuống dưới suối nước nóng rồi chảy về phía sông, trong lòng tức khắc có chủ ý....

Hôm nay Hoài Dương Vương vẫn như thường ngày lui tới đây, ở trong dược tuyền ngâm mình một hồi để trị thương ở chân sau đó liền trở về noãn các để nằm nghỉ ngơi ở trên trường kỷ.

Hẳn từ nhỏ đã cùng cao nhân tập võ, hơn nữa có thiên tư rất cao, thính lực cực kỳ tốt.

Cho nên thời điểm đám thị vệ cánh cửa giống như mấy cây củ cải bị chém ngã xuống, hắn lập nâng lên tức cảnh giác lên, mắt thấy một cổ tử mê hương từ cửa sổ thổi vào trong phòng, Thôi Hành Chu nhanh chóng dùng khăn ướt ở trong chậu đang để bên cạnh che lại miệng mũi mình, sau đó kéo chăn, che đậy nửa khuôn mặt của mình, giả bộ như bị làm hôn mê.

Không bao lâu sau, cỗ khói mê hương kia tan hết, một thân ảnh xinh xắn lanh lợi xuất hiện ở trong noãn các.

Thôi Hành Chu bất động thanh sắc, chỉ híp mắt, chờ khi tên thích khách này tới gần hắn để động thủ, hắn sẽ cho tên thích khách kia một đòn trí mạng.

Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, tên thích khách kia tựa hồ cũng không vội vã rút đao, mà trước tiên lại đi nhìn chân hắn, sau đó lấy ghế ngồi ở một bên, đặt một hộp nhỏ ở bên cạnh giường nệm của hắn, còn thuận tiện nhìn một nửa đống thư từ mà hắn đang viết dở.

Loại này là thư từ này dành thời gian hàng ngày thường viết linh tinh không có mục tiêu, cũng phải văn chương cao sang gì.

Mấy phong thư từ Thôi Hành Chu viết gần đây nhất để gửi tới Tây Châu, đã nhàm chán nói đến việc tiểu miêu miên nhi là như thế nào hằng ngày đi tiểu trên ở trên giày của hắn.

Quả nhiên thư từ như vậy cũng bị thích khách kia coi khinh, hắn đột nhiên nghe được một tiếng cười nhẹ nhàng “Phi”.....

Sau đó Thôi Hành Chu nghe được động tĩnh rất nhỏ, cả người cứng đờ, sau đó lại lơi lỏng phòng bị, bất động thanh sắc mà đợi “Thích khách” kia tiến lại đây.

Lại sau đó, thích khách kia rốt cuộc cũng buông cánh tay xắn cao tay áo chuẩn bị làm chính sự, trực tiếp nhấc chăn của hắn lên, sau đó lại là một trận trầm mặc lâu dài.



Ngay lúc Thôi Hành Chu đang thấy ở chân có chút đông lạnh, mới cảm thấy có đồ vật gì mát lạnh bôi trên vết thương trên đùi của hắn.

Thôi Hành Chu nằm yên một lúc lâu sau đó không kiên nhẫn được nữa mà ngồi bật dậy, một tay nắm chặt lấy tay của “Thích khách” kia.

Nàng cũng nhất thời chấn kinh, căn bản là không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại không bị mê dược kia làm cho ngất xỉu!

Thôi Hành Chu hiện tại cứ tham lam mà chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp kiều diễm đã lâu chưa được nhìn thấy kia, rồi nhàn nhạt nói: “Ngươi tới xem ta, ta cũng sẽ vờ như không thấy là được, nhưng làm gì phải lén lút như vậy?”

Liễu Miên Đường đương nhiên là muốn lén lút tới. Nàng sợ Thôi Hành Chu không chịu dùng thuốc, sinh sự làm nàng gánh chịu một phần nhân tỉnh, liền tính toán ẩn thân rồi trà trộn vào đây, thay hắn bôi thuốc, đến lúc đó lại đem số thuốc còn thừa lưu lại.

Dù sao số thuốc dư lại cũng không đủ cho nàng dùng, Thôi Hành Chu nghĩ thông suốt điểm nảy, hẳn là liền sẽ thống khoái mà dùng số thuốc còn dư lại này.

