Chương 135:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Thế nhưng Thôi Hành Chu lại không thể làm gì tiếp theo.
Bởi vì Miên Đường bật khóc.
"Ta thật sự không nên tới đây. . . Ngươi đã không nguyện ý dùng thuốc, lại còn tùy ý lấy ta xem như cháo loãng có thể lấy lấp bụng. . . Ngươi không phải là muốn cưới công chúa sao? Vì sao còn phải trêu chọc ta như vậy?"
Thôi Hành Chu thấy nàng thật sự đang khóc, lông mày rậm cũng nhíu lại nói: "Ngươi lại nghe tên Triệu Tuyền kia nói nhảm? Không có thánh chỉ, ai nói ta muốn cưới công chúa chứ? Lại nói hiện tại chân ta đã què thành dạng này, triều đình cũng biết, thái hậu làm sao chịu đem nữ nhi mến nhất của mình gả cho một cái người què như ta?"
Miên Đường hít mũi một cái, thấp giọng nói: "Ngươi cưới ai cũng không có quan hệ với ta, nếu như không có gì để hỏi, ta muốn trở về nhà."
Thôi Hành Chu giữ tay nàng lại, cũng nói thật nhỏ: "Hai ta tách ra lâu như vậy, ta cả ngày bất quá cũng chỉ làm bạn với một đám hán tử cẩu thả, cả ngày bên trong vội vàng đánh trận, thời gian còn lại đều là thanh tâm quả dục nhớ đến nàng. Nhưng còn nàng thì sao đây? Bên trong Lục phủ không biết ở đâu chui ra một tên Tô công tử chó má ngày ngày vây quanh ngươi, còn có bà mối tử thường xuyên đến cửa dạm hỏi, dáng vẻ một bộ hận không thể lập tức gả đi. Nàng như vậy có thể xứng với ta sao?"
Miên Đường cũng biết Phạm Hổ thường xuyên đưa tin cho Thôi Hành Chu, nên cũng không thấy ngạc nhiên khi thấy hắn biết những chuyện này. Nhưng khi nghe được hắn nói nhớ nàng, Miên Đường ngược lại ngẩng đầu lên hỏi: "Nghĩ đến ta làm gì?"
Thôi Hành Chu xụ mặt: "Nàng không nhớ ta sao? Lúc trước phu quân, tướng công đối xử ân cần như vậy, xoay mặt một cái liền đem người ta quên sạch, cái này là đúng sao?"
Miên Đường có chút bị hắn chọc tức, chỉ trở mình một cái ngồi quỳ chân ở trên giường, hướng về phía Hoài Dương vương nói: "Ngươi lừa gạt ta, lại còn nói ta không đúng! Người thì đúng hay sao?"
Thôi Hành Chu rất thích xem bộ dáng tức giận của Miên Đường, vì thế hòa hoãn hạ giọng nói: "Ý của ta là, muốn nàng lưu lại ba phần chỗ trống. Ngày thường lúc nàng làm ăn, không phải cũng nói mua bán không xả thân nghĩa hay sao? Nào có chuyện sinh ý không có thành tựu liền trở mặt rời đi? Chẳng lẽ về sau khi làm ăn những việc khác liền không làm nữa sao?"
Miên Đường bị hắn nói cho tức giận đến há miệng, trừng mắt hỏi hắn: "Vậy ngược lại ta hỏi vương gia ngài một chút, về sau ta đến có thể bàn bạc mua bán cái gì?"
Thôi Hành Chu kỳ thật cũng không nghĩ tới, có thể là hắn không muốn cùng Miên Đường ngay một lúc liền chia tay đoạn tuyệt: "Hai chúng ta làm vợ chồng lâu như vậy, há có thể nói chia tay là chia tay chứ? Ngươi cũng nên cho ta chút thời gian để suy ngẫm lại. . ."
