Chương 136:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường nghe xong, buông bát xuống nói: "Vương gia mời cữu cữu ta đến đây làm gì? Ngài một ngày có trăm công ngàn việc, vẫn là không nên chậm trễ thời gian. . . Ta cùng đại cữu cữu tự mình trở về mới phải."
Thế nhưng Thôi Hành Chu cũng không để ý tới nàng, sau đó chỉ tùy ý sai người đem Lục Tiên mời đến.
Miên Đường gấp lên, cau mày nói: "Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?"
Thôi Hành Chu cũng đã quen với việc nàng nhất thời giả đoan trang, bây giờ liền bộc lộ ra không có quy củ đức hạnh, bất quá bây giờ lại chỉ nhíu mày nói: "Nàng kêu ta lúc khác phạt nhóm thùng cơm Phạm Hổ kia, ta đều theo ý tứ của nàng. Bất quá chỉ là gặp đại cữu cữu nàng một chút, liền cùng ta trở mặt trừng mắt! Không có quy củ gì cả, ngày mai, nàng cùng Lý ma ma học lại quy củ."
Miên Đường thấy hắn bày lên cái dáng vẻ vương gia, liền nén giận, quỳ xuống nói: "Xin hỏi vương gia, gặp đại cữu cữu ta không biết là có chuyện gì?"
Thôi Hành Chu chỉ nhíu mày nói: "Chẳng qua ta chỉ muốn căn dặn hắn vài câu, sau khi đưa nàng trở về, đừng có vội vã tìm người đính hôn cho nàng, nếu không phải là ta mang theo mười vạn quân lính dưới trướng, ta sẽ một đường giết tới Tây châu đi thay ngươi nhìn người!"
Lại nói đến đại cữu cữu Lục Tiện, lúc một đường truy đuổi đến tiểu điếm ở U châu, đang tức giận còn chưa kịp thở đều đặn, lại chỉ gặp được hai nha đầu bên người Miên Đường, cũng không thấy đứa nhỏ Miên Đường kia đâu.
Hỏi hạ nhân mới biết, Miên Đường bị bắt ở tại bên trong biệt quán suối nước nóng của Hoài Dương vương mấy ngày rồi.
Lục Tiện nghe thấy vậy gấp đến độ dậm chân đây là muốn mang hả! Hai cái con người sinh tử đối đầu này, ngang với oan gia, tại sao lại còn gặp nhau rồi ở cùng một chỗ thế hả?
Lục Tiện trong lòng gấp đến độ xoay vòng vòng, thế nhưng trong lúc này, đang lúc gấp gáp lại không có người nào để thương lượng bàn bạc. Khi người của Hoài Dương vương đến gọi ông, ông chỉ có thể kiên trì đi đến xem có chuyện gì.
Lúc này gặp lại Hoài Dương vương, đã không phải là tác phong giống như lần uống rượu ở buổi gia yến lần trước. Vương gia an tọa ở đằng sau bàn đọc sách đang chất đầy văn thư, đầu đội ngọc quan kim mang, mày rậm mắt sáng, đang cúi đầu phê duyệt văn thư, mang một bộ dáng tập trung làm việc cao độ không màng đến xung quanh.
Lục Tiện đi vào quỳ xuống hướng đến trước mặt vương gia thỉnh an, nhưng nửa ngày không thấy Hoài Dương vương ngẩng đầu lên, chỉ có thể thấp thỏm quỳ ở nơi đó.
Cho đến hơn nửa ngày, Hoài Dương vương mới ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Lục tiên sinh làm sao vẫn còn quỳ vậy?Xin hãy nhanh đứng dậy."
Lục Tiện biết, Hoài Dương vương đây là đang ra oai phủ đầu với ông. Có thể ông chỉ là một tiểu dân có chút danh tiếng, nhưng mà ở trước mặt một vị vương gia có quyền có thế, có đáng là gì? Chỉ có thể tranh thủ thời gian tạ ơn, nhưng cũng không dám thật sự đứng lên.
Thôi Hành Chu phất tay, gọi Mạc Như bưng một cái ghế tới để cho Lục Tiện ngồi xuống.
Lục Tiện lúc này mới đứng dậy, mông đặt xuống ngồi ở một bên ghế, cẩn thận ngồi xuống.