Đương nhiên ngàn vạn lấy cớ sau đó, là Miên Đường muốn tự mình nhìn một thương thế của Thôi Hành Chu một chút, muốn nhìn xem hắn hiện tại có phải hết thảy đều mạnh khỏe hay không. Như vậy thừa dịp hắn ngủ mơ màng trà trộn vào để nhìn là tốt nhất. Vừa không có gì mờ ám mập mờ, cũng không vướng bận nữ nhi tình trường.

Nhưng trăm triệu lần lại không nghĩ tới, vị này thế nhưng lại có thể tránh đi thuốc mê đặc biệt của nàng như vậy, lại còn có một bộ dạng thần thái thanh tỉnh mà túm một cái đã bắt được chính mình.

Nàng muốn tránh thoát khỏi tay hắn, nhưng mà hắn lại không chịu bỏ ra, chỉ dùng một chút lực, liền đem cả người nàng ôm vào trong lòng ngực của mình.

Đem cả người ướt dầm dề lạnh lẽo một mảnh mang theo hương thơm nhuyễn ngọc ôm vào trong ngực, máu huyết cả người Thôi Hành Chu đều cảm thấy sôi trào.

Lúc trước khi hai người chia tay, hẳn tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình thế nhưng có thể nhớ nhung cái cô nàng nhẫn tâm này như vậy. Hơn nữa hiện tại ôm nàng như vậy, Thôi Hành Chu cho dù chết đều không nghĩ sẽ buông tay một lần nữa!

“Buông ta ra, ta tới chỉ để đưa thuốc, nếu Vương gia tỉnh rồi, thì gọi người khác đến bội thuốc là được...”

Thôi Hành Chu gắt gao ôm nàng, chóp mũi chống lại gương mặt của nàng hãy còn mang theo bọt nước, dán trên lỗ tai của nàng mà nói: “Ngươi nói là tới đưa thuốc, nhưng lại làm hôn mê một đám người của ta, ta không thẩm tra liền thả ngươi đi, chẳng phải là bị hoa mắt ù tai rồi hửm?”

Lá gan của nàng thật lớn, thế gian còn có cái gì là nàng không dám làm nữa? Trước kia, chính mình thật đúng là coi thường nàng rồi!

Miên Đường nghe thấy hắn nói như vậy, ngược lại cũng không giãy giụa nữa, cho rằng hắn không yên tâm, hoài nghi chính mình có mưu đồ gây rối. Vì thế nói thành thực nói ra: “Ta là theo dòng sông ngầm dẫn vào bên trong trạng viên tới đây. Đường sông kia tấm lưới sắt chắn lại cũng không rắn chắc, uốn một cái liền mở được rồi, sau này ngươi hãy gọi người tới lấp kín lỗ hổng này đi......”

Thôi Hành Chu nghe được một trận tức giận công tâm, lớn tiếng nói: “Hồ nháo! Nước sông ngầm lạnh như vậy, ngươi lại ngâm mình để đi vào, tay chân ngươi làm sao có thể chịu được hàn khí như vậy hả?”

Nói xong, hắn lập tức kéo tâm thảm nhỏ ở một bên xuống, đem nàng gắt gao bao chặt lấy, sau đó cao giọng gọi người chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch sẽ cho nàng.

Hắn hô liền mấy tiếng nhưng không thấy có người tới, Thôi Hành Chu nhíu mày hỏi: "Nàng đã gây mê bao nhiêu người thế hả?"



Miên Đường không trả lời, tóm lại là nàng không tiện nói thẳng ra là một đường thuận lợi dùng khói mê đem toàn bộ thị vệ bên ở bên trong đình đều làm cho hôn mê.

Tiếp đó Thôi Hành Chu khập khiễng đi đến bình phong lấy một cái áo bào mà ngày thường mình hay dùng để thay giặt, đưa cho Miên Đường thay đổi trước.

Bây giờ Miên Đường mới tận mắt nhìn thấy thương thế của hắn, cái vết thương dữ tợn sưng vù kia để cho người ta thấy nhìn thấy mà giật mình, ngay cả xương trắng cũng ẩn ẩn có thể thấy được. Khó trách Triệu Tuyền nói hắn tương lai sẽ bị tàn tật suốt đời.

Hiện tại nàng thấy hắn đi khập khiễng, tranh thủ thời gian lôi kéo hắn tay nói: "Đã bị thương thành như thế rồi, làm sao còn đi loạn vậy? Mau ngồi xuống, ta chỉ là muốn đem thuốc đưa cho ngươi, đồ cũng đã đưa đến, ta phải đi rồi.."