Miên Đường mặc dù liều mạng nhắc nhở chính mình, vị trước mắt này là vương gia, đắc tội không nổi, thế nhưng lúc trước nàng cùng hắn chia tay, trong lòng cũng kìm nén một cỗ hỏa khí.
Hiện giờ nàng hết nhịn lại nhẫn, đến cùng không nhịn được nữa nói: "Không sai, dân nữ liền náo không rõ ràng, vương gia đây là muốn cái gì? Là nhớ đến việc ngươi đến cùng là bị thua thiệt chỗ nào hay sao? Dân nữ mặc dù tay chân thô bổn, nhưng khi sơ phục vụ vương gia ngài, phục vụ cũng coi như ân cần chu đáo a? Coi như dân nữ dung mạo khó coi, không xứng đụng vào thân thể quý giá của vương gia ngài, lại khiến cho vương gia uống rượu bổ thận tráng dương, thất thân cho dân nữ, là dân nữ không phải. Có thể về sau nhìn dáng vẻ vương gia vui vẻ không lên được giường, cũng. . . Cũng không giống là rất miễn cưỡng đi? Đã không phải chịu thiệt thòi, vương gia có thể giơ cao đánh khẽ hay không, chớ cùng dân nữ so đo những cái kia chuyện như ba lượng hai tiền bạc được chứ?"
Thôi Hành Chu xị mặt nói: "Há lại chỉ có từng đó ba lượng hai tiền? Nào có dạng nữ nhân nào như nàng chứ? Nếu đã biết thất thân cho ta, lại còn nghĩ đến việc muốn gả cho người khác! Cái này đúng sao? Nàng biết tất cả mọi chuyện, lại sợ mình phải chịu lỗ vốn, chỉ biết cuốn gói đi thẳng một mạch, đây không phải là muốn buộc ta cưới nàng làm chính thê hay gì?"
Miên Đường bị hắn nói tức không chịu được, ngay lập tức duỗi ngón tay, chỉ thiên lên trời thề nói: "Ta! Liễu Miên Đường! Thề với trời đất, cho dù nam nhân đời trên đời này đều chết hết, ta cũng sẽ không nghĩ đến việc gả cho. . . Ưm...ưm...ưm.."
Miên Đường còn chưa có nói xong câu thề độc, liền bị Thôi Hành Chu chặn miệng lại.
Hắn ngược lại là quên mất rằng tiểu nương tử này miệng độc đến cỡ nào, dạng ân đoạn nghĩa tuyệt này mà cũng có thể nói ra!
Trong lúc nhất thời, môi lưỡi hai người lần nữa kề sát một chỗ, đợi đến khi tách ra, Miên Đường lần nữa có thể hít thở, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ trầm mặc xoay người sang chỗ khác nằm hờn giận, đưa lưng đằng sau hướng về phía Thôi Hành Chu.
Thôi Hành Chu ôm thật chặt eo nhỏ của nàng, đưa nàng rút ngắn khoảng cách rồi nói: "Hai ta lúc trước chia tay cho quá vội vàng, ngươi coi như ta hối hận được không, cho dù về sau nàng và ta có làm hòa, hay vẫn là chia tay, thì nàng hãy cho ta chút thời gian. Ta bên này sự tình sắp chấm dứt rồi, đợi đến khi vào kinh, ta sẽ đi ngang qua Tây châu, đến lúc đó ta sẽ đi bái phỏng ngoại tổ phụ nàng được chứ?"
Miên Đường bị hắn kéo quay người trở lại, đối diện với trước mặt hắn.
Bình tĩnh mà xem xét, dáng dấp hắn thật tốt, không phải là anh tuấn hoa mỹ đơn thuần, mà là khí chất từ bên trong ra ngoài đoan trang tao nhã, quý khí bức người.
Trải qua dạng mỹ nam tử kiểu này, khi nhìn đến người khác đều cảm thấy nhạt như nước ốc.
Thế nhưng Miên Đường không muốn cùng thân mật với hắn nữa, chỉ đàng hoàng nói: "Ngoại tổ phụ ta thân thể không được tốt, nếu biết được sẽ không khỏi tức giận. Xin vương gia chớ có đi quấy rầy ông. Còn nữa, ta không phải là nữ tử đại môn không ra nhị môn không bước, đần độn không có kiến thức, bị dăm ba câu ngọt ngào của ngươi dụ dỗ để làm ngoại thất tình nhân của ngươi đâu. nếu như ta là một tiểu thư danh giá hoặc công chúa, ngược lại có thể giống vương gia nói như vậy, cùng ngươi chậm rãi chia tay, cùng lắm thì chỉ coi nuôi trai lỡ tiêu khiển lấy chơi. Đáng tiếc ta chỉ là một bách tính tóc húi cua, không có thời gian rảnh để tùy ý làm bậy, cũng không thể cùng vương gia nói chuyện tào lao không dậy nổi. .."
Thôi Hành Chu c bị một câu "Trai lơ" kia chọc cho tức giận, nghiêng con mắt hỏi: "Nghĩ không ra chí hướng của ngươi ngược lại rất là lớn, lại còn nghĩ biện pháp tiêu khiển hửm?"
Miên Đường không muốn tranh cãi cùng hắn, đứng thẳng dậy xuống giường, sờ lên y phục của mình đã được lò sưởi hơ đến không sai biệt lắm, liền đi vào sau tấm bình phong đổi lại quần áo, sau đó thăm dò hỏi hắn: "Lát nữa ta chờ bị người giải vào nhà giam, hay vẫn là tự mình bơi về đây?"
Thôi Hành Chu trừng mắt nhìn nàng, thật lâu không nói gì, ngay lúc Miên Đường cho là hắn muốn gọi người áp giải nàng đi, hắn mới mở miệng nói: "Nàng đã đến đây một chuyến, thì đem việc trở thành người tốt làm đến cùng đi, chân ta bị thương khó chịu, những thị nữ kia được mời tới kia tay chân thô bổn, nàng ở lại đây chiếu cố ta mấy ngày, đợi khi quay lại kinh thành, ta mang nàng cùng nhau về Tây châu. . . Bằng không, nàng an vị ở trên xe chở tù mà về!"
Một câu nói kia, xem như đem Miên Đường đóng đinh tại trong biệt quán này.
Bất quá nói là để nàng chiếu cố hắn, chẳng bằng nói là hắn muốn nhìn xem tình huống của nàng dùng thuốc, thuốc cao kia sau một thời gian và dung một lượng cố định, các gân bị héo rút ở tay chân Miên Đường đích thật là hồi phục không ít.
Bên người Thôi Hành Chu có một vị lang trung trong giang hồ, nhìn qua tuổi tác rất lớn, cũng không biết Thôi Hành Chu từ đâu mời đến đây, ngược lại rất có bản lĩnh. Nghe nói thảo dược để bào chế dược cao đưa cho Miên Đường, cũng là vị lang trung này tìm kiếm hỏi thăm được thông tin.
Khi các đường gân trên tay chân Miên Đường dần hồi phục, vị lang trung kia liền dùng ngân châm bắt đầu châm lên gần chân và tay của nàng, đưa chúng nó chậm rãi nối lại.
Chờ lúc nối liền gân tay chân gân, mọi chỗ trên tay chân của nàng đều dùng thanh gỗ nẹp lại, không cho Miên Đường cử động tùy ý.
Miên Đường cứ như vậy ngày ngày nhàn rỗi nằm nghỉ, tùy ý theo thực đơn của Lý ma ma làm lấy các loại ăn uống để điều dưỡng, ngược lại là đem thân hình gầy gò những ngày qua, tất cả đều dưỡng cho trở về béo tốt lên không ít.
Về phần công việc trong tiêu cục, Miên Đường liên lạc với tiểu nhị của tiêu cục, để bọn hắn đem các khoản đưa đến tiểu điếm ở U châu, lại từ Phương Hiết đưa đến hành quán.
Chỉ là trên tay chân còn các thanh nẹp, khi gõ lên bàn tính rất là bất tiện.
Thôi Hành Chu nhìn dáng vẻ của nàng dùng một ngón tay vụng về gảy bàn tính, liền duỗi cánh tay dài, đem bàn tính cầm lên, ngón tay dài dao động nhanh chóng, gảy trên bàn tính như đang gảy trên một cây cổ cầm bình thường, như nước chảy mây trôi, tiếng chói tai nhất thiết.
Chưa đến một khắc, các khoản tính cũng thay nàng tính toán rất rõ ràng.
Miên Đường tò mò hỏi hắn, lúc nào luyện được kĩ năng tốt như vậy. Thế nhưng Thôi Hành Chu lại trừng nàng một chút, cũng không trả lời.
Chỉ là có một điều, khiến cho Miên Đường không yên lòng. Cái vị lão lang trung kia y thuật đã cao minh như vậy, vì sao chân của Thôi Hành Chu vẫn không thấy khá lên.
Gần đây, hắn vậy mà còn gọi thợ gỗ chế tạo một cỗ xe lăn toàn bộ sơn màu đen, lúc tản bộ ở trong biệt viện, liền ngồi nó, để cho Miên Đường đẩy.
Miên Đường đẩy xe trong lòng có chút khó chịu nói: "Ngươi không phải đã nói là chân không có việc gì sao? Làm sao vẫn còn ngồi xe lăn. . . Nếu biết như vậy, có chết ta cũng sẽ không dùng thuốc kia! Cái ưng xương tiêu kia ở nơi nào có? Ta xuất phủ đi tìm cho ngươi!"
Thế nhưng Thôi Hành Chu cũng không đáp lời, cho đến giờ ăn cơm, vẫy tay kêu bọn thị nữ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn mới nói: "Kỳ thật chân ta đã tốt rất nhiều, bất quá bên phía triều đình một mực thúc giục ta vào kinh thành, hiện tại còn chưa phải lúc thích hợp để vào kinh thành, có thể kéo diễn liền kéo dài mấy ngày này đi."
Vết thương của Thôi Hành Chu, lúc đầu nhìn cực kỳ dọa người, kém một chút nữa là lộ ra xương trắng. Nhưng là bây giờ vết thương đã chậm rãi khép lại, da non đã mọc ra, đã tốt lên rất nhiều.
Nói thật ra, dần dần trong lòng Miên Đường cũng nghi ngờ vết thương lúc trước của tựa hồ có chút khoa trương, bây giờ nghe hắn nói lời này, càng là khẳng định những ý nghĩ trong lòng.
Sau đó nàng liền nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi hỏi: "Vì ngươi không muốn cưới công chúa, cho nên mới cố ý bị thương đúng không?"
Thôi Hành Chu không nói gì, lại tương đương với ý chấp nhận lý do thoái thác nêu ra của nàng.
Miên Đường trong lòng thấy buồn nôn, may mà hắn giả bộ thật sự giống như bình thường, biết sớm như vậy, nàng sẽ không chủ động tới nơi này đâu, kết quả lại bị hắn lừa bịp một phen!
Mà hắn. . . Ngay cả công chúa đều chướng mắt, cũng không biết tương lai muốn cưới cái dạng gì?
Nhất thời trong lòng Miên Đường suy nghĩ lung tung, miệng bên trong hỏi: "Mấy ngày nữa, thanh nẹp của ta có thể tháo xuống rồi, không biết vương gia còn muốn giữ ta lại bao lâu ?."
Thôi Hành Chu đưa tay kẹp một con tôm chiên, bỏ vào trong chén Miên Đường: "Đại cữu cữu của ngươi đã đến U châu mấy ngày rồi, hôm nay vừa vặn ta rảnh rồi, ta sẽ phái người mời hắn tới đây, cũng đúng lúc cùng hắn dùng cơm trưa."
Thì ra Lục Tiện một đường truy đuổi theo Miên Đường, rốt cục cũng tìm được đến U châu.
Bởi vì Miên Đường bật khóc.
"Ta thật sự không nên tới đây. . . Ngươi đã không nguyện ý dùng thuốc, lại còn tùy ý lấy ta xem như cháo loãng có thể lấy lấp bụng. . . Ngươi không phải là muốn cưới công chúa sao? Vì sao còn phải trêu chọc ta như vậy?"
Thôi Hành Chu thấy nàng thật sự đang khóc, lông mày rậm cũng nhíu lại nói: "Ngươi lại nghe tên Triệu Tuyền kia nói nhảm? Không có thánh chỉ, ai nói ta muốn cưới công chúa chứ? Lại nói hiện tại chân ta đã què thành dạng này, triều đình cũng biết, thái hậu làm sao chịu đem nữ nhi mến nhất của mình gả cho một cái người què như ta?"
Miên Đường hít mũi một cái, thấp giọng nói: "Ngươi cưới ai cũng không có quan hệ với ta, nếu như không có gì để hỏi, ta muốn trở về nhà."
Thôi Hành Chu giữ tay nàng lại, cũng nói thật nhỏ: "Hai ta tách ra lâu như vậy, ta cả ngày bất quá cũng chỉ làm bạn với một đám hán tử cẩu thả, cả ngày bên trong vội vàng đánh trận, thời gian còn lại đều là thanh tâm quả dục nhớ đến nàng. Nhưng còn nàng thì sao đây? Bên trong Lục phủ không biết ở đâu chui ra một tên Tô công tử chó má ngày ngày vây quanh ngươi, còn có bà mối tử thường xuyên đến cửa dạm hỏi, dáng vẻ một bộ hận không thể lập tức gả đi. Nàng như vậy có thể xứng với ta sao?"
Miên Đường cũng biết Phạm Hổ thường xuyên đưa tin cho Thôi Hành Chu, nên cũng không thấy ngạc nhiên khi thấy hắn biết những chuyện này. Nhưng khi nghe được hắn nói nhớ nàng, Miên Đường ngược lại ngẩng đầu lên hỏi: "Nghĩ đến ta làm gì?"
Thôi Hành Chu xụ mặt: "Nàng không nhớ ta sao? Lúc trước phu quân, tướng công đối xử ân cần như vậy, xoay mặt một cái liền đem người ta quên sạch, cái này là đúng sao?"
Miên Đường có chút bị hắn chọc tức, chỉ trở mình một cái ngồi quỳ chân ở trên giường, hướng về phía Hoài Dương vương nói: "Ngươi lừa gạt ta, lại còn nói ta không đúng! Người thì đúng hay sao?"
Thôi Hành Chu rất thích xem bộ dáng tức giận của Miên Đường, vì thế hòa hoãn hạ giọng nói: "Ý của ta là, muốn nàng lưu lại ba phần chỗ trống. Ngày thường lúc nàng làm ăn, không phải cũng nói mua bán không xả thân nghĩa hay sao? Nào có chuyện sinh ý không có thành tựu liền trở mặt rời đi? Chẳng lẽ về sau khi làm ăn những việc khác liền không làm nữa sao?"
Miên Đường bị hắn nói cho tức giận đến há miệng, trừng mắt hỏi hắn: "Vậy ngược lại ta hỏi vương gia ngài một chút, về sau ta đến có thể bàn bạc mua bán cái gì?"
Thôi Hành Chu kỳ thật cũng không nghĩ tới, có thể là hắn không muốn cùng Miên Đường ngay một lúc liền chia tay đoạn tuyệt: "Hai chúng ta làm vợ chồng lâu như vậy, há có thể nói chia tay là chia tay chứ? Ngươi cũng nên cho ta chút thời gian để suy ngẫm lại. . ."
Miên Đường mặc dù liều mạng nhắc nhở chính mình, vị trước mắt này là vương gia, đắc tội không nổi, thế nhưng lúc trước nàng cùng hắn chia tay, trong lòng cũng kìm nén một cỗ hỏa khí.
Hiện giờ nàng hết nhịn lại nhẫn, đến cùng không nhịn được nữa nói: "Không sai, dân nữ liền náo không rõ ràng, vương gia đây là muốn cái gì? Là nhớ đến việc ngươi đến cùng là bị thua thiệt chỗ nào hay sao? Dân nữ mặc dù tay chân thô bổn, nhưng khi sơ phục vụ vương gia ngài, phục vụ cũng coi như ân cần chu đáo a? Coi như dân nữ dung mạo khó coi, không xứng đụng vào thân thể quý giá của vương gia ngài, lại khiến cho vương gia uống rượu bổ thận tráng dương, thất thân cho dân nữ, là dân nữ không phải. Có thể về sau nhìn dáng vẻ vương gia vui vẻ không lên được giường, cũng. . . Cũng không giống là rất miễn cưỡng đi? Đã không phải chịu thiệt thòi, vương gia có thể giơ cao đánh khẽ hay không, chớ cùng dân nữ so đo những cái kia chuyện như ba lượng hai tiền bạc được chứ?"
Thôi Hành Chu xị mặt nói: "Há lại chỉ có từng đó ba lượng hai tiền? Nào có dạng nữ nhân nào như nàng chứ? Nếu đã biết thất thân cho ta, lại còn nghĩ đến việc muốn gả cho người khác! Cái này đúng sao? Nàng biết tất cả mọi chuyện, lại sợ mình phải chịu lỗ vốn, chỉ biết cuốn gói đi thẳng một mạch, đây không phải là muốn buộc ta cưới nàng làm chính thê hay gì?"
Miên Đường bị hắn nói tức không chịu được, ngay lập tức duỗi ngón tay, chỉ thiên lên trời thề nói: "Ta! Liễu Miên Đường! Thề với trời đất, cho dù nam nhân đời trên đời này đều chết hết, ta cũng sẽ không nghĩ đến việc gả cho. . . Ưm...ưm...ưm.."
Miên Đường còn chưa có nói xong câu thề độc, liền bị Thôi Hành Chu chặn miệng lại.
Hắn ngược lại là quên mất rằng tiểu nương tử này miệng độc đến cỡ nào, dạng ân đoạn nghĩa tuyệt này mà cũng có thể nói ra!
Trong lúc nhất thời, môi lưỡi hai người lần nữa kề sát một chỗ, đợi đến khi tách ra, Miên Đường lần nữa có thể hít thở, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ trầm mặc xoay người sang chỗ khác nằm hờn giận, đưa lưng đằng sau hướng về phía Thôi Hành Chu.
Thôi Hành Chu ôm thật chặt eo nhỏ của nàng, đưa nàng rút ngắn khoảng cách rồi nói: "Hai ta lúc trước chia tay cho quá vội vàng, ngươi coi như ta hối hận được không, cho dù về sau nàng và ta có làm hòa, hay vẫn là chia tay, thì nàng hãy cho ta chút thời gian. Ta bên này sự tình sắp chấm dứt rồi, đợi đến khi vào kinh, ta sẽ đi ngang qua Tây châu, đến lúc đó ta sẽ đi bái phỏng ngoại tổ phụ nàng được chứ?"
Miên Đường bị hắn kéo quay người trở lại, đối diện với trước mặt hắn.
Bình tĩnh mà xem xét, dáng dấp hắn thật tốt, không phải là anh tuấn hoa mỹ đơn thuần, mà là khí chất từ bên trong ra ngoài đoan trang tao nhã, quý khí bức người.
Trải qua dạng mỹ nam tử kiểu này, khi nhìn đến người khác đều cảm thấy nhạt như nước ốc.
Thế nhưng Miên Đường không muốn cùng thân mật với hắn nữa, chỉ đàng hoàng nói: "Ngoại tổ phụ ta thân thể không được tốt, nếu biết được sẽ không khỏi tức giận. Xin vương gia chớ có đi quấy rầy ông. Còn nữa, ta không phải là nữ tử đại môn không ra nhị môn không bước, đần độn không có kiến thức, bị dăm ba câu ngọt ngào của ngươi dụ dỗ để làm ngoại thất tình nhân của ngươi đâu. nếu như ta là một tiểu thư danh giá hoặc công chúa, ngược lại có thể giống vương gia nói như vậy, cùng ngươi chậm rãi chia tay, cùng lắm thì chỉ coi nuôi trai lỡ tiêu khiển lấy chơi. Đáng tiếc ta chỉ là một bách tính tóc húi cua, không có thời gian rảnh để tùy ý làm bậy, cũng không thể cùng vương gia nói chuyện tào lao không dậy nổi. .."
Thôi Hành Chu c bị một câu "Trai lơ" kia chọc cho tức giận, nghiêng con mắt hỏi: "Nghĩ không ra chí hướng của ngươi ngược lại rất là lớn, lại còn nghĩ biện pháp tiêu khiển hửm?"
Miên Đường không muốn tranh cãi cùng hắn, đứng thẳng dậy xuống giường, sờ lên y phục của mình đã được lò sưởi hơ đến không sai biệt lắm, liền đi vào sau tấm bình phong đổi lại quần áo, sau đó thăm dò hỏi hắn: "Lát nữa ta chờ bị người giải vào nhà giam, hay vẫn là tự mình bơi về đây?"
Thôi Hành Chu trừng mắt nhìn nàng, thật lâu không nói gì, ngay lúc Miên Đường cho là hắn muốn gọi người áp giải nàng đi, hắn mới mở miệng nói: "Nàng đã đến đây một chuyến, thì đem việc trở thành người tốt làm đến cùng đi, chân ta bị thương khó chịu, những thị nữ kia được mời tới kia tay chân thô bổn, nàng ở lại đây chiếu cố ta mấy ngày, đợi khi quay lại kinh thành, ta mang nàng cùng nhau về Tây châu. . . Bằng không, nàng an vị ở trên xe chở tù mà về!"
Một câu nói kia, xem như đem Miên Đường đóng đinh tại trong biệt quán này.
Bất quá nói là để nàng chiếu cố hắn, chẳng bằng nói là hắn muốn nhìn xem tình huống của nàng dùng thuốc, thuốc cao kia sau một thời gian và dung một lượng cố định, các gân bị héo rút ở tay chân Miên Đường đích thật là hồi phục không ít.
Bên người Thôi Hành Chu có một vị lang trung trong giang hồ, nhìn qua tuổi tác rất lớn, cũng không biết Thôi Hành Chu từ đâu mời đến đây, ngược lại rất có bản lĩnh. Nghe nói thảo dược để bào chế dược cao đưa cho Miên Đường, cũng là vị lang trung này tìm kiếm hỏi thăm được thông tin.
Khi các đường gân trên tay chân Miên Đường dần hồi phục, vị lang trung kia liền dùng ngân châm bắt đầu châm lên gần chân và tay của nàng, đưa chúng nó chậm rãi nối lại.
Chờ lúc nối liền gân tay chân gân, mọi chỗ trên tay chân của nàng đều dùng thanh gỗ nẹp lại, không cho Miên Đường cử động tùy ý.
Miên Đường cứ như vậy ngày ngày nhàn rỗi nằm nghỉ, tùy ý theo thực đơn của Lý ma ma làm lấy các loại ăn uống để điều dưỡng, ngược lại là đem thân hình gầy gò những ngày qua, tất cả đều dưỡng cho trở về béo tốt lên không ít.
Về phần công việc trong tiêu cục, Miên Đường liên lạc với tiểu nhị của tiêu cục, để bọn hắn đem các khoản đưa đến tiểu điếm ở U châu, lại từ Phương Hiết đưa đến hành quán.
Chỉ là trên tay chân còn các thanh nẹp, khi gõ lên bàn tính rất là bất tiện.
Thôi Hành Chu nhìn dáng vẻ của nàng dùng một ngón tay vụng về gảy bàn tính, liền duỗi cánh tay dài, đem bàn tính cầm lên, ngón tay dài dao động nhanh chóng, gảy trên bàn tính như đang gảy trên một cây cổ cầm bình thường, như nước chảy mây trôi, tiếng chói tai nhất thiết.
Chưa đến một khắc, các khoản tính cũng thay nàng tính toán rất rõ ràng.
Miên Đường tò mò hỏi hắn, lúc nào luyện được kĩ năng tốt như vậy. Thế nhưng Thôi Hành Chu lại trừng nàng một chút, cũng không trả lời.
Chỉ là có một điều, khiến cho Miên Đường không yên lòng. Cái vị lão lang trung kia y thuật đã cao minh như vậy, vì sao chân của Thôi Hành Chu vẫn không thấy khá lên.
Gần đây, hắn vậy mà còn gọi thợ gỗ chế tạo một cỗ xe lăn toàn bộ sơn màu đen, lúc tản bộ ở trong biệt viện, liền ngồi nó, để cho Miên Đường đẩy.
Miên Đường đẩy xe trong lòng có chút khó chịu nói: "Ngươi không phải đã nói là chân không có việc gì sao? Làm sao vẫn còn ngồi xe lăn. . . Nếu biết như vậy, có chết ta cũng sẽ không dùng thuốc kia! Cái ưng xương tiêu kia ở nơi nào có? Ta xuất phủ đi tìm cho ngươi!"
Thế nhưng Thôi Hành Chu cũng không đáp lời, cho đến giờ ăn cơm, vẫy tay kêu bọn thị nữ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn mới nói: "Kỳ thật chân ta đã tốt rất nhiều, bất quá bên phía triều đình một mực thúc giục ta vào kinh thành, hiện tại còn chưa phải lúc thích hợp để vào kinh thành, có thể kéo diễn liền kéo dài mấy ngày này đi."
Vết thương của Thôi Hành Chu, lúc đầu nhìn cực kỳ dọa người, kém một chút nữa là lộ ra xương trắng. Nhưng là bây giờ vết thương đã chậm rãi khép lại, da non đã mọc ra, đã tốt lên rất nhiều.
Nói thật ra, dần dần trong lòng Miên Đường cũng nghi ngờ vết thương lúc trước của tựa hồ có chút khoa trương, bây giờ nghe hắn nói lời này, càng là khẳng định những ý nghĩ trong lòng.
Sau đó nàng liền nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi hỏi: "Vì ngươi không muốn cưới công chúa, cho nên mới cố ý bị thương đúng không?"
Thôi Hành Chu không nói gì, lại tương đương với ý chấp nhận lý do thoái thác nêu ra của nàng.
Miên Đường trong lòng thấy buồn nôn, may mà hắn giả bộ thật sự giống như bình thường, biết sớm như vậy, nàng sẽ không chủ động tới nơi này đâu, kết quả lại bị hắn lừa bịp một phen!
Mà hắn. . . Ngay cả công chúa đều chướng mắt, cũng không biết tương lai muốn cưới cái dạng gì?
Nhất thời trong lòng Miên Đường suy nghĩ lung tung, miệng bên trong hỏi: "Mấy ngày nữa, thanh nẹp của ta có thể tháo xuống rồi, không biết vương gia còn muốn giữ ta lại bao lâu ?."
Thôi Hành Chu đưa tay kẹp một con tôm chiên, bỏ vào trong chén Miên Đường: "Đại cữu cữu của ngươi đã đến U châu mấy ngày rồi, hôm nay vừa vặn ta rảnh rồi, ta sẽ phái người mời hắn tới đây, cũng đúng lúc cùng hắn dùng cơm trưa."
Thì ra Lục Tiện một đường truy đuổi theo Miên Đường, rốt cục cũng tìm được đến U châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.