Thôi Hành Chu tỏ ra rất thân thiện hỏi thăm Lục Tiện lúc trước thương thế điều dưỡng thế nào rồi, sau đó lại hỏi thăm thân thể của lão nhân gia Lục phủ của có khoẻ mạnh hay không.
Đợi đến lúc trò chuyện việc nhà cơ hồ không còn lời nào để nói, Lục Tiện cũng không nhịn nổi nữa nói: "Cháu gái tiểu dân không hiểu chuyện, đã làm phiền vương gia thật lâu, hôm nay tiểu dân suy nghĩ liền muốn dẫn nàng trở về, miễn làm phiền trì hoãn đến việc tĩnh dưỡng của vương gia."
Thôi Hành Chu cười cười: "Nàng ấy đến gặp bản vương vì lo lắng cho vết thương ở chân của ta, mới đến nhìn ta, không được tính là đã quấy rầy. Ta nuôi nàng cũng không phải một ngày hai ngày, cũng không kém vài ngày như vậy..."
Lời nói đến đây, cũng không biết làm sao để cho người ta có thể đi xuống tiếp. Lục Tiện vẫn kiên trì, cũng cắn răng không tiếp lời này, nói tiếp: "Nếu như không có chuyện gì, tiểu nhân xin phép được cáo từ, mang cháu gái trở về."
Thôi Hành Chu ngồi dựa vào trên ghế, ngón tay dài gõ lên mặt bàn nói: "Nghe nói một khoảng thời gian gần đây bà mối đến của Lục gia không ngừng, Lục tiên sinh sốt ruột trở về như vậy, là muốn tiếp tục cho Miên Đường xem mặt sao?"
Lục Tiện trong lòng giật mình kinh ngạc, kỳ lạ Hoài Dương vương vậy mà biết động tĩnh của Lục gia. Ông có chút chột dạ không muốn thừa nhận ý tứ của Hoài Dương vương, chỉ thấp giọng nói nhỏ: "Đó cũng không phải, chính là sợ gia gia trong nhà sốt ruột. . ."
Thôi Hành Chu nhẹ gật đầu: "Vậy là tốt rồi, người khác không biết, nhưng mà Lục tiên sinh lại biết mọi chuyện rồi, Miên Đường cùng ta bất quá là chỉ chưa chính thức bái thiên địa làm phu thê. Hai năm vợ chồng ân ái há có thể để cho người ta nói quên liền quên như vậy? Nàng an ổn sống tại tại Lục gia còn tốt, nhưng nếu như có người nào âm thầm đưa nàng gả ra ngoài, thì bản vương còn mặt mũi nào mà sống nữa?"
Lục Tiện vốn là người không giỏi về ăn nói, mặc dù cảm thấy mấy lời nói của Hoài Dương vương, lộ ra một cỗ hoang đường vô lý, nhưng lại nhất thời không biết nên phản bác như thế nào cho đúng, thêm vào đó lời nói của vương gia lại chuẩn xác, lại còn lộ ra mấy phần có lý.
Thế nhưng mà. . . Theo ý tứ trong lời của hắn, Miên Đường chẳng phải là cả đời phải làm một cô nương nhỡ thì, không thể lập gia đình hay sao?
Thế nên hắn đã lấy hết dũng khí nói: "Hôn sự của Miên Đường, tiểu dân cũng không thể làm chủ, tất cả đều phụ thuộc vào ý tứ của nguyên lão trong nhà. Vương gia cũng nói rồi đấy, Miên Đường cùng ngài cũng không phải là bái thiên địa làm phu thê chính thức, nói khó nghe một chút. . . Chính là. . . Liền là đã hợp, không được tính là gì. Lúc trước không phải Vương gia cũng đã thả Miên Đường về nhà, về sau cưới gả tự do, không ai nợ ai sao?"
Thôi Hành Chu nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi là trưởng bối của Miên Đường, làm sao có thể hướng đến trên thân cô nương nhà mình giội nước bẩn như vậy? Huống chi Miên Đường là người nghiêm túc đứng đắn, nếu như nàng biết ngươi nói như vậy, chẳng phải là sẽ thương tâm sao? Lại nói ngươi biết rõ nàng đã qua lại cùng ta, lại có ý định muốn đem nàng gả cho nam nhân khác, đây là có ý gì? Nếu như sau này trượng phu của nàng biết được những chuyện này, thì sẽ làm khó dễ nàng như thế nào đây?"
Lục Tiện đương nhiên biết hoàn cảnh của Miên Đường hiện tại rất khó xử, thế nhưng mà trên đời nam nhân đều chết sạch, thì Miên Đường cũng không thể gả cho Hoài Dương vương a!
Nếu như theo lời Thôi Hành Chu nói trượng phu của nàng ngày sau mà hỏi thăm biết được những việc trước kia Miên Đường đã làm. . . Lục Tiện chỉ là ngẫm lại, đã thấy cả đầu đều đổ mồ hôi lạnh.
Thế nhưng luận là giảo biện, ông không thể nói lại với Hoài Dương vương, nhất thời cũng càng gấp, cái gì gọi là giang hồ chi khí bốc lên đều đem ra hết, chỉ trừng mắt hỏi: "Vậy ý tử của vương gia, là muốn ép chết Miên Đường nhà ta sao?"
Thôi Hành Chu phất tay gọi Mạc Như lại rót một chén trà cho Lục Tiện: "Xem Lục tiên sinh nói kìa, Miên Đường chỉ nhất thời giận dỗi cùng bản vương mà thôi. Nàng cũng không thể hành động theo cảm tính, vẫn luôn không để ý tới bản vương a? Chỉ là bản vương bây giờ bề bộn nhiều việc công vụ, nhất thời không thể chu toàn việc tư, nhưng nếu như lúc bản vương vì nước các cung tận tụy, lại bị người ta mưu hại lấy mất nữ nhân của mình, cho dù bản vương có rơi xuống hoàng tuyền, thì cũng tuyệt đối không chấp nhận việc này!"
Cứ dây dưa như thế một phen, chính là khẳng định mọi việc như ván đã đóng thuyền, tóm lại ý tứ đại khái là, chỉ có thể mang người rời đi, nhưng lại không thể gả!
Sau khi Lục Tiện từ trong thư phòng Hoài Dương vương đi ra ngoài, Mạc Như dẫn ông đi đến một chỗ hành quán ở lạc viện, khi ông đi vào sân viện, đã nhìn thấy Miên Đường ngồi đó đang dỡ xuống nhưng thanh nẹp ở tay chân.
Mấy ngày nay, tay chân của nàng so với trước kia có khí lực và tốt hơn rất nhiều, mặc dù không có khả năng khoẻ mạnh hoàn toàn giống như lúc chưa bị bị thương, nhưng mà dùng để ứng phó trong cuộc sống thường ngày, ngược lại là không có vấn đề gì.
Chỉ sợ là gân tay chân lại bị lệch vị trí, cho nên một mực phải cố định lại, hiện tại khá hơn một chút, hơn nữa đi lại mà cứ đeo thanh nẹp không thuận tiện lắm, nàng dứt khoát đem thanh nẹp tháo xuống trước.
Lục Tiện lại không để ý phải hỏi Miên Đường tay chân như thế nào, chỉ vội vã nói: "Ngươi vì sao lại tới chỗ này của hắn? Ngươi cũng đã biết hắn mới nói với ta cái gì rồi chứ?"
Miên Đường kêu thị thị nữ phục vụ của nàng đi xuống trước, đến khi trong phòng không người bên ngoài lúc này mới đối mặt với đại cữu cữu nói: "Bất luận vương gia có nói cái gì, cữu cữu cứ xem như hắn đang đánh rắm đi. Ta đã kêu Bích Thảo cùng Phương Hiết thu thập xong đồ đạc rồi, tùy thời gian thích hợp là có thể lấy quay lại Tây Châu bất cứ lúc nào."
Lục Tiện vỗ đùi: "Nhưng hắn là Hoài Dương vương! Còn chúng ta chỉ là bách tính bình thường, một câu của người ta cũng là sét đánh trong trời quang, chúng ta sao có thể coi là đánh rắm xuông? Hắn. . . Ý tứ của hắn là không cho phép ngươi gả cho người khác!"
Miên Đường lúc sáng liền nghe xong những lời ương ngang ngược của Thôi Hành Chu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Chỉ ngồi ở một bên gấp quần áo, vừa cùng đại cữu cữu nói chuyện: "Hắn chẳng qua chỉ là nhất thời đi tranh giành mặt mũi. Ban đầu lúc còn ở Võ Ninh quan, ta không nên đề xuất rời đi trước, chờ hắn mở miệng đuổi thì tốt rồi. Bây giờ vương gia bị tổn hại mặt mũi, cho nên mới không chịu nổi mình bị người trước bỏ mặc, dù sao cũng phải tìm về chút mặt mũi của mình. Hắn cũng là người trưởng thành, chờ đến khi chiến sự ở Tây bắc kết thúc, mẫu thân hắn tự nhiên sẽ cho thu xếp hôn sự cho hắn, chờ đến khi hắn lấy vợ sinh con, đâu còn có rảnh rỗi mà quan tâm chăm sóc người khác?"
Miên Đường nói nghe nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng mà Lục Tiện lại cảm thấy những lời Thôi Hành Chu nói cũng không giống như lời nói đùa: "Vậy nếu như hắn vẫn cứ nghĩ đến ngươi, ngươi sẽ không lấy chồng? Ngươi mấy ngày nay cũng cùng hắn. . ."
Có mấy lời, hắn cho dù là cữu cữu cũng thật sự không có cách nào hỏi rõ, Lục Tiện nhất thời gấp đến độ vểnh hết cả râu ria lên.
Miên Đường ngược lại là hảo tâm thay đại cữu cữu giải vây: "Nếu như cháu biết hắn không phải phu quân của mình, đương nhiên sẽ không ở cùng một phòng với hắn rồi, hiện tại chẳng qua là cho hắn chút thời gian để thích ứng, sau đó từ từ tách ra cũng được."
Ban đầu Lục Tiện là nghe theo lời phụ mẫu để lấy vợ. Còn việc yêu đương giống của tiểu nữ như vậy, chia tay rồi dây dưa này nọ, đều chưa nghe nói qua những việc như này bao giờ.
Nhưng mà thấy dáng vẻ của Miên Đường trấn định nhẹ nhàng như vậy, lại cảm thấy tình huống khả năng không có nghiêm trọng giống như hắn nghĩ. Nhưng mà việc không cho Miên Đường lấy chồng. . .
"Vậy nếu như hắn như không cưới vợ, ngươi chẳng phải là không thể tìm nhà chồng hay sao? Nữ tử không so được với nam tử, việc hôn sự là không thể chậm trễ đâu!"
Thế nhưng Thôi Hành Chu cũng không để ý tới nàng, sau đó chỉ tùy ý sai người đem Lục Tiên mời đến.
Miên Đường gấp lên, cau mày nói: "Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?"
Thôi Hành Chu cũng đã quen với việc nàng nhất thời giả đoan trang, bây giờ liền bộc lộ ra không có quy củ đức hạnh, bất quá bây giờ lại chỉ nhíu mày nói: "Nàng kêu ta lúc khác phạt nhóm thùng cơm Phạm Hổ kia, ta đều theo ý tứ của nàng. Bất quá chỉ là gặp đại cữu cữu nàng một chút, liền cùng ta trở mặt trừng mắt! Không có quy củ gì cả, ngày mai, nàng cùng Lý ma ma học lại quy củ."
Miên Đường thấy hắn bày lên cái dáng vẻ vương gia, liền nén giận, quỳ xuống nói: "Xin hỏi vương gia, gặp đại cữu cữu ta không biết là có chuyện gì?"
Thôi Hành Chu chỉ nhíu mày nói: "Chẳng qua ta chỉ muốn căn dặn hắn vài câu, sau khi đưa nàng trở về, đừng có vội vã tìm người đính hôn cho nàng, nếu không phải là ta mang theo mười vạn quân lính dưới trướng, ta sẽ một đường giết tới Tây châu đi thay ngươi nhìn người!"
Lại nói đến đại cữu cữu Lục Tiện, lúc một đường truy đuổi đến tiểu điếm ở U châu, đang tức giận còn chưa kịp thở đều đặn, lại chỉ gặp được hai nha đầu bên người Miên Đường, cũng không thấy đứa nhỏ Miên Đường kia đâu.
Hỏi hạ nhân mới biết, Miên Đường bị bắt ở tại bên trong biệt quán suối nước nóng của Hoài Dương vương mấy ngày rồi.
Lục Tiện nghe thấy vậy gấp đến độ dậm chân đây là muốn mang hả! Hai cái con người sinh tử đối đầu này, ngang với oan gia, tại sao lại còn gặp nhau rồi ở cùng một chỗ thế hả?
Lục Tiện trong lòng gấp đến độ xoay vòng vòng, thế nhưng trong lúc này, đang lúc gấp gáp lại không có người nào để thương lượng bàn bạc. Khi người của Hoài Dương vương đến gọi ông, ông chỉ có thể kiên trì đi đến xem có chuyện gì.
Lúc này gặp lại Hoài Dương vương, đã không phải là tác phong giống như lần uống rượu ở buổi gia yến lần trước. Vương gia an tọa ở đằng sau bàn đọc sách đang chất đầy văn thư, đầu đội ngọc quan kim mang, mày rậm mắt sáng, đang cúi đầu phê duyệt văn thư, mang một bộ dáng tập trung làm việc cao độ không màng đến xung quanh.
Lục Tiện đi vào quỳ xuống hướng đến trước mặt vương gia thỉnh an, nhưng nửa ngày không thấy Hoài Dương vương ngẩng đầu lên, chỉ có thể thấp thỏm quỳ ở nơi đó.
Cho đến hơn nửa ngày, Hoài Dương vương mới ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Lục tiên sinh làm sao vẫn còn quỳ vậy?Xin hãy nhanh đứng dậy."
Lục Tiện biết, Hoài Dương vương đây là đang ra oai phủ đầu với ông. Có thể ông chỉ là một tiểu dân có chút danh tiếng, nhưng mà ở trước mặt một vị vương gia có quyền có thế, có đáng là gì? Chỉ có thể tranh thủ thời gian tạ ơn, nhưng cũng không dám thật sự đứng lên.
Thôi Hành Chu phất tay, gọi Mạc Như bưng một cái ghế tới để cho Lục Tiện ngồi xuống.
Lục Tiện lúc này mới đứng dậy, mông đặt xuống ngồi ở một bên ghế, cẩn thận ngồi xuống.
Thôi Hành Chu tỏ ra rất thân thiện hỏi thăm Lục Tiện lúc trước thương thế điều dưỡng thế nào rồi, sau đó lại hỏi thăm thân thể của lão nhân gia Lục phủ của có khoẻ mạnh hay không.
Đợi đến lúc trò chuyện việc nhà cơ hồ không còn lời nào để nói, Lục Tiện cũng không nhịn nổi nữa nói: "Cháu gái tiểu dân không hiểu chuyện, đã làm phiền vương gia thật lâu, hôm nay tiểu dân suy nghĩ liền muốn dẫn nàng trở về, miễn làm phiền trì hoãn đến việc tĩnh dưỡng của vương gia."
Thôi Hành Chu cười cười: "Nàng ấy đến gặp bản vương vì lo lắng cho vết thương ở chân của ta, mới đến nhìn ta, không được tính là đã quấy rầy. Ta nuôi nàng cũng không phải một ngày hai ngày, cũng không kém vài ngày như vậy..."
Lời nói đến đây, cũng không biết làm sao để cho người ta có thể đi xuống tiếp. Lục Tiện vẫn kiên trì, cũng cắn răng không tiếp lời này, nói tiếp: "Nếu như không có chuyện gì, tiểu nhân xin phép được cáo từ, mang cháu gái trở về."
Thôi Hành Chu ngồi dựa vào trên ghế, ngón tay dài gõ lên mặt bàn nói: "Nghe nói một khoảng thời gian gần đây bà mối đến của Lục gia không ngừng, Lục tiên sinh sốt ruột trở về như vậy, là muốn tiếp tục cho Miên Đường xem mặt sao?"
Lục Tiện trong lòng giật mình kinh ngạc, kỳ lạ Hoài Dương vương vậy mà biết động tĩnh của Lục gia. Ông có chút chột dạ không muốn thừa nhận ý tứ của Hoài Dương vương, chỉ thấp giọng nói nhỏ: "Đó cũng không phải, chính là sợ gia gia trong nhà sốt ruột. . ."
Thôi Hành Chu nhẹ gật đầu: "Vậy là tốt rồi, người khác không biết, nhưng mà Lục tiên sinh lại biết mọi chuyện rồi, Miên Đường cùng ta bất quá là chỉ chưa chính thức bái thiên địa làm phu thê. Hai năm vợ chồng ân ái há có thể để cho người ta nói quên liền quên như vậy? Nàng an ổn sống tại tại Lục gia còn tốt, nhưng nếu như có người nào âm thầm đưa nàng gả ra ngoài, thì bản vương còn mặt mũi nào mà sống nữa?"
Lục Tiện vốn là người không giỏi về ăn nói, mặc dù cảm thấy mấy lời nói của Hoài Dương vương, lộ ra một cỗ hoang đường vô lý, nhưng lại nhất thời không biết nên phản bác như thế nào cho đúng, thêm vào đó lời nói của vương gia lại chuẩn xác, lại còn lộ ra mấy phần có lý.
Thế nhưng mà. . . Theo ý tứ trong lời của hắn, Miên Đường chẳng phải là cả đời phải làm một cô nương nhỡ thì, không thể lập gia đình hay sao?
Thế nên hắn đã lấy hết dũng khí nói: "Hôn sự của Miên Đường, tiểu dân cũng không thể làm chủ, tất cả đều phụ thuộc vào ý tứ của nguyên lão trong nhà. Vương gia cũng nói rồi đấy, Miên Đường cùng ngài cũng không phải là bái thiên địa làm phu thê chính thức, nói khó nghe một chút. . . Chính là. . . Liền là đã hợp, không được tính là gì. Lúc trước không phải Vương gia cũng đã thả Miên Đường về nhà, về sau cưới gả tự do, không ai nợ ai sao?"
Thôi Hành Chu nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi là trưởng bối của Miên Đường, làm sao có thể hướng đến trên thân cô nương nhà mình giội nước bẩn như vậy? Huống chi Miên Đường là người nghiêm túc đứng đắn, nếu như nàng biết ngươi nói như vậy, chẳng phải là sẽ thương tâm sao? Lại nói ngươi biết rõ nàng đã qua lại cùng ta, lại có ý định muốn đem nàng gả cho nam nhân khác, đây là có ý gì? Nếu như sau này trượng phu của nàng biết được những chuyện này, thì sẽ làm khó dễ nàng như thế nào đây?"
Lục Tiện đương nhiên biết hoàn cảnh của Miên Đường hiện tại rất khó xử, thế nhưng mà trên đời nam nhân đều chết sạch, thì Miên Đường cũng không thể gả cho Hoài Dương vương a!
Nếu như theo lời Thôi Hành Chu nói trượng phu của nàng ngày sau mà hỏi thăm biết được những việc trước kia Miên Đường đã làm. . . Lục Tiện chỉ là ngẫm lại, đã thấy cả đầu đều đổ mồ hôi lạnh.
Thế nhưng luận là giảo biện, ông không thể nói lại với Hoài Dương vương, nhất thời cũng càng gấp, cái gì gọi là giang hồ chi khí bốc lên đều đem ra hết, chỉ trừng mắt hỏi: "Vậy ý tử của vương gia, là muốn ép chết Miên Đường nhà ta sao?"
Thôi Hành Chu phất tay gọi Mạc Như lại rót một chén trà cho Lục Tiện: "Xem Lục tiên sinh nói kìa, Miên Đường chỉ nhất thời giận dỗi cùng bản vương mà thôi. Nàng cũng không thể hành động theo cảm tính, vẫn luôn không để ý tới bản vương a? Chỉ là bản vương bây giờ bề bộn nhiều việc công vụ, nhất thời không thể chu toàn việc tư, nhưng nếu như lúc bản vương vì nước các cung tận tụy, lại bị người ta mưu hại lấy mất nữ nhân của mình, cho dù bản vương có rơi xuống hoàng tuyền, thì cũng tuyệt đối không chấp nhận việc này!"
Cứ dây dưa như thế một phen, chính là khẳng định mọi việc như ván đã đóng thuyền, tóm lại ý tứ đại khái là, chỉ có thể mang người rời đi, nhưng lại không thể gả!
Sau khi Lục Tiện từ trong thư phòng Hoài Dương vương đi ra ngoài, Mạc Như dẫn ông đi đến một chỗ hành quán ở lạc viện, khi ông đi vào sân viện, đã nhìn thấy Miên Đường ngồi đó đang dỡ xuống nhưng thanh nẹp ở tay chân.
Mấy ngày nay, tay chân của nàng so với trước kia có khí lực và tốt hơn rất nhiều, mặc dù không có khả năng khoẻ mạnh hoàn toàn giống như lúc chưa bị bị thương, nhưng mà dùng để ứng phó trong cuộc sống thường ngày, ngược lại là không có vấn đề gì.
Chỉ sợ là gân tay chân lại bị lệch vị trí, cho nên một mực phải cố định lại, hiện tại khá hơn một chút, hơn nữa đi lại mà cứ đeo thanh nẹp không thuận tiện lắm, nàng dứt khoát đem thanh nẹp tháo xuống trước.
Lục Tiện lại không để ý phải hỏi Miên Đường tay chân như thế nào, chỉ vội vã nói: "Ngươi vì sao lại tới chỗ này của hắn? Ngươi cũng đã biết hắn mới nói với ta cái gì rồi chứ?"
Miên Đường kêu thị thị nữ phục vụ của nàng đi xuống trước, đến khi trong phòng không người bên ngoài lúc này mới đối mặt với đại cữu cữu nói: "Bất luận vương gia có nói cái gì, cữu cữu cứ xem như hắn đang đánh rắm đi. Ta đã kêu Bích Thảo cùng Phương Hiết thu thập xong đồ đạc rồi, tùy thời gian thích hợp là có thể lấy quay lại Tây Châu bất cứ lúc nào."
Lục Tiện vỗ đùi: "Nhưng hắn là Hoài Dương vương! Còn chúng ta chỉ là bách tính bình thường, một câu của người ta cũng là sét đánh trong trời quang, chúng ta sao có thể coi là đánh rắm xuông? Hắn. . . Ý tứ của hắn là không cho phép ngươi gả cho người khác!"
Miên Đường lúc sáng liền nghe xong những lời ương ngang ngược của Thôi Hành Chu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Chỉ ngồi ở một bên gấp quần áo, vừa cùng đại cữu cữu nói chuyện: "Hắn chẳng qua chỉ là nhất thời đi tranh giành mặt mũi. Ban đầu lúc còn ở Võ Ninh quan, ta không nên đề xuất rời đi trước, chờ hắn mở miệng đuổi thì tốt rồi. Bây giờ vương gia bị tổn hại mặt mũi, cho nên mới không chịu nổi mình bị người trước bỏ mặc, dù sao cũng phải tìm về chút mặt mũi của mình. Hắn cũng là người trưởng thành, chờ đến khi chiến sự ở Tây bắc kết thúc, mẫu thân hắn tự nhiên sẽ cho thu xếp hôn sự cho hắn, chờ đến khi hắn lấy vợ sinh con, đâu còn có rảnh rỗi mà quan tâm chăm sóc người khác?"
Miên Đường nói nghe nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng mà Lục Tiện lại cảm thấy những lời Thôi Hành Chu nói cũng không giống như lời nói đùa: "Vậy nếu như hắn vẫn cứ nghĩ đến ngươi, ngươi sẽ không lấy chồng? Ngươi mấy ngày nay cũng cùng hắn. . ."
Có mấy lời, hắn cho dù là cữu cữu cũng thật sự không có cách nào hỏi rõ, Lục Tiện nhất thời gấp đến độ vểnh hết cả râu ria lên.
Miên Đường ngược lại là hảo tâm thay đại cữu cữu giải vây: "Nếu như cháu biết hắn không phải phu quân của mình, đương nhiên sẽ không ở cùng một phòng với hắn rồi, hiện tại chẳng qua là cho hắn chút thời gian để thích ứng, sau đó từ từ tách ra cũng được."
Ban đầu Lục Tiện là nghe theo lời phụ mẫu để lấy vợ. Còn việc yêu đương giống của tiểu nữ như vậy, chia tay rồi dây dưa này nọ, đều chưa nghe nói qua những việc như này bao giờ.
Nhưng mà thấy dáng vẻ của Miên Đường trấn định nhẹ nhàng như vậy, lại cảm thấy tình huống khả năng không có nghiêm trọng giống như hắn nghĩ. Nhưng mà việc không cho Miên Đường lấy chồng. . .
"Vậy nếu như hắn như không cưới vợ, ngươi chẳng phải là không thể tìm nhà chồng hay sao? Nữ tử không so được với nam tử, việc hôn sự là không thể chậm trễ đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.