Nói xong, nàng đứng dậy muốn đi, lại bị một bàn tay của Thôi Hành Chu nắm chặt lấy cổ tay: "Đã nói rồi, chờ ta hỏi cho rõ ràng xong nàng lại đi, nếu không, ta đi Tây châu tìm ngoại tổ phụ nàng nói tỉ mỉ. . ."

Miên Đường tức giận đến trợn trừng mắt: "Ngươi dám!"

Hình thức hai người chung đụng trước kia có chút sâu đậm tận xương tủy, Miên Đường trước kia muốn mắng tướng công, là không cần nể mặt.

Mà bây giờ, tại bên trong noãn các yên tĩnh này, Miên Đường nhìn thẳng đến khi Thôi Hành Chu nâng tròng mắt lên nhìn qua nàng, lạnh lùng hỏi: "Nàng nói ta xem có dám hay không", lúc này mới nhớ tới hắn cũng không phải là thương nhân Thôi Cửu kia nữa rồi.

Tàn sát quanh ba ngàn dặm Man tộc ở Tây bắc, bình định họa lớn cho triều đình, trong lòng Hoài Dương vương hắn, có cái gì mà không dám?

Nghĩ đến điểm này, Miên Đường mím môi một cái, không nói gì nữa, chỉ nhận lấy cái áo của Thôi Hành Chu đưa tới, tự mình đi ra đằng sau tấm bình phong trong noãn các để sột soạt thay y phục.

Thôi Hành Chu lại đi ra ngoài noãn các, đưa một chén trà bát trong tay vào trên mũi một tên thị vệ đang nằm lăn tại cửa ra vào.

Sau khi làm cho hai thị vệ tỉnh lại, tên thị vệ đang mang một mặt mộng bức kinh ngạc lại nghe âm thanh lạnh lùng nói: "Đi, gọi người đem những người khác làm cho tỉnh lại. .

Thuận tiện đem những tấm lưới rào chắn bên trong đường sông ngầm rào cho chắc chắn lại, phái thêm người canh gác cho cẩn thận. . . Mặt khác, gọi người nấu chín một nồi canh để trừ lạnh tới đây."

Phân phó xong những việc này, lúc hắn xoay người lại, thì thấy Miên Đường đang mặc áo bào của hắn, nàng từ sau tấm bình phong đi tới đang lấy khăn để lau sạch đám tóc dài đang rối tung.

Vốn là áo bào trắng rộng rãi tùy ý, nhưng khi mặc trên thân thể của nàng, tay nàng đung đưa đi lại ở giữa, liền hiện ra rõ ràng mấy phần đường cong linh lung, nét kiều mị quyến rũ lập tức toát ra.

Đương nhiên trong trí nhớ hơi có vẻ xa xưa của Thôi Hành Chu, đối với cơ thể tinh tế uyển chuyển của Miên Đường có càng thêm khắc sâu trải nghiệm, một đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, chuyện cũ trước đây bên trong màn che cuồn cuộn hiện lên, nhất thời hầu kết liền nhịn không được mà di chuyển lên xuống...

Miên Đường lại không biết chính mình mặc một kiện áo choàng rộng rãi, đã chọc mắt người khác, sau đó nàng chỉ quỳ gối trên sàn nhà bên trong noãn các, rồi cúi đầu, thành thật chờ đợi vương gia thẩm tra.

Thôi Hành Chu vừa mới hoạt động nên bây giờ mới cảm thấy chân tổn thương đau nhói, lúc này một trận đau đớn cuồn cuộn ập đến, nhất thời đè lại ý nghĩ kiều diễm, lại đi đến bên trên nhuyễn tháp nằm nghỉ, nói với nàng: "Nơi này không có ghế sao? Quỳ trên mặt đất là giả dạng bộ dáng gì? Nếu thật sự là nhu thuận để ta hỏi cung, thì toàn bộ những thị vệ kia của ta cũng không bị nằm trên mặt đất."

Miên Đường mím môi một cái rồi nói: "Ta nghe Triệu hầu gia đã nói, ngài đem linh dược đưa hết cho ta, chân của mình bị tổn thương nhưng cũng không dùng đến. Dạng ân điển này, Miên Đường không nhận được, cho nên liền đem thuốc đến tận nơi trả lại cho ngài. Còn xin vương gia chớ có lấy thân thể quý giá của mình làm trò đùa."